Trở Thành Mẫu Thân Đoản Mệnh Của Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 38

Kể từ ngày đó, Ngu Thừa Diễn bắt đầu dần dần ăn uống trở lại cùng Ngu Duy.

Trước đây không phải hắn hoàn toàn không ăn gì, trong khoảng thời gian mới trùng phùng và làm quen với Ngu Duy, thỉnh thoảng hắn nấu ăn hơi nhiều, hắn không muốn Ngu Duy ăn no căng lại không muốn để đến ngày hôm sau nên những thức ăn đó cuối cùng đều vào bụng Ngu Thừa Diễn.

Sau này khi đã quen với khẩu vị của Ngu Duy, lượng thức ăn mỗi lần Ngu Thừa Diễn nấu cho nàng đều được cân đo rất chính xác nên về cơ bản không còn xảy ra chuyện như vậy nữa.

Ngu Thừa Diễn có thể ăn, chỉ là hắn đã tịch cốc quá lâu lại quen với việc khổ tu nghiêm khắc với bản thân, ăn uống sẽ mang lại cho hắn cảm giác bài xích trong tâm lý, luôn cảm thấy như mình đang làm sai.

May mà bên cạnh hắn có một người mẫu thân trẻ tuổi, vì ăn uống vui chơi mà có thể nói ra bất cứ lý lẽ xiên xẹo nào một cách hùng hồn, dưới sự dẫn dắt từ từ của nàng, Ngu Thừa Diễn dần dần cũng nghĩ thông suốt.

Trước khi xuyên không, hắn khổ tu rèn luyện bản thân là để thành tiên, để trở nên mạnh hơn, để ganh đua với Tạ Kiếm Bạch. Nhưng nguyên nhân của tất cả những điều này đều là Ngu Duy.

Nếu Ngu Duy còn sống, bà cũng sẽ không đồng ý với tình trạng sống của hai phụ tử bọn họ.

Bây giờ bà đang ở bên cạnh hắn, những chuyện khác đều không quan trọng nữa, hắn có thể vì bà mà từ bỏ tất cả, tại sao không thể nghe lời bà mà chấp nhận một lối sống khác chứ?

Sau khi tâm thái thay đổi, Ngu Thừa Diễn không còn kháng cự nữa, hắn bắt đầu ăn ba bữa cùng Ngu Duy, thỉnh thoảng cũng ăn vặt. Khẩu vị của hai người thực ra rất giống nhau, không cần phải nhường nhịn nhau, cả hai đều có thể ăn đến rất vui vẻ.

Ngu Thừa Diễn cũng không biết rốt cuộc là vì đạo lý "nghỉ ngơi và ăn uống rất quan trọng" của Ngu Duy là đúng hay là vì hắn cảm nhận được sự chăm sóc của nàng dành cho mình, tóm lại, tâm trạng của Ngu Thừa Diễn quả thực đã tốt hơn trước rất nhiều.

Đợi đến vài ngày sau, hắn mới từ từ nhận ra... hắn không thành công trong việc thay đổi Ngu Duy để nàng tu luyện cho tốt, ngược lại còn bị nàng thay đổi không ít.

Vào một buổi chiều ấm áp nửa tháng sau, thiếu nữ biến lại thành hình mèo ngủ dưới gốc cây bên cạnh, Ngu Thừa Diễn thì ngồi bên bàn, nghĩ xem tối nay nên làm món gì ăn.

Đúng lúc này, ngọc bội của hắn rung lên một cái, là tin từ Tạ Kiếm Bạch.

Tạ Kiếm Bạch: 【Tùy tình hình.】

Tùy tình hình gì?

Ngu Thừa Diễn lướt lên trên một chút mới thấy Tạ Kiếm Bạch trả lời câu hỏi của hắn từ nửa tháng trước về việc có thể nắm quyền kiểm soát Huyền Thiên Tông không, xem ra là vừa mới làm xong việc.

Nếu là trước đây, Ngu Thừa Diễn nhìn thấy tên của y trong lòng sẽ hừ lạnh một tiếng, tóm lại là không mấy vui vẻ gì. Nhưng bây giờ, tâm trạng của hắn không một gợn sóng còn mặt thì không biểu cảm gì mà nhét một miếng bánh táo tự làm vào miệng.

Ngọt ngọt dẻo dẻo, thật ngon.

Đợi đến khi ăn xong, hắn mới trả lời: 【Xong rồi à, khi nào về?】

Tạ Kiếm Bạch: 【Trong vòng hai ngày.】

Ngu Thừa Diễn đóng ngọc bài lại, trong lòng hắn đã hạ quyết tâm. Từ bây giờ trở đi, bất kể dùng phương pháp gì, hắn cũng không cho phép mình chẳng hay chẳng biết gì nữa đâu!

-

Ngu Duy không hề hay biết những con sóng ngầm sau lưng này, mỗi ngày nàng đều ăn ăn uống uống, bây giờ Ngu Thừa Diễn không biết vì sao lại đột nhiên từ bỏ yêu cầu tu luyện đối với nàng, cuộc sống của nàng trôi qua không thể thoải mái hơn.

Chỉ là tuy được miễn tu luyện nhưng Ngu Thừa Diễn vẫn muốn dạy nàng học, chủ yếu là một số kiến thức cơ bản.

Bây giờ Ngu Thừa Diễn không rõ thân phận thật sự của nàng, nếu nàng thật sự có huyết mạch thần thú thì việc hoàn toàn áp dụng phương pháp tu luyện của tu sĩ mới là làm chậm trễ nàng. Nhưng cho dù tạm thời không tu luyện thì việc học cũng phải theo kịp... ít nhất là để tiểu yêu miêu đừng quá thiếu kiến thức, dễ bị người khác lừa.

Ngu Duy nằm bò trên bàn, uể oải cầm bút lông, trên giấy nhanh chóng loang ra những vết mực lớn nhỏ.

Nàng lười như không còn xương sống, mỗi lần Ngu Thừa Diễn vừa dạy cho nàng cầm bút đúng cách, chỉ cần không để mắt tới là Ngu Duy lại mềm nhũn ra, càng đừng nói đến việc bắt nàng nhấc tay lên viết cho tử tế.

Ngu Thừa Diễn chỉ mất thời gian bưng đĩa hoa quả, vừa quay người lại đã thấy nàng làm bẩn mực khắp nơi. Trên tay, tay áo, không biết có phải thiếu nữ đã dùng tay bẩn quệt lên mặt và mũi không mà trên mặt cũng toàn là mực.

Thanh niên đặt đĩa xuống, buồn rầu thở dài một tiếng.

Sau khi kiên trì ba ngày, cuối cùng hắn cũng từ bỏ ý định dạy Ngu Duy viết chữ bằng bút lông.

Hắn đưa tay vung lên, bút mực trên bàn liền biến mất không còn dấu vết, Ngu Thừa Diễn đến bên thùng nước vắt ướt khăn tay rồi đưa cho Ngu Duy.

"Thôi bỏ đi, chúng ta không viết chữ nữa." Ngu Thừa Diễn bất đắc dĩ nói.

Ngu Duy đang nằm bẹp trên bàn liền lập tức chống người dậy, phấn khích hỏi: "Vậy có thể đi chơi rồi sao?"

"Không được, vẫn phải học." Ngu Thừa Diễn nói: "Thế này đi, ta đọc, ngươi nhớ, ta sẽ kiểm tra."

Và thế là, thiếu nữ lại mềm nhũn ngã vật ra bàn.

"Ngươi thế này rõ ràng là tội chết được miễn, tội sống khó tha mà." Nàng ấm ức nói.

Ngu Thừa Diễn nhìn Ngu Duy, nàng nằm bò trên bàn, tay và má đều bị lấm bẩn, chiếc khăn tay hắn đưa cho đã bị thiếu nữ vò lại trên bàn rồi dùng ngón tay chọc chọc chơi, hoàn toàn không có ý định tự mình dọn dẹp.

Trong khoảnh khắc này, hắn đột nhiên hiểu được tâm trạng của Ninh di.

Lúc nhỏ, Ninh Tố Nghi đến không đảo thăm Ngu Duy, khi hai người trò chuyện, nếu Ngu Thừa Diễn ở bên cạnh, Ninh Tố Nghi cũng sẽ kéo hắn vào cuộc trò chuyện.

Lúc đó điều bà cảm thán nhiều nhất chính là tác phong của Ngu Duy thời trẻ.

"Nương con hồi trẻ còn không bằng một tiểu hài tử như con đâu." Ninh Tố Nghi cảm thán: "Ta ở bên nàng mỗi ngày đều cảm thấy như sắp bị làm tức chết. Ta là người nóng tính, còn nương con thì cứ từ từ, một bộ dáng ngây thơ hồn nhiên, làm gì cũng không vội, nhìn mà ta phát hỏa. Cho nên ta thường trực tiếp làm giúp nàng cho xong, đỡ phải nhìn bộ dạng lười biếng của nàng làm ta tức chết."

Bà nói: "Cứ như dắt theo một hài tử vậy!"

Dừng một chút, Ninh Tố Nghi nhìn hắn, vừa đưa tay xoa mạnh tóc hắn, vừa trìu mến nói: "Cũng không thể nói vậy, dù sao vẫn còn có một hài tử đáng yêu và hiểu chuyện như con."

Sau này Ninh Tố Nghi cả đời không có con cái, không biết có phải vì hồi trẻ chăm sóc tiểu yêu miêu mà bị ám ảnh tâm lý hay không.

Giờ đây, Ngu Thừa Diễn im lặng nhìn Ngu Duy đang dính đầy mực nhưng lại nghiện trò chơi với chiếc khăn tay ướt, cuối cùng hắn cũng hiểu được cái gọi là sự thôi thúc "vì sốt ruột nên làm giúp luôn cho rồi".

Hắn giành lại chiếc khăn từ tay mèo nhỏ, dứt khoát lau mặt rồi lau tay cho Ngu Duy một cách nhanh chóng và sạch sẽ.

Nếu đợi nàng tự làm, e rằng sẽ phải mất nửa canh giờ mất.

Tính cách của Ngu Duy thực ra rất đau đầu nhưng hễ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, hàng mi ướt át rung động, đôi mắt trong veo ngây thơ nhìn ngươi thì dù lửa giận lớn đến đâu cũng sẽ bị dập tắt trong đôi mắt mèo ấy.

"Được rồi, ta dạy ngươi một số kiến thức thông thường trước." Ngu Thừa Diễn hắng giọng nói.

Hắn nói rất ít, chỉ khoảng vài câu đã khiến Ngu Duy bắt đầu lơ đãng một cách rõ rệt.

Sau khi nói xong lần đầu, Ngu Thừa Diễn lấy ra món thịt khô mà hắn cố tình cho nàng ăn ít đi trong tháng gần đây, Ngu Duy liền lập tức nhìn hắn.

Ngu Thừa Diễn cầm miếng thịt khô lắc lắc, hắn cười nói: "Được rồi, trả lời ta, Thiên Minh là gì? Trả lời đúng sẽ cho ngươi ăn."

"Nhưng vừa rồi ta không hiểu, ngươi nói lại lần nữa đi." Ngu Duy kéo tay áo hắn, vừa dùng đôi mắt trông mong vừa năn nỉ nói.

Và thế là, Ngu Thừa Diễn lại nói lại một lần nữa.

Cứ như vậy qua lại một hồi, những kiến thức cơ bản nhất đối với các tu sĩ khác, Ngu Duy cũng chỉ miễn cưỡng nhớ được vài câu.

Không được. Ngu Thừa Diễn thầm nghĩ, như vậy thì không thể nhớ kỹ được.

Ngu Duy thích xem thoại bản, lúc nhỏ hắn cũng lén xem cùng một ít. Hay là... hắn viết những câu chuyện nàng từng thích xem vào bối cảnh của Tu chân giới, như vậy có khiến nàng dễ nhớ hơn không?

Mãi cho đến tối khi đưa Ngu Duy về, Ngu Thừa Diễn vẫn còn suy nghĩ về chuyện này.

Hắn đến Kiếm Phong, đến viện nơi Tạ Kiếm Bạch ở từ sớm.

Vừa đến gần nơi đó, Ngu Thừa Diễn đã nhận ra có người ở bên trong. Vào trong phòng, hắn và Tiêu Tử Dực đối mặt nhau.

"Lăng Tiêu, sao ngươi lại đến đây?" Tiêu Tử Dực có chút kinh ngạc nói.

Tiêu Tử Dực là trưởng lão Kiếm Phong, cũng là người duy nhất trong môn phái biết thân phận của Tạ Kiếm Bạch và đã giúp y vào Huyền Thiên Tông. Hẳn là ông ta có chuyện muốn báo cáo với Tạ Kiếm Bạch nên mới đến đây chờ trước, không ngờ lại gặp Ngu Thừa Diễn.

Trước đó, Tiêu Tử Dực đã tuân lệnh Tạ Kiếm Bạch, điều Ngu Thừa Diễn đi tỷ thí cả một ngày, hai người xem như không đánh không quen biết.

Người đến đây hẳn đều biết thân phận của Tạ Kiếm Bạch, Tiêu Tử Dực đương nhiên là rất kinh ngạc, nghĩ lại hành động của Tạ Kiếm Bạch hôm đó, ánh mắt ông ta lóe lên rồi nhìn Ngu Thừa Diễn với vẻ đăm chiêu.

"Tiêu trưởng lão." Ngu Thừa Diễn khẽ gật đầu. Hắn nói: "Ta cũng có chút chuyện muốn tìm Thiên Tôn."

Tiêu Tử Dực nhìn hắn, ông ta dường như nghĩ đến điều gì đó nhưng lại bị thái độ bình tĩnh của Ngu Thừa Diễn làm cho có chút hoài nghi, nhất thời có hơi bối rối.

"Hôm đó ở chủ phong, ta đã cảm thấy ngươi biết thân phận của Tôn thượng." Tiêu Tử Dực gãi đầu: "Thì ra các ngươi thật sự quen biết, xem ra trực giác của ta cũng khá chuẩn."

Ngu Thừa Diễn không có hứng thú với người ngoài, hơn nữa hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy mình thuộc về thời đại này nên không có hứng thú trò chuyện.

Hắn lịch sự gật đầu, trong lòng đã định rời khỏi đây trước, đợi ngày mai lại đến gặp Tạ Kiếm Bạch.

Tiêu Tử Dực cứ nhìn chằm chằm hắn, không đợi Ngu Thừa Diễn lên tiếng, ông ta nhìn một hồi rồi đột nhiên kinh hô.

"Lăng Tiêu huynh đệ, sao ta lại thấy ngươi và Tôn Thượng đại nhân trông giống nhau đến thế nhỉ?" Tiêu Tử Dực sáp lại gần, đi vòng quanh Ngu Thừa Diễn rồi kinh ngạc nói: "Sao ta càng nhìn càng thấy hai người giống nhau, trừ đôi mắt ra thì những chỗ khác gần như y hệt! Chẳng trách lần đầu gặp ngươi, ta đã cảm thấy có gì đó không ổn."

Ngu Thừa Diễn không quen với kiểu người nhiệt tình và suồng sã như vậy, hắn lặng lẽ lùi lại một bước.

"Trông có vài phần giống Thiên Tôn, quả thực là vinh hạnh của tại hạ." Ngu Thừa Diễn khách sáo nói: "Nếu trưởng lão tìm Thiên Tôn có việc, vậy tại hạ ngày mai sẽ quay lại."

Không đợi Tiêu Tử Dực trả lời, hắn đã bước ra ngoài.

Ngu Thừa Diễn nhận thấy Tiêu Tử Dực quả thực có chút nhạy bén, nếu để lâu lại bị ông ta nhìn ra mắt hắn giống với Ngu Duy thì không hay. Trong lòng hắn đã quyết định phải ít qua lại với người này.

"Lăng Tiêu huynh đệ, Lăng Tiêu..."

Lời của Tiêu Tử Dực còn chưa dứt, bóng dáng thanh niên đã biến mất không thấy đâu.

Ông ta tựa vào cạnh cửa, nhìn về hướng Ngu Thừa Diễn rời đi mà bất giác sờ mũi lẩm bẩm: "Dáng vẻ không muốn để ý đến ta của Lăng Tiêu huynh đệ, sao lại càng giống Tôn Thượng thế nhỉ."

Đúng lúc này, ông ta cảm nhận được một luồng sức mạnh quen thuộc đang đến gần, cứ ngỡ là Ngu Thừa Diễn quay lại, nụ cười vừa nở trên môi thì luồng khí tức mà ông ta ngỡ là của Lăng Tiêu trong chớp mắt đã tới gần hơn. Tiêu Tử Dực cảm nhận rõ rệt nhiệt độ xung quanh mình giảm xuống rất nhiều, tức thì biến thành khí tức của một người khác.

Tiêu Tử Dực ngây người ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt lãnh đạm vô cảm của Tạ Kiếm Bạch.

"Tôn, Tôn Thượng, ngài đã về." Tiêu Tử Dực lắp ba lắp bắp nói: "Vừa rồi Lăng Tiêu có đến tìm ngài nhưng lại đi rồi."

"Biết rồi."

Nhìn Tôn Thượng đi vào nhà ngay trước mặt mình, cảm giác khác lạ trong lòng Tiêu Tử Dực lại càng thêm mãnh liệt... dáng vẻ không thèm để ý đến ông của hai người họ, thật sự giống nhau y như đúc!

—--

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Tử Dực: Sao cứ nhằm vào tôi thế, hu hu hu hu

Bình Luận (0)
Comment