Ngu Duy vẫn luôn có thể ngửi thấy mùi thông tin từ trên người người khác, giống như là tin tức tố dùng để giao tiếp giữa các loài động vật.
Mùi của đại đa số mọi người thường rất nhạt, gần như không có, trước đây nàng chỉ ngửi thấy mùi hương khác biệt trên người Ninh Tố Nghi và Ngu Thừa Diễn.
Tiểu yêu miêu thực ra cũng không nói chắc được tin tức tố đó có ý nghĩa gì, chỉ là ngày thường thì không sao nhưng khi cảm xúc của Ninh Tố Nghi và Ngu Thừa Diễn dao động, mùi hương sẽ càng rõ rệt hơn, nàng luôn dễ dàng ngửi một lúc là thấy đói.
Nhưng mùi vị này chỉ ngửi mà không ăn được, cuối cùng luôn khiến nàng biến nó trở thành cảm giác thèm ăn, lúc dùng bữa sẽ ăn thêm vài bát cơm cho đỡ thèm.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp một người có mùi vị nồng đậm, thơm ngon đến vậy, gần như khiến nàng nhầm lẫn giữa khứu giác và thực tại, nam nhân không làm gì cả nhưng lại sáng rực như một viên dạ minh châu trong bóng tối.
Mèo con thậm chí còn không nhìn rõ hắn trông như thế nào, nó đã không còn sức lực để suy nghĩ, trong mắt mèo, đó quả thực là một miếng sườn lớn sống động và thơm ngon.
Cả người mèo sững ra, một lát sau, nó đuổi theo bản năng săn mồi, co giò chạy về phía Tạ Kiếm Bạch.
Hành động của tiểu yêu miêu hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tạ Kiếm Bạch, hắn cau mày, người hơi nghiêng, lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Mèo trắng nhỏ phanh gấp một cái, nó mở to đôi mắt xanh, ngớ người nhìn con đường núi trống rỗng trước mặt.
Bạc hà mèo của nó đâu rồi? Một cây bạc hà mèo to như vậy, thơm như vậy đi đâu mất rồi?!
Rõ ràng trong không khí vẫn còn vương lại một tia hương vị vừa lạnh lẽo vừa ngọt ngào nhưng ngay cả một bóng người cũng không thấy.
Lần đầu tiên trong đời mèo, nó bắt đầu nghiêm túc ngửi mùi hương trong không khí.
Vì thế Tạ Kiếm Bạch vừa lẩn trốn trên một cái cây không xa liền nhận ra tiểu yêu miêu đã quay người, lại chạy về phía hắn.
Tạ Kiếm Bạch: ...
Lại một tình huống bất ngờ nữa.
Yêu miêu này tu vi thấp kém, làm sao lại có thể phát hiện được vị trí của hắn?
Kế hoạch mà Tạ Kiếm Bạch đã hứa với Ngu Thừa Diễn trước đó là thật lòng, hắn đến đây cũng chỉ vì muốn âm thầm quan sát nàng một chút, hoàn toàn không có ý định gặp mặt Ngu Duy, càng không ngờ mình lại bị phát hiện tung tích.
Nếu nó có thể tìm thấy mình, chứng tỏ trên người tiểu yêu quái này ắt hẳn có bản lĩnh gì đó mà hiện tại hắn chưa phát hiện ra.
Tạ Kiếm Bạch không trốn nữa, hắn dứt khoát xuất hiện trước mặt tiểu yêu miêu một lần nữa.
Con mèo trắng nhỏ vừa từ đường núi nhảy vào bụi cỏ lập tức nhận ra bạc hà mèo của nó đã trở lại. Nó ngẩng đầu, vừa định nhìn cho kỹ liền đột nhiên cảm thấy chóng mặt, một cơn buồn ngủ chợt ập đến.
Mèo con đi lảo đảo vài bước tại chỗ với tứ chi mềm nhũn, nó cố gắng lắc lắc đầu, muốn tập trung tinh thần nhưng vạt áo bạch y của người trước mắt vẫn ảnh chồng ảnh ngày càng nghiêm trọng, nó lảo đảo qua lại, cuối cùng vẫn lật ngửa bụng, ngã lăn ra bãi cỏ.
Ấn tượng cuối cùng trước khi mất đi ý thức là nó dường như bị bao bọc bởi một luồng khí lạnh hơn cả tuyết.
Hai canh giờ sau, chân trời dần hửng sáng, mấy con gà trống lớn do thực đường nuôi bắt đầu gáy vang.
Mèo trắng nhỏ ngủ say sưa trên cây, giấc ngủ này cực kỳ thoải mái, nó chép miệng, vốn định vươn vai nhưng đột nhiên giật mình tỉnh giấc, mở to đôi mắt mèo màu xanh biếc.
"Meo?!"
Nó mơ màng một lúc mới nhận ra mình đang ở đâu, dưới thân còn lót quyển thoại bản của nó. Một đêm trôi qua, bìa sách đã bị móng vuốt vô thức của nó cào ra nhiều vết hằn.
Mèo con ngẩng đầu, nó ngây người một lúc, luôn cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó nhưng nghĩ mãi không ra. Nó bất động suy nghĩ một lát rồi rất nhanh đã chọn từ bỏ, bắt đầu chuyên tâm l**m láp lông sau lưng.
Không lâu sau, Ngu Thừa Diễn từ sớm đã đến bên bờ suối nơi y và Ngu Duy, Ninh Tố Nghi thường gặp mặt. Nơi đây được rừng cây bao bọc và có một khoảng đất trống nhỏ là thung lũng nối liền hai ngọn núi.
Ngoài Ngu Duy có thể tự do đi lại dưới hình dạng mèo và Ninh Tố Nghi có pháp bảo, các đệ tử ngoại môn bình thường hoàn toàn không thể đến đây từ khu rừng núi dốc đứng, lâu dần nơi này trở thành căn cứ bí mật của bọn họ.
Hôm qua Ngu Thừa Diễn bị sát ý của phụ thân mình dọa cho toát mồ hôi lạnh, tuy đã đạt được thỏa thuận nhưng cả đêm Ngu Thừa Diễn vẫn không được thoải mái, hắn dứt khoát đến sớm một chút, tiện thể hầm một nồi canh cho Ngu Duy.
Kết quả là khi hắn đến nơi liền thấy Ngu Duy đang nằm trên cỏ say sưa đọc thoại bản.
"Sao lại đến sớm vậy?" Ngu Thừa Diễn ngẩn ra rồi cau mày nói: "Có phải đêm qua lại thức trắng xem thoại bản không?"
Vị nghĩa mẫu Ninh Tố Nghi này của hắn ở các phương diện khác đều quyết đoán mạnh mẽ nhưng hễ gặp phải Ngu Duy là lại không có giới hạn nào.
Trong thời gian này Ngu Thừa Diễn khó khăn lắm mới quản được tật xem thoại bản của Ngu Duy, ai ngờ hắn chỉ nhờ Ninh Tố Nghi có ba ngày, Ninh Tố Nghi ngay cả một đêm cũng không chịu nổi đã đưa thoại bản cho nàng rồi!
"Không có thức trắng." Ngu Duy hùng hồn nói.
Nàng thực ra cũng muốn thức đêm nhưng không ngờ lại ngủ quên lúc nào không hay, còn ngủ đến mất trí nhớ tạm thời nữa.
Ngu Thừa Diễn liếc nhìn số trang của cuốn sách, quả thực trông như chỉ mới bắt đầu đọc.
"Vậy ngươi đọc thêm một lát đi." Giọng hắn dịu xuống: "Một lát nữa là có thể ăn cơm rồi."
Ngu Duy nhạy bén nhận ra thái độ của thanh niên dường như đã mềm mỏng hơn bình thường.
Nàng nghĩ ngợi rồi thăm dò: "Ta muốn ăn vặt."
Ngu Thừa Diễn trông có vẻ không tán thành nhưng vẫn mở nhẫn trữ vật ra, đưa cho Ngu Duy một đĩa điểm tâm.
Thiếu nữ lập tức mở to mắt, nàng tò mò nói: "Xảy ra chuyện gì vậy, sao hôm nay ngươi dễ nói chuyện thế?"
Phải biết rằng trước đây tuy Ngu Thừa Diễn không cấm nàng ăn vặt nhưng bắt buộc phải ăn cơm tử tế trước, hôm nay đúng là mặt trời mọc đằng tây, hắn lại thỏa hiệp ở điểm này.
Ánh mắt Ngu Thừa Diễn có chút chột dạ lảng đi.
Phụ mẫu của hắn dường như luôn có tài năng thiên bẩm trong việc nhìn thấu hắn.
Hắn thực ra có chút sợ hãi, cả đêm qua đầu óc hắn rối bời, lúc thì cảm thấy việc mình chia rẽ uyên ương này làm quá đúng, lúc lại nghĩ đến nhân duyên tốt đẹp của phụ mẫu bị hắn khuấy đảo đến mức suýt thành kẻ thù, nếu không phải Tạ Kiếm Bạch là người tương đối cố chấp, bằng không có lẽ đã thật sự xảy ra chuyện lấy mạng người.
Lòng Ngu Thừa Diễn rối như tơ vò, tóm lại là hắn cảm thấy có lỗi với Ngu Duy cho nên hôm nay mới có tâm lý muốn bù đắp cho nàng.
May mà Ngu Duy dễ lừa, chỉ vài câu đã bị hắn cho qua chuyện, không hỏi thêm nữa.
Hắn thực ra còn muốn hỏi Ngu Duy tối qua và sáng nay có gặp người nào khả nghi không, nhưng nghĩ lại thì với tính cách không giấu được chuyện của thiếu nữ, ngay cả thấy một con chim trên đường cũng phải chia sẻ, nàng không chủ động nói, vậy thì chắc chắn là không có chuyện gì xảy ra.
Một lát sau, Ngu Thừa Diễn bưng bốn món một canh đầy đủ dinh dưỡng lên bàn rồi gọi: "A Duy, ăn cơm thôi."
"Đến đây!"
Ngu Duy luôn là người tích cực nhất khi ăn cơm, nàng lập tức đến bên bàn ngồi ngay ngắn.
Ngu Thừa Diễn ở phía bên kia dọn dẹp, rửa bát đĩa, thực ra hắn có thể dùng pháp lực để làm thay nhưng hắn thích cảm giác sinh hoạt như một gia đình bình thường.
Đợi đến khi mọi thứ được dọn dẹp xong, hắn quay đầu lại liền thấy thiếu nữ ngày thường đã ăn một miệng đầy ắp, hôm nay lại đang cắn đũa ngẩn người.
Cảnh tượng này có phần quá đỗi quen thuộc, Ngu Thừa Diễn lập tức có dự cảm không lành.
"Sao vậy?"
Ngu Duy hoàn hồn, nàng lại và thêm hai miếng cơm rồi có chút mất tinh thần, uể oải nói: "Ta cũng không biết nữa, hình như hôm nay không có khẩu vị."
Nàng không diễn tả được cảm giác của mình, tóm lại là trống rỗng, rất trống rỗng, cảm thấy những món ăn ngon miệng ngày thường hôm nay đều mất đi hương vị vốn có.
Nhìn bộ dạng của nàng, dự cảm không lành trong lòng Ngu Thừa Diễn lại càng mãnh liệt hơn. Bởi vì trong ký ức của hắn, mấy năm cuối đời mẫu thân hắn cũng như vậy, mất đi hứng thú với những món ăn hắn làm, mỗi lần đều ăn rất ít.
Nhưng mà .... lần này hắn mới nấu cho nàng chưa đầy ba tháng mà!
Ngu Thừa Diễn bị đả kích nặng nề, sau bữa sáng, hắn đưa Ngu Duy về ngoại môn xong, hắn liền đi thẳng đến Tàng Thư Các của Huyền Thiên Tông.
Đệ tử trông coi việc giữ gìn ở Tàng Thư Các thấy Ngu Thừa Diễn ở đây cả một buổi sáng, lúc đi còn mang theo rất nhiều sách, họ vội vàng xem lại ghi chép, muốn xem vị nghĩa tử thiên tài của Bạch Hạo chân nhân này đã chuyên tâm nghiên cứu những bí tịch nào, kết quả là...
《Tám trường phái ẩm thực phải ăn ở Tu Chân Giới》
《Món tủ trân quý của Trù Tu》
《Tuyển tập các món ăn bổ dưỡng khiến tu sĩ không thể kiềm lòng》
...
Các đệ tử: ?
Hiểu rồi, thì ra món ăn bổ dưỡng quan trọng như vậy, phải ăn ngay mới được!
-
Chuyện Ngu Thừa Diễn mượn sách cũng được sức mạnh truyền đến trước mặt Tạ Kiếm Bạch.
Lúc này, Tạ Kiếm Bạch đang ở đài tu luyện Kiếm Phong, kiểm tra trình độ của trưởng lão Tiêu Tử Dực. Tiêu Tử Dực quả thực có thiên phú không tồi nhưng chỉ thuộc hàng ngũ tu sĩ bình thường, còn lâu mới bằng được những thiên tài b**n th** như Tạ Kiếm Bạch và Ngu Thừa Diễn.
So sánh như vậy mới có thể thấy được tuy Ngu Thừa Diễn có tu vi đỉnh Kim Đan kỳ nhưng ý thức và sự am hiểu về kiếm đạo đã vượt xa các kiếm tu trong Tu Chân Giới, đạt đến trình độ của Thiên giới.
Thế nhưng tu sĩ tu luyện lấy tâm ma làm nguồn có địa vị tương đương với ma tu trước thiên đạo, làm sao thiên đạo lại có thể để cho thanh niên kia phi thăng thành tiên được?
Trong đầu Tạ Kiếm Bạch lóe lên một khả năng khiến mặt hắn lập tức sa sầm lại.
Tiêu Tử Dực trên đài tu luyện chỉ cảm thấy khí tức của Kiếm Tôn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, ông sợ đến mức run tay, còn tưởng rằng mình đã làm sai điều gì.
Đúng lúc này, tin tức Ngu Thừa Diễn mượn sách dạy nấu ăn xuất hiện trước mặt Tạ Kiếm Bạch, điều này khiến trong lòng hắn lại một lần nữa dâng lên cảm xúc bực bội.
Tâm cảnh của hắn vạn năm nay đều như nước lặng không gợn sóng, ai mà ngờ được, ngày đầu tiên hạ phàm hắn đã liên tục không kiểm soát được cảm xúc của mình.
Tạ Kiếm Bạch thích trật tự, quy tắc, làm việc theo quy củ, đôi mẫu tử này thực sự sống ngay trên bãi mìn của hắn, không có một việc nào khiến hắn cảm thấy hài lòng.
Hắn ta thật phiền phức.
Tạ Kiếm Bạch không khỏi lại nghĩ đến con mèo con đêm qua, cảm giác như nó còn chưa cai sữa, hắn vô cùng nghi ngờ tương lai rốt cuộc phải phát triển vô lý đến mức nào mới có thể khiến hắn yêu nàng.
Sát Lục Đạo đã phản phệ lên đôi mắt hắn, khiến hắn mù lòa mấy nghìn năm. Chỉ là người như hắn đã nắm giữ chân khí đến mức thuần thục, có thể dùng pháp lực để cảm nhận môi trường xung quanh như dơi mà không ảnh hưởng đến hành động thường ngày.
Nhưng tối hôm qua, tiểu yêu quái kia ngã bên chân hắn ngủ thiếp đi, năng lượng của nó yếu ớt như thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào, bị Tạ Kiếm Bạch mặt không cảm xúc mà 'nhìn chằm chằm' một lúc lâu.
Pháp lực của hắn đối với nó rất nguy hiểm, sơ suất một chút là có thể làm nó bị thương nhưng hắn lại không có xúc giác, hắn sợ mình không cẩn thận không kiểm soát được lực đạo sẽ xảy ra chuyện, phá vỡ thiết luật không lạm sát người vô tội trong lòng.
Một yêu quái yếu đuối như vậy, làm sao lại có thể phát hiện ra hắn đang ẩn thân?
Tạ Kiếm Bạch mặt không cảm xúc ngồi đó, tâm trạng càng lúc càng tệ.
Nghĩ không thông, nhìn không thấu.
Thật phiền phức.
Đến giờ Tuất, thời điểm này là lúc các đệ tử vừa ăn tối xong, không quá muộn như nửa đêm ngày hôm qua nhưng lại rất thích hợp, Ngu Thừa Diễn hẳn đã đưa Ngu Duy về rồi.
Tạ Kiếm Bạch quyết định thăm dò ngoại môn một lần nữa, xem bộ mặt thật của tiểu yêu quái kia.
Tâm tư nàng đơn thuần và trong suốt, tối hôm qua Tạ Kiếm Bạch chẳng tốn bao sức, tùy tiện giăng một ảo ảnh đã lừa được nàng. Hơn nữa lần này hắn đã hoàn toàn thu liễm sức mạnh của mình, chắc chắn nàng không thể phát hiện ra hắn được nữa rồi.
Tạ Kiếm Bạch làm việc cẩn thận, theo thói quen đến 'hiện trường' đêm qua xem xét trước sau một lượt, kết quả là vừa đến nơi, pháp lực liền phác họa ra trước mắt hắn một bóng người đang ngồi trên bậc thềm, đôi tai mèo trên đầu nàng còn lúc lắc, vui vẻ tỏa ra khí tức của yêu tộc.
Từ khi trở thành người có duyên của Ngu Thừa Diễn, địa vị của Ngu Duy ở ngoại môn liền tăng vọt, không còn ai quản chuyện của nàng nữa.
Nàng cũng không biết tại sao mình lại đến đây ngồi, dù sao thì cả ngày hôm nay nàng không được vui vẻ cho lắm, luôn có cảm giác chưa được ăn no.
Ngu Duy ngồi trên bậc thềm đọc thoại bản, đột nhiên một mùi tin tức tố quen thuộc từ xa truyền đến.
Mùi hương đó vừa thanh lãnh vừa ngọt ngào, giống như một món điểm tâm nhân rượu được ướp lạnh, tỏa ra mùi hương bí ẩn mà mê người.
Thiếu nữ bật người dậy, nàng đặt thoại bản xuống, đầu óc gần như không suy nghĩ gì, theo bản năng tìm kiếm thức ăn mà đi về hướng đó.
Tạ Kiếm Bạch nhận ra mình lại bị Ngu Duy phát hiện làm hắn không khỏi cau mày.
Hắn lùi sâu vào trong rừng một chút nhưng tiểu yêu quái có cảm giác còn nhỏ hơn cả nhi tử của mình vẫn đi về phía vị trí của hắn một cách chính xác.
Tạ Kiếm Bạch dứt khoát không trốn nữa, đây vốn cũng không phải thói quen làm việc của hắn.
Hắn đứng dưới gốc cây, khí tức lạnh lùng chờ đợi Ngu Duy đến gần, suy ngẫm xem nàng đã làm thế nào để làm được điều này.
Một lát sau, thiếu nữ cuối cùng cũng xuất hiện ở phía đối diện, Tạ Kiếm Bạch ngẩng đầu, hắn mở miệng nói: "Ngươi..."
Lời của nam nhân còn chưa nói ra đã nhạy bén nhận ra trạng thái của Ngu Duy không được ổn lắm, nhiệt độ cơ thể nàng dường như có hơi cao, bước chân cũng có chút lộn xộn.
Nếu hắn có thể nhìn thấy sẽ thấy trên gò má trắng nõn của thiếu nữ ửng lên một vầng hồng nhạt, càng đến gần Tạ Kiếm Bạch, nàng càng giống như say rượu.
Ngu Duy loạng choạng đi về phía trước, mỗi bước đều bị rễ cây và đá vấp ngã. Đi được một lúc, nàng đột nhiên không kiểm soát được mà biến trở lại thành mèo.
Con mèo mất đi sự lanh lợi, đi lại khó khăn giữa những rễ cây còn cao hơn cả nó, dưới ánh 'nhìn' cau mày của Tạ Kiếm Bạch, mèo con xiêu vẹo tiến về phía trước. Nó càng đi càng lảo đảo, lúc sắp đến trước mặt Tạ Kiếm Bạch, chân trước của nó mất sức không bước qua được rễ cây, chân sau lại đạp mạnh một cái, cằm đập thẳng vào rễ cây.
Thấy nó sắp biểu diễn một cú ngã lộn nhào về phía trước, Tạ Kiếm Bạch nhanh tay lẹ mắt theo phản xạ vươn tay bắt lấy mèo con.
Gần như ngay khoảnh khắc ngón tay dùng lực, hắn liền lập tức nới lỏng tay.
Tuy nhiên mèo con vẫn ở trên tay hắn. Tạ Kiếm Bạch tuy không có xúc giác nhưng sức mạnh đã phác họa ra hình ảnh mèo con say khướt mơ màng dụi đầu vào tay hắn, dụi đến mức trọng tâm bị lệch, suýt nữa tự mình rơi xuống.
Mí mắt Tạ Kiếm Bạch giật giật, hắn lại dùng tay kia để đỡ lấy nó.
Vị trí vừa vặn, mèo trắng nhỏ liền ngẩng đầu, nhanh, chuẩn, ác liệt cắn một phát vào tay Tạ Kiếm Bạch rồi ôm chặt không buông vuốt, nó cắn rất sâu, khiến máu lập tức tuôn ra.
Trong khoảnh khắc đó, một cơn đau nhói nhỏ từ mu bàn tay truyền đến như một ngọn lửa lan khắp người Tạ Kiếm Bạch trong chốc lát. Lưng hắn chấn động, toàn thân run rẩy vì cơn đau bất ngờ này.
Tạ Kiếm Bạch ôm mèo con, cả người cứng đờ tại chỗ, sự kinh ngạc ập đến như sóng thần khiến đại não hắn tạm thời đình trệ, không thể tin được chuyện gì vừa xảy ra.
Cơn đau nhỏ bé và nhẹ nhàng ấy đã thắp lên cả một trời pháo hoa trong thế giới tăm tối và vô tri của hắn.
—--
Tác giả có lời muốn nói:
Đúng vậy, mèo con có thể xuyên qua lớp phòng ngự máu của cha chó để cắn đau hắn.