Khi bóng tối dài đằng đẵng và vô tri đã trở thành lẽ thường thì một chút phản ứng nhỏ cũng có thể tạo nên những gợn sóng khổng lồ.
Đồng tử Tạ Kiếm Bạch run rẩy, hơi thở cũng nặng nề hơn mấy phần.
Trong khoảnh khắc hắn thất thần, mèo trắng nhỏ đã ôm tay hắn, nuốt vào không ít máu.
Tạ Kiếm Bạch còn chưa hoàn hồn sau cú sốc, đại não đã tự động vận hành và nói cho hắn biết một cách rõ ràng: tiểu yêu quái không chỉ nuốt máu mà còn nuốt cả sát khí đã sớm hòa làm một với hắn.
Đây không phải là chuyện tốt.
Rất nhanh sau đó, tiểu yêu miêu vốn có năng lượng sinh mệnh yếu ớt trong tầm nhìn của Tạ Kiếm Bạch sau khi nuốt phải luồng sát khí mạnh mẽ không thuộc về mình, năng lượng trong cơ thể nó liền đột nhiên tăng vọt.
Sát khí hỗn loạn va chạm, dường như trong giây tiếp theo nó có thể xé nát sinh mệnh yếu ớt này.
Mèo con đã sớm ngừng ăn, nó khó chịu lăn qua lộn lại trên tay Tạ Kiếm Bạch, móng vuốt bồn chồn cọ vào mặt, phát ra tiếng r*n r* khó chịu.
Tạ Kiếm Bạch cau mày, hắn tạm thời đè nén những cảm xúc khác xuống, ngón tay lơ lửng đặt trên trán mèo trắng nhỏ, muốn dẫn luồng lệ khí này ra nhưng sức mạnh sau khi bị nó nuốt vào đã nhanh chóng bị nó tiêu hóa, không có ý định ra ngoài.
Hắn chỉ có thể chuyển sang dẫn dắt, trầm giọng nói: "Vận hành chân khí, cảm nhận luồng sức mạnh trong cơ thể ngươi, phân giải hấp thu nó, để nó chìm vào đan nguyên của ngươi, tuần hoàn không dưới hai đại chu kỳ."
Ý thức của Ngu Duy mông lung, nàng nóng đến khó chịu, giống như ăn lẩu mà lại nuốt nhầm ớt ma quỷ vậy, trong người nàng có một ngọn lửa đang thiêu đốt, va chạm lung tung trong bụng nàng.
Chỉ có trên trán truyền đến một cảm giác man mát, khiến nàng theo phản xạ ngẩng đầu dụi vào, cùng lúc đó, một giọng nói thanh lãnh vang lên như một trận tuyết nhỏ rơi xuống trong thế giới đang bốc cháy của nàng.
Chỉ là giọng nói đó không nói tiếng người, một chữ nàng cũng không hiểu được.
Ngu Duy theo phản xạ muốn đến gần nơi tỏa ra khí lạnh nhưng lại có một chiếc kẹp vô tình mà mạnh mẽ kẹp lấy thân mèo của nàng, khiến nàng không thể động đậy lung tung, cùng lúc đó, giọng nói lạnh lẽo kia dường như vẫn đang nói gì đó nàng không hiểu được.
Phiền chết mèo rồi!
Để thoát khỏi sự kìm kẹp, nàng tích góp một chút sức lực "bùm" một tiếng biến trở lại thành người, như ý nguyện rúc vào đống tuyết, tiện tay đưa lên che lại nguồn âm thanh phiền phức.
Thế gian trong nháy mắt trở nên an tĩnh và tốt đẹp.
Ngọn lửa đang náo loạn trong cơ thể cũng dần được thuần hóa, không còn chạy lung tung nữa mà tụ lại dưới rốn của nàng, ấm áp và khiến người ta rất thoải mái.
Ngu Duy thở ra một hơi, nàng bỏ tay xuống, dụi dụi vào đống tuyết, tìm một góc thoải mái rồi ngủ thiếp đi.
Một giấc này nàng ngủ rất ngon, dường như không mơ gì cả nhưng lại có cảm giác như được ăn một bữa thịnh soạn trong mộng đẹp, vừa mát lạnh vừa ngon miệng, khiến người ta vô cùng thỏa mãn.
Một giấc ngủ dài trôi qua, mèo con từ từ tỉnh lại trong bóng lá cây xào xạc.
Nó ngẩng đầu, ngáp một cái, vừa mài móng vuốt vào thân cây, vừa cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Thôi, không nghĩ nữa.
Mèo con xuyên qua rừng cây đến bên bờ suối liền thấy khoảng đất trống nhỏ ở đó đã bị dụng cụ nhà bếp của Ngu Thừa Diễn chiếm hết, Ngu Thừa Diễn đang đứng trước nồi, mang vẻ mặt nghiêm túc hầm canh.
Nó nhẹ nhàng đáp xuống đất rồi biến thành thiếu nữ.
"Lăng Tiêu, chào buổi sáng." Nàng sáp lại gần rồi tò mò hỏi: "Ngươi định làm đại tiệc à?"
"Ừm, ta sẽ cho ngươi xem tài nghệ của ta." Ngu Thừa Diễn nói. Hắn nhìn Ngu Duy liền thấy lông mày tiểu cô nương giãn ra, toàn thân toát ra một vẻ hoạt bát và vui vẻ liền không khỏi cười nói: "Hôm nay tâm trạng sao lại tốt thế?"
"Ta cũng không biết nữa." Ngu Duy nói: "Chỉ là cảm thấy trạng thái rất tốt, hơn nữa chỗ này ấm áp, rất thoải mái."
Thấy nàng sờ vào vị trí đan điền của mình, Ngu Thừa Diễn khẽ cau mày, hắn đưa tay đặt lên cổ tay Ngu Duy, Ngu Duy ngoan ngoãn để hắn nắm lấy.
Ngu Thừa Diễn dùng pháp lực dò xét một chút rồi hắn lập tức kinh ngạc nói: "Sao ngươi lại đến Luyện Khí Kỳ rồi?!"
"Hả?"
Ngu Duy chậm nửa nhịp vẫn chưa phản ứng lại lời nói của hắn.
Lần này Ngu Thừa Diễn cũng không để ý đến nồi canh nữa, hắn bảo Ngu Duy ngồi xuống bãi cỏ rồi trầm giọng nói: "Nhắm mắt lại, tập trung sự chú ý vào đan điền của ngươi."
Trước đây Ngu Thừa Diễn và Ninh Tố Nghi cũng đã bảo nàng làm như vậy nhiều lần, chỉ là lúc đó Ngu Duy thật sự không cảm nhận được cái gọi là đan điền và linh khí xung quanh, nhưng bây giờ đã khác, luồng sức mạnh ấm áp đó vẫn luôn tụ tập ở bụng dưới của nàng, việc chú ý đến nó trở nên vô cùng dễ dàng.
"Kiểm soát chân khí trong đan điền, để nó lưu chuyển trong cơ thể ngươi." Ngu Thừa Diễn nói: "Có cảm nhận được kinh mạch của ngươi không? Chúng hẳn phải rõ ràng như những con đường."
Ngu Duy cố gắng thử một chút, sức mạnh trong đan điền quả thực đã được nàng cố gắng kéo ra, ló đầu ra ngoài nhưng nàng chẳng thấy con đường nào cả, chỉ có thể thành thật nói: "Ta không thấy, nhưng chân khí hình như có suy nghĩ riêng, có cần thả nó ra không?"
Để chân khí tự đi, nếu đi sai đường sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, Ngu Thừa Diễn liền vội vàng ngăn lại.
Xem ra mẫu thân của hắn vẫn lười biếng và không có thiên phú tu tiên như mọi khi, hắn chỉ có thể âm thầm gạch bỏ suy đoán vừa rồi rằng nàng là một thiên tài ẩn thế bị hiểu lầm.
"Sao ngươi lại đột nhiên lên Luyện Khí Kỳ được?" Ngu Thừa Diễn ngồi xuống bên cạnh nàng, vô cùng khó hiểu hỏi: "Mấy ngày nay ngươi có làm chuyện gì đặc biệt không?"
Ngu Duy lắc đầu: "Chỉ là cảm thấy hai ngày nay ngủ rất ngon thôi."
Nghĩ ngợi một lúc, nàng lại hào hứng chia sẻ: "Tối hôm qua trong mơ hình như còn có tuyết rơi đó."
Tuyết rơi là điềm báo đặc biệt gì sao? Ngu Thừa Diễn không nghĩ ra. Chỉ là tuyết thì lạnh, hình ảnh của từ "lạnh lẽo" khiến hắn không khỏi nghĩ đến Tạ Kiếm Bạch.
Việc Ngu Duy thăng lên Luyện Khí Kỳ có liên quan đến nam nhân kia không? Ngu Thừa Diễn suy nghĩ về khả năng này nhưng hắn cảm thấy xác suất của chuyện này không lớn.
Dù cho Tạ Kiếm Bạch có hy vọng có thể giải thoát khỏi bọn họ sớm hơn nhưng y cũng không giải quyết được vấn đề thiên phú của Ngu Duy, càng không thể trong vòng hai ngày đã nâng nàng lên Luyện Khí sơ kỳ được, nếu không thì cũng quá vô lý rồi.
Trong lúc Ngu Thừa Diễn đang suy nghĩ lung tung, hắn nhận ra Ngu Duy đột nhiên đến gần mình, giống như một con mèo con, ngửi ngửi xung quanh hắn.
"Sao vậy?"
Ngu Duy không trả lời, nàng lại ngửi ngửi rồi buồn rầu ngồi về chỗ cũ.
Không biết có phải do đã tiến vào Luyện Khí Kỳ hay không, các giác quan của nàng đột nhiên nhạy bén hơn rất nhiều, đặc biệt là khứu giác. Nhưng Ngu Duy lại không biết điều này, nàng thậm chí còn cảm thấy có phải mũi mình bị hỏng rồi không, nếu không thì tại sao thanh niên này ngửi có chút cảm giác quen thuộc, lại còn hơi giống nàng nữa?
Lẽ nào là do lúc biến thành mèo nàng hay cọ lông lên người hắn, làm mùi của mình bám vào hắn quá đậm?
Nghĩ một lúc không thông, mèo con liền thuận thế từ bỏ suy nghĩ tiếp.
Bữa sáng hôm nay muộn hơn nửa canh giờ so với ngày thường, vì Ngu Thừa Diễn đã làm một vài món phức tạp hơn.
Nếu là ngày thường, chỉ cần muộn nửa khắc thôi là thiếu nữ đã la lối om sòm, hôm nay nàng lại ngoan ngoãn chờ đợi, không hề càu nhàu gì.
Nàng bắt đầu ăn dưới ánh mắt mong đợi của Ngu Thừa Diễn, không biết là do sức hấp dẫn của thực đơn mới hay là vì hôm qua nàng đã ngủ ngon mà cảm giác no đủ trong mơ kéo dài đến cả hiện thực, ăn gì cũng có cảm giác vui vẻ, khiến nàng cảm thấy bữa ăn này vô cùng ngon miệng.
Thấy bộ dạng hài lòng của nàng, Ngu Thừa Diễn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khi hai Ngu lớn nhỏ đang trải qua một buổi sáng tốt lành, ở một nơi khác, Tạ Kiếm Bạch ngồi trong thư phòng, nhiệt độ xung quanh hắn thấp đến mức có thể đóng băng.
Tạ Kiếm Bạch đã ngồi đây cả đêm, hắn không nghĩ thông được bất cứ chuyện gì, ngược lại còn khiến bản thân càng thêm thất thần.
Lưng hắn thẳng tắp, tư thế ngồi chuẩn mực nhưng những ngón tay thon dài, xương khớp rõ ràng lại không ngừng v**t v* vết thương ngày hôm qua.
Một lúc lâu sau, hắn lấy pháp bảo liên lạc ra, lần thứ hai liên lạc với Tiêu Lang ở Thiên giới.
Tiêu Lang ở đầu bên kia thực ra cũng đang chờ Tạ Kiếm Bạch liên lạc. Tạ Kiếm Bạch đột nhiên có thêm một nhi tử, tin tức lớn như vậy khiến Tiêu Lang tò mò đến mức ruột gan cồn cào, nhưng hắn lại quá hiểu tính cách của Tạ Kiếm Bạch, nam nhân này đã quen một mình giải quyết mọi chuyện, huống chi còn là chuyện riêng tư như vậy.
Hắn không muốn nói, Tiêu Lang có chủ động hỏi cũng không hỏi ra được gì, chỉ có thể hy vọng chờ Tạ Kiếm Bạch tự mình không giải quyết được rồi sẽ đến tìm hắn thương lượng.
Tiêu Lang còn tưởng dù Tạ Kiếm Bạch có muốn liên lạc với hắn cũng phải ít nhất là mấy tháng sau, không ngờ lần liên lạc thứ hai lại đến nhanh như vậy.
"Kiếm Bạch, thế nào rồi?" Vừa kết nối, Tiêu Lang liền chủ động hỏi.
Đầu bên kia của pháp bảo, Tạ Kiếm Bạch vẫn im lặng không nói.
Tiêu Lang vốn tưởng hắn đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng qua một lúc lâu vẫn không có ai lên tiếng, hắn chỉ có thể nhắc nhở: "Kiếm Bạch?"
Bị giọng nói của hắn làm cho giật mình, cổ họng Tạ Kiếm Bạch phát ra một tiếng đáp lại ngắn ngủi và mơ hồ, giống như là... thất thần?
Tạ Kiếm Bạch luôn bình tĩnh, lý trí, vô tình, vậy mà lại thất thần?!
Tiêu Lang lập tức nâng mức độ ảnh hưởng của sự kiện nhi tử đối với hắn lên một tầm cao mới.
"Tiêu Thiên Tôn, ta muốn thỉnh giáo ngươi một chuyện." Tạ Kiếm Bạch cuối cùng cũng lên tiếng, thanh âm hắn thanh lãnh hỏi: "Sau khi thần lực bị phong ấn, ta bị yêu quái làm bị thương, chuyện này có bình thường không?"
"Ngươi bị thương rồi sao?" Tiêu Lang cau mày nói: "Đại yêu đó tu vi gì, Tu Chân Giới còn tồn tại yêu thú mạnh như vậy sao?"
Tạ Kiếm Bạch nói: "Tối qua mới thăng lên Luyện Khí Kỳ."
Nghĩ một lúc, hắn lại bổ sung: "Không phải yêu thú là một tiểu yêu miêu, ta đoán là màu trắng."
Tiêu Lang: ?
Đây là chuyện quái gì vậy?
"Kiếm Bạch, ngươi có biết mình đang nói gì không?" Tiêu Lang đau đầu nói: "Dù ngươi bị phong ấn thần lực, tu vi lại bị đè xuống hai bậc nhưng với năng lực của ngươi, cũng chỉ có tu sĩ hoặc yêu thú tu vi Đại Thừa Kỳ mới có thể làm ngươi bị thương, mà còn phải dốc toàn lực mới được."
"Tiểu yêu miêu Luyện Khí Kỳ thì sao?" Tạ Kiếm Bạch kiên trì hỏi.
Tiêu Lang mặt không cảm xúc nói: "Chắc là sẽ bị gãy răng."
Tạ Kiếm Bạch: ...
Nghe thấy đầu bên kia pháp bảo đột nhiên im lặng, Tiêu Lang vừa sợ hắn đột ngột kết thúc cuộc gọi lại vừa sợ chuyện nhi tử sẽ kích động cảm xúc của Tạ Kiếm Bạch, nếu hắn làm bừa thì nửa cái Thiên giới này cũng không phải là đối thủ.
Tiêu Lang hắng giọng rồi ôn hòa nói: "Kiếm Bạch, ta biết ngươi có chút áp lực nhưng mà..."
"Ta không điên." Tạ Kiếm Bạch mặt không cảm xúc nói: "Tối qua ta bị một yêu miêu cắn, nó ăn một chút sát khí của ta sau đó liền thăng lên Luyện Khí Kỳ."
"Cái gì?!" Lần này đến lượt Tiêu Lang kinh ngạc.
Sát khí trên người Tạ Kiếm Bạch là sức mạnh được luyện ra từ sát khí tu luyện Sát Lục Đạo của hắn vạn năm qua, nó còn âm u hơn cả cái chết, lạnh lẽo hơn cả băng nguyên, người khác đến gần hắn sẽ cảm thấy một luồng hàn khí.
Sau khi trở thành Thiên Tôn, hắn một bước trở thành vị thần tiên có mệnh cách hung sát nhất Thiên giới, vì thế mà đương nhiên phải đi trấn áp sát khí thế gian, từ đó vẻ lạnh lẽo không thể tan biến trên người hắn lại càng thêm rõ rệt.
Một sức mạnh tà ác và hung hãn như vậy, ngay cả Tạ Kiếm Bạch cũng không có cách nào để hàng phục và hóa giải, chỉ có thể dùng thực lực để trấn áp, nhưng theo lời hắn nói, tối hôm qua có một tiểu yêu tu vi thấp kém đã hấp thụ sát khí trên người hắn, còn tự mình tăng lên một bậc?!
Tiêu Lang trở nên nghiêm túc hơn nhiều, hắn trầm giọng nói: "Nếu những gì ngươi nói đều là thật, vậy ta nghi ngờ yêu miêu mà ngươi gặp có lẽ có huyết mạch Thụy thú... không, có thể làm ngươi bị thương, vậy thì chắc chắn phải có huyết mạch Thần thú rồi. Nó có thể là hậu duệ của Thần thú, có lẽ đã thức tỉnh một phần năng lực của tổ tiên. Chỉ là... điều này thật sự có thể sao?"
Thần thú được sinh ra vào buổi sơ khai của trời đất. Ban đầu khi vũ trụ tạo ra thế giới này, thế gian vẫn còn rất hỗn loạn, không thích hợp cho vạn vật chúng sinh phát triển. Các Thần thú sở hữu sức mạnh tự nhiên và nguyên tố đã cùng các vị thần tiên đầu tiên kiến tạo nên Thiên giới và Ngũ Hạ Giới.
Các Thần thú vốn có tuổi thọ ngang với trời đất nhưng chúng đều chọn cách tan biến vào thế gian, trả lại sức mạnh của mình cho pháp tắc thiên đạo, sự trở về của sức mạnh nguyên tố cũng khiến một số Thụy thú và hung thú ra đời, tiếp tục tồn tại theo một cách khác.
Thụy thú đã là sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ nhưng xét về địa vị và sức mạnh, tuy có thể ngang hàng với các vị thần tiên có thần cách nhưng muốn làm tổn thương Thiên Tôn vẫn là chuyện hoang đường.
Nếu Tạ Kiếm Bạch thật sự bị một yêu quái tu vi thấp làm bị thương, lời giải thích duy nhất Tiêu Lang có thể nghĩ ra là tiểu yêu này đã kế thừa huyết mạch Thần thú, cho nên mới có thể làm tổn thương thân thể thần linh của Tạ Kiếm Bạch lại còn ăn cả sát khí của hắn.
Vấn đề là, chuyện này có khả năng sao?
Ngay cả những Thiên Tôn quản lý thiên đình như họ cũng chưa từng thấy hậu duệ của Thần thú, tiểu yêu quái cắn bị thương Tạ Kiếm Bạch kia từ đâu mà chui ra?
Tiêu Lang trầm giọng nói: "Chuyện này ta sẽ bàn với Mộ Thanh, nàng quản lý tất cả hồ sơ của thiên đình, chúng ta sẽ tra xem trong số các Thần thú có con nào giống với yêu miêu mà ngươi nói không."
"Được."
Tạ Kiếm Bạch đáp rất nhanh nhưng Tiêu Lang vẫn nghe ra được một tia thất thần trong giọng điệu của hắn.
"Kiếm Bạch, ngươi đừng để trong lòng." Tiêu Lang còn tưởng Tạ Kiếm Bạch rất để ý chuyện mình bị một tiểu yêu vô danh làm bị thương, hắn an ủi: "Ngươi mạnh đến đâu, chúng ta đều biết, đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn thôi."
"Ừm." Tạ Kiếm Bạch đáp một tiếng: "Vậy cứ thế đi."
Tuy giọng nói của nam nhân vẫn đạm mạc và từ tính như mọi khi nhưng sao Tiêu Lang lại cảm thấy ngữ khí của hắn có chút qua loa thế nhỉ?
Ngay trước khi kết thúc liên lạc, Tiêu Lang đột nhiên như có linh tính mách bảo, hắn buột miệng nói: "Tiểu yêu cắn ngươi bị thương có quan hệ gì với nhi tử kia của ngươi không?"
Suy nghĩ của Tạ Kiếm Bạch vốn đang phiêu du vào cõi thần tiên, một câu hỏi của Tiêu Lang đã trực tiếp kéo hắn về thực tại.
Hắn cau chặt đôi mày kiếm, ngón tay vốn đang v**t v* vết sẹo bắt đầu dần dùng sức, bực bội tạo ra vết thương trên mu bàn tay, giây tiếp theo lại lập tức chữa lành, không có một chút cảm giác nào.
Tạ Kiếm Bạch không trả lời nhưng thái độ của hắn đã rõ hơn cả câu trả lời.
Áp suất thấp của hắn dường như lan qua theo pháp bảo, Tiêu Lang vội vàng nói: "Được rồi, được rồi, vậy ta đi tìm Mộ Thanh đây, có tiến triển sẽ liên lạc lại."
Tạ Kiếm Bạch cất pháp bảo đi, hắn lặng lẽ ngồi trong thư phòng, tiếng chim linh trong rừng thỉnh thoảng véo von truyền đến từ ngoài cửa sổ.
Trời vẫn còn sớm, thậm chí còn chưa qua giữa trưa.
Tạ Kiếm Bạch bình tĩnh suy nghĩ một lúc, hắn cho rằng Tiêu Lang nhắc nhở rất đúng, cũng đến lúc hắn đi xem "nhi tử' kia của mình đang làm gì rồi.
—--
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Lang: Liên quan gì đến tôi!
·
Một điều nữa là có một số bạn lo lắng là truyện nữ truy nam, nào, hãy cùng tôi bấm vào chuyên mục tác giả, lưu nó lại, tác giả là một người cố chấp, thích kết thúc có hậu và chưa bao giờ viết truyện nữ truy nam, nữ chính mãi mãi không phải chịu khổ vì tình yêu (づ ̄3 ̄)づ