“Tiểu Tùng nói phía trước có rất nhiều tang thi.” (Tiểu Tùng chính là con sócbiến dị xuất hiện ở chương trước.)
Xe không đi được bao lâu, Thuỷ Bạch Sắc đã nói như vậy.
“Rất nhiều tang thi?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Cách bao xa?”
“Khoảng một nghìn mét.” Thuỷ Bạch Sắc ước lượng.
Thẩm Tu Lâm quay đầu nhìn Đông Phương Hiển đang lái xe “Đông Phương, ngươi có tra xét được gì không?”
Đông Phương Hiển lắc đầu “Quá xa, tinh thần lực của ta cũng không lan ra được xa như vậy.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Ta muốn thử một chút.”
Đông Phương Hiển nghe vậy cũng gật đầu “Ừm, ngươi quyết định là được.”
Thẩm Tu Lâm cảm nhận được quan tâm đến từ Đông Phương Hiển, cười “Ta biết, sẽ làm theo khả năng.”
Dứt lời, Thẩm Tu Lâm ngưng tụ tinh thần lực thành dạng sợi, kéo dài tới phía trước.
Sau đó không lâu, Thẩm Tu Lâm cũng nhận thấy vấn đề bên kia.
“Đúng là có rất nhiều tang thi, hơn nữa đa số tang thi còn mặc quân trang.”
Đông Phương Hiển nhíu mày “Đều mặc quân trang?”
Thẩm Tu Lâm nói “Có thể ở nơi này đã từng có quân đội.”
“Những tang thi đó đang làm gì?” Đông Phương Hiển hỏi.
Thẩm Tu Lâm lúc nãy nhờ vào tinh thần lực đã điều tra tình hình, nói “Đang đi loanh quanh, có vẻ tìm kiếm thức ăn, nhưng số lượng lại đông, hơn một nghìn.”
Đông Phương Hiển nghe vậy, nhân tiện nói “Ở trên đường chúng ta cần đi qua?”
“Đúng vậy, đi vòng qua cũng được, nhưng đến đó xem xét cũng không tốn nhiều thời gian lắm.”
Đông Phương Hiển nghe xong nói “Vậy đi qua xem một chút. Khiến bọn họ an nghỉ thôi.”
Thẩm Tu Lâm nói “Cũng đúng, bọn họ là quân nhân, chỉ sợ không hề muốn mình biến thành quái vật như vậy… Nói đến đây, Đông Phương, ta lại cảm thấy có chút kỳ quái. Ngươi nói xem, tại sao ta lại cảm thấy quân nhân tương đối không dễ dàng kích phát ra dị năng nhỉ? Lần trước bên công xưởng kia có thể do hoàn cảnh mới tạo nên tình huống như vậy, thế nhưng nơi này bỗng nhiên lại xuất hiện quá nhiều tang thi quân nhân, hơn nữa tiểu đội của Kình Thương cũng không có một dị năng giả nào. Đông Phương, ngươi xem, có phải có vấn đề gì không?”
Đông Phương Hiển nghe vậy cũng im lặng, nhất thời không nói gì.
Thẩm Tu Lâm cũng trầm ngâm.
Long Thành Uyên vào lúc này nói “Quân đội ở đế đô là nhiều nhất, không biết tình huống bây giờ ra sao.”
Thẩm Tu Lâm nói “Hiện giờ tin tức không thể theo dõi, cũng không biết được…”
“Sớm muộn rồi cũng sẽ đi.” Đông Phương Hiển nhàn nhạt nói.
Thẩm Tu Lâm nghe vậy thì cười “Đông Phương nói đúng, sớm muộn chúng ta cũng sẽ đi.”
Xe tiếp tục đi về phía trước, khoảng cách một nghìn mét cũng không tốn bao nhiêu lâu.
Lúc gần tới, Thẩm Tu Lâm nhảy xuống xe, Long Thành Uyên cùng Tuyết Lang cũng đi theo.
Thuỷ Bạch Sắc cùng Tiểu Tùng ở lại bên trong, Tiểu Tùng trợn tròn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đông Phương Hiển thản nhiên nói “Các ngươi định ngồi chờ ăn đó hả?”
Chờ ăn? Thuỷ Bạch Sắc giận dữ trừng Đông Phương Hiển, bộ dáng sợi lông của nó cũng dựng đứng trên đỉnh đầu Tiểu Tùng.
“Ta mới không ngồi chờ ăn đâu, ngươi đồ xấu xa, ngươi tưởng số lần ngươi ra tay nhiều lắm sao?”
Đông Phương Hiển cười lạnh một tiếng, tóm Tiểu Tùng ném xuống xe, đương nhiên, Thuỷ Bạch Sắc cũng bị ném ra luôn.
Năng lực của Thuỷ Bạch Sắc đối với mấy tang thi rất có hiệu quả khắc chế.
Khi Thuỷ Bạch Sắc không cam lòng tham gia, Thẩm Tu Lâm vốn dĩ như lang đi vào bầy dê, bây giờ bỗng thăng lên thành như cá gặp nước.
Long Thành Uyên cùng Tuyết Lang vừa cắt đầu tang thi, vừa thu nhặt tinh hạch.
Lúc sau, Thẩm Tu Lâm đến tinh hạch cũng lười nhặt, chỉ dùng tinh thần lực giết bên này, giết bên kia.
Hơn một nghìn tang thi, trong đó cũng không ít tang thi cấp một, cấp hai, thế nhưng tất cả đều chết dưới công kích của đám người Thẩm Tu Lâm.
Đông Phương Hiển không hề ra tay, chỉ đứng nhìn Thẩm Tu Lâm lấy đi “sinh mệnh” của những tang thi đó.
Số lượng tang thi dù rất nhiều, nhưng đến góc áo của Thẩm Tu Lâm cũng không đụng tới nổi đã ngã xuống hàng loạt.
Sau đó, Đông Phương Hiển ném ra một cái tinh thần lực dị hoả, thi thể bén lửa, bị đốt hết sạch.
Thẩm Tu Lâm đi tới chỗ Đông Phương Hiển “Đông Phương.”
Đông Phương Hiển gật đầu “Chúng ta đi thôi.”
Lên xe, Thuỷ Bạch Sắc lập tức cáo trạng “Chủ nhân, hắn ném ta xuống, thật là quá đáng.”
Thẩm Tu Lâm nhún vai một cái “Có thể vì Đông Phương không muốn ngươi lười biếng mốc meo, cho nên muốn ngươi vận động một chút, cũng chẳng có gì.”
“Chủ nhân…” Thuỷ Bạch Sắc nhất thời vô cùng đau lòng, nó bản thân vì sao không nhớ được giáo huấn chứ, chỉ cần có liên quan tới đồ quái vật xấu xa kia, chủ nhân hoàn toàn không thương xót nó một chút nào.
Tiểu Tùng nhận thấy Thuỷ Bạch Sắc đau lòng, vội vàng dùng móng tay vuốt vuốt đầu của mình, biểu đạt an ủi, thế nhưng không cẩn thận lại kéo Thuỷ Bạch Sắc từ trên đầu xuống.
Nháy mắt, Thuỷ Bạch Sắc nổi giận.
“Tiểu Tùng. Ngươi làm cái gì vậy?”
Tiểu Tùng vội vàng xin lỗi “Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý.”
Thuỷ Bạch Sắc hừ một tiếng, lần thứ hai nhảy tới trên đầu sóc con, không nói gì nữa.
Thẩm Tu Lâm nhếch môi, không hề cảm thấy bản thân mình đang bắt nạt động vật nhỏ.
Rốt cuộc, xe đến phạm vi thuộc địa bàn của con đười ươi khổng lồ kia.
Thẩm Tu Lâm bọn họ xuống xe, sau đó thu xe vào trong không gian.
Long Thành Uyên xuống xe cũng nói “Ta cũng cảm nhận được.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Ừ, tinh thần hệ dị năng giả thì trực giác cũng nhạy hơn một chút.”
Tuyết Lang ngửi gì đó ở dưới đất, Long Thành Uyên hỏi “Tuyết Lang, ngươi đang ngửi cái gì thế?”
“Năng lượng, ta cảm thấy nơi này đến đất đai cũng có không ít năng lượng.”
Thẩm Tu Lâm nói “Vì thế nên những tang thi quân nhân lúc nãy cũng có không ít cấp hai. Hiện tại trong thành phố vốn là không có bao nhiêu tang thi cấp hai.”
Đông Phương Hiển gật đầu, nói “Nơi có năng lượng thể thì xác suất có tang thi đẳng cấp cao càng nhiều.”
Thuỷ Bạch Sắc trên đầu sóc con lăn qua lăn lại, sợi lông nhìn giống như đang nhảy lên nhảy xuống.
“Ngươi thành bọ chét rồi hả?” Thẩm Tu Lâm cau mày nói.
Thuỷ Bạch Sắc ấm ức “Không phải đâu chủ nhân.”
“Ta nói gọi ta là Thẩm thiếu được rồi.” Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt nói.
“Oa oa… Thẩm thiếu.” Thuỷ Bạch Sắc càng ấm ức, oan oan khuất khuất nói “Thẩm thiếu, ta, ta có thể đối phó với đười ươi khổng lồ, thế nhưng có thể đợi đến lúc cuối không?”
“Ngươi muốn làm cái gì?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày.
Thuỷ Bạch Sắc thì thào nói “Ta không muốn thấy nó mà, nó rất ghét ta, ta đánh nó một đòn cuối cùng là được.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy cười lạnh một tiếng “Ngươi tính toán giỏi đấy, chúng ta vất vả đánh nhau, ngươi lại ở sau chờ, đánh một đòn cuối cùng, sau đó năng lượng thể lại thuộc về ngươi, ngươi thông minh quá nhỉ?”
Cảm thấy giọng của Thẩm Tu Lâm tràn đầy lạnh lùng, Thuỷ Bạch Sắc bộ dáng cái lông cũng run rẩy.
Sau đó, Thuỷ Bạch Sắc lập tức nói “Ta, ta đánh.”
Đông Phương Hiển hiếm khi cong môi lên cười, đối với việc Thẩm Tu Lâm “bắt nạt” Thuỷ Bạch Sắc, y cũng thấy thích.
Long Thành Uyên không dám dính tới việc này, mang theo Tuyết Lang đi phía trước dò đường.
Trải qua một đường tu luyện, hơn nữa còn có công pháp trợ giúp, đẳng cấp dị năng của Long Thành Uyên đã đạt tới cấp ba cao nhất.
Điều này làm cho Long Thành Uyên cảm thấy vô cùng vui vẻ, cũng kiên quyết muốn bám theo bên cạnh Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển.
Nguy hiểm cùng kỳ ngộ không phải luôn luôn song hành hay sao?
Trên thế giới này, làm gì có việc không làm mà được hưởng chứ.
Long Thành Uyên và Tuyết Lang đi đầu tiên, sau đó đến Tiểu Tùng cùng Thuỷ Bạch Sắc.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đi cuối cùng.
Thẩm Tu Lâm nói “Đông Phương, năng lượng thể này cho Thuỷ Bạch Sắc nhé.”
“Ừm.” Đông Phương Hiển không có ý kiến gì, điều kiện này Thuỷ Bạch Sắc trước đó cũng nói rồi.
Thẩm Tu Lâm cười cười, nói “Đợi đến khi lấy được một trong Thập Quang ở nơi này, chúng ta lại về nhà.”
Đông Phương Hiển nhìn đối phương, gật đầu “Ừm.”
Thẩm Tu Lâm nhìn bộ dáng nhu thuận của Đông Phương Hiển, không nhịn được sờ lên cổ tay của đối phương, Đông Phương Hiển hỏi “Làm sao vậy?”
Thẩm Tu Lâm khẽ cười một cái, lắc đầu nói “Chỉ muốn làm như vậy thôi.”
Đông Phương Hiển im lặng, sau đó mới nói “Chờ lúc nữa sẽ phải chiến đấu vất vả một lần, ta lúc bắt đầu sẽ không tham dự vào, ngươi cẩn thận một chút, có thể đột phá vẫn là tốt nhất.”
“Được.” Thẩm Tu Lâm mỉm cười gật đầu.
“Chiến đấu là phương thức thăng cấp nhanh nhất, nhưng dục tốc bất đạt, sau lần này vẫn nên dành ra mấy ngày tĩnh tâm tu luyện.”
“Ừm.” Thẩm Tu Lâm dịu dàng nói “Tất cả đều nghe theo ngươi.”
Bên tai Đông Phương Hiển đỏ lên, không quen nổi giọng điệu dịu dàng này của Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm nhìn thấy Đông Phương Hiển lúng túng, hai tai đỏ rực, tự dưng lại ngây người ra.
Nếu không phải lập tức muốn chiến đấu, hơn nữa thời điểm lại không phù hợp, thật muốn đè người ra hôn a…
Cuối cùng, Thẩm Tu Lâm nhịn xuống kích động trong lòng… nhưng tay vẫn xiết chặt lấy tay của Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển có chút kinh ngạc quay đầu nhìn lại, thấy động tác của Thẩm Tu Lâm, còn đối mặt với hai mắt mang theo dục vọng mãnh liệt của đối phương, nhanh chóng rút tay của mình về, ra vẻ trấn định nói “Chúng ta nhanh đi đến đó thôi.”
Thẩm Tu Lâm mỉm cười “Được.”