Trở Thành Mẫu Thân Đoản Mệnh Của Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 51

Một đêm trăng sáng sao thưa, trên đường phố vẫn náo nhiệt không ngớt, người đi kẻ lại như nước chảy, các cửa hiệu, tửu lâu trà lâu đều sáng trưng suốt đêm.

Vì trong tiên thành cấm tu sĩ bay lượn, trên mái hiên lại càng yên tĩnh hơn nhiều, chỉ có ánh trăng rải trên những miếng gạch ngói.

Một bóng trắng lướt qua xà nhà, lặng lẽ xuyên qua khu thành.

Tiểu yêu miêu chạy trên mái nhà, lanh lẹ nhảy chuyền trên các mái hiên khác nhau. Trên chiếc cổ trắng như tuyết, xù lông của nó có đeo một mặt dây chuyền hồng ngọc nhỏ bằng hạt gạo, ẩn hiện trong bộ lông trắng khi nó chạy.

Nó chạy một mạch cho đến khi đến khu chợ trung tâm ngã tư của Thanh Phong Thành mới khựng lại.

Mèo trắng nhỏ ngồi xổm bên mép mái hiên, đôi mắt màu xanh băng nhìn xuống dòng người chen chúc bên dưới, cái đuôi nó khẽ phe phẩy.

Sau khi quan sát kỹ một lúc, nó từ mái nhà nhảy xuống, đạp lên đầu những người qua đường, nhanh chóng đi qua khu chợ lớn giữa trung tâm thành rồi lại nhảy lên mái nhà.

Động tác của nó nhẹ nhàng và nhanh chóng đến mức người bị đạp lên đầu ngơ ngác ngẩng lên nhưng chẳng thấy gì, chỉ đành cho rằng mình bị ảo giác rồi tiếp tục đi đường.

Kể từ khi được đưa về Huyền Thiên Tông hai năm trước, nó từ một con mèo hoang nhỏ đã biến thành một chú mèo cưng được cả đám yêu chiều. Trước là được Ninh Tố Nghi chăm sóc, đến khi Ngu Thừa Diễn đến, nó lại càng được chăm sóc kín kẽ không một kẽ hở.

Cuộc sống ăn không ngồi rồi trôi qua đã qua quá lâu, tiểu yêu miêu gần như đã quên mất cảm giác tự do chạy nhảy trong gió.

Trong đôi đồng tử màu xanh băng của nó phản chiếu con phố rực rỡ ánh đèn. Tiên thành tráng lệ này trong tầm nhìn của tiểu yêu miêu lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác: trên không trung phía trên đầu người đi đường, những hạt cát đủ loại màu sắc trôi nổi như một dòng sông kỳ lạ, soi bóng cùng dòng người tấp nập bên dưới.

Và ở phía bắc thành, có một đám mây đen hình thành từ sát khí che trời lấp đất, ngăn cản cả ánh sao và mặt trăng.

Nó chạy về phía đám mây đen, những luồng sát khí trôi nổi trên đường đều né tránh nó còn những luồng sát khí đến gần xung quanh tiểu yêu miêu đều bị nó hút đi.

Xuyên qua vô số khu phố náo nhiệt, dần dần, càng đến gần Ninh gia, xung quanh càng trở nên yên tĩnh.

Cho đến cuối cùng, khi trên đường không còn một bóng người, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống con đường đá.

Tiểu yêu miêu dừng bước, nó không biết mình đã đến địa phận của Ninh gia, những con phố vắng lặng này đều thuộc về Ninh thị. Nó quay đầu lại, thấy ánh đèn của Thanh Phong Thành và dòng người qua lại như mắc cửi đã ở rất xa rồi.

Nó thu lại ánh mắt, nhìn bức tường cao của chủ trạch Ninh gia trước mặt.

Dưới ánh trăng, bức tường đá vốn màu xám của Ninh gia trông như toát ra một màu trắng bệch, sau tường không có một tiếng động, chỉ có sát khí ngưng tụ trên không trung phủ đệ chứng minh nơi đây vẫn có người ở, chỉ là không biết vì sao lại yên tĩnh như vậy.

Tiểu yêu miêu đang định trèo lên tường, đúng lúc này, tai nó run lên, đôi mắt xanh trong veo lập tức ngước lên.

Giây tiếp theo, quản sự Ninh thị Ninh Trường Đông đột nhiên xuất hiện, y đi qua nơi mèo con trắng vừa ngồi, quét mắt nhìn con phố không một bóng người.

Ninh Trường Đông cẩn thận kiểm tra xung quanh vẫn không phát hiện động tĩnh gì, đôi mày y không khỏi cau lại.

Y lấy pháp bảo liên lạc trong người ra, không bao lâu sau, ba đệ tử Ninh thị đột nhiên xuất hiện bên cạnh y. Ba người này đến và đi tự do như vậy, tu vi ít nhất cũng đã ở Kim Đan kỳ nhưng họ vẫn tỏ ra rất tôn kính Ninh Trường Đông.

"Quản sự, ngài gọi chúng tôi có việc gì ạ?" Người dẫn đầu cung kính hỏi.

"Ba người các ngươi đêm nay ở vòng ngoài dò xét canh gác, đêm nay là ngày trọng đại của thiếu gia, ngay cả một con mèo cũng không được để lọt vào cho ta." Ninh Trường Đông trầm giọng nói.

Vẻ mặt y âm trầm vô cùng, trong đêm tối càng mang vẻ đáng sợ khủng khiếp, đâu còn dáng vẻ hiền hòa thân thiện như lúc gặp Ngu Thừa Diễn ban ngày?

Ba người nhìn nhau, người dẫn đầu chắp tay thi lễ nói: "Vâng."

Đợi đến khi bóng dáng Ninh Trường Đông biến mất, ba người mới hơi thả lỏng.

"Y có phải bị điên rồi không, lại lên cơn gì vậy? Bên ngoài ít nhất đã có đến tám lớp kết giới, đừng nói là mèo, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh Hóa Thần kỳ cũng không thể lặng lẽ vào được." Một người trong số đó hạ giọng nói: "Bên trong kết giới có gì mà phải tuần tra, ta thấy y chỉ muốn hành hạ chúng ta mà thôi."

"Đúng vậy, y là cái thá gì, còn dám chỉ tay năm ngón với chúng ta." Một người khác cũng bất mãn nói: "Nếu không phải phu nhân lão gia cóc chút coi trọng y..."

"Thôi, các ngươi đừng nói nữa." Đệ tử Ninh thị dẫn đầu cau mày nói: "Đêm nay là ngày trọng đại của thiếu gia, không thể có một chút sai sót nào, cảnh giác một chút là chuyện tốt."

Ba người thôi không ca thán nữa, ai nấy đều tản ra, ẩn mình vào trong bóng tối.

Bên kia, Ninh Trường Đông đi thẳng về phía sâu trong chủ trạch. Y không đến viện chính trung tâm nơi gia chủ thường ở mà lách mình vào một căn nhà nhỏ không mấy bắt mắt.

Đây dường như là phòng chứa đồ lặt vặt, Ninh Trường Đông bay qua đống đồ trong phòng, đến bên giá sách ở trong cùng. Y tiếp tục tiến về phía trước, giá sách như một ảo ảnh xuyên qua cơ thể y, mãi cho đến khi Ninh Trường Đông vào trong, mọi thứ mới trở lại như cũ.

Xuyên qua trận pháp ẩn giấu, khi một lần nữa mở mắt ra, Ninh Trường Đông đã ở dưới lòng đất. Dưới phủ đệ của Ninh gia là một thành phố ngầm có diện tích còn lớn hơn cả phủ đệ, tất cả những nơi nhìn thấy được đều chi chít những câu thần chú, từng huyết trận một đã biến Ninh gia thành trung tâm của pháp đàn, hấp thu và đánh cắp khí mạch của toàn bộ tiên thành.

Ninh Trường Đông đi dọc theo mật đạo tối tăm vào trong, mãi cho đến khi dừng lại trước một cánh cửa. Y nhẹ nhàng gõ cửa rồi mới đẩy tay nắm cửa.

Khác với hành lang âm u quỷ dị bên ngoài, bên trong phòng được trang trí như thể đây mới là nhà chính của Ninh gia, đồ đạc không thiếu thứ gì cả, chúng đều quý giá và sang trọng, thậm chí còn có cả cửa sổ và ánh nắng được mô phỏng bằng pháp bảo.

Bên ngoài là sương đêm dày đặc, trong phòng lúc này mới là chính ngọ.

Mùi đàn hương lượn lờ, hòa lẫn với vị đắng của linh dược trong căn phòng.

Ninh Trường Đông vừa vào đã quỳ một gối hành lễ, từ trong phòng truyền ra giọng nói trầm thấp của một nam nhân trung niên: "Đi đâu vậy?"

"Thuộc hạ cảm thấy kết giới dường như có tiếng động lạ, đi kiểm tra thì không thấy gì cả, có thể là mèo hoang đi qua bên ngoài đã chạm phải kết giới." Ninh Trường Đông cung kính nói: "Để chắc chắn, thuộc hạ đã cử Ninh Thạch và những người khác đi tuần tra bên ngoài."

"Ngươi trước nay vẫn luôn cẩn thận, lúc này cảnh giác một chút thì hơn." Nam nhân trung niên cũng tán thành.

Lúc này, một tiếng bước chân khác vang lên, Ninh Trường Đông vội vàng cúi đầu thấp hơn nữa.

"Thanh nhi, đến giờ uống thuốc rồi." Một giọng nữ trung niên vang lên, ngay sau đó, mùi đắng càng lúc càng nồng hơn, khiến cho tu sĩ có tu vi cũng không khỏi phải cau mày.

"Trường Ninh, ngươi ngồi đi." Cùng lúc đó, nam nhân cũng cất tiếng.

Ninh Trường Đông lúc này mới đứng dậy từ dưới đất rồi ngồi xuống bên ghế. Y ngẩng đầu lên, chỉ thấy người ngồi ở vị trí chủ tọa chính là gia chủ của Ninh gia, Ninh Thế Khang.

Còn ở sâu trong phòng là chiếc giường được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp màn che, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người bên trong.

Ninh phu nhân bưng linh dược đứng bên giường, một lát sau, một bàn tay khô héo gầy gò, da dẻ lở loét từ trong màn đưa ra, nhận lấy bát thuốc.

"Mẫu thân, chúng ta thật sự có thể thành công sao?" Từ trong màn che truyền ra một giọng nói trẻ tuổi nhưng có chút khàn khàn, hắn nói: "Nếu như thất bại..."

"Chúng ta đã mưu tính lâu như vậy, sẽ không thất bại đâu." Ninh phu nhân vừa an ủi, vừa nghiêm túc nói: "Đêm nay là thời điểm tốt nhất để cử hành huyết tế, bao nhiêu thân xác trước đây đều có chút thiếu sót, đúng vào lúc này lại có một người được chọn ra hoàn mỹ nhất, đây không phải là minh chứng Ma Thần đang ưu ái chúng ta sao?"

Nghe lời của Ninh phu nhân, thanh niên trên giường cũng yên tĩnh trở lại, im lặng uống hết bát linh dược.

Người dân Thanh Phong Thành đều biết nhi tử duy nhất của chủ gia Ninh thị, Ninh Thanh là một kẻ tàn tật ốm yếu nhưng vẫn lưu truyền hình tượng lương thiện và phong độ của hắn. Dù chưa từng gặp Ninh Thanh nhưng những người ngoài nhắc đến Ninh thị thiếu gia luôn vô thức cho rằng đó là một thanh niên tuấn mỹ bệnh tật.

Nhưng chỉ có những người hầu h* th*n cận trong Ninh gia như Ninh Trường Đông mới biết, da trên người Ninh Thanh lở loét bong tróc trên diện rộng, thân hình hắn đã khô héo và gầy gò như một ông lão.

Mệnh số của hắn lẽ ra đã kết thúc từ mấy chục năm trước nhưng lại bị Ninh lão gia và Ninh phu nhân dùng huyết cấm thuật cưỡng ép giữ lại, giống như một người chết biết đi, kéo dài tàn hơi suốt ngần ấy năm.

Trên ghế chủ tọa, Ninh Thế Khang tay cầm chén trà, y đang nhìn vào hình chiếu của pháp bảo trước mặt. Nghe lời của phu nhân, y lại hừ một tiếng.

"Cái tên Tiêu Lang này tướng mạo không tệ, chỉ là căn cơ quá kém. Ăn đan dược để cưỡng ép lên Kim Đan kỳ quả thực là ngu ngốc hết chỗ nói. Đừng nói là không có tu vi Kim Đan, nói không chừng còn có thể tự làm tổn thương bản thân." Ninh Thế Khang lạnh lùng nói: "Dùng hắn làm thân xác cho Thanh nhi, thật sự là đã để Thanh nhi phải chịu ấm ức rồi."

"Được rồi, có hắn đã là tốt lắm rồi. Hơn nữa, Thanh nhi của chúng ta cũng không cần đến căn cốt của hắn." Ninh phu nhân dùng vẻ mặt hiền từ hòa ái khuyên giải Ninh Thế Khang, khi bà ngẩng đầu nhìn Ninh Trường Đông, giọng nói đã lạnh đi một chút: "Trường Đông, ngươi đi xem nàng ta thế nào rồi, đừng để nàng ta tìm chết."

"Vâng."

Ninh Trường Đông rời khỏi phòng, y đi về phía trước, trên hành lang tối tăm khắc đầy thần chú, không biết đã đi bao lâu, cuối cùng y đến một nhà lao bị vô số trận pháp bao vây.

Sâu trong phòng giam có một người dựa ngồi trong bóng tối, nhìn kỹ sẽ thấy cổ tay, cổ, và eo của người đó đều bị pháp bảo cố định trên tường, hai bên vai còn có đinh xương xuyên thẳng qua, khống chế nàng một cách chặt chẽ.

Nàng cúi đầu, mái tóc dài che đi khuôn mặt nàng.

Có người đến, nàng cũng không có phản ứng gì.

"Tiểu thư, mấy ngày nay sống thế nào?" Ninh Trường Đông giả nhân giả nghĩa nói: "Ngươi tội gì phải chịu khổ như vậy? Thiếu gia sinh ra đã cao quý, có thể mượn xương thịt của ngươi để tái sinh đã là phúc lớn của ngươi rồi."

Lời của Ninh Trường Đông có ý hết sức mỉa mai nhưng Ninh Tố Nghi vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Nữ tử khẽ ngẩng đầu, xuyên qua những sợi tóc rối, đôi mắt nàng phát ra ánh sáng lạnh lẽo và đáng sợ.

Điều này hoàn toàn khác với những gì Ninh Trường Đông tưởng tượng, y cho rằng nàng sẽ như một con chó mất chủ mà nổi trận lôi đình hoặc tức giận mắng chửi. Nhưng tất cả những điều đó đều không xảy ra.

Nàng không giống một người bị thương nặng sắp chết, ngược lại nàng giống như một con dã thú đang ẩn mình trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng để cắn trả.

"Ngươi là cái thá gì." Ninh Tố Nghi nhàn nhạt nói: "Cút."

"Ngươi..." Ninh Trường Đông tức giận đến mức bật cười. "Tốt lắm, ta thật muốn xem xem tiểu thư ngươi có thể kiêu ngạo đến bao giờ!"

Nam nhân phẩy tay áo bỏ đi, để lại Ninh Tố Nghi trong phòng giam âm u tăm tối này.

Nàng dựa vào vách đá, cơ thể chịu đau đớn kéo dài đã trở nên tê dại, máu không ngừng chảy ra khiến nhiệt độ cơ thể nàng càng lúc càng lạnh. Thiếu máu sẽ không g**t ch*t một tu sĩ, đây chỉ đơn thuần là sự tra tấn.

Ninh Tố Nghi nhắm mắt lại, nàng tự giễu nở một nụ cười.

Bao nhiêu năm qua, nàng cứ ngỡ phụ mẫu chỉ là thiên vị người huynh trưởng ốm yếu mà thôi. Nàng đã cố gắng tu luyện dưới sự hà khắc của họ, đáp ứng mọi yêu cầu của họ, thậm chí là làm huyết dẫn định kỳ để bào chế thuốc cho huynh trưởng.

Để có được sự công nhận của phụ mẫu, nàng đã trở thành con dao của Ninh gia, trừ khử rất nhiều phiền phức cản đường Ninh gia, cuối cùng để tránh tai tiếng, nàng đã phải mai danh ẩn tích vào ngoại môn Huyền Thiên Tông.

Từ đầu đến cuối, không ai biết chủ gia của Ninh thị còn có một nữ nhi.

Quan niệm về gia đình của Ninh Tố Nghi đã sớm bị bóp méo trong quá trình trưởng thành, nàng muốn làm họ hài lòng, muốn họ thừa nhận giá trị của mình, mặc dù nàng biết phụ mẫu và huynh trưởng dường như vẫn luôn coi nàng như người ngoài.

Trước đây, đôi khi nàng cũng thoáng nghi ngờ mọi thứ về mình nhưng khi nàng thấy Ninh Thanh nằm trên giường, yếu ớt gọi nàng là tiểu muội, Ninh Tố Nghi vẫn nảy sinh một vài ảo tưởng, nếu nàng làm tốt hơn, tìm cách chữa khỏi bệnh cho huynh trưởng, liệu họ có yêu thương nàng không?

Cho đến tận bây giờ, Ninh Tố Nghi cuối cùng mới phát hiện ra, hóa ra sự ra đời của nàng chỉ vì Ninh Thanh cần máu thịt của một người cùng phụ cùng mẫu.

Phụ mẫu nàng đã phát điên mất rồi. Để giữ lại nhi tử lẽ ra đã phải chết này, trước nàng, Ninh phu nhân đã sinh ba lần liền chỉ để có thể sinh ra một đứa trẻ có căn cốt cực tốt, có thể làm huyết tế căn cốt cho Ninh Thanh.

Họ đã thu thập đủ loại huyết thuật cấm thuật từ các tộc ở hạ giới, chỉ cần có một tia hy vọng, họ sẽ không từ thủ đoạn nào.

Cho đến khi biết được từ nơi của Ma tộc rằng nhiều ma tu thuần huyết vẫn còn tín ngưỡng Ma Thần đã biến mất từ lâu, phu thê Ninh Thế Khang như thể đã cảm thấy được sự chỉ dẫn nào đó, từ đó họ lại càng điên cuồng hơn.

Ninh Tố Nghi không khỏi cười lạnh.

Sợ nàng tự vẫn ư? Nàng sẽ không bao giờ.

Ma Thần có tồn tại hay không nàng không biết, chỉ là nếu bọn họ đã vô tình như vậy, đến một con đường sống cũng không chừa cho nàng, vậy thì đừng trách nữ nhi không tồn tại này của họ sẽ kéo họ xuống mười tám tầng địa ngục!

Bình Luận (0)
Comment