Trở Thành Mẫu Thân Đoản Mệnh Của Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 77

Ngay khi Ngu Thừa Diễn cho rằng mình đã đủ hiểu Tạ Kiếm Bạch thì Tạ Kiếm Bạch lại luôn làm những việc ngoài dự liệu của hắn.

Ví như bây giờ trước mặt Ngu Duy, ai còn có thể nhận ra nam nhân này là vị Thiên Tôn lạnh lùng như băng sương, đáng sợ nhất trên Thiên đình chứ?

Ngu Thừa Diễn tức không có chỗ xả, hắn thật sự muốn kể tội Tạ Kiếm Bạch với Ngu Duy nhưng lại không thể mở lời trước vẻ mặt thành thật và vô tội của y, hắn đành nén hết mọi bực dọc vào trong lòng.

Hắn chỉ có thể tức đến hộc máu nói: "Đừng tưởng ta sẽ dễ dàng đồng ý chuyện của hai người như vậy!"

Ngu Duy có chút lo lắng, nàng muốn nói gì đó để xoa dịu bầu không khí, vì Ngu Thừa Diễn trông thực sự rất tức giận.

Tạ Kiếm Bạch ngồi đối diện dường như đã nhận ra ý định của nàng ngay khi nó vừa nhen nhóm. Ánh mắt hai người giao nhau trong thoáng chốc, Ngu Duy không hiểu sao lại đọc được ý an ủi trong mắt Tạ Kiếm Bạch, bảo nàng không cần lên tiếng.

Mối ân oán giữa họ đương nhiên phải do chính họ giải quyết - dù cho người phụ thân mà Ngu Thừa Diễn vẫn luôn canh cánh trong lòng thực ra chẳng liên quan gì đến Tạ Kiếm Bạch của hiện tại, nhưng đây vẫn là trách nhiệm của y.

"Ta biết." Tạ Kiếm Bạch nhìn Ngu Thừa Diễn, thanh âm hắn bình thản: "Hiện tại không có nghĩa là tương lai sẽ như vậy, ít nhất lúc này, mục tiêu của chúng ta là nhất trí."

Ngu Thừa Diễn lúc này mới hừ một tiếng, miễn cưỡng đè nén lửa giận trong lòng.

Đêm đó, Ngu Duy và Tạ Kiếm Bạch không lén lút gặp nhau nữa, Tạ Kiếm Bạch cũng không làm việc - y bị Ngu Thừa Diễn lôi đi tỷ thí.

Họ tìm một khoảng đất trống vắng vẻ trong rừng, cũng giống như lần trước, hai người chỉ dùng kiếm thuật thuần túy để giao đấu.

Đây đã là lần tỷ thí thứ hai của hai phụ tử ở thời đại này, chỉ có điều so với lần trước, không khí giữa họ đã hoàn toàn khác biệt.

Tâm trạng Ngu Thừa Diễn vô cùng phức tạp, chiêu thức ra tay của hứn đều là để phát tiết, Tạ Kiếm Bạch cũng cố ý nhường hắn vài phần, chủ yếu là phòng thủ. Chỉ có điều thực lực y quá cao, dù chỉ phòng thủ, Ngu Thừa Diễn vẫn có cảm giác như đang giao đấu với một bức tường, đánh một lúc, lửa giận trong hắn lại bùng lên.

Sao hắn lại, lại không thể thắng nổi y chứ!

Điều đáng tức nhất là, thấy cảm xúc của thanh niên trẻ đã ảnh hưởng đến chiêu thức, Tạ Kiếm Bạch nhịn một hồi lâu cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng chỉ điểm: "Đừng để cảm xúc ảnh hưởng đến kiếm của ngươi, đó là điều đại kỵ."

"Ta có học kiếm với ngươi đâu, cần ngươi nói à!"

Ngu Thừa Diễn thật sự tức điên lên đi được, một câu nói bâng quơ của Tạ Kiếm Bạch cũng có thể khiến hắn nổi nóng.

Chẳng hiểu vì sao, Tạ Kiếm Bạch của thời đại này còn chưa phải là phụ thân hắn nhưng hễ đối mặt với tên này, hắn lại có cảm giác mình bị coi như một hài tử.

Dường như bản thân hắn đúng là đang nổi nóng, chẳng hề chín chắn chút nào nhưng hắn lại không thể kiểm soát được.

Giống như một con chó con sủa gâu gâu trước mặt một con chó lớn, con chó lớn chẳng nói gì, chỉ cúi đầu nhìn nó, cũng đủ để khiến con chó con tức đến nhảy dựng lên.

Đánh một lúc, Ngu Thừa Diễn liền cảm thấy vô vị.

Tạ Kiếm Bạch căn bản không có ý định đánh bại hắn, ngược lại còn thường xuyên bất ngờ chỉ ra yếu điểm của hắn vào những thời khắc nhất định, khiến Ngu Thừa Diễn đang trong cơn nóng giận phải giật mình tỉnh táo lại rồi tiếp tục giao đấu.

Tỷ thí đàng hoàng mà sắp biến thành lớp học với đại sư rồi, tức chết đi được.

"Không đánh nữa." Ngu Thừa Diễn uể oải thu tay, xoay người bước chân cao chân thấp vào sâu trong rừng, tức giận đến mức không thèm ngoảnh đầu lại.

Nếu là trước đây, Tạ Kiếm Bạch thấy hắn bỏ đi sẽ mặc kệ, không có phản ứng gì. Không phải y không để tâm mà là Tạ Kiếm Bạch chưa từng làm người bình thường, không biết muốn an ủi hay thể hiện thiện ý thì cần phải chủ động quan tâm đối phương.

Yêu đương làm chỉ số EQ của nam nhân tăng vọt, ít nhất y cũng biết phải đi theo người ta. Ngu Thừa Diễn vừa đi, Tạ Kiếm Bạch liền theo sau không xa.

Băng qua khu rừng là vách núi, bên cạnh có thác nước uốn lượn chảy theo những tảng đá, tạo nên âm thanh trong trẻo.

Ngu Thừa Diễn ngồi xuống mép vực, đôi chân thon dài đung đưa giữa không trung.

"Ta không muốn hỏi quá trình suy nghĩ của ngươi nữa, quan trọng nhất là, nương ta vẫn thích ngươi." Ngu Thừa Diễn không quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Ta chỉ muốn biết, ngươi sẽ đối tốt với nàng chứ?"

"Ta sẽ." Tạ Kiếm Bạch đáp.

Ngu Thừa Diễn không nói gì, một lúc lâu sau, hắn hỏi: "Tốt đến mức nào?"

"Nếu so sánh giữa công vụ của một Thiên Tôn, chúng sinh vạn vật trong thế giới này và Ngu Duy, ngươi sẽ chọn cái nào?"

Tạ Kiếm Bạch nhìn chăm chú vào bóng lưng của thanh niên.

"Ngươi vẫn canh cánh trong lòng chuyện nàng chết." Y chỉ ra nguyên nhân mà Ngu Thừa Diễn trước nay đều không dám thực sự nhắc tới. "Đây mới là khúc mắc lớn nhất của ngươi."

"Chứ ngươi nghĩ sao?" Ngu Thừa Diễn nghiêng mặt, hắn vẫn không nhìn Tạ Kiếm Bạch mà nhìn chằm chằm xuống đất, bướng bỉnh mím môi, giọng nói càng lúc càng gay gắt: "...Chuyện lớn như vậy mà lại không liên lạc được với ngươi ở Thiên giới, nương ta mất ba ngày ngươi mới chậm chạp đến, nói một câu xin lỗi là xong. Ngươi bảo ta làm sao nguôi ngoai? Cho dù chuyện nương ta chết không liên quan đến ngươi nhưng thái độ đó của ngươi làm sao có thể để ta tin ngươi thêm lần nữa?!"

Tạ Kiếm Bạch im lặng một hồi lâu.

Một lúc lâu sau, y mới lên tiếng: "Thân là Thiên Tôn, lẽ ra ta phải toàn tâm toàn ý vì Thiên đình và chúng sinh, quên mình vì đại sự, đó mới là việc nên làm."

"Gì cơ?" Ngu Thừa Diễn không thể tin nổi, hắn quay đầu trừng mắt nhìn y.

Hắn thầm nghĩ, nếu Tạ Kiếm Bạch dám nói thiên hạ quan trọng hơn Ngu Duy, ngày mai hắn dù có phải ăn vạ, lăn lộn treo cổ cũng phải phá cho bằng được ngọn lửa tình yêu vừa nhen nhóm lại của phụ mẫu.

Thân là Thiên Tôn, quan điểm này không có gì đáng trách. Nếu Ngu Thừa Diễn là một phần của chúng sinh trong thế gian, hắn cũng sẽ hy vọng vị thần tiên đứng đầu của mình công bằng chính trực như vậy. Nhưng thân là nhi tử, hắn không thể chấp nhận một người phụ thân như thế.

Kiếp trước hắn không thể lựa chọn nhưng một khi đã xuất hiện ở thời trẻ của mẫu thân, nếu Tạ Kiếm Bạch mang suy nghĩ như vậy, Ngu Thừa Diễn sẽ không đồng ý cho họ ở bên nhau.

"Tuy nhiên, chuyện giữa ta và Duy Duy là ta đã động tư tâm." Tạ Kiếm Bạch nhìn hắn: "Ngươi hiểu chưa?"

"Không hiểu." Ngu Thừa Diễn mặt không cảm xúc nói: "Nói tiếng người đi."

"Con người một khi có tư dục tức là lòng đã có thiên vị. Ta đã không còn là vị Thiên Tôn công chính ngay thẳng ngày trước nữa." Tạ Kiếm Bạch bình thản nói: "Thiên Tôn là thân phận, yêu một người là bản ngã, trước nay chưa từng có thể trọn vẹn cả đôi đường. Khi ta chọn Duy Duy, ta đã đưa ra lựa chọn, ta đã không còn xứng với ngôi vị Thiên Tôn. Sau khi giải quyết xong chuyện vận mệnh của người, ta sẽ từ chức."

Ngu Thừa Diễn hoàn toàn không ngờ tới câu cuối cùng của y, hắn nhất thời vô cùng sững sờ.

"Ngươi... ngươi nói gì?" Ngu Thừa Diễn ngơ ngác hỏi. "Ngươi không định làm Thiên Tôn nữa sao?"

"Một người có tư tâm không nên làm Thiên Tôn, không công bằng với Thiên đình và chúng sinh, cũng không công bằng với Duy Duy..." Tạ Kiếm Bạch hơi ngừng lại rồi nói tiếp: "...và cả với ngươi nữa."

"Không thể nào, Thiên đình và các Thiên Tôn khác sẽ không để ngươi làm vậy đâu." Ngu Thừa Diễn lẩm bẩm: "Một đại sát khí như ngươi, nếu không đặt ở Thiên đình, họ sẽ không yên tâm."

"Ai có khả năng cản được ta?" Tạ Kiếm Bạch thản nhiên nói: "Không làm Thiên Tôn không có nghĩa là ta không ở Thiên đình. Mẫu thân ngươi thân là thần thú, vốn có khả năng rất lớn sẽ trở về Thiên giới. Nếu sau này Lục giới có chuyện, ta nguyện ra tay tương trợ nhưng một khi đã gánh vác trách nhiệm làm phu quân, ta không còn phù hợp để gánh vác trách nhiệm cho toàn bộ thiên hạ nữa."

Mớ lý luận này của Tạ Kiếm Bạch khiến Ngu Thừa Diễn nghe mà ngây cả người.

Y không làm Thiên Tôn nữa, Tiêu Lang và hai vị Thiên Tôn còn lại sẽ phát điên mất! Hơn nữa Ngu Thừa Diễn không ngờ rằng tính theo thời gian, Tạ Kiếm Bạch và Ngu Duy chỉ mới yêu đương hai tháng mà y đã định không làm Thiên Tôn nữa?!

Lượng thông tin quá lớn khiến Ngu Thừa Diễn nhất thời không biết phải nói gì.

"Vậy... vậy ngươi, nhưng..." Bộ não hỗn loạn của Ngu Thừa Diễn cố gắng tìm lại một tia minh mẫn. "Nhưng ở thời của ta, ta đã ra đời rồi mà ngươi vẫn là Thiên Tôn."

Tạ Kiếm Bạch chau mày.

"Trong khoảng thời gian này ta cũng đang suy nghĩ về chuyện đó." Y nói: "Nếu ta vẫn luôn làm Thiên Tôn, chắc chắn là đã bị chuyện gì đó cản chân."

Nhìn nam nhân đang trầm tư suy nghĩ, ánh mắt Ngu Thừa Diễn dần trở nên phức tạp.

Có lẽ cả đời này hắn cũng không thể quen được với sự kiệm lời của Tạ Kiếm Bạch. Nếu hôm nay hắn không chất vấn y, làm sao y có thể nói ra những lời này, bằng không thì cả đời này Ngu Thừa Diễn cũng sẽ không biết được chuyện đó.

Trên đời này ngoại trừ Ngu Duy, không ai hiểu Tạ Kiếm Bạch, không ai biết trong lòng y nghĩ gì, đã từ bỏ những gì. Chỉ cần Ngu Thừa Diễn biết được tấm lòng này của Tạ Kiếm Bạch, có thể từ đó suy ra rằng có lẽ toàn bộ sự việc còn có ẩn tình khác thì hắn đã không đến nỗi cố chấp và căm hận y sâu sắc như vậy.

"Ta có một vài ý tưởng nhưng cần phải chứng thực." Tạ Kiếm Bạch nhìn hắn: "Có muốn thử không?"

Gạt đi những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, Ngu Thừa Diễn đứng dậy từ mép vực.

"Thử thế nào?"

...

Vì không cần phải lén lút ra ngoài vào ban đêm, hôm nay Ngu Duy cuối cùng cũng ngoan ngoãn ngủ ở tẩm xá.

Kỹ năng đặc biệt của chủng tộc nàng là hễ đặt lưng xuống gối là ngủ ngay, ngủ bao nhiêu cũng không chê nhiều. Sau khi ngủ sớm, Ngu Duy nhanh chóng chìm vào mộng cảnh.

Không biết có phải do ngày nhớ đêm mơ hay không, nàng mơ thấy Tạ Kiếm Bạch.

Trong mơ, nàng vẫn đang yêu đương Tạ Kiếm Bạch nhưng toàn là những trải nghiệm mới mẻ chưa từng có trong hiện thực.

Rõ ràng là mùa hè nhưng nàng lại nằm trên giường mềm, đắp chăn kín mít, trong chăn dường như còn ôm một vật gì đó ấm áp. Dù vậy, tiểu yêu miêu vẫn cảm thấy cái lạnh đến thấu tận xương tủy.

Nàng không khỏi rùng mình một cái.

Đúng lúc này, Tạ Kiếm Bạch bước vào phòng, những ngọn nến trong phòng bỗng bùng cháy dữ dội hơn, nhiệt độ cũng theo đó mà tăng lên lần nữa.

Tạ Kiếm Bạch ngồi xuống bên giường nàng, bàn tay thon dài mạnh mẽ nắm lấy tay nàng.

Ngu Duy đương nhiên không biết rằng mình đang mơ, nàng nhìn Tạ Kiếm Bạch trước mặt, chỉ cảm thấy hắn dường như có điểm nào đó đã khác đi.

Gương mặt Tạ Kiếm Bạch vẫn anh tuấn và mỹ mạo như mọi khi, không có gì thay đổi. Sự thay đổi duy nhất là đôi mắt hắn dường như sâu thẳm và u uất hơn, mang một sức hút khó tả.

"Lại phải đi nữa sao?" Nàng nghe thấy mình lên tiếng.

Giọng nói của nàng có chút yếu ớt, hoàn toàn không giống giọng nói đầy sức sống của Ngu Duy.

"Đến giờ rồi." Ngón tay Tạ Kiếm Bạch hơi siết lại, hắn trầm giọng nói: "Ta sẽ tìm cách giải quyết chuyện này, Duy Duy. Ta nhất định sẽ tìm ra cách..."

Nàng đưa tay ra, chính Ngu Duy cũng có chút ngẩn ngơ. Cánh tay của nàng vốn nên có đường cong cơ bắp khỏe khoắn và săn chắc, tuyệt đối không nên yếu ớt, mảnh mai đến đáng sợ như thế này.

Tạ Kiếm Bạch nắm tay nàng, đỡ lấy tay nàng, để nàng v**t v* gò má mình.

"Đã gặp Diễn Diễn chưa?" Nàng khẽ hỏi. "Hắn đã hai tháng không gặp chàng rồi, ngày nào hắn cũng rất nhớ chàng, ngày nào cũng chăm chỉ luyện kiếm."

"Khoảng một tháng nữa đi." Tạ Kiếm Bạch thấp giọng nói: "Ta có thể cảm nhận được... vẫn còn..."

Giọng hắn vốn luôn trầm ấm rõ ràng nhưng lần này Ngu Duy lại không nghe rõ nửa câu sau hắn nói gì, dường như giống một đoạn ký ức đứt gãy, không liền mạch.

Ngu Duy trong mơ gặp Tạ Kiếm Bạch một cách đứt quãng, nàng luôn cảm thấy hắn dường như đã thay đổi rất nhiều, không hiểu sao nhưng nàng không cảm nhận được sát khí của hắn, điều này khiến nàng mất đi một sự trợ giúp lớn trong việc phán đoán.

Đôi mắt hắn ngày càng lạnh lẽo, thỉnh thoảng ánh lên tia sáng lạnh buốt khiến Ngu Duy cũng có chút sợ hãi. Chỉ khi nhìn nàng, vẻ mặt của nam nhân mới dịu dàng đi một chút.

Vẻ u uất trên người Tạ Kiếm Bạch rất giống với lúc nàng mới quen Ngu Thừa Diễn, chỉ là so với chàng thanh niên, Tạ Kiếm Bạch dường như nhẫn nhịn giỏi hơn, hắn đè nén cảm xúc đó đến cực điểm, như thể mọi thứ vẫn bình thường, không có chuyện gì xảy ra nhưng lại khiến người ta cảm nhận được một sự tĩnh lặng ngột ngạt trước cơn bão.

Tình trạng cơ thể của Ngu Duy ngày càng tệ đi, cảm xúc của Tạ Kiếm Bạch cũng trở nên lạnh lẽo đáng sợ một cách rõ rệt vì cơ thể của nàng.

"Nếu một ngày nào đó, ta chết... Ưm."

Lời của Ngu Duy còn chưa nói hết đã bị Tạ Kiếm Bạch dùng động tác nhẹ nhàng nhưng không cho phép kháng cự bịt miệng lại.

Hắn nhanh chóng thả nàng ra rồi cúi xuống, vòng tay qua eo nàng. Hắn ôm nàng, gò má và sống mũi nhẹ nhàng áp vào bụng nàng.

Ngu Duy im lặng một lúc, nàng đưa tay ra, v**t v* gò má hắn.

"Nếu ta chết..." Nàng lại lên tiếng, cảm nhận được cánh tay Tạ Kiếm Bạch dường như run lên, lần này hắn không ngăn nàng nữa.

Nàng cúi đầu, mang theo tình yêu vô hạn nhẹ nhàng v**t v* gò má tuấn mỹ của Tạ Kiếm Bạch rồi mỉm cười nói: "Thì chàng hãy đi cùng ta. Như vậy có làm chàng vui hơn chút nào không?"

Tạ Kiếm Bạch vùi mặt vào bụng nàng, một lúc lâu sau hắn mới "ừm" một tiếng.

Hắn buồn bã nói: "Ta không cam tâm."

"Duy Duy, ta hận tất cả những điều này."

Tạ Kiếm Bạch ngẩng đầu rồi nói từng chữ một: "Ta sẽ khiến hắn phải trả giá."

Vẻ mặt hắn vừa yếu đuối vừa âm u, phảng phất một sự u uất và điên cuồng như có thể thiêu rụi chính mình bất cứ lúc nào.

Người duy nhất trên đời có thể ghìm cương hắn lại chỉ có thể lặng lẽ v**t v* mái tóc hắn.

Bình Luận (0)
Comment