Buổi tối hôm nay, khi nghe thấy tiếng xe ô tô của Tưởng Chính Nam trở về, cô đang ôm máy tính ở trong phòng của chính mình ôn tập.”
Tưởng Chính Nam lẳng lặng ngồi trên sofa trong phòng xem văn kiện.
Tình huống như thế này ngày lại càng nhiều, Hứa Liên Trăn cũng thành
thói quen, người nào làm việc của người đó.
Cũng may, rất nhanh cô đã xong, liền xoa cái cổ cứng ngắc nghĩ muốn
lấy ly nước bên cạnh để uống, chính là sờ soạng nửa ngày cũng không đụng đến, quay đầu, cái cốc của chính mình kia giờ này đang ngang nhiên ở
trong tay ai đó, mà nước trong cốc chỉ còn có một ít, thấy thế, Hứa Liên Trăn cũng không đến mức không biết xấu hổ mà uống nữa. .
Dứt khoát đứng dậy đi tắm rửa, khi đi ra tầm mắt dừng ở trên tủ đầu
giường, nhưng lại vô cùng sửng sốt. Chiếc cốc kia đã được đổ đầy nước.
Hứa Liên Trăn nhìn Tưởng Chính Nam liếc mắt một cái, chỉ thấy hắn
đang chăm chú nhìn tài liệu, đèn bàn hình giọt nước, ánh sáng nhu hòa,
thản nhiên chiếu lên sườn mặt như tượng điêu khắc của hắn.
Hứa Liên Trăn cụp mắt, thật lâu sau cuối cùng vẫn là bưng cốc nước lên uống một ngụm.
——
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Tưởng Chính Nam đã đi ra ngoài. Cô miễng
cưỡng chống tay lên, chợt thấy trên cổ có cảm giác lạnh lẽo khác thường.
Giơ tay chạm vào, đụng đến một chiếc vòng trang sức. Mặt đá là chữ L
rất tinh xảo, bên trên còn có hoa văn chạm trổ, vô cùng tinh tế. So với
bộ trang sức lần trước mang trong tiệc đính hôn của Tưởng Chính Tuyền e
rằng không thể quý giá bằng, nhưng luận về độ đáng yêu, cái này tuyệt
đối sẽ thắng.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy chiếc vòng kia ở trong gương, Hứa Liên
Trăn có cảm giác đầu tiên chính là phải tháo nó xuống, chẳng qua vừa
nhấc tay, cuối cùng vẫn là yếu ớt buông xuống. Cô mơ hồ nhớ rõ lúc Tưởng Chính Nam rời đi có thì thầm ở bên tai mình: “Không được cởi xuống.”
Mấy lời này khi đó còn ở trong mộng nên không có để ý. Hiện tại nghĩ
đến, bốn chữ kia giống như vừa mới vang lên bên tai cô.
Cô ngây ngốc mà nhìn gương hồi lâu, vẫn muốn giơ tay tháo chiếc vòng
ra, nhưng khi vừa chạm vào lại buông ra, cuối cùng vẫn là mặc kệ nó.
Nếu cô không thể chọc vào, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, coi như không thấy cái này đi.
Đem mặt dây chuyền giấu ở trong cổ áo, bên ngoài nhìn không ra một
chút dấu vết, chỉ có lúc đi lại, bởi vì chớp lên, loáng thoáng thấy một
chút thôi. Hứa Liên Trăn có cảm giác nói không nên lời, cô giơ tay chạm
vào chiếc vòng, lại lần nữa buông tay.
Cho dù không muốn nghĩ đến, cũng vẫn có cảm giác trên cổ có chỗ bị
trói buộc, qua vài ngày, ước chừng là quen hơn, loại cảm giác này mới
tốt hơn chút.
Ngày hôm đó, Tưởng Chính Tuyền gọi điện thoại hẹn Hứa Liên Trăn đi ăn cơm.
Hai người hẹn gặp nhau ở quảng trường trước trung tâm mua sắm. Khi
Hứa Liên Trăn đến, Tưởng Chính Tuyền đã ở đó rồi, mỉm cười hướng cô vẫy
vẫy tay “Liên Trăn, ở đây, ở đây.”
Hứa Liên Trăn vừa ngồivào chỗ, Tưởng Chính Tuyền liền lấy một cái hộp từ trong túi xách ra đặt trước mặt cô: “Liên Trăn, tặng cô. Cô xem coi
có thích không?”
Một cái hộp nhỏ vuông vắn, liếc mắt qua có thể đoán là hộp đựng đồng
hồ, Hứa Liên Trăn mở ra, quả nhiên đúng như cô dự đoán, vừa mở ra đập
vào mắt là chiếc đồng hồ mà ngày đó cô khen ngợi.
Tưởng Chính Tuyền phía đối diện giơ cổ tay lên, hướng cô mỉm cười trong trẻo: “Chúng ta là một cặp đồng hồ chị em.”
Hứa Liên Trăn cụp cánh mi dài, đẩy trả lại Tưởng Chính Tuyền nói:
“Cái này đắt quá, tôi không thể nhận được.” Tưởng Chính Tuyền cười hì
hì: “Ha ha, đắt gì đâu. Mang chơi chơi mà thôi.” Thấy Hứa Liên Trăn vẫn
không chịu nhận, liền bỡn cợt cười nói: “Yên tâm đi, vài đồng lẻ ấy, tôi sẽ đòi lại ở anh trai tôi.”
Dứt lời, liền lấy đồng hồ tự mình đeo cho Hứa Liên Trăn, sau đó túm
tay Hứa Liên Trăn nhìn một chút, liên tục khen ngợi: “Cổ tay cô vừa mềm
lại vừa trắng, đeo cái này nhìn rất đẹp.”
Nghĩ đến Tưởng Chính Tuyền có tâm, ngay cả dây đồng hồ cũng rất vừa vặn.
Hứa Liên Trăn nhìn khuôn mặt tươi cười như vườn hoa dưới nắng tháng
tư, trong lòng có chút ấm áp: “Chúng ta gọi món đi. Cô thích ăn rau diếp trộn đúng không?”
Tưởng Chính Tuyền gật gật đầu nói: Đúng, có phải phát hiện ra tôi rất dễ nuôi hay không? Cái này a, tôi giống như ba của tôi, không kiêng ăn, món gì cũng đều thích. Anh tôi lại không khác gì mẹ tôi, cho dù là món
ngon đến mấy nhưng có cà rốt, rau thơm, rau cần, hành linh tinh là đều
không ăn . . .”
Thấy Hứa Liên Trăn cúi đầu không lên tiếng, liền cười khanh khách
nói: “Có phải thấy đồng cảm với tôi hay không. . . . Anh tôi đúng là
siêu cấp khó hầu hạ nha.”
Cũng may nhân viên phục vụ đến ghi thực đơn, đúng lúc chấm dứt đề tài này.
Mỗi lần ở cùng cô, Tưởng Chính Tuyền đều vui mừng hạnh phúc ngập tràn mà nhắc đến Diệp Anh Chương.
“Liên Trăn, trộm nói cho cô biết nha, cái nhà ăn này là nhà ăn may mắn của tôi nha.”
Hứa Liên Trăn không hiểu được nhiều lắm cái gì là “may mắn” mà Tưởng
Chính Tuyền nói. Tưởng Chính Tuyền liền giải thích cho cô rõ: “Tuy rằng
từ nhỏ tôi và Diệp đại ca đều ở trong một khu biệt thự, nhưng sau đó ba
của Diệp đại ca chuyển đến thành phố Ngũ Phúc công tác, rất nhiều năm
chúng tôi không có gặp nhau. Mãi sau khi Diệp đại ca đến Lạc Hải công
tác, anh ấy mới đến nhà của chúng tôi chơi. Lúc đó tôi mới phát hiện ra
Diệp đại ca so với ấn tượng trước đây của tôi hoàn toàn là hai người
khác nhau . . .”
Tưởng Chính Tuyền ngượng ngùng tạm dừng một chút, lại nói: “Có một
ngày, tôi đi dạo phố một mình sau đến đây ăn cơm. Khi tính tiền mới biết ví bị lấy trộm rồi . . . tôi . . . . Tôi biết Diệp đại ca làm việc ngay ở cục công an phố bên cạnh, liền gọi điện thoại cho anh ấy . . .”
Tưởng Chính tuyền hồi tưởng lại, “Sau lại. . . . . . Sau đó chúng tôi liền tiến triển thành như bây giờ . . . . Cho nên a, tôi vẫn cảm thấy
đây là nhà ăn may mắn của tôi. Nếu không phải lần đó mất ví tiền, nếu
tôi không có gọi điện cho Diệp đại ca. . . . . . Có lẽ hết thảy hiện tại đều không thế này. . . . . .”
Nói tới đây, Tưởng Chính Tuyền nửa giỡn nửa nghịch ngợm nói: “Cho nên a, cho tới nay, tôi còn phải cảm ơn tên trộm lấy mất ví tiền của tôi
đó.”
Ngày đó, Tưởng Chính Tuyền thỏ thẻ tâm sự: “Giữa người với người thực kỳ lạ nha, Có khi cô chỉ cần liếc mắt một cái đã khẳng định chính là
anh ấy. Đối với Diệp đại ca, tôi chính là cảm giác này . . . . Tuy rằng
anh đấy cũng không có cưng chiều tôi lắm . . . . Nhưng là tôi vẫn cứ
thích anh ấy . . . Liên Trăn, cô có biết loại cảm giác này không? Chính
là hy vọng cùng anh ấy mãi mãi, cùng anh ấy ngắm mặt trời mọc rồi lại
lặn, ngồi xích đu đợi cho đến già . . .”
Hứa Liên Trăn một mực yên lặng nghe, nhìn vẻ mặt ngọt ngào hạnh phúc
của Tưởng Chính Tuyền, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói nhỏ: “Có lẽ, đây
chính là duyên phận đi.”
Là của mình dù sao cũng là của mình. Không phải của mình, có cưỡng cầu cũng không phải.