Ngu Duy như được thoại bản mở ra một cánh cửa đến thế giới mới, nàng ngây ra như phỗng, chấn động trước phát hiện của mình.
Nàng vậy mà đã yêu đương với Tạ Kiếm Bạch được hai tháng rồi, Tạ Kiếm Bạch có biết chuyện này không??
Kiến thức về giới tính mà Ninh Tố Nghi và Ngu Thừa Diễn cố tình lờ đi đã xuất hiện trong thế giới của Ngu Duy theo cách này, nàng nhanh chóng xâu chuỗi lại tất cả những điều mình không hiểu trước đây.
Người ở đây đều chú trọng nam nữ hữu biệt là bởi vì có một số nam nữ thật sự có quan hệ, nên những người chưa đến mức đó nếu cứ quấn quýt bên nhau sẽ dễ gây hiểu lầm; còn những nam nữ có quan hệ, giống như nàng và Tạ Kiếm Bạch thì có thể làm những chuyện thân mật, như là ôm hôn chẳng hạn, họ làm vậy là đang yêu đương.
Nếu yêu đương thuận lợi thì có thể thành thân, sau khi thành thân là có thể sinh mèo con rồi!
Đúng đúng, chính là như vậy.
Ngu Duy bừng tỉnh ngộ, thảo nào A Ninh và Thừa Diễn đều không thích Tạ Kiếm Bạch, đó là vì họ không muốn hai người ở bên nhau.
Nhưng thật ra, sự phản đối và ngăn cản của người khác đối với Ngu Duy chẳng có tác dụng gì, giống như việc đến tận bây giờ nàng vẫn không cảm thấy chuyện nam nữ thân mật có gì phải che đậy cả.
Bản tính của yêu tộc vốn tự do hơn, càng không để tâm đến những chuyện phức tạp như này.
Còn về những quy định như thành thân hay không, nam nữ đại phòng,... đều là do trật tự thế tục sau này quy định. Giống như Ngu Duy không thích tông quy của Huyền Thiên Tông, nàng cũng chẳng mấy quan tâm đến những ràng buộc của thế tục này.
Liên quan gì đến mèo con chứ, mèo con chỉ cần vui vẻ là được rồi.
Ngu Duy gần như chấp nhận ngay thân phận mới là mình đang yêu đương, nàng ôm sách, tiếp tục đọc một cách say sưa.
Trong tình tiết sau đó, nữ âm tu bị ma tôn cưỡng đoạt, sau đó được một kiếm tu đi ngang qua cứu giúp, nàng trúng phải nhiệt độc, phải cần song tu để giải trừ.
Hửm?
Song tu là cái gì, không lẽ là một phương pháp tu luyện nào đó khó hiểu lắm sao.
Ngu Duy lập tức mất hứng.
Cuối tập thoại bản này, nữ chính bị bịt mắt, trong một cơn nóng rực, có thứ gì đó đột nhiên làm dịu đi nỗi đau của nàng, khiến nàng chìm nổi giữa những con sóng, nàng bất giác đưa tay ra, ôm lấy người trước mặt...
Theo tình tiết, mấy vị nam chính đều có khả năng ở đó nên cuối cùng là ai đã giải độc cho nữ chính, cuối truyện đã để lại một khoảng trống khiến người đọc có vô vàn tưởng tượng.
Ngu Duy đọc xong đoạn kết của tập thoại bản này, nói thật là nàng không hiểu.
Nữ chính không phải là đã trúng độc rồi sao, nàng không tu luyện, sao đột nhiên lại thấy dễ chịu? Mà còn phải ôm người ở bên cạnh... Rốt cuộc nàng đã ôm ai, tại sao lại phải ôm?
Mèo con ngây thơ mặt đầy dấu chấm hỏi.
Lúc mua thoại bản nàng chỉ tiện tay lấy mấy cuốn nên hoàn toàn không mua được tập tiếp theo mà lỡ mua phải tập kế tiếp nữa.
Cái kết này xem xong như lọt vào trong sương mù vậy, Ngu Duy không có tâm trạng bỏ qua một tập để đọc tiếp, nàng liền cầm những thoại bản khác lên đọc.
Phải công nhận, những thoại bản mua bên ngoài thật sự rất hay. Ngu Duy đọc say sưa, nàng chưa từng đọc qua thứ gì như thế này nên đối với cái gì cũng dễ dàng tiếp thu.
Nàng đọc say mê đến mức không hay biết Ngu Thừa Diễn đã trở về từ lúc nào.
Giờ Ngu Thừa Diễn buổi chiều cùng Tạ Kiếm Bạch làm việc, buổi tối về nấu đồ ăn ngon cho nàng. Hắn vừa trở về căn cứ bí mật bên bờ sông của họ đã thấy Ngu Duy nằm trên tấm thảm, ôm sách đọc không ngừng, hoàn toàn không phát hiện ra hắn.
"Xem gì mà say mê thế?" Hắn hỏi.
Ngu Duy bị hắn dọa cho giật mình, nàng lập tức nhận ra, những cuốn thoại bản hay ho và khác lạ này của mình tuyệt đối không thể để Ngu Thừa Diễn phát hiện, nếu không hắn chắc chắn sẽ quản nàng.
"Hai người các ngươi mỗi ngày đều bận rộn chuyện gì vậy, ta đói rồi." Nàng nói.
Quả nhiên đọc sách nhiều cũng có chút tác dụng, ít nhất Ngu Duy đã học được một vài chiêu đơn giản, ví như không trả lời câu hỏi chính mà dùng câu hỏi của mình để đánh lạc hướng sự chú ý của Ngu Thừa Diễn.
Nếu là trước đây, nàng chắc chắn sẽ ngốc nghếch nghe lời, Ngu Thừa Diễn hỏi gì đáp nấy.
"Xin lỗi, đợi một chút, sẽ xong ngay thôi."
Quả nhiên, Ngu Thừa Diễn không để ý đến chi tiết này, hắn liền lập tức đi nấu cơm.
Ngu Duy lén cất hết thoại bản đi, nàng quyết định tối nay sẽ đi hỏi Tạ Kiếm Bạch.
Chỉ có Tạ Kiếm Bạch mới không ngăn cản nàng đọc thoại bản, vì nàng và hắn là một phe, hai người họ đang yêu đương mà.
Trước đây Ngu Duy đã rất thích không khí ở bên Tạ Kiếm Bạch, bây giờ nàng mới biết mối quan hệ của họ là gì, trong lòng vừa nghĩ đến từ "yêu đương" đã cảm thấy càng lúc càng ngọt ngào.
Ngu Thừa Diễn nhìn Ngu Duy ăn cơm một cách ngon lành, hắn bất giác cười nói: "Không tu luyện liền vui đến vậy sao?"
Ngu Duy vốn là người lạc quan, trước đây nàng sống cũng khá vui vẻ nhưng Ngu Thừa Diễn vẫn cảm nhận được, dạo gần đây nàng dường như vui hơn trước rất nhiều. Sự mãn nguyện và vui sướng ấy có thể nhìn thấy trong ánh mắt, cảm nhận được qua tâm trạng của nàng.
Bất cứ ai nhìn thấy nàng cũng đều biết Ngu Duy đang sống rất như ý và vui vẻ.
Dù Ngu Thừa Diễn không biết tại sao gần đây tâm trạng mẫu thân lại tốt như vậy, nhưng hắn vẫn vui lây trước niềm vui của nàng.
Ăn tối xong thì mặt trời cũng sắp lặn.
Ngu Duy trở về tẩm xá, giết thời gian như thường lệ, đợi mọi người ngủ say rồi nàng mới đi gặp Tạ Kiếm Bạch.
Chín nữ tu khác trong phòng nàng đều có mối quan hệ với nhau rất tốt. Lúc trở về, Ngu Duy tình cờ nghe được vài cái tên quen thuộc - hóa ra các nàng mỗi ngày đều đang thảo luận tình tiết truyện, chỉ là trước đây nàng không biết, không để ý nghe mà thôi.
Các nữ tu đang thảo luận nội dung của tập thứ hai, hóa ra cuối tập một, khi nữ chính bị bịt mắt, người cứu nàng là ma tôn.
Trong cuộc trò chuyện của họ có rất nhiều nội dung Ngu Duy không hiểu, khiến lòng nàng càng ngứa ngáy hơn nhưng nàng cũng biết mình không thể để lộ bí mật này, nếu không thì A Ninh nhất định sẽ tịch thu.
Tối đến lúc đi ngủ, Ngu Duy thấy nữ tu vừa nãy trò chuyện đặt tập thứ hai lên chiếc bàn cạnh giường.
Đợi mọi người ngủ say, con mèo trắng nhỏ từ trong chăn chui ra, lặng lẽ đi xuyên qua nửa tẩm xá, nhảy lên chiếc bàn đó.
Nó nằm bên cạnh thoại bản, dùng đuôi lật trang, nhanh chóng đọc hết hai chương đầu.
Trong đêm tối, mèo trắng nhỏ bị chấn động mạnh, đồng tử nó co rút lại, ngây ra như phỗng.
Vì mải đọc thoại bản, lần này nó ra ngoài muộn hơn khá nhiều, Tạ Kiếm Bạch đã đợi nó trong rừng cây. Thấy mèo trắng nhỏ đến, Tạ Kiếm Bạch không hỏi nó vì sao đến muộn, chỉ đưa tay về phía nó.
Mèo con từ trên cây nhảy vào lòng hắn, biến lại thành người, được Tạ Kiếm Bạch bế công chúa trong vòng tay.
Ngu Duy vòng tay qua cổ hắn, nhìn rừng cây và thung lũng lướt qua bên dưới.
Từ sau lần ngắm sao trước, họ đã tìm được một địa điểm hẹn hò mới, đó là đỉnh của một ngọn núi, có một vách đá và khoảng đất trống rất đẹp, vừa hẻo lánh lại an toàn.
Hai người thực ra không phải đêm nào cũng quấn quýt đòi thơm hôn, chỉ cần được ở bên nhau, dù không làm gì cả, họ cũng cảm thấy đủ đầy.
Mỗi ngày họ đều đến địa điểm hẹn hò này, trên khoảng đất trống ở đỉnh núi nay đã trải thảm, còn đặt thêm vài tấm đệm và đồ ăn vặt, gần như đã trở thành căn cứ bí mật thứ hai.
Ngu Duy vừa ngồi xuống đã hăm hở chia sẻ với Tạ Kiếm Bạch về cuốn thoại bản nàng đang đọc.
Ban đầu vẻ mặt Tạ Kiếm Bạch vẫn khá bình thường, cho đến khi tình tiết ngày càng đi sâu, đôi mày của nam nhân cũng bất giác chau lại.
"Trên đời này không tồn tại ma tôn." Nhân lúc Ngu Duy uống nước nghỉ hơi, Tạ Kiếm Bạch đã nghe một hồi lâu cuối cùng cũng tìm được cơ hội lên tiếng.
"Cái đó không quan trọng!" Ngu Duy nói: "Trọng điểm là cái này, chàng xem giúp ta, nàng ấy trúng độc nhưng sao ta không hiểu giải độc bằng cách nào?"
Tạ Kiếm Bạch đành phải nhận lấy cuốn thoại bản ngôn tình này. Nam nhân vốn chỉ quen cầm kiếm phổ và công văn hồ sơ, đây là lần đầu tiên hắn đọc một thứ... ờm, dân gian như vậy.
Ngu Duy lật thẳng đến chương cuối cho hắn, Tạ Kiếm Bạch càng đọc xuống dưới, thần sắc càng trống rỗng, đọc xong đoạn cuối, cả người hắn cứng đờ.
Hắn vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt mong đợi của Ngu Duy.
"Đây là độc gì vậy, trông có vẻ dễ chịu lắm." Nàng nói: "Chàng xem tập hai đi!"
Ngu Duy háo hức lấy ra cuốn thứ hai mượn từ tỷ tỷ cùng tẩm xá, nhét vào tay Tạ Kiếm Bạch.
Tạ Kiếm Bạch gắng gượng đọc xong tình tiết tiếp theo, hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
"Duy Duy, chuyện trong thoại bản đều là hư cấu." Tạ Kiếm Bạch nói: "Không đáng để học theo."
"Đâu có!" Ngu Duy ôm sách vào lòng, nàng bất mãn nói: "Thoại bản còn nói chúng ta như vậy là đang yêu đương đó, lẽ nào cũng là giả sao?"
Tạ Kiếm Bạch lại cứng đờ người.
Hắn không ngờ khoảnh khắc này lại đến đột ngột như vậy. Bởi vì khoảng thời gian này, hắn đã tranh thủ xem một số tài liệu nghiên cứu và ghi chép về yêu tộc, trong đó ghi rõ rằng thực ra rất nhiều yêu tộc đều giống như Ngu Duy, thân mật trước rồi mới nảy sinh tình cảm.
Yêu tộc là xã hội mẫu hệ, sự tồn tại của người phụ thân có cũng được, không có cũng chẳng sao, là người ngoài của gia tộc. Vì vậy, có quan hệ thể xác với nữ yêu không phải là chuyện gì to tát, nàng rất có thể sẽ phủi mông bỏ đi, về thị tộc của mình sinh hạ con non rồi lại tiếp tục đi săn tìm tình ái.
Dù Ngu Duy chưa từng sống ở yêu giới nhưng gen yêu tộc của nàng vẫn rất mạnh, nàng tự do và chân chất như vậy, không chịu sự ràng buộc nào.
Tạ Kiếm Bạch thực ra đã chuẩn bị sẵn tâm lý, rất có thể Ngu Duy trong trạng thái hoàn toàn không ý thức mà duy trì sự mập mờ này với hắn rồi một ngày nào đó nàng hiểu ra tất cả, phát hiện ra nàng không thích hắn, đó chỉ là bản năng và tâm lý săn mồi, khi đó mọi thứ sẽ trở về điểm xuất phát, tan thành mây khói.
Không ngờ...
Đối mặt với ánh mắt hờn dỗi của tiểu yêu miêu, yết hầu của Tạ Kiếm Bạch trượt lên xuống, hắn khàn giọng nói: "Yêu đương thì chỉ có thể là nàng và ta. Không thể giống như trong thoại bản được."
"Chứ sao nữa!" Ngu Duy hắng giọng: "Vốn dĩ là chàng và ta mà, lẽ nào còn có lựa chọn thứ hai?"
"Không có." Lần này Tạ Kiếm Bạch trả lời rất nhanh.
"Vậy chàng nói trong thoại bản đều là giả sao?" Ngu Duy lại hỏi một lần nữa.
Tạ Kiếm Bạch do dự một lát, hắn thực sự không hiểu nổi loại tiểu thuyết hạng ba này rốt cuộc có gì hay, lại còn viết bừa về ma tôn không hề tồn tại. Nhưng...
Hắn nhìn Ngu Duy, nhẫn nhịn và bất đắc dĩ nói: "Không phải hoàn toàn là giả, cũng có chỗ thật."
Ngu Duy lúc này mới hài lòng.
"Vậy chàng còn đợi gì nữa?" Nàng lật sách: "Chàng xem, trong sách viết nàng ấy được hôn lên ngực đó, sao chàng toàn hôn cổ ta thôi, ta cũng... ưm!"
Lời của nàng còn chưa nói hết đã bị Tạ Kiếm Bạch bịt miệng lại.
Ngu Duy chớp chớp mắt, không biết đã xảy ra chuyện gì. Tạ Kiếm Bạch từ từ cúi đầu, trán tựa vào vai nàng.
Một lúc lâu sau, giọng nói yếu ớt như tơ của hắn vang lên.
"...Đừng nói nữa, Duy Duy."
Giọng Tạ Kiếm Bạch rất nhẹ, trong ngữ khí thậm chí còn mang theo chút cầu xin.
Ngu Duy ngơ ngác một hồi rồi bỗng hiểu ra điều gì.
Hóa ra Tạ Kiếm Bạch cũng biết ngượng sao?
—-
Tác giả có lời muốn nói:
Lưu ý khi đọc: Mèo con tự ý lấy truyện của bạn cùng phòng là không nên! Chỉ vì để phát triển tình tiết (đã từng cân nhắc có nên dùng pháp bảo kiểu chức năng chụp ảnh không, nhưng cảm thấy có hơi câu chữ nên đã bỏ qua).
Lão Tạ: Đừng nói những lời bạo dạn như vậy nữa.
Mèo con: 0w0? (ánh mắt ngây thơ)