Liên tiếp vài ngày, Tưởng Chính Nam đều không có đi làm. Diệp Anh Chương ước chừng cũng xin nghỉ phép, vừa
vặn lại là thứ bảy và chủ nhật, liên tiếp ở Tưởng gia vài ngày. Buổi chiều ngày hôm đó, gió Bắc gào thét, mưa to giàn giụa. Tưởng Chính
Tuyền đề nghị xem phim, tự nhiên ba người còn lại cũng không có phản
đối. Vì thế Tưởng Chính Tuyền liền kéo Diệp Anh Chương đi chọn phim.
Hứa Liên Trăn tuy rằng đã ở đây lâu, nhưng thật ra chưa từng nghe nhìn đến
phòng chiếu phim, khi đi vào đúng là mở rộng tầm mắt, có rất nhiều những bộ phim kinh điển. Tưởng Chính Tuyền lấy vài bộ phim, do dự, hỏi Diệp
Anh Chương lại hỏi Hứa Liên Trăn. Kỳ thật hỏi cũng như không, mọi người
đều tùy ý của cô, cuối cùng liền chọn bộ "Titanic" .Năm đó khi bộ phim
này công chiếu, Hứa Liên Trăn còn rất nhỏ, nhưng vẫn nhớ rất rõ cho dù
là biển quảng cáo hay là trên bưu thiếp đều có hình ảnh kinh điển nam nữ nhân vật chính dang tay đứng ở mũi tàu bay lượn.
Lúc đó còn thịnh hành việc ghi hình bằng băng, dì Huệ còn thuê băng ghi
hình ở nhà ngồi xem, cô tỉnh tỉnh mê mê nhìn một lần. Căn bản là đã lâu
như vậy, chi tiết phần lớn đã quên sạch.
Nhưng lần xem này, không biết là hiệu ứng hình ảnh hay âm thanh tốt, hay còn
nguyên nhân nào khác, khi thủy triều dâng lên, Jack cùng Rose bị ngăn
sau cánh cửa sắt kia, tim Hứa Liên Trăn đều dựng đứng lên, thật muốn che hai mắt không dám nhìn nữa.
Có bàn tay nào đó đưa tới, nắm lấy tay cô. Thanh âm của Tưởng Chính Nam ấm áp vang lên ở bên tai, có lẽ là thấy bộ dáng của cô buồn cười quá,
trêu chọc nói: "Sợ cái gì? Hiện tại nếu hai người này đã chết thì hơn
nửa bộ phim còn lại diễn cái gì đây?"
Hứa Liên Trăn không khỏi liếc mắt nhìn hắn một cái, lại chỉ thấy con ngươi
hắn dưới ánh sáng màn hình rực rỡ toả sáng như là sao đêm.
Sau đó, bàn tay nắm tay cô vẫn không có buông ra. Hứa Liên Trăn thật lâu về sau vẫn còn nhớ rõ, khi trên màn ảnh phim nam chính nắm tay nữ chính
nói "Em nhảy anh cũng nhảy", có một người, tại nơi đây một khắc này cùng cô mười ngón đan chặt.
Diệp Anh Chương lơ đãng quay đầu sang lại nhìn thấy hai người mười ngón tay
đan chặt vào nhau. Anh kinh ngạc liếc nhìn vài lần, mất mát chua xót mà
dời tầm mắt. Chính mình cũng đã từng nắm tay cô như vậy, chính là buông
một lần, sẽ không thể trở về được nữa.
Thời điểm Hứa Liên trăn tỉnh lại, cũng đã khá muộn, bên tai tiếng thở đều
đều. Có cánh tay đem cô cố định vào trong lồng ngực hắn, không cần xoay
người cô cũng biết người kia là ai.
Thời tiết dần vào đông, tạm thời có thể có một người ôm ấp khăng khít như
vậy, Hứa Liên Trăn có cảm giác yên tâm khó nói thành lời, không hề phải
lo sợ bất an, cô lần nữa chậm rãi nhắm mắt, an ổn chìm vào mộng đẹp.
Lần thứ hai tỉnh lại là khi bị tiếng đập cửa đánh thức, là tiếng của Tưởng
Chính Tuyền: "Anh, Liên Trăn, ăn cơm. Nếu không dậy, không đợi hai người đâu."
Người bên cạnh kia cũng tỉnh, tay dọc theo da thịt trần trụi của cô nhẹ nhàng mà hướng về phía trước nháo loạn. Hứa Liên Trăn hít một hơi thật sâu,
lại nghe thấy tiếng cười khẽ của hắn. Hắn đè lên cô, cô không dám phát
ra tiếng, đành phải khẽ cắn cánh tay hắn. Hắn cực kỳ kiên nhẫn, dịu dàng mà đùa, cứ như vậy như vậy...
Cô giống như một viên kẹo đường, tan chảy thành nước dưới thân hắn......
Tiếng Tưởng Chính Tuyền hình như lại vang lên mấy lần, nhưng cô chỉ vô lực ôm lấy chăn, cắn gối đầu, ở dưới thân hắn phát ra tiếng ‘ôôô’, cuối cùng
đành mặc hắn muốn làm gì thì làm......
Rốt cục khi cô thở dài một hơi thì hắn cũng thở dài thỏa mãn trên môi cô, cùng cô mười ngón đan chăt.
Trong lúc hỗn loạn, trong nháy mắt như vậy, cơ hồ cô có ảo giác. Tựa hồ thời
gian trở nên chậm hơn, hô hấp trở nên mờ ảo đến thế, cánh môi mềm mại,
trằn trọc mút vào, giờ khắc này tựa như vô cùng hiếm hoi, xa xỉ chưa bao giờ từng có.
Có lẽ chỉ là một giây, cũng có lẽ rất lâu sau đó, cuối cùng, hắn lại hôn lên môi của cô, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.
Cô nghe thấy tiếng cửa phòng tắm khẽ đóng lại. Thân mình bủn rủn vô lực, ngay cả sức để nâng tay lên cũng không có.
Trong phòng tắm tiếng nước tí tách nhỏ xuống. Tưởng Chính Nam mặc áo choàng tắm, nhàn nhã đi ra, tựa vào sô pha bên cửa sổ.
Chỉ cần hắn ở nhà, không gian to như vậy bất ngờ sẽ trở lên nhỏ hẹp bức bí. Hứa Liên Trăn nhắm chặt mắt, làm bộ ngủ. Có lẽ nửa giờ, có lẽ một giờ,
cư nhiên hắn vẫn là không có rời đi. Thân thể cùng tinh thần cô đều nặng trĩu, lại cảm thấy đệm chăm mềm mại hương vị ngọt ngào, sau liền thật
sự nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Cư nhiên cô ngủ rất say, khi tỉnh lại đã là lúc mặt trời đỏ rực ở phía
Tây, hoàng hôn bắt đầu. Ánh sáng xuyên thấu qua rèm cửa, nhợt nhạt sâu
kín chiếu tiến vào.
Cô hơi hơi trợn mắt lại nhắm lại, không khỏi hoảng hốt, giống như trở lại
rất lâu trước đây, cô vẫn là viên ngọc minh châu trong lòng bàn tay cha
minh. Khi học đại học, buổi chiều không có tiết, nên sớm về nhà, mệt
mỏi, liền ở trên giường ngủ cả buổi chiều.
Biệt thự rộng lớn im lặng không tiếng động, phần lớn thời gian cha cô không ở nhà, chỉ có một mình dì Huệ, thấy đến giờ cơm chiều mà cô chưa có tới,
sẽ nhón chân đi đến gõ cửa: "Liên Trăn, ăn cơm thôi. Dì giúp việc đã nấu xong cơm, ngủ tiếp nữa, không cẩn thận sẽ bị đau dạ dày đó."
Đầu trằn trọc trên gối, sau một hồi cọ cọ, cô mới có thể giống con mèo nhỏ
vươn mình, lười biếng đáp lời: "Vâng......dì Huệ, con đang dậy......"
Lúc đó cô vẫn nghĩ thế giới là yên tĩnh cùng tốt đẹp như vậy. Trời có sập
xuống cũng không sợ, cha sẽ thay cô chống đỡ. Chính là.......
Chính là mới quay đầu......
Cái quay đầu này cũng không lâu, bất quá mới có mấy tiếng đồng hồ mà thôi.
Chính là thế giới này sớm đã long trời lở đất......từ sau khi cha bị bắt giam, dì Huệ cũng không có xuất hiện nữa......
Không phải cô chưa từng hận, chính là......Chính là sau này ngay cả sức lực
để hận cũng không có . Ngay Diệp Anh Chương người mà cô yêu, thì ra đối
với cô cũng chỉ là "Gặp dịp thì chơi” mà thôi, chính là vì muốn tống cha cô vào tù mà thôi. Khi đó, cô đần độn tựa như người thực vật, ngay cả
chuyện bị giải ra tòa như thế nào, rồi bị phán giam vào tù ra sao cũng
không biết. Có lẽ là lòng đã chết cho nên khi ngơ ngác nhìn bốn bức
tường vắng lạnh trong nhà tù, cô không dưới một lần từng nghĩ nếu đầu
đập mạnh vào đó thì sẽ có cảm giác như thế nào?
Dì Huệ cũng chỉ là một nhân tình của cha cô mà thôi, ở với Liên Trăn nhiều năm, cho nên đối đãi với cô cũns không tồi, cũng như mẹ như chị, cái
gọi là "Tai vạ đến mạnh ai lấy chạy", ngay cả vợ chồng cũng còn như thế, huống chi là người không có nửa điểm ràng buộc pháp luật như dì Huệ
chứ?
Hứa Liên Trăn cọ gối đầu mềm mại, vươn người một cái, lại trở mình, ghé vào giường, chính là miễn cưỡng không chịu đứng lên.
Có thanh âm dịu dàng trầm thấp chậm chạp vang lên ở trong phòng, giống như gió thổi qua mặt hồ, tạo lên vô số gợn sóng: "Nên dậy thôi, đã ngủ cả
ngày rồi."
Cô bỗng nhiên quay đầu, cư nhiên hắn vẫn còn dựa ở sô pha trước cửa sổ.
Mặc một chiếc áo sơ mi dáng vẻ hưu nhàn, nhàn nhã sắn tay áo lên, vì
đứng ngược ánh mặt trời, cả người nhìn như chìm trong những chùm sáng
màu vàng óng ánh, lười biếng cùng gợi cảm đập vào ngay tầm mắt, cơ hồ
làm cho người ta hít thở không thông.
Hắn đứng dậy đến gần, đột nhiên cô phát hiện ra trên cánh tay hắn có dấu
răng làm cho người ta không thể xem nhẹ. Cô ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt
sâu thẳm như đáy hồ trong màn đêm của hắn.
Nhà ăn rộng rãi, trên bàn ăn dài chỉ có bốn người bọn họ. Mới vừa ngồi vào, Tưởng Chính Tuyền đã nhìn thấy dấu răng sâu đậm trên cổ tay anh mình,
cô như kẻ ăn vụng cười hề hề: "Anh, không phải là anh khi dễ người ta
chứ?" Chỉ nghe "Đinh" một tiếng cực rõ ràng truyền đến, dao dĩa của
người bên cạnh đã rớt xuống bàn. Tưởng Chính Nam hơi hơi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hứa Liên Trăn một cái, tư thế tao nhã tiếp tục nhấm nháp miếng thịt bò của mình.
Dấu răng hình trăng tròn kia, vết máu đỏ bừng, nhìn qua cũng biết là mới bị cắn không lâu. Diệp Anh Chương giật mình, cụp mi mắt.
Tưởng Chính Nam mỉm cười nghiêng đầu lại đây, khẽ động tay, gạt mớ tóc xòa xuống của
cô, thanh âm cực nhẹ: "Còn đau không?" Trên cần cổ tuyết trắng của cô có những dấu vết đậm nhạt không đồng nhất, tựa như dấu bị bỏng hồng hồng,
ngang nhiên hoành hành trên da thịt trắng nõn, khiến người khác khó có
thể dời ánh mắt.
Đây là dấu vết hắn cố ý lưu lại, chứng minh tất cả của cô đều thuộc về hắn. Tưởng Chính Nam vừa lòng đến cực điểm, cư nhiên bất tri bất giác lại có chút sợ run.
Hắn tuyệt đối là cố ý. Hứa Liên Trăn xấu hổ đỏ mặt, giơ tay che kín cổ, khó xử đến cực điểm, không dám nhìn vẻ mặt của những người khác.
Nhưng giây tiếp theo, cô thấy đầu Tưởng Chính Nam một chút lại một chút tới
gần, cả người cô run lên, có cảm giác muốn nhảy dựng lên, nhưng cái gì
cô cũng không có làm, cũng không có thể làm, chỉ là trơ mắt nhìn khuôn
mặt hắn càng ngày càng gần, càng lúc càng lớn. Cuối cùng cánh môi ẩm ướt ấm áp của hắn dừng ở trên cổ của cô, nhẹ nhàng đụng vào một chút.
Tưởng Chính Tuyền "Ai nha" một tiếng, rõ ràng nói: "Anh, hai người không nên
như vậy chứ, em nổi cả da gà lên rồi này, có muốn để cho người khác ăn
cơm không nha?" Quay đầu nhìn Diệp Anh Chương, nhăn mũi, cười đến ngay
cả nước mắt cũng chảy ra:"Đi,Anh Chương, chúng ta bưng chén đĩa đi ra
ngoài ăn đi."
Tất nhiên là cô chỉ nói cho có mà thôi. Ngẩng đầu thấy anh mình vẫn còn ôm
Hứa Liên Trăn không chịu buông ra, ồn ào nói: "Anh, không cho anh khi dễ Liên Trăn."
Tưởng Chính Nam liếc nhìn Diệp Anh Chương bên cạnh cô, mày nhẹ nhàng nhíu lại, xấu xa
mỉm cười nói: "Sao em biết là cô ấy không thích anh khi dễ chứ?"
Ám chỉ trong lời nói rõ ràng đến mức ngay cả học sinh tiểu học nghe đều
hiểu được. Tưởng Chính Tuyền cũng không ngoại lệ, dù sao tuổi cũng còn
nhỏ, da mặt mỏng, nháy mắt đều đỏ lên, lấy tay khẽ đẩy Diệp Anh Chương:
"Anh Chương, đi, đổi chỗ cho anh em, nếu không tối nay cơm em không thể
ăn được mất!"
Diệp Anh Chương chậm rãi buông dao nĩa trong tay xuống, đứng lên. Tưởng Chính Nam híp mắt nhìn Diệp Anh Chương, khóe miệng cười như có như không, tay vẫn ôm Hứa Liên Trăn không chịu buông ta. Hai người như là đang giằng co,
cuối cùng vẫn là Tưởng Chính Tuyền đứng lên, phụ giúp Diệp Anh Chương:
"Đi, đổi chỗ đi, nếu không bữa cơm này em thật sự là ăn không vô"
Đem Diệp Anh Chương đẩy đến bên người Tưởng Chính Nam, sau đó cởi được một cánh tay của Tưởng Chính Nam ra kéo: "Anh, anh làm ơn được không, buông ra hộ em, sang ngồi chỗ em đi." Tưởng Chính Nam dịu dàng liếc nhìn Hứa Liên Trăn một cái, lúc này mới đứng lên, đi đến bên kia bàn, ngồi đối diện với Hứa Liên Trăn.
Diệp Anh Chương cơ hồ một hạt cơm cũng không động đến. Liên Trăn ngồi ở bên
cạnh anh, giơ tay là có thể chạm vào. Chỉ cần khủyu tay anh hơi hơi duỗi ra, tựa hồ là có thể đụng tới cô .
Tưởng Chính Nam ở đối diện, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu ôn nhu nói chuyện với
cô, thậm chí còn tự tay kéo bát đĩa của cô tới, thay cô cắt thịt bò
thành miếng nhỏ .Ước chừng là Tưởng Chính Tuyền có chút ghen tị, bĩu môi nói: "Anh, em là em gái ruột của anh đấy!" Tưởng Chính Nam cũng không ngẩng đầu nói: "Em muốn cắt thịt bò thì tìm chồng của em ý,
anh chỉ là anh trai của em thôi." Tưởng Chính Tuyền không hề nói gì.
Tình huống loại này, Diệp Anh Chương cho dù có ngốc đến mấy, cũng phải
kéo đĩa ‘của Tưởng Chính Tuyền lại, chậm rãi cắt thịt bò .
Hứa Liên Trăn ngẩng đầu, chỉ thấy Tưởng Chính Tuyền cười ngọt ngào nhìn
Diệp Anh Chương, bộ dáng vui mừng vô hạn, tựa hồ thế gian trừ bỏ Diệp
Anh Chương không còn có thêm người nào nữa. Tầm mắt vừa chuyển, đã nhận
được ánh mắt sáng quắc của Tưởng Chính Nam, cô thản nhiên hạ mi mắt,
dùng dĩa ăn sắn một miếng thịt bò, chậm rãi nhai. Miếng thịt bò cắt nhỏ, rất vừa miệng. Hồi lâu, cô lại thêm một miếng.
Chợt nghe thấy Tưởng Chính Tuyền reo lên, giống như phát hiện ra đại lục mới vậy, vạn phần kinh ngạc: "Anh, sao bây giờ anh lại ăn bò bít tết chín
toàn bộ thế ?"
Tưởng Chính Tuyền tất nhiên là vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc, phải biết rằng
anh trai của cô là một người có khẩu vị rất khó chiều, rất để ý đến cảm
giác khi ăn, cũng không để ý tới ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của
anh mình đảo qua, lập tức cười hì hì nói với Liên Trăn: "Liên Trăn,
trước kia ấy à, người nào đó đã từng nói qua, ăn cái loại bò bít tết
chính hoàn toàn chẳng bằng đi gặm xương còn hơn
Nhưng miếng thịt bò trên đĩa của hắn hiện tại, cư nhiên là chín mười phần, đã rắc một ít tiêu, hoàn toàn không giống với những miếng thịt bò tươi
ngọt nhiều nước trước đây hắn ăn. ...Tay Hứa Liên Trăn cứng lại giữa
không trung.
Tưởng Chính Tuyền ở nhà Tưởng Chính Nam đợi một tuần liền về nhà. Căn nhà to như vậy chỉ còn lại mình cô, không khí lại quạnh quẽ như những ngày thường khác. Chính là sau khi Tưởng
Chính Tuyền ở đây một tuần về, Hứa Liên Trăn cảm thấy nơi này quá trống
vắng, thực khó chịu. Cũng may, thầy giáo ở trường cũng bắt đầu lên lớp
đều trở lại, một tuần đến dạy học suốt bốn ngày.