Chuông báo động trong đầu Ngu Thừa Diễn không ngừng vang lên, hắn nhìn Ngu Duy đang ngơ ngác, giọng nói gần như không kìm được sự căng thẳng và run rẩy.
"Hai người... hai người không phải đã lén lút qua lại sau lưng ta rồi đấy chứ?!"
Đứng từ góc độ của người bình thường, cảnh tượng này có chút kỳ lạ, dù sao chuyện của một đôi tình lữ thì liên quan gì đến người thứ ba chứ?
Thế nhưng câu chất vấn của Ngu Thừa Diễn lại vô cùng hùng hồn, mà Ngu Duy vốn chẳng có lý do gì phải chịu trách nhiệm với hắn lại càng thêm chột dạ trước giọng nói của thanh niên. Cả hai dường như đều ngầm chấp nhận màn truy cứu kỳ quặc này.
Ánh mắt Ngu Duy né tránh, nàng nhìn đông ngó tây nói lảng đi: "Cái gì? Ta... ta không biết ngươi đang nói gì cả..."
Tiểu yêu miêu hễ cứ nói dối là hiện hết lên mặt, Ngu Thừa Diễn thấy vẻ mặt chột dạ của nàng liền biết không xong rồi.
Hắn bủn rủn ngồi phịch xuống, lưng dựa vào ghế, trong phút chốc hắn cảm thấy cuộc đời không còn gì đáng luyến tiếc nữa rồi.
Xong rồi, phụ mẫu hắn lại đến với nhau thật rồi.
Hơn nữa vì sự ngăn cản của hắn mà hai người họ còn quen biết nhau sớm hơn mấy năm so với kiếp trước.
Đúng là tạo nghiệt mà!
Ánh mắt Ngu Thừa Diễn chuyển sang Ngu Duy, hắn chết lặng hỏi: "Tại sao? Tên đó có điểm nào tốt mà đáng để người động lòng?"
Hắn không hỏi thì thôi, vừa hỏi như vậy, Ngu Duy đang có chút chột dạ căng thẳng liền thuận theo lời hắn mà suy nghĩ về vấn đề này. Ngón tay nàng vô thức mân mê khăn trải bàn, khóe môi bất giác cong lên một đường cong nho nhỏ.
Bất kể trong tình huống nào, chỉ cần nghĩ đến Tạ Kiếm Bạch là Ngu Duy dường như lại không kìm được niềm vui.
"Chàng ấy chỗ nào cũng tốt cả." Ngu Duy ngọt ngào nói: "Tất cả mọi thứ của chàng ấy ta đều thích, hơn nữa.... ta rất vui vì sự thay đổi giữa hai chúng ta."
Thật ra mấy tháng trước, tiểu yêu miêu vẫn còn ngây ngô đã có một sự chiếm hữu mơ hồ đối với Tạ Kiếm Bạch. Mãi cho đến tận bây giờ, khi Tạ Kiếm Bạch đối xử với nàng theo một cách độc nhất vô nhị, hết lòng vì nàng, Ngu Duy càng vui mừng khôn xiết.
Nàng thật sự rất hài lòng với việc họ đang yêu nhau.
Lòng Ngu Thừa Diễn rối như tơ vò và có chút bực bội. Trong lòng hắn đầy lo lắng, sợ rằng Ngu Duy sẽ tiếp tục đi trên con đường đã định sẵn.
Hắn sợ nàng xảy ra chuyện không may cho nên mới muốn né tránh những nguy hiểm có thể xuất hiện ngay từ đầu.
Nhưng khi hắn ngước mắt lên từ trong cơn phiền muộn, chợt thấy vẻ mặt mãn nguyện vui vẻ của Ngu Duy, hắn không khỏi sững lại, ngây người nhìn cảnh tượng đó.
Giây phút này, Ngu Thừa Diễn bỗng trở nên hoang mang.
Trong lòng hắn bài xích phụ thân, kháng cự tương lai đó cho nên mới trăm phương ngàn kế ngăn cản hai người họ ở bên nhau, thậm chí vừa biết tin này, Ngu Thừa Diễn còn nảy ra ý nghĩ làm thế nào để phá đám bọn họ.
Nhưng nghĩ đến dáng vẻ vui vẻ của Ngu Duy suốt thời gian qua, hắn không khỏi bắt đầu hoài nghi những quyết định trước đây của mình, liệu có thật sự tốt cho nàng không?
Hắn vì không muốn nàng dấn thân vào hiểm nguy mà giữ Ngu Duy, người rõ ràng muốn tự mình đi tìm Ninh di ở trong khách đ**m, cũng vì sợ hãi tương lai đó mà ngăn cản tình cảm của nàng.
Tất cả những việc hắn làm đều không được sự đồng ý của chính Ngu Duy, hắn đã tự tiện nhân danh muốn điều tốt nhất cho nàng mà áp đặt ý muốn của chính mình.
Hắn làm vậy... có khác gì cách mà cha hắn đối xử với hắn năm đó?
Ngu Thừa Diễn sững sờ ngồi đó, trăm mối ngổn ngang không ngừng ùa về trong lòng, nhất thời khiến hắn mông lung.
Hắn ghét Tạ Kiếm Bạch, ghét việc trên người mình lại tồn tại những đặc điểm giống như y. Nhưng vòng đi vòng lại, hắn vẫn ngày càng trở nên giống y.
Thậm chí mấy tháng nay, Ngu Thừa Diễn có thể cảm nhận được rằng mình chung sống với y thực ra rất vui vẻ.
Dù là sự truyền thừa huyết mạch phụ tử hay là lựa chọn vô thức sau này. Ngu Thừa Diễn đã sống ba nghìn năm, Tạ Kiếm Bạch là người duy nhất thấu hiểu và kiến giải kiếm đạo của hắn.
Bất luận hắn có bằng lòng hay không, Ngu Thừa Diễn đều không thể không thừa nhận, giữa hắn và Tạ Kiếm Bạch dường như không thể nào cắt đứt.
Sao lại có thể như vậy chứ?
"Thừa Diễn, ngươi giận rồi sao?" Ngu Duy lo lắng nhìn hắn, trên gương mặt xinh đẹp của nàng lần đầu tiên xuất hiện vẻ bất đắc dĩ. "Xin lỗi nhé, ta biết ngươi và A Ninh đều ghét Tạ Thanh, nhưng... ta không thể kiểm soát được bản thân mình, Tạ Thanh vừa xuất hiện là trái tim ta liền phản bội, luôn không kìm được mà đi theo chàng."
Nói đến đây, nàng dường như có chút áy náy: "Ngươi đã sớm ngăn cản ta rồi, xin lỗi, nhưng ta... vẫn không hối hận."
Ngu Thừa Diễn hoàn hồn, hắn nhìn Ngu Duy với vẻ mặt sầu muộn, trong lòng hắn bỗng nhói đau.
Rốt cuộc hắn đã làm những gì mà khiến mẫu thân phải khó xử như vậy, thậm chí còn phải xin lỗi hắn vì chuyện đó?
Lòng Ngu Thừa Diễn đau nhói, hắn khô khốc nói: "Đừng bao giờ xin lỗi ta... A Duy, người không làm sai bất cứ điều gì, là ta có lỗi với người. Ta... ta không nên khiến người thấy khó xử."
Hắn lại nói: "Nếu người thích, vậy cứ ở bên y thật tốt, không cần phải lo lắng những chuyện khác."
"Nhưng..." Ngu Duy có chút do dự, nàng quan sát sắc mặt của Ngu Thừa Diễn, dường như muốn xem tâm trạng thật sự của hắn là như thế nào.
Ngu Duy rất, rất để tâm đến Ngu Thừa Diễn. Đây không phải là vì nàng yêu Tạ Kiếm Bạch mà yêu ai yêu cả đường đi lối về, điều này hoàn toàn không liên quan. Dường như từ khi họ thân thiết với nhau, Ngu Thừa Diễn đã tự nhiên trở thành người quan trọng của nàng, thậm chí còn hơn cả A Ninh mà nàng quen biết đã lâu.
Nàng rất quan tâm đến suy nghĩ của hắn.
Ngu Thừa Diễn nhanh chóng đè nén những cảm xúc cuộn trào trước đó. Bất luận suy nghĩ ban đầu của hắn có phù hợp hay không, vào khoảnh khắc Ngu Duy xin lỗi hắn, tất cả đã không còn quan trọng nữa.
Hắn hít sâu một hơi rồi dùng thái độ rất nghiêm túc để đối diện với nàng.
"Ta và y trước đây có chút khúc mắc, giữa chúng ta có vài hiểu lầm." Ngu Thừa Diễn nói. "Ta từng ghét y, nhưng..."
Hắn im lặng một lúc rồi mới nói: "Thực ra trong lòng ta cũng ngưỡng mộ y."
"Trong khoảng thời gian này ta và Tạ Thanh cùng hợp tác làm việc, điều đó cho ta thấy được một con người của y mà trước đây ta không hề hay biết." Ngu Thừa Diễn nhìn Ngu Duy, nhẹ giọng nói. "Thật ra những hiểu lầm đó trong lòng ta đã được hóa giải rồi, chỉ là... chỉ là ta đã quen với mọi chuyện trong quá khứ, không biết nên dùng bộ dạng mới nào để đối mặt với y, cho nên mới luôn khiến người cảm thấy quan hệ giữa chúng ta không tốt."
"Mọi chuyện đều rất tốt, A Duy, người đừng lo lắng gì cả, muốn ở bên y thì cứ ở bên đi."
Đối với hắn, điều quan trọng nhất chính là nương có thể vui vẻ.
Hắn không nên trở thành gông xiềng và ràng buộc của Ngu Duy, mà bất kể nàng có chọn con đường nào, hắn cũng sẽ quét sạch chướng ngại vật cho nàng.
Vai trò trước đây của Ngu Thừa Diễn luôn giống như một người bảo vệ che chắn tất cả. Mặc dù hai Ngu lớn nhỏ là mẫu tử nhưng ở thời đại này, họ lại giống như một đôi huynh muội.
Đây là lần đầu tiên Ngu Thừa Diễn nghiêm túc bộc bạch nội tâm của mình với Ngu Duy như vậy. Sau khi nghe xong, Ngu Duy cuối cùng cũng yên lòng.
"Vậy thì tốt quá rồi." Nàng nói. "Lăng Tiêu, ta hy vọng ngươi có thể vui vẻ như ta, ta không thích nhìn thấy dáng vẻ buồn bã tức giận của ngươi."
Ngu Thừa Diễn có chút ngẩn ngơ, dường như rất lâu về trước, hắn cũng từng nghe Ngu Duy nói những lời tương tự.
Lúc đó hắn mới năm, sáu tuổi, bắt đầu theo phụ thân học kiếm thuật. Ngu Thừa Diễn dường như bẩm sinh đã là một hài tử hiếu thắng và cầu toàn, thỉnh thoảng gặp phải vấn đề khó khăn không giải quyết được hắn sẽ rất buồn bã, khóc lóc đi tìm mẫu thân an ủi.
Phu thê Ngu Duy và Tạ Kiếm Bạch có tính cách gần như hoàn toàn trái ngược nhau.
Ngu Thừa Diễn vì thất bại trong kiếm thuật mà khóc, Tạ Kiếm Bạch sẽ hơi nhíu mày, y không thể hiểu tại sao nhi tử lại khóc vì chuyện như này.
Mặc dù Ngu Duy cũng không hiểu kiếm thuật nhưng trong mắt nàng, trên đời không có chuyện gì cần phải hy sinh niềm vui và hạnh phúc để đánh đổi.
Lúc đó hắn khóc lóc nói mình ngốc quá, không thể trở thành kiếm tu lợi hại nhất. Ngu Duy liền nói với hắn, bà chỉ mong hắn khỏe mạnh vui vẻ, cho dù không trở thành kiếm tu lợi hại nhất, trở thành người hạnh phúc nhất cũng rất tốt.
Đây dường như là tất cả kỳ vọng của mẫu thân dành cho hắn, từ đầu đến cuối đều chưa từng thay đổi.
Ngu Thừa Diễn mím môi, trước khi Ngu Duy nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của hắn, hắn đã hắng giọng, chuyển chủ đề.
"Ta... cho dù ta có nói với người những điều này, người cũng đừng nói cho y biết." Ngu Thừa Diễn nói. "Tuy trong lòng ta đã thông cảm nhưng ta vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho y, cho nên dù ta đồng ý hai người ở bên nhau, cũng không thể để y quá đắc ý."
"Ta hiểu rồi." Ngu Duy thấm thía nói: "Lúc ngươi cưỡng ép thu hết thoại bản của ta rồi lại ỉu xìu làm lành, ta cũng có tâm trạng như này."
"A Duy." Ngu Thừa Diễn bất đắc dĩ nói.
"Được rồi, ta hứa với ngươi. Chúng ta sẽ không nói cho chàng biết."
Hai mẫu tử nhanh chóng thống nhất mặt trận.
Buổi trưa, Tạ Kiếm Bạch làm xong việc liền qua ăn cơm cùng họ, vừa đến nơi, hắn đã cảm thấy không khí có vẻ không đúng lắm.
Ngu Duy và Ngu Thừa Diễn ngồi bên bàn, hai người rõ ràng đã ăn xong, dáng vẻ như đang đợi hắn. Hoặc là... có ý muốn thẩm vấn hắn?
Tạ Kiếm Bạch ngồi xuống trước mặt hai người, đối diện với ánh mắt không mấy thiện cảm của Ngu Thừa Diễn, hắn trầm giọng hỏi: "Sao vậy?"
Dù đã chấp nhận sự thật này nhưng khi nhìn thấy Tạ Kiếm Bạch, Ngu Thừa Diễn vẫn tức không có chỗ nào để trút - ai là người lúc mới gặp đã hận không thể giết người ta, khí phách đi đâu rồi! Mới qua bao lâu mà đã đến với nhau rồi?
"Ngươi đã hứa với ta điều gì, lẽ nào ngươi đã quên rồi sao?" Ngu Thừa Diễn lạnh giọng nói: "Lúc đầu nói thì hay lắm, không ngờ ngươi lại... Ngươi, ngươi không giữ lời!"
Tạ Kiếm Bạch có chút cau mày, hắn vốn không chắc Ngu Thừa Diễn đang nói chuyện gì, cho đến khi hắn bắt gặp ánh mắt lảng tránh của Ngu Duy.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Ngu Duy vốn đã chột dạ rồi lại không hiểu sao mà nghĩ đến chuyện xấu hổ tối qua liền càng thêm ngượng ngùng, nàng hừ một tiếng rồi quay đi.
Thấy phản ứng của Ngu Duy, Tạ Kiếm Bạch liền hiểu ra - nàng để lộ rồi.
"Về chuyện hai người lén lút sau lưng ta, ngươi có gì để ngụy biện không?" Ngu Thừa Diễn lạnh lùng hỏi.
Thái độ của hai phụ tử bọn họ đối với nhau lúc này đều có chút phức tạp.
Nếu theo tính cách vốn có của Tạ Kiếm Bạch, hắn nhất định sẽ nói, có ở bên nhau hay không thì liên quan gì đến ngươi. Dù sao chuyện tình cảm cũng là giữa hắn và Ngu Duy, những người khác đều phải đứng sang một bên.
Thế nhưng giờ đây, gạt bỏ mối quan hệ huyết thống, sau một thời gian ở riêng, hai vị kiếm tu thiên tài lại có cảm giác tâm đầu ý hợp, gần như đã là bằng hữu của nhau.
Nhưng dù vậy, Tạ Kiếm Bạch vẫn không thích thái độ chất vấn của người khác.
Vậy mà, Tạ Kiếm Bạch cuối cùng vẫn bình tĩnh nói: "Là ta đã không thoát khỏi sự trói buộc của vận mệnh."
Lý do khiến Tạ Kiếm Bạch có thái độ tốt như vậy là vì mối quan hệ giữa ba người họ lúc này thực sự có chút kỳ quặc.
Mặc dù Ngu Thừa Diễn là thân sinh của hắn nhưng khi đối diện với hai mẫu tử bọn họ, Tạ Kiếm Bạch lại cảm thấy mình giống như một người kế phụ muốn gia nhập vào một gia đình đơn thân.
Hắn thậm chí có thể cảm nhận được rằng, nếu mình muốn hòa nhập vào gia đình này, Ngu Duy sẽ rất xem trọng thái độ của Ngu Thừa Diễn.
Dưới mái hiên nhà người thì phải cúi đầu, Tạ Kiếm Bạch đành phải đi ngược lại với bản tính, chỉ trong một tháng ngắn ngủi hắn đã học được trí tuệ cảm xúc của người thường.
Hắn thậm chí còn tự thông suốt, hiểu được tầm quan trọng của việc phải xây dựng mối quan hệ tốt với Ngu Thừa Diễn trước.
Đối mặt với Tạ Kiếm Bạch suýt chút nữa đã nói rằng tình yêu của bọn họ là định mệnh, Ngu Thừa Diễn định nói lại thôi, nhất thời cảm thấy có chút mắc kẹt.
Hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị Tạ Kiếm Bạch đối xử lạnh lùng để còn ăn vạ trước mặt mẫu thân - Tạ Kiếm Bạch bị sao vậy, sao lại không hành động theo lẽ thường!
—--
Tác giả có lời muốn nói:
Mèo con: Ngươi làm thế nào từ vị trí cha ruột lại biến thành cha dượng vậy?
Lão Tạ: ...