Ngu Thừa Diễn đi qua hành lang, rẽ qua góc nhà, những tu sĩ bị phần thưởng hấp dẫn mà chen chúc ngoài cửa đã biến mất sau lưng, bên tai lập tức yên tĩnh đi nhiều.
Ngoài cửa dẫn vào nhà chính có một tu sĩ trung niên thân hình gầy gò đang đứng. Thấy Ngu Thừa Diễn, y ôm quyền thi lễ.
"Vị đạo hữu này, mời vào trong."
Ngu Thừa Diễn đi theo sau y vào trong nhà, khi ngồi xuống bên bàn, vị tu sĩ trung niên này vừa rót trà, vừa mở miệng nói: "Tại hạ Ninh Trường Đông, là quản sự của Ninh gia. Đạo hữu xưng hô thế nào?"
"Tiêu Lang." Ngu Thừa Diễn nói.
"Tiêu đạo hữu, may mắn may mắn." Ninh Trường Đông vừa đặt chén trà trước mặt Ngu Thừa Diễn, vừa cười ha hả. "Ngài đã đến đây, nhất định cũng là nghe qua chuyện của tiểu thư nhà chúng tôi rồi nhỉ."
Ngu Thừa Diễn không biết tiêu chuẩn chọn người của đệ tử thế gia ở cửa là gì, nhưng nếu hắn đã vào được, vậy có nghĩa là trên người hắn nhất định có thứ mà Ninh gia cần.
Chỉ có người có d*c v*ng rõ ràng mới dễ nắm bắt, Ngu Thừa Diễn giả vờ rất sốt sắng nói: "Ta vốn là đi ngang qua Thương Vân Tiên Châu, ở tửu lâu nghe nói chỉ cần tìm được manh mối liên quan đến Ninh gia tiểu thư là có thưởng lớn, có phải là thật không?"
"Không sai, đúng là như vậy." Ninh Trường Đông cười nói.
"Vậy... vậy ta có được xem là giành được tư cách rồi không?" Ngu Thừa Diễn nói. "Chỉ là không biết thù lao rốt cuộc là gì, có xứng đáng với thời gian ta ở lại đây không."
Vẻ mặt nghèo nàn và tính toán của thanh niên vừa lộ ra đã lập tức kéo bộ dạng nho nhã tuấn mỹ của Tiêu Lang xuống mấy bậc.
Bản thân Ngu Thừa Diễn tuy là kiếm tu nhưng vì có thiên phú dị bẩm, vận thế kinh người, dù ba ngàn năm qua hắn không dựa vào Tạ Kiếm Bạch, chỉ dựa vào bản thân cũng luôn nhận được nhiều cơ duyên pháp bảo. Thật ra ngoài việc mẫu thân mất sớm và không hòa thuận với phụ thân, con đường tu đạo của Ngu Thừa Diễn rất thuận lợi.
Nhưng phần lớn tu sĩ trên đời không có được cơ duyên như hắn, ví như một số tu tiên giả không có môn phái, tu vi bình thường, không có thiên phú. Thân là tán tu sống trong cảnh nghèo túng, giật gấu vá vai, sống cũng không được như ý, lâu dần tinh thần và khí chất của họ đều bị bào mòn, trở nên khôn lỏi lõi đời, lang thang giữa các tiên thành xem có nơi nào cần người không, sống tạm bợ qua ngày.
Ngu Thừa Diễn đang giả làm loại người này, Ninh Trường Đông trên mặt vẫn giữ vẻ hòa nhã vui vẻ nhưng trong lòng đã không còn kính trọng và khách khí như lúc mới gặp hắn nữa.
"Thù lao đương nhiên là có, chỉ là cũng phải xem Tiêu đạo hữu ngài có đáng giá hay không." Ninh Trường Đông cười nói.
Chén trà trong tay Ngu Thừa Diễn vừa nâng lên, vừa nghe thấy lời y lại đặt mạnh xuống bàn làm trà trong chén văng ra một chút.
"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Hắn cau mày nói.
Càng tỏ ra hùng hổ, càng cho thấy đây là đồ giả vờ.
Ninh Trường Đông khách khí nói: "Đạo hữu đừng vội, ý của tại hạ là, đã thành tâm hợp tác, đương nhiên phải hiểu thêm về ngài một chút. Dám hỏi đạo hữu hiện nay tu vi thế nào, sư phụ đến từ môn phái nào?"
"Ta là Kim Đan kỳ!" Ngu Thừa Diễn lạnh lùng nói: "Không môn không phái."
"Tán tu muốn tu luyện đến Kim Đan kỳ cũng không dễ dàng, xem ra đạo hữu có khí vận quấn thân, tại hạ bội phục." Ninh Trường Đông cười nói: "Tiêu đạo hữu đi đường du lịch vất vả rồi, hay là hôm nay cứ nghỉ ngơi ở đây đi, ngày mai theo đội ngũ tập hợp của chúng ta cùng xuất phát."
Ngu Thừa Diễn mặt ngoài hừ một tiếng nhưng trong lòng lại có chút trầm xuống.
Hắn biểu hiện ra là một kẻ không có thiên phú, chỉ là một bao cỏ phế vật có một khuôn mặt ưa nhìn. Ninh Trường Đông hẳn là có thể phát hiện, Kim Đan kỳ của 'Tiêu Lang' này rất giả, rất có thể là hắn dựa vào khuôn mặt tuấn mỹ này để xài ké đan dược, cưỡng ép lên đến Kim Đan kỳ, thực lực có được đều chỉ là ảo, nói không chừng tu vi thật chỉ có ở đỉnh Trúc Cơ kỳ, thậm chí là Trúc Cơ trung kỳ.
Nhưng dù vậy, Ninh Trường Đông lại vẫn ngon ngọt giữ hắn ở lại, ý đồ của y rốt cuộc là gì?
E rằng cái đội ngũ ngày mai phải xuất phát cũng chỉ là cái cớ để giữ hắn lại mà thôi.
Nhân cơ hội này ở lại bên trong Ninh gia đương nhiên là chuyện tốt, nhưng Ngu Duy vẫn còn ở khách đ**m. Nàng như tâm bệnh của hắn, dù đã có tầng tầng kết giới bảo vệ nhưng hễ nghĩ đến việc để nàng một mình qua đêm ở nơi xa lạ, trong lòng Ngu Thừa Diễn lại không yên.
Ngu Thừa Diễn do dự nhiều lần, cuối cùng hắn vẫn ở lại.
Hắn đi theo đệ tử Ninh gia đi vòng vèo trên con đường trong chủ trạch, dần dần đi sâu vào bên trong Ninh thị.
Càng đi vào trong, xung quanh càng yên tĩnh. Sắc trời cũng dần dần tối sầm lại như một tảng đá đè nặng trên lưng người ta.
Thế gia giữ lại sự truyền thừa của gia tộc phàm nhân, chủ trạch đáng lẽ phải náo nhiệt nhất nhưng Ninh gia lại không có chút hơi thở sự sống nào, diện tích nơi này lại rất lớn, khiến người ta phải sởn gai ốc.
Đi một lúc lâu, đệ tử thế gia mới dừng lại ở một viện, khách khách khí khí mời Ngu Thừa Diễn vào.
Ngu Thừa Diễn bước vào, hắn quan sát các vật dụng trong phòng rồi ra vẻ tùy ý hỏi: "Những người khác trong đội ngày mai ở đâu, sao ta không nghe thấy động tĩnh gì?"
"Để các vị đạo quân nghỉ ngơi thoải mái, chúng ta đã sắp xếp mỗi người ở một nơi khác nhau." Đệ tử Ninh thị khách khí nói: "Trời sắp tối rồi, ngài nghỉ ngơi sớm mới tốt."
Nói xong câu đó, đệ tử liền quay người rời đi, cửa cũng bị đóng lại.
Ngu Thừa Diễn đến bên cửa, hắn kéo kéo, tay nắm cửa không hề nhúc nhích. Căn phòng này cũng thật kỳ lạ, vậy mà không có một cánh cửa sổ nào, chỉ có đèn thắp sáng trong phòng, khiến căn phòng này không giống như nơi ở mà giống một cái lồng giam hơn.
Đối với những điều này, hắn cũng không mấy kinh ngạc. Sau khi kiểm tra khắp nơi, Ngu Thừa Diễn cơ bản có thể xác định, dưới lòng đất của sân viện này có ẩn giấu trận pháp, hẳn là bút tích của tu sĩ trên Nguyên Anh kỳ, đủ để nhốt tu sĩ Trúc Cơ kỳ hoặc dưới Kim Đan trung kỳ.
Ngoài ra, trong phòng này còn ẩn giấu mấy pháp bảo do thám, có thể khiến người ta từ xa nhìn thấy tình hình trong phòng.
Ngu Thừa Diễn phát hiện ra nhưng hắn giả vờ không thấy.
Hắn đến bên giường nằm xuống, nhắm mắt lại, lòng trĩu nặng tâm sự.
-
Ở bên kia khách đ**m.
Mặt trăng đã lên đến đỉnh trời, xuyên qua cửa sổ rọi xuống mèo con đang cuộn tròn trên giường.
Mèo trắng nhỏ buồn ngủ lăn một vòng rồi mới từ từ mở mắt ra, nhất thời có chút đứt đoạn ký ức.
"Tỉnh ngủ rồi à?"
Lúc này, một giọng nói thanh lãnh từ ngọc bài trên bàn vang lên.
Mèo con lập tức lật người ngồi dậy, nó duỗi thẳng người, hai chân sau đạp vào mép giường, hai chân trước đặt lên cạnh bàn, ngay sau đó một cái đầu nhỏ xù lông nhô ra từ cạnh bàn.
Nó theo thói quen meo một tiếng rồi mới nhớ ra biến lại thành hình người.
Cánh tay trắng nõn thon dài vươn qua mặt bàn, nhặt lấy ngọc bài.
"Tạ Thanh?" Ngu Duy nghi hoặc nói: "Ta không nhớ đã liên lạc với ngươi."
"Ngu Thừa Diễn ra ngoài rồi." Tạ Kiếm Bạch nói: "Hắn không yên tâm để ngươi một mình nên lúc đi đã dùng ngọc bài của ngươi liên lạc với ta."
"Ồ..." Ngu Duy mơ mơ màng màng, nàng vừa tỉnh ngủ, đầu óc còn đang quay hơi chậm, một lúc sau, nàng mới đột nhiên hoàn hồn: "Hắn đi đâu vậy?"
"Hắn đến điều tra Ninh gia rồi, chính là nơi ngươi cảm thấy sát khí ngưng tụ." Tạ Kiếm Bạch nói.
Ngu Thừa Diễn dùng ngọc bài của Ngu Duy để liên lạc với Tạ Kiếm Bạch là thật, cho dù hắn có không hợp với cha mình đến đâu nhưng chỉ cần Tạ Kiếm Bạch ở đó, Tạ Kiếm Bạch biết chuyện này, dường như trong lòng thanh niên cũng có thể thêm một cái khóa an tâm.
Chỉ là ban đầu hắn không định để Tạ Kiếm Bạch nói thật cho Ngu Duy, nhưng Tạ Kiếm Bạch không biết nói dối, y hoặc là im lặng không nói, hoặc là những lời nói ra đều là sự thật.
Dù sao thì nói thật, làm một người chính trực, cũng là một trong những quy tắc tự trói buộc bản thân của Tạ Kiếm Bạch.
Ngu Thừa Diễn tuy không cãi lại được y, hắn cũng đã đồng ý nhưng hắn tuyệt đối không ngờ Tạ Kiếm Bạch vừa lên đã nói hết tất cả mọi chuyện.
"Sao bây giờ hắn lại đi? Không phải đã nói ngày mai sẽ cùng đi rồi sao?"
"Hắn cho rằng ngươi thực lực thấp kém, việc đến Ninh thị đối với ngươi có thể có nguy hiểm." Tạ Kiếm Bạch nói bằng ngữ khí đều đều: "Vì vậy hắn đã để ngươi lại khách đ**m, một mình hắn đi do thám."
"Ồ..."
Ngu Duy ngồi bên bàn, tay nàng ôm ngọc bài, ánh trăng chiếu lên người nàng.
Ngu Thừa Diễn trước khi đi lo lắng nàng sẽ tức giận hoặc không hài lòng nhưng thực tế Ngu Duy không có những suy nghĩ này, nàng chỉ đột nhiên rơi vào mờ mịt.
"Sao thế?" Tạ Kiếm Bạch hỏi.
"Không có gì, ta chỉ đột nhiên... không biết phải làm gì nữa." Ngu Duy cầm ngọc bài, nàng nằm bò trên bàn rồi hỏi: "Vậy ta phải đợi hắn trở về mãi sao?"
Tạ Kiếm Bạch hỏi lại: "Ngươi nghĩ thế nào?"
Ngu Duy thực ra cũng không biết.
Nghĩ kỹ lại thì nàng dường như luôn là người được bảo vệ, nàng nghe lời Ninh Tố Nghi, nghe lời Ngu Thừa Diễn vì họ có nhiều kinh nghiệm hơn, đáng để nàng tin tưởng.
Cũng giống như suốt chặng đường nàng đều cảm thấy mình sắp gặp được A Ninh và quả quyết tin rằng mình nhất định có thể giúp được gì.
So với những người bảo vệ mình, Ngu Duy luôn cảm thấy mình dường như chẳng làm được gì. Lần này, vì có thể nhìn thấy sát khí, nàng đã tìm được đúng hướng, cũng đã được Ngu Thừa Diễn công nhận... nàng tưởng rằng lần này mình có thể làm được việc gì đó hữu ích.
Ngu Thừa Diễn cũng đã hứa với nàng như vậy, nhưng quay đi một cái, thanh niên lại hành động một mình.
Nàng lại một lần nữa được bảo vệ cẩn thận.
Ngu Duy tuy hấp thu năng lượng tiêu cực của người khác nhưng bản thân nàng chưa từng có những cảm xúc này, chỉ là giờ phút này, nàng có chút... cảm giác trống rỗng.
"Ta có nghĩ gì đâu." Ngu Duy gối cằm lên khuỷu tay, dùng ngón tay nghịch ngọc bài trên bàn, nàng chán chường nói: "Các ngươi đều thông minh hơn ta, ta nghe theo các ngươi là được rồi."
Tạ Kiếm Bạch im lặng một lúc rồi nói: "Có người sống bằng đầu óc, nhưng điều đó không nói lên điều gì, cách sinh tồn của mỗi người đều khác nhau."
"Vậy còn ngươi?" Ngu Duy chống người dậy, hứng thú hỏi: "Ngươi dựa vào cái gì?"
"Rất lâu trước đây là dựa vào trực giác. Trong lúc nguy cấp, kiếm phải nhanh hơn đầu óc mới có một tia sinh cơ."
Ngu Duy vốn muốn nghe Tạ Kiếm Bạch nói tiếp, dù sao y đã nói "rất lâu trước đây", vậy chắc chắn sẽ có "bây giờ". Kết quả là nam nhân lại đột nhiên im lặng.
"Ngu Thừa Diễn có con đường của hắn, Ngu Duy, ngươi cũng có con đường của riêng mình." Một lúc sau, Tạ Kiếm Bạch nói: "Hắn là kiếm tu, ngươi không phải, đúng không?"
"Ta là mèo!" Ngu Duy kiêu ngạo tuyên bố.
"Ừm." Giọng Tạ Kiếm Bạch dịu đi một chút: "Mèo là thợ săn bẩm sinh, có những việc không cần người ngoài phải dạy nó phải làm thế nào."
Ngu Duy thực ra lại có chút không hiểu, nàng không biết Tạ Kiếm Bạch có cân nhắc đến điểm này không, y nói: "Đừng nghĩ bất cứ điều gì, cứ theo trực giác của ngươi mà nói cho ta biết, ngươi muốn làm gì?"
"Ta... ta muốn biến lại thành mèo để xem Ninh gia thế nào, xem A Ninh có ở trong đó không." Ngu Duy thành thật nói, và bổ sung thêm một câu: "Ta biết làm vậy rất nguy hiểm, ta chỉ nghĩ bừa thôi, ta sẽ ngoan ngoãn đợi Lăng Tiêu về."
"Thật sao?" Giọng Tạ Kiếm Bạch trầm xuống mấy phần, y nhẹ nhàng hỏi: "Nếu ta có thể dạy ngươi cách giải kết giới của hắn, ngươi muốn ở lại đây hay muốn tự mình đi tìm Ninh Tố Nghi?"
Ngu Duy ngây người, nàng không ngờ Tạ Kiếm Bạch lại nói ra những lời như vậy.
"Ta..." Nàng do dự một lúc lâu mới nói: "A Ninh là bạn của ta, ta muốn tự mình đi tìm nàng. Nhưng Lăng Tiêu bảo ta..."
"Ta đã để lại cho ngươi một pháp bảo từ trước, ở ngay trong nhẫn trữ vật của ngươi." Tạ Kiếm Bạch nói: "Lấy nó ra, ta sẽ dạy ngươi. Còn việc đi hay không hoàn toàn phụ thuộc vào ý muốn của chính ngươi."
Ngu Duy lục ra pháp bảo Tạ Kiếm Bạch để lại, nàng không khỏi ôm đầu mình.
Nếu như trước đó nàng biết mình không thể ra ngoài thì thôi, bây giờ bị Tạ Kiếm Bạch dụ dỗ, lòng nàng liền không khỏi rục rịch.
"Lỡ ta làm sai chuyện gì thì sao?" Ngu Duy có chút bối rối. "Lỡ như Lăng Tiêu..."
Tạ Kiếm Bạch bình tĩnh nói: "Ta tin ngươi."
Giọng nói trong trẻo từ tính của y đã xoa dịu nỗi lo trong lòng Ngu Duy, khiến nàng dần dần bình tĩnh trở lại.
Ngu Duy suy nghĩ một lúc, nàng khẽ nói: "...Ta vẫn muốn đi tìm A Ninh."
"Ừm." Phản ứng của Tạ Kiếm Bạch rất bình thản, dường như không hề ngạc nhiên. Y nói: "Ta dạy ngươi cách ra ngoài."
—--
Tác giả có lời muốn nói:
Chó con: Ta thật sự cảm ơn ngươi.
______