Khi ánh nắng rực rỡ chiếu rọi, mọi thứ như thể đã cách một đời.
Ngu Thừa Diễn bất giác nhắm mắt lại, né tránh thứ ánh sáng đột ngột này. Ánh sáng đối với một người vốn muốn trốn trong bóng tối của thức hải để từ bỏ sinh mệnh có phần quá chói lòa.
Là một nhi tử, hắn không thể cho mẫu thân sống một cuộc sống tốt đẹp, cũng không làm cho phụ thân hài lòng, vào khoảnh khắc ra đời, hắn còn mang đến cho họ tai ương vô tận.
Sau khi biết được chân tướng, hắn thậm chí còn hiểu cho Tạ Kiếm Bạch.
Ngu Duy đối với bọn họ đều quan trọng, cho dù là chính hắn cũng không thể tha thứ cho tất cả những điều này.
Chỉ cần hắn biến mất, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn phải không?
Ngu Thừa Diễn có chút suy sụp nghĩ, đây lại là đoạn quá khứ nào đây? Nếu trước khi rời đi, có thể nhìn phụ mẫu thêm vài lần cũng tốt.
Rất nhanh, ánh sáng chói mắt đã dần trở lại bình thường.
Trước khi mắt hắn có thể nhìn thấy sự vật, Ngu Thừa Diễn đã nghe thấy tiếng cửa mở "rầm" một tiếng, có một nữ tử vui mừng nói: "Sinh, sinh rồi, tỷ tỷ sinh rồi, là một tiểu tử!"
Ngu Thừa Diễn lúc này mới thấy hiện ra trước mắt hắn là một ngôi nhà bình thường.
Nữ tử mở cửa đang bế một đứa bé trong tã, ngoài cửa có rất nhiều tu sĩ khác đang chờ đợi, dường như đều là người một nhà, nghe xong liền vội vàng tụ tập lại, ai nấy đều vô cùng vui mừng.
Toàn bộ khung cảnh có thể coi là ấm áp, chỉ có một điều, tất cả những người lớn này đều chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt, từ mũi trở lên lại trở nên mơ hồ không rõ, không phân biệt được ai là ai, chỉ có thể phân biệt qua giọng nói và trang phục.
"Ây da, xem cháu ngoại nhỏ của chúng ta trông thật xinh đẹp làm sao, mắt giống tỷ tỷ, miệng thì giống tỷ phu, sau này nhất định sẽ là một nam tử tuấn tú phiêu dật."
"Toàn nói bừa, đứa trẻ vừa mới sinh làm sao mà nhìn ra giống ai được. Ta thấy ngươi chỉ muốn xin tiền mừng để đi luyện kiếm thôi."
Mỗi người một câu nhưng ai nấy đều vui vẻ, rất nhanh họ lại vào trong nhà chúc mừng 'tỷ tỷ' vừa mới làm mẫu thân.
Ngu Thừa Diễn nhìn đôi phu thê và đứa trẻ sơ sinh trong lòng họ bị các tu sĩ vây quanh, hắn vốn còn đang mờ mịt.
Dung mạo của mọi người đều mơ hồ không rõ, chỉ có đứa trẻ đó là có dung mạo bình thường. Ngu Thừa Diễn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của đứa bé, trong đầu hắn đột nhiên nảy ra một ý nghĩ - đứa trẻ này, không lẽ là cha hắn sao?
Đúng lúc này, có người từ bên ngoài chạy vào, lớn tiếng nói: "Sư phụ, sư nương, mau nhìn ra ngoài đi! Trên trời khắp nơi đều là ráng mây, ta còn nhìn thấy cả tiên điểu nữa, thật đó!"
Nghe hắn nói vậy, lòng Ngu Thừa Diễn liền trầm xuống.
Quả nhiên, đứa trẻ vừa mới sinh đó chính là Tạ Kiếm Bạch. Đây đều là người nhà của y, cũng đều là trưởng bối của Ngu Thừa Diễn.
Tiếc là theo lời phụ thân hắn nói trước đó, dị tượng khi y sinh ra đã gây chấn động Tu Chân Giới, sau đó cả nhà y liền bị giết sạch.
Tu Chân Giới một vạn năm trước đã là thời loạn lạc, cũng không có các tiên môn và thế gia san sát như bây giờ để kìm hãm lẫn nhau, thời đó thế đạo cực kỳ hỗn loạn, là một thời đại cá lớn nuốt cá bé.
Nhìn cách bài trí trong nhà, đây có lẽ là một gia đình kiếm tu thanh bần, giản dị. Dường như người nhà và đệ tử đều sống chung dưới một mái nhà, khắp nơi đều có thể thấy kiếm phổ và giá treo kiếm.
Cuộc sống túng thiếu như vậy, những tu sĩ này có lẽ đều chưa đến Kim Đan kỳ, chỉ là những tu sĩ bình thường, nương tựa vào nhau trong thời loạn lạc mà thôi.
Ngu Thừa Diễn với tâm trạng phức tạp nhìn gia nãi, các thúc di còn rất trẻ của mình vui mừng vì một sinh mệnh mới ra đời. Cả tiểu đệ tử trạc tuổi thiếu niên tò mò nhìn nhi tử của sư phụ cũng dùng giọng nói trong trẻo ngây thơ nói rằng sẽ bảo vệ tiểu đệ đệ thật tốt.
"Vậy ngươi phải biết trân trọng cơ hội bảo vệ hắn đấy." Không biết vị thúc thúc nào cười nói: "Đứa nhỏ này căn cốt kỳ giai, ta chưa từng thấy người nào có thiên phú như vậy. Có lẽ chưa đầy mười năm hắn đã có thể vượt qua sư phụ ngươi rồi. Đến lúc đó, chúng ta đều phải nhờ nhóc con này bảo vệ cả đấy."
Ngu Thừa Diễn thầm nghĩ, nào chỉ có thế.
Ngay cả gia gia e rằng cũng chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ nhưng nhi tử của ông lại là một tài năng siêu việt, một kỳ tích phi thăng ở tuổi đôi mươi.
Với tốc độ tu luyện kinh khủng như này, Ngu Thừa Diễn rất nghi ngờ người thân phụ vừa mới chào đời chưa đầy một canh giờ của mình lúc này đây đã có tu vi Luyện Khí kỳ rồi.
Nếu những kỳ vọng của các bậc trưởng bối này có thể thành sự thật, có lẽ đó thật sự sẽ là một tương lai ấm áp và vui vẻ.
Gia đình nhỏ bé với thực lực yếu ớt này có lẽ sẽ thật sự có thêm một trụ cột, dù cho trụ cột đó rất có thể vẫn là một tiểu hài tử thích ăn kẹo. Nghĩ đến cảnh tượng đó liền khiến người ta không nhịn được cười.
Nhưng lòng Ngu Thừa Diễn lại càng lúc càng nặng trĩu. Hắn biết rõ tương lai sẽ xảy ra chuyện gì nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn vận mệnh đi theo con đường vốn đã định sẵn của nó.
Gia tộc nhỏ bé vừa mới vui mừng vì một sinh mệnh chào đời chỉ trong nháy mắt đã chìm trong biển máu.
Máu của già trẻ gái trai chảy dài trên sàn nhà, kẻ xâm lược đi đến góc phòng, lật thi thể ra, để lộ đứa bé trong tã được người lớn ôm chặt bên dưới.
Đứa bé trong tã bị tiếng đánh nhau vừa rồi dọa cho khóc ré lên nhưng kẻ đó lại không hề hoang mang, lấy ra một pháp bảo, dường như dùng để đo lường căn cốt thiên phú.
Sau khi đã xác định, hắn mới ôm đứa trẻ vào lòng, đi ra ngoài, bước qua từng thi thể dưới chân.
"Sư huynh, lần này chúng ta nhặt được báu vật rồi." Kẻ đó cười nói: "Đứa trẻ này thật sự không tầm thường, thảo nào trời đất lại xuất hiện dị tượng... Biết đâu sau này, hắn có thể khuấy đảo cả Tu Chân Giới đấy."
Những người khác cũng tụ tập lại, kẻ cầm đầu chính là Quách Chính Thành với dáng vẻ trung niên!
Quách Chính Thành liếc nhìn đứa bé đang khóc không ngớt, thần sắc không lộ chút cảm xúc vui buồn, lão trầm giọng nói: "Nơi này không nên ở lâu, đi thôi."
Đứa bé đang khóc lớn bị họ trực tiếp đánh ngất đi, cả khung cảnh cũng theo đó chìm vào bóng tối khi đứa trẻ mất đi ý thức.
Gân xanh của Ngu Thừa Diễn nổi lên, hắn phải nghiến chặt răng mới xem hết được đoạn ký ức này.
Hắn chưa bao giờ căm hận ai đến thế. Ngay cả lúc ghét Tạ Kiếm Bạch nhất, hắn cũng chưa từng có ý định giết y. Nhưng vào giờ phút này, Ngu Thừa Diễn chỉ muốn băm vằm những kẻ này thành trăm mảnh.
Hắn không khỏi nghĩ tới, nếu không xảy ra những chuyện này, Tạ Kiếm Bạch của hiện tại liệu có phải sẽ là một con người rất khác không?
Ngu Thừa Diễn còn chưa đè nén được ngọn lửa giận và sát ý trong lòng, tầm nhìn của hắn đã sáng trở lại.
Tạ Kiếm Bạch từng nói với hắn, y có một sư phụ và bốn vị sư thúc.
Năm người này hành động cùng nhau, sau khi cướp được đứa trẻ, họ lại tìm một nơi yên tĩnh khác để ẩn náu.
Ngu Thừa Diễn đoán nơi này cách rất xa ngôi nhà ban đầu của Tạ Kiếm Bạch, vì cây cỏ và cảnh sắc tự nhiên bên ngoài đã có chút thay đổi, năm người này ít nhất đã đi qua mấy tiên châu.
Giờ đây, họ đã thần không biết quỷ không hay hủy thi diệt tích, trước khi người khác kịp phản ứng, họ đã bí mật đưa đứa trẻ đến một nơi xa xôi như vậy, không còn ai biết được sự thật là gì nữa.
Ban đầu Ngu Thừa Diễn còn có thể miễn cưỡng cho rằng Quách Chính Thành vẫn còn chút nhân tính. Ít nhất lão cũng khá quan tâm đến đứa trẻ cướp về này, thậm chí còn đặc biệt tìm cho nó một vú nuôi.
Năm tu sĩ do lão cầm đầu ngày thường cũng vui vẻ bế đứa trẻ dỗ dành. Nếu không biết chuyện còn thật sự sẽ tưởng rằng họ là những thân thúc của đứa bé này, làm sao có thể nhìn ra sự tàn độc của những kẻ đã từng ra tay giết cả một gia đình chứ?
Chẳng qua là những việc như bế đi dạo trong viện, dùng đồ chơi trêu đùa thì họ có làm nhưng để toàn tâm toàn ý chăm sóc một đứa trẻ thì những người này tuyệt đối không thể. Cuộc sống thường ngày của đứa bé đều do người vú nuôi kia chăm sóc.
Tạ Kiếm Bạch mới ba, bốn tuổi đã thể hiện thiên phú thông minh tuyệt đỉnh. Hắn không chỉ có căn cốt kỳ giai về mặt tu luyện, một số hài tử ở tuổi này nói chuyện còn khó khăn nhưng hắn đã có thể đọc thuộc lòng những bài văn dài một cách lưu loát.
Gương mặt của tiểu nam hài vô cùng tinh xảo, xinh đẹp, lại còn thông minh lanh lợi như vậy, những bài văn sư phụ và các sư thúc chỉ nói qua một lần là hắn đã có thể nhớ gần hết, vừa ngoan ngoãn lại nghe lời, khiến Ngu Thừa Diễn nhìn mà tim cũng muốn tan chảy.
Nếu là hắn, chắc chắn sẽ không nỡ quá khắt khe với một hài tử như vậy.
Nhưng Quách Chính Thành thì không như thế. Các sư thúc khác thỉnh thoảng còn có lúc tươi cười nhưng Quách Chính Thành thì luôn luôn mặt không cảm xúc. Lão không bao giờ khen ngợi tài năng hơn người của Tạ Kiếm Bạch nhưng lại trách mắng từng lỗi nhỏ của hắn, khiến tiểu nam hài rất sợ hãi người sư phụ này.
Quá đáng hơn nữa là, tuy trên danh nghĩa Quách Chính Thành nhận Tạ Kiếm Bạch làm đồ đệ nhưng lại hoàn toàn không đối xử tốt với hắn.
Lão nuôi tiểu hài tử trong một hậu viện rộng lớn nhưng không bao giờ được dọn dẹp. Tiểu nam hài mới bốn, năm tuổi đã phải một mình sống trong căn nhà nhỏ tồi tàn ở hậu viện. Nơi đó dường như là chỗ chủ cũ dùng để chứa đồ lặt vặt, nông cụ, chổi quét trong nhà cũng không được dọn đi, chỉ đặt một chiếc giường gỗ nhỏ.
Tiểu nam hài không được phép ra khỏi sân, mỗi ngày đều sống ở nơi đơn sơ như vậy. Tuổi còn nhỏ hắn đã phải đọc sách luyện kiếm từ sáng đến tối, ngay cả thời gian vui chơi cũng không có. Dù chỉ ngồi xổm nhìn đàn kiến cũng sẽ bị quở trách.
Mặc dù vậy, tiểu nam hài vẫn rất lạc quan, mang trong mình sự ngây thơ đặc trưng của hài tử.
Có lẽ hắn không biết một cuộc sống tốt đẹp nên như thế nào, sư phụ và các sư thúc thỉnh thoảng ban cho một chút đồ tốt đã làm hắn vui lắm rồi.
Từ hành vi của Quách Chính Thành, Ngu Thừa Diễn lờ mờ nhận ra nam nhân này muốn làm gì. Có lẽ lão muốn nắm chắc trong tay một tài năng kinh thế còn chưa trưởng thành như vậy, vậy nên lão phải bóp méo tâm hồn Tạ Kiếm Bạch từ nhỏ.
Giống như một chú voi con bị xiềng xích từ nhỏ, sau khi trưởng thành rồi, dù nó đã có sức mạnh để thoát khỏi xiềng xích nhưng nó đã quên mất mình có thể phản kháng.
Tuy nhiên, hành vi sau đó của Quách Chính Thành lại khiến người ta khó hiểu.
Tạ Kiếm Bạch năm tuổi đã có tu vi Trúc Cơ kỳ, ngoài tu luyện và luyện kiếm, hắn cũng không hề bỏ bê việc đọc sách.
Những cuốn sách đó hắn chỉ xem một lần là không thể quên, dưới yêu cầu khắt khe của Quách Chính Thành, hắn cũng có một khí chất trưởng thành vượt bậc, thế nhưng, thỉnh thoảng hắn cũng để lộ mặt trẻ con của mình.
Ví như Tạ Kiếm Bạch lúc nhỏ thực ra không thích xem kiếm phổ cho lắm, hắn thích đọc tạp thư hoặc tiểu truyện hơn, đặc biệt là những cuốn sách kể về các loài động vật khác nhau, thậm chí cả những câu chuyện kỳ lạ về yêu quái.
Hắn thông minh như vậy lại bị ép phải trưởng thành từ sớm, rất nhanh hắn đã vì thế giới đặc sắc trong sách mà tò mò về thiên hạ bên ngoài tiểu viện.
Có một hôm, sư thúc của hắn xách đến một cái lồng, bên trong là một chú chó con vừa mới cai sữa.
Tiểu nam hài như nhặt được báu vật, hắn gác lại những tò mò trước đó, chuyển hết sự chú ý sang việc chăm sóc chú chó con.
Ngoài tu luyện và đọc sách, gần như toàn bộ thời gian còn lại hắn đều dành cho chú chó, ngay cả lúc ngủ cũng ôm nó.
Rất nhanh, từng con vật nhỏ một được đưa vào hậu viện, tiểu nam hài vui mừng khôn xiết. Hắn chăm sóc những con vật của mình rất tốt, thậm chí còn chia cả bữa tối của mình cho chúng.
Mà trước đây, chỉ cần hắn "không lo chính sự" là sư phụ liền mắng mỏ, nay lão lại nhắm mắt làm ngơ trước hành vi của hắn, điều này khiến Tạ Kiếm Bạch thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn tiểu nam hài mỗi ngày đều kiên nhẫn chăm sóc những con vật nhỏ, nhìn vẻ mặt ngây ngô mà rạng rỡ của hắn, Ngu Thừa Diễn không khỏi im lặng.
Tạ Kiếm Bạch lúc nhỏ và sau khi lớn lên hoàn toàn không giống như cùng một người.
Ai có thể ngờ được nam nhân lạnh lùng như vậy, khi còn nhỏ lại có thể lạc quan và vui vẻ đến thế?
Cứ như vậy, tiểu nam hài chưa từng bước ra khỏi viện nơi mình lớn lên.
Thế nhưng điều Ngu Thừa Diễn không hiểu nhất là, tại sao Quách Chính Thành lại đột nhiên thay đổi tính nết, biết đồ đệ của mình thích động vật, lão không những không ngăn cản còn làm theo ý thích của hắn?
Cuộc sống trong viện cứ ngày qua ngày như vậy, thoáng chốc đã hai năm, tiểu nam hài đã hơn bảy tuổi.
Hắn trời sinh kiếm cốt, cực kỳ tài năng trong kiếm đạo, nhưng ở các phương diện khác cũng không hề thua kém.
Có một con chim nhỏ bị thương rơi vào sân, hắn liền xin các sư thúc giúp đỡ chữa trị, nhưng những người này ngay cả mạng người còn không để vào mắt, huống chi là một con chim?
Tạ Kiếm Bạch lúc nhỏ đã làm một cái tổ cho con chim, hắn nâng niu con chim nhỏ bị thương đang hấp hối, đặt nó vào tổ rồi dựa theo lý thuyết đã từng đọc trong sách, bắt đầu tự học thuật chữa trị.
Hắn không nỡ lấy động vật ra để thử nghiệm liền hết lần này đến lần khác rạch tay mình rồi lại tự chữa lành. Hai ngày sau, hắn vậy mà đã thật sự tự mình học được thuật chữa trị.
Hắn cứu được con chim nhỏ, sau khi vết thương đã lành, con chim lại không muốn rời đi, nó làm tổ trên cây lớn ngoài viện, chỉ cần hắn huýt sáo là nó sẽ bay về phía hắn.
Những chú chó mèo được hắn chăm sóc cẩn thận đều đã lớn, hắn còn nuôi thỏ và mấy con cá béo mập, trông chúng còn khỏe mạnh hơn cả hắn.
Tiểu nam hài đã rất ngoan ngoãn, nghe lời. Hắn sống trong hoàn cảnh khắc khổ như vậy, mỗi ngày đều phải học những bài học vượt xa lứa tuổi, luyện kiếm đến mức lòng bàn tay chai sạn dày cộm, Ngu Thừa Diễn nhìn mà thấy kinh hãi.
Ngu Thừa Diễn nghĩ đến lúc mình còn nhỏ, thảo nào khi đó Tạ Kiếm Bạch lại vô nhân tính mà lập ra một kế hoạch học tập kinh khủng như vậy cho hắn, thậm chí y còn hoàn toàn không nhận ra mức độ học tập và tu luyện như vậy đối với một đứa trẻ là phi nhân đạo - dù sao thì chính y cũng đã lớn lên như thế!
Hắn thậm chí chưa bao giờ thấy Tạ Kiếm Bạch lúc nhỏ khóc một lần nào, dù là uất ức. Tiểu nam hài thật sự đã rất chịu khổ, rất cố gắng để làm theo yêu cầu của sư phụ và các sư thúc.
Cho đến một ngày, Quách Chính Thành đến hậu viện.
Nam nhân này thường gặp hắn ở chính phòng, rất ít khi đến viện nơi tiểu nam hài ở hằng ngày.
Tiểu nam hài vốn đang ôm con mèo, đột nhiên thấy Quách Chính Thành đến, hắn có chút kinh ngạc, có chút sợ hãi nhưng cũng rất vui mừng.
Hắn lễ phép chào hỏi: "Sư phụ."
Những năm qua, tiểu nam hài đã được dạy rất nhiều quy củ, từ sách vở cho đến các bài học hằng ngày, không lúc nào hắn không bị nhồi nhét tư tưởng tôn sư trọng đạo, kính trọng trưởng bối.
Dù Quách Chính Thành chỉ có vẻ uy nghiêm, đối với hắn chỉ nghiêm khắc chứ chưa bao giờ quan tâm nhưng đối với một hài tử nhỏ tuổi, việc lấy lòng trưởng bối, hy vọng được ông ta công nhận đã ăn sâu vào xương tủy mà chưa bao giờ nhận ra rằng mình vẫn luôn bị ngược đãi.
Ngày hôm đó là lần đầu tiên Quách Chính Thành đối xử với tiểu nam hài hòa nhã như vậy.
"Kiếm Bạch, lại đây."
Lão vẫy tay, ra hiệu cho hài tử đang rụt rè lại gần, rồi khoác vai hắn.
Tiểu nam hài chưa bao giờ được sư phụ đối xử thân mật như vậy, điều này làm hắn càng thêm căng thẳng. Đôi mắt xinh đẹp của hắn cẩn thận nhìn nam nhân kia.
"Ngươi rất xuất sắc, nền tảng kiếm thuật đã rất vững chắc rồi." Quách Chính Thành ôn hòa nói: "Cũng đến lúc ngươi nên nhập đạo rồi. Kiếm Bạch, ngươi có vui không?"
Bộ não thông minh của tiểu nam hài trước vẻ mặt hòa nhã của người lớn liền như ngừng hoạt động, hắn thậm chí không hề suy nghĩ đã gật đầu theo lời sư phụ, dùng sự công nhận và đồng tình theo bản năng, muốn giữ lại sự quan tâm và chú ý của sư phụ lâu hơn một chút.
Trong đầu Ngu Thừa Diễn đang đứng ngoài cuộc lại vang lên hồi chuông cảnh báo, lão già này đột nhiên hòa nhã như vậy, tuyệt đối không có chuyện gì tốt!
Chưa để hắn kịp nghĩ thông, Quách Chính Thành liền đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cây đại thụ ngoài viện.
"Đó là con chim mà ngươi đã cứu sao?" Quách Chính Thành hiền hòa nói: "Để sư phụ xem nào."
Tiểu nam hài ngoan ngoãn huýt sáo, từ trên ngọn cây, một con chim nhỏ bay đến, đậu trên cánh tay hắn. Nó rũ rũ đôi cánh, nghiêng đầu, nhảy nhảy trên tay hắn.
"Thật xinh đẹp." Nam nhân khen ngợi.
"Đây là..."
Tiểu nam hài vừa định giới thiệu, Quách Chính Thành đã vỗ vai, ngăn lại những lời tiếp theo của hắn.
"Giết nó đi." Quách Chính Thành bình tĩnh ra lệnh.
Tiểu nam hài kinh ngạc ngẩng đầu, Quách Chính Thành thản nhiên nói: "Muốn nhập Sát Lục Đạo, phải lấy máu làm vật dẫn, tốt nhất là máu của người thân yêu, người quan trọng. Tiếc là ngươi không có thân nhân, mấy con súc sinh này có thể miễn cưỡng dùng được."
"Không, đừng, đừng mà!"
Tiểu nam hài hoảng loạn lùi về phía sau, hắn muốn đuổi con chim đi nhưng con chim lại lượn một vòng trên không rồi bay trở lại, bị Quách Chính Thành một tay bóp lấy cổ, xách lên.
"Đến đây, đồ đệ ngoan. Lần đầu để sư phụ giúp ngươi." Quách Chính Thành nắm lấy cổ tay tiểu nam hài rồi thản nhiên nói: "Ngươi là một đứa trẻ ngoan, đừng làm sư phụ tức giận."
Toàn thân Ngu Thừa Diễn lạnh toát, hắn không ngờ Tạ Kiếm Bạch lại nhập Sát Lục Đạo theo cách này, càng không ngờ rằng Quách Chính Thành ngay từ đầu đã có ý đồ mới đem những con vật đó cho hắn, để tiểu nam hài ngày đêm chăm sóc, nảy sinh tình cảm.
Hắn thậm chí còn có một thoáng nghi ngờ, không biết Quách Chính Thành có hối hận vì đã giết sạch cả nhà Tạ Kiếm Bạch, quên không để lại một thân nhân nào để hắn có thể nhẫn tâm ra tay nhập đạo hay không.
Tên điên... đúng là một tên điên!
Màn đêm buông xuống, hậu viện chìm trong sự tĩnh lặng chết chóc.
Tiểu nam hài quỳ trong bóng tối, máu tươi trên tay hắn đã không còn ấm nóng nữa.
Hắn cúi đầu, vẻ mặt xám xịt, chết lặng, đôi đồng tử đen như không thấy đáy.
Trên trời là lôi vân quay cuồng, sấm sét vang rền - đây là lôi kiếp của Kim Đan kỳ!
Quách Chính Thành và bốn vị sư thúc khác đều xuất hiện ở hậu viện. Quách Chính Thành vuốt râu, hài lòng nói: "Tốt lắm, vừa đúng lúc, Kiếm Bạch, chuyên tâm vượt qua lôi kiếp, vi sư và các sư thúc sẽ hộ pháp cho ngươi!"
Thế nhưng, Tạ Kiếm Bạch lại như thể không nghe thấy gì.
Hắn cúi đầu, mặc cho một tia sét tím rạch ngang bầu trời, bổ xuống sống lưng mình!
Cú sét này khiến tất cả mọi người đều kinh hãi, năm tu sĩ hợp lực ra tay mới miễn cưỡng chống đỡ được nhưng sau lưng tiểu nam hài vẫn bị lôi kiếp đánh cho da tróc thịt bong.
Ngay lúc bốn người kia triển khai pháp bảo, Quách Chính Thành tức giận đùng đùng đi đến chỗ tiểu nam hài, túm lấy cổ áo hắn, giơ tay tát một cái.
"Tạ Kiếm Bạch, ngươi đang làm gì vậy? Vì mấy con súc sinh mà không muốn sống nữa sao?" Quách Chính Thành lạnh lùng nói: "Lời của sư phụ ngươi cũng không để trong lòng nữa rồi ư?!"
Tiểu nam hài từ từ quay mặt lại.
Khi Quách Chính Thành đối diện với đôi mắt hắn, trong lòng ông chợt dấy lên một cảm giác chẳng lành.
Đó không nên là ánh mắt của một hài tử. Hài tử sẽ đau lòng, sẽ sợ hãi, sẽ khóc lóc om sòm chứ không nên vô cảm và lạnh lùng như vậy.
Quách Chính Thành buông tay, lão lùi lại mấy bước, nghiêm giọng quát: "Ngây ra đó làm gì, mau đả toạ đi!"
Lão có chút bất an, mãi cho đến khi thấy Tạ Kiếm Bạch như thể cuối cùng cũng hoàn hồn, bắt đầu chống lại lôi kiếp, Quách Chính Thành mới miễn cưỡng đè nén được sự bất an xuống.
Là một người trưởng thành, sao lão lại đột nhiên sợ hãi một hài tử? Chắc chắn là do lão quá căng thẳng. Lão tự an ủi mình như vậy.
Tu sĩ độ kiếp từ đỉnh cao Trúc Cơ lên Kim Đan vốn là một cửa ải, đây cũng là vấn tâm kiếp đầu tiên trên con đường tu chân, đó cũng chính là lý do Quách Chính Thành chọn thời điểm này để tiểu nam hài nhập Sát Lục Đạo.
Từ ngày đó, Quách Chính Thành bắt đầu dạy tiểu nam hài tu luyện Sát Lục Đạo. Tu luyện Sát Lục Đạo sẽ tiến bộ như thần, huống chi là một thiên tài như Tạ Kiếm Bạch. Chỉ có điều, Sát Lục Đạo phải định kỳ thấy máu, nếu không thì giai đoạn đầu sẽ rất dễ không tiến thì lùi, thậm chí còn tẩu hỏa nhập ma.
So với trước đây, tiểu nam hài trở nên trầm mặc hơn, hắn không còn nuôi động vật nữa, sau hai tháng tu luyện Sát Lục Đạo, huyết khí trên người hắn khiến những linh thú vốn thân thiết với hắn cũng không còn dám đến gần.
Nỗi sợ hãi mà Quách Chính Thành cảm nhận được từ tiểu nam hài hôm đó dường như chỉ là ảo giác, hắn vẫn rất nghe lời, chưa bao giờ cãi lại mệnh lệnh của lão.
Một năm sau khi tu luyện Sát Lục Đạo, Quách Chính Thành cuối cùng cũng đưa tiểu nam hài rời khỏi hậu viện.
Chuyến đi này ngoài Quách Chính Thành còn có bốn vị sư thúc khác cũng đi cùng, rất có ý muốn giám sát tiểu nam hài.
Quách Chính Thành tưởng rằng tiểu nam hài sẽ rất vui mừng hoặc tò mò khi được ra ngoài, hắn đã từng rất muốn ra ngoài chơi. Nhưng tiểu nam hài ngoài việc thỉnh thoảng chăm chú nhìn những cảnh tượng mình chưa từng thấy thì hoàn toàn không nhìn ra là vui hay không vui.
Rất nhanh, Quách Chính Thành đã để lộ ý đồ thực sự của mình.
Họ theo dõi một nam tu sĩ Trúc Cơ kỳ ba ngày, sau khi xác định được hành trình của hắn, Quách Chính Thành liền ra lệnh cho tiểu nam hài.
"Dùng những gì ngươi đã học, giết người đó đi."
"Cái gì?" Tiểu nam hài cuối cùng cũng có dao động cảm xúc, hắn không thể tin được nhìn Quách Chính Thành rồi dứt khoát từ chối: "Sư phụ, ta không muốn làm hại bất kỳ ai nữa... Ta không làm được."
"Hắn là kẻ ác, ngươi không cần phải có gánh nặng tâm lý." Quách Chính Thành nói: "Giết hắn là trừ hại cho dân."
"Ta không muốn, ta không chịu." Tiểu nam hài vô cùng kháng cự: "Sự sống chết đúng sai của hắn ta không có quyền phán xét, ta không muốn giết người, sư phụ!"
Hắn cầu cứu, yếu thế nắm lấy cánh tay Quách Chính Thành nhưng Quách Chính Thành chỉ cười lạnh.
"Được thôi." Lão nói: "Ngươi đương nhiên có thể không giết người."
Tiểu nam hài thở phào nhẹ nhõm nhưng hắn không ngờ rằng, mọi chuyện vẫn còn chưa kết thúc.
Họ vẫn luôn đi theo kẻ ác đó, nhìn hắn bắt nạt kẻ yếu, cướp đoạt túi trữ vật của các tu sĩ khác.
Mấy ngày sau, hắn đem những thứ cướp được đi đổi lấy rượu, uống say bí tỉ, đến một ngôi làng của dân thường, chỉ vì bị dân làng chặn lại hỏi danh tính liền dùng chuôi kiếm đánh trọng thương người đó rồi chuẩn bị đại khai sát giới.
Tạ Kiếm Bạch lúc thiếu thời bị sư phụ và sư thúc ép vào chỗ tối, họ không cho hắn rời đi, cũng không được ra tay tương trợ, chỉ có thể đứng nhìn mọi chuyện xảy ra.
Cuối cùng sau mấy ngày trời gắng gượng, tiểu nam hài vẫn phải thỏa hiệp.
Hắn không muốn giết người nhưng hắn chưa từng giao đấu với người ngoài, trong tiềm thức hắn luôn cho rằng người lớn ai cũng rất mạnh, thế nên hắn đã đánh giá quá thấp thực lực của mình. Tên ác tu kia thậm chí chưa đỡ nổi ba chiêu trong tay Tạ Kiếm Bạch đã bị hắn g**t ch*t.
Tiểu nam hài cúi đầu, nhìn máu tươi của gã nam nhân lan đến chân mình, mùi máu tanh nồng xộc tới khiến đầu óc hắn choáng váng và buồn nôn.
Hắn chữa trị cho mấy người dân làng bị thương, họ ngàn lần cảm tạ tiễn biệt vị tiểu tiên trưởng trừ gian diệt ác. Thế gian lại bớt đi một kẻ xấu, dường như mọi chuyện đều vui vẻ và tốt đẹp.
Nhưng Tạ Kiếm Bạch không thích.
Hắn ghét tất cả những điều này, hắn không muốn giết người, hắn ghét mùi máu tanh. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, hắn bị sư phụ và sư thúc ép đi 'làm việc thiện'. Hắn chung quy không thể làm ngơ trước những chuyện xấu xa, và giữa những lần đổ máu ấy, sát lục đạo của hắn dần trở nên tinh thông, cao thâm.
Tiểu nam hài càng lớn càng u uất nhưng Quách Chính Thành lại rất hài lòng với điều đó. Việc giày vò một thiên chi kiêu tử có thành tựu tương lai vượt xa mình đã mang lại cho lão một kh*** c*m thầm kín.
Tiểu nam hài dường như đã thực sự trở thành con voi nhỏ bị xiềng xích từ bé, hắn dần quen với sự cam chịu dưới ách áp bức dài đằng đẵng.
Mỗi lần giết người trở về, hắn lại trốn vào một góc tối, vô cảm tự làm mình bị thương, nhìn máu tươi của chính mình nhỏ giọt xuống đất.
Nhưng hắn vẫn là một đệ tử ngoan ngoãn. Về sau tiểu nam hài không còn chống đối vô ích nữa, sư phụ bảo hắn giết kẻ ác, hắn liền giết kẻ ác.
Đúng như mong đợi của Quách Chính Thành, tiểu nam hài đã dần bị luyện thành một con dao trong tay lão.
Mãi đến năm Tạ Kiếm Bạch mười lăm tuổi, Quách Chính Thành vì sự nhẫn nhịn và phục tùng bao năm của hắn mà trở nên tự mãn. Kỳ thực, từ một năm trước, tu vi của thiếu niên đã vượt qua gã. Dù vậy, thiếu niên vẫn ngoan ngoãn vâng lời như khi còn nhỏ.
Sau khi hoàn thành một nhiệm vụ trở về, Quách Chính Thành vuốt râu, đắc ý cười nói: "Hừ, ban đầu còn chống cự như thế, bây giờ chẳng phải cũng ngoan ngoãn nghe lời rồi sao? Những gì lão phu muốn có được từ ngươi, đến cuối cùng ngươi đều phải hai tay dâng lên mà thôi."
Thiếu niên quỳ bên cạnh lão, không có bất kỳ phản ứng nào với những lời này, hắn vẫn im lặng vâng lời như mọi khi.
Quách Chính Thành lại nói: "Bao nhiêu năm qua, ngươi có biết mình đã giết bao nhiêu kẻ xấu và giết bao nhiêu người tốt không?"
Nghe câu này, thiếu niên cuối cùng cũng có phản ứng.
Hắn từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía sư phụ.
Quách Chính Thành lại cười ha hả: "Máu của người tốt hay kẻ xấu chẳng phải đều nóng hổi như nhau sao? Bọn họ có gì khác biệt đâu, đúng không? Đồ đệ ngoan, có một lão già không biết điều từ lâu đã chống đối ta, ngươi đi giải quyết lão ta giúp sư phụ đi..."
Theo lão, đây là thời cơ tốt để tiếp tục thuần hóa thiếu niên nhưng Quách Chính Thành không ngờ hắn lại có phản ứng lớn đến vậy.
Thiếu niên đột ngột đứng bật dậy, bóng của hắn lập tức bao trùm lấy Quách Chính Thành.
"Ta đã giết người tốt ư?" Tạ Kiếm Bạch lúc thiếu thời khàn giọng hỏi.
Quách Chính Thành đã bị sự phục tùng lâu ngày của Tạ Kiếm Bạch làm cho mờ mắt, lão không vội vàng, cầm chén trà lên rồi cười khẩy: "Đương nhiên là có kẻ do ta tùy tiện chỉ định rồi, vi sư làm gì có thời gian lần nào cũng tìm kẻ ác cho ngươi? Nhưng mà, trong thời loạn lạc này, làm gì có người nào trong sạch hoàn toàn, ngươi không cần phải để tâm."
Thiếu niên Tạ Kiếm Bạch nhìn chằm chằm vào Quách Chính Thành, giọng nói hắn khản đặc: "Ta đã giết người vô tội?"
"Chẳng phải ta đã nói rồi sao, trong thời loạn lạc, không có ai thật sự..."
Quách Chính Thành đang dần mất kiên nhẫn khi lặp lại, thiếu niên đột nhiên nắm lấy vai lão.
"Tại sao lại làm vậy? Tại sao lại đối xử với ta như thế, tại sao lại bắt ta giết hại người vô tội?" Thiếu niên khàn giọng nói: "Người là sư phụ của ta, sư phụ phải là người đức cao vọng trọng, phải dẫn dắt đệ tử làm điều đúng đắn..."
Giống như lúc còn nhỏ, Quách Chính Thành lại vung tay tát hắn một cái!
"Quỳ xuống, hỗn xược!" Quách Chính Thành lạnh lùng quát: "Vi sư làm gì cũng đều đúng đắn, ngươi chỉ cần nghe lời là được. Giới luật nào dạy ngươi được phép cãi lời sư phụ?"
Tạ Kiếm Bạch lúc thiếu thời vẫn đứng yên tại chỗ, hắn nhìn Quách Chính Thành chằm chằm, cổ họng phát ra những âm thanh lí nhí, dường như đang nói điều gì đó mà không ai nghe rõ.
Vẻ mặt này khiến hắn trông như bị ma nhập, ánh nhìn của hắn thậm chí làm cho Quách Chính Thành thấy lạnh sống lưng.
"Sư phụ luôn luôn đúng, nhưng lạm sát người vô tội là sai, dạy dỗ ta phạm lỗi, che giấu chân tướng lại càng sai." Thiếu niên Tạ Kiếm Bạch lẩm bẩm: "Tại sao lại như vậy..."
Hắn đột nhiên ngước mắt lên nói: "Những việc sư phụ làm trước đây là đúng sao? Bắt ta giết hại động vật, là đúng hay là sai? Giết cả nhà ta? Là đúng hay là sai?"
Quách Chính Thành bị dáng vẻ lý trí đến mức đáng sợ như một kẻ điên của thiếu niên làm cho kinh hãi đến mức phải đứng bật dậy, lão ta quát lên: "Tạ Kiếm Bạch, ngươi đang lên cơn điên gì vậy?!"
Nam nhân này đã từng nghĩ đến việc xử lý chuyện này sau khi hắn lớn lên nhưng tuyệt đối không phải trong hoàn cảnh này! Lão càng không ngờ rằng Tạ Kiếm Bạch sớm đã biết chuyện, vậy mà hắn vẫn có thể phục tùng đến thế.
Lúc này, thiếu niên không còn nhìn lão nữa.
"Ta đã nghĩ mình là kẻ có tội. Suy nghĩ của ta trái ngược với sư phụ, ta luôn không muốn nghe lời người. Nhưng trong sách đều nói, việc sư phụ làm luôn là đúng đắn." Hắn tự lẩm bẩm: "Nhưng khi sư phụ sai rồi, thì phải làm sao đây?"
"Tạ Kiếm Bạch!" Quách Chính Thành nghiêm giọng quát.
"Nếu sư phụ đã không phải là một người thầy tốt, vậy thì ta cũng không cần phải làm một người trò ngoan nữa." Tạ Kiếm Bạch như không hề nghe thấy gì, hắn khẽ tự nói: "Nếu đã như vậy..."
Trong tay thiếu niên, Kỳ Nguyệt Kiếm tỏa ra hàn khí đột nhiên xuất hiện.
Đôi mắt Tạ Kiếm Bạch bình lặng đến đáng sợ, hắn nhìn thẳng vào Quách Chính Thành.
"Nếu vậy, ta có thể giết sư phụ rồi." Thiếu niên nhẹ nhàng nói.
Có lẽ đến lúc chết, Quách Chính Thành cũng không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Bao năm qua lão đã đối xử với Tạ Kiếm Bạch bằng đủ mọi cách ngược đãi và áp bức, thiếu niên đều cam chịu, thế nhưng chỉ một câu nói vô tình lại khiến người đệ tử vốn trung thành và thuần phục bấy lâu bỗng nhiên động thủ.
Nhưng Ngu Thừa Diễn qua bao năm tìm hiểu dần dà thấu hiểu được hành vi của hắn.
Tạ Kiếm Bạch là một người bị tách biệt bên lề thế giới bình thường, hắn chưa từng trải qua một gia đình hay một mối quan hệ thầy trò đúng nghĩa, thậm chí hắn chưa từng được dạy dỗ về thiện ác thế tục, chỉ là trong thiên tính của hắn vẫn luôn tồn tại sự lương thiện.
Vì vậy, để tìm một điểm tựa ý nghĩa trong cuộc đời mất cân bằng, Tạ Kiếm Bạch đã tự mình dựng nên một khuôn khổ trật tự, sau đó tuân theo trật tự đó để có được sự thống nhất trong nội tâm.
Mà trật tự giữa hắn và Quách Chính Thành chính là: sư phụ luôn đúng, đệ tử phải phục tùng sư phụ.
Thế nhưng Quách Chính Thành đã tự tay phá vỡ sự cân bằng này, lão không hành xử theo quy tắc của Tạ Kiếm Bạch, lão đã làm sai.
Một người sư phụ đã thoát ly khỏi khuôn khổ, liệu có còn là một sư phụ đúng nghĩa?
Một khi Quách Chính Thành đã phá vỡ quy tắc, Tạ Kiếm Bạch liền không cần phải làm người đệ tử phục tùng nữa, trật tự đối với hắn đã không còn hiệu lực.
Vì thế, hắn cuối cùng cũng có thể giết lão theo ý muốn của mình.
Một sự phán xét máu lạnh vô tình nhưng lại rất hợp lý.
Năm người đám Quách Chính Thành sợ bí mật của mình bị bên ngoài phát hiện nên họ đã dùng nhiều lớp kết giới để ngăn cách nơi ở.
Họ không ngờ rằng đó cũng chính là ngôi mộ mà họ tự chọn cho mình.
Tạ Kiếm Bạch tự tay g**t ch*t bốn vị sư thúc, làm Quách Chính Thành trọng thương.
Hắn đưa nam nhân trở lại chiếc ghế mà lão thường ngồi nhất, ở vị trí quen thuộc ấy, Quách Chính Thành lại không ngừng run rẩy.
Thiếu niên mười lăm tuổi thân hình đã cao ráo thẳng tắp nhưng vẫn còn phảng phất nét ngây thơ và trong trẻo của hài tử. Gương mặt xinh đẹp tinh xảo vương vài vệt máu càng tôn lên vẻ tuấn mỹ có phần yêu dị.
Thi thể của bốn vị sư thúc nằm ngổn ngang trong chính đường, máu tươi không ngừng loang ra.
Quách Chính Thành bị trọng thương, lão run rẩy vì kinh hãi trước thực lực đáng sợ và dáng vẻ gần như vô cảm của Tạ Kiếm Bạch.
Lão gượng cười, an ủi: "Kiếm Bạch... M-một ngày làm thầy, cả đời làm cha, chỗ nào sư phụ làm sai, ta xin lỗi ngươi, đừng, đừng như vậy..."
Thiếu niên lại một lần nữa quỳ xuống trước mặt lão, so với khoảng cách sư đồ ngày trước, lần này, hắn gục đầu lên đầu gối Quách Chính Thành.
Hắn dường như không cảm nhận được sự run rẩy truyền đến từ dưới cánh tay mình, Tạ Kiếm Bạch ngẩng đầu, bình thản nói: "Sư phụ giải đáp cho ta một vấn đề, ta sẽ tha cho người."
"Ngươi, ngươi nói đi." Quách Chính Thành nuốt nước bọt, giọng điệu lão thậm chí còn có phần lấy lòng.
"Ta là ai?" Thiếu niên hỏi.
"Ngươi?" Quách Chính Thành thoáng nghi hoặc đáp: "Ngươi là Tạ Kiếm Bạch mà."
"Không đúng." Thiếu niên bình tĩnh nói: "Tạ Kiếm Bạch sẽ không làm hại những con vật đó, sẽ không sát sinh, càng không lạm sát người vô tội. Nhưng ta lại làm hết những việc mà Tạ Kiếm Bạch không thể làm, vậy thì, ta là ai?"
Quách Chính Thành muốn nói lại thôi, trong lòng lão ngày càng tuyệt vọng, lão hoàn toàn không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào, lão suy sụp nói: "Ngươi là Tạ Kiếm Bạch, ngươi chính là Tạ Kiếm Bạch mà!"
"Tạ Kiếm Bạch đã bị người đích thân g**t ch*t rồi." Thiếu niên như không nghe thấy, hắn khẽ thì thầm: "Ta của hiện tại, rốt cuộc là ai đây?"
Hắn ngước mắt lên rồi bỗng cười nhẹ: "Đệ tử làm sai nên để sư phụ trừng phạt. Sư phụ, người giết ta đi, có được không?"
Quách Chính Thành không thể chịu nổi dáng vẻ âm u đáng sợ của thiếu niên nữa, lão mạnh mẽ đẩy Tạ Kiếm Bạch ra rồi tuyệt vọng nói: "Ngươi điên rồi! Ngươi là một kẻ điên! Ngươi, ngươi có vấn đề về đầu óc, ngươi đáng chết, ngươi đáng xuống địa ngục....!"
Lão mất thăng bằng, ngã phịch xuống đất, tay lại chạm phải máu tươi của sư đệ. Quách Chính Thành nhìn căn phòng đầy thi thể, nhìn thiếu niên xinh đẹp với vẻ mặt vô cảm đang nhìn mình, ánh mắt lạnh lùng như thể đang nhìn một con heo làm nam nhân hoàn toàn suy sụp.
Chỉ từ một câu nói không đâu mà mọi thứ tan vỡ, trời long đất lở, lão hoàn toàn không hiểu nổi Tạ Kiếm Bạch, lão không biết hắn đang nghĩ gì, lão chỉ biết đây là một kẻ điên!
Nhìn Quách Chính Thành đã mất hết lý trí, vẻ mặt của thiếu niên Tạ Kiếm Bạch dần trở nên lãnh đạm.
Đã đến một bước khó coi như này, Quách Chính Thành đã không còn tư cách để trở thành người xử quyết hắn nữa.
Đôi tay thon dài của thiếu niên từ từ siết lấy cổ Quách Chính Thành.
"Sư phụ, người còn nhớ không?" Hắn lẩm bẩm một mình: "Năm đó, người đã nắm tay ta giết chúng như thế này."
Giết Quách Chính Thành là việc cuối cùng mà bản thân hắn, với tư cách là Tạ Kiếm Bạch, muốn làm.
Vẻ mặt kinh hãi và không cam tâm của nam nhân dần đông cứng lại, thân thể ngã xuống đất. Thiếu niên thu tay về, vô cảm ngẩng đầu, bước qua thi thể rồi đi ra khỏi cửa lớn.
Tạ Kiếm Bạch của ngày xưa đã cùng năm cỗ thi thể kia vĩnh viễn chết ở nơi đó, kẻ bước ra khỏi cửa, rốt cuộc là thứ gì?
Đó là một con quái vật, một con quái vật nắm trong tay sức mạnh kinh hoàng nhưng lại không có bản ngã.
Tốt xấu thiện ác đối với hắn đã không còn bất kỳ sự khác biệt hay ý nghĩa nào, sự sống và cái chết dường như cũng chẳng có gì khác nhau.
Cho đến khi có người níu hắn lại.
"Là ngài, ngài là tiểu kiếm tiên!" Một người dân nhiệt tình vui vẻ nói: "Tiên trưởng có còn nhớ chúng ta không? Mấy năm trước ngài đã cứu mạng cả nhà chúng ta..."
"Mọi người đều biết đã xuất hiện một tiểu tiên trưởng trẻ tuổi tài cao, nhưng họ cũng không biết tên của ngài, chúng ta đành phải kính trọng gọi ngài là kiếm tiên..."
Tiểu kiếm tiên trừ gian diệt ác?
Vậy thì cứ là tiểu kiếm tiên đi.
Thiếu niên từng chút một ép mình vào sự giam cầm của thân phận, dùng trật tự và quy tắc mới để trói buộc con quái vật khổng lồ trong lòng.
Kiếm Tiên, Kiếm Tôn, Huyền Thiên Tông Tôn Chủ, Thiên Tôn.
Không biết mình là ai cũng không sao cả. Chỉ cần xóa bỏ bản ngã, đóng tròn vai của mình trong từng thân phận là được.
Hắn ghét cảm giác mất cân bằng, mất trật tự và mọi rủi ro ngoài dự kiến, cảm giác trật tự bị phá vỡ quá kinh khủng, mất đi thân phận và trật tự, hắn sẽ chỉ còn lại một mảnh hư vô.
Hắn sợ hãi bóng tối của sự hư vô đó, hắn thậm chí còn không thể cảm nhận được sự tồn tại của chính mình.
Thế nhưng...
"Chàng đúng là một kẻ kỳ quặc." Trong tầm mắt, gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ dần hiện ra, hàng mi dài rậm của nàng khẽ run, tay chỉ trỏ vào lồng ngực hắn: "Sách nói rồi, khi nữ tử nhắm mắt lại chính là đang chờ chàng hôn đó. Sao chàng chẳng có chút kiến thức cơ bản nào vậy."
Tuy về mặt kiến thức cơ bản, hai người họ chẳng khác nào kẻ đứng hạng hai từ dưới lên dạy cho kẻ đứng chót bảng, Tạ Kiếm Bạch vẫn không nhịn được mà lên tiếng: "Những gì viết trong sách không hẳn đã đúng."
Ngu Duy cạn lời, nàng nhướng mày nói: "Sách viết không đúng? Vậy chàng đừng thơm ta nữa, hừ hừ."
Nhìn dáng vẻ bé nhỏ của nàng, Tạ Kiếm Bạch bất giác nghiêng người tới, hôn lên môi nàng.
Trong khoảnh khắc này, hắn không khoác lên mình bất kỳ thân phận nào, cũng không tuân theo bất kỳ quy tắc trật tự nào. Hắn không suy nghĩ bất cứ điều gì, hắn chỉ là chính hắn.
Là Tạ Kiếm Bạch muốn đến gần Ngu Duy, muốn hôn nàng, ôm nàng, trao cho nàng mọi thứ trên đời, muốn ủng hộ mọi suy nghĩ của nàng nhưng lại muốn che đi đôi mắt nàng, không để nàng nhìn thấy những điều tăm tối bẩn thỉu, chỉ nhìn thấy tất cả những gì tốt đẹp.
Thì ra khi trái tim đập cũng có thể nóng bỏng đến thế.
Suốt một vạn năm qua, trong lòng Tạ Kiếm Bạch luôn có một ngọn núi băng đang bùng cháy, đó là sự tự dày vò đằng đẵng của hắn.
Mãi cho đến khi gặp được Ngu Duy, hắn dường như mới dần dần tìm lại được Tạ Kiếm Bạch.
............
...
Sự phẫn nộ và sát khí của Ngu Thừa Diễn trong suốt quá trình đều đã bị sự bình thản cuối cùng của Tạ Kiếm Bạch xóa nhòa.
Thậm chí cả nỗi đau của chính hắn dường như cũng đã suy giảm đi rất nhiều.
Họ quả không hổ là phụ tử, Ngu Thừa Diễn có thể tìm thấy ở Tạ Kiếm Bạch rất nhiều những phiền muộn và đau khổ mà chính hắn cũng đã trải qua trong những năm qua, điều này khiến hắn cảm thấy mình dường như lại gần phụ thân hơn một chút.
Lý trí quay trở lại, Ngu Thừa Diễn chợt mơ hồ nhớ ra hình như mình vừa nghe thấy điều gì đó.
"Dù ngươi là thiên chi kiêu tử thì đã sao, tất cả của ngươi đều đã bị ta đoạt lấy, ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn như khi còn nhỏ, không thể làm được gì cả!"
Chết tiệt!
Lão già đáng ghét! Nằm mơ đi!
Trong Vô Tận Chi Hải, vòng bảo vệ bằng sát khí đang dần thu hẹp lại.
Tạ Kiếm Bạch đỡ lấy vai Ngu Thừa Diễn, hắn nhận thấy tâm trạng của chàng thanh niên dường như đã ổn định dần, không còn bài xích như vừa rồi nữa, có vẻ như cách dùng ký ức của mình để thu hút sự chú ý của hắn đã có tác dụng.
Hắn vừa định nhân cơ hội này thử lại lần nữa để tiến vào thức hải của Ngu Thừa Diễn, xem hắn bị thứ gì giam cầm thì đột nhiên phát hiện ý chí sinh tồn của Ngu Thừa Diễn đã quay trở lại, hơn nữa còn rất mãnh liệt!
Những vệt hắc văn tâm ma trên người thanh niên đã tan đi như thủy triều, ngay sau đó, một luồng hắc khí bị đẩy ra từ trán, Ngu Thừa Diễn đột ngột mở mắt.
"C-cái này, sao có thể!" Quách lão, kẻ đã đoạt xá được chín phần kinh ngạc nói: "Không thể nào, sao ngươi lại tỉnh lại được?!"
Ngu Thừa Diễn không chỉ tỉnh lại, hắn còn tràn đầy sức sống, năng lượng hỗn độn vốn đã tan đi nhanh chóng ngưng tụ lại, thậm chí còn mạnh hơn cả lúc nãy!
"Ta không thể chết ở đây được, đợi ngươi qua đầu thất (*)... à không, qua bảy mươi cái đầu thất rồi ta lại tính!" Ngu Thừa Diễn xoay bả vai, hắn quay đầu lại, thấy Tạ Kiếm Bạch vẫn còn đang ngẩn người liền thúc giục: "Đừng ngây ra đó nữa, tới đây, chúng ta cùng giải quyết lão khốn này, còn phải cùng nhau trở về nữa!"
(*Đầu thất: chỉ ngày cúng giỗ thứ 7 sau khi một người qua đời, nó là cúng tuần đầu bên mình ấy.)
Dù cho Tạ Kiếm Bạch không yêu hắn, hắn cũng tuyệt đối không cho phép lão già này cướp đi bất cứ thứ gì từ tay phụ thân hắn nữa! Ngay cả không khí cũng không được!
—-
Tác giả có lời muốn nói:
Với tư cách là nam chính chó con: Luôn nhanh chóng vực dậy tinh thần.
Với tư cách là cha chó phản diện: Luôn đi trên bờ vực hắc hóa.
Người cha này trong cốt tủy đã có chút b*nh h**n rồi.. Lối suy nghĩ của hắn không giống người thường, gặp được mèo con mới dần dần bình thường lại (sau một vài khóa huấn luyện xã hội hóa (ý không phải).