Trở Thành Mẫu Thân Đoản Mệnh Của Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 69

Quả nhiên đúng như lời Ngu Thừa Diễn đã nói, chỉ cần gặp được Tạ Kiếm Bạch, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.

Sự thật thắng mọi lời hùng biện, trừ khi đây là một trò đùa cực kỳ vô vị: Ngu Thừa Diễn đã mất hơn nửa năm để chiếm được lòng tin của nàng, chỉ để lừa nàng vào giây phút này; nếu không, người có mắt đều có thể nhìn ra mối quan hệ của ba người họ.

Vì quá kinh ngạc và sững sờ, cả người Ninh Tố Nghi có chút đờ đẫn.

Nàng không biết nên kinh ngạc về chuyện nào hơn, chuyện Ngu Thừa Diễn thật sự là nhi tử của Ngu Duy và đã xuyên không từ tương lai trở về vốn đã khó tin, hay chuyện kẻ bắt cóc Ngu Duy lại chính là sư tổ của bọn họ, vị Kiếm Tôn Tạ Kiếm Bạch được cả Tu Chân Giới tôn kính vạn năm còn khó tin hơn.

Nàng nhìn chằm chằm Tạ Kiếm Bạch, muốn tìm ra bất kỳ sơ hở nào để phủ nhận tất cả nhưng lại chẳng thấy điểm nào đáng ngờ, Ninh Tố Nghi không biết một vị Kiếm Tôn nên trông như thế nào nhưng nam nhân trước mặt quả thực khí độ bất phàm, thái độ lạnh lùng thờ ơ trước đó dường như cũng có thể giải thích được.

"Ta, ta không tin." Ninh Tố Nghi khó khăn lên tiếng: "Tuyệt đối không thể nào."

Tạ Kiếm Bạch liếc nhìn vẻ mặt của Ninh Tố Nghi rồi nhìn sang Ngu Thừa Diễn, y bình thản nói: "Ngươi nói cho nàng ta biết rồi."

Ngu Thừa Diễn gật đầu.

Hắn thầm ra hiệu bằng mắt cho Ninh Tố Nghi, vẻ mặt kinh ngạc của nàng quá đáng ngờ, cứ thế này, dù nương hắn có dễ lừa đến đâu cũng sẽ sinh nghi.

Quả nhiên, Ngu Duy nghi hoặc hỏi: "Rốt cuộc mọi người đang nói gì vậy?"

Ninh Tố Nghi quay đầu lại, nhìn Ngu Duy rồi gian nan mở lời: "Tiểu Duy, ngươi có biết hắn là Tạ Kiếm..."

"Khụ khụ!"

Ngu Thừa Diễn vội ho hai tiếng, ngắt lời Ninh Tố Nghi.

Lý trí của Ninh Tố Nghi vốn đã bị chấn động đến mức không còn tỉnh táo cuối cùng cũng quay trở lại, nàng nhất thời không nói nên lời, không biết phải nói gì cho phải.

Dù lời nói của nàng đã kịp dừng lại nhưng tiểu yêu miêu thính tai vẫn nghe thấy.

"A Ninh, ngươi nói gì vậy? Tạ Kiếm Bạch à?" Ngu Duy nghi hoặc hỏi.

Nàng vừa dứt lời, mí mắt Ngu Thừa Diễn liền giật một cái, ngay cả Tạ Kiếm Bạch cũng khẽ nghiêng đầu nhìn nàng.

"Hắn là Tạ Thanh, tuy cũng họ Tạ nhưng không phải Tạ Kiếm Bạch." Ngu Duy tưởng Ninh Tố Nghi nói nhầm, sau khi giới thiệu 'Tạ Thanh', nàng còn hào hứng nói: "Ngươi xem, hai người họ có giống nhau không? Thật thú vị."

Biểu cảm của Ninh Tố Nghi phức tạp, như thể một lời khó nói hết.

"Đúng là... rất giống." Nàng gượng gạo nói.

Ngu Duy đi tới, kéo tay Tạ Kiếm Bạch rồi nhiệt tình "quảng cáo": "Tạ Thanh là người rất tốt, mọi người đừng ghét hắn nữa. Tuy hắn cũng họ Tạ nhưng dễ mến hơn Tạ Kiếm Bạch rất nhiều, thật đấy, mọi người cứ tiếp xúc nhiều sẽ biết."

Nói xong câu này, Ngu Duy cảm thấy không khí xung quanh dường như yên tĩnh đi nhiều.

Ninh Tố Nghi muốn nói lại thôi, Ngu Thừa Diễn ở bên cạnh thì giơ tay lên, dường như muốn ngăn cản điều gì đó nhưng cuối cùng lại bất lực đưa tay lên ôm trán.

Ngu Duy: ?

"Tạ Kiếm Bạch... không dễ mến sao?" Giọng nói trầm thấp của nam nhân ở bên cạnh vang lên.

"Đúng vậy, ta không thích hắn." Vừa nhắc tới chuyện này, Ngu Duy liền phấn chấn hẳn lên.

Nàng kể chi tiết về việc một chú mèo con yêu tự do đã bị "hành hạ" trong môn phái này như thế nào. Nàng vốn đã cảm thấy Huyền Thiên Tông quy củ cứng nhắc như sắt thép rất ngột ngạt, nếu không có Ninh Tố Nghi chăm sóc, môi trường căng thẳng như vậy rất dễ khiến một chú mèo như nàng lo lắng bất an.

Trong một môn phái đã khiến nàng không mấy ưa thích, từ chưởng môn đến trưởng lão và các đệ tử, ngày nào cũng nhắc đến vị Kiếm Tôn của bọn họ.

Ngu Duy nghe cái tên Tạ Kiếm Bạch đến mức tai cũng sắp phải đóng kén luôn rồi, cũng không thể trách nàng đã vô thức gắn chặt Tạ Kiếm Bạch với Huyền Thiên Tông rồi ghét lây cả hắn.

"...Chưa kể, hồi đại điển, trời còn chưa sáng bọn ta đã phải leo l*n đ*nh núi, còn phải cúi đầu chỉ để tế bái cảm tạ hắn." Ngu Duy hậm hực nói: "Tại sao ta phải cảm tạ hắn chứ, liên quan gì đến ta? Hại ta dạo đó mệt chết đi được."

Nàng kể lể một cách đầy cảm xúc, mặt Ngu Thừa Diễn và Ninh Tố Nghi đều hết xanh lại đến đỏ.

Hai người nhìn nàng, rồi lại nhìn Tạ Kiếm Bạch bên cạnh, rồi lại nhìn nàng, rồi lại nhìn Tạ Kiếm Bạch mà thái dương giật thon thót.

Thực ra ngay khoảnh khắc ấy, cả hai đều bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Tính cách của Tạ Kiếm Bạch rất giống với Huyền Thiên Tông, nàng đã không thích Huyền Thiên Tông thì trong ấn tượng cũng chẳng ưa gì vị Kiếm Tôn chưa từng gặp mặt này, xem ra thế nào cũng không thể nảy sinh tia lửa tình yêu được.

Chỉ có điều, nói xấu người ta ngay trước mặt chính chủ, thật sự có chút... Nếu Tạ Kiếm Bạch nổi giận thật sẽ rất bất lợi cho Ngu Duy.

Ngu Thừa Diễn hắng giọng, thấp giọng nói đỡ lời: "Thật ra ngươi nói vậy cũng có phần võ đoán, ngài ấy thực ra đã làm được rất nhiều việc... tốt."

Hắn nằm mơ cũng không ngờ có ngày mình lại đi nói tốt cho Tạ Kiếm Bạch.

Nhưng hắn còn cách nào khác chứ, dù không muốn phụ mẫu thành phu thê nhưng hắn cũng tuyệt đối không mong họ trở thành kẻ thù! Ngu Duy nói xấu, Ngu Thừa Diễn chỉ đành nói đỡ.

Ngu Duy không phục hỏi: "Ví dụ xem nào?"

Ngu Thừa Diễn do dự một lát rồi nói: "Năm xưa Tu Chân Giới cũng hỗn loạn như hai giới Yêu Ma, tu tiên giả thường vì chút lợi nhỏ mà tàn sát lẫn nhau. Chính Tạ Kiếm Bạch đã chỉnh đốn Tu Chân Giới, dẹp yên tranh chấp giữa tiên môn và thế gia, thành lập Thiên Minh và Thế Gia Liên Minh, khiến Tu Chân Giới có ý thức giữ gìn hòa bình nội bộ, trăm nhà đua tiếng, mỗi bên đều phát huy sở trường, vì vậy mới có được sự ổn định như ngày nay."

"Còn một vài chuyện khác, ví như biên soạn lại nền tảng tu kiếm của Kiếm Đạo, chặn đứng trận đại chiến vạn năm trước giữa các giới, cứu sống hàng triệu người." Ngu Thừa Diễn nói: "Sau khi phi thăng, ngài ấy trở thành Thiên Tôn, dùng thủ đoạn lôi đình thanh trừng Thiên Đình một lượt."

Thần tiên ở Thiên Giới đa phần đều lương thiện nhưng cũng không hoàn toàn quang minh. Có nhân tính thì sẽ có tư dục, cũng sẽ kéo theo đủ loại quan hệ.

Ví dụ một vị thần tiên làm người rất tốt, làm việc cũng rất chăm chỉ và kiên định nhưng linh sủng của vị đó ở hạ giới gây chuyện, cuối cùng phủi mông quay về Thiên Đình thì cơ bản sẽ không có hậu quả gì. Những trường hợp tương tự không động đến giới hạn của Thiên Đình nhưng lại phạm lỗi, Thiên Đình về cơ bản đều mắt nhắm mắt mở, quở trách vài câu rồi bảo thần tiên mang về xử lý là xong.

Trách nhiệm của Thiên Tôn là bảo vệ sự cân bằng và hòa bình trên diện rộng của Lục Giới, Thiên Giới được xem là giới ít phiền phức nhất, trừ phi có việc quan trọng, Thiên Tôn rất ít khi can thiệp vào những chuyện nhỏ nhặt, vụn vặt này.

Huống hồ giao tình giữa các thần tiên đều đã là hàng nghìn vạn năm, gặp phải những chuyện không động đến lợi ích của Thiên Đình thì hiếm ai lại làm căng.

Kết quả là Thiên Đình đã chào đón Tạ Kiếm Bạch.

Y tu Sát Lục Đạo mà phi thăng, trên người y sát khí quá nặng lại còn trẻ tuổi, không giỏi kiềm chế như bây giờ. Ba vị Thiên Tôn còn lại bàn bạc xong, quyết định để Tạ Kiếm Bạch tạm thời chưởng quản hình danh một thời gian.

Muốn chưởng quản luật pháp thì phải tinh thông, cần đọc rất nhiều hồ sơ để tìm hiểu. Ít nhất cũng đủ để y đọc vài năm. Các vị Thiên Tôn khác hy vọng dùng cách này để Tạ Kiếm Bạch từ từ áp chế hung sát chi khí bị ảnh hưởng bởi chiến hỏa hạ giới.

Kết quả là Tạ Kiếm Bạch không chỉ đọc hết thiên điều mà còn xem qua tất cả hồ sơ phán quyết của Thiên Đình trong vạn năm qua, sau đó dựa theo quy tắc mà lôi ra từng con cá lọt lưới một, đặc biệt là những thần tiên tại vị mà mắt nhắm mắt mở, vì tình riêng mà làm trái pháp luật, tất cả đều bị xử phạt.

Đến khi Tạ Kiếm Bạch hết hai mươi năm trách nhiệm hình danh cũng lui về hậu trường Thiên Đình như các Thiên Tôn khác thì tiếng xấu của y đã lan truyền khắp Thiên Giới, các vị thần tiên hễ nhắc tới tên y là lại kinh hồn bạt vía.

Chẳng qua là từ đó về sau các thần tiên ở Thiên Giới đều ngoan ngoãn hơn nhiều, đặc biệt là những vị có chức sắc, gần như ai cũng cần mẫn cẩn trọng, không dám tùy tiện như trước nữa. Suy cho cùng, chẳng ai muốn gặp lại Tạ Thiên Tôn lần thứ hai cả!

Chuyện này xảy ra từ vạn năm trước, Ngu Thừa Diễn biết được là do Tiêu Lang từng cảm khái với hắn.

Thực ra ba vị Thiên Tôn bọn họ cũng nhận ra Thiên Giới có vài tật xấu, chỉ là làm thần tiên lâu ngày, không còn biết đến nỗi khổ nhân gian. Làm Thiên Tôn lâu ngày, có thể thấy được ngay cả sinh mệnh của vạn vật cũng là một phần của vòng tuần hoàn Lục Giới, đứng ở góc độ vĩ mô như vậy, khó tránh khỏi sẽ trở nên chai sạn trước sự tồn tại và hành vi của cá nhân.

Tạ Kiếm Bạch giống như một kẻ ngoại lai hung hãn xông vào Thiên Giới, vừa phá hoại, vừa tái tạo lại tất cả.

Ngu Thừa Diễn có thể nghe ra lúc nói chuyện, Tiêu Lang rất ngưỡng mộ và khâm phục y. Dù hắn được các thần tiên yêu mến hơn Tạ Kiếm Bạch nhưng vẫn ngưỡng mộ sự hoang dã, không hề sợ hãi, sát phạt quyết đoán của y.

...Tất cả kiếm tu đều muốn trở thành một người như vậy nhỉ.

Ngu Thừa Diễn có chút thất thần, đến khi hoàn hồn lại thì phát hiện ba người còn lại đều đang nhìn mình.

"Sao vậy?" Hắn hỏi.

"Ngươi... đánh giá Kiếm Tôn rất cao." Ninh Tố Nghi nói.

"Cao gì chứ, chẳng qua là nói thật mà thôi." Nghe Ninh Tố Nghi nói vậy, Ngu Thừa Diễn vừa mới khen ngợi đã lật mặt còn nhanh hơn lật sách, hắn nhấn mạnh: "Ta cũng ghét hắn."

Nói xong câu đó, hắn liền không nhịn được mà liếc nhìn Tạ Kiếm Bạch.

Tạ Kiếm Bạch vẫn là một vẻ mặt băng sơn như cũ, không có biểu cảm gì. Bất kể là sự chán ghét của Ngu Duy hay lời nói đỡ vừa rồi của Ngu Thừa Diễn, dường như y đều không để trong lòng.

"Không còn sớm nữa, ta về đây." Tạ Kiếm Bạch nói.

Trong cuộc sống ở môn phái trước đây, Tạ Kiếm Bạch vẫn luôn ít nói và thoắt ẩn thoắt hiện như vậy, ngoài việc phụ tá Ngu Duy tu luyện vào ban ngày, mỗi lần hắn rời đi đều không chút lưu luyến.

Nhưng sau một thời gian ở chung, Ngu Duy có chút không quen với sự lạnh lùng đột ngột của hắn. Song nghĩ đến đại nghiệp ngụy trang của bọn họ, nàng chỉ đành vờ như không có ý kiến gì.

"Vậy ngươi nghỉ sớm đi, mai gặp nhé." Nàng có chút lưu luyến nói.

Tạ Kiếm Bạch khẽ gật đầu rồi rời đi.

Ngu Duy dùng bữa cùng Ngu Thừa Diễn và Ninh Tố Nghi. Rõ ràng, Ninh Tố Nghi bị chuyện hôm nay làm cho kinh ngạc đến nỗi chẳng còn tâm trí vui mừng vì cuộc hội ngộ sau bao ngày xa cách, chỉ muốn mau chóng tìm cớ để Ngu Duy, người vẫn còn đang mơ hồ rời đi trước, để nàng có thể hỏi riêng Ngu Thừa Diễn nhiều chuyện hơn.

Trùng hợp là, Ngu Duy cũng đang muốn liên lạc với Tạ Kiếm Bạch. Dù không thể gặp mặt, nhưng vẫn có thể nhắn tin qua ngọc bài.

Chỉ là Tạ Kiếm Bạch quá ít lời, lúc đối mặt, hắn tuy không nói gì mà chỉ nghe nàng nói, Ngu Duy vẫn có thể nhận được phản hồi. Nhưng khi liên lạc qua ngọc bài thì lại khác. Vì vậy, nàng yêu cầu Tạ Kiếm Bạch mỗi lần đều phải trả lời nàng.

Phía bên kia, tại Kiếm Phong.

Từ khi Kiếm Tôn rời khỏi môn phái, cuộc sống của trưởng lão Tiêu Tử Dực trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều. Chẳng còn cách nào khác, với tính cách ham chơi hưởng lạc như ông ta, ngày ngày phải sống cùng một vị lão tổ tông vai vế cao ngất trời, lại còn phải che giấu bí mật này, áp lực thật sự quá lớn.

Trong thời gian này, Tiêu Tử Dực cùng bằng hữu luận kiếm uống rượu, thỉnh thoảng lại đi làm phiền sư huynh Tông chủ, dạy dỗ đệ tử vài buổi, cuộc sống phải nói là vô cùng ung dung tự tại.

Ông ngâm nga hát, tay múa may theo thế kiếm, nghênh ngang đi vào đại điện trưởng lão của mình.

Vừa bước vào cửa, Tiêu Tử Dực liền cảm nhận được một luồng gió lạnh quen thuộc ập đến. Ông ngẩng đầu lên thì thấy Kiếm Tôn đang ngồi trên chủ vị của mình, thân hình được ánh hoàng hôn kéo dài, bóng đổ trên mặt đất như một ngọn núi, tạo ra một áp lực cực lớn.

Tiêu Tử Dực vốn đã uống chút tiên tửu, hơi có men say nhưng ngay lúc này, hơi men ;iền lập tức tan biến. Chân ông mềm nhũn, "huỵch" một tiếng quỳ xuống đất.

"Kiếm... Kiếm Tôn đại nhân, ngài về khi nào vậy ạ? À, ý ta là..."

Tiêu Tử Dực lắp ba lắp bắp, nhất thời không biết nên nói gì. May mà Tạ Kiếm Bạch cũng không bắt bẻ sự thất lễ của ông. Nam nhân ngồi trên cao, mắt rũ xuống, tay cầm ngọc bài.

Sau khi trả lời gì đó trên ngọc bài, Tạ Kiếm Bạch mới ngẩng đầu lên.

Y không nói gì nhưng khí tức lại lạnh đi rất nhiều, khiến Tiêu Tử Dực nhận ra tâm trạng của Kiếm Tôn dường như không tốt lắm, ông ta lập tức cúi đầu thấp hơn.

"Mỗi dịp lễ, tết, toàn tông đều bái ta vào giờ Dần, có chuyện này không?" Tạ Kiếm Bạch lạnh lùng hỏi.

"Có... có chuyện đó ạ." Tiêu Tử Dực không biết tại sao Kiếm Tôn lại đột nhiên hỏi chuyện này, ông vội nói: "Năm xưa Tôn thượng khai sơn lập tông, dạy bảo tận tình, các vãn bối đều khắc vào trong tâm khảm, không dám quên."

Tiêu Tử Dực không ngẩng đầu nhưng lại nghe thấy một tiếng cười khẩy nhạt từ trên đỉnh đầu truyền xuống.

"Tông pháp ta viết, quy củ ta định gần như chẳng còn lưu truyền lại được bao nhiêu." Tiêu Tử Dực nghe Tạ Kiếm Bạch lạnh giọng nói: "Ngược lại, mấy thứ công phu bề mặt này lại làm rất siêng năng."

Nghe y nói vậy, mồ hôi lạnh của Tiêu Tử Dực liền túa ra.

Cứu mạng, hôm nay tâm trạng của Kiếm Tôn hình như rất tệ! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

—-

Tác giả có lời muốn nói:

Lão Tạ: Tin tốt, vợ thích tôi. Tin xấu, người mà vợ không thích cũng là tôi.

Bình Luận (0)
Comment