Đối diện với ánh mắt mong chờ của Ngu Duy, thái dương Tạ Kiếm Bạch có chút nhói đau.
Đôi mày kiếm của hắn hơi nhíu lại, hắn mím môi, không biết phải sửa đổi hành vi của Ngu Duy như thế nào.
Hắn đương nhiên biết rõ nam nữ không nên tùy tiện như vậy, nhất là khi Ngu Duy có lẽ chỉ vì ham vui chứ không thật sự động lòng với hắn. Nàng không hiểu, hắn lại dung túng ngầm đồng ý để nàng làm vậy, có chút hiềm nghi như muốn chiếm tiện nghi của tiểu cô nương.
Chỉ là tuy Tạ Kiếm Bạch hiểu đạo lý này nhưng để diễn đạt thành lời mà thuyết phục được Ngu Duy lại có chút khó khăn.
Vạn năm qua, mọi tâm tư của hắn đều đặt vào kiếm đạo và công vụ, hắn đã không còn hiểu rõ chuyện trần tục, cho nên tuy trong lòng hắn biết là sai, hắn lại rất khó có thể nói rõ được đạo lý này.
Kết quả là trong khoảng thời gian ngắn Tạ Kiếm Bạch im lặng, Ngu Duy không nhận được hồi đáp lại trực tiếp nhích lại gần.
Nàng định lại bổ nhào vào lòng hắn, Tạ Kiếm Bạch mau tay nhanh mắt, hắn nắm lấy eo nàng, không để nàng được như ý.
"Ngu Duy!" Thái dương Tạ Kiếm Bạch giật thót, hắn thấp giọng nói.
"Lại sao nữa?" Ngu Duy bị hắn tóm trong tay, nàng ngây thơ nói: "Sao chàng lại không cho ôm nữa rồi? Chàng thật là kỳ lạ."
... Rốt cuộc là ai kỳ lạ chứ!
Ngón tay thon dài mạnh mẽ của Tạ Kiếm Bạch nắm lấy vòng eo mềm mại của Ngu Duy, nhiệt độ truyền đến từ đầu ngón tay dường như càng lúc càng nóng, như muốn làm bỏng hắn.
"Nàng không thể như vậy, chúng ta... không thể như vậy."
Tạ Kiếm Bạch muốn buông nàng ra nhưng hắn vừa nới lỏng một chút, Ngu Duy lại định dán sát vào, hắn đành phải giữ nguyên tư thế này để giữ khoảng cách với nàng.
"Nàng có thể ngồi yên trước được không?" Tạ Kiếm Bạch đau đầu nói: "Ta có chuyện muốn nói với nàng, chuyện rất nghiêm túc."
"Không thể vừa ôm vừa nói chuyện nghiêm túc sao?" Ngu Duy hỏi.
"Không thể."
Thấy dáng vẻ thực sự rất kiên quyết của Tạ Kiếm Bạch, Ngu Duy mới miễn cưỡng gật đầu, đồng ý ngồi yên.
Tạ Kiếm Bạch buông Ngu Duy ra, hai người ngồi đối mặt nhau, lần này cuối cùng cũng có chút ra dáng rồi.
"Nàng không thể tùy tiện hôn môi người khác, đây là một chuyện rất thân mật." Tạ Kiếm Bạch nói: "Ra ngoài lâu như vậy rồi, nàng có từng thấy ai làm như vậy chưa?"
Tuy nói Tu Chân Giới cởi mở hơn phàm trần rất nhiều nhưng phong tục vẫn tương đối kín đáo, hiếm có ai lại hôn người mình yêu bên đường.
Ngu Duy ngẫm nghĩ một chút, hình như bất kể là ở môn phái hay ở bên ngoài, nàng thật sự chưa từng thấy ai hôn môi bao giờ?
"Nhưng ta muốn thơm thơm mà." Nàng không vui nói: "Người khác là người khác, ta là ta. Người khác làm gì thì liên quan gì đến ta?"
Tạ Kiếm Bạch nhận ra nói lý lẽ với Ngu Duy là điều không thể. Nàng có một cách nhìn thế giới của riêng mình, hoàn toàn khác biệt với những người khác.
Hắn chỉ có thể thuận theo logic của nàng, đau đầu hỏi: "Rốt cuộc nàng chỉ muốn thơm một cái hay là muốn thơm ta?"
Câu hỏi này đã làm khó Ngu Duy.
Nàng nghiêm túc suy nghĩ về sự khác biệt giữa hai điều đó, nếu đổi Tạ Kiếm Bạch thành người khác, ví dụ như Ngu Thừa Diễn? A không không không không, không biết tại sao, vừa nảy sinh ý nghĩ này, bản năng của nàng đã kháng cự mà rùng mình.
Nếu đổi thành Ninh Tố Nghi... Ừm, có thể thơm, nàng cũng bằng lòng thơm A Ninh. Nhưng nếu nói là muốn thơm nàng ấy đến mức nào thì lại không có, chỉ là có thể chấp nhận mà thôi.
Chỉ khi nghĩ đến Tạ Kiếm Bạch, nàng mới muốn rúc vào lòng hắn, muốn được hắn ôm, muốn thơm hắn, muốn thấy hắn vì mình mà thỏa hiệp - những thôi thúc này đều là độc nhất vô nhị.
"Muốn thơm chàng." Vì thế Ngu Duy trả lời như vậy.
Nàng thấy Tạ Kiếm Bạch sững sờ, ngay cả ánh mắt cũng hoảng loạn trong giây lát rồi đột nhiên hắn quay mặt đi, cúi đầu xuống.
Ngu Duy lúc này còn chưa hiểu thế nào là e thẹn, nàng chỉ nghi hoặc nhìn hắn cho đến khi Tạ Kiếm Bạch điều chỉnh lại vẻ mặt, một lần nữa ngẩng đầu lên.
Yết hầu hắn trượt một cái, hắn khó khăn cất lời: "Tại sao... lại muốn thơm ta?"
Tạ Kiếm Bạch là người không thích nói chuyện, cũng không thích biểu đạt bản thân. Nếu có một tia khả năng thì hắn sẽ không mở miệng. Đáng tiếc là hắn lại gặp Ngu Duy.
Nếu Tạ Kiếm Bạch không nói, Ngu Duy sẽ thật sự không hiểu. Điều đó đã ép một nam nhân trầm mặc ít lời cũng phải mở miệng nói chuyện.
"Chính là muốn thơm mà thôi." Ngu Duy chớp chớp hàng mi, nàng nhìn Tạ Kiếm Bạch rồi thẳng thắn nói: "Ta muốn chàng ôm ta, muốn thơm chàng, muốn dính lấy chàng - ta chỉ nghĩ đến chàng mới như vậy thôi, ta hoàn toàn không muốn thơm người khác."
Tạ Kiếm Bạch nhìn Ngu Duy chăm chú, hơi thở của hắn dần trở nên nặng nề, hắn dường như đã nhập thần nhưng rất nhanh lại tỉnh táo trở lại, thần sắc có chút giằng xé.
"Bây giờ thơm được chưa?" Ngu Duy ngồi không yên, nàng chống người nghiêng về phía trước, mong đợi hỏi.
Tạ Kiếm Bạch có chút ngơ ngác, hắn khẽ lẩm bẩm một mình: "Như vậy không đúng... ta không nên..."
"Cái gì mà đúng với không đúng, chàng đúng là kẻ kỳ lạ." Ngu Duy lẩm bẩm.
Nàng cảm thấy Tạ Kiếm Bạch dường như đã không còn bài xích như lúc nãy, cũng không tức giận nữa liền mặc kệ cho hắn nói gì, nàng sấn tới, vòng tay qua cổ Tạ Kiếm Bạch, ngẩng cằm lên rồi hôn thêm một lần nữa.
Đôi môi mỏng lành lạnh mềm mại của nam nhân nhanh chóng trở nên nóng rực, dẫu hắn không đáp lại, Ngu Duy vẫn thơm thơm l**m l**m, tìm thấy niềm vui vô tận trong hành động đơn giản này, căn bản không tài nào dừng lại được.
Nàng vốn tưởng đây chính là thơm một cái, mãi cho đến khi ngón tay Tạ Kiếm Bạch đang ôm eo nàng bỗng dùng sức, hắn cúi đầu, ngậm lấy cánh môi mềm mại và đầu lưỡi đang làm loạn của Ngu Duy, thân thể Ngu Duy bị hôn đến mức ngửa người ra sau liên tục.
"Ưm..."
Một người ngày thường vẫn luôn lãnh đạm và bình tĩnh như Tạ Kiếm Bạch, không ngờ khi hôn lại mạnh mẽ và dữ dội đến thế, Ngu Duy gần như không thở nổi, nàng bị hôn đến đầu óc tê dại.
Qua một hồi lâu sau, Tạ Kiếm Bạch mới buông nàng ra.
Môi Ngu Duy bị hôn đến đỏ ửng, đôi mắt nàng có chút mơ màng, đuôi mắt phiếm hồng, nàng không ngừng th* d*c, mãi vẫn chưa hoàn hồn.
Nhìn đôi mắt ngấn nước của nàng, ánh mắt Tạ Kiếm Bạch trở nên tối sầm lại.
Ngu Duy còn chưa hoàn hồn, Tạ Kiếm Bạch lại một lần nữa cúi người xuống, hôn lên đôi môi nàng. Ngu Duy bị hắn hôn đến thân thể mềm nhũn, bất giác lại bị hắn đè lên tấm thảm một lần nữa.
Ngu Duy ngẩn cả người, thơm một cái mà cũng có thể như thế này sao?!
Ngay khoảnh khắc này, nàng mới muộn màng nhận ra mình hình như đã chọc phải phiền toái lớn rồi.
Tạ Kiếm Bạch đoạn tình tuyệt ái vạn năm nhưng hắn là người, mà đã là người thì sẽ có d*c v*ng, chỉ là Tạ Kiếm Bạch đã đè nén d*c v*ng của một con người đến cực điểm.
Ngu Duy đã khơi gợi h*m m**n mà hắn đè nén suốt vạn năm qua, hậu quả cũng vô cùng mãnh liệt.
Hơi thở lạnh lẽo của Tạ Kiếm Bạch mang tính xâm lược như công chiếm thành trì, dưới thế công dữ dội như mưa bão, Ngu Duy vứt bỏ áo giáp, cổng thành rộng mở. Tạ Kiếm Bạch không thầy dạy cũng hiểu, nhanh chóng bắt nạt đầu lưỡi mềm mại và khoang miệng của nàng.
Ngu Duy không chút sức lực phản kháng, nàng bị hôn đến thất điên bát đảo, mãi đến khi Tạ Kiếm Bạch lại buông nàng ra, môi nàng hé mở rồi không ngừng th* d*c, Tạ Kiếm Bạch đã nghiêng đầu, men theo cánh môi nàng hôn xuống tận cổ.
Làn da trắng như tuyết của tiểu yêu miêu hằn lên những vết đỏ, mãi cho đến khi chóp mũi Tạ Kiếm Bạch chạm đến vạt áo dưới xương quai xanh của nàng, nam nhân bỗng khựng lại, chút lý trí còn sót lại ghìm cương, buộc hắn phải dừng bước.
Tạ Kiếm Bạch ngẩng đầu, hắn thấy đôi mắt Ngu Duy ngấn nước, bờ môi đỏ mọng, trên cổ toàn là dấu hôn, hơi thở hắn lại nặng thêm vài phần.
Hắn nhắm mắt, kéo giãn khoảng cách, gắng gượng xoay chuyển tâm niệm để bình tĩnh trở lại.
Mèo nhỏ vừa rồi còn dương oai diễu võ trêu chọc người ta nay đã bị hắn hôn cho ngoan ngoãn. Nàng chống người dậy, nhìn Tạ Kiếm Bạch đang đả toạ để bình tĩnh rồi nhỏ giọng nói: "Lúc nãy chàng hung dữ quá, ta còn tưởng sẽ bị chàng ăn luôn mất."
Một câu nói vu vơ của nàng cũng đủ làm loạn trái tim Tạ Kiếm Bạch, hắn mở mắt ra nhìn nàng.
"Sợ không?" Tạ Kiếm Bạch thấp giọng nói: "Đây mới là con người thật của ta."
"Ý gì vậy?" Ngu Duy nghi hoặc hỏi.
Tạ Kiếm Bạch dời mắt, nhìn về phía rừng núi xa xăm.
Làn gió nhẹ mát lành của buổi chiều thổi qua, xua tan bầu không khí nóng bỏng giữa hai người lúc nãy.
"Ta là một con quái vật." Một hồi lâu sau, Tạ Kiếm Bạch nói: "Dù chỉ giải phóng một chút bản thân cũng có khả năng làm tổn thương người khác."
Cho nên, hắn chỉ có thể không ngừng tự g**t ch*t chính mình, lấy trật tự quy tắc làm xiềng xích mới có thể sống như một người bình thường.
Ánh mắt hắn lướt qua vết đỏ trên cổ Ngu Duy rồi lại nhanh chóng cụp mắt xuống.
"Xin lỗi." Hắn thấp giọng nói.
"Chàng có làm tổn thương ta đâu, sao phải xin lỗi?" Ngu Duy nghi hoặc hỏi: "Tuy lúc nãy chàng hung dữ thật, nhưng ta cũng rất thích mà."
Tạ Kiếm Bạch yên lặng nhìn nàng, vẻ mặt như không tin cho lắm.
Ngu Duy nhướng mày bất mãn nói: "Chàng có biểu cảm gì thế, không tin ta à? Hừ... nếu ta không thích thì đã sớm cào chàng rồi."
Cả hai dường như cùng lúc nghĩ đến chuyện bị cào khi sờ tai nàng trước đây, vẻ mặt Tạ Kiếm Bạch dịu đi một chút, hắn nói: "Ừm."
"Chỉ nói thế thôi à?" Ngu Duy lại không hài lòng.
Ánh mắt Tạ Kiếm Bạch có chút mờ mịt, hắn dường như vẫn chưa thể nắm bắt được tâm trạng sáng nắng chiều mưa thất thường của Ngu Duy nhưng cũng cảm nhận được phản ứng quá mức trì độn của mình so với chuyện kiếm đạo, vì thế mà hắn lại xin lỗi: "Xin lỗi."
Ngu Duy hừ một tiếng: "Còn muốn bỏ chạy nữa không?"
Tạ Kiếm Bạch không ngờ sự lùi bước và trốn tránh trước đó của mình lại bị Ngu Duy phát hiện, hắn hơi ngượng ngùng lắc đầu.
Ngu Duy nhìn hắn nhưng Tạ Kiếm Bạch vẫn không có phản ứng gì, hắn chỉ nhìn thẳng vào mắt nàng, đôi mắt hắn giờ có cảm giác ngây thơ trong sáng, thoáng chốc không còn vẻ trầm ổn như thường ngày, điều này làm hắn trông chỉ sàn sàn như tuổi của Ngu Thừa Diễn.
Đúng là một nam nhân ngốc nghếch, chẳng hiểu gì về chủ động cả, phải đẩy một cái mới nhúc nhích một cái.
Thôi được rồi, ai bảo nàng là một con mèo rộng lượng chứ, tha cho hắn vậy.
Ngu Duy buông lỏng sát khí đang khóa chặt hai người rồi dang tay ra.
"Ôm một cái."
Tạ Kiếm Bạch lấy lại được tự do, ngay lúc này, hắn có thể rời đi mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Hắn cúi mắt nhìn cổ tay mình rồi lại ngước mắt nhìn Ngu Duy đang dang tay trước mặt, trong mắt hắn thoáng qua một tia giằng xé.
Giây tiếp theo, Ngu Duy đã được Tạ Kiếm Bạch ôm vào lòng.
Hơi thở mát lạnh quen thuộc bao bọc lấy nàng, lần này dường như còn có thêm một chút vị ngọt ngào.
Trước đây Ngu Duy cũng luôn thích dính lấy Tạ Kiếm Bạch nhưng lần này, nàng nhận ra có điều gì đó đã thay đổi.
Hóa ra là vì Tạ Kiếm Bạch trước đây gần như không bao giờ chủ động chạm vào nàng, dù chỉ là những tiếp xúc đơn giản cũng chỉ nhẹ nhàng như đỡ lấy eo mà thôi. Nhưng lần này nam nhân lại ôm lấy lưng nàng, bàn tay to lớn và mạnh mẽ ấn nàng vào lòng mình.
Trong vòng tay đầy cảm giác an toàn này, hàng mi Ngu Duy khẽ run, nàng nhắm mắt lại.
Dù vẫn chưa hiểu rõ nhưng nàng rất thích sự chuyển biến giữa họ.
—--
Tác giả có lời muốn nói:
Chó con: Đạo đức ở đâu, pháp luật ở đâu!