Đối với các tu sĩ có sinh mệnh dài đằng đẵng, tình yêu từ lúc ngây ngô rung động đến khi yêu nhau và cuối cùng kết thành đạo lữ có lẽ phải trải qua một thời gian rất dài, thậm chí trong vài trăm năm hay cả ngàn năm, việc thay đổi người mình yêu cũng là một chuyện rất bình thường.
Nhưng đối với người như Tạ Kiếm Bạch, khoảnh khắc động lòng đã mang ý nghĩa vĩnh cửu, giữa thích và yêu cũng sẽ không có bất kỳ sự khác biệt nào.
Khoảng thời gian trước đó hắn đã cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa hai người, thực chất chính là vì hắn nhận ra mình không thể không có phản ứng, không thể tâm như nước lặng khi Ngu Duy đến gần.
Mỗi lần Ngu Duy đến gần đều khiến hắn không thể không nhận ra dị tâm của mình. Điều này đối với một Tạ Kiếm Bạch vẫn muốn kiên trì với lập trường ban đầu không nghi ngờ gì là một sự dày vò, cho nên hắn mới vô thức trốn tránh. Dường như chỉ cần giữ khoảng cách, duy trì lý trí thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Có điều Tạ Kiếm Bạch không phải là một người do dự thiếu quyết đoán, ngược lại, phong cách hành sự của hắn trước nay luôn gọn gàng dứt khoát.
Vào khoảnh khắc lý trí và tình cảm của hắn đều chọn Ngu Duy cũng đại biểu rằng nàng sẽ là đáp án duy nhất.
Thừa nhận tư tâm của mình đồng nghĩa với việc đi ngược lại lập trường và lý tưởng của vạn năm qua, đối với người khác, đây có lẽ là một sự thay đổi đột ngột vô cùng khó chịu. Nhưng với Tạ Kiếm Bạch, vào khoảnh khắc chấp nhận cái níu kéo của Ngu Duy, hắn đã không chút do dự chấp nhận sự thay đổi này.
Ngu Duy không nhận ra hành động nhất thời của mình đã thay đổi tương lai của Tạ Kiếm Bạch, hắn đã định sẵn sẽ khác với quá khứ.
Nàng của bây giờ vẫn chưa nhận ra sức nặng của điều này, cũng không biết nàng đã gây ra sự thay đổi lớn đến nhường nào. Nàng chỉ là một chú mèo con đi tìm bản ngã và tự do, dùng sự lương thiện và nhiệt tình theo bản năng để đáp lại người mình thích.
Khác biệt rõ ràng nhất là nàng nhận ra thái độ của Tạ Kiếm Bạch đã thay đổi rất nhiều.
Nếu nói sự quan tâm của nam nhân dành cho nàng trước đây thiên về sự ủng hộ thầm lặng thì bây giờ giống như sự cưng chiều và dung túng không có giới hạn hơn.
Cuộc đời của Tạ Kiếm Bạch thiếu kinh nghiệm tình cảm, không chỉ tình yêu mà ngay cả tình thân và tình bạn hắn cũng cực kỳ thiếu thốn. Hắn không biết làm thế nào để trở thành một người bình thường, cũng không hiểu sau sự thay đổi này, hắn nên đối xử với Ngu Duy như thế nào cho phải.
Vì vậy, cách làm của Tạ Kiếm Bạch là đối xử tốt với nàng, làm nàng vui vẻ. Cụ thể mà nói chính là Ngu Duy muốn thế nào thì được thế ấy, bất kể nàng yêu cầu gì, Tạ Kiếm Bạch đều sẽ đồng ý vô điều kiện.
Ví như trước đây nàng đã thích gần gũi Tạ Kiếm Bạch, có điều qua lời nhắc đi nhắc lại của Ngu Thừa Diễn và Ninh Tố Nghi cùng với việc Tạ Kiếm Bạch giữ khoảng cách, nàng đã hiểu rằng nam nữ dường như không thể tùy tiện quá gần gũi. Cho nên trước đây Ngu Duy luôn biến thành mèo để Tạ Kiếm Bạch ôm nàng.
Lần này thì hay rồi, nàng muốn gần gũi hắn thế nào cũng được, nàng muốn nằm lì trong lòng hắn bao lâu, Tạ Kiếm Bạch liền ôm nàng bấy lâu. Dù nàng muốn chọc vào yết hầu của hắn, sờ mặt hắn, Tạ Kiếm Bạch cũng sẽ không từ chối.
Hắn vẫn là gương mặt băng sơn tuấn mỹ lạnh lùng đó, chỉ có điều khi nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng và cưng chiều trong đó gần như muốn làm nàng ngọt ngào đến không thoát ra được.
Nàng thật sự rất thích, rất thích sự thay đổi của Tạ Kiếm Bạch!
Chú mèo ngốc Ngu Duy hoàn toàn không hiểu được rằng mình đã yêu, nàng chỉ có một cảm giác mơ hồ rằng nam nhân này là của nàng. Chỉ thuộc về một mình nàng, độc nhất vô nhị.
Hai người ngày ngày dính lấy nhau, có lúc không cần nói nhiều, chỉ ở bên nhau thôi gió thổi cũng thấy ngọt ngào.
Có một hôm, Ngu Duy cắn hạt dưa, ngồi trong lòng Tạ Kiếm Bạch, nhất quyết đòi dùng miệng đút cho hắn. Kết quả là không biết tự lúc nào lại biến thành nàng tự mình "chiêu đãi" hắn.
Đúng lúc này, ngọc bài trong lòng nàng vang lên.
Ngu Duy bị hôn đến lười biếng, đầu óc nàng trống rỗng, vẫn là Tạ Kiếm Bạch giúp nàng lấy ngọc bài ra rồi đưa cho nàng.
"A Duy, sao hai người còn chưa về?" Ngọc bài được kết nối, giọng của Ngu Thừa Diễn liền vang lên: "Còn cách môn phái bao xa nữa?"
Không xong rồi, cuộc sống ở bên ngoài quá tự do, ngày nào cũng được dính lấy Tạ Kiếm Bạch, vui quá khiến nàng quên mất cả chuyện về môn phái.
Ngu Duy vừa định mở miệng trả lời chợt ngừng lại, nhất thời có chút không nỡ định ngày trở về.
Nàng không phải là không nhớ Ngu Thừa Diễn và Ninh Tố Nghi, chỉ là... về môn phái rồi thì sẽ lại trở về cuộc sống bị hai người họ quan tâm và quản thúc nhỉ?
Ngu Duy thật sự đã bị Tạ Kiếm Bạch chiều hư rồi, tính tình nàng tùy hứng lại còn dễ dao động, cuộc sống trước đây đương nhiên là tốt, không phải lo chuyện ăn uống, mọi việc đều có người lo, bây giờ cũng vậy mà còn thoải mái và tự do hơn nhiều.
Nàng do dự nhìn Tạ Kiếm Bạch, Tạ Kiếm Bạch viết một con số vào lòng bàn tay nàng.
"... Ba ngày sau!" Ngu Duy nói: "Lăng Tiêu ta rất nhớ ngươi nha, đợi trở về gặp nhé!"
Kết thúc liên lạc, ngón tay Ngu Duy quấn quanh sợi tua rua do chính mình treo dưới ngọc bài, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật sự ba ngày sau trở về à?"
"Ừm." Tạ Kiếm Bạch nói: "Còn có chính sự phải làm."
Sự tò mò của Ngu Duy đều dùng cho việc chơi bời, những chuyện chính sự mà Tạ Kiếm Bạch và Ngu Thừa Diễn nói, nàng tuyệt đối không quan tâm.
Nàng đương nhiên là rất vui khi được về nhưng khi thật sự sắp phải về rồi, trong lòng lại thấy có gì đó dâng lên một cách khó hiểu, như thể có chút cảm giác tiếc nuối.
Hơn nữa Ngu Thừa Diễn và Ninh Tố Nghi dường như đều không thích hắn cho lắm, sau khi về sẽ không thể thường xuyên gần gũi như bây giờ nữa nhỉ?
Tiểu yêu miêu dù nghĩ gì trong lòng, tâm sự cũng đều hiện hết trên mặt.
Nhìn nàng mím môi, hai má hơi phồng lên, Tạ Kiếm Bạch bất giác đưa tay lên véo nhẹ má nàng.
Nàng không nói được vì sao mình lại hơi rầu rĩ không vui nhưng Tạ Kiếm Bạch đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng.
"Sẽ không lâu đâu." Hắn đảm bảo.
Nỗi buồn của Ngu Duy luôn đến nhanh mà đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc, nàng đã hứng khởi hỏi: "Hôm nay chúng ta sẽ về luôn sao?"
"Đến một nơi cuối cùng đã." Tạ Kiếm Bạch nói.
So với Ngu Thừa Diễn khi ra ngoài luôn thích dùng phi thuyền để tiện chăm sóc Ngu Duy hơn, Tạ Kiếm Bạch luôn ngự kiếm phi hành. Ngu Duy biến thành mèo ngủ một giấc trong lòng hắn, đến khi tỉnh lại, hoặc là đã đến một tiên thành mới, hoặc là đến một nơi khác.
Lần này cũng vậy, tiểu yêu miêu ngủ một đêm trong lòng nam nhân, hơi thở mát lạnh và làn gió đêm nhẹ nhàng bao bọc lấy nó, làm nó có một giấc ngủ thật ngon.
Khi nó sắp tự nhiên tỉnh giấc, giọng nói của Tạ Kiếm Bạch đã vang lên.
"Đến rồi."
Giọng nói của nam nhân truyền đến lồng ngực rung nhẹ. Tiểu yêu miêu nhắm mắt duỗi người trong lòng hắn, nó lắc lắc đầu rồi mới từ từ mở mắt.
Khi nó nhìn thấy cảnh sắc trước mắt, đồng tử của nó chậm rãi trợn to ra.
Đó là một thung lũng ngập trong biển hoa từ đường chân trời đến sườn núi, những đóa hoa rực rỡ sắc màu nối tiếp nhau nở rộ.
Họ đến rất sớm, vào lúc bình minh ló dạng. Vô số vì sao vẫn còn lấp lánh trên bầu trời xanh nhạt, và ở đường chân trời, ánh nắng ban mai chưa lên đã nhuộm một khoảng trời màu cam dịu nhẹ, hòa quyện với màu xanh đang dần phai của đêm.
Tiểu yêu miêu ngây người nhìn tất cả, vẻ đẹp của khung cảnh này khiến nó kinh ngạc đến không nói nên lời.
Sau khi hoàn hồn, nó hưng phấn kêu meo meo, lao đầu vào biển hoa. Chú mèo nhỏ trắng muốt ẩn hiện giữa những bụi hoa còn những đóa hoa thì tựa như sóng biển dập dờn.
Sao trời, rạng đông, biển hoa và mèo con.
Gió nhẹ thổi bay vạt áo Tạ Kiếm Bạch, hắn lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh này.
Qua một hồi lâu, tiểu yêu miêu chơi mệt rồi cuối cùng cũng chui ra khỏi bụi hoa, trên bộ lông trắng như tuyết dính đầy cánh hoa và lá cây. Nó giũ giũ bộ lông nhưng không sao giũ sạch hết được.
Lúc chơi thì không thấy sao, vừa ra ngoài, thấy trên người dính dính, mèo con thậm chí còn không đi thẳng được nữa. Nó so vai, co vuốt, xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía Tạ Kiếm Bạch, rõ ràng là không quen có vật lạ trên người.
Tạ Kiếm Bạch ngồi xuống ở nơi sườn núi, hắn đưa tay ra, mèo trắng nhỏ đã quen đường quen nẻo nghiêng người một cái, ngã vào lòng bàn tay hắn, lười biếng vẫy đuôi, để Tạ Kiếm Bạch giúp nó gỡ lá cây và cánh hoa xuống.
Sau khi gỡ xong, hắn tự nhiên v**t v* lưng tiểu yêu miêu. Một lát sau, mèo con thấy thoải mái liền từ hình dạng mèo biến về lại hình người.
Ngu Duy nằm sấp trên đầu gối Tạ Kiếm Bạch, cùng hắn ngắm nhìn biển hoa này.
Mặt trời mọc xua tan vẻ đẹp mờ ảo của lúc rạng đông, ánh nắng rắc những tia vàng li ti lên vô số đóa hoa.
Tạ Kiếm Bạch luôn trầm lặng nhưng Ngu Duy vẫn nhạy bén nhận ra, tâm trạng của hắn lúc này dường như có gì đó khác lạ.
"Tại sao chàng cứ muốn đưa ta đến đây vậy?" Ngu Duy ngẩng đầu lên từ đầu gối hắn, nhìn hắn nói: "Đẹp quá, trước đây chàng thường đến đây à?"
"Từng một lần đi ngang qua đây." Tạ Kiếm Bạch nói: "Chỉ là cảm thấy nàng sẽ thích."
Ngu Duy luôn cảm thấy đây không hoàn toàn là lời nói thật.
Ngón tay Tạ Kiếm Bạch khẽ v**t v* đỉnh đầu nàng, Ngu Duy chống cằm, tiếp tục ngắm nhìn biển hoa vô tận.
"Sau khi về rồi, chúng ta có phải sẽ không thể như bây giờ nữa không?" Nàng nhỏ giọng hỏi.
"Ta cần thời gian để xử lý một vài chuyện, bao gồm cả chuyện này." Tạ Kiếm Bạch nói: "Tạm thời che giấu, có lẽ sẽ khiến mọi việc thuận lợi hơn một chút. Nếu nàng muốn thẳng thắn với Ngu Thừa Diễn về chuyện này cũng được. Hết thảy tùy nàng."
Ngu Duy đắn đo một lúc, nàng không giỏi che giấu, hơn nữa vừa nghĩ đến việc sau khi về môn phái phải trở lại trạng thái như trước với Tạ Kiếm Bạch, chắc chắn nàng sẽ không quen.
Chỉ là Ngu Thừa Diễn và Ninh Tố Nghi đều không thích hắn, lỡ như để họ phát hiện nàng vẫn dính lấy Tạ Kiếm Bạch, có lẽ họ sẽ càng ghét hắn hơn.
Nàng vẫn là tin tưởng Tạ Kiếm Bạch hơn, hắn nói hắn có thể giải quyết thì nhất định hắn có thể.
"Vậy vẫn là nghe theo chàng đi." Ngu Duy lẩm bẩm: "Về rồi có phải là không được ôm một chút nào đúng không?"
Tạ Kiếm Bạch suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta có thể đến tìm nàng vào buổi tối."
Đúng rồi! Ngu Duy chống tay, nàng nghĩ đến mấy lần trước đây lén gặp Tạ Kiếm Bạch trong môn phái để uống máu hắn, họ hoàn toàn có thể tiếp tục như vậy, chỉ cần không để Thừa Diễn và A Ninh biết là được.
Sau khi ngắm biển hoa, hai người bắt đầu thật sự lên đường trở về.
Ngu Duy vốn còn lo ba ngày sẽ không về kịp, Tạ Kiếm Bạch đưa nàng đến biển hoa đã mất một ngày, còn phải ăn cơm ở tiên thành gần đó. Dựa vào quãng đường lúc đi, nàng tưởng lúc về ít nhất cũng phải mất sáu, bảy ngày.
Kết quả nói là ba ngày, Tạ Kiếm Bạch quả nhiên vào ngày thứ ba đã đưa nàng về Huyền Thiên Tông đúng giờ, trên đường cũng không để Ngu Duy bị đói, ba bữa một ngày của nàng đều được giải quyết ở các tiên thành khác nhau, bữa nào cũng được ăn đồ nóng.
Bốn người hẹn gặp ở chỗ cũ, nhìn thấy căn cứ bí mật bên bờ suối mà mình đã ở hai năm qua, Ngu Duy liền dâng lên cảm giác hoài niệm.
Ngu Thừa Diễn và Ninh Tố Nghi đã sớm đợi ở bãi đất trống, mặt cả hai đều đã đen lại.
"Lăng Tiêu! A Ninh!"
Ngu Duy vui vẻ nhào tới chào hỏi họ, cũng không biết có phải vì đã thích Tạ Kiếm Bạch, khoảng thời gian này bọn họ sớm tối ở bên nhau hay không. Giờ đây khi nhìn lại gương mặt giống Tạ Kiếm Bạch đến bảy phần của Ngu Thừa Diễn, trong đầu Ngu Duy không khỏi nảy ra một dấu chấm hỏi.
Hai người họ... thật sự rất giống nhau nhỉ?
Ý nghĩ này lần đầu tiên mãnh liệt đến vậy trong lòng Ngu Duy.
Ngu Thừa Diễn cuối cùng cũng gặp được thân nương mình, hắn kiểm tra nàng một lượt từ trên xuống dưới.
Ừm, không gầy đi, chắc là không bị bỏ đói. Y phục mặc rất vừa vặn, là đồ mới, có lẽ đã được may đo bên ngoài. Tâm trạng cũng rất tốt, chắc không phải chịu ấm ức gì.
Không ngờ Tạ Kiếm Bạch chăm sóc người cũng không tệ nhỉ?
Sau khi xác nhận tình trạng của Ngu Duy, hắn mới ngước mắt nhìn nam nhân kia, cất giọng có phần trách móc: "Ngươi mà không về, ta còn tưởng ngươi định bắt cóc người rồi giấu đi rồi."
"Huyền Thiên Tông ở đây, ta không thể không về." Tạ Kiếm Bạch bình thản đáp.
Ngu Thừa Diễn hừ nhẹ một tiếng rồi lại nhìn sang Ninh Tố Nghi. Suốt thời gian qua, nữ tử này đã bán tín bán nghi về thân phận của Tạ Kiếm Bạch, chỉ còn thiếu chứng cứ xác thực nữa thôi.
Hắn vốn định nói gì đó nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt kinh ngạc của Ninh Tố Nghi đang nhìn Tạ Kiếm Bạch, rồi lại lướt qua hắn, cuối cùng dừng lại ở Ngu Duy - ánh mắt nàng cứ đảo qua lại giữa ba người, vẻ mặt sững sờ đến không nói nên lời.
"A Ninh, sao vậy?" Ngu Duy cũng nhận ra thái độ khác thường của Ninh Tố Nghi.
Ninh Tố Nghi thậm chí còn không có thời gian để trả lời Ngu Duy. Nàng nhìn ba người trước mặt mà gần như nghẹt thở.
Ba người họ đứng cạnh nhau, rõ ràng chính là người một nhà!
Đặc biệt là gương mặt của Ngu Thừa Diễn, vừa thừa hưởng đường nét ngũ quan của Tạ Kiếm Bạch lại vừa có đôi mắt của Ngu Duy, càng nhìn càng thấy giống hai người họ.
Sự đấu tranh suốt gần nửa tháng của Ninh Tố Nghi đã hoàn toàn thất bại, nàng vậy mà, vậy mà lại thật sự là di của Ngu Thừa Diễn!
Tác giả có lời muốn nói:
A Ninh: Bạn thân nhất của tôi đã là mẹ của một đứa trẻ rồi, a! Sao lại thế này!
-
Mối tình đầu của người bình thường: A, tôi chỉ muốn cùng người ấy có một tình yêu ngọt ngào.
Trái tim của Lão Tạ: Ta vừa đập loạn một nhịp, ngươi có nghe thấy không?
Lão Tạ: Nghe thấy rồi, đang suy nghĩ sau này sẽ chôn cùng nhau ở đâu.
Chó con: ?