Liên Trăn dựa vào một chút không khí cuối cùng trong lồng ngực mà cố đi đến chỗ rẽ, ngay khi vừa qua chỗ rẽ hành
lang đã thở dốc ra tiếng, dường như toàn bộ khí lực trên cơ thể lập tức
bị hút hết, hai chân bủn rủn như bùn, cơ hồ không thể trụ vững chính
mình nữa.”
Chỉ cần nhớ tới chính tay anh đẩy cô
và cha cô vào tù, mỗi lần đều đau thấu tim. Hiện giờ nói ra như vậy, tim tựa như bị đập nát. Người năm đó nhu tình mật ý với chính mình, người
đàn ông mà mình tâm tâm niệm niệm, hết thảy cũng không thoát khỏi diễn
trò.
Cô chỉ có thể dựa vào tường mới không làm chính mình ngã quỵ trên mặt đất.
Hít sâu một hơi, bỗng nhiên cảm thấy
có chút khác thường, ngẩng đầu, chỉ thấy Tưởng Chính Nam đứng cách đó
không xa, ánh mắt sắc nhọn như dao, vẫn không nhúc nhích mà nhìn cô.
——————
Sau khi ăn xong, bởi vì Tưởng Chính
Tuyền cao hứng, liền đi café. Ánh nến lung linh trên mặt bàn bằng gỗ
thô, vầng sáng âm thầm mờ nhạt đem khuôn mặt bốn người chiếu sáng không
đồng nhất. Một tay Tưởng Chính Nam gác trên thành ghế của Liên Trăn, một tay lại đánh nhịp gõ lên mặt bàn. Mà Liên Trăn thì cúi thấp đầu, đang
quấy café. Chiếc ly ấm áp, nằm trong lòng bàn tay, khô ráo ấm áp, tựa
như có thể đuổi đi chút lạnh lẽo trên đầu ngón tay.
Hình ảnh hai người như vậy, người ở bên cạnh nhìn thấy, cũng tĩnh lặng động lòng người lại cảnh đẹp ý vui.
Liên Trăn vẫn luôn yêu thích những
quán café như thế này. Trước kia, khi hai người còn ở thành phố M, lúc
đi dạo phố, cô thích nhất là những tiệm cafe có sự an bình tĩnh lặng,
lại mơ hồ có tiếng nhạc du dương.
Người ngồi phía đối diện kia từng hỏi cô sau khi tốt nghiệp muốn làm cái gì. Ngay lúc đó cô làm sao có ước mơ cao sang gì đâu. Nhớ rõ khi đó do cô đang cầm một ly café nóng hổi,
bưng lên hớp một ngụm nhỏ, híp mắt, thoải mái thở dài.
Cô cũng không có nói ý tưởng của mình là gì. Mỗi lần anh liền cười ha ha trêu chọc cô: “Em sẽ không đến mức
hỗn ăn hỗn uống rồi chờ chết chứ?” Cô nhăn mũi, bĩu môi nói: “Anh mới
hỗn ăn hỗn uống chờ chết ý! Em về sau nha, phải mở một tiệm café như thế này. Một ngôi nhà nho nhỏ, bốn phía có dây leo quấn quanh, bốn mùa
quanh năm đều hoa lá tươi tốt . . .” Tay anh chống đầu, lúc đó chỉ là
tùy tiện nghe một chút, không có để ý . . . . Hiện tại có muốn quay về
cũng không thể quay về những ngày tốt đẹp đó nữa.
Diệp Anh Chương vẫn còn nhớ rõ, lúc
đó trong quán khách cũng không nhiều, trừ bỏ bọn họ, còn có một đôi tình lữ, trống trải đến mức có chút quạnh quẽ. Đôi tình lữ kia cúi đầu thì
thào to nhỏ, không biết là nói gì đó. Sau đó, cậu thanh niên đứng dậy,
hướngvề phía chiếc đàn dương cầm trong quán, ngồi xuống, quay đầu lại
mỉm cười dịu dàng với bạn gái mình.
Giai điệu sinh động từ ngón tay cậu
từ từ truyền ra, cư nhiên chỉ là một khúc nhạc chúc mừng sinh nhật vui
vẻ bình thường, nhưng mỗi nốt nhạc, đều uyển chuyển bay bổng, tựa như là có linh hồn, làm đáy lòng mỗi người đều lăn tăn gợn sóng.
Giọng hát chúc mừng sinh nhật của cậu thanh niên kia cũng rất dễ nghe, mỗi một chữ, du dương thánh thót, từ
trong miệng cậu từ từ tuôn chảy. Cậu ta vừa hát vừa mỉm cười nhìn bạn
gái của chính mình, tựa như không coi ai ra gì, ánh mắt mơ hồ tràn ngập
nùng tình mật ý, ngay cả bọn họ cùng với người qua đường đều cảm thấy
cực kỳ tuyệt vời. Ca khúc hoàn thành, cậu thanh niên hướng phía bạn gái
đi đến, bỗng dưng quỳ gối xuống.
Đó là lần đầu tiên Liên Trăn nhìn
thấy cảnh tượng cầu hôn của người khác, cảnh tượng lãng mạn thật sự
giống như trong phim, không khỏi hưng phấn giật mình, Nhưng lại cảm thấy cảnh tượng hạnh phúc đó, coi như trên đời này trừ bỏ trong chớp mắt đó, không còn hình ảnh nào có thể đẹp hơn nữa.
Cô vẫn luôn nhớ rõ lúc đó cô ngẩng
đầu nhìn Diệp Anh Chương, ai ngờ đến anh cũng đang ngóng nhìn cô. Ánh
mắt hai người một hồi giằng co, liền nhanh chóng chạy mất. Mặt của cô
nóng bừng đến tận cổ.
Tiếng nhạc lúc này trầm thấp nhẹ
nhàng, Hứa Liên Trăn chỉ cảm thấy bản thân mình đang chìm nổi trong ký
ức, thống khổ chua sót cơ hồ muốn nhấn chìm cô trong đó.
Hứa Liên Trăn buông cái ly trong tay
xuống, quay đầu thấp giọng nói với Tưởng Chính Nam: “Em muốn trở về.”
Ánh mắt Tưởng Chính Nam dừng ở trên mặt cô, giống như ngôi sao sáng chói trong màn đêm, từ rừ rõ ràng. Dừng một chút, mỉm cười nói: “Ừ!” Giọng
nói thật trầm thấp, nhẹ nhàng mà thoảng qua bên tai.
Lúc ra khỏi cửa, Tưởng Chính Nam kéo
tay cô quay đầu lại hỏi: “Bọn anh về nhà. Còn hai đứa đi đâu?” Tưởng
Chính Tuyền quay đầu nhìn Diệp Anh Chương đứng bên cạnh, tựa hồ đang đợi anh trả lời. Nhưng dường như Diệp Anh Chương không có tập trung, căn
bản không có nghe được.
Tưởng Chính Nam liếc mắt một cái nhìn đồng hồ trên tay, còn chưa tới 10h, liền cười nhạt, đề nghị: “Nếu không hai đứa cũng đến đó đi. Khó có khi vui vẻ như hôm nay, anh sẽ mở bình
rượu quý.” Lòng Liên Trăn run lên. Đêm nay cô tuyệt đối không muốn nhìn
thấy Diệp Anh Chương nữa.
Lời nói của Tưởng Chính Nam vừa mới
dứt, Diệp Anh Chương đã muốn ngẩng đầu, đồng ý: “Được. Dù sao thời gian
cũng còn sớm. Trong nhà Tưởng đại ca lại sẵn rượu quý.”
Tưởng Chính Nam cười xoay người,
không ai nhìn thấy ánh mắt lặng như băng trong nháy mắt hắn xoay người
kia, tươi cười cũng đột nhiên biến mất.
Diệp Anh Chương cùng Tưởng Chính
Tuyền đi một xe. Mà trong xe của Tưởng Chính Nam hiển nhiên chỉ còn có
một mình lái xe, Hạ Quân đã muốn tan ca. Lại là không khí tĩnh lặng ngột ngạt, Hứa Liên trăn ngồi lên xe, liền không chút dấu vết mà rút tay ra, vôi vàng biết thân biết phận ngồi sát vào bên cửa xe, cố gắng cách hắn
thật xa. Ánh mắt hắn nhìn chăm chú phía trước, sắc mặt âm lãnh, làm cho
người ta thực sự có cảm giác áp bách trầm trọng.
Đây là lần đầu tiên cô đến nơi ở của
hắn. Phòng khách rộng rãi uyên thâm, thiết kế theo phong cách Châu Âu
tinh xảo, cư nhiên còn có cả lò sưởi âm tường.
Tưởng Chính Nam xoay người tiếp đón
bọn họ: “Ngồi đi, tự tiếp đón chính mình. Anh đi thay quần áo chút.” Cúi đầu ghé vào tai Liên Trăn nói: “Đi theo tôi.” Hơi thở ẩm ướt ấm áp
truyền đến, Liên Trăn cúi đầu khẽ né tránh. Trong mắt người ngoài, thì
thầm nhỏ nhẹ như vậy, thật sự giống như một đôi nam nữ yêu nhau cuồng
nhiệt không thể tách rời.
Trong đáy mắt Liên Trăn rõ ràng có ý
cự tuyệt, thậm chí có một chút sợ hãi. Tưởng Chính Nam chỉ cười cười,
ngữ khí trầm thấp mà lạnh lùng: “Đi lên.” Lời nói chưa dứt, Tưởng Chính
Nam đã kéo tay Liên Trăn, cùng đi lên cầu thaang. Đi đến chỗ rẽ, mỉm
cười quay đầu, hướng hai người trong đại sảnh nói: “Tuyền Tuyền, hai đứa tự mình đi chọn rượu trong quầy đi. Tùy tiện bình nào cũng được.”
Tưởng Chính Tuyền hì hì cười, nghịch
ngợm nói: “Anh, có phải ngay cả mấy bình trân baảo trong bộ sưu tập của
anh cũng dược chứ —-” Tưởng Chính Nam mỉm cười không nói, lôi kéo tay
Liên Trăn biến mất ở góc cầu thang. Diệp Anh Chương ngẩng đầu kinh ngạc
nhìn xuất thần.
Đây cũng là lần đầu tiên Liên Trăn
vào phòng ngủ của đàn ông, đương nhiên người đàn ông này là trừ bỏ cha
cô Hứa Mưu Khôn. Thiết kế hai màu đen trắng, đường cong hình gọt nước,
thực là phù hợp với cái gọi là phong cách nam sĩ tinh anh , nhưng là ở
trong mắt phụ nữ mà nói tóm lại chỉ có thể là mạnh mẽ hơn người.
Hắn theo hai cánh cửa tự động đi vào
phòng thay quần áo. Hứa Liên Trăn đứng ở ngoài cửa, vẫn không nhúc
nhích. Bất quá chỉ một lát, Tưởng Chính Nam đã đi ra, mặc một cái áo sơ
mi màu trắng cùng một chiếc áo gile màu đen cổ chữ V, một chiếc quần màu vàng nhạt, dây lưng đồng bộ mặt hình chữ H. Cách ăn mặc rất thoải mái,
lập tức giảm đi vài phần nghiêm nghị lại tăng thêm vài phần trẻ trung.
Hắn vừa sửa sang lại cổ tay áo, vừa
đi ra, ngẩng đầu, nói với Liên Trăn: Đem áo khoác cởi ra.” Liên Trăn có
chút khó hiểu, Tưởng Chính Nam tiến lên vài bước, đứng ở trước mặt cô,
nhìn căam chú vào cô, Ánh mắt hắn cực thâm thúy, cánh môi tuyệt đẹp, nhẹ nhàng cong lên, thản nhiên nói: “Trông quá cứng ngắc, không nhập diễn
tí nào.” Đầu của hắn cúi thấp xuống, không biết có phải tai cô có vấn đề hay không, cô cảm thấy thanh âm của hắn cũng trầm thấp xuống; “Như vậy
là không được.” Khuôn mặt hắn tựa như phóng đại xuất hiện trước mặt cô,
cô bỗng nhiên khiếp sợ, hình ảnh ngày đó lại tập kích trong đầu, cô sợ
hãi, giật mình lùi về phía sau. Tay hắn nhào tới, một cái ôm choàng lấy
thắt lưng của cô, không chút do dự cúi xuống, che lại cánh môi khẽ nhếch của cô.
Cô phản ứng lại, đập vào lồng ngực
của hắn, lại làm thế nào cũng không đẩy ra được, cũng không né tránh
nữa. Hắn kịch liệt mút lấy cánh môi phấn nộn thậm chí còn cắn môi dưới
của cô, bức cô há miệng ra, cùng cô dây dưa triền miên.
Cuối cùng, hắn cũng buông cô ra. Cô
vươn cánh tay, định tát một cái. Tưởng Chính Nam một tay túm lấy tay cô, tay còn lại nhẹ nhàng xẹt qua mặt cô, ánh mắt thâm trầm sáng lóe lên,
lấp lánh giống như ngàn vì sao trong đêm tối, thanh âm cực thấp: “Diễn
kịch cũng phải diễn cho đạt. Cô cho là chút trò vặt đó của cô có thể dễ
dàng lừa gạt Diệp Anh Chương sao?”
Cô mờ mịt ngẩng tầm mắt nhìn hắn,
Tưởng Chính Nam cười lạnh ra tiếng: “Cô cũng không nghĩ lại coi Diệp Anh Chương là ai? Đường đường là sinh viên ưu tú tốt nghiệp học viện cảnh
sát đó.”
Cô đứng tại chỗ, thân thể lạnh lẽo, nhưng nhiệt độ nơi dây dưa triền miên ban nãy vẫn chưa có rút đi, nóng rực khác thường.