Tưởng Chính Nam gợi lên nụ cười vừa lòng, cúi đầu hướng Hứa Liên Trăn nói: "Để anh bế
em về phòng." Cũng không chờ cô trả lời, đã cúi thấp người ôm lấy cô.
Thiếu chút nữa Hứa Liên Trăn kinh hô ra tiếng, không quên liếc mắt nhìn
hắn một cái. Chỉ thấy miệng hắn cong cong ý cười, hơi thở ấm áp quen
thuộc, vô thức cô thả lỏng thân thể.
Tưởng Chính Nam cười khẽ dặn; "Ôm chặt cổ anh." Tầm mắt Hứa Liên Trăn lướt qua bờ vai
dày rộng của hắn cùng Diệp Anh Chương nhìn nhau một giây cô bình tĩnh
thu hồi tầm mắt của chính mình, chậm rãi nâng tay, ôm lấy cổ Tưởng Chính Nam.
Tưởng Chính Nam quay đầu dặn dò: "Tuyền Tuyền, em tắm rửa một cái, rồi ngủ một chút." Dứt lời, lập tức trở về phòng ngủ của chính mình.
Lại tự mình vào phòng tắm xả nước, khi đi ra chuẩn bị ôm Hứa Liên Trăn đi
vào. Hứa Liên Trăn ngượng ngùng lùi vài bước, thấp giọng nối: "Tự tôi có thể làm được." Tưởng Chính Nam cũng không giận, thanh âm mềm nhẹ: "Khi nào xong em gọi anh."
Nhìn bài trí quen thuộc xung quanh, biết rốt cục chính mình cũng đã an toàn. Nước ấm rất thoải mái, tựa như ánh mặt trời ngày đông, ấm áp dào dạt
khiến người ta muốn thở dài.
Hứa Liên Trăn tựa vào bồn tắm lớn, giống như ngủ mà không phải ngủ, không
biết thế nào lại nghĩ tới khuôn mặt của Ngô Minh, trong lòng cả kinh,
tay chân lạnh cóng, bỗng dưng mở mắt ra, miệng thở dồn dập.
"Có chuyện gì vậy?" Là thanh âm của Tưởng Chính Nam, lộ ra vài tia vội vã.
Hứa Liên Trăn hướng lên thoáng nhìn qua, gần trong gang tấc đích thực là khuôn mặt của Tưởng Chính Nam.
Hứa Liên Trăn lắc đầu: "Không có gì." Tưởng Chính Nam cũng không có hỏi nhiều, ngồi ngay xuống bệ bồn tắm, lấy dầu gội đầu ra.
Hứa Liên Trăn tựa vào bồn tắm lớn, giống như ngủ mà không phải ngủ, không
biết thế nào lại nghĩ tới khuôn mặt của Ngô Minh, trong lòng cả kinh,
tay chân lạnh cóng, bỗng dưng mở mắt ra, miệng thở dồn dập.
Hứa Liên Trăn ngây ngốc nhìn động tác của hắn, có chút minh bạch lại có
chút khó hiểu. Chỉ thấy cánh tay thon dài của hắn đã vươn tới, chạm vào
tóc của cô. Ngón tay hắn thon dài có lực, thong thả lại ôn nhu lướt qua
những sợi tóc của cô, tạo thành vô số bọt xà phòng.
Hứa Liên Trăn mê mang mà sợ run, cảnh tượng như vậy tựa hồ rất không...
Hai người cứ lặng im như vậy, trong không gian ướt át mờ ám mà kiềụ diễm.
Hứa Liên Trăn nhớ tới nghi vấn trong lòng: "Ngô Minh......Hắn vì sao phải bắt cóc tôi và Tuyền Tuyền?"
Ngón tay Tưởng Chính Nam khẽ ngừng lại, ôn nhu nhìn thẳng vào mắt cô nói: "Đều đã qua, không suy nghĩ lại làm gì. Em chỉ cần biết rằng, hắn ta từ nay về sau vĩnh viễn
không thể thương tổn em được nữa
Đôi mắt tròn tròn của cô khẽ nhếch, mê mang hồn nhiên. Hắn chậm rãi cúi
đầu, mềm nhẹ nói: "Hiện tại em rất an toàn." Hứa Liên Trăn dâng lên sợ
hãi, bất giác khóe mắt lên men, theo bản năng che giấu lập tức nhắm mắt, không muốn để cho hắn nhìn thấy mắt mình ướt át.
Lần đầu tiên cô vô cùng ngoan ngoãn tùy ý để hắn ôn nhu vuốt ve trên đỉnh đầu mình, mặc hắn dùng nước tẩy bọt xà phòng...
Khi ngủ Hứa Liên Trăn cũng cuộn mình thành một đống nhỏ, tóc đen tán ở sau
đầu, tán loạn trên gối đầu, mặt càng toát lên vẻ thanh tú, khéo léo động lòng người. Cô cứ nằm nghiêng như vậy, lẳng lặng hít thở, rất giống
người dùng hồng ngọc tạc thành, khiến người ta yêu thương.
Tưởng Chính Nam đau lòng, ngón tay khẽ chạm lên mặt cô, không khỏi nhớ tới bộ dáng gần như trần trụi của cô trong nháy mắt kia, lòng đau đớn phẫn nộ, giống như bị móng vuốt của hổ hung hăng cạo xé, thật sự muốn xé nát tên họ Ngô kia ra.
Hắn chưa bao giờ biết, từ hơn một năm nay, cô đã vô thanh vô thức từng giọt từng giọt thấm vào trong lòng hắn. Tựa như trúng độc, hắn không biết
bản thân mình đã lún sâu đến đâu, chỉ biết là tại thời điểm mấu chốt
nhất, người hắn nghĩ đến không phải là Tuyền Tuyền mà lại là cô.
Nhưng bản thân hắn từ lúc nào đã bắt đầu trúng phải thứ độc dược tên là "Hứa Liên Trăn" này? Tưởng Chính Nam nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể tìm ra nguyên nhân. Tất nhiên bên cạnh
hắn không thiếu đàn bà, cho dù là hiện giờ, cũng là như thế.
Duy nhất có thể nhớ tới, là lần đó đi nghỉ lễ, nhớ tới bộ dáng muốn lẩn
tránh hắn của Hứa Liên Trăn, tựa như chuột nhắt tránh mèo, làm cho hắn
không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười. Cũng không phải không có cô là
không được. Chỉ cần hắn nguyện ý, đàn bà con gái ở Lạc Hải có thể xếp
vài vòng. Vì thế, buổi tối đó hắn liền đi về Thất Đảo tham dự tiệc chiêu đãi của Đỗ Duy An.
Chính là lần đó rất kỳ quái, cho dù bên cạnh mỹ nữ tất cả đều ân cần hầu. hạ, nhưng bất giác trước mắt hắn cứ hiện lên khuôn mặt của cô, thậm chí còn không chỉ một lần buồn bực vạn phần nghĩ, nếu cô biết hắn không ở đó,
chắc chắn là thở phào nhẹ nhõm đi.
Sau đó hắn cũng từng nghĩ tới, lưu ý đến cô, chậm rãi bị cô hấp dẫn, chẳng
lẽ là bởi vì từ đầu tới cuối những liên quan giữa cô và hắn đều là bị
hắn ép buộc sao?
Người cô thích chính là Diệp Anh Chương, vô luận là lần đầu tiên hay là những lần quan hệ xảy ra sau đó, đều là do hắn ép buộc mà thành. Cô không
giống những cô gái khác, đối với dung mạo, gia thế của hắn mà cảm thấy
hứng thú, cô ước gì sớm một chút có thể thoát khỏi hắn. Có lẽ bởi vì đặc biệt, cho nên làm cho hắn cảm thấy mới mẻ, kích thích, mùốn thử, sau đó liền dần dần bị hấp dẫn.
Nhiều ít chắc cũng có chút quan hệ đi. Bởi vì không chiếm được, cho nên hắn
càng muốn có được, cũng hoặc là nói muốn hưởng thụ những khoái cảm sung
sướng mà cô có thể đem lại cho hắn. Đây ước chừng chính là nguyên nhân
mà hắn từ đầu đã phóng túng chính mình cùng cô đùa giỡn đến giờ.
Chính là đâu ai ngờ được, cái gọi là chơi đùa một tý đã tới rồi hiện giờ.
Kỳ thật từ lúc Sở Tùy Phong đi nhầm phòng, ngủ ở trên giường của cô, bởi
vì Sở Tùy Phong một câu ngả ngớn trêu đùa, hắn lúc ấy tung ra một quả
đấm khiến cho đám Niếp Trọng Chi vạn phần kinh ngạc sững sờ đứng yên tại chỗ.
Sau, hắn nhìn bàn tay vẫn còn âm ỉ đau của chính mình, cũng mờ mịt vạn phần. Không rõ bản thân bị làm sao? Phát điên cái gì. Bất quá chỉ vì một
người đàn bà mà thôi.
Lúc đó hắn đã nhắc nhở mình phải phanh lại, nhưng sau lại vẫn là nhịn không được. Cô luôn vô thức hấp dẫn hắn, làm cho hắn từng chút từng chút say
mê. Hiện giờ, hiện giờ sợ là muốn dừng lại cũng không còn kịp rồi.
Ngô Minh lần trước ở cửa nhà ăn khi dễ cô xong liền bị hắn tìm người dạy dỗ cho một trận. Cũng không nghĩ đến sau đó hại cô bị sái chân, lúc ấy hắn liền đau lòng không nói lên lời. Lại nổi trận lôi đình với Ngô Minh,
ngầm sai người cản trở đường tài lộc của hắn. Tuy rằng làm bí ẩn, nhưng
ít nhiều cũng có người biết, cho nên cô và Tuyền Tuyền mới có tai bay vạ gió lần này.
Nếu không phải lần này cô gặp chuyện không may, ước chừng Tưởng Chính Nam cả đời cũng sẽ không bao giờ đụng vào chuyện có động tâm với cô hay không.
Buổi tối hôm đó, Hứa Liên Trăn không biết, Tưởng Chính Nam ngây ngốc nằm nhìn cô cả đêm.
Nếu xót cô, luyến tiếc, vậy thì nuông chiều cho tốt, Tưởng Chính Nam hắn cũng không phải không thể chiều chuộng nổi cô.