Edit: Pingki
Trong đêm
giao thừa kia, Hứa Liên Trăn một mình lẳng lặng ngồi trong phòng ăn rộng lớn mà trống trải ăn cơm. Cô nhìn vào mấy món ăn nóng hôi hổi, món nào
cũng gắp một đũa, sau đó ăn hết một chén cơm đầy.
Thế giới
này, nếu bạn không biết quý trọng chính bản thân mình thì còn ai sẽ quý
trọng bạn đây. Cho dù chỉ có một mình thì cũng phải sống thật hạnh phúc.
Ngoài cửa
sổ, ngọn đèn ánh lên từ những gia đình khác, âm thanh giòn giã của pháo
hoa không ngừng vang lên. Từng đóa từng đóa một, ở trên không trung đua
nhau nở rộ, sau đó lại rơi xuống, trở thành những hạt bụi không tên.
Bên ngoài náo nhiệt như vậy!
Hứa Liên
Trăn ôm gối, đứng cạnh cửa sổ, mãi cho đến khi hai chân tê dại. Trước
kia, còn có Tiểu Bạch làm bạn cùng cô, nhưng bây giờ thật sự chỉ còn lại cô lẻ loi một mình.
Trong đại trạch của Tưởng gia, Tưởng Chính Nam vẫn theo thói quen cũ, sau khi ăn cơm xong, cùng cả nhà sum vầy quanh lò sưởi.
Bầu trời đen kịt liên tiếp lóe lên những ngọn pháo hoa. Tưởng Chính Nam đứng trước
cửa sổ sát đất trong phòng khách, lẳng lặng mà nhìn những hạt bụi tro đã từng lóe sáng huy hoàng trước đó trên không trung đang từ từ rơi xuống.
Hắn quay đầu lại, tầm mắt dừng trên chiếc chìa khóa xe để trên bàn trà, ngưng thần
một lát, lại dời tầm mắt đi lần nữa. Suốt buổi tối, đã vô số lần hắn
nghĩ đến việc cầm lấy chiếc chìa khóa xe này, quay về biệt thự của mình, quay về nơi kia có cô. Chỉ là ý niệm này vừa lóe lên thì ngay giây sau, trong đầu hắn lại hiện lên ảnh chụp hai người ôm nhau trong di động của mình.
Đừng ngu ngốc nữa, Tưởng Chính Nam. Hắn nở nụ cười lạnh lùng.
Buổi tối hôm đó, cuối cùng hắn vẫn là không cất bước đi.
Giữa trưa
ngày mồng một đầu năm, Hứa Liên Trăn xuống lầu ăn cơm, bỗng nhìn thấy
tài xế riêng của Tưởng Chính Nam đang ngồi chờ trong phòng khách. Cô
sửng sốt, chẳng lẽ hắn trở lại rồi sao?
Vị tài xế
khách khí chào cô một tiếng: “Hứa tiểu thư, năm mới vui vẻ.” Hứa Liên
Trăn cũng mỉm cười trả lời: “Năm mới vui vẻ.” Lời vừa nói xong, liền
nhìn thấy quản gia đang xách hành lí của Tưởng Chính Nam từ trên lầu
xuống, giao cho người tài xế. Lúc này Hứa Liên Trăn mới biết mình đã
nghĩ quá nhiều. Mấy ngày này, hắn có lẽ đang muốn đến một nơi tràn ngập
ánh mặt trời nghỉ ngơi mới đúng.
Đến ngày
mùng bốn, Tưởng Chính Tuyền hẹn cô ra ngoài ăn cơm. Ngày đó thời tiết âm u lạnh lẽo, Tưởng Chính Tuyền vào nhà hàng vừa cởi áo khoác vừa nói:
“Aiz, loại thời tiết quỷ quái này, sớm biết trước như vậy mình theo anh
trai đi Úc còn hơn…”
Tưởng Chính
Tuyền đang nói bỗng nhiên im bặt. Cô nhìn thấy sắc mặt của Hứa Liên Trăn thực bình tĩnh, có lẽ là không nghe thấy, trong lòng thầm may mắn vì
mình chưa lỡ miệng nói đến chuyện anh trai và Tiền tiểu thư cùng đi nghỉ phép. Vội vàng đổi đề tài: “Buổi tối có buổi nhạc hội XXX chào mừng năm mới, bọn mình cùng đi nghe nha.”
Hứa Liên Trăn mỉm cười: “Được.”
Sự thật thì
ngay ngày đầu tiên Tưởng Chính Tuyền đã biết anh trai mình cùng Tiền Hội Thi hẹn hò, thừa dịp Tưởng Chính Nam quay về đại trạch Tưởng gia, cô
liền kéo Tưởng Chính Nam nói: “Anh hai, đến phòng em một chút.”
Tưởng Chính
Nam đi theo cô lên lầu, mỉm cười hỏi: “Làm sao vậy?” Tưởng Chính Tuyền
không để ý đến hắn, chỉ nói một câu: “Anh đi theo em đi, em có lời muốn
hỏi anh.”
Tưởng Chính
Nam thấy cô cực kỳ thận trọng đem cửa đóng lại, không khỏi vừa bực mình
vừa buồn cười nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
“Ngày hôm qua em hẹn Liên Trăn đi ăn cơm, em thấy cô ấy dạo này gầy đi rất nhiều…”
Tưởng Chính
Tuyền nói tới đây, vẻ mặt mang theo chút oán trách nghiêm túc nhìn Tưởng Chính Nam, ánh mắt trong suốt như có thể nhìn thấy đáy: “Anh hai, anh
và Liên Trăn rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy? Tưởng Chính Nam quả thật
không nghĩ tới cô lại nói đến chuyện này: “Cái gì mà xảy ra chuyện gì?
Em muốn hỏi? Hay là…” Hay là Hứa Liên Trăn nói gì đó với Chính Tuyền?
Tưởng Chính
Tuyền truy hỏi hắn: “Anh hai, Liên Trăn có biết chuyện của anh và Tiền
tiểu thư không?” Tưởng Chính Nam không trả lời.
“Liên Trăn
không biết phải không? Cô ấy không biết anh và Tiền tiểu thư đã xin phép trưởng bối trong nhà cho qua lại, mục đích là để kết hôn, đúng hay
không?”
Nghĩ đến Hứa Liên Trăn mỗi lần nhìn thấy hắn đều là biểu tình lạnh nhạt, mắt rũ
xuống không dám nhìn, khóe miệng Tưởng Chính Nam bất chợt nhếch lên,
giọng lạnh lùng: “Cô ta biết thì sao? Mà không biết thì thế nào?”
Tưởng Chính Tuyền thở dài, vô cùng nghiêm túc nói: “Anh hai, xin anh đừng như vậy với Liên Trăn.”
“Em và Liên
Trăn quen biết nhau cũng đã lâu, tính tình cô ấy thế nào em cũng biết.
Anh, nếu anh không thích cô ấy thì xin anh đừng làm cô ấy phải chịu tổn
thương.”
“Anh, em
biết anh có rất nhiều bạn gái, bớt đi một người cũng không đáng là gì.
Người thay đổi rồi, em hôm nay cũng sẽ không nói về chuyện này với anh
nữa. Nhưng là Liên Trăn, Liên Trăn không thể được, cô ấy là bạn của em.”
Tưởng Chính Nam nhìn em gái mình, thật lâu vẫn không nói gì.
Tưởng Chính
Tuyền hạ giọng nói: “Anh hai, anh đã chuẩn bị yêu đương với Tiền tiểu
thư, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, anh sẽ kết hôn với chị ta. Vậy thì, anh cần gì phải…”
Tưởng Chính
Nam xoa xoa mái tóc của cô, thanh âm dịu dàng đến lạ kì: “Em yên tâm đi, anh hai biết làm như thế nào mà.” Em gái hắn vẫn luôn đơn thuần thiện
lương như vậy, nếu có thể, hắn nguyện dùng cả đời này để cô mãi mãi giữ
được nét đơn thuần thiện lương này.
Tưởng Chính Tuyền ôm lấy một bụng không cam mà đi ra khỏi phòng: “Đi thôi, chúng ta đi xuống. Nếu không mẹ lại lên đây nữa.”
Bà Tưởng là
Lục Ca Khanh thấy hai người xuống lầu, mỉm cười mà quở trách nói: “Hai
con lại vừa chạy đi đâu vậy? Dì Lan thiết đãi con món cá hấp mà con
thích nhất đây này.”
Con trai bà
vậy mà lại thực sự đi hẹn hò với con gái nhà họ Tiền, Lục Ca Khanh đương nhiên là vừa mừng vừa sợ. Phải biết rằng con trai bà xưa nay vẫn thích
chơi đùa, ghét nhất là đi gặp gỡ với đối tượng môn đăng hộ đối. Trước
đây đã không ít lần đi xem mặt, cuối cũng vẫn không có kết quả gì. Lần
này vốn dĩ bà không ôm hy vọng gì, cuối cùng lại nhận được một kinh hỉ
lớn như vậy.
Thực ra Hứa Liên Trăn biết được Tưởng Chính Nam đi Úc là từ câu nói vô ý của Tưởng Chính Tuyền.
Ở Úc nắng
vàng biển xanh, không biết hắn sẽ cùng ai đi câu cá? Sẽ cùng ai tay
trong tay đi dạo trên bờ biển? Có viết tên người kia lên bãi cát một lần lại một lần hay không?
Hứa Liên Trăn biết mình chấp niệm. Đừng suy nghĩ nữa!
Buổi tối ngày hôm đó, cô viết đi viết lại mấy chục lần hai chữ 《 tâm kinh 》, mới khiến lòng mình bình yên lại.
*Tâm kinh: Có lẽ là một lời niệm để tịnh tâm.
Ngày đầu
tiên đi làm chính thức sau Tết âm lịch, nhìn thấy Tưởng Chính Nam, có lẽ vì phơi nắng quá nhiều, cho nên làn da hắn đã sạm đi thành màu đồng cổ.
Ở tỉnh W,
vào ngày đầu tiên làm việc ở công ty đều có ông chủ đích thân đứng ra
phát tiền lì xì cho nhân viên của mình, Thịnh Thế đương nhiên cũng không ngoại lệ. Tổng giám đốc của họ lo hết chuyện này, nghe nói hàng năm đều là Tưởng Chính Nam đích thân phát, năm nay cũng thế.
Đến lúc
Tưởng Chính Nam đưa bao lì xì cho cô, lời nói vẫn không thay đổi: “Hứa
tiểu thư, năm mới vui vẻ.” Lúc ánh mắt đảo qua Hứa Liên Trăn, cũng không dừng lại lấy nửa khắc, giống như cô chỉ là một nhân viên cấp dưới cực
kỳ bình thường mà thôi.
Hứa Liên
Trăn cúi đầ, cụp mắt xuống, thứ duy nhất lọt vào tầm mắt của cô chính là bàn tay đang cầm bao lì xì của hắn, ngón tay thon dài. Cô theo bản năng đưa hai tay ra nhận: “Cám ơn.” Không đợi lời của cô nói xong, Tưởng
Chính Nam đã đem bao lì xì đưa cho nhân viên bên cạnh: “Lí tiểu thư, năm mới vui vẻ.”
Trên mặt bao lì xì có một con thuyền buồm đang xuất phát đón gió, ngụ ý chúc một năm may mắn thuận buồm xuôi gió. Nhớ trước kia, sau mỗi bữa cơm tất niên,
ba ba cô là ông Hứa Mưu Khôn đều phát cho cô một phong bao lì xì dày
cộm. Cô cười hì hì tiếp nhận, sau đó ôm chầm lấy cổ ba ba, làm nũng nói: “Chỉ mỗi ba ba là tốt nhất, hiểu con nhất.” Dì Huệ ở bên cạnh vừa cho
cô lì xì vừa nói: “Ai nha, nói như vậy, tiền lì xì này của tôi bớt được
một khoản rồi…” Cô đương nhiên biết dì Huệ đang nói đùa, vì thế liền
nhanh miệng ngọt ngào nói: “Dì Huệ cũng tốt nhất.”
Lúc Hứa Liên Trăn lấy lại tinh thần, Tưởng Chính Nam đã phát xong. Thư kí Trần ở bên cạnh mở miệng nói: “Tôi xem như là người lớn tuổi nhất ở đây, thay mặt
mọi người xin cám ơn tổng giám đốc về món quà đầu năm hôm nay. Cũng hy
vọng Thịnh Thế của chúng ta dưới sự lãnh đạo của tổng giám đốc, càng
ngày càng hưng thịnh. Còn chúng tôi nữa, cũng được nhờ theo.”
Sau khi nói
xong, mọi người vỗ tay nhiệt liệt, nghi thức kết thúc. Tựa như sự kết
thúc của những câu chuyện xưa vậy, một chút dư ba cũng không còn.
Từ ngày đi làm trở lại, Hứa Liên Trăn cũng chưa gặp lại Tưởng Chính Nam ở biệt thự lần nào.
Hứa Liên
Trăn ở trong khoảng thời gian này, ngay cả việc pha cà phê cũng là ngẫu
nhiên mà làm. Những người yêu nhau tha thiết đều rất thích lúc nào cũng
được như hình với bóng bên nhau. Mà Tiền tiểu thư lại là một người pha
cà phê rất tuyệt, hơn nữa còn không tỏ ra chút keo kiệt nào mà chia sẻ
với mọi người trong phòng làm việc. Hứa Liên Trăn cũng từng may mắn được nếm thử. Sữa và cà phê kết hợp với nhau thực hoàn mỹ, chỉ cần nhấm nháp qua một lần sẽ nhớ mãi không quên.
Thời gian cơm trưa hôm nay, Tuyên Hiểu Ý vụng trộm cầm một quyển tạp chí chạy tới phòng làm việc của Liên Trăn buôn chuyện.
Tuyên Hiểu Ý mở tạp chí ra, đẩy đến trước mặt cô: “Nhìn này nhìn này, tin hot mới
nhất của tạp chí hôm nay. Tết vừa rồi Boss của chúng ta đi du lịch cùng
với Tiền tiểu thư ở Úc, phóng viên tạp chí chụp được cảnh hai người họ
đẩy xe hành lý từ sân bay đi ra đấy.”
Thì ra người cùng hắn tay trong tay đi dạo trên bờ cát chính là vị Tiền tiểu thư
kia! Không biết hắn có tự mình viết tên của Tiền tiểu thư lên cát một
lần lại một lần hay không? Hắn có đứng dưới bầu trời đầy sao mà hôn Tiền tiểu thư hay không?
Hứa Liên
Trăn biết mình không nên nghĩ nhiều đến vấn đề này, thế nhưng điều mà cô nghĩ tới đầu tiên trong đầu mình chính là những chuyện đó, cô cảm thấy
mình dường như sắp phát điên lên rồi. Vì thế, cô bắt buộc mình phải đem
lực chú ý tập trung vào cuốn tạp chí kia.
Bên trong
ảnh chụp hai người họ một thân trang phục hưu nhàn, trên mặt đeo kính
râm, tuấn nam mỹ nữ, tràn đầy khí chất, tuyệt không thua kém mấy ngôi
sao nổi tiếng chút nào. Tưởng Chính Nam một tay đẩy xe hành lý, mặc dù
không có động tác thân mật đặc biệt nào, nhưng dưới đủ loại góc độ chụp
ảnh của phóng viên, khiến độc giả chính là Hứa Liên Trăn vừa xem qua đã
có thể nhìn ra “Tình yêu cuồng nhiệt” giữa hai người họ. Thậm chí chỉ
nhìn thấy hai người họ cùng đeo nhẫn tình nhân giống nhau tòa báo cũng
có thể kết luận chuyện tốt của hai người sắp tới rồi.
Tạp chí
phóng đại hình ảnh cặp nhẫn tình nhân của hai người, vừa chú thích tỉ
mỉ, là tác phẩm với số lượng có hạn của một nhà thiết kế nào đó, trên
thế giới chỉ có mười cặp như vậy. Ngay cả những chiếc đồng hồ Tưởng
Chính Nam đang đeo, cũng cho thấy sự ưa chuộng của Tưởng Chính Nam với
nhà thiết kế này. Họ còn đưa vào hình ảnh của Tưởng Chính Tuyền, nói
trang sức của cô đang đeo, cũng chính là tác phẩm của nhà thiết kế đó,
cũng là một món trang sức độc nhất vô nhị.
Tầm mắt Hứa
Liên Trăn rời trên cuốn tạp chí, không hiểu sao lại nhớ đến chiếc vòng
cổ mà hắn từng đưa cho mình. Nhớ lại khoảng thời gian đó hắn cũng đã
tặng cô không ít quà, nhưng trong số những món quà đó, chỉ có chiếc vòng cổ có chữ J, là tự tay hắn đeo cho cô, cũng nói không cho phép cô gỡ nó xuống.
Tới bây giờ ngẫm lại, mới hiểu ra được một chút, vòng cổ có chữ J kia, có lẽ cũng là tác phẩm của nhà thiết kế trang sức này.
Đến buổi chiều, điện thoại nội bộ vang lên Tưởng Chính Nam phân phó: “Hứa tiểu thư, mời cô đến đây một chút.”
Lúc gõ cửa đi vào, Tưởng Chính Nam đưa cho cô một tấm danh thiếp: “Phiền cô giúp tôi liên hệ với vị bác sĩ Tiêu
này một chút, tháng sau ông ta sẽ từ Mĩ trở về giao lưu, sẽ ở lại Lạc
Hải nửa tháng, nói với ông ta ngày 25 tháng sau tôi rảnh, mời ông ấy sắp xếp chút thời gian làm một cuộc giải phẫu cho tôi.”
Giải phẫu?
Hứa Liên Trăn ngẩng đầu, người như chậm mất nửa nhịp mà nhận lấy tấm
danh thiếp trong tay Tưởng Chính Nam. Nhìn thấy rõ tên trên danh thiếp,
đáy lòng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thì ra là bác sĩ chỉnh hình.
Hắn muốn đi chỉnh hình, muốn xóa đi vết sẹo lưu lại do màn tai nạn xe cộ kia sao.
Chỉ có những người đang yêu mới đặc biệt chú ý đến vẻ bề ngoài của mình, xem ra hắn
thật sự yêu vị Tiền tiểu thư kia. Hai người họ có lẽ rất yêu nhau.
Yêu nhau?! Hứa Liên Trăn có chút sửng sốt! Thật là hai từ tốt đẹp!
Cô bỗng cảm thấy chút chua sót khó tả đang dâng lên nơi chóp mũi mình.
Buổi tối
trước ngày Tưởng Chính Nam làm giải phẫu, lúc Hứa Liên Trăn xuống lầu
dùng bữa tối, thực kì quái khi phát hiện hắn cư nhiên đã ngồi ngay ngắn ở bàn ăn rồi.
Từ Tết âm lịch đến giờ, Hứa Liên Trăn chưa từng nhìn thấy hắn ở nơi này chứ đừng nói là ngồi đối diện cùng ăn cơm.
Hai người đều không nói chuyện, trên bàn ăn như lệ thường vẫn là năm món mặn một món canh, giờ phút này đang bốc khói nghi ngút.
Hứa Liên
Trăn ngồi xuống, nghĩ thầm: Buổi chiều ngày mai làm giải phẫu, trước
mười hai giờ không thể ăn lung tung. Bữa ăn này có lẽ là bữa ăn cuối
cùng trước khi làm phẫu thuật của hắn… Bỗng nhiên lại cảm thấy mình thật xấu, đang êm đẹp sao tự nhiên lại nghĩ tới bữa tối cuối cùng chứ! Đúng
là xui xẻo!
Hai người
không ai nói lời nào, giống như người Ứng Hoà cổ xưa: “Thực bất ngôn,
tẩm bất ngữ”. Hứa Liên Trăn vẫn như trước, chỉ ăn một chén cơm, thấy
Tưởng Chính Nam còn đang ăn, cũng không đứng lên ngay. Vẫn chờ đến lúc
hắn buông chén xuống, cô mới đứng dậy: “Tưởng tiên sinh…”
* Thực bất ngôn, tẩm bất ngữ: Khi ăn, ngủ không được nói gì.
Tưởng Chính
Nam ngẩng đầu nhìn cô, trên gương mặt lạnh nhạt không có biểu cảm gì,
nhưng ánh mắt lại lóe lên một tia kì lạ không nói nên lời. Hứa Liên Trăn bỗng nhiên cảm thấy không biết nói tiếp thế nào, tựa như những đường
thẳng không thể nào cắt ngang nhau, cô ngừng lại mấy giây, khi mở miệng
lại chỉ nói: “Ngủ ngon.”
Tưởng Chính
Nam nhìn theo bóng lưng cô dần biến mất, gân xanh trên bàn tay đang nắm
tay dựa ghế nổi lên. Cô biết rõ ngày mai hắn phải làm giải phẫu, thế
nhưng đến một câu cũng chẳng thấy hỏi han.
Tưởng Chính
Nam phát hiện bản thân mình dường như đang có khuynh hướng tự ngược
nghiêm trọng, biết rõ con đường tiếp theo sẽ là kết quả như thế này
nhưng vẫn không cam lòng, tựa như một con trâu cứng đầu cứ lao về phía
tường, mới biết thế nào là đau.
Buổi tối hôm đó, Hứa Liên Trăn không tài nào đi vào giấc ngủ. Chỉ cần nhắm mắt lại,
cô sẽ nhớ tới gương mặt đầy máu của Tưởng Chính Nam ngày đó, loại sợ hãi đến mức trái tim muốn vọt ra khỏi lồng ngực, cô đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ.
Khi còn ở
Đại Nhạn, mỗi lần tỉnh lại sau những giấc mơ, cô cũng từng hận chính
mình, tại sao phải rời đi? Nếu lúc ấy cô kiên quyết không bỏ đi, cô
không giữ lời, cô không thực hiện lời hứa, Tưởng phu nhân có thể làm
được gì?
Thế nhưng khi tỉnh dậy, cô lại bất giác cười nhạo ý niệm vô cùng vớ vẩn mà buồn cười đã nảy ra trong đầu mình.
Hắn giữ cô lại bên người hắn, chẳng qua chỉ là thói quen mà thôi. Còn cô, lấy thân phận gì để rồi không biết xấu hổ mà ở lại?
Hứa Liên
Trăn làm thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được, lúc sai biết mình
không ngủ được nữa, liền dứt khoát đứng lên. Ở trong góc tối nhất của tủ quần áo, cô tìm lại chiếc hộp mình đã đặt trong đó, mở hộp, lấy ra bộ
đồ dính máu khi đó.
Nếu nói vật bên người hắn mà cô từng mang đi, có lẽ chính là vật này. Đây là vật chân thật nhất mà hắn từng để lại cho cô.
Cô mở di
động ra, liền nhìn thấy một tấm hình lấy từ trên diễn đàn xuống, trong
ảnh là Tưởng Chính Nam đang dự một buổi hội nghị rất lớn, nghiêng mặt,
vết sẹo trên mặt thực rõ ràng, tầm mắt nhìn về phía xa, nét mặt đã bớt
phóng túng.
Sau ngày mai, hắn như vậy sẽ vĩnh viễn trở thành quá khứ.
Ngày đó
Tưởng Chính Nam làm giải phẫu chỉnh hình, Hứa Liên Trăn vẫn đi làm như
thường, sau lại nghe phong phanh Tiền tiểu thư một mực chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật.
Đến khi Hứa
Liên Trăn gặp lại Tưởng Chính Nam, vết sẹo trên mặt hắn chỉ còn một vết
hồng nhạt, nếu không nhìn kĩ, tuyệt đối không nhìn ra trên mặt hắn từng
có một vết sẹo lớn như thế.
Hạ Quân gọi
điện thoại nội bộ cho Hứa Liên Trăn: “Hứa tiểu thư, buổi chiều cô có
rảnh hay không?” Thực ra nói khách sáo như vậy, Hứa Liên Trăn sao lại
không rảnh. Vì thế Hạ Quân sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của
cô, khách khí nói: “Vậy có phiền không nếu mời Hứa tiểu thư đi đằng này
với tôi một chút?”
Lúc Hứa Liên Trăn và Hạ Quân đang đợi thang máy, liền nhìn thấy Tiền tiểu thư kéo
tay Tưởng Chính Nam, chậm rãi đi ra từ phòng làm việc của hắn.
Hứa Liên
Trăn tự giác lui về phía sau hai bước, ẩn mình phía sau Hạ Quân. Hạ Quân cung kính mở miệng: “Tưởng tiên sinh, Tiền tiểu thư.”
Thang máy ‘đinh’ một tiếng báo đã tới.
Tưởng Chính Nam kéo tay Tiền Hội Thi vào thang máy chuyên dụng, nhàn
nhạt nói: “Cùng vào đi.”
Trong số tất cả nhân viên của Thịnh Thế, cũng chỉ có Hạ Quân thân là trợ lí đặc biệt của Tưởng Chính Nam mới được phép đi thang máy chuyên dụng của hắn. Thế nhưng lúc này, dù thế nào cũng không đến mức không biết thức thời. Hạ
Quân vội vàng cúi người: “Tôi và Hứa tiểu thư sẽ đi sau.”
Hứa Liên
Trăn cúi đầu lẳng lặng nhìn mặt đất, mặt đất được lát bằng đá cẩm thạch, sạch sẽ sáng bóng. Nơi khóe mắt của cô chỉ có thể nhìn thấy đôi giày da nam bóng lưỡng của hắn bên trong thang máy. Cửa thang máy từng chút một khép lại, Hứa Liên Trăn hơi nâng tầm mắt lên, liền thấy được hình ảnh
cuối cùng trước khi cửa thang máy đóng lại: Mười ngón tay đang đan vào
nhau. Giây tiếp theo, hai cánh cửa thang máy đã đóng chặt, chỉ còn ảnh
phản chiếu của cô và Hạ Quân trong trẻo mà lạnh lùng.
Hứa Liên
Trăn mơ mơ hồ hồ nhớ tới một câu, nghe nói giữa những người yêu nhau nắm tay còn thân mật hơn so với những cái ôm. Bởi vì khi mười ngón tay đan
chặt lại, mỗi ngón tay sẽ nối thẳng đến trái tim nhau.
Yên lặng mà
lên xe, mãi cho đến khi xuống xe, mới biết được nơi họ tới là một khu
nhà ở. Thời điểm đó, Hứa Liên Trăn vẫn còn ngây ngốc đi theo sau lưng Hạ Quân, nghĩ rằng có lẽ có chuyện gì muốn dặn dò với cô chăng.
Kết quả, Hạ
Quân đưa cô đến cửa một căn nhà ở, mời cô đi vào: “Hứa tiểu thư, cô xem
xem, có thích phong cách thiết kế trang hoàng như vậy hay không?”
Hứa Liên Trăn sững sờ nhìn Hạ Quân, trong nháy mắt vẫn không hiểu anh ta đang nói gì.
Hạ Quân dời
ánh mắt, có lẽ không muốn đối diện với cô: “Tưởng tiên sinh nói, nếu Hứa tiểu thư thích, chiều nay liền chuyển vào đây.”
Một khắc
kia, cả người Hứa Liên Trăn lạnh như băng mới có chút phản ứng, rốt cục
cũng hiểu được mục đích Hạ Quân mang cô tới đây là gì.
Tưởng Chính Nam muốn cô rời đi!
Cô hẳn phải
cảm thấy may mắn vui sướng, hẳn phải thấy hài lòng. Trong mối quan hệ kỳ quái giữa hai người, chỉ có hắn buông tay, cô mới có được tự do thực
sự.
Hứa Liên
Trăn nghe thấy thanh âm của mình chậm rãi vang lên, trống rỗng: “Hạ tiên sinh, nếu tôi nói không thích, tôi còn lựa chọn nào khác sao?”
Khóe miệng Hạ Quân khẽ nhúc nhích: “Hứa tiểu thư có thể lựa chọn tới khi nào cô ưng ý thì thôi…”
Trên mặt Hứa Liên Trăn lộ ra nụ cười trào phúng như có như không. Sau đó nhìn quanh
bốn phía, trước mắt giống như bị che phủ bởi một mảnh mờ mờ ảo ảo. Nhưng Hứa Liên Trăn vẫn bước đi máy móc, xem qua từng phòng trong căn nhà
này, phòng khách, phòng ăn, phòng bếp, phòng ngủ chính, phòng thay quần
áo, phòng cho khách, thư phòng, bồn hoa, ban công,… Sau đó cô mới bày ra một nụ cười “vô cùng hai lòng”, nói: “Nơi này rất đẹp, tôi rất thích.
Anh giúp tôi nói cảm ơn Tưởng tiên sinh.”
Cám ơn hắn, đã đẩy cô đi như thế! Để cô từ nay về sau không phải nghe, không phải thấy nữa.
Cô lại quay
lại giống quá khứ, như con đà điểu chôn đầu vào trong cát, chờ đợi thời
gian chậm rãi qua đi, chờ đợi hết thảy trôi vào quá khứ.
Vì thế, Hứa
Liên Trăn không khách sáo nữa mà nhờ Hạ Quân giúp đỡ, chuyển tất cả đồ
đạc của cô sang đây. Kỳ thật đồ đạc của cô cũng không nhiều lắm, thu dọn một chút là có thể đi bất cứ lúc nào.
Hạ Quân đem
ba cái thùng chuyển qua bên này. Hứa Liên Trăn đứng ở cửa, không ngừng
nói cảm ơn: “Hạ tiên sinh, làm phiền đến anh quá.” Đường đường là trợ lí đặc biệt cao cấp nhất của tập đoàn Thịnh Thế, ấy vậy mà lại giúp cô làm những chuyện cực khổ này, đúng là ủy khuất cho anh ta rồi.
Hạ Quân chỉ
gật gật đầu, dừng một chút, mới nói: “Hứa tiểu thư, vậy tôi xin cáo từ
trước.” Hạ Quân vừa xuống lầu, liền tựa vào xe mà nhìn lên ánh đèn trong trẻo ở tầng mười hai, lấy điện thoại gọi cho Tưởng Chính Nam: “Tưởng
tiên sinh, Hứa tiểu thư đã chuyển vào nhà mới rồi”.
Đầu bên kia điện thoại hồi lâu mới có thanh âm truyền đến: “Cô ấy nói gì?”
Hạ Quân chậm rãi nói: “Hứa tiểu thư nói nhà mới rất đẹp, cô ấy rất thích. Cô ấy còn
nhờ tôi chuyển lời cảm ơn đến Tưởng tiên sinh.”
Đầu bên kia không thấy âm thanh gì nữa. Hạ Quân biết Boss đã ngắt máy.
Hứa Liên
Trăn khóa trái cửa, bên trong căn nhà to như vậy, nhưng chỉ có một mình
cô. Cô mở tất cả các thùng ra, sắp xếp lại quần áo, đồ dùng của mình.
Giờ phút này có lẽ chỉ có bận rộn mới có thể khiến cô đổ hết tâm trí vào mà không nghĩ tới hắn nữa.
Bận rộn cho
tới khuya muộn hơn ba giờ sáng, cô nhìn xung quanh bốn phía, trang hoàng xa lạ, bày biện xa lạ… Không có chỗ nào là không xa lạ. Hứa Liên Trăn
kiệt sức ngồi phịch lên tấm thảm trên mặt đất, chán nản mệt mỏi mà tựa
đầu lên sô pha mềm mại.
Thế giới này lại chỉ còn mình cô lẻ loi một mình.
Là hắn uy hiếp bắt buộc cô tới, sau đó lại một mực đẩy cô đi.
Hắn không biết sao? Cô cũng sẽ đau.
Cùng lúc
đó, Tưởng Chính Nam đang ở trong phòng làm việc của mình, cũng là một
màn tối đen. Tưởng Chính Nam để mặc cho chính mình đắm chìm vào một bầu
tĩnh lặng trong bóng đêm.
Cô nói cô rất thích. Cô còn nói cám ơn Tưởng tiên sinh.
Trong
lòng Tưởng Chính Nam phẫn nộ cùng với bi thương không ai có thể diễn tả
nổi đang dâng lên cuồn cuộn. Bởi vì cô không cần, từ đầu tới cuối cô đều không cần. Cô chưa từng nói thích hắn, lại càng chưa từng nói yêu hắn.
Cô yêu người kia, từ trước đã vậy, vẫn luôn là Diệp Anh Chương.
Cho nên cô
mới lén lút đi gặp Diệp Anh Chương, lén lút cùng cậu ta đi dạo phố. Cho
nên khi hắn ở bên người đàn bà khác, rồi ở bên Tiền Hội Thi, bất kể bao
nhiêu hành động thân mật, bất kể hắn nhiều ngày không trở về biệt thự,
thậm chí hắn làm phẫu thuật, hắn bảo cô chuyển ra ngoài, cô cũng không
có một chút cảm giác nào.
Cô có lẽ đã
nghĩ tới chuyện rời đi từ rất lâu rồi, cho nên Hạ Quân mới vừa nói cô có thể đi, cô liền thu dọn đồ đạc của mình chuyển đi ngay lập tức.
Chỉ có hắn,
chỉ có kẻ ngốc như hắn đây. Ngốc mới nghĩ rằng hai người đã dây dưa với
nhau lâu như vậy, cô đối với hắn sẽ có chút thay đổi, cho nên mới lợi
dụng người đàn bà khác đi kích thích cô. Ngốc mới cho rằng cô vẫn luôn
có một chút quan tâm đến hắn, cho nên mới cố ý trở về nhà buổi tối trước ngày làm phẫu thuật.
Tưởng Chính Nam ơi Tưởng Chính Nam, mày đúng là một tên ngu ngốc.
Kỳ thật hắn đã sớm hiểu được, nếu cô có một chút cảm giác với hắn, năm đó sẽ không rời đi khi hắn đang bị trọng thương.
Thế nhưng
hiểu thì đã hiểu, hắn vẫn không cam lòng. Bởi vì không cam lòng, cho nên mới lợi dụng đủ loại chuyện có thể lợi dụng, uy hiếp dụ dỗ cô quay về.
Nhưng rồi đến ngày hôm nay, hắn đã có được những gì?
Tưởng Chính Nam lạnh lùng cười cay đắng, tia sáng trong mắt từng chút một mờ dần rồi trở nên ảm đạm.