Trở Thành Mẫu Thân Đoản Mệnh Của Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 72

Ngu Thừa Diễn luôn cảm thấy cuộc sống gần đây có gì đó không thích hợp.

Mọi chuyện dường như đều đang tiến triển tốt đẹp, hắn đã cứu vãn được vận mệnh của Ninh di, để bà có thể cùng mẫu thân tiếp tục làm đệ tử ở Huyền Thiên Tông.

Mẫu thân đã hấp thu đủ sức mạnh, nay cũng đã trở nên mạnh hơn rất nhiều. Chỉ là, sự mạnh mẽ của bà không phải theo con đường tu tiên như hắn trước đây nghĩ, cũng không phải là kết quả tệ nhất là tu yêu. Mà là... con đường của riêng bà, con đường độc nhất của thần thú? Ngu Thừa Diễn cũng không chắc lắm, nhưng tóm lại là chuyện tốt.

Tóm lại, mọi thứ bây giờ đều rất tốt, những bậc trưởng bối quan trọng trong đời hắn giờ đều sống rất tốt.

Còn về một vị trưởng bối khác - chậc. Ngu Thừa Diễn cũng khó nói rõ được tâm trạng của mình đối với Tạ Kiếm Bạch rốt cuộc là như thế nào.

Hắn dường như nên ghét y, nhưng kể từ khi Ngu Thừa Diễn tách bạch Tạ Kiếm Bạch của thời đại này và tương lai của y thành hai người khác nhau, mối quan hệ giữa hai người họ đã định sẵn sẽ không xấu đi nữa.

Ngu Thừa Diễn đã vứt bỏ thành kiến của mình, Tạ Kiếm Bạch cũng không coi hắn là nhi tử của mình nữa mà tiếp xúc với hắn như một kiếm tu độc lập.

Ở một mức độ nào đó, quan hệ giữa họ cứ thế mà run rủi thế nào lại đạt đến trạng thái bình đẳng.

Không có những thành kiến đó, phần lớn thời gian Ngu Thừa Diễn tiếp xúc với Tạ Kiếm Bạch đều cảm thấy khá ổn, đặc biệt là gần đây, Ngu Thừa Diễn phát hiện Tạ Kiếm Bạch dường như có tiến bộ trong cách đối nhân xử thế - nam nhân có thể nói một chữ, tuyệt đối sẽ không nói hai chữ này, cuối cùng đã học được cách giải thích, trình bày suy nghĩ của mình chứ không còn ra lệnh một cách lạnh lùng cứng nhắc như trước nữa.

Cho nên nhìn chung, Ngu Thừa Diễn cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt, gần như là sự phát triển tốt nhất mà hắn có thể tưởng tượng được.

Chỉ là... tại sao hắn cứ cảm thấy có gì đó là lạ?

Lúc này đang là giờ cơm trưa, ba người ngồi quây quần bên bàn ăn.

Vẫn như trước đây, Ngu Thừa Diễn và Ngu Duy ăn cơm, Tạ Kiếm Bạch chỉ ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần.

Trông có vẻ Ngu Duy và Tạ Kiếm Bạch không nói với nhau câu nào, nhưng... sao hắn cứ cảm thấy giữa hai người có một mối liên kết như có như không?

Ngu Thừa Diễn hồ nghi nuốt xuống chiếc bánh bao trong tay rồi lại rất nhanh cảm thấy nhẹ nhõm.

Chắc chắn là hắn ddax nghĩ nhiều rồi, với tính cách của nương hắn, nếu thật sự có thay đổi gì, sao hắn có thể không nhìn ra được chứ?

Sau khi ăn trưa xong, Ngu Thừa Diễn phải theo Tạ Kiếm Bạch về Kiếm Phong.

Hai phụ tử giờ đã chính thức hợp tác, lần này là thật sự, Tạ Kiếm Bạch dẫn hắn cùng điều tra manh mối của Huyền Thiên Tông đã được gần nửa tháng rồi.

Hai người họ vừa đi, buổi chiều nào Ngu Duy cũng được tự do hoạt động, điều này khiến nàng vô cùng vui sướng, ngày nào nàng cũng đắm chìm trong thoại bản không thể dứt ra, những cuốn thoại bản mà Ngu Thừa Diễn và Ninh Tố Nghi tích trữ sắp bị nàng đọc hết rồi.

Dù sao thì bây giờ nàng đã mạnh hơn rất nhiều, Ngu Thừa Diễn cũng vui khi thấy nàng vui vẻ, không quản thúc nàng nhiều như trước nữa, ngược lại còn ngày ngày chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt cho nàng.

Sau khi từ biệt Ngu Duy, hai phụ tử ngự kiếm bay đi.

Vừa rồi ngồi yên còn chưa thấy rõ, giờ ở trên không trung, Ngu Thừa Diễn liếc nhìn Tạ Kiếm Bạch bỗng thấy có gì đó không đúng.

"Ngươi thay y phục mới rồi à?" Ngu Thừa Diễn hỏi.

Y phục của Tạ Kiếm Bạch chủ yếu là màu trắng bạc, giản dị và kín đáo, không giống những bộ y phục có màu sắc khác, chỉ cần thay là người ta có thể nhận ra ngay.

Thế nhưng Ngu Thừa Diễn nhớ rõ ràng hôm qua bạch y của y không có hoa văn, y phục hôm nay dường như có thể nhìn ra những đường vân màu bạc nhạt. Khoan đã, nghĩ kỹ lại, hình như y phục của y hôm kia cũng có chỗ khác...

"Không có." Tạ Kiếm Bạch bình tĩnh đáp.

Lẽ nào là hắn nhìn nhầm?

Ngu Thừa Diễn lại nhìn y thêm hai cái rồi mới nghi hoặc quay đầu nhìn về phía trước.

Chắc là hắn nhìn nhầm rồi, Tạ Kiếm Bạch sao có thể là loại người ngày nào cũng thay y phục khác nhau được.

Đến tiểu viện hẻo lánh của Tạ Kiếm Bạch trên Kiếm Phong, họ tiếp tục nhiệm vụ trước đó. Trong khoảng thời gian này, hai phụ tử đã xem hết một lượt các hồ sơ của Huyền Thiên Tông trong mấy ngàn năm qua, tìm kiếm những manh mối bất thường.

Chỉ là những lúc tưởng chừng đã tìm thấy một vài manh mối thì sau đó đều có dấu vết rõ ràng đã bị người khác xóa bỏ.

Xem được một canh giờ, Ngu Thừa Diễn lại tìm thấy thêm mấy ghi chép trong hồ sơ đã bị người khác sửa đổi, hắn cau mày nói: "Theo ta thấy, cứ bắt thẳng Cốc Quảng Minh lại tra hỏi là xong, hắn nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ sợ đến mức khai ra tất cả mọi chuyện."

"Bắt Cốc Quảng Minh thì dễ nhưng tra hỏi kẻ đứng sau thì khó." Tạ Kiếm Bạch nói: "Nếu để ngươi phác họa hình tượng kẻ này từ những manh mối đó thì sẽ ra sao?"

Ngu Thừa Diễn suy tư, một lúc lâu sau hắn mới nói: "Kẻ này hoặc là có tu vi cực cao, ít nhất là Đại Thừa kỳ, hoặc là một tổ chức đã thâm nhập rất sâu."

Kẻ đứng sau giật dây ba đời tông chủ Huyền Thiên Tông, hoặc là một đại năng có thể sống lâu đến thế, hoặc là một tổ chức hoạt động liên tục.

Hơn nữa, người họ cần tìm không nhất thiết là đại năng của tu chân giới, kẻ này tinh thông tà thuật, lại có thể thuyết phục tông chủ Huyền Thiên Tông làm theo ý muốn của hắn, thậm chí còn thực sự làm được một vài việc... quả thật có chút khó giải quyết.

Ngu Thừa Diễn cau mày nói: "Trong tam giới Yêu Ma Quỷ, có tà tu nào sống lâu như vậy sao?"

"Theo ta biết thì không. Hoặc là kẻ này ẩn mình cực sâu, sâu đến mức có thể trốn tránh được sự trừng phạt của thiên đạo."

Ngu Thừa Diễn suy nghĩ một lát rồi đề nghị: "Khoảng thời gian này ngươi vẫn luôn giám sát Cốc Quảng Minh, ông ta cũng giống như tông chủ tiền nhiệm, vẫn muốn mượn sức mạnh của ngươi để tu luyện. Nếu đã vậy, chúng ta cho ông ta nếm chút ngon ngọt, thử thả câu xem sao?"

Tạ Kiếm Bạch trước nay làm việc chỉ có hai thái cực, hoặc là dùng thực lực san phẳng một cách dứt khoát, hoặc là làm theo phép tắc, dùng thiên điều luật pháp để phán quyết, chưa từng có chuyện gì cần y phải dùng đầu óc suy nghĩ tìm cách giải quyết vòng vo.

Vì vậy, y có chút khó hiểu hỏi: "Thả câu là có ý gì?"

Nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ của phụ thân mình, Ngu Thừa Diễn không khỏi bật cười, chỉ là nụ cười này có vẻ hơi xấu xa.

"Trước tiên là tung ra một ít mồi để ông ta cắn câu, khiến ông ta cảm thấy những năm tháng khổ công nghiên cứu của mình đã có tác dụng, như vậy sẽ thấy được sau khi cắn câu ông ta sẽ làm gì. Thông thường trong hoàn cảnh này, người ta rất dễ để lộ sơ hở."

Không đợi Tạ Kiếm Bạch lên tiếng, Ngu Thừa Diễn như sợ y phản đối liền nói ngay: "Chuyện này không vi phạm bất kỳ thiên điều hay quy tắc nào, hơn nữa..." Suy nghĩ một chút, hắn nghiêm mặt nói: "Đây vốn là điều Cốc Quảng Minh muốn, chúng ta chẳng qua chỉ giúp ông ta một tay, đây há chẳng phải cũng là một loại vui vẻ khi giúp người hay sao?"

Lời Ngu Thừa Diễn nói thực ra có chút ngụy biện, hắn vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị Tạ Kiếm Bạch cự tuyệt.

Không ngờ Tạ Kiếm Bạch chỉ suy nghĩ một lát rồi cất lời: "Vậy thì thử xem."

...

Tông chủ Huyền Thiên Tông, Cốc Quảng Minh vẫn như mọi ngày tu luyện trong tầng tầng cấm chế.

Nơi này vốn là động phủ mà đệ tử Huyền Thiên Tông dùng khi độ kiếp, tên là Độ Tiên Đài, sau này dần hoang phế, trở thành bí địa chỉ có tông chủ mới được vào.

Nếu có đệ tử Huyền Thiên từng sử dụng nơi này quay lại đây, e rằng sẽ không thể nhận ra dáng vẻ ban đầu của nó.

Vách đá của toàn bộ động phủ, xung quanh thạch đài được khắc chi chít phù văn, nhìn từ trên xuống, hóa ra toàn bộ động phủ được dùng làm một pháp trận chứa đựng khổng lồ, dường như muốn phong ấn thứ gì đó.

Nếu nhìn kỹ những văn tự được khắc này sẽ phát hiện ra những thứ khắc trên vách đá ở đây giống hệt như dưới lòng đất của Ninh gia, điểm khác biệt duy nhất là không dùng máu để viết.

Cốc Quảng Minh đứng ngoài động phủ, hít một hơi thật sâu rồi mới bước vào.

Chỉ thấy ở trung tâm động phủ, trên Độ Tiên Đài có một luồng sức mạnh màu trắng bạc đang lơ lửng giữa không trung, như bị thứ gì đó trói buộc ở đây, không thể rời khỏi thạch đài.

Toàn bộ động phủ có hình dạng như một chiếc ly rượu úp ngược, dưới rộng trên hẹp, đỉnh là miệng thu lại, vì đã trải qua thời gian quá dài, nhiều dây leo và lá cây rủ xuống từ khe hở phía trên nhưng không cản trở ánh nắng hay ánh trăng chiếu vào.

Dưới ánh nắng, luồng sức mạnh màu bạc này tỏa ra ánh sáng thuần khiết rực rỡ, mỗi lần khúc xạ ánh sáng đều mang lại uy áp khủng khiếp và mênh mông.

Dù đã có tu vi Đại Thừa kỳ nhưng đối mặt với một luồng năng lượng nhỏ này của Kiếm Tôn, Cốc Quảng Minh vẫn cảm thấy áp lực to lớn. Mỗi lần tiến vào đều như thể phơi mình dưới kiếm thế của Kiếm Tôn, chẳng khác nào cực hình cả.

Thế nhưng ông ta vẫn kiên trì mỗi tháng vào đây tu hành một lần.

Sư phụ của Cốc Quảng Minh là tông chủ tiền nhiệm còn tông chủ tiền tiền nhiệm là sư gia của ông ta. Ba đời sư đồ truyền thừa cho nhau, không ngừng nghiên cứu sức mạnh mà Kiếm Tôn để lại.

Chuyện liên quan đến sức mạnh của Kiếm Tôn là bí mật chỉ có tông chủ mới được biết. Thời trẻ Cốc Quảng Minh cũng từng coi thường điều này, ông ta cho rằng thiên phú của mình hơn hẳn sư phụ và sư gia, không cần đến thứ tà ma ngoại đạo bịp bợm này.

Sự thật cũng đúng là như vậy, thành tựu của Cốc Quảng Minh cao hơn tông chủ tiền nhiệm, ông ta là một trong số ít những tôn giả Đại Thừa kỳ của thời đại này.

Nhưng cũng chỉ có thể đến đây mà thôi.

Khi đột phá Đại Thừa kỳ, Cốc Quảng Minh đã nhận ra mình sẽ dừng chân tại đây. Ông ta đã hao phí mấy món pháp bảo thiên cấp và đan dược đỉnh cấp, trả giá bằng trọng thương để gắng gượng vượt qua lôi kiếp trong gang tấc.

Tiến vào Đại Thừa kỳ đã chật vật như vậy, ông ta biết, con đường tu tiên của mình đã đi đến cuối rồi.

Nhưng Cốc Quảng Minh không cam tâm, nếu cả đời tầm thường vô vị thì cũng thôi, đằng này ông ta và việc đắc đạo phi thăng dường như chỉ còn cách một bước chân, sao ông ta có thể dừng lại ở đây?

Vì thế mà Cốc Quảng Minh bước lên con đường cũ của hai đời tông chủ trước là sư phụ và sư gia đã từng chọn, bắt đầu nghiên cứu sức mạnh do Kiếm Tôn để lại.

Sự tồn tại của Kiếm Tôn giống như một thần tích do thần tiên để lại, không một kiếm tu nào không ngưỡng vọng ngài.

Nghe nói năm ngài phi thăng mới chỉ ngoài hai mươi tuổi.

Cốc Quảng Minh và hai đời tông chủ trước đều tin chắc rằng trong sức mạnh mà Kiếm Tôn để lại nhất định có điều gì đó huyền diệu, ông ta cũng vì điều này mà đã nghiên cứu và thử nghiệm rất nhiều năm.

Ông ta phát hiện mỗi lần tiếp xúc gần với sức mạnh của Kiếm Tôn rồi rời đi, sức mạnh dường như có tăng lên đôi chút, chỉ là rất nhanh lại trở về như cũ.

Lần này Cốc Quảng Minh vẫn theo kế hoạch trước đó, tu luyện trong động phủ, chống lại uy áp to lớn từ luồng sức mạnh trước mặt.

Ông ta chuyên tâm đả tọa, đúng lúc này... dường như có một luồng năng lượng chui vào đan điền nguyên phủ của ông ta, Cốc Quảng Minh cảm nhận được sức mạnh của mình đột ngột tăng vọt lên một đoạn lớn!

Cốc Quảng Minh đột ngột mở mắt, ông ta không dám tin mà kiểm tra lại sức mạnh của mình hai lần, cuối cùng nhận ra đây không phải là ảo giác của ông ta, ông ta vậy mà... vậy mà đã thật sự làm được??

Trong những ngày tiếp theo, Cốc Quảng Minh đã thận trọng thử lại rất nhiều lần, luồng sức mạnh dư thừa trong cơ thể vẫn không có dấu hiệu tan biến, ông ta cuối cùng cũng có thể yên tâm.

Đêm hôm đó, Cốc Quảng Minh bí mật rời khỏi Huyền Thiên Tông.

Ông ta vượt qua hai tiên châu, cuối cùng dừng lại trong một khu rừng nguyên sinh rậm rạp, lấy ra pháp bảo liên lạc được giấu dưới một gốc cây.

Rõ ràng ở đây không ai có thể nhìn thấy ông ta nhưng Cốc Quảng Minh vẫn bất giác ẩn mình vào một góc giữa cây cối và tảng đá.

Không biết bao lâu sau, đầu dây bên kia cuối cùng cũng kết nối.

"Chân nhân, ta thành công rồi." Cốc Quảng Minh hạ giọng nói: "Ta đã hấp thu được năng lượng của Kiếm Tôn, chỉ một chút thôi nhưng nó hề không biến mất."

"Ngươi nói cái gì?"

Từ đầu bên kia của pháp bảo, một giọng nói khàn khàn già nua vang lên, dường như vô cùng kinh ngạc.

Một lúc lâu sau, giọng nói khó nghe ấy cất lên tiếng cười trầm thấp, không ngừng vang vọng giữa rừng cây.

—--

Tác giả có lời muốn nói:

Nhớ ra chương trước muốn nói gì rồi, vốn dĩ chương trước muốn nói, trước đây trong ký ức của chó con, cha chó đã gọi mèo con là Duy Duy, lần này cuối cùng cũng chính thức xuất hiện rồi (tuyệt đối không phải vì đọc bình luận mới nhớ ra đâu).

Bình Luận (0)
Comment