Sau lại đi xuống lầu, rõ ràng Liên Trăn cảm giác được ánh mắt tựa như vô thố của Tưởng Chính Tuyền cùng Diệp Anh Chương dừng trên cánh môi
của cô. Tưởng Chính Nam đương nhiên cũng nhìn thấy tầm mắt của Diệp Anh
Chương, càng để ý đến thống khổ chợt lóe qua trong mắt anh. Hắn vừa lòng liếc nhìn Liên Trăn một cái, cánh môi sưng đỏ, trên mặt đỏ hồng cực kỳ
ngượng ngùng, lưu lại dấu vết càn rỡ vừa rồi của hắn —.”
Tâm tình hắn cực tốt rót bốn ly rượu, lấy một ly đưa cho Hứa Liên
Trăn. Mỉm cười xích gần lại, khẽ chạm nhẹ lên cánh môi cô, khóe miệng nở ra một nụ cười mờ nhạt mê người: “Nào, thử một ngụm.” .
Ánh mắt Diệp Anh Chương lại dừng ở trên người cô. Hứa Liên Trăn lơ
đãng nâng tầm mắt, giao hòa với tầm mắt của anh, chỉ là một giây cực
ngắn, cô lập tức không dấu vết dời đi. Trong mắt Diệp Anh Chương có vạn
ngữ ngàn ngôn, nhưng cuối cùng vẫn là như ngọn lửa chậm rãi tàn lụi. .
Cô nâng ly rượu lên, khẽ chạm ly với ly rượu mà Tưởng Chính Nam đưa
tới gần, nhấp một ngụm, cánh môi cảm nhận vị đắng chát của rượu.
Khuôn viên trường đại học Wufu có một khu rừng cây rất nổi tiếng,
được sinh viên trong trường gọi là “Khu rừng tình yêu”. Thời gian nghỉ
giải lao, luôn luôn có rất nhiều cặp đôi nam nữ hoặc bè nhóm ra vào.
Ngày đó, Diệp Anh Chương nắm tay cô, ngồi ở một chiếc ghế dài trong
góc nhỏ nói chuyện phiếm. Tự nhiên anh ngừng nói, cô khó hiểu quay đầu
nhìn anh. Chỉ thấy ánh mắt anh xấu hổ dừng ở cách đó không xa, có đôi
tình lữ đang nồng nhiệt hôn nhau. Anh tựa hồ muốn tìm đề tài nào để nói, xoay chuyển một chút liền quay mặt lại. Cô tránh không kịp, cánh môi
anh nhẹ nhàng lướt qua môi cô—— rõ ràng hai người đều chấn động, không
hẹn mà cùng quay đầu đi—
Trong đầu cô giống như chú nai vàng chạy loạn, rồi lại vui mừng hân
hoan. Đây là nụ hôn đầu tiên của cô, lại tới nhanh đến mức trở tay không kịp, giống như đang ngồi trên đám mây, nhìn hết thảy thế gian, chỉ cảm
thấy xinh đẹp mà mơ hồ. Hết thảy, chỉ vì người kia là Diệp Anh Chương.
Tư vị của nụ hôn đầu tiên là thế nào? Cô đã sớm không nhớ rõ. Loại
cảm giác căng thẳng không yên, cả đời cũng không thể quên được. Cũng
giống như người ta vĩnh viễn không thể quên được mối tình đầu kia vậy.
Chẳng qua cô lại không giống như thế, bởi vì tất cả đều là Diệp Anh
Chương ở diễn trò. Sau đó sóng gió thực tế thay phiên ùa tới, đến phiên
cô. Cho nên tất cả hiện tại bây giờ, cũng đều là do anh ban tặng.
Diệp Anh Chương có lẽ thật sự có duyên phận với cô, nhưng trăm phần trăm chính là nghiệt duyên.
Hứa Liên Trăm đắm chìm ở trong hồi ức vô thức nâng ly rượu lên, chậm rãi nhấp một ngụm lại một ngụm.
Tưởng Chính Nam lại rót cho cô một ly, ánh mắt nặng nề, có chút đăm chiêu dừng ở trên người cô.
Tưởng Chính Tuyền lôi kéo tay Diệp Anh Chương đi đến giá đĩa bên góc
chọn một đĩa nhạc. Giai điệu du dương trong vắt từ từ truyền đến, là ca
khúc “thời gian bị lãng quên” của Thái Cầm:
“Là ai đang gõ cửa phòng tôi, là bàn tay ai đang lướt nhẹ trên phím đàn
Khoảng thời gian bị lãng quên kia đang dần dần trở lại trong lòng tôi . . .
Hình ảnh tươi đẹp trong quá khứ, chậm rãi tái hiện trong ý nghĩ của tôi …
Những giọt mưa nhỏ nhẹ nhàng rơi xuống, càng không ngừng đập vào cửa sổ phòng tôi.
Chỉ có tôi lặng lẽ không nói gì, thỉnh thoảng hồi tưởng lại quá khứ.”
Thanh âm lưu luyến ấm áp không chút gợn sóng của Thái Cầm chậm rãi
vang lên, tựa như mưa phùn ngấm vào màng tai. Ánh mắt Hứa Liên Trăn dừng ở hình ảnh trên tường thủy tinh, một đôi nam nữ khéo léo rựa như được
khắc ở trên đó, Tưởng Chính Tuyền thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhẹ giọng trao đổi ý kiến với Diệp Anh Chương, từ góc độ của cô nhìn lại quả là một
cặp đăng đối trời sinh. Coi như từ nhỏ đã như vậy. Người giữ được đến
bây giờ bất quá cũng chỉ là tô điểm thêm mà thôi.
Hứa Liên Trăn ngửa đầu, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch. Đầu
rất nặng, trái tim cũng nặng nề, không biết do tiếng hát hay là do men
rượu, ánh mắt cùng chóp mũi của cô không khỏi dâng lên một cỗ chua xót
ghen tuông.
Cô gãi đầu đứng dậy, cái ly cô để bên cạnh bị đụng phải, rơi trên nền nhà. Một tiếng thanh thúy vang lên, phiêu linh như cánh hoa rơi, bốn
phía tràn ngập mảnh nhỏ trong suốt . . .
Hứa Liên Trăn mơ màng ngồi xổm xuống, tay mới đụng tới. Thanh âm của
Diệp Anh Chương đã chợt xa chợt gần truyền đến: “Đừng chạm vào, để ý
tay!” Cô ngẩng đầu, rơi vào bên trong con ngươi sâu thẳm chăm chú, cũng
thâm thúy giống như Tưởng Chính Nam, giống như cô đọng tinh hoa đêm tối
mà thành.
Khuôn mặt Diệp Anh Chương cũng là như thế, gần như vậy, rồi lại xa
đến thế. Hắn nắm cổ tay cô, đem cô kéo đứng lên. Quay đầu, là Diệp Anh
Chương, trên mặt hình như không thể che giấu được lo lắng. Ánh mắt Tưởng Chính Tuyền cũng dừng ở đầu ngón tay của cô.
Cô chậm rãi cúi đầu, có màu đỏ chói mắt chậm rãi từ ngón tay trắng nõn của cô thấm ra —– là máu!
Dạ dày của cô tự động phản ứng lại, che miệng, nghiêng ngả lảo đảo
chạy vào toilet —- cô nhìn làn nước róc rách chảy xuống, dùng làn nước
ấm áp cọ rửa ngón tay—– tác dụng của rượu bắt đầu tập kích, đầu càng
ngày càng nóng, càng ngày càng mơ màng, bốn phía bắt đầu xoay tròn, thế
giới đều là một mảnh mơ hồ . . .
Tựa hồ thật lâu về sau, có người tiến vào, đỡ cô. Cô tựa vào người
người đó, mơ hồ nói một câu. Người nọ giống như đem cô đẩy ra, sau đó
lại đi ra ngoài. .
Sau nữa, cô bị người ta ném vào bên trong bồn tắm lớn. Nước ấm áp
thoải mái, cô ở bên trong tự do chìm nổi—– cô thoải mái cúi đầu thở dài. .
Ngày mùa thu kia, nhiệt độ không khí cũng là như thế, ôn nhu thoải
mái, tươi mát. Bên trong viện bảo tàng trưng bày những món trang sức của phi tử hậu cung. Cô cùng anh hẹn nhau đi xem: “Ngày mai tám rưỡi, không gặp không về.” Buổi sáng ngày hôm đó cô kích động chạy tới cửa viện bảo tàng. Đồng hồ hiển thị 8strong0, trên lưng cô là một cái balo nhỏ, đứng ở
cửa —- thỉnh thoảng đá đá chân, cổ dài quá thân ngóng về phía xa —-
Thời gian cứ một giây lại một giây trôi qua, 8h30. Anh chưa có tới
—-8h40, anh vẫn là chưa có tới —9h, vẫn là không có. Mặt trời từ từ di
động, cô chờ đến lúc không thể kiên nhẫn được nữa. Gọi cho anh bao nhiêu cuộc điện thoại, luôn là không bắt máy— cô lại dâng lên sợ hãi, sợ anh
ra ngoài gặp chuyện không may — lo lắng đến mức tim cũng đaập loạn
lên—–.
Chính là ai có thể ngờ, cũng buổi chiều ngày hôm đó cô bị cảnh sát
còng tay, tựa nhu một cái xác không hồn bị bọn họ đẩy lên xe cảnh sát —
Thời điểm ở trong xe, cô ngơ ngác trì trệ nhìn ngoài cửa sổ — có lẽ
từ lúc đó, cô đã biết, rốt cục thì cô cũng biết, anh không trở lại .
Không bao giờ . . . đến nữa . Cái gì là không gặp không về? Đều là giả
hết. Đời này cô có thế nào cũng không thể đợi được anh!
Cô hận anh, Diệp Anh Chương. Diệp Anh Chương. Diệp Anh Chương . . . .
Hình như có bàn tay bóp lấy cái cổ non mịn của cô, thanh âm giống
đóng băng, lạnh lùng truyền vào đầu óc trống rỗng của cô “Cô nói cái
gì?” Lệ chậm rãi lướt qua khóe mắt cô, mới đáp lại: “Diệp Anh Chương —-” ‘tôi hận anh’ ba chữ sau còn chưa nói ra khỏi miệng, cánh môi của cô đã bị chặn lại.
Có người nặng nề mà hôn môi cô, hôn đến mức cả hai đầu cảm thấy đau
đớn, bắt buộc cô há miệng, cái lưỡi tàn sát bừa bãi khiêu khích cô——
Trong mông lung, hình như người đó có nói một câu: “Lần sau ở trên giường của cô còn kêu một lần nữa thử xem —–”
Tất cả hết thảy tựa hồ đều là đang nằm mơ. Cô bị hắn đặt ở dưới thân, vừa nặng vừa đau — cô đánh hắn, đấm hắn, cắn hắn, muốn đẩy hắn tránh
ra. Chẳng qua hắn cứ thế mà hôn cô, cắn cô — trong chốc lát như vậy,
trong chốc lát như vậy, càng không ngừng lặp lại, coi như vĩnh viễn
không dứt .
Tựa như cô ngủ thật lâu, lại tự như không có. Trong đầu một mảnh mờ
mịt, mơ hồ trống không. Tối hôm qua cư nhiên không có mơ thấy ác mộng
kia nữa, nhưng hình như có làm chuyện gì khác —- thế cho nên hiện tại
đầu nặng như muốn nứt ra, thân thể lại đau nhức.
Hứa Liên Trăn mở lớn mắt, quấn chăn ngồi dậy. Căn phòng xa lạ, bài
trí xa lạ, chiếc giường xa lạ —- tay cô, gắt gao túm lấy chăn, hình ảnh
kiều diễm trong mơ tối hôm qua lại từ từ trở lại, chậm rãi mà chân thật. Cô phản ứng lại, đây là một gian phòng khách tại biệt thự của Tưởng
Chính Nam . . .
Cô sửng sốt hồi lâu, mở lòng bàn tay ra, trên ba ngón tay phải đều có dán miếng băng dính cá nhân nhãn hiệu OK. .
Đi xuống lầu, hắn không có ở đó, nhưng Hạ Quân đã ở đó. Có vẻ kỳ quái nhìn cô liếc mắt một cái, nhưng nháy mắt đã biến mất, lãnh đạm khách
khí giống như trước: “Hứa tiểu thư, Tưởng tiên sinh bảo tôi đưa cô trở
về.” .
Hứa Liên Trăn gật gật đầu, như cây gỗ đờ đẫn ngồi lên xe, lại như cây gỗ đờ đẫn trở về phòng của chính mình.
May mắn, còn có Tiểu Bạch. Cô ôm nó, cuốn lui đến bức rèm sau lưng: “Tiểu Bạch — Tiểu Bạch —-” .
Vì sao lại như vậy? Vì sao sự tình lại biến thành như vậy! .
Rốt cục cô đã đẩy bản thân mình vào bên trong vũng bùn như thế nào rồi?