Đêm Tạ Kiếm Bạch trở về, Ngu Duy đã mơ màng chìm vào mộng cảnh.
Từ lúc mở mắt đã lang thang giữa những thôn làng ở biên giới nhân gian cho đến hai năm rưỡi gia nhập Huyền Thiên Tông, thiếu nữ luôn đặt lưng xuống là ngủ say đến sáng hôm sau, những giấc mơ thỉnh thoảng cũng chỉ thoáng qua.
Nhưng lần này, nàng lại như rơi vào vô số mộng cảnh, phần lớn đều là những khung cảnh nàng không thể hiểu nổi. Khi thì là sông núi tráng lệ hùng vĩ, góc nhìn rất cao, gần như ngang tầm mây. Khi thì là những đường nét hỗn loạn rối bời, tối tăm sâu thẳm lại như một lời mời gọi thầm lặng, muốn dụ dỗ tiểu yêu miêu vào nơi sâu thẳm ấy xem cho rõ.
Một khao khát sâu thẳm khiến lòng Ngu Duy ngứa ngáy rồi chuyển thành một cơn đói cồn cào đến tận xương tủy.
Nàng chìm sâu trong giấc mộng, chân mày khẽ nhíu lại, ngủ không yên, khuôn mặt vùi trong gối bất giác cọ cọ vào mặt gối, cổ họng phát ra những âm thanh vụn vặt như của tiểu thú.
Thời điểm này đã gần đến giờ các đệ tử khác thức dậy, một vài đệ tử ngoại môn chăm chỉ sẽ dậy sớm ôn bài nên khi nghe thấy tiếng động từ giường của Ngu Duy liền lập tức thu hút sự chú ý của mấy nữ đệ tử đã tỉnh giấc.
Thiếu nữ ngủ rất say, gọi thế nào cũng không tỉnh rồi đột nhiên nàng phát ra tiếng động, trong tẩm xá yên tĩnh trở nên vô cùng rõ rệt.
"Tiểu Duy có phải gặp phải ác mộng không?" Một nữ đệ tử khẽ hỏi.
Bây giờ Ninh Tố Nghi còn chưa về môn phái, chiếc giường bên cạnh Ngu Duy vẫn còn trống. Và thế là một nữ hài khác ở gần đó đi đến trước giường nàng, nhẹ nhàng vỗ vai thiếu nữ.
"Tiểu Duy, Tiểu Duy..."
Dù bị người gọi, Ngu Duy vẫn không tỉnh lại mà đôi mày nàng lại càng nhíu chặt hơn.
Có người nhíu mày trông sẽ nghiêm túc hoặc khổ sở nhưng thiếu nữ vừa nhíu mày, khuôn mặt xinh xắn của nàng lại toát lên vẻ yếu đuối khiến người ta đau lòng.
Nữ tu bất giác sờ trán nàng rồi kinh ngạc kêu lên: "Sao lại nóng thế này!"
Câu này của nàng không hề hạ thấp giọng, khiến các nữ đệ tử khác sắp đến giờ dậy đều đồng loạt mở mắt, nghi hoặc nhìn sang.
Người vây quanh Ngu Duy càng lúc càng đông, tiếng nói chuyện cũng ngày càng nhiều, nàng nhắm mắt, người vẫn chìm trong mộng cảnh, chỉ cảm thấy thật phiền.
Giác quan của nàng được kích hoạt trở nên mạnh mẽ hơn, trước đây nàng chỉ ngửi được tin tức tố của Ngu Thừa Diễn, Ninh Tố Nghi và Tạ Kiếm Bạch, bây giờ nàng đột nhiên có thể ngửi thấy tin tức tố trên người tất cả các nữ tu bên cạnh, thậm chí cả mạch đập và mùi máu tươi của bọn họ...
Thình thịch, thình thịch.
Tim đập ngày càng nặng nề và mạnh mẽ.
Trong giấc ngủ, có thứ gì đó đang điều khiển cảm xúc của nàng, khiến nàng ngày càng đói, xúi giục nàng lấp đầy bụng mình, ăn hương thơm gần nàng nhất.
Một bàn tay nhẹ nhàng lướt qua má nàng, dường như đang kiểm tra tình hình của nàng. Có một giọng nói đang thúc giục nàng. Khoảng cách của họ gần đến mức, chỉ cần nàng há miệng là có thể nuốt vào bụng, khiến bản thân trở nên thoải mái...
Ngu Duy nhắm chặt mắt, khi ngón tay đó đến gần miệng mình nhất, nàng cử động.
Nàng vô thức há miệng như một con mèo con dùng răng nanh cạ nhẹ vào ngón tay đó, nhưng nàng không dùng nhiều sức, chỉ ngậm trong miệng, rất dễ dàng đã bị người ta rút ra.
Hết cách rồi, tuy nàng rất đói, nhưng nàng... nàng chính là không muốn ăn vị này.
Nhạt nhẽo quá, không đủ cao cấp, không đủ ngon, nàng không có hứng thú.
Cái gì? Ăn tạm cho no bụng ư? Tiếc thật, nàng đã là một con mèo hư kén ăn bị chiều đến hư khẩu vị mất rồi, nàng không muốn tạm bợ.
Tâm lý bướng bỉnh trong tiềm thức rằng thà đói chứ không ăn bừa này, vậy mà lại dần dần đè nén được cơn thèm ăn đói khát kia.
Chân mày Ngu Duy dần giãn ra, một lần nữa nàng lịm vào giấc ngủ.
Bên giường thiếu nữ, các nữ đệ tử khác vẫn đang thì thầm bàn bạc xem phải làm sao thì cảm thấy trong tầm mắt có chuyển động, thiếu nữ trên giường đã biến thành một con mèo trắng nằm bẹp trên gối.
Mèo trắng nhỏ vẫn ngủ say không tỉnh, các nữ tu nhất thời có chút khó xử, tuy họ rất chăm sóc nàng nhưng thực ra mối quan hệ chưa sâu đậm đến mức có thể quyết định thay nàng. Nếu Ninh Tố Nghi ở đây, chắc chắn nàng ấy sẽ là người quyết định cho Ngu Duy. Nhưng bây giờ nàng ấy không có ở môn phái, Ngu Duy trông như đang sốt cao, họ nên báo cáo với giáo tập hay báo cho Ngu Thừa Diễn?
"Đừng do dự nữa, liên lạc thẳng với vị Đạo Quân kia đi." Một nữ tu trầm giọng nói: "Mấy vị giáo tập trưởng lão không thích Tiểu Duy là chuyện ai cũng thấy, để họ để tâm còn chẳng bằng tin tưởng vị Đạo Quân đại nhân cần nàng để đột phá cảnh giới."
Mấy nữ tử đều đạt được sự đồng thuận, một người trong số họ cầm lấy ngọc bài của Ngu Duy từ bên giường nàng nhưng chủ nhân của ngọc bài đã biến thành mèo, nàng ấy chỉ có thể cầm lấy móng vuốt của mèo con, dùng đệm thịt màu hồng của nó thử mở khóa .... không ngờ lại thành công.
Nàng ấy dùng ngọc bài liên lạc với Ngu Thừa Diễn, nói ngắn gọn sự việc sau đó dùng chăn mỏng quấn mèo con trắng lại, ôm nó vội vàng chạy ra ngoài.
Khi Ngu Thừa Diễn nhận được tin này, tay hắn run lên, suýt nữa đã bóp nát ngọc bài.
Chuyện hắn sợ nhất chính là Ngu Duy xảy ra chuyện, chỉ một dòng tin "Ngu Duy hình như sốt cao rồi, ngủ say không tỉnh" cũng đủ khiến Ngu Thừa Diễn sa sầm mặt mũi.
Hắn gần như ngay lập tức đã đến bên ngoài viện của đệ tử nơi Ngu Duy ở, vừa vặn đụng mặt nữ tu đang ôm con mèo trắng được quấn kỹ càng ra khỏi cửa, dọa cho người ta giật nảy mình.
"Đa tạ."
Nàng ấy chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của thanh niên trước mặt nói một câu như vậy, đến khi hoàn hồn lại, trong lòng nàng đã trống không, trước mặt cũng sớm đã không còn ai.
Mấy nữ đệ tử khác chậm hơn vài bước cũng đã đến cửa, nhìn con đường chính không một bóng người, một nữ tu cảm thán: "Đến nhanh thật đấy."
"Dù sao Tiểu Duy cũng là cơ duyên để vị Đạo Quân kia đột phá Nguyên Anh kỳ mà."
"Ngay cả cường giả Kim Đan kỳ cũng không hề lơ là, chúng ta có lý do gì mà không nỗ lực? Mau đi, nhân lúc chưa đến giờ làm việc, chúng ta phải l*n đ*nh núi vung kiếm một trăm lần đi."
"Đi! Cùng đi."
...
Phía bên kia, Ngu Thừa Diễn đã trở về căn cứ bí mật của bọn họ, hắn mở chiếc chăn mỏng quấn trên người tiểu yêu miêu, đưa tay đặt lên ngực nó, truyền sức mạnh của mình vào để dò xét tình hình.
Hắn không tin nàng chỉ bị cảm sốt thông thường, yêu tộc có sức sống mãnh liệt, không thể mắc bệnh của người thường. Thường nếu có triệu chứng như sốt nhất định là do tình huống nghiêm trọng hơn đã gây ra.
Nhưng khi sức mạnh vừa truyền vào, Ngu Thừa Diễn lại không khỏi nhíu mày.
Cơ thể của tiểu yêu miêu không chỉ rất khỏe mạnh mà chân khí trong người nó còn vô cùng sinh động, hoàn toàn không thấy dáng vẻ lười biếng như thường ngày.
Nếu nói trước đây chân khí vì chủ nhân không sử dụng cũng không chuyên tâm nghiên cứu nên chỉ duy trì ở trạng thái nhỏ giọt chậm rãi của Luyện Khí kỳ thì bây giờ chân khí giống như một con suối nhỏ sắp dâng nước mà chảy cực nhanh.
Điều kỳ lạ là ở chỗ đó, chân khí tuy vận chuyển nhanh nhưng lại không hỗn loạn, hoàn toàn không thể coi là tổn hại cơ thể.
Ngu Thừa Diễn thử dẫn dắt chân khí của tiểu yêu miêu chậm lại nhưng không hiểu sao, sức mạnh của nàng lại bài xích sự tham gia của hắn, thậm chí vì sự dò xét của hắn mà trở nên nóng nảy hơn.
Thanh niên trong lòng cũng vô cùng sốt ruột, hắn chợt nhớ ra hôm qua Tạ Kiếm Bạch đã trở về, bèn lập tức liên lạc với y.
Bên kia cũng nhận liên lạc rất nhanh, Tạ Kiếm Bạch còn chưa kịp nói, Ngu Thừa Diễn đã sa sầm mặt lạnh lùng nói: "Hôm qua ngươi lại làm gì rồi đúng không, có phải ngươi lại đến gặp mẫu thân ta không?!"
"Không có." Tạ Kiếm Bạch nói: "Sao vậy?"
Nghe y nói vậy, tâm trạng Ngu Thừa Diễn vẫn không khá hơn chút nào. Hắn biết tính cách của Tạ Kiếm Bạch sẽ không nói dối nhưng nếu không liên quan đến nam nhân này thì chuyện Ngu Duy đột nhiên sốt cao hôn mê bất tỉnh dường như không thể tìm được căn cứ nào, điều này lại càng khiến lòng người không yên.
"Nàng đột nhiên sốt cao ngủ mê không tỉnh, chân khí lưu chuyển rất nhanh." Giọng Ngu Thừa Diễn có chút khàn đặc nói: "Ta, ta không biết yêu tộc vì bệnh gì mà lại như vậy..."
Tạ Kiếm Bạch nhíu mày, y nói: "Các ngươi đang ở đâu?"
Ngu Thừa Diễn báo địa chỉ cho y, hắn ôm con mèo nhỏ mềm oặt, không chút phản ứng mà lòng hắn cũng không ngừng chìm xuống vực sâu.
Thân thể này của hắn đã là Kim Đan kỳ nhưng trong lúc chờ Tạ Kiếm Bạch đến, hắn lại không dùng được chút sức lực nào, chỉ có thể ôm nó ngây ngốc ngồi bên gốc cây, hồn xiêu phách lạc.
Trong khoảnh khắc đó, Ngu Thừa Diễn thậm chí đã nghĩ, nếu Ngu Duy của thời đại này cũng chết, vậy thì hắn thật sự không sống nổi nữa.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng trong hoàn cảnh này, khi nhìn thấy Tạ Kiếm Bạch xuất hiện, trong lòng Ngu Thừa Diễn bỗng dấy lên vài phần hy vọng và ánh sáng, còn mang theo một phần dựa dẫm mà chính hắn cũng không nhận ra.
Hắn trông mong nhìn Tạ Kiếm Bạch đến gần, cho đến khi nam nhân quỳ một gối xuống bên cạnh họ, Ngu Thừa Diễn mới cất giọng khô khốc: "Nàng... nàng vẫn chưa tỉnh."
Ngu Thừa Diễn muốn đưa con mèo trong lòng cho Tạ Kiếm Bạch để y xem kỹ, không ngờ Tạ Kiếm Bạch lại từ chối hắn. Nam nhân dùng tay đẩy nhẹ cánh tay của thanh niên, giữ một khoảng cách với con mèo nhỏ.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, con mèo vừa rồi còn đang nằm ngửa giả chết trong lòng Ngu Thừa Diễn bỗng nhiên lộn một vòng, gọn gàng và dứt khoát cắn chính xác vào tay Tạ Kiếm Bạch.
Tạ Kiếm Bạch: ...
Ngu Thừa Diễn: ...
Mèo con không chỉ cắn mà còn dùng móng vuốt ôm chặt cổ tay y không chịu buông, tạo thành một cảnh tượng nửa th*n d*** ở trong lòng Ngu Thừa Diễn, phần trên ôm lấy tay Tạ Kiếm Bạch không rời, thân mèo vốn luôn mềm mại một cục giờ bỗng dưng dài ra rất nhiều.
Nó vừa cắn vừa hút máu, nghiêng đầu, răng và lưỡi nhỏ cũng động đậy theo, trong cổ họng phát ra tiếng ngao ngấu như thể đói đã lâu giờ mới được ăn.
Mèo trắng nhỏ vừa cào vừa cấu, trên mu bàn tay với những khớp xương rõ ràng của Tạ Kiếm Bạch lập tức xuất hiện những vệt máu ngang dọc, máu tươi sắp làm ướt cả lông mép của mèo con.
Ngu Thừa Diễn im lặng nhìn tất cả, ngay cả hắn cũng chưa từng thấy cảnh tượng như vậy. Trong lòng hắn, mẫu thân hắn là một con mèo nhỏ đáng yêu, ngọt ngào và mềm mại, hắn nào đã thấy qua dáng vẻ tấn công như thế này của nàng.
Một lúc sau, con mèo nhỏ miễn cưỡng no bụng cuối cùng cũng buông con mồi ra, nó l**m l**m chóp mũi hồng hồng rồi lại nằm trên cánh tay Ngu Thừa Diễn ngủ say, không còn động tĩnh gì nữa.
Từ đầu đến cuối, nó ngay cả mắt cũng không mở ra.
Ngu Thừa Diễn lại dò xét cơ thể nó một lần nữa, hắn phát hiện chân khí vừa rồi còn lưu chuyển cực nhanh, giờ đã bình ổn hơn một chút, chỉ là nó vẫn nhanh hơn so với bình thường một ít.
Có chuyện vừa rồi, lòng hắn cũng thả lỏng hơn được một chút.
"Mẫu thân ta rốt cuộc bị sao vậy?" Ngu Thừa Diễn nhíu mày nói.
Tạ Kiếm Bạch thu tay về, y cụp mắt, không biết đang trầm tư điều gì.
"Nàng là hậu duệ của thần thú, hơn nữa huyết mạch nàng có thể rất thuần khiết, thậm chí có thể là phản tổ (*)." Qua một lúc lâu sau, Tạ Kiếm Bạch nói: "Theo ghi chép trong cổ tịch, thần thú khác với các sinh linh khác, thần thú không thể trưởng thành một cách tự nhiên mà phải thức tỉnh ba lần."
(*Phản tổ: Ý chỉ huyết thống của Ngu Duy không chỉ đơn thuần là "thuần khiết," mà đã đạt đến mức độ thức tỉnh và quay ngược về trạng thái nguyên thủy, mang trong mình sức mạnh và tiềm năng của vị thần thú tổ tiên đầu tiên. Đây là một dạng thức tỉnh huyết mạch ở cấp độ cao nhất và cực kỳ hiếm gặp.)
"Ý ngươi là... nàng sắp thức tỉnh?" Ngu Thừa Diễn ngẩn ngơ hỏi: "Vậy tại sao nàng lại hút máu của ngươi?"
"Thần thú sinh ra là một lần thức tỉnh, trưởng thành lại là một lần nữa, tất cả đều cần có sức mạnh khổng lồ để chống đỡ. Cổ tịch ghi lại, quá trình này từng là thần thú già truyền sức mạnh của mình cho thần thú non, nhưng rõ ràng nàng là một cô nhi, không có sức mạnh của trưởng bối để kế thừa." Tạ Kiếm Bạch nhìn về phía con mèo trắng trong lòng thanh niên, y lạnh nhạt nói: "Cho nên nàng đã tồn tại dưới hình thái chưa được ấp nở suốt mấy vạn năm, cho đến khi tình cờ gặp ta phong ấn sát khí ở Vạn Cốt Chi Địa."
Ngu Thừa Diễn nghe đã hiểu, hắn lẩm bẩm nói: "Đây chính là phát hiện của ngươi trong chuyến đi lần này?"
Hắn vốn nghĩ thuyết phục Tạ Kiếm Bạch thẳng thắn với mình sẽ rất khó, không ngờ nam nhân lại chủ động nói ra tiến triển của y ở bên ngoài.
Đây là lần đầu tiên hắn biết giữa phụ mẫu mình lại có tầng liên hệ này.
"Không sai." Tạ Kiếm Bạch nói với ngữ khí bình đạm: "Ta là sức mạnh cần thiết để nàng thức tỉnh, trên đời này cũng chỉ có ta mới có thể cho nàng sự chống đỡ mạnh mẽ đến vậy."
Tạ Kiếm Bạch chỉ đang nói thật mà thôi nhưng lọt vào tai Ngu Thừa Diễn lại mang một ý nghĩa khác, khiến hắn bất giác mỉm cười.
Đúng lúc này, hắn chợt nghĩ đến điều gì đó, nụ cười trên môi cũng lập tức biến mất.
"Vậy nếu... nếu mẫu thân ta không gặp ngươi, nàng sẽ vượt qua giai đoạn thức tỉnh như thế nào?" Ngu Thừa Diễn ngẩn ngơ hỏi.
"Thần thú được trời đất thai nghén mà sinh ra, cùng nguồn gốc với các loại sức mạnh, kiềm chế lẫn nhau, kẻ mạnh thắng kẻ yếu thua." Tạ Kiếm Bạch nói: "Nếu thức tỉnh không thành công, đa số sẽ chết yểu, sinh mệnh trở về với trời đất hoặc sống sót nhưng cơ thể yếu ớt, mất đi khả năng kiểm soát sức mạnh, cuối cùng sẽ có ngày bị phản phệ và nuốt chửng."
Sau khi y nói xong, Ngu Thừa Diễn rất lâu không lên tiếng, Tạ Kiếm Bạch cũng im lặng.
Hồi lâu sau, y cất giọng lạnh lùng hỏi: "Mẫu thân ngươi kiếp trước gặp ta khi nào?"
—--
Tác giả có lời muốn nói:
Mèo con: Đồ không hợp khẩu vị thì dù trẫm có đói chết, trẫm cũng không ăn một miếng, hứ.
·
Mèo con sắp tiến hóa rồi! (Không phải) Sắp bắt đầu đi con đường khác với kiếp trước rồi! Tình yêu của cha mẹ sắp thật sự bắt đầu rồi.
Trước khi viết truyện, tôi vừa muốn viết về em gái mèo mềm mại đáng yêu, lại vừa muốn viết về em mèo kiểu "hệ câu dẫn", cuối cùng tôi quyết định tôi đều muốn hết (nắm tay).