Hạ Quân vừa đi vào phòng thư ký, cả tầng trệt yên lặng không một tiếng động, tất cả mọi thư ký đều đang ở vị trí bận
rộn việc của mình, không một ai nhàn hạ trốn việc, liền biết
không khí làm việc hôm nay vô cùng căng thẳng.
Chu Mẫn là thư ký đã làm việc thâm niên ở đây, vừa vặn từ
phòng photo đi ra, đối diện ngay Hạ Quân. Hạ Quân nhíu nhíu mày
nhìn cửa văn phòng Tưởng Chính Nam, Chu Mẫn cười khổ, giơ tay
xẹt ngang qua cổ một cái. Hạ Quân đã hiểu, mới vừa có người
đụng vào họng súng.
Khẽ gõ cửa, sau đó mới đẩy cửa đi vào, không gian rộng lớn
vô cùng yên lặng, ngay cả tiếng lật giở trang giấy cũng nghe
rất rõ.
Hồi lâu sau, Tưởng Chính Nam dời mắt khỏi tài liệu: “Điều
tra kết quả thế nào?” hắn vừa hỏi ra cũng đã biết là không
có tin tức gì rồi. Nếu là có chút tin tức gì với phong cách
làm việc trước nay của Hạ Quân thì chắc chắn anh ta đã báo
cáo từ lâu.
Hạ Quân nghe vậy, dừng một chút mới nói: “Vừa rồi tôi mới
nói chuyện điện thoại với thám tử, nhưng trước mắt vẫn chưa
có tin tức gì. Bọn họ nói chứng minh thư của Hứa tiểu thư
không có đăng ký lưu trú ở đâu cả. Ngay cả bệnh viện thậm chí
là ngân hàng cũng không có . . .”
Nếu là ngay cả ngân hàng cũng không có tin tức gì vậy chi
phiếu mà hắn cho cô cũng không có động tới, vậy hiện giờ cô
đang làm việc gì, sống những ngày như thế nào đây? Tưởng Chính Nam cảm thấy lửa giận đùng đùng dâng lên, bàn tay vo chặt tập
tài liệu trong tay, lạnh lùng nói: “Tiếp tục điều tra.”
Hạ Quân thấy vẻ lo lắng cùng tức giận trên mặt hắn, vội “Vâng” một tiếng lui.
Một mình bị chìm xuống đáy biển, thở không nổi, tựa như hít thở không thông . . . . . .
Hứa Liên Trăn giật mình từ trong mơ tỉnh lại, bật đèn phòng
lên, thở dốc từng hơi. Ác mộng như vậy đã khá lâu rồi không có tìm đến cô. Nhưng không hiểu vì sao tối hôm nay đột nhiên lại
đột kích. Toàn thân mồ hôi đầm đìa nhớp nháp khó chịu, hứa
liên trăn sợ run hồi lâu mới đứng dậy đi tắm rửa một cái.
Còn nhớ khi cô mới rời khỏi Lạc Hải mấy tháng, mỗi đêm đều tỉnh dậy từ trong mơ. Trong mơ đều là hình ảnh khuôn mặt hắn
bê bết máu của Tưởng Chính Nam, sau đó mỗi đêm đều mất ngủ. . . . .
Phòng tắm nhỏ hẹp chỉ đủ cô xoay người, cũng may bình
thường cô không có bạn bè cùng hoạt động giải trí gì, chỉ
thỉnh thoảng đi đến nhà chị Kiều ăn một bữa. Thời gian rảnh
khá nhiều cho nên thu dọn rất sạch sẽ. Trên bồn rửa mặt bằng
men nho nhỏ có hai giỏ xanh biếc, lá cây nho nhỏ xòe ra khiến
cho không gian có phần tươi mát tràn ngập sức sống.
Tắm rửa dọn dẹp nhà tắm xong đi ra thì trời cũng đã tờ mờ sáng. Bình thường Hứa Liên Trăn cũng không có nghỉ ngơi nữa
liền đi vào bếp hâm nóng lại hai cái bánh bao nhân đậu đã đông
đến lạnh lại, đổ một ly sữa đậu nành. Sau đó dọn lên trên cái bàn duy nhất ở phòng khách ngồi xuống bên cạnh mở máy tính
ra bắt đầu công việc.
Đang làm cô nhìn đồng hồ, đứng dậy đi vào bếp tắt lửa.
Bánh bao nóng hổi vào ngày đông như thế này quả là làm ấm
lòng người, ăn vào tựa như một loại hạnh phúc.
Hứa Liên Trăn đi trên vỉa hè đường lớn. Bầu trời màu xám,
ánh mặt trời thưa thớt. Thị trấn Đại Nhạn nhỏ mà yên tĩnh,
nhịp sống không hối hả, tuy rằng không được sôi động như Lạc
Hải nhưng rất thích hợp để ở lại.
Ở ngõ quẹo nhỏ như thường cô đem đồ ăn còn dư tối hôm qua cho mấy chú chó bị lạc. Không phải không nghĩ đến việc đem vài
con về nhà nuôi nhưng chỉ cần nhớ tới Tiểu Bạch ở Ngũ Phúc
và Tiểu Bạch ở Lạc Hải cô liền chặt đứt ngay ý niệm này
trong đầu.
Những con chó sống cùng với cô đề không có kết quả tốt.
Tiểu Bạch ở Ngũ Phúc hiện giờ không biết đang ở phương xứ
nào, e rằng đã không còn trên thế giới này nữa. Tiểu Bạch ở
Lạc Hải . . . . Hắn . . . . . hắn chán ghét chó như vậy có lẽ
nó đã phải đi lang thang từ lâu.
Nhớ lại Tưởng Chính Nam, Hứa Liên Trăn lại nhịn không được
ngây người một lúc. Hít thở vài hơi, khí lạnh tràn ngập khoang ngực, Hứa Liên Trăn không khỏi thở dài vài hơi, buộc lại khăn
quàng cổ, đứng dậy yên lặng rời đi.
Trên đường có một chiếc xe đối diện chạy tới, nháy mắt
toàn thân Hứa Liên Trăn cứng đờ. Nhưng chiếc xe này không mang
biển số kia, không phải hắn, vì thế máu trong người lại lưu
thông trở lại. Cô tựa như một chú cá hồi sinh sau khi tuyết tan.
Cô không biết mình bị làm sao. Mỗi lần nhìn thấy bóng dáng
giống như hắn, xe giống của hắn, chỉ cần là những gì giống
với của hắn đều khiến cho cô có phản ứng như vậy. Coi như đã
chết một lần sau mới sống lại
Hứa Liên Trăn vỗ vỗ trán, khẽ thở dài một hơi.
Ngày đó cô đeo trên vai cái túi lớn bằng vải bạt của chính
mình, tựa như hồn ma đứng tại cửa bệnh viện, người qua xe lại, rộn ràng nhốn nháo. Thế giới bao la thế nhưng chỉ có mình cô, đúng vậy, một mình cô cô độc lẻ loi, thứ trong tay có chính
là vé may bay đã bỏ lỡ. Cô không biết đi hướng nào, nơi đâu.
Chỉ hiểu được mình phải rời khỏi nơi đây.
Có xe từ bệnh viện chạy ra, có lẽ là do cô đứng ngây ngốc
hồi lâu cho nên bóp còi “bíp bíp” . Hứa Liên Trăn giật mình
bừng tỉnh vội vàng chạy nép sang một bên.
Bên cạnh là trạm chờ xe buýt, đúng lúc một chiếc xe ì ì
đỗ lại. Bước chân Hứa Liên Trăn không thể kiềm chế được bước
tới, cũng theo đám người lên xe. Ngồi một chỗ khá khuất thế
nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài ánh mắt kỳ lạ của hành khách
trên xe đảo qua cô, không khỏi giật mình vì vết máu loang lổ
trên đó.
Cũng không biết qua bao lâu, tới nơi nào, mãi cho đến khi giọng nữ
soát vé trên xe buýt như thường lệ vang lên: “Nhà ga tới rồi,
xin mời những quý khách tới nhà ga xuống xe.”
Lúc này Hứa Liên Trăn mới giật mình tỉnh táo lại. Sau khi
xuống xe, nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của mọi người qua đường
nhìn mình cô mới kinh ngạc nhìn xuống quần áo, đập ngay vào
mắt là vết máu loang lổ đã khô đen trên quần áo.
Là máu của hắn, tất cả đều là máu của hắn.
Trái tim dâng lên từng hồi co thắt, lệ của cô cứ thế, cứ thế tuôn trào.
Đến phòng vệ sinh trong nhà ga cởi áo khoác ra nhét vào
trong túi bạt. Sau đó đứng hồi lâu trong đại sảnh người đến
người đi tấp nập, sau đó lại vô thức xếp hàng chờ mua vé. Đến lượt cô, khi cô vẫn còn chìm trong tâm trạng mờ mịt bất lực
nhân viên bán vé liền hỏi cô muốn mua vé đi đâu, lúc đó trong
đầu cô hoàn toàn trống rỗng, bên tai chỉ là tiếng nhao nhao của đám người phía sau.
Hứa Liên Trăn ngơ ngác nhìn cái miệng mấp máy của nhân viên
bán vé, một hồi lâu mới phản ứng lại: “Cho tôi một vé chuyến
tàu gần nhất. Cám ơn.”
Vậy cứ thế mà tới Đại Nhạn này.
Giây phút bước chân xuống khỏi tàu kia cô vẫn còn đần độn,
máy móc đi theo dòng người đông đúc xuống, khi đó là sáng sớm, nắng chưa chói chang, sương mờ mênh mông cô một mình lẻ loi đứng giữa đại sảnh nhà ga trống trải của Đại Nhạn.
Sau lại dọc theo nhà ga đi về hướng tây, cứ thế mà đi, cứ
thế mà đi, cô không thể dừng lại. Sợ hãi khi dừng lại sẽ như
người không trọng lượng mà ngã nhào xuống, ngã tan xương nát
thịt, máu me đầm đìa. Cứ đi như u hồn hồi lâu, nhưng lại không
khát không đói, cũng không biết mệt mỏi.
Có lẽ là có duyên, khi dừng bước là ngay tại cửa hàng quần áo của chị Kiều, ngẩng đầu là bảng báo tuyển người của chị Kiều.
Cô ngây ngốc đứng hồi lâu dưới bảng thông báo, lâu đến mức
chị Kiều tưởng là người đến xin việc đẩy cửa đi ra, niềm nở
nói với cô: “Chào em, ở đây chị đang cần người làm. Em có muốn thử làm không?”
Nụ cười kia giống như ánh dương buổi sáng ấm áp, ấm áp rọi thẳng vào trái tim lập tức khiến Hứa Liên Trăn nhớ tới chị
Linh ở Lạc Hải. Từ khi cô thôi việc ở đó có lần đã đến thăm
chị ấy, chị Linh vui vẻ túm lấy tay cô không ngừng ôm cô. Đó là người mà khi khốn khó nhất vẫn còn nợ tiền thuê nhà mà chị
ấy vẫn không hỏi gì cô. Lần này khi cô muốn rời đi, chị Linh
lại hỏi cô khi nào thì trở về. Có những con người này làm cho cô cảm thấy trên thế gian này vẫn còn có rất nhiều người
tốt, cuộc sống vẫn có rất nhiều ấm áp. Chị Kiều rót cho cô
một cốc nước ấm, giọng nói của chị ấy cũng dịu dàng trong
veo như nước: “Tiệm của chị nhỏ, cho nên là tiền công cũng không được nhiều lắm lương cơ bản là 1000, chủ yếu là nhờ vào phần trăm trăm doanh thu, bán được một bộ thì trích cho em hoa hồng,
cũng không có tiền thưởng như những công ty lớn, em cứ suy nghĩ
cho kỹ đi.”
Hứa Liên Trăn nhìn nụ cười ấm áp kia, không biết vì sao liền gật gật đầu: “Vâng.”
Cứ thế, cô tại thị trấn xa lạ này tìm được một công việc.
Hai ngày đầu thì ở tại nhà trọ của chị Kiều, sau đó nghĩ
lại cô chỉ có một mình đi đâu thì cuộc sống cũng chỉ như vậy, đã có duyên đi đến đây, vậy thì cứ ở lại đi.
Nghĩ vậy cho nên nghiêm túc đi tìm nhà trọ gần với tiệm
quần áo của chị Kiều. Tiệm quần áo cuả chị Kiều nằm trên
một con phố cũ, bên đường là hai dãy ngô đồng cao lớn, khi cô
mới bắt đầu đi làm ngô đồng tươi tốt cành lá xanh um ánh mặt
trời chỉ lọt từng kẽ từng kẽ nhỏ.
Chị Kiều có giao tình tốt cho nên nhờ chị ấy giúp cô đã
tìm được một căn phòng nhỏ từ những năm 80 của thế kỷ 20 trong tiểu khu rộng trên dưới 40m2. Ban đầu là nhà của hai vợ chồng
ông bà đã lớn tuổi, bởi vì tuổi đã cao cho nên con về đón đi
lên tỉnh ở. Tuy rằng bài trí cũ kỹ nhưng rất sạch sẽ và yên
tĩnh, Hứa Liên Trăn xem qua liền quyết định thuê luôn.
Cách cửa hàng của chị Kiều cũng gần chỉ cần đi hai trạm xe buýt, bình thường cô ăn sáng xong liền đi bộ đi làm, tan tầm
thì lại đi bộ trở về. Quãng đường không dài không ngắn, nhân
tiện rèn luyện thân thể. Những ngày yên tĩnh như thế cứ trôi
qua, nhoáng một cái đã hơn một năm.
Hiện tại nhớ lại, nếu không phải chị Kiều, không phải công
việc này, hiện tại không biết cô đã biến thành cái bộ dạng
gì. Khi bất hạnh nhất, những ngày khó khăn nhất cũng đã trôi
qua ở đây.
Chiếc điện thoại giá rẻ cô mua khi ba cô nằm bệnh viện đã
bị mất khi hắn bị tai nạn xe. Sau đó khi tới Đại Nhạn cô cũng
không tiếp xúc với người khác cho nên cũng không có mua cái mới làm gì.
Có đôi khi cô lại cảm thấy may mắn, may mắn đã đánh mất,
bằng không cô sợ chính mình kìm lòng không đậu mà gọi cho hắn.
Có rất nhiều thứ hằng đêm đều theo giấc mơ quay về, cơ hồ
khi đó cô muốn chạy thẳng tới trạm điện thoại bên đường bấm
dãy số quen thuộc kia, muốn nghe giọng nói của hắn, cho dù chỉ là một tiếng “Alo” cũng tốt lắm rồi.
Chẳng qua cô biết rất rõ, số điện thoại này cô không được gọi đi.
Rất nhiều đêm, cô lẳng lặng nhớ đến hắn, thế nên ngay cả hít thở cũng là một loại đau đớn.
Cho dù cô đã vô số lần nhắc nhở chính mình, “Hứa Liên Trăn
mày đừng có nổi điên, đối với hắn mày không hề có ý nghĩa
gì. Hắn đã nói rồi, với hắn mày chỉ là dùng quen mà thôi.”
Chính là, chính là, cho dù như thế khoảng thời gian kia cô
vẫn thường xuyên nhớ đến hắn. Nghĩ đến vết thương của hắn đã
tốt hơn chút nào chưa, nghĩ đến có phải hắn chỉ có thể ăn
canh hoặc thức ăn lỏng mà thôi. Nghĩ đến có phải hắn đã có
thể xuống dường đi lại, có phải đã xuất viện rồi không?
Mà Diệp Anh Chương từng chiếm cứ cả sinh mệnh của cô, thế
nhưng không biết từ khi nào cô đã dần quên anh. Thỉnh thoảng cô
cũng nhớ tới Diệp Anh Chương nhưng chỉ là thoáng qua, vô thức
chứ không có gì khac.
Cô biết cô có thể gọi điện cho Hạ Quân, cho Tưởng Chính
Tuyền, thậm chí là Diệp Anh Chương hỏi thăm tình hình của hắn. Chính là ngay dây tiếp theo, cô cũng biết, cho dù thế nào cô
cũng không được phép.
Cô và bọn họ, từ nay về sau không còn quan hệ gì nữa, cũng sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Hứa Liên Trăn ngẩng đầu, nhìn cây ngô đồng cao lớn giờ đã
trụi lủi chỉ còn lại cành không, bất giác giật mình, thì ra
đang là trời đông giá rét.
Khi vừa tới cửa hàng đã thấy Niên quản lý của công ty quảng cáo Phong Niên chờ cô ở cửa. Niên Đông Thịnh vừa nhìn thấy cô
đã mỉm cười nói: “Liên Trăn, cuối cùng cô cũng đến rồi.”
Hứa Liên Trăn đưa bản thiết kế trong túi xách đưa cho anh ta.
Niên Đông Thịnh vội vàng mở ra, ánh mắt sáng ngời chỉ vào một phần trong bản vẽ, không ngừng nói: “Không tồi, góc thiết kế
này rất mới mẻ. Tôi nghĩ khách hàng nhất định sẽ rất thích
đó.”
Hứa Liên Trăn mỉm cười hờ hững, từ chối cho ý kiến: “Cứ đưa cho khách hàng xem qua đã.” Niên Đông Thịnh cười nói: “Tôi còn
có mấy bản thiết kế cần tìm đến cô. Để tôi lấy lại đây cho cô xem luôn.”
Trước đây khi ở đại học Ngũ Phúc cô học chuyên ngành thiết
kế nội thất, sau đó khi ở Lạc Hải lại học thêm một chút,
nhưng nói chung vẫn là mười phầ gà mờ. Sau khi Hứa Liên Trăn đi
làm ở tiệm quần áo của chị Kiều, được chị ấy đồng ý cô
liền bài trí lại bố cục mấy tủ quần áo trong tiệm, thiết kế thêm một chút.
Cũng không biết là do cách sửa đổi tủ kính hay là do vận
khí của Hứa Liên Trăn tốt mà cửa tiệm làm ăn tốt hẳn lên. Rất nhiều khách hàng đều nói là bị bài trí đẹp mắt của tủ
kính hấp dẫn đi vào.
Vì thế chị Kiều một mực tin rằng do tủ kính được sửa sang
bài trí đẹp nên khách hàng cảm thấy tiệm của mình có phong
cách hơn, còn nói phần lớn hiện nay người ta làm ăn chủ yếu
dựa vào mặt tiền.
Bởi vì được chị Kiều cổ vũ động viên cho nên Hứa Liên Trăn
cũng hưng phấn mỗi lần chị Kiều nhập hàng về cô lại đem tủ
kính cải biến một chút treo thêm vài món đồ chơi, hay là làm
thêm bồn hoa nho nhỏ, hơn nữa những món đồ chơi cô đều làm thủ
công rất hợp với quần áo, cho nên làm cho quần áo nổi bật hơn
nhiều.
Người ta luôn thích xinh đẹp, Liên Trăn cũng vậy. Khi cô nhìn
bài trí trong tủ của chính mình, những bộ quần áo của khách
hàng được cô phối hợp có nhiều lời khen ngợi trong lòng cô
cũng trào lên thỏa mãn vui vẻ.
Cứ như vậy, dựa vào một chút vui vẻ nhỏ nhoi, cô vượt qua
những ngày gian nan nhất. Cô giống như một con đà điểu, chỉ chôn mình ở sa mạc, chỉ cần không nghĩ nữa, cô tin tưởng thời gian
sẽ xóa nhòa tất cả.
Đúng vậy, thời gian sẽ đem tất cả trôi đi, tốt đẹp, bi thương bất quá chỉ là thời gian dài ngắn mà thôi.
Chính là không ngờ tới mấy thiết kế nhỏ bé trong tiệm này
lại làm cho ông chủ của công ty thiết kế Phong Niên ở ngã tư
đối diện cảm thấy hứng thú. Khi Hứa Liên Trăn thay đổi tủ kính lần thứ 6 anh ta ở trạm nghỉ chân trên đường cái lặng lẽ quan
sát cả ngày.
Ngày hôm sau anh ta đích thân tới cửa tiệm tìm Liên Trăn. Hôm
đó Liên Trăn mới tiễn một vị khách nữ vào mua quần áo đi xong, nghe thấy tiếng chuông gió ở cửa chính vang lên, vội ngẩng đầu đang định chào: “Hoan nghênh quý khách ghé thăm.” Thì thấy một
người đàn ông, liền mỉm cười tiến lên hỏi: “Tiên sinh, anh mua quần
áo cho bạn gái sao, có cần tôi giúp anh chọn vài bộ không?”
Niên Đông Thịnh liền vội giới thiệu nói: “Xin chào, tôi tên
là Niên Đông Thịnh tôi là người phụ trách công ty thiết kế Phong Niên phía đối diện.” Hứa Liên Trăn có chút ngạc nhiên, nhưng
vẫn là lịch sự hỏi thăm: “Xin hỏi tôi có thể giúp anh được gì sao?”
Niên Đông Thịnh nói: “Tôi muốn hỏi một chút, có phải cô từng học qua chuyên ngành thiết kế không?” anh ta thấy nụ cười trên
mặt Liên Trăn đông cứng lại vội giải thích: “Chuyện là thế
này, tôi thấy cô thiết kế tủ rất đẹp, cho nên cảm thấy chắc
hẳn cô đã học qua chương trình chuyên ngành thiết kế.”
Hứa Liên Trăn nói một câu “Cám ơn.” theo phép lịch sự. Niên
Đông Thịnh còn thật lòng nhìn cô dò hỏi: “Không biết cô có
hứng thú giúp công ty chúng tôi xem qua thiết kế tủ kính cho
khách hàng không?” khi đó Hứa Liên Trăn kinh ngạc vạn phần, nhưng cô không chút do dự lắc đầu từ chối: “Xin lỗi, Niên tiên sinh.
Tôi chưa từng thiết kế cho một khách hàng nào, chuyện này . . . tôi không làm được đâu.” Niên Đông Thịnh vội hỏi: “Ai chẳng bắt
đầu từ tờ giấy trắng? Biết bao nhiêu nhà thiết kế nổi tiếng
cũng đều bắt đầu như vậy. Tôi thấy thiết kế cùng bố cục sắp
xếp tủ kính của cô rất đẹp, rất có thiên phú.”
Hứa Liên Trăn lắc đầu, “Ngại quá, tôi thật sự không làm
được.” Niên Đông Thịnh không chịu từ bỏ, lần nữa thuyết phục:
“Quan trọng nhất là có thiên phú, phải có cảm giác cùng xúc
giác, hơn nữa, cô không thử làm sao biết mình làm không được
chứ?” Hứa Liên Trăn nghĩ cũng không nghĩ, vẫn là từ chối.
Niên Đông Thịnh cũng không hết hy vọng, qua vài ngày lại tới
cửa hàng hỏi. Ngày đó Chu Kiều cũng có ở đó, liền tiếp lời
nói: “Liên Trăn, Niên quản lý đã nói qua với chị, công ty anh ấy cũng mở được nhiều năm rồi, nếu như anh ấy đã có thành ý như vậy, hay là em giúp anh ấy một lần xem sao?”
Niên Đông Thịnh vội liên tục phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, Hứa
tiểu thư. Cô đừng vội từ chối, hay là trước mắt cô giúp đỡ
màng vẽ phác họa cho bản thiết kế cũng được.”
“Hứa tiểu thư yên tâm, thực sự không có yêu cầu sao siêu gì đâu. . .”
“Cô cứ tin tôi, với năng lực của cô nhất định là làm được.”
Hứa Liên Trăn thấy chị Kiều cũng đã nói vậy, mà Niên Đông
Thịnh thì đúng là nhiệt tình mời đành cố gắng gật đâu nói:
“Vậy để tôi thử xem sao.”
Tuy rằng cô không biết bản thân có thể đảm nhiệm hay không
nhưng vẫn nghiêm túc nghe Niên Đông Thịnh nói ra yêu cầu của
khách hàng. Buổi tối về đến nhà, bắt đầu ngồi vẽ phác thảo, vài ngày sau liền đem bản phác thảo giao cho Niên Đông Thịnh.
Cô nghĩ rằng nhất định khách hàng sẽ không hài lòng, về sau Niên Đông Thịnh sẽ không đến tìm cô nữa. Không ngờ rằng ngay
ngày hôm sau Niên Đông Thịnh đã hớn hở chạy tới tìm cô: “Hứa
tiểu thư khách hàng rất hài lòng thiết kế của cô.”
Khi vừa nghe thấy Hứa Liên Trăn còn tưởng là anh ta nói đùa
chỉ lo sửa sang lại quần áo của cửa hàng. Niên Đông Thịnh lại
bắt đầu đi bên cô lải nhải kể khổ: “Cô không biết vị khách
hàng này khó tính thế nào đâu, mấy nhà thiết kế dưới tay tôi
đã bị cô ta hành đến sắp chết rồi mà cô ta vẫn chưa hài lòng. Lần này thực sự phải cảm ơn cô rồi, cô vừa ra tay là cô ta
phải đầu hàng luôn.”
Hứa Liên Trăn nghẹn họng nhìn trân trối, lần nữa hỏi lại
Niên Đông thịnh: “Niên quản lý anh không phải đang nói giỡn với
tôi chứ?”
Mơ mơ hồ hồ như thế, Liên Trăn trở thành “Kẻ trộm thuyền”
của Niên Đông Thịnh, thỉnh thoảng giúp anh ta vễ phác thảo vài
bản thiết kế.
Hiện tại nghĩ lại, cũng phải cảm ơn Niên Đông Thịnh.
Còn nhớ, khi mới tới Đại Nhạn, cho dù cô có bận rộn đến
đâu đi chăng nữa thì chỉ cần cô nhắm mắt lại hình ảnh toàn
thân máu me be bét của Tưởng Chính Nam lại hiện lên trong đầu.
Cô không có hoảng sợ đến nôn mửa như trước kia nữa nhưng nhất
định là cả đêm mất ngủ, thậm chí nhiều khi còn phải dùng
thuốc ngủ mới có thể ngủ được một chút.
Tiếp nhận thiết kế, công việc đều bận đến khuya, vô cùng
mệt nỏi, rất buồn ngủ cho nên không có thời gian mà nhớ lại
chuyện cũ, vừa ngả lưng xuống là ngủ say luôn. Có lẽ là do
não làm việc quá mệt mỏi cho nên cả đêm đều ngủ không mộng mị gì cả.
Hôm nay là cuối tuần, hôm qua khi tan tầm chị Kiều nói với cô
phải dẫn Bì Bì đi khám bệnh. Hai ngày nay Bì Bì bị sốt âm ỉ, cho nên phải đi bệnh viện kiểm tra xem thế nào.
Cả buổi trưa Liên Trăn sửa sang lại mấy bộ quần áo còn tiếp mấy vị khách quen. Thật sự là một phút cũng không rảnh rỗi.
Khi đang muốn đi lấy cốc nước thì nghe thấy tiếng điện thoại
vang lên.
Là chị Kiều, giọng nói có vẻ rất mệt mỏi: “Liên Trăn à có lẽ hôm nay chị không về cửa hàng được đâu. Bác sĩ bắt Bì Bì
phải nằm viện, nói là phải kiểm tra kỹ lưỡng mới được. Hôm
nay làm phiền em vất vả rồi.”
Hứa Liên Trăn vội nói: “Không sao đâu chị ạ, mọi việc trong
cửa hàng một mình em đều làm được, chị cứ chăm sóc Bì Bì
đi.” Chị Kiều một thân một mình nuôi con, vừa làm mẹ vừa làm
cha, bình thường Hứa Liên Trăn cũng cảm thấy thương chị ấy.
Buổi sáng so với mọi ngày có vẻ vắng khách, buổi trưa Hứa
Liên Trăn như bình thường đi đến cửa hàng của bà Mãn đầu phố
mua một tô mỳ. Tới sớm, trong tiệm còn vắng khách, cho nên có
vẻ thanh nhàn. Khách hàng thường thích ăn mỳ thịt bò ở đây
nhưng Liên Trăn lại thích mỳ cải chua cá muối thái lát. Bởi vì là một người hàng xóm bên đường, rất quen biết cho nên mỗi
lần bà Mãn đều lấy cho cô một bát rất đầy, hôm nay cũng không
ngoại lệ.
Bà Mãn cười bưng lên món mỳ nóng hôi hổi đưa cho cô: “A Kiều
đâu?” Hứa Liên Trăn trả lời: “Tiểu Bì Bì bị sốt chị Kiều dẫn
thằng bé đi bệnh viện rồi ạ.”
Bà Mãn thở dài, không ngừng cảm khái; “A Kiều a, cái gì
cũng tốt, nhưng một thân nuôi con đúng là cái gì cũng vất vả.”
Sa khi tan tầm khách hàng vào xem quần áo đông hơn nhiều, một mình Liên Trăn bận đến túi bụi. Mãi tới 9h tối cửa hàng mới
vắng khách.
Hứa Liên Trăn sửa sang lại kho, dọn dẹp lại quần áo treo
trong tủ, phối đồ treo lên, chờ đến khi làm xong mọi việc thì
đã là gần 10h tối.
Có người khách đi ngồi ở sofa để lại một cuốn tạp chí,
Hứa Liên Trăn cầm lên, nghĩ muốn cất quyển tạp chí đi, khi nào
khách quay lại thì lấy. Khách hàng ở đây rất hay để quên đồ
này kia . . . đắt tiền hay giá thường dân đều có. Nếu là đồ
quý sẽ lập tức liên lạc, mấy thứ không quý giá thì cứ từ từ để khi nào có dịp ghé cửa hàng thì hỏi qua có để quên không.
Vừa cúi đầu, ánh mắt liền đóng đinh ở trên bìa cuốn tạp
chí. Trên bìa tạp chí phía góc trái có dòng chữ màu đen rất
rõ ràng: “Châu báu tặng giai nhân, vật phẩm quý giá nhất trong
buổi tiệc từ thiện đã thộc về ông chủ tập đoàn Thịnh Thế –
Tưởng Chính Nam.”
Ảnh lớn trang bìa là một ngôi sao đang nổi tiếng, trên người
mặc một bộ lễ phục cao cấp trong thiết kế mùa mới nhất, tạo
dáng mị hoặc lòng người. Nhưng trong mắt Hứa Liên Trăn lại chỉ
có ba chữ ‘Tưởng Chính Nam’ mà thôi.
Tim cô đập thình thịch từng hồi, kìm lòng không đậu mở tới
mấy trang tạp chí viết về buổi tiệc từ thiện kia. Quả nhiên
là hắn Tưởng Chính Nam. Một bức ảnh chụp ngang khá đơn giản,
hắn mặc áo sơ mi trắng, áo véc đen, những đường nét trên khuôn
mặt vẫn tựa như điêu khắc, anh tuấn quý phái. Cô gái trẻ cười e ấp ngồi bên cạnh hắn chính là người mẫu đang nổi tiếng Sở
Kiều.
Máu trong cơ tể tựa như chảy ngược về não, cho nên cả người
thiếu dưỡng khí, trống rỗng muốn quỵ ngã. Hai bàn tay Hứa Liên Trăn nắm chặt cuốn tạp chí, tựa như đóng đinh tại chỗ không
thể nhúc nhích.
Hồi lâu sau cô mới từ từ hoàn hồn, cảm thấy chân tay mềm nhũn, đờ đẫn ngồi trên sofa.
Bởi vì sắp đến năm mới, cho nên khắp phố lớn ngõ nhỏ Lạc Hải đều giăng đèn kết hoa, thương gia đều nhân cơ hội trưng bày đủ loại
biển quảng cáo. Nơi nơi đều là không khí hoan hỉ mừng năm mới.
Trong công ty cũng không ngoại lệ, gần đây vào thời gian nghỉ
trưa văn phòng bọn Tuyên Hiểu Ý đều bàn luận về giá cả hàng
hóa dịp cuối năm. Cũng bắt đầu bàn luận: “Cậu hôm nào thì về nhà?” “Chị đi gì về?”
Mọi người náo nhiệt thảo luận trong phòng nhưng vĩnh viễn
Hứa Liên Trăn chỉ thản nhiên mỉm cười, sau đó mượn cơ hội rời đi.
Mỗi người đều có gia đình. Năm hết tết đến tất cả mọi người
đều giống chim di cư bay về nơi ấm áp, cùng người nhà đoàn tụ,
cùng bạn bè tụ tập vui vẻ.
Thế nhưng cô không có. 30 năm ngoái cô ở nhà chị Kiều, cô,
chị Kiều, Bì Bì cùng tổ chức một bữa tiệc tất niên vô cùng
vui vẻ.
Năm nay thì sao? Hứa Liên Trăn rót một cốc nước ấm, quay đầu
liếc mắt một cái nhìn bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ, từng
đám, từng đám mây đen ùn ùn kéo tới.
Có người vỗ nhẹ nhẹ lên vai cô, quay đầu là khuôn mặt tươi cười của Tuyên Hiểu Ý: “Nhìn cái gì thế, xuất thần đến vậy?” Hứa Liên Trăn mỉm cười thuận miệng nói: “Nghĩ coi trưa nay nhà ăn sẽ cho chúng ta ăn món gì ngon?”
Tuyên Hiểu Ý vừa nghe, liền than vãn: “Xin cậu đấy, nhà ăn
công ty ư . . . . Chỉ cần nghe thấy mình đã có thể đọc thuộc
lầu lầu những món gọi là đặc sản chỗ nào cũng có đấy. Cậu
ăn hoài mà còn chưa chán à?” nhà ăn của nhân viên Thịnh Thế
hương vị tuy không kém nhiều so sánh với khách sạn bên ngoài
nhưng căn bản là ăn hoài thì cũng chán, đừng nói đến đồ ăn
của nhà ăn bên ngoài.
Hứa Liên Trăn trăn không khỏi bật cười: “Cậu nói xem nào?” Tuyên
Hiểu Ý nhân cơ hội mê hoặc cô: “Lạnh thế này mình không muốn đi
ra ngoài, hay là chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài đi. Mình muốn ăn
mỳ ý hoặc piza. Nhưng một mình ăn buồn lắm, cùng ăn đi.” Hứa
Liên Trăn gật gật đầu: “Ừ vậy đi.”
Cuối cùng cũng tìm được người ăn cùng, Tuyên Hiểu Ý liền
điện thoại kêu đồ ăn bên ngoài. Khi cúp máy còn cẩn thận nhìn
đồng hồ: “Ờ cũng còn sớm, nửa tiếng nữa là được ăn rồi.”
Hai người đều tự đi về văn phòng của chính mình.
Công việc của Hứa Liên Trăn phải nói là vô cùng, vô cùng
rảnh rỗi, không có việc gì dể làm, cho nên cô đem tư liệu mà
Hạ Quân đưa cho mình lăn qua lộn lại mấy lần. Cuối cùng cũng
chả có được kết luận gì, nhưng gần đây cô kinh ngạc phát hiện
ra, một kẻ từng ngồi tù như cô, cư nhiên lại có thể tìm được
công việc ở . . . . công ty nổi tiếng, là tập đoàn Thịnh Thế
tiếng tăm. Thì ra, từ lâu trước đây Tưởng Chính Nam cũng đã là
ông chủ của cô.
Nửa giờ sau, Tuyên Hiểu Ý mang theo đồ ăn gọi bên ngoài vào phòng cho cô: “Mỳ ống của cậu đã đến đây.”
Hai người trải một tờ báo trên bàn, sắp xếp đồ ăn, vừa ăn
vừa nói chuyện. Tuyên Hiểu Ý kể cho cô nghe mấy chuyện buôn được
ở văn phòng, từ chuyện con trai của cô lao công tầng bọn họ
được giải ba môn toán cấp thành phố, cho đến chuyện thư ký
Trần mới mua một cái túi da. Hứa Liên Trăn vô cùng phối hợp,
có vẻ nghe rất nhập tâm.
Nói xong, Tuyên Hiểu Ý đè thấp thanh âm, thần thần bí bí nói: “Đúng rồi, cậu có biết bạn gái mới nhất của boss là ai không?” Hứa
Liên Trăn tạm dừng cái dĩa đang cầm trên tay.
Tuyên Hiểu Ý ghé sát vào cô, cơ hồ là miệng dán chặt vào
lỗ tai: “Là con gái út của tập đoàn tài chính Tiền thị, tiểu thư danh giá từ nhỏ đấy.”
Hứa Liên Trăn cực chậm “Thế à?” một tiếng. Tuyên Hiểu Ý có
chút kỳ quá nhìn cô nói: “Sao cậu chả có vẻ gì là ngạc nhiên thế hả? Hay là cậu biết từ lâu rồi?”
Hứa Liên Trăn đang ăn một miếng mì, bị nghẹn, cho nên khó trả lời. Nhai hết, uống một ngụm nước mới xuôi một tý. Lúc này
cô mới mỉm cười: “Mình vừa mới nghe cậu nói đó là gì?”
Tuyên Hiểu Ý vừa ăn vừa nói chuyện tào lao: “Mình đoán lần
này boss tính đến chuyện kết hôn đấy . . .” Hứa Liên Trăn trợn
mắt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tuyên Hiểu Ý, con ngươi đen lánh
long lanh như thủy tinh.
Tuyên Hiểu Ý hỏi cô một câu hỏi khó hiểu: “Cậu có thích xem tiểu thuyết ngôn tình không?” Hứa Liên Trăn lắc lắc đầu.
Tuyên Hiểu Ý nói: “Nam chính trong truyện ngôn tình ban đầu
đều là yêu đương với những tiểu thư môn đang hậu đối, nhưng là
đến cuối cùng lại phát hiện ra người mình yêu là nữ chính- một cô gái bình thường . . . . Cô bé lọ lem a. Sau đó, kết thúc là nam chính và nữ chính kết hôn, sống hạnh phúc đến già. Kỳ thật
độc giả đều biết đó là giả, kết thúc như vậy chủ yếu là để an ủi những trái tim yếu ớt của độc giả chúng mình thôi.”
“Mà thực tế a, tất cả bạch mã hoàng tử đều kết hôn với
nàng công chúa môn đăng hộ đối, mà không phải cô bé lọ lem. Tỷ như
boss với Tiền tiểu thư chẳng hạn.”
“Ngẫm lại, người giàu kết hôn với người giàu, đã giàu càng
giàu thêm, không tìm môn đăng hộ đối chẳng lẽ lại tìm mấy nhân
viên quèn như chúng mình sao? Qụa đen biến thành phượng hoàng
cũng chỉ là chuyện trong tiểu thuyết mới thấy thôi.”
Tuyên Hiểu Ý lại nói: “Tuy Boss chị Kiều chúng ta bị tai nạn xe
cộ, bị người ta nói là hủy dung linh tinh gì đó. Nhưng theo mình
thì, boss chính là trong họa có phúc đó.”
Thấy Hứa Liên Trăn bày ra vẻ mặt nghi hoặc, liền êm tai nói:
“Bên ngoài mọi người đều không biết. Cái sẹo trên mặt boss chính
là boss cố ý muốn để lại đó. Nghe nói lúc đó boss không chịu
làm phẫu thuật chỉnh hình, nói phải giữ lại cái sẹo này. Bây giờ thì mình đã hiểu tại sao boss lại đòi giữ lại nó rồi.”
“Tuy rằng nói Boss chúng ta có tiền, nhưng cả Lạc Hải đều biết
Tiền thị cũng giàu có a. Tiền tiểu thư không phải bởi vì tiền mà
coi trọng Boss chúng ta , cũng không phải bởi vì bề ngoài anh tuấn mà
bị mê hoặc. Như vậy nói cho ta thấy, Tiền tiểu thư thật sự yêu
boss chúng ta rồi.”
‘Cậu nói xem không phải là phúc trong họa là gì?”
Tuyên Hiểu Ý cho ra kết luận có chính xác hay không Hứa Liên
Trăn không biết. Nhưng cô biết một đều, Tưởng Chính Nam thật sự
đang yêu đương.
Kỳ thật so với bất kỳ ai Hứa Liên Trăn là người biết rõ nhất tính chân thực của chuyện lần này của Tưởng Chính Nam. Cái
cửa thông giữa phòng cô và phòng hắn từ khi bị khóa lại chưa
từng mở ra nữa. Cô là người hiểu rõ nhất ý tứ trong đó. Còn
có hắn gọi cô là Hứa tiểu thư . . . khách khí như vậy, khách
khí như hai người hoàn toàn xa lại.
Tuyên Hiểu Ý ăn vài miếng lại nhiều chuyện nói: ‘Mình nghĩ
tiệc thường niên cuối năm nay nhất định boss sẽ mang Tiền tiểu
thư tham dự nha . . .”
Hứa Liên Trăn yên lặng nuốt một miếng mì ống: “Thế bình thường boss dẫn ai tham dự?”
Tuyên Hiểu Ý nghĩ nghĩ lại, nói: “Năm ngoái là Sở Kiều,
chắc là cậu biết cô Sở Kiều này, cái cô diễn viên phim XX đó.
Ai, nói đến Sở Kiều, mình vẫn cảm thấy cậu có nét giống với cô ta nha . . . Ai nha, mình lại lạc đề rồi, trở lại chuyện chính. Nhưng mà, năm ngoái Boss không có khiêu vũ.”
“Năm kia Boss không tham dự, nghe nói. . . . . .” cho dù là đang ở văn phòng của Hứa Liên Trăn, nhưng Tuyên Hiểu Ý vẫn cố ý hạ
thấp giọng: “Lúc đó mình nghe mấy người trong văn phòng nói,
boss bị tai nạn xe, hình như không thể đi được . . . . Nhưng đó
chỉ là lời đồn, chưa được chứng thực bao giờ . . . khi boss
xuất hiện trở lại, mình và mọi người không thấy chân boss có
vấn đề gì cả. Nhưng gần một năm boss không có đến văn phòng,
lúc đó tất cả tài liệu đều do mình tập hợp lại rồi đưa đến
cho Thư ký Trần và Hạ Quân mang đến cho boss ký . . . cho nên lời đồn không phải là không có căn cứ nha.”
Thấy Hứa Liên Trăn nghe đến xuất thần, Tuyên Hiểu Ý còn nói
thêm: “Trước đó nữa thì mình cũng không biết, khi đó mình còn
chưa đi làm ở đây. Nghe nói đều là những ngôi sao nổi tiếng ngay
lúc bấy giờ, khi boss cùng nhảy với mấy cô ấy, phải gọi là
ngọc thụ lâm phong, phong độ ngời ngời nha.
Đảo mắt liền tới tiệc cuối năm thường niên của công ty, khi đó
Hứa Liên Trăn cũng biết được nguyên nhân tại sao mà mọi người ai cũng nhớ rõ như in trong đầu.
Cao trào của buổi họp chính là lúc Tưởng Chính Nam và Tiền Hội Thi cùng nhau nhảy điệu Tăng-gô mở màn cho vũ hội, Mặt kề
mặt, thân thể dán chặt vào nhau, nhiệt tình thể hiện vũ đạo,
cho dù là động tác cố ý hay là vô tình đều khiến cho mọi
người dưới đài huyết mạch sôi sục, tiếng hét chói tai không
ngừng vang lên.
Hứa Liên Trăn trợn mắt há mồm khi phát hiện ra Tuyên Hiểu Ý còn có thể huýt sáo. Đương nhiên Tuyên Hiểu Ý đã hò hét đến mức
thở thành hơi: “Oh, my god. . . . . . Boss năm nay thật máu lửa nha . . . . lần trước là điệu waltz đấy . . . . mình đảm bảo với
cậu 90% đàn bà con gái ở đây đều muốn nhảy lên giết vị Tiền
tiểu thư kia nha.”
“Trời ạ, Boss sao lại có thể gợi cảm đến vậy chứ!” Tuyên
Hiểu Ý vỗ ngực, thở dốc, cực độ khoa trương, “Trời ơi sức chịu
đựng của bản cô nương có hạn nha. . . . . . Chịu không nổi ! Chịu
không nổi rồi!”
Thấy Hứa Liên Trăn cúi đầy uống nước ngọt, vội đoạt lấy
cái ly của cô, “Ai nha, Please, đồ uống lúc nào mà chả uống
được, boss đang khiêu vũ đấy . . cả năm mới có một lần, đó là
phúc lợi của nhân viên nha, mình chỉ tiếc là không thể thu hết
nhất cử nhất động thôi, bỏ qua thì tiếc lắm đó. . .”
Hứa Liên Trăn nhìn về phía hai người đang nhiệt tình khiêu vũ trên đài, nhưng chính là nhìn cũng như không, trừ bỏ thỉnh
thoảng có vài động tác mờ ám thu được vào mắt, còn lại thì
đều bị vây bởi trạng thái hoảng hốt.
Cô lấy cớ đi toilet, thuận tiện gọi điện thoại cho chị Kiều. Khi
trở vào, hai người kia đã nhảy xong, người dẫn chương trình nổi
tiếng công ty mời về đã chuyển sang tiết mục ca hát.
Ngày đó Hứa Liên Trăn mặc một chiếc váy dài tay màu xám,
cổ áo hình chữ V nông. Khi Tưởng Chính Nam nắm tay Tiền Hội Thi đi lại chúc rượu mọi người, thứ đầu tiên đập vào mắt chính
là xương quai xanh xinh đẹp trắng nõn nà của cô.
Tưởng Chính Nam không có xuất hiện ở biệt thự của hắn nữa. Hứa Liên Trăn coi như trở lại tình cảnh năm xưa ở biệt thự bờ
biển, một mình chiếm lấy toàn bộ căn biệt thự rộng lớn.
Tối đến, chỉ có một mình cô chọn vẽ tranh để giết thời
gian. Đang chọn một thể loại phác hoạ, quốc hoạ. Ngẫu nhiên. . . . . . Ngẫu nhiên . . . trong lúc lơ đãng cô đã vẽ lên hình dáng của
hắn . . . . Nhưng bức tranh đó cũng nhanh chóng bị cô xé nát,
xử lý xong.
Ngày 27 tháng chạp, công ty tuyên bố lịch cho công nhân viên
nghỉ tết, tổng cộng được nghỉ 10 ngày, từ ngày 29 tháng chạp
đến ngày mùng 8 tháng giêng. Sau buổi tan tầm ngày 28 là chính
thức bước vào kỳ nghỉ tết của nhân viên. Tuyên Hiểu Ý vội
vàng nói tạm biệt cô xong liền kéo hành lý chạy ngay ra sân
bay.
Ngày 29 cô đi thăm ba mình. Hôm đó cũng chính là ngày mà một đợt không khí lạnh mới tràn về, gió lạnh gào thét, giống như vô
số con sư tử đang rống.
Hứa Liên Trăn xin một ít nước ở chỗ nhân viên gác cổng, đem
hoa thủy tiên cắm vào lọ, lá cây xanh biếc bản dài, đồng thời
còn có vài bông cúc nhỏ màu vàng, hương hoa theo gió bay đi,
mùi hương thơm ngát. Sau đó cô mang rượu Mao Đài, đồ ăn cùng hoa quả sắp ra đĩa.
Hứa Liên Trăn lấy khăn ướt lau thật sạch bia mộ của ba mình,
sau đó bắt đầu nói chuyện với ba mình thật lâu như mọi khi.
“Ba ba, năm mới sắp đến rồi, con rất nhớ ba. . .”
“Ba ba, con mang theo rượu Mao Đài lại đây. Trước đây mỗi dịp tết ba đều muốn con uống với ba một chén rượu, chính là cho tới
bây giờ con cũng chưa từng uống với ba một ly nào . . . . Hôm nay
con có mang hai cái ly đến, con và ba cùng uống được không ba?”