Hôm nay Tưởng Chính Nam trở về cực sớm, thấy trong gara có một chiếc
xe lạ, liền nghĩ đến hôm nay là ngày thầy giáo đến dạy học. Lúc
ấy, khi Hạ Quân nói với hắn cô muốn tiếp tục đi học lại, hắn còn tưởng cô nhàm chán quá nghĩ muốn chơi chơi mà thôi. Ai có thể ngờ rằng,
thế nhưng cô lại vô cùng nghiêm túc, ngay cả thời gian buổi tối đều
dùng để học tập. Nói không kinh ngạc, thì quả là giả. Biết cô đang học ở thư phòng, liền đứng ở cửa thư phòng đợi trong chốc lát sau mới trở về phòng đi tắm. Thay đổi một bộ quần áo hưu nhàn rồi
mới đi xuống lầu, quả nhiên vừa đúng lúc cô tan học. Nghe thấy tiếng
của một người đàn ông: “Hôm nay đến đây thôi. Chính em tự tay vẽ
một bức tranh, không hạn chế chủ đề, đến ngày thi đưa cho tôi,
nếu được giải thì tỷ lệ chia 6/4.”
Chỉ nghe Hứa Liên Trăn “Vâng” một tiếng, nói: ” Giáoo sư Vạn, hẹn gặp
lại ở cuộc thi.” Giáo sư kia lại cười nói: “Gặp lại ở cuộc thi.”
Dứt lời lại bồi thêm một câu, “Nếu còn gì không hiểu, thì cứ gọi
điện thoại cho tôi.”
Hứa Liên Trăn mở cửa thư phòng ra, nghĩ muốn tiễn giáo sư Vạn về, mới
vừa ngẩng đầu, đã thấy được thân ảnh cao lớn ở hành lang.
Tưởng Chính Nam nhìn giáo sư Vạn vài lần, tuổi không lớn, đeo một cặp kính không
gọng, tư thái nhã nhặn văn vẻ, liền cười nhạt vươn tay: ” Giáo sư
Vạn, xin chào, tôi là Tưởng Chính Nam.”
Giáo sư Vạn tất nhiên đã nghe danh bốn phương của Tưởng Chính Nam,
ước chừng chưa bao giờ nghĩ tới hắn là người đàn ông đẹp trai tuấn tú như vậy, không khỏi sửng sốt. Sau một hồi sững sờ vội vàng
vươn tay: “Tưởng tiên sinh, xin chào.”
Tưởng Chính Nam cười: “Đã làm phiền anh rồi, phải đi xa như vậy đến đây dạy cho cô ấy.” Cho dù là mỉm cười, cũng là lạnh lùng thản nhiên, khí phách
lãnh đạm khiến người khác rụt rè. Vạn Phương Viên vội vàng
nói: “Không sao, không có gì, là trách nhiệm của tôi.”
Cũng không biết vì sao, Vạn Phương Viên cảm thấy ánh mắt của vị
Tưởng tiên sinh trước mắt này dường như có địch ý với mình.
Hắn không khỏi nhớ tới lời ồn ào của mấy vị giáo sư khác trong
trường học, anh đã dậy Hứa Liên Trăn khá lâu, thấy được vẻ thanh
thuần tinh khiết của cô, đối với người trên rất lễ phép, bộ dáng
thục nữ có gia giáo, vẫn cảm thấy có lẽ mấy đồng nghiệp kia
nghĩ sai rồi.
Hiện giờ thấy ánh mắt nhìn cô của Tưởng Chính Nam, rõ ràng là rất không giống nhau, liếc nhìn qua một cái, cuối cùng
sáng quắc dừng ở Liên Trăn bên cạnh mình. Vạn Phương Viên vội hỏi:
“Tưởng tiên sinh bận rộn, tôi xin phép về trước .”
Hứa Liên Trăn nhìn bóng dáng Vạn Phuong Viên rời đi, lại nhìn Tưởng Chính Nam, xoay người đi vào trong thư phòng sửa sang lại sách vở. Tay Tưởng Chính Nam nhàn nhã đút trong túi quần, miễn cưỡng hỏi: “Khi nào thì đến cuộc thi?”
Hứa Liên Trăn cũng không hiểu Tưởng Chính Nam hỏi cô cái này này làm cái gì, nhưng vẫn đáp: “Còn có nửa tháng, kế tiếp đều là thời gian ôn tập.” Tưởng Chính Nam “À” một tiếng, không hỏi tiếp nữa. Hai tay khoanh ở trước ngực, dựa ở trên cửa thư phòng nhìn cô.
Sau một lúc lâu, mới lại nói: “Buổi tối chúng ta đi ra ngoài ăn cơm.” Những lời này vừa không mang ngữ khí hỏi mà cũng không có vẻ là ra
lệnh, ngữ khí như là nói chuyện nhà bình thường, cho nên làm
cho người ta nghe có cảm giác kỳ quái gì đó. Cũng không biết là
nguyên nhân gì, thanh âm của hắn truyền vào trong tai lại rất chậm,
rất nhẹ, làm lỗ tai không khỏi dựng lên. Hứa Liên Trăn ngừng tay
một lúc, mới nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.
Tưởng Chính Nam tự mình lái xe, dừng xe ở một con phố nhỏ ngoại thành Lạc
Hải. Xuống xe, lại dẫn cô vòng vo bảy tám vòng mới đi đến một
quán cơm. Kiến trúc bên ngoài mang phong cách giống như là của
những năm 80 thế kỷ 20, thời điểm đẩy cửa đi vào, trang hoàng bên trong cũng rất đơn giản.
Vừa ngồi xuống đã có người tiến vào, mỉm cười hỏi: “Bạn của ngài có kiêng ăn món nào không?” Ánh mắt Tưởng Chính Nam dừng ở trên người Hứa Liên Trăn, Hứa Liên Trăn lắc lắc đầu. Người nọ giơ tay, nói câu “Bingo này không tồi.” Tưởng Chính Nam nghe vậy tầm mắt chuyển hướng về phía Hứa Liên Trăn, thấy cô tựa như
không có nghe thấy gì, liền cười cười, bắt đầu pha trà trong khay
trước mặt mình.
Người nọ sau khi rời khỏi đây, Tưởng Chính Nam giống như giải thích qua nói: “Tới đây không cần gọi món. Mang lên món gì tùy theo hứng thú của ông chủ. Nhưng đồ ăn ở đây, đều ngon
đến mức em muốn đem cả đũa nuốt vào bụng.”
Quả nhiên, thật sự không cần gọi món, chỉ một lát sau, từng món từng
món đồ ăn nóng hôi hổi được đưa lên. Tôm hấp vốn là tôm đồng
không to lắm, tương xứng với những chiếc đĩa tinh xảo, bên cạnh
là mấy đĩa dấm, tương, không có thứ gì là không phải mấy thứ
nho nhỏ xinh xinh.
Tưởng Chính Nam lấy cái đĩa nhỏ của cô ra, tự tay trộn dấm và tương vào cho cô. Tưởng Chính Nam gắp cho cô mấy con tôm: “. . . Đây là tôm hoang dại chính gốc, bên ngoài rất khó có thể gặp được.”
Cho vào miệng, quả nhiên là thơm ngon đặc biệt. Kỳ thực Hứa Liên
Trăn rất thích ăn tôm, nhưng luôn ngại khi phải bóc vỏ tôm. Ăn
được hai con, liền buông đũa.
Tưởng Chính Nam hỏi: “Sao lại không ăn nữa?” Khóe miệng Hứa Liên Trăn khẽ nhếch
một cái “Tôm rất ngon, nhưng ngại bóc vỏ quá.” Tưởng Chính Nam vừa nghe thấy, có chút buồn cười, nhẹ giọng nói một câu: “Một khi
người ta thích ăn gì đó rất ít người ngại khó, cũng chỉ có em là
ngại.”
Khi nói chuyện, nhân viên tạp vụ lại bưng một đĩa cá hấp lên, đúng là
món mà Hứa Liên Trăn thích. Tưởng Chính Nam dùng đũa, vẽ một
miếng, đưa tới bát của Hứa Liên Trăn.
Đúng là một miếng thịt mặt cá. Hứa Liên Trăn ngây ngốc nhìn chằm
chằm miếng cá kia, chợt thấy trái tim có chút run rẩy. Không ai
biết, hắn lại càng không biết được, từ nhỏ cha cô đã luôn cho cô ăn
món này.
Khi cô còn nhỏ, cha cô Hứa Mưu Khôn từng nói với cô: “Con ngoan,
thịt trên mặt cá là chỗ ngon nhất. Bởi vì con là bảo bối của
ba, cho nên baba đem thịt mặt cá cho con ăn. Nào. . . . . . Ngoan
ngoãn ăn cơm đi nga.”
Có lẽ là nhớ về cha, Hứa Liên Trăn cảm thấy khóe mắt cay cay.
Không thể tưởng được, trên thế giới này còn có người thứ hai gắp thịt
mặt cá cho cô, mà thật sự không ngờ tới người này lại chính
là Tưởng Chính Nam.
Cô chậm rãi giương mắt, Tưởng Chính Nam chính là đang nghiêng đầu ngóng nhìn cô, khóe miệng ý cười mơ hồ: “Sao thế, em không thích ăn cá à? Trên người con cá, đây chính là
chỗ ăn ngon nhất.”
Hứa Liên Trăn nhìn ý cười nhợt nhạt trên khóe miệng hắn, chợt thấy tim đập rộn lên, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời thế nào,
liền cúi đầu đem miếng cá đưa vào miệng, chỉ cảm thấy miếng cá vô
cùng ngon miệng.
Tưởng Chính Nam mỉm cười, cầm lấy tôm, từ từ bóc từng miếng vỏ bỏ trên đĩa
xứ. Rất nhanh , đã lột được một đĩa đầy. Dùng khăn ướt lau khô tay,
liền đem đĩa đẩy đến trước mặt Hứa Liên Trăn: “Ăn đi.”
Hứa Liên Trăn ngây ngốc nhìn cái đĩa, không hề phản ứng.
Giương mắt, chỉ thấy Tưởng Chính Nam nhìn mình mỉm cười, sâu trong đáy mắt đều là ý cười sáng láng: “Sao thế?”
————————-
Buổi chiều ngày hôm sau, Tưởng Chính Nam lại sai Hạ Quân đến đón cô.
Hạ Quân dẫn cô đến cửa một tiệm cà phê, chỉ nói một câu: “Hứa tiểu
thư, Tưởng tiên sinh bảo cô ở bên trong chờ ngài ấy.” Hứa Liên Trăn
có chút kinh ngạc, nhìn ánh nắng mặt trời thì cùng lắm mới
là khoảng ba giờ chiều, đây không phải là thời gian đi làm sao?
Tưởng Chính Nam sao lại rảnh giờ này chứ?
Nhưng cô biết cái gì không nên hỏi thì vĩnh viễn đừng có hỏi, liền gật gật đầu, đẩy cửa xuống xe.
Tiệm cà phê phong cách cổ điển này, hai bên đều là những cây ngô đồng lâu năm. Ngẩng đầu, ánh mặt trời đầu đông xuyên qua cành lá lọt
từng tia từng tia xuống mặt đất, trong vắt sáng ngời. Lá ngô
đồng khô vàng theo gió bay liệng liệng, từ từ rơi xuống đất, lả
tả ở trên mặt đường. Mỗi khi dẫm lên, đều phát ra tiếng vang giòn tan.
Hứa Liên Trăn cũng không vội, liền lẳng lặng đứng dưới ánh mặt trời, ngẩng đầu nhìn bầu trời màu lam nhạt. Hồi lâu sau, cô xoay người đẩy cửa vào trong tiệm cà phê nhỏ.
Hương vị cà phê nồng đậm, còn có hương vị bánh nướng ngọt ngào ùa đến. Đây là không khí mà cô thích.
Hứa Liên Trăn gọi cho mình một ly cà phê. Cô dùng đầu ngón tay vuốt ve
miệng chén. Bản thân cô thích cà phê như vậy, nguyên nhân vì đâu
chứ? Vì sao lại thích? Chính cô cũng không thể nói ra nguyên nhân
là gì. Điều duy nhất cô biết chính là mỗi lần nhìn thấy hương vị
cà phê theo khói lan tỏa ra như những đóa hoa nở rộ, trong lòng
sẽ cảm thấy may mắn hạnh phúc, có cảm giác an bình, giống như
thỏa mãn với toàn bộ thế giới .
Hiện giờ tuy rằng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chính là mỗi khi cầm ly cà phê, ngửi hương vị thơm ngát tinh khiết của cà phê, cô vẫn
dâng lên cảm giác vui sướng thỏa mãn.
Nhớ rõ ngày ra tù, lần đầu tiên xa xỉ đi uống cà phê, là ngày sau khi
lĩnh tháng lương đầu tiên ở khách sạn cô làm thuê. Cô ngồi ở
một góc vắng không người trong quán cà phê.
Cô nhớ rất rõ, đó là một ngày mưa, ngửi hương thơm, hồi lâu mới
khẽ nhấp một ngụm, sau đó không biết vì sao, nước mắt liền “xoạt,
xoạt” rớt xuống dưới, cô sợ người khác nhìn thấy, liền gục mặt
xuống bàn, im lặng nức nở.
Cô vẫn nhớ rõ ngày đó cô khóc đến lúc trời đen kịt, cho dù có muốn che giấu như thế nào, nhưng nhân viên phục vụ trong quán vẫn chú ý
tới, sau đó nhân dịp cô đi toilet lén lút một lần nữa giúp cô đổi
lấy một cốc cà phê nóng.
Ngoài cửa sổ, có một chiếc xe màu đen chậm rãi ngừng lại. Tưởng Chính Nam dừng ở bên kia đường cái, xa xa nhìn hình ảnh Hứa Liên Trăn hai tay cầm ly cà phê. Buổi chiều ngày đó, ánh mặt trời rực rỡ, hắn dừng chân hồi lâu, sau đó mới xuyên qua đường cái.
Thời điểm Hứa liên Trăn buông ly cà phê ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Tưởng Chính Nam đẩy cửa mà vào. Áo gió màu nâu nhạt, thắt lưng buông xuống một bên, càng tô điểm lên dáng người cao mảnh của hắn. Hắn cũng không có
nhìn mọi người xung quanh, lập tức hướng phía cô đi đến, bước
chân thong thả mà mạnh mẽ.
Tưởng Chính Nam vừa ngồi xuống phía đối diện cô, liền có một nhân viên
phục vụ đi lại. Nữ nhân viên phục vụ kia có lẽ là một sinh
viên đi làm thêm, mặt mày xinh đẹp tuyệt trần, bưng khay, thật cẩn thận đem ly nước lọc cùng menu đưa đến trước mặt Tưởng Chính Nam,
lại trộm liếc liếc nhìn mặt hắn, thoắt cái mặt đã đỏ lên.
Thời điểm mở miệng nói thanh âm cũng trở lên nhỏ nhẹ ngọt ngào:
“Tiên sinh, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho ngài?” Ánh mắt
Tưởng Chính Nam chỉ nhìn lướt qua menu, cũng không có mở ra, ngắn gọn hữu lực nói: “Lam Sơn, thêm một phần bánh ngọt.”
Rất nhanh, cà phê cùng bánh ngọt của Tưởng Chính Nam gọi đã bưng lên. Hứa Liên Trăn lơ đãng nâng tầm mắt, chỉ thấy cô
bé phục vụ xinh đẹp kia mỉm cười nhìn người ngồi đối diện mình,
ánh mắt như say nắng: “Tiên sinh, mời uống khi còn nóng, có thể gọi thêm ly nữa.”
Tưởng Chính Nam chỉ đơn giản nói một tiếng: “Cám ơn.” Liếc thấy ánh mắt Hứa Liên
Trăn nhìn mình, khóe miệng vẫn nhếch không khỏi cong lên. Đem bánh
ngọt nhẹ nhàng mà đẩy đến trước mặt Hứa Liên Trăn, còn bản thân
thì tự thưởng thức ly cà phê của chính mình.
Trên mặt bánh ngọt có một lớp sốt hoa quả, là màu cà phê cùng
xanh nhạt của vị bạc hà, cực kỳ mê người. Hứa Liên Trăn nhìn hồi
lâu, cũng không có động dù chỉ một muỗm nhỏ.
Tưởng Chính Nam mặt không biến sắc nói: “Không thích ăn à?” Chỉ thấy người đối diện giật mình ngẩng đầu, ánh mắt giao hòa cùng hắn, ngay sau đó,
con ngươi đen láy đã theo phản xạ dời đi.
Hứa Liên Trăn cầm lấy cái muỗm nhỏ, lại dừng một chút, múc một
miếng nhỏ, nếm một ngụm. Bánh kem đặc mùi bơ sữa, mềm mịn
thơm mát.
Tưởng Chính Nam nhàn nhã thưởng thức cà phê, trong không gian có âm nhạc êm ái
thoang thoảng. Cuối cùng, Hứa Liên Trăn trong lúc bất tri bất giác đã đem bánh ngọt ăn sạch sẽ.
Buổi chiều đầu đông ấm áp đó, hai người ở trong tiệm cà phê nho nhỏ
ngồi cả buổi chiều, không có nói lời nào, chỉ có cà phê cùng âm
nhạc làm bạn.