Buổi tối, Ngu Duy rúc vào lòng Tạ Kiếm Bạch, họ ngồi trên vách núi cao ngắm trăng.
Tay Ngu Duy quấn lấy tay áo của Tạ Kiếm Bạch, đúng lúc này, giọng nói của nam nhân vang lên từ trên đỉnh đầu nàng.
"Nàng thật sự không thích Huyền Thiên Tông sao?"
Ngu Duy thuận miệng đáp: "Đúng vậy, sao thế?"
Tạ Kiếm Bạch im lặng một lúc rồi nói: "Nếu Huyền Thiên Tông biến mất, nàng nghĩ thế nào?"
Ngu Duy buông tay áo Tạ Kiếm Bạch ra, nàng ngẩng đầu lên trong vòng tay hắn, nghi hoặc hỏi: "Biến mất là có ý gì?"
"Giải tán Huyền Thiên Tông." Tạ Kiếm Bạch bình tĩnh nói: "Từ nay về sau, trên đời sẽ không còn môn phái này nữa."
Tạ Kiếm Bạch nói vậy, Ngu Duy lại có chút do dự.
Nếu nói là không thích Huyền Thiên Tông thì lúc trước khi còn là một đệ tử ngoại môn chăm chỉ, nàng quả thực không thích chút nào. Dù sao cũng phải dậy sớm thức khuya, phải làm việc, còn phải tu luyện, thực đường lại làm món khó ăn như vậy, tất cả những điều đó quả thực khiến một con mèo như nàng phát điên.
Thế nhưng trong một năm qua, kể từ khi Ngu Thừa Diễn xuất hiện, nàng đã trở nên rất tự do, hơn nữa môi trường Huyền Thiên Tông lại tươi đẹp, có đồ ăn, có cảnh đẹp, còn có cả bạn tốt, thực ra trong lòng Ngu Duy đã không còn ý nghĩ ghét bỏ Huyền Thiên Tông nữa.
Nàng chỉ là không thích một chút, nhưng không nhiều, hoàn toàn chưa đến mức muốn Huyền Thiên Tông biến mất.
"Cũng không đến mức ghét bỏ như vậy đâu..." Ngu Duy lí nhí: "Hơn nữa Huyền Thiên Tông rất quan trọng, ta cũng không mong nó biến mất."
Tạ Kiếm Bạch không ngờ Ngu Duy lại nói như vậy, hắn có chút sững sờ hỏi: "Tại sao nàng lại nghĩ thế?"
"Huyền Thiên Tông quả thực không hợp với ta nhưng có rất nhiều đệ tử không thể rời xa nó." Ngu Duy lại dùng ngón tay cuộn lấy tay áo của Tạ Kiếm Bạch, nàng nói: "Trước đây các tỷ tỷ khác từng nói, trong toàn bộ tiên môn, Huyền Thiên Tông là môn phái trong sạch và công bằng nhất, bất kể là thiên tài thế gia hay phàm nhân đệ tử đều được đối xử như nhau, chỉ dùng thực lực và phẩm hạnh để giành chiến thắng chứ không nhìn vào bối cảnh hay nhân mạch."
Ngu Duy tựa vào vòng tay Tạ Kiếm Bạch, nàng ngẩng đầu lên cười nói: "A Ninh nói với ta rằng khi nàng ấy nghĩ mình sẽ chết dưới lòng đất của Ninh gia, ảo tưởng lớn nhất của nàng ấy chính là được trở về Huyền Thiên Tông làm một đệ tử ngoại môn bình thường, nơi đây là nơi trái tim nàng ấy hướng về."
Tạ Kiếm Bạch lâm vào trầm mặc.
Một lúc lâu sau, hắn nói: "Nó vẫn chưa đủ tốt, cũng không tốt đến vậy. Những nơi tăm tối vẫn đầy ruồi nhặng, danh xưng đệ nhất tiên tông cũng chỉ là hữu danh vô thực."
"Tốt đến đâu mới được tính là tốt chứ?" Ngu Duy nói: "Cả tu chân giới đều sùng bái Kiếm Tôn, vậy mà vẫn có ta ghét ngài ấy đó thôi. Giống như Huyền Thiên Tông, nó tuy không hợp với ta nhưng nhiều đệ tử vẫn tự hào về nó, thế là đủ rồi."
Ngón tay Tạ Kiếm Bạch v**t v* bờ vai của Ngu Duy, họ cùng nhau ngắm sao một lúc, cả hai đều không nói gì.
Vạn vật tĩnh lặng, trời sao lấp lánh, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu, tất cả đều rất yên bình.
"Không phải hắn làm." Bỗng nhiên, Tạ Kiếm Bạch lên tiếng.
"Hửm?"
"Việc dậy sớm hành lễ không phải là điều Tạ Kiếm Bạch muốn." Tạ Kiếm Bạch cụp mắt xuống, hắn nhẹ giọng nói: "Trước nay hắn chưa từng cần những thứ bên ngoài như vậy."
Một năm qua kinh nghiệm sống giữa nhân gian của Ngu Duy đã phong phú hơn nhiều, nàng hiểu được nam nhân bên cạnh mình đang giải thích chuyện của Tạ Kiếm Bạch, có lẽ là không muốn nàng hiểu lầm về ngài ấy - điều này cũng không có gì đáng ngờ, dù sao thì tất cả các tu sĩ nàng từng gặp đều rất kính trọng Kiếm Tôn.
Đương nhiên, trừ Ngu Thừa Diễn.
Nếu là bình thường, những suy nghĩ tinh quái của Ngu Duy chắc chắn sẽ trỗi dậy, Tạ Kiếm Bạch càng giải thích nghiêm túc như vậy, nàng lại càng muốn nhìn thấy dáng vẻ bất lực của hắn. Cho dù chuyện dậy sớm không thể trách Kiếm Tôn thì nàng vẫn có thể nói, nàng không thích Huyền Thiên Tông, mà nơi này là do Kiếm Tôn sáng lập, để hắn không thể giải thích, đành phải chịu bó tay.
Nhưng vào khoảnh khắc này, nàng rúc trong lòng hắn, ngẩng đầu nhìn hắn.
Nàng thấy nam nhân đang nhìn lên bầu trời, trong đôi mày kiếm mắt sao ấy lại là sự xa cách và cô độc thoảng qua.
Hắn dường như đang chìm vào một loại ký ức hay cảm xúc nào đó, trong khoảnh khắc này, thế giới của Tạ Kiếm Bạch không có một ai, chỉ có một mình hắn.
Ngu Duy khẽ hỏi: "Vậy ngài ấy muốn gì?"
Tạ Kiếm Bạch nhìn lên trời sao, nhất thời hắn không có câu trả lời.
Trong mắt hắn thoáng qua một tia thất ý mờ mịt, đó là vẻ mặt mà Tạ Kiếm Bạch tuyệt đối sẽ không để lộ ra trước mặt người khác.
"Không biết." Hắn khẽ nói.
Tạ Kiếm Bạch ngồi trên đỉnh núi cả đêm, đến sau nửa đêm, Ngu Duy hóa thành mèo con ngủ say trong lòng hắn.
Không ai biết hắn đã nghĩ gì, chỉ là những lúc cảm xúc bất chợt dâng lên, Tạ Kiếm Bạch lại cúi mắt nhìn con mèo trắng muốt trong lòng, vẻ mặt liền dịu đi đôi chút.
Trước khi màn đêm tan đi, Tạ Kiếm Bạch đã đưa mèo con trở về.
Hắn đứng từ xa, nhìn con mèo trắng nhỏ như được một cơn gió nâng qua khung cửa sổ đang mở, đưa trở về giường. Cơn gió ấy còn không quên cuộn góc chăn lên, nhẹ nhàng đắp lên người nó.
Khi Tạ Kiếm Bạch trở về tiểu viện trên Kiếm Phong đã thấy Ngu Thừa Diễn đang ngồi trong thư phòng của hắn, chau mày nghịch ngọc bài.
Ngu Thừa Diễn vừa ngồi xuống sau bàn, Tạ Kiếm Bạch đã có một chốc thoáng hoảng hốt, ngỡ như vừa nhìn thấy chính mình.
"Ngươi đi đâu cả đêm qua vậy?" Ngu Thừa Diễn càm ràm: "Phòng của ngươi lạnh lẽo quá, ta cứ như ở trong một căn nhà hoang suốt đêm vậy."
Tạ Kiếm Bạch hoàn hồn, hắn đóng cửa lại.
"Suy nghĩ vài chuyện." Tạ Kiếm Bạch nói.
"Ồ." Ngu Thừa Diễn không nghi ngờ gì, hắn đặt ngọc bài xuống, không đợi Tạ Kiếm Bạch hỏi đã chủ động báo cáo: "Cốc Quảng Minh đã rời khỏi tông môn, ta đã phát hiện ngay lập tức, còn dùng ngọc bài theo dõi ông ta cả đêm."
Tạ Kiếm Bạch trước nay làm việc vẫn luôn đơn độc, hắn chưa từng nghĩ có một trợ thủ đắc lực lại nhẹ nhõm đến vậy.
Một mình hắn xem những hồ sơ đó hai tháng vẫn chưa xong, có Ngu Thừa Diễn ở đây, hiệu suất lại tăng lên gấp bội. Nay xảy ra những chuyện này, Ngu Thừa Diễn biết được rõ ngọn ngành, hành sự cũng rất đáng tin cậy, hắn yên tâm mà giao việc cho thiếu niên làm. Không ngờ Ngu Thừa Diễn lại làm thật sự rất tốt.
"Làm tốt lắm." Tạ Kiếm Bạch chân thành nói.
Ngu Thừa Diễn dường như không ngờ nam nhân này lại nói như vậy. Hắn ngả người ra sau ghế, khẽ hắng giọng cười một tiếng rồi lại hơi ngượng ngùng gãi đầu, chủ động kể tiếp cho y nghe những chi tiết khác.
Tạ Kiếm Bạch lại thoáng thất thần, vì phản ứng của chàng thanh niên và Ngu Duy giống y hệt nhau.
Tiếng hắng giọng cười của Ngu Thừa Diễn không phải mang ý chế nhạo hay kiêu ngạo. Ngu Duy đôi khi cũng hắng giọng như vậy, hoặc là đang làm nũng, hoặc là đang hờn dỗi như trẻ con, hoặc là lúc vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ.
Phản ứng của thanh niên giống như một con vật nhỏ đột nhiên được v**t v* xuôi chiều lông, có chút đắc ý vui vẻ trong thoáng chốc rồi lại nhanh chóng tự mình kìm nén lại.
Trong ý thức của Tạ Kiếm Bạch, dù biết Ngu Thừa Diễn là hài tử của hắn và Ngu Duy nhưng hắn gần như không có cảm giác thực tế nào. Hắn nhìn Ngu Thừa Diễn như nhìn một kiếm tu không liên quan gì đến mình.
Chỉ là kiếm tu này thực lực không tệ, thiên phú cũng tốt, lý tưởng và ý chí đều rất hợp với Tạ Kiếm Bạch, xem như là người hợp ý hắn nhất trong vạn năm qua.
Tạ Kiếm Bạch quả thực rất coi trọng Ngu Thừa Diễn nhưng điều này không liên quan gì đến thân phận của hắn.
Nhưng trong khoảnh khắc này, Tạ Kiếm Bạch lại nhìn thấy đặc điểm của Ngu Duy trên gương mặt tương tự mình của chàng thanh niên. Cảm giác này... thật kỳ diệu.
Tựa như có một sợi dây vô hình nối ba người họ lại với nhau.
"Ngươi có nghe ta nói không vậy?"
Dù Tạ Kiếm Bạch trước nay luôn có bộ mặt lạnh như băng, Ngu Thừa Diễn vẫn cảm nhận chính xác được sự thất thần của y.
"Có nghe." Tạ Kiếm Bạch hoàn hồn, hắn nói: "Sau khi vào Vân Liễu tiên châu, Cốc Quảng Minh đã đặt tất cả pháp bảo trên người vào một vật chứa cách ly với bên ngoài."
"Đúng vậy. Manh mối cứ thế mà đứt đoạn, biết vậy ta đã tự mình đi theo hắn." Ngu Thừa Diễn cau mày nói.
"Không thể theo dõi." Tạ Kiếm Bạch bình tĩnh nói: "Cốc Quảng Minh đã ở Đại Thừa kỳ, hai người chúng ta bây giờ đều không phải là đối thủ của ông ta."
Ngu Thừa Diễn: ...
Nhìn phụ thân mình nói bản thân yếu luôn có cảm giác gì đó sai sai.
Dù hắn cảm thấy nếu Tạ Kiếm Bạch muốn, nhất định sẽ có cách đối phó với Cốc Quảng Minh nhưng hắn vẫn thuận theo lời y hỏi: "Vậy sau này phải làm sao?"
Tạ Kiếm Bạch nhìn hắn.
"Cách thả câu của ngươi rất hữu dụng." Tạ Kiếm Bạch nói: "Sau này có thể câu thêm vài lần nữa."
Ngu Thừa Diễn muốn nói lại thôi.
Dù được Tạ Kiếm Bạch khen cũng khá vui, nhưng sao hắn cứ có cảm giác mình đã dạy hư phụ thân mình rồi?
-
Ngu Thừa Diễn mỗi ngày đều theo Tạ Kiếm Bạch bận rộn chuyện chính sự nên hắn không biết phụ mẫu mình thực ra đêm nào cũng chìm đắm trong phong hoa tuyết nguyệt.
Ngu Duy ban ngày lười biếng đọc thoại bản, ban đêm cùng Tạ Kiếm Bạch chìm đắm trong phong hoa tuyết nguyệt nên nàng không biết thực ra sau lưng nàng, hai phụ tử này mỗi ngày đều gặp mặt trước hừng đông.
Tóm lại, cả ba người đều sống rất đủ đầy.
Khoảng thời gian này Ngu Duy sống đặc biệt vui vẻ. Ban đêm nàng gần gũi Tạ Kiếm Bạch, ban ngày Ngu Thừa Diễn làm đồ ăn ngon cho nàng, nàng còn có thể ngủ bù, phơi nắng, trèo cây bắt chim, xuống nước bắt cá, đồ ăn vặt cũng được cung cấp không giới hạn, lại còn không bị Ngu Thừa Diễn cằn nhằn. Cuộc sống nhỏ này thật sự quá tuyệt vời!
Trước đây, những thoại bản của nàng đều là sách thiếu nhi lành mạnh trong sáng do Ninh Tố Nghi cẩn thận lựa chọn, cơ bản đều là những câu chuyện anh hùng đơn giản hoặc sách giải trí về khám phá bí cảnh, lúc đó đã dọa cho tiểu yêu miêu ít học này đọc đến say như điếu đổ.
Ninh Tố Nghi vừa đưa cho nàng một bộ thoại bản mới mà không biết rằng, Ngu Duy còn hoàn toàn chưa hề động tới.
Bởi vì lúc trước khi ở bên ngoài cùng Tạ Kiếm Bạch, nàng đã tự mình mua thoại bản ở sạp thoại bản.
Ngu Duy vừa mở những cuốn thoại bản này ra đã cảm nhận được một hương vị khác thường. Những cuốn nàng đọc trước đây cơ bản đều là truyện về quá trình phấn đấu của nam tu và nữ tu, nhưng trong những cuốn nàng tự mua, tuy vẫn là nam tu nữ tu nhưng họ lại vướng vào nhau.
Câu chuyện kể về mối tình hận thù giữa một nữ âm tu và ba nam nhân: ma tôn bá đạo, kiếm tu lạnh lùng và đại sư huynh thanh mai trúc mã dịu dàng.
Thoại bản về nữ âm tu này thực ra là một trong những thoại bản ăn khách nhất trong giới tu chân hiện nay, ngay cả những nữ tu khác cùng tẩm xá với Ngu Duy cũng đang trao đổi các tập truyện để thảo luận tình tiết, chỉ là nội dung quá người lớn, các nàng đều lén lút bàn tán sau lưng Ngu Duy.
Lúc mua Ngu Duy tiện tay lấy vài cuốn, không ngờ lại trúng ngay thể loại đang hot.
Nàng đọc cuốn thoại bản này mà sửng sốt, choáng hết cả mèo.
Hóa ra giữa nam và nữ còn có kiểu này ư?!
Tình tiết là ma tôn bá đạo muốn cưỡng đoạt nữ chính, tuyên bố trong vòng một tháng nếu không giao ra nàng, hắn sẽ thiêu rụi tro cốt của cả tông môn âm tu.
Dưới áp lực nặng nề, vị đại sư huynh dịu dàng sau những giằng co đau khổ đã quyết định hẹn nữ chính ra ngoài để thổ lộ tâm tình.
Nữ chính vô cùng cảm động, nàng đồng ý lời tỏ tình của sư huynh, hai người hôn nhau say đắm trong rừng trúc, quyến luyến không rời. Sau đó, bọn họ bắt đầu một mối tình ngọt ngào ngắn ngủi nhưng hạnh phúc.
Đọc xong đoạn tình tiết này, Ngu Duy cũng vô cùng chấn động.
Bởi vì nàng phát hiện ra, giữa nàng và Tạ Kiếm Bạch dường như đã làm hết tất cả những tình tiết trong truyện rồi. Nào là ngắm sao ngắm trăng, ngắm hoa ngắm bình minh, ôm hôn, ở riêng trong rừng sâu...
Toàn thân mèo Ngu Duy đều cảm thấy choáng váng.
Hóa ra nàng đang yêu đương với Tạ Kiếm Bạch, lại còn đã yêu được hai tháng rồi ư?!
—--
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày hôm sau, sạp thoại bản kể đã nhận được đơn tố cáo nặc danh, bà Ninh và cậu Ngu không muốn tiết lộ danh tính đã chỉ trích thoại bản làm hư mèo con, đồng thời bày tỏ sự phản đối kịch liệt.