Trọn Đời Không Buông Tay

Chương 27

Trước kia cô cảm thấy nguyên nhân Tưởng Chính Tuyền thích Diệp Anh Chương có lẽ là do hai người là bạn thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, sau đó bởi vì thói quen mà nảy sinh cảm tình. Hiện tại mới biết là không phải, Tưởng Chính Tuyền thiệt tình yêu Diệp Anh Chương.”

Tưởng Chính Tuyền cười sáng lạng : “Đúng vậy, tôi và Diệp đại ca có duyên phận, cô và anh tôi cũng có duyên phận, mỗi chúng ta đều có duyên phận với nhau, cho nên mới có thể gặp nhau ở đây trên cái thế giới rộng lớn này a.”

Hứa Liên Trăn giật mình, không nói gì. Phía dưới là ngã tư phồn hoa ngựa xe như nước, đối diện là những cao ốc san sát, tựa như chạm tới trời xanh.

Cuộc đời mỗi người đều có nhiều ngã rẽ, chỉ cần khi đi lựa chọn một hướng khác, cuối cùng mỗi người cũng sẽ trở thành những con người khác. Nhưng là vì sao, nhiều đường như vậy, cô lại đi tới hiện tại chứ?

Hứa Liên Trăn không thể hiểu nổi. Cho nên hiện tại cô cũng dần dần bắt đầu tin tưởng thứ gọi là duyên phận, vận mệnh.

Có đôi khi cô cũng tự giễu, tâm tính càng ngày càng tốt, sắp trở thành đệ tử chân truyền của A Q rồi. Chẳng qua là không như vậy, cô còn có thể thế nào đây?

Thời điểm vừa vào cửa hàng, lại đúng là ca trực của Hà Yến Nhiên, cô ấy thấy có hai mỹ nhân mặc quần áo hàng hiệu đi lại, vội vàng nhiệt tình nói: “Hoan nghênh quý khách ghé thăm.” Đang muốn cất lời giới thiệu với hai người, chợt thấy có một trong số đó mỉm cười, chào hỏi cô: “Yến Nhiên, xin chào.”

Hà Yến Nhiên không khỏi giật mình, giọng nói này không phải Liên Trăn thì là ai? Vội ngẩng đầu, chăm chú nhìn lên, quả nhiên đó là Liên Trăn, yểu điệu dịu dàng đứng ở trước mắt, tươi cười tĩnh lệ.

Hà Yến Nhiên vui vẻ nói: “Liên Trăn, cậu đi đâu mà mất hút thế, lâu như vậy cũng không thèm đến thăm bọn mình. Nha! Bây giờ xinh đẹp quá.” Trên dưới đánh giá Liên Trăn một phen.

Hứa Liên Trăn cười chào hỏi cô ấy: “Dạo này mọi người đều khỏe chứ? Chị Mạnh đâu?” Hà Yến Nhiên vội cao giọng kêu: “Chị Mạnh, có người tìm chị này.”

Lúc này đã là xế chiều, đúng lúc thanh nhàn nhất của cửa hàng. Mạnh Tĩnh đang chỉ đạo nhân viên cửa hàng thay mẫu mới cho manơcanh, nghe vậy liền đi lại đây.

Vừa đến đã thấy một mỹ nữ hướng mình cúi thấp người, cười dài mà gọi: “Chị Mạnh, chị khỏe không?” Mạnh Tĩnh giật mình dừng bước: “Liên Trăn. . . . . .”

Ngay nháy mắt sau đã phục hồi tinh thần, chạy đến lôi kéo tay Liên Trăn, vui vẻ nói: “Liên Trăn, tưởng em muốn giết bọn chị rồi chứ. Gì đâu nói nghỉ làm là nghỉ làm, đột ngột như thế, ngay cả đơn thôi việc cũng là nhờ bạn mang tới đây. Đúng rồi, ở đây chị còn hơn nửa tháng tiền lương vẫn chưa đưa cho em đó.”

Bao nhiêu sự việc xảy ra trong khoảng thời gian đã qua, vừa không thể nói cũng nói không hết. Hứa Liên Trăn chỉ tránh nặng tìm nhẹ nói: “Khi đó đã xảy ra chút việc. Vậy nên phải thôi việc.”

Mạnh Tĩnh làm ở tiệm quần áo này đã lâu, kiến thức rộng rãi, vừa thấy cách ăn mặc của Liên Trăn liền biết đều là quần áo cao cấp, ngay cả túi xách cũng là nhãn hiệu Chanel, trong lòng không khỏi âm thầm kinh ngạc. Chị nghe thấy những lời ẩn ý của Liên Trăn, tự nhiên biết đó là những chuyện không muốn để cho người khác biết, nguyên bản Liên Trăn là người có quá khứ, cho nên cũng sẽ không hỏi nhiều. Trên đời này, ai không có một đinh, một điểm chuyện tình không thể kể ra chứ?

Từ xưa đến nay chị đã thích Liên Trăn, hiện giờ nhìn bộ dáng của Liên Trăn hẳn là không tồi, lòng cũng buông xuống: “Thuận lợi là tốt rồi.”

Hai người hàn huyên một lát, tiệm hàng dần dần bận rộn lên. Mạnh Tĩnh nói: “Liên Trăn, có rảnh thì đến đây chơi nhiều một chút, dù gì chúng ta cũng đã từng ở chung hơn nửa năm, đây là duyên phận. Sau khi em nghỉ làm, ngay cả Lí Lệ thỉnh thoảng cũng nhắc đến em đó, lại càng không phải nói đến bọn Yến Nhiên.”

Hứa Liên Trăn cảm động, “Chị Mạnh, em sẽ thường xuyên tới thăm mọi người.” Cô nhìn quanh bốn phía, tuy rằng cửa tiệm đã trang hoàng khác nhiều, nhưng vẫn có cảm giác quen thuộc như ngày mới rời đi.

Hứa Liên Trăn thấp giọng nói: “Chị Mạnh, em vẫn muốn nói câu cảm ơn với chị, lúc trước nếu không có chị nhận em, em . . . . Em . . .”

Trước đây Mạnh Tĩnh biết rõ quá khứ của cô, nhưng vẫn nhận cô vào cửa hàng làm. Nếu lúc trước không có tìm được công việc này, có lẽ cô vẫn còn phải làm ở tiệm rượu nổi danh kia, cũng có lẽ không thể thoát khỏi tên Ngô Minh đáng ghê tởm kia. . . .

Mạnh Tĩnh vỗ nhẹ tay cô, tâm tình: “Liên Trăn, ai chưa từng có vấp ngã chứ? Nếu đều đã qua, liền cố quên nó đi. Con người ta nên nhìn về phía trước. Nhớ kỹ, đời người bất quá cũng chỉ ngắn ngủn vài chục năm, sống vui vẻ là quan trọng nhất.”

Mà Tưởng Chính Tuyền thì đang cùng Hà Yến Nhiên thử quần áo, có lẽ là mặc cũng được, nên gọi cô lại: “Liên Trăn, xem coi cái này thế nào?”

Hứa Liên Trăn ngẩng đầu, liền thấy Tưởng Chính Tuyền đang mặc một chiếc váy màu be dài chấm đất, yểu điệu đứng trước tấm gương lớn. Người bình thường khó có thể mặc màu be đẹp như vậy, nhưng da Tưởng Chính Tuyền trắng, hơn nữa khí chất tươi mát, mặc quần áo màu be, thật sự là tinh thuần khó mà diễn tả được.

Hứa Liên Trăn gật đầu khen ngợi: “Thật sự rất được, rất hợp với cô.”

Chợt thấy tầm mắt Tưởng Chính Tuyền mơ hồ lướt qua cô, như ngừng lại phía sau cô, con ngươi sáng ngời di chuyển, tươi cười ngọt ngào động lòng người: “Diệp đại ca, đẹp không?”

Hứa Liên Trăn nghe thấy có thanh âm từ phía sau chậm rãi vang lên: “Ừ, đẹp.”

Hứa Liên Trăn hốt hoảng nhớ tới năm ngoái gặp lại Diệp Anh Chương cũng là hoàn cảnh như thế này. Nhưng chỉ chớp mắt, cư nhiên đã lâu như vậy. Trước kia khi ở trong nhà giam, mỗi khi nhớ tới Diệp Anh Chương đều cảm thấy lòng đau như thắt, khó có thể tha thứ. Nhưng hôm nay có thể thỉnh thoảng gặp lại nhau, loại đau đớn này lại giống như chết lặng, nhưng không còn lo lắng như mới gặp.

Thì ra thời gian thực sự có thể chữa lành mọi vết thương, chẳng qua miệng vết thương có còn sẹo hay là đã mờ cũng không liên quan đến là chúng ta cố ý hay là không.

Trong lúc bất tri bất giác, cố ý hay là vô tình hết thảy đều có thể thay đổi. Căn bản là ở bản thân mỗi chúng ta.

——–

Diệp Anh Chương tính tiền xong, hỏi hai người còn muốn đi đâu nữa không. Tưởng Chính Tuyền đi dạo hơn nửa ngày, có lẽ cũng đã mệt mỏi, liền kéo tay Diệp Anh Chương ngọt ngào nịnh nọt mỉm cười nói: “Không đi dạo, bọn em đều mệt rồi. Anh xem, em nghe lời anh, lần này đã thay thành giày đế bệt để đi dạo phố.”

Sắc mặt Diệp Anh Chương có chút mất tự nhiên, thấy Hứa Liên Trăn nhìn về phía xa, tựa như không có chú ý tới, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhàng thở phào một hơi, đề nghị nói: “Nếu không đi tìm chỗ nào ăn chút gì đi, nghỉ ngơi một chút.” Tưởng Chính Tuyền liên tục gật đầu. Tầm mắt Diệp Anh Chương dừng ở Hứa Liên Trăn: “Hứa tiểu thư, nếu không phải đi đâu, chúng ta đến quán cà phê bữa trước có được không?”

Hứa Liên Trăn còn chưa kịp phản ứng lại, Tưởng Chính Tuyền đã cười khanh khách nói: “Được, tiệm cà phê kia cũng không tồi, lần trước ăn no rồi mới đi, lần này đi nếm thử món bánh ngọt vị sầu riêng của bọn họ, nghe nói ở trên mạng được đánh giá rất cao nha.”

Sau khi tạm biệt chị Mạnh và bọn Yến Nhiên, họ liền đi đến tiệm cà phê kia. Bởi vì không phải cuối tuần, cho nên người không nhiều lắm, chỉ có mấy tốp năm tốp ba. Chạng vạng ngày mùa thu, thời tiết vẫn nóng như trước, bọn họ chọn ngồi ở một góc tối bên cửa sổ, thủy tinh trong suốt cùng với hai tầng rèm cửa chặn đứng mọi hơi nóng. Góc ngồi u tĩnh thanh tao này, ngẩng đầu chính là những giỏ hoa nhẹ nhàng lay động.

Tưởng Chính Tuyền liên tục thử vài loại bánh ngọt, háo hức ăn một miếng lớn. Sau khi nếm thử mỗi miếng, sẽ híp mắt hét lớn khen rất ngon. Vừa ăn một bên lại đẩy bánh ngọt của mình đến cho Liên Trăn: “Liên Trăn, nếm thử đi, cái này ngon đặc biệt đó.” Hoặc là: “Cái này cũng không tồi này. Chẳng trách trên mạng được đánh giá cao như vậy, thật sự món nào cũng ngon.”

Cuối cùng còn giơ muỗng nhỏ cười tủm tỉm, tầm mắt dừng ở miếng bánh ngọt còn nóng hổi trước mặt Hứa Liên Trăn: “Liên Trăn, hay là tôi nếm thử giúp cô trước nhé.”

Vẻ xinh đẹp hồn nhiên này cũng có thể coi như là giống mình mấy năm trước . . . . Tất cả tốt đẹp đã tung cánh rời xa tầm tay cô rồi.

Có lẽ là vì vậy cho nên Hứa Liên Trăn chưa từng ghét Tưởng Chính Tuyền. Cho dù là hoàn cảnh hiện tại của cô nhiều ít đều do cô ấy dựng lên, nhưng Hứa Liên Trăn vẫn là không có cách nào chán ghét cô ấy, ai có thể ghét dáng vẻ đơn thuần tốt đẹp từng có của chính mình đâu?

Nghe cô ấy nói như vậy, Hứa Liên Trăn tự nhiên lại cười nói: “Đương nhiên có thể chứ. Tôi chờ cô đánh giá xong mới ăn tiếp nha.”

Diệp Anh Chương cầm tách cà phê, hồi lâu mới nhấp một ngụm. Vị cà phê đậm đà ngọt ngào ngon miệng. . . . . . Nhưng đến cuối cùng cũng chỉ còn lại vị đắng ngắt tràn ngập khoang miệng mà thôi.

Sau khi Hứa Liên Trăn bị bỏ tù, anh đã tìm nhiều cách dò hỏi muốn gặp cô, cho nên mới xin chuyển công tác từ Ngũ Phúc đến Lạc Hải. Cũng bởi vì chuyển tới Lạc Hải cho nên bị mẹ mình bắt đi đến chào hai bác Tưởng, cũng ở nơi đó gặp được Tưởng Chính Tuyền nhiều năm không gặp.

Qua không bao lâu, anh nhận được điện thoại của Tưởng Chính Tuyền. Lúc ấy anh đang bận rộn, vừa nhìn thấy cuộc gọi xa lạ, bắt máy áp vào bên tai: “Allô? Xin hỏi ai đó?” Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nữ lo lắng: “Là Diệp đại ca phải không? Em là Tưởng Chính Tuyền, Tuyền Tuyền. . . . . .”

“A, là Tuyền Tuyền sao. . . . . . Có chuyện gì không?”

“Em đang ở nhà hàng trên lầu tám chỗ quảng trường Tinh Huy gần chỗ anh làm, em vừa mới bị mất ví tiền . . . em . . . em không thể thanh toán tiền được.”

Tiếng Tưởng Chính Tuyền lắp bắp lã chã chực khóc, Diệp Anh Chương vội hỏi: “Em ở nhà hàng nào trên lầu tám? Anh sẽ qua ngay.” Tưởng Chính Tuyền liền nói cho anh tên nhà hàng.

Diệp Anh Chương liền bỏ việc đang làm dở, vội vã chạy qua đó, giúp cô ấy thanh toán tiền, Tưởng Chính Tuyền đỏ mặt, liên tục nói lời cảm ơn.

Qua vài ngày, Diệp Anh Chương lại nhận được điện thoại của Tưởng Chính Tuyền: “Diệp đại ca, em là Tuyền Tuyền, hôm nay là lễ Bái Thiên, anh có rảnh không? Em mang tiền đến trả lại cho anh” Tất nhiên anh sẽ nói không cần, Tưởng Chính Tuyền lại nói: “Diệp đại ca, dù sao anh cũng chỉ có một mình, em mời anh đi uống cà phê, coi như cám ơn anh ngày đó ra tay giúp đỡ.”

Lúc đó Hứ Liên Trăn ở trong tù dứt khoát không chịu gặp anh, ngay cả một lần cũng không chịu. Anh đứng bên ngoài phòng gặp mặt, lòng giống như chìm vào đáy ngục, bất kỳ cách nào cũng đã thử, nhưng cha anh lại quá nhiều thủ đoạn, cách nào cũng đành phải bó tay. Trưa hôm đó Tưởng Chính Tuyền gọi điện cho anh, chính là lúc mà lòng anh lâm vào hố sâu tuyệt vọng, anh miễn cưỡng đồng ý đi gặp.

Tưởng Chính Tuyền hẹn anh ở một tiệm cà phê nhỏ gần quảng trường, gọi trà sữa cùng bánh ngọt, khi ăn vẻ mặt thỏa mãn vui sướng. Thời điểm Diệp Anh Chương lơ đãng ngẩng đầu , vừa lúc nhìn thấy nụ cười thỏa mãn nơi khóe miệng cô. Diệp Anh Chương sợ run vài giây, chỉ vì nụ cười kia có vài phần giống với Hứa Liên Trăn, cũng vì nụ cười đó mà Diệp Anh Chương sau này vẫn nguyện ý đi ra ăn bánh ngọt cùng Tưởng Chính Tuyền .

Một lần, hai lần, ba lần. . . . . . Dần dần tất cả mọi người đều nghĩ bọn họ đang yêu nhau. Mẹ Diệp Anh Chương dĩ nhiên thập phần hài lòng Tưởng Chính Tuyền, cùng chồng mình đặc biệt lại đây chào hỏi vợ chồng họ Tưởng, thỉnh thoảng lại gọi điện thoại đến ba lệnh năm thân bắt anh đi nhà họ Tưởng, kêu anh mang Tưởng Chính Tuyền về nhà, mặc kệ anh giải thích như thế nào, một mực không tin. Vì anh nổi giận, vài lần không đi gặp Tưởng Chính Tuyền. Chính là, Tưởng Chính Tuyền thỉnh thoảng lại gọi điện thoại lại đây, có khi giao cho anh trọng trách đi mua bánh ngọt lại đó. . . . . .

Nụ cười trong trẻo ngọt ngào kia, làm cho anh không thể nói ra những lời làm thương tổn người khác, vì thế . . . Sau lại. . . . . . Cũng không biết như thế nào lại biến thành tình cảnh bây giờ.

Diệp Anh Chương ngẫu nhiên hồi tưởng, nhưng thực sự cũng không rõ. Ước chừng là vì sự thiện lương thuần mỹ lại khờ dại rực rỡ của Tuyền Tuyền làm cho anh không thể nói ra lời cự tuyệt. Đại khái cũng có thể do lúc đó mình đang ở trạng thái lạc lẫm, cảm thấy có thể có một người mỉm cười ôn nhu như vậy làm bạn, cũng là tốt lắm . . . . . Cho nên, một lần cho qua rồi lại cho qua, sau đó thành bộ dáng như hiện nay.

Khi Tưởng Chính Tuyền đi toilet, Diệp Anh Chương mới có cơ hội mở miệng nói chuyện với Hứa Liên Trăn, chẳng qua là không hiểu vì sao chỉ thấy cổ họng khô khốc, giống như không phải là chính mình: “Dạo trước, mẹ tôi đi kiểm tra phát hiện bị u ác tính. . . . . .”

Hứa Liên Trăn hồi tưởng lại đoạn đối thoại của anh và mẹ anh trong buổi tiệc đính hôn đêm hôm đó, tựa như mơ hồ nhắc tới cái gì . . . . Đầu ngón tay Hứa Liên Trăn chậm rãi mơn trớn tách cà phê nóng hổi.

Diệp Anh Chương nói: “Mẹ anh không muốn phẫu thuật. . . . . .” Sau đó lại là trầm mặc. Dừng hồi lâu, mới lại nói: “Đó chính là lý do anh và Tuyền Tuyền đính hôn. Mẹ anh nói trước khi ra đi muốn nhìn thấy anh thành gia lập thất.”

Hứa Liên Trăn trầm ngâm thật lâu sau, miễn cưỡng nói: “Mong rằng bác gái sớm ngày khang phục. Nhưng anh không cần nói những điều này với tôi, vốn dĩ tất cả đều không có liên quan với tôi.”

Diệp Anh Chương giật mình, lẳng lặng mà nhìn cô, nếu thời gian có thể đảo lưu, Diệp Anh Chương biết chính mình vẫn sẽ lựa chọn nhận nhiệm vụ này, bởi vì có thể gặp được cô. Chính là nếu có thể, anh khẳng định sẽ chọn cách làm hoàn hảo nhất, tỷ như khuyên Hứa Mưu Khôn tự thú, như vậy, có phải cô và anh hiện tại đã có một hoàn cảnh khác không?

Bởi vì đời người không có khả năng đảo lưu, cho nên anh cũng vĩnh viễn không thể biết được đáp án. …..

Hứa Liên Trăn an vị ở phía đối diện, khoảng cách ngắn ngủi, giơ tay có thể chạm vào. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên Diệp Anh Chương chân chính hiểu được, anh vĩnh viễn không thể chạm đến. Rất nhiều chuyện quá khứ, thật sự không thể vãn hồi, cho dù anh có cố gắng đến đâu, rốt cuộc cũng chỉ là vô vọng.

Tuy rằng cả người Diệp Anh Chương đắm chìm trong ánh mặt trời, nhưng mơ hồ có loại bi thương không thể nói thành lời.
Bình Luận (0)
Comment