Tiêu Tử Dực không dám hó hé, run rẩy trong khí tức lạnh như băng của Kiếm Tôn.
Tạ Kiếm Bạch đương nhiên biết chuyện này không liên quan đến ông ta mà là do Huyền Thiên Tông những năm gần đây đã bắt đầu mục ruỗng. Kể từ thời điểm vị Tông chủ không biết đời thứ mấy nảy sinh tư tâm, sửa đổi tông pháp, Huyền Thiên Tiên Tông đã định sẵn sẽ ngày càng xa rời với môn phái lý tưởng mà hắn muốn sáng lập thuở ban đầu.
Chỉ là Tiêu Tử Dực cũng là trưởng lão. Dù nhân phẩm của ông ta không có gì đáng nói, có thể đảm nhận vị trí trưởng lão Kiếm Phong, cũng đủ chứng tỏ rằng ông ta thực sự là một thiên chi kiêu tử ở thời đại này. Nhưng với tư cách là một sư tôn, ông ta vẫn còn kém xa.
Những vị trưởng lão này, kể cả Tông chủ Cốc Quảng Minh trong mắt Tạ Kiếm Bạch đều không đạt yêu cầu.
Vạn năm nay, Tạ Kiếm Bạch làm bất cứ việc gì cũng đều công tư phân minh, không xen lẫn chút tình cảm cá nhân nào. Nhưng vào lúc này, trong lòng Tạ Kiếm Bạch vẫn dấy lên một ngọn lửa giận pha lẫn bực bội.
Hắn vốn đã bị sát khí của Sát Lục Đạo quấn thân, một chút thay đổi trong cảm xúc cũng sẽ biến thành áp lực hữu hình, khiến sống lưng Tiêu Tử Dực bắt đầu run rẩy.
Tạ Kiếm Bạch cũng ngay lập tức nhận ra mình đã thất thố. Hắn thu liễm khí tức rồi nhàn nhạt nói: "Đứng lên đi."
Tiêu Tử Dực lúc này mới lồm cồm bò dậy. Ông đứng trong đại điện trưởng lão của mình, dáng vẻ có chút luống cuống, giống hệt như tiểu sư đệ chưa xuất sư năm nào, cẩn thận quan sát sắc mặt của Tạ Kiếm Bạch.
Tạ Kiếm Bạch khẽ nhíu mày nhưng cảm xúc này không phải nhắm vào Tiêu Tử Dực.
Huyền Thiên Tông dẫu sao cũng là do hắn sáng lập, trong lòng có chút dao động cũng là chuyện bình thường nhưng có đến mức phải nổi giận như vậy không? Thậm chí còn không thu liễm được khí tức, để cho Tiêu Tử Dực cảm nhận được.
Tạ Kiếm Bạch đột nhiên nhận ra, trong khoảng thời gian ở riêng với Ngu Duy bên ngoài môn phái, hắn đã buông thả tâm tính của mình, không hề có chút kiềm chế nào.
Có lẽ đây chính là lý do lúc nãy hắn nổi giận, khoảng thời gian đó tuy không dài nhưng quán tính mà nó tạo ra khiến hắn bây giờ vẫn chưa thể quay lại trạng thái tự giam cầm bản thân như trước đây.
Tạ Kiếm Bạch theo bản năng không thích hành vi mất kiểm soát này của mình. Hắn luôn phải đặt mọi thứ trong tầm kiểm soát mới cảm thấy an tâm, chỉ cần lệch đi một chút là sẽ thấy khó chịu.
Nhưng cảm giác mất kiểm soát mà Ngu Duy mang lại lại khiến hắn có chút nghiện, mỗi một bước đều như vậy, khiến hắn không thể hạ quyết tâm sửa chữa lại, cho đến tình cảnh ngày hôm nay.
Đã chọn con đường này, cái giá phải trả đương nhiên cũng nên do hắn gánh chịu.
Tạ Kiếm Bạch đè nén sự khó chịu này xuống, hắn hỏi: "Thời gian gần đây Huyền Thiên Tông có gì bất thường không?"
"Không có ạ." Tiêu Tử Dực vội nói: "Ngài bảo ta để mắt đến sư huynh... à, Tông chủ, thời gian này ta cũng vẫn luôn chú ý nhưng mọi thứ đều không có gì khác biệt, Tông chủ cũng không rời khỏi môn phái."
Ánh mắt Tạ Kiếm Bạch trầm xuống.
Trước đây, sau khi Ngu Thừa Diễn và Ngu Duy rời khỏi môn phái, hắn đã tra cứu hồ sơ tông chủ được ghi lại trong mấy nghìn năm gần đây của Huyền Thiên Tông, có thể khẳng định rằng, ba đời tông chủ trước nhắm vào sức mạnh kết giới mà Tạ Kiếm Bạch trấn áp là do có kẻ sau lưng chỉ điểm.
Hắn nghi ngờ vị tông chủ đương nhiệm, Cốc Quảng Minh có lẽ cũng đang âm thầm liên lạc với kẻ nào đó.
Chỉ là suốt thời gian dài như vậy, hắn vẫn không tìm thấy chút manh mối nào.
Hai đời tông chủ trước Cốc Quảng Minh vì nghiên cứu một phách pháp lực mà hắn để lại, cuối cùng đều gặp kết cục tẩu hỏa nhập ma, chẳng qua là họ bị Huyền Thiên Tông lấy danh nghĩa ẩn cư để che đậy. Cũng không biết tại sao bọn họ lại si mê đến ám ảnh với thứ sức mạnh vốn không thuộc về mình.
Nhiều chuyện vẫn còn đầy nghi vấn chưa thể làm rõ.
Cảm thấy khí tức của Tạ Kiếm Bạch dường như đã dịu đi một chút, không còn lạnh lẽo đáng sợ như vừa rồi, Tiêu Tử Dực thăm dò hỏi: "Tôn thượng, trước đó có tin đồn chợ đen ở Xích Hồng Tiên Thành bị một đại năng kiếm tu không rõ danh tính phá hủy, người đó có phải là ngài không ạ?"
"Phải." Tạ Kiếm Bạch hoàn hồn đáp: "Sao vậy?"
"Không có chuyện gì lớn, nhưng tin này đã lan từ thế gia đến tiên môn, có rất nhiều người đang đoán xem vị đại năng đó là ai." Tiêu Tử Dực do dự một chút rồi mới nói: "Thậm chí có người còn nghi ngờ đó là nghĩa tử của Bạch chân nhân nhưng trước khi xảy ra chuyện, hắn vừa hay đã gặp Tông chủ nên đã được xóa bỏ hiềm nghi."
Nghĩa tử của Bạch chân nhân?
Vẻ mặt Tạ Kiếm Bạch thoáng ngẩn ra, suốt thời gian này sự chú ý của hắn đều đặt hết lên Ngu Duy và Huyền Thiên Tông, nhất thời không nhớ ra người này là ai.
May mà Tiêu Tử Dực đã nói tiếp: "Lúc ở chợ đen, chắc ngài đã gặp đệ tử của ta là Tống Tuyết Thâm rồi, hắn rất tin rằng vị kiếm tu ra tay chính là Lăng Tiêu đạo hữu, chuyện này ta đã dặn hắn đừng nhắc lại nữa."
Thực ra Tiêu Tử Dực vẫn còn nửa câu chưa nói hết. Lăng Tiêu và Kiếm Tôn trông giống nhau đến vậy, bây giờ lại trùng hợp thế này, Kiếm Tôn mạo danh Lăng Tiêu rồi nghĩ lại lần gặp mặt của hai người họ mà ông từng vô tình thấy được...
Có những chuyện càng nghĩ càng sâu, càng dễ liên tưởng đến những khả năng kinh người... Lẽ nào ông ta đã vô tình biết được bí mật lớn nào đó của Kiếm Tôn mà chưa ai phát hiện ra?
"Cứ xử lý như vậy trước đi." Tạ Kiếm Bạch nói.
Tiêu Tử Dực cúi đầu vâng dạ. Đợi đến khi ông ta ngẩng đầu lên lần nữa, người trên chủ vị đã biến mất không còn tăm hơi.
Sau khi xác nhận Kiếm Tôn đã thật sự rời đi, Tiêu Tử Dực mới thở phào nhẹ nhõm, ngả người ra ghế không động đậy.
...
Rời khỏi điện trưởng lão Kiếm Phong, Tạ Kiếm Bạch quay về tiểu viện hẻo lánh mà mình tạm ở.
Hắn ngồi sau bàn, vẻ mặt trầm ngâm. Từ bí mật nhỏ được giấu kín của Huyền Thiên Tông cho đến tương lai mà Ngu Thừa Diễn kể lại, vô số vấn đề chồng chất đang chờ được giải quyết.
Trong lúc hắn trầm tư, ánh sáng ngoài cửa sổ ngày một tối dần, cho đến khi màn đêm buông xuống.
Ước chừng thời gian thì Ngu Duy hẳn đã dùng bữa tối với Ngu Thừa Diễn xong rồi.
Tạ Kiếm Bạch rũ mắt, nhìn tin mà Ngu Duy gửi đến trên ngọc bài, vẻ mặt hắn dần dịu lại. Ánh sáng yếu ớt của ngọc bài chiếu lên đôi mắt lãnh đạm của nam nhân.
Đúng lúc này, có người đẩy cửa bước vào phòng hắn. Người có thể không khách sáo mà vào thẳng như vậy, chỉ có một mình Ngu Thừa Diễn.
Tạ Kiếm Bạch đã nắm rõ tính cách của thanh niên này, hắn biết Ngu Thừa Diễn nhất định sẽ đến gặp riêng mình.
Ngu Thừa Diễn vừa vào cửa đã đối diện với vẻ mặt bình tĩnh, lãnh đạm của Tạ Kiếm Bạch, cứ như thể y đã đợi hắn ở đây từ lâu. Cảm giác bị nhìn thấu không dễ chịu chút nào, Ngu Thừa Diễn lạnh giọng nói: "Ngươi đang đợi ta?"
"Ngươi có chuyện muốn nói." Tạ Kiếm Bạch đáp.
Ngu Thừa Diễn quả thực đến để hỏi tội, hắn vẫn luôn bất mãn với hành động của Tạ Kiếm Bạch khi ở Ninh gia đã dạy Ngu Duy rời khỏi vòng bảo vệ của hắn, chỉ là sau đó liên tiếp xảy ra chuyện, hai phụ tử bọn họ căn bản không có cơ hội để ở riêng. Tạ Kiếm Bạch còn tự ý đưa Ngu Duy đi lâu như vậy, điều này khiến cho tâm trạng của Ngu Thừa Diễn càng tệ hơn.
"Lúc đó tại sao ngươi lại làm vậy?" Ngu Thừa Diễn lạnh giọng hỏi: "Ngươi đã hứa sẽ trông chừng nàng cẩn thận, nhưng ngươi lại dạy nàng rời khỏi kết giới, vào Ninh gia... Lỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao?"
"Ta đã trông chừng nàng cẩn thận rồi." Tạ Kiếm Bạch nói.
Có lẽ đây là lý do khiến Ngu Thừa Diễn cứ nói chuyện với thân phụ của mình là lại thấy tức tối. Là một người bình thường, hắn muốn nghe lý do nhưng Tạ Kiếm Bạch vĩnh viễn chỉ cho hắn biết kết quả và sự thật khách quan.
Ngu Thừa Diễn vốn tưởng cuộc nói chuyện lần này cũng sẽ vất vả như trước, hắn sẽ bị mấy câu nói đơn giản của Tạ Kiếm Bạch làm cho nghẹn họng đến khó chịu. Không ngờ, lần này Tạ Kiếm Bạch lại chủ động mở lời.
"Tà thuật mà Ninh thị tu luyện ngưng tụ sát khí của cả tiên thành, chứng tỏ bọn chúng cần dựa vào sức mạnh của sát khí." Tạ Kiếm Bạch nói: "Ngu Duy là hung thú, cùng nguồn gốc với hung sát. Ngay cả bản thân sát khí cũng sợ hãi nàng, mấy tên tà tu càng không có khả năng làm hại nàng. Vì vậy, đây là kinh nghiệm thực chiến quý báu."
Ngu Thừa Diễn nhíu mày: "Tại sao trước đây ngươi không nói cho ta biết những chuyện này?"
"Ta đã nói Ngu Duy là hung thú, không yếu ớt như ngươi tưởng." Tạ Kiếm Bạch bình tĩnh nói: "Là ngươi không tin nàng."
"Ta không phải không tin nàng, ta chỉ là..." Ngu Thừa Diễn ngập ngừng rồi thấp giọng nói: "Ta chỉ là quá muốn bảo vệ nàng, ta sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù chỉ là một biến cố nhỏ nhất, ta cũng không gánh nổi."
Tạ Kiếm Bạch nhìn Ngu Thừa Diễn, đây có lẽ là lần đầu tiên trong suốt thời gian qua, hắn cẩn thận ngắm nhìn dung mạo của thanh niên.
Huyết thống đối với Tạ Kiếm Bạch mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì, hắn dường như vĩnh viễn chỉ có thể nhận định một việc rồi đi một con đường đến cùng. Giống như hắn chấp nhận sự xâm chiếm của Ngu Duy vào cuộc đời mình nhưng điều đó hoàn toàn không liên quan đến việc hắn có chấp nhận Ngu Thừa Diễn hay không.
Huyết thống, hài tử, kết tinh của tình yêu. Dù gọi thế nào đi nữa, Tạ Kiếm Bạch cũng sẽ không có bất kỳ cảm xúc gì, hài tử đối với hắn mà nói chẳng khác gì người dưng.
Tình cảm của hắn đã lãnh đạm đến mức đáng sợ. Hắn sẽ không vì tình thân mà có thành kiến, nảy sinh tình cảm với hài tử, cho dù đó là hài tử của hắn và Ngu Duy.
Tạ Kiếm Bạch đến giờ vẫn nghi ngờ về sự xuất hiện của Ngu Thừa Diễn, hắn là Thiên Tôn, Ngu Duy là hậu duệ thần thú, thân phận như họ kết hợp lại căn bản không thể có hài tử.
Chỉ là...
Giờ phút này, nhìn gương mặt giống mình bảy phần, nghe những lời Ngu Thừa Diễn nói, Tạ Kiếm Bạch chợt có chút hoảng hốt.
Khoảnh khắc này, hắn lại thấy được bóng dáng của chính mình trên người Ngu Thừa Diễn.
Cảm giác này có chút huyền diệu, Ngu Thừa Diễn giống như đang chứng thực cho một tương lai mà hắn đã từng từ chối bước vào, nhưng dù thế nào đi nữa, Tạ Kiếm Bạch vẫn đã đi trên con đường này.
Tạ Kiếm Bạch cảm thấy trong cõi u minh dường như thật sự có vận mệnh đang dẫn dắt hắn tiến về phía trước, mà hắn, vậy mà lại không còn phản cảm, chống đối như trước đó nữa.
Tương lai của hắn cũng sẽ vì Ngu Thừa Diễn mà phạm phải thiên điều sao?
Đối với việc sau này mình có nảy sinh tình cảm với Ngu Thừa Diễn hay không, Tạ Kiếm Bạch lại cảm thấy khá hứng thú.
Đây giống như một cuộc đối kháng giữa hắn và vận mệnh, những chuyện khác đều không quan trọng, duy chỉ có việc này mà thôi.
"Nếu ngươi đã không thể chịu đựng bất kỳ biến cố nào, vậy thì nên liên thủ với ta." Tạ Kiếm Bạch nói: "Chỉ trốn tránh ta thì sẽ không giải quyết được vấn đề gì."
Ngu Thừa Diễn ngẩng đầu lên nhìn Tạ Kiếm Bạch.
"Ý gì vậy?" Hắn khó hiểu hỏi: "Liên thủ? Hai chúng ta sao?"
"Không sai, chúng ta cùng nhau giải quyết vấn đề." Tạ Kiếm Bạch lạnh lùng nói: "Nếu có thể, ta muốn b*p ch*t mọi khả năng trước khi chúng xảy ra. Như ngươi nói, không để lại bất kỳ biến cố nào."
Ngu Thừa Diễn ngẩn người nhìn nam nhân, có lẽ hắn nên cảm thấy vui mừng vì phụ thân cuối cùng đã công nhận thân phận của hắn là một chiến hữu có thể kề vai sát cánh chứ không phải một kẻ yếu cần được bảo vệ.
Nhưng không biết tại sao, lời nói của Tạ Kiếm Bạch lại khiến hắn càng lúc càng bất an, trong lòng như có thứ gì đó sắp phá đất mà ra nhưng lại không thể tìm ra ngọn nguồn.
Trái tim Ngu Thừa Diễn bỗng nhiên có chút khó chịu, đập thình thịch, thúc vào lồng ngực hắn đau nhói.
—--
Tác giả có lời muốn nói:
Kiếp trước, cha chó thực ra rất yêu thương chó con, chỉ là tình yêu của hắn không phải là thứ tình cảm bẩm sinh của một người cha mà được vun đắp qua thời gian.
Nhưng khoảng thời gian của gia đình ba người quá ngắn ngủi, mèo con lại mất sớm, nếu không thì thực ra hai cha con này sẽ rất hòa thuận.
Đợi đến phần ngoại truyện, có thể sẽ viết về một gia đình mèo chó không gặp phải biến cố nào.