Trở Thành Mẫu Thân Đoản Mệnh Của Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 84

 
Thời gian lùi lại một chút.

Huyền Thiên Tông.

Gió nhẹ thổi qua, lá cây xao động như sóng biển. Ánh mặt trời lọt qua kẽ lá, những đốm sáng li ti rải trên tấm lưng trắng như tuyết của mèo con.

Mèo con đang say ngủ, bụng khẽ phập phồng nhưng trông có vẻ không được yên giấc. Đệm chân màu hồng trong mơ cứ cử động co duỗi.

Nàng lại mơ thấy Tạ Kiếm Bạch.

Trong mơ, nàng thấy nam nhân dường như đang ở một nơi rất cao, rất cao, dưới vách núi sâu là mây mù tựa biển, sóng trắng cuồn cuộn.

Trên vách núi là một tòa kiến trúc kỳ lạ sừng sững, hình dáng giống một ngôi cổ tháp, có thể nhìn ra trên thân tháp bị gia trì tầng tầng cấm chế.

Bên trong cổ tháp, một tia nắng từ đỉnh tháp chiếu xuống, chỉ thấy trong tháp lơ lửng một khối vật chất màu đen, trôi nổi giữa không trung.

Ngu Duy luôn cảm thấy khối vật màu đen kia có cảm giác rất quen thuộc, giống như sát khí, nhưng lại có vẻ thân thuộc hơn cả sát khí.

Tạ Kiếm Bạch bước vào trong tháp, hắn ngẩng đầu, vẻ mặt vốn lạnh như băng sương bỗng chốc tan ra, gương mặt tuấn mỹ nở một nụ cười nhàn nhạt khiến người ta không thể rời mắt.

"Nửa tháng vừa qua không đến thăm nàng, xin lỗi." Hắn nói: "Thời gian này ta vẫn luôn ở Vô Tận Chi Hải... ta cảm thấy mình đã rất gần với đáp án chính xác rồi."

Giọng Tạ Kiếm Bạch dịu dàng, như thể đang trò chuyện mặt đối mặt với ai đó nhưng trong cả cổ tháp chỉ có một mình hắn, chỉ nghe thấy giọng nói trong trẻo từ tính như suối lạnh của nam nhân vang vọng trở lại.

Khối vật chất màu đen giữa không trung lơ lửng một mình, không có bất kỳ phản ứng nào.

Tạ Kiếm Bạch lại như không hay biết, hắn tự nói với mình: "Duy Duy, nàng chắc đói lắm rồi, con mèo nhỏ tham ăn nhà nàng, thiên hạ có vô số mỹ vị, nhưng ta biết, nàng thích nhất vẫn là uống máu của ta."

Ngu Duy kinh ngạc, Tạ Kiếm Bạch đang gọi nàng sao? Nàng là khối năng lượng màu đen đó sao?!

Sau đó, nàng nhìn thấy những ngón tay xinh đẹp, khớp xương rõ ràng của Tạ Kiếm Bạch men theo cổ áo xuống dưới, kéo vạt áo vốn được mặc chỉnh tề của mình ra, để lộ lồng ngực của nam nhân.

Mèo con giây trước còn đang ngơ ngác, giây sau đã bị cơ ngực của Tạ Kiếm Bạch thu hút. Nàng nhìn không chớp mắt, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy trong tay Tạ Kiếm Bạch xuất hiện một con dao găm.

Hắn dứt khoát rạch một đường trên ngực mình, nghe tiếng vũ khí sắc bén cắt vào da thịt, nếu Ngu Duy bây giờ còn đang trong hình mèo, chắc chắn nàng sẽ sợ đến dựng cả lông.

Máu tươi màu vàng kim của thần linh tuôn ra từ vết thương nhưng không nhỏ xuống đất mà lơ lửng giữa không trung.

Khối năng lượng màu đen như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, nó đột ngột lao tới, trong nháy mắt đã nuốt chửng toàn bộ máu tươi giữa không trung rồi ập về phía Tạ Kiếm Bạch.

Ngay cả Ngu Duy cũng cảm nhận được sự hung ác và nguy hiểm của khối năng lượng màu đen này, nếu không phải vì tu vi của Tạ Kiếm Bạch cái thế, e rằng hắn đã sớm đã bị sức mạnh này nuốt chửng.

Đối mặt với ác niệm không hề che giấu như vậy, Tạ Kiếm Bạch lại chẳng có chút ý phòng bị nào, hắn thậm chí còn dùng một ánh mắt dịu dàng đến mức có thể nói là đã méo mó trong mắt người ngoài, cưng chiều nhìn chăm chú vào khối năng lượng màu đen đang muốn giết hắn ăn thịt.

Đúng lúc này, cằm hắn khẽ động, mi mắt hắn nhướng lên, nghiêng mặt nhìn ra ngoài tháp.

Vẻ dịu dàng trong ánh mắt lập tức được thay thế bằng sự lạnh lẽo.

"Xem ra, có kẻ đến làm phiền chúng ta rồi." Tạ Kiếm Bạch lạnh giọng nói.

Hắn chụm ngón tay lại, khối năng lượng màu đen như bị một sợi xiềng xích vô hình kéo về trung tâm tháp. Khối năng lượng giãy giụa, không khí cũng rung động theo từng đợt.

Y phục trên người đã được cài lại ngay ngắn, Tạ Kiếm Bạch ngẩng đầu khẽ nói: "Đừng lo, ta sẽ quay lại."

Tạ Kiếm Bạch rời khỏi cổ tháp, hắn thấy một người đang đứng cách đó không xa.

"Tiêu Thiên Tôn." Tạ Kiếm Bạch lạnh lùng nói: "Có việc gì sao?"

Người đến chính là một vị Thiên Tôn khác, Tiêu Dực. Tiêu Dực nhìn cổ tháp sau lưng hắn rồi lại nhìn Tạ Kiếm Bạch, không thể tin được mà lẩm bẩm: "Ma Sát Chi Tháp tái xuất thế gian, không ngờ lại thật sự là do ngươi làm, ngươi còn giấu nó ở đây. Tạ Kiếm Bạch, ngươi có biết mình đang làm gì không?!"

Từ lúc nãy đến bây giờ, diễn biến sự việc ngày càng trở nên khó tin hơn, Ngu Duy đang có chút mơ màng bỗng nghe người này gọi Tạ Thanh là Tạ Kiếm Bạch, nàng lại càng hoang mang hơn.

Ở bên này, Tạ Kiếm Bạch thản nhiên nói: "Tiêu Thiên Tôn đến để hỏi tội sao? Vậy thì không nên đến một mình, nếu không sẽ dễ có đi mà không có về."

"Ngươi..." Giọng Tiêu Dực run lên vì tức giận: "Tạ Kiếm Bạch, chúng ta đã là đồng liêu hơn vạn năm, ta cứ ngỡ dù không phải chí giao thì cũng là người quen, hà cớ gì ngươi phải nói những lời làm tổn thương người khác như vậy? Đặt mình vào hoàn cảnh của ta mà nghĩ xem, những năm qua ta không phải là đã hết lòng chiếu cố đối với ngươi sao?"

Tạ Kiếm Bạch lặng lẽ nhìn hắn ta, đôi mắt hắn sâu như giếng cổ không một gợn sóng, đến một tia cảm xúc cũng không có, lạnh lẽo đến mức khiến người ta thấy rét trong lòng.

"Vậy ngươi đi đi." Một lúc lâu sau, Tạ Kiếm Bạch nói: "Chỉ cần ngươi không cản đường ta, ta sẽ không ra tay với ngươi."

"Kiếm Bạch!" Tiêu Dực tiến lên một bước, hắn vội vàng nói: "Ta biết trong lòng ngươi khổ sở, chuyện của đệ muội ta cũng rất đau lòng, nhưng người đã khuất, ngươi cũng phải nhìn về phía trước. Cứ tiếp tục như vậy, không nói đến chuyện ngươi sẽ tẩu hỏa nhập, giam giữ năng lượng trung tâm của nàng ở đây, lẽ nào đó thật sự là điều nàng muốn thấy sao?"

Tạ Kiếm Bạch không có ý định trả lời. Hắn chỉ bình thản lặp lại: "Nếu không động thủ, ngươi hãy đi đi."

Hắn xoay người, dường như lại muốn quay về tòa tháp tà ma kia, Tiêu Dực vội nói: "Ngu Duy và sát khí cùng một nguồn, ngươi cưỡng ép giữ lại năng lượng trung tâm của nàng, thứ còn lại chỉ là hung lệ tà ác nhất thế gian, không ai có thể khống chế! Đó đã không còn là Ngu Duy, càng không thể nói đến nhân tính, một thứ hung tà như vậy, ngươi lại ngày ngày dùng thần huyết để tưới tắm, sớm muộn gì cũng sẽ nuôi ra một con quái vật...."

Tiêu Dực chưa nói hết lời, khi thốt ra hai chữ "quái vật", hắn đã bị Tạ Kiếm Bạch bóp cổ.

"Rút lại lời này." Giọng Tạ Kiếm Bạch âm u lạnh lẽo nói: "Xin lỗi."

Tay Tạ Kiếm Bạch mạnh như gọng kìm, Tiêu Dực thế mà không tài nào thoát ra được! Hắn đột nhiên nhận ra, thực lực của Tạ Kiếm Bạch lại tiến bộ rồi.

Ý nghĩ này khiến lòng Tiêu Dực càng thêm trĩu nặng, không phải hắn lo cho an nguy của bản thân, mà là Tạ Kiếm Bạch bây giờ tinh thần đã không ổn định, nếu một ngày nào đó y mất khống chế, tai họa mà y gây ra tuyệt đối sẽ là thứ đáng sợ nhất từ trước đến nay.

"Trong lòng ngươi biết ta nói thật." Tiêu Dực khàn giọng nói: "Nàng đã đi rồi, Tạ Kiếm Bạch, điều ngươi nên làm là buông tay, để nàng được yên nghỉ..."

"Bảo ta buông tay?" Tạ Kiếm Bạch lặp lại câu này, hắn cười lạnh: "Tiêu Dực, ngươi và ta đều là Thiên Tôn, ngươi cũng rất rõ, thần thú không có chuyện chuyển thế luân hồi. Nàng sẽ không có kiếp sau, năng lượng sinh mệnh của thần thú sau khi chết sẽ trở về với trời đất, hồn bay phách tán, không còn lại gì cả! Nếu đã như vậy, chẳng thà bị ta giữ lại ở đây, sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm được cách để nàng sống lại!"

Tiêu Dực nhìn hắn thật lâu.

"Nếu không có cách nào thì sao?" Hắn hỏi.

Sắc mặt Tạ Kiếm Bạch chợt trở nên âm u lạnh lẽo.

Một lúc sau, hắn lại cười.

"Thế gian nếu không có nàng, cũng chẳng cần thiết phải tồn tại nữa."

Trong những năm trước đó, Tiêu Dực có thể cảm nhận được Tạ Kiếm Bạch ngày càng cực đoan, nhưng vẫn có thể duy trì sự bình yên bề ngoài, thế nhưng vào khoảnh khắc này, khi nghe Tạ Kiếm Bạch đích thân nói ra ý định của mình, toàn thân Tiêu Dực đều lạnh toát.

Hắn biết rõ, nếu trên đời này chỉ chọn ra một người nói được làm được, người đó chỉ có thể là Tạ Kiếm Bạch.

Nếu Tạ Kiếm Bạch đã nói muốn diệt thế, vậy thì nếu y không đạt được ước nguyện, y nhất định sẽ làm như vậy.

Tiêu Dực nhìn Tạ Kiếm Bạch thật lâu, vẻ mặt hắn có chút thất vọng, cũng có chút đau lòng.

"Trước đây ngươi không phải như vậy." Tiêu Dực khẽ nói: "Ngươi còn nhớ mình đã vì hơn mười vạn sinh linh mà không tiếc dùng một phách của bản thân để trấn áp sát khí ở Yêu Giới không? Ngươi trước kia vô tâm vô tình nhưng lại là người yêu thương thế nhân nhất trong chúng ta. Chính khí và nghĩa tiết của ngươi khi xưa nay đâu rồi?"

"Ngươi nói đúng." Tạ Kiếm Bạch nói.

Trong một thoáng, Tiêu Dực gần như đã tưởng mình lay động được y, kết quả, gọng kìm trên cổ siết chặt lại, Tiêu Dực đau đớn nắm lấy cánh tay Tạ Kiếm Bạch.

"Ban đầu là ta đã sai, ta không nên có lòng thương hại nực cười đó với thế gian này. Ngươi có biết ai muốn giết Duy Duy không? Chính là thế gian này! Vạn năm qua ta đã tận tụy vì Lục Giới, thế mà thế gian lại đuổi cùng giết tận nàng, ngay cả một tia hy vọng sống sót cũng keo kiệt không cho nàng!"

Sát khí quấn quanh người Tạ Kiếm Bạch, ma văn hiện lên trên má, ánh máu lóe lên trong mắt, hắn đã ở bên bờ vực ma hóa.

Hắn siết chặt cổ Tiêu Dực, nhẹ nhàng nói: "Nếu đã như vậy thì tất cả cùng chết đi. Ta không cứu được nàng, vậy thì hãy để cả thiên hạ này chôn cùng nàng."

Tiêu Dực khó khăn nói: "Vậy còn Thừa Diễn thì sao? Ngươi cũng muốn hài tử đó chết cùng sao?"

Tạ Kiếm Bạch đang trên bờ vực ma hóa bỗng khựng lại, hắn sững sờ nhìn Tiêu Dực, một lúc lâu sau mới buông tay khỏi cổ hắn ta.

Ma văn dần tan biến, mọi thứ trở lại yên tĩnh, cơn sóng gió nhỏ vừa rồi như chưa từng tồn tại, Tạ Kiếm Bạch lại trở về là vị bạch bào Thiên Tôn tuấn mỹ cao xa.

"Về đi." Tạ Kiếm Bạch quay lưng lại, giọng nói hắn bình thản và lạnh nhạt.

Hắn phất tay áo, tạo ra một kết giới cấm chế siêu phàm, chặn Tiêu Dực vẫn còn muốn nói gì đó ở bên ngoài.

Tạ Kiếm Bạch trở lại cổ tháp.

Khoảnh khắc cánh cửa nặng nề đóng lại sau lưng, hắn đột nhiên cúi người xuống và ho dữ dội, máu tươi màu vàng kim theo kẽ tay hắn nhỏ xuống đất, khiến khối năng lượng màu đen ở trung tâm cổ tháp bất an mà hỗn loạn.

...

Ngu Duy tỉnh dậy từ giấc mộng, nàng ngây người một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Nàng có chút mơ màng về mọi chuyện trong mơ, nhưng có một điều nàng nhận ra rất rõ ràng, đó là thân thể của Tạ Kiếm Bạch trong mơ dường như đang xấu đi cùng với trạng thái tinh thần của hắn.

Lòng Ngu Duy đau như thắt lại, nàng muốn đi tìm Tạ Kiếm Bạch nhưng khi đến căn cứ bí mật bên bờ, nàng mới chợt nhớ ra, hôm qua Tạ Kiếm Bạch đã nói với nàng rằng hắn phải ra ngoài một chuyến để tìm Ngu Thừa Diễn, vài ngày nữa họ sẽ cùng nhau trở về.

Bây giờ trong Huyền Thiên Tông, cả Tạ Kiếm Bạch và Ngu Thừa Diễn đều không có ở đây, vậy mà chỉ còn lại một mình nàng.

Ngu Duy ngơ ngác ngồi bên bờ nước, đầu óc nàng choáng váng từng cơn.

Đúng lúc này, trái tim nàng đột nhiên co rút lại, đau nhói.

Không đúng... có gì đó không đúng!

-

Ninh Tố Nghi đang luyện kiếm ở sân tập thì nhìn thấy Ngu Duy chạy tới.

Ngu Duy bình thường không bao giờ đến đây tìm nàng, Ninh Tố Nghi liền hạ kiếm xuống.

"Tiểu Duy, sao vậy?" Nàng hỏi.

"Ta cảm thấy Tạ Thanh và Thừa Diễn đã xảy ra chuyện rồi!" Ngu Duy lo lắng nói: "Ta muốn... ta muốn đi tìm họ."

"Ngươi nói gì?"

Ninh Tố Nghi lập tức buông kiếm, nàng kéo Ngu Duy sang một bên rồi hỏi: "Sao ngươi biết họ đã xảy ra chuyện?"

"Ta có thể cảm nhận được." Ngu Duy nói xong câu này thì nhận ra vẻ mặt của Ninh Tố Nghi có gì đó không đúng, nàng kéo tay áo của nàng ấy, khẩn thiết nói: "Ta thật sự có thể cảm nhận được mà. Tạ Thanh dùng sức mạnh để nuôi ta, giữa ta và chàng ấy có một mối liên kết vô hình, còn có Ngu Thừa Diễn nữa, ta cũng không biết tại sao, nhưng dường như ta có thể cảm thấy hắn không ổn."

Ninh Tố Nghi biết mối quan hệ của Ngu Duy với hai người họ nên đương nhiên cũng tin lời nàng nói là thật.

Chỉ có điều, nàng không lập tức đáp lại ánh mắt mong đợi của Ngu Duy mà kéo nàng rời khỏi sân tập, đi vào trong rừng.

"Tiểu Duy, ngươi phải tin tưởng họ, sẽ không có chuyện gì đâu." Ninh Tố Nghi nói: "Nếu ngươi đi tìm họ, chỉ làm cho hai người họ bị phân tâm mà thôi."

"Ta vẫn luôn rất tin tưởng họ, nhưng lần này không giống! Ta, ta thật sự cảm thấy hai người họ dường như không ổn chút nào."

Ngu Duy đến đây vốn là vì nàng tin tưởng Ninh Tố Nghi nên mới đến để bàn bạc với nàng cách đi tìm người.

Không ngờ Ninh Tố Nghi dường như không hiểu ý nàng, dù nói thế nào cũng như không nhận ra sự cấp bách của sự việc, nhất quyết không đồng ý.

Ngu Duy quyết tâm, nàng quả quyết nói: "Ngươi không tin ta thì thôi, ta tự mình đi tìm họ."

"Tiểu Duy!"

Ninh Tố Nghi nắm lấy tay nàng, bây giờ Ninh Tố Nghi tu luyện lại từ đầu, tu vi còn chưa cao bằng Ngu Duy, thấy mình không cản được người, nàng sợ rằng Ngu Duy thật sự sẽ một mình rời khỏi môn phái mà không khỏi cắn chặt răng.

"Ngươi có biết Tạ Thanh là ai không?" Sau một hồi do dự, Ninh Tố Nghi quyết định nói ra toàn bộ sự thật để an ủi và khuyên nhủ Ngu Duy: "Tạ Thanh chính là Tạ Kiếm Bạch, hắn là sư tổ của Huyền Thiên Tông chúng ta, là kiếm tu mạnh nhất thiên hạ! Một người mạnh mẽ như vậy, sao có thể xảy ra chuyện được chứ, cho dù có chút nguy hiểm, hắn cũng nhất định có thể vượt qua, ngươi phải tin tưởng hắn chứ!"

Ninh Tố Nghi vốn tưởng rằng sau khi mình nói ra sự thật, ít nhất cũng có thể làm Ngu Duy kinh ngạc, để nàng tiêu hóa lượng thông tin này, chí ít cũng có thể kéo dài thêm một chút thời gian.

Kết quả là Ngu Duy lại nghiêng đầu nhìn về phía nàng.

Đối diện với ánh mắt của nàng, Ninh Tố Nghi sững người.

Không biết từ lúc nào, Ngu Duy đã không còn là tiểu cô nương yếu đuối, không có chủ kiến trong ký ức của nàng nữa.

Trong đôi mắt mèo xinh đẹp của nàng chỉ có sự kiên định không hề lay chuyển.

"Ta không quan tâm chàng ấy là Tạ Thanh hay Tạ Kiếm Bạch, có thật sự lợi hại như vậy hay không." Ngu Duy nói: "Ta chỉ biết, ta phải bảo vệ chàng ấy."

Nàng thoát khỏi tay Ninh Tố Nghi, xoay người đi ra ngoài bìa rừng.

Ninh Tố Nghi sững sờ nhìn bóng lưng của nàng, một lúc lâu sau, nàng khẽ mím môi, vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng cũng có chút vui mừng.

"Nếu đã như vậy, ta đi cùng ngươi." Ninh Tố Nghi nói.

Ngu Duy dừng bước, nàng vui vẻ nhìn lại, vì người bạn tốt của mình cuối cùng đã ủng hộ nàng.

Chỉ có điều...

"Không cần đâu, ta đi một mình." Ngu Duy hừ hừ nói: "Ai bảo A Ninh bây giờ chỉ là một tân binh Luyện Khí kỳ chứ."

"Tiểu Duy." Ninh Tố Nghi bất đắc dĩ nói.

Nàng đã chăm sóc Ngu Duy bao năm, nay tiểu yêu miêu muốn tự mình ra ngoài, hơn nữa còn là đi cứu người khác, trong lòng Ninh Tố Nghi là vô vàn lo lắng.

Nhưng rồi nàng nghĩ lại, tu vi hiện tại của mình quả thật không giúp được gì, chỉ trở thành gánh nặng cho Ngu Duy. Hơn nữa, chim non rồi cũng có ngày sải cánh bay cao.

Tình yêu thương của nàng dành cho tiểu cô nương không nên trở thành chiếc lồng giam hãm.

Vẻ mặt Ninh Tố Nghi thay đổi, cuối cùng, nàng khẽ mỉm cười.

"Đi đi." Nàng nói: "Chăm sóc bản thân cho tốt."

Ngu Duy cũng mỉm cười rồi gật đầu thật mạnh. Nàng biến thành mèo, bóng dáng trắng như tuyết biến mất trong rừng.

-

Ngu Duy lái phi thuyền, nhanh chóng rời khỏi địa phận Huyền Thiên Tông.

Đây là lần đầu tiên Ngu Duy một mình rời khỏi Huyền Thiên Tông, tiếc là nàng không có nhiều thời gian để vui mừng khám phá, vì nàng hoàn toàn chắc chắn rằng Tạ Kiếm Bạch và Ngu Thừa Diễn đã gặp phải rắc rối lớn.

Còn về việc tại sao nàng lại biết lái phi thuyền, phải kể đến khoảng thời gian nàng và Tạ Kiếm Bạch ở bên ngoài một mình, hai người yêu đương ngọt ngào, làm gì cũng thấy thú vị, thế nên Tạ Kiếm Bạch đã dạy nàng không ít thứ, sử dụng pháp bảo phi hành là một trong số đó.

Ngu Duy không trực tiếp tìm cách đi tìm hai người họ, nàng suy nghĩ một chút rồi dứt khoát chọn điểm đến là Yêu Giới trong hệ thống dẫn đường tự động được cài đặt sẵn trên phi thuyền.

Nếu là một kẻ mà cả Tạ Kiếm Bạch và Ngu Thừa Diễn đều khó đối phó thì với bộ dạng hiện tại của nàng chắc chắn là không được.

Nhưng nàng nhớ, trong giấc mơ vừa rồi, người kia khi nói chuyện với Tạ Kiếm Bạch đã từng nói, Tạ Kiếm Bạch trấn áp rất nhiều sát khí ở Yêu Giới, nàng lại dùng cái đầu nhỏ thông minh nhưng đơn giản của mình suy nghĩ.

Mình ăn sát khí là có thể mạnh lên - Tạ Kiếm Bạch đã trấn áp một lượng sát khí khổng lồ, vậy thì mình cứ đến đó ăn sạch là được rồi!

Nếu Tạ Kiếm Bạch và Ngu Thừa Diễn ở đây chắc chắn sẽ ngăn cản ý nghĩ mạo hiểm này của Ngu Duy.

Dù sao thì trên đời này hiện chỉ có mình nàng là thần thú, hơn nữa còn là hung thú, không ai có thể đảm bảo sau khi nuốt chửng một lượng sát khí khổng lồ như vậy, nàng sẽ trở thành thế nào, chuyện bị sát khí ảnh hưởng cũng không phải là không thể.

Đành chịu thôi, ai bảo bây giờ cả hai người họ đều không có ở đây, để mèo con xưng bá vương.

Đến khi phi thuyền đi vào Nhân gian, Ngu Duy cảm thấy mình dường như dần dần nhớ lại những ký ức đã qua.

Nàng tự mình lái phi thuyền, quay trở lại theo con đường mà Huyền Thiên Tông đã đưa nàng đi lúc trước.

Khi đến biên giới Nhân gian nơi nàng từng lang thang, mọi thứ quen thuộc ùa về, Ngu Duy lúc này mới nhận ra thì ra nơi đây sát khí lại đậm đặc đến thế, thậm chí đã bám vào cả cây trồng, nhà cửa và cả trên người, trên động vật.

Trên đường đi, Ngu Duy không từ chối bất kỳ luồng sát khí nào, đến đây cũng vậy, chỉ có điều phạm vi hấp thụ của nàng có hạn, chỉ thấy những nơi phi thuyền đi qua, sát khí màu đen đều như những sợi bông bị khuấy động, ào ào kéo đến phía nàng.

Đến nơi này, nàng thậm chí không cần tìm đường nữa, sát khí giữa không trung quả thực như ngọn đèn chỉ lối.

Ngu Duy men theo sát khí đi thẳng một mạch, xuyên qua vách núi ngăn cách giữa Yêu giới và Nhân giới, tiến vào Yêu Giới.

Theo luồng sát khí ngày càng đậm đặc, cuối cùng nàng đã đến Vạn Cốt Chi Địa, cũng chính là nơi nàng đã sinh ra.

Kết giới cấm chế do một phách của Tạ Kiếm Bạch hóa thành có uy lực vô cùng kinh người, khi còn cách một đoạn nàng đã cảm nhận được luồng uy áp đáng sợ truyền đến.

Chỉ là cảm giác này đối với Ngu Duy mà nói lại quen thuộc như trở về nhà.

Nàng thậm chí còn quyến luyến cảm nhận hơi thở sức mạnh thuộc về Tạ Kiếm Bạch rồi xuyên thẳng qua kết giới, không ai có thể cản nổi.

Khi nàng một lần nữa quay trở lại bên trong kết giới, nhìn thấy sát khí khổng lồ tràn ngập khắp không gian, thậm chí đậm đặc đến mức che trời lấp đất, Ngu Duy có chút chấn động.

Nàng không nhịn được mà nuốt nước bọt - trông hệt như một chú mèo con bị cá khô từ trên trời rơi xuống nhấn chìm.

—--

Tác giả có lời muốn nói:

Vậy nên lúc mèo con qua đời, cha chó ba ngày không xuất hiện là vì đi bắt hồn phách đó.

 

Bình Luận (0)
Comment