"Ngươi nói cái gì?" Nghe lời của Quách Chính Thành, sắc mặt Ngu Thừa Diễn lập tức thay đổi.
"Ngươi, các ngươi đã hứa với ta, để ta sau khi chết sẽ đến địa phủ chịu phán xét, các ngươi phải giữ lời!" Giọng Quách Chính Thành run rẩy: "Ta không muốn sống nữa, cũng không muốn dính dáng gì đến các ngươi nữa, Tạ Kiếm Bạch, ngươi đã hứa với ta, ngươi không được nuốt lời..."
Nhìn Quách Chính Thành cứ căng thẳng nói qua nói lại, Ngu Thừa Diễn giận dữ quát: "Mau nói!"
"Chính là... A..."
Quách Chính Thành dường như đang giãy giụa khỏi điều gì, khối năng lượng không ngừng rung động. Một lúc sau, nó đột nhiên im lặng.
"Chúng ta đã tu luyện một thời gian rất dài ở Vô Tận Chi Hải, cho đến một ngày, chúng ta cuối cùng cũng có sức mạnh để rời khỏi đây." Một hồi lâu sau, một giọng nói vang lên từ khối năng lượng: "Chúng ta phát hiện Tạ Kiếm Bạch đã thành hôn sinh con, tất nhiên là chúng ta rất vui mừng, muốn nhân cơ hội này báo thù hắn nên chúng ta đã giết Ngu Duy."
Tạ Kiếm Bạch và Ngu Thừa Diễn nhìn nhau, cả hai đều cùng lúc nhận ra sự kỳ quái ở đây.
d*c v*ng sống của Quách Chính Thành rất mãnh liệt, nếu không lão đã chẳng kiên trì nhiều năm như vậy trong bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này. Ngay cả khi biết mình phải chết, lão vẫn cố tranh thủ cho kiếp sau.
Lúc nói chuyện, giọng lão vốn run rẩy, sợ hai người họ quá tức giận sẽ khiến lão hồn bay phách tán nên lão luôn rất căng thẳng.
Nhưng đột nhiên, sự căng thẳng đó biến mất.
Cứ như là... bị đoạt xá?
Hai phụ tử nghĩ rằng Ngu Duy lúc này chắc hẳn đang rất bối rối, có lẽ còn cảm thấy sợ hãi. Ngu Thừa Diễn lên tiếng: "A Duy..."
Hắn vừa định an ủi vài câu thì nghe Ngu Duy hỏi: "Tại sao ngươi lại ghét ta như vậy?"
Lời này vừa thốt ra, cả Tạ Kiếm Bạch và Ngu Thừa Diễn đều sững sờ.
Họ nhìn theo ánh mắt của Ngu Duy về phía khối năng lượng, vào lúc này, khối năng lượng đại diện cho Quách Chính Thành đang bất động.
Ngu Duy nhìn nó, ánh mắt nàng có chút xa xăm, dường như đang nhìn xuyên thấu vào thứ gì đó sâu hơn.
"Ngươi là thứ gì?" Ngu Duy nói: "Sức mạnh của sự sống biến mất rồi, ta chỉ thấy một màu đen sâu không thấy đáy. Ta chưa từng thấy loại năng lực này bao giờ."
Sức mạnh của sự sống? Hai người nhanh chóng hiểu ra, Ngu Duy đang nói đến năng lượng sinh mệnh.
Quả nhiên, Quách Chính Thành đã chết, kẻ vừa lên tiếng là một người khác.
Khối năng lượng im lặng, dường như không ngờ mình lại bị nhìn thấu. Một lúc sau, nó phát ra âm thanh xào xạc.
"...Giết... Xóa sổ!"
Một luồng sức mạnh cực lớn đột nhiên bùng phát từ khối năng lượng, mang theo ác ý cuồn cuộn như sóng biển ập thẳng về phía Ngu Duy!
Trong khoảnh khắc đó, Ngu Duy cảm nhận được một cảm giác áp bức chưa từng có, vượt xa mọi sự uy h**p trên thế gian này, giống như linh hồn nàng bị thứ gì đó khóa chặt đến mức không thể cử động.
Ầm ầm!
Mây sấm cuồn cuộn trên Vô Tận Chi Hải làm Ngu Duy mở to mắt.
Tạ Kiếm Bạch ôm nàng vào lòng, lấy thân mình che chắn cho nàng. Còn ở phía trước, Ngu Thừa Diễn tay cầm trường kiếm, chắn trước mặt hai người.
Luồng năng lượng hỗn độn màu đen đó không thể đến gần Ngu Thừa Diễn một phân nào, trong mắt Ngu Thừa Diễn lóe lên vẻ lạnh lẽo, hắn vung trường kiếm, phá tan làn khói đen!
Lấy hắn làm trung tâm, một luồng khí mạnh mẽ đột ngột khuếch tán ra bốn phía. Cùng lúc đó, làn sương đen phát ra tiếng hét chói tai đầy căm phẫn, dần dần tan biến vào Vô Tận Chi Hải.
Ngu Thừa Diễn thu kiếm lại, hắn xoay người, nhìn đôi phụ mẫu trẻ tuổi của mình, tuy có chút mệt mỏi nhưng trong mắt hắn cuối cùng cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.
"Đi thôi." Hắn nói: "Chúng ta về nhà."
...
Tạ Kiếm Bạch và Ngu Thừa Diễn đã sức cùng lực kiệt, chân khí bất ổn, cuối cùng vẫn là Ngu Duy điều khiển phi thuyền cất cánh, rời khỏi rìa tiên châu hẻo lánh kia.
Đợi phi thuyền bay ổn định, Ngu Duy mới ngồi lại vào khoang thuyền.
Đối diện với nàng, Tạ Kiếm Bạch và Ngu Thừa Diễn ngồi cạnh nhau, hai phụ tử một người ôm bụng, một người chống tay vịn, cả hai trông đều có chút thảm hại.
Bắt gặp ánh mắt mong chờ của hai người, Ngu Duy khó hiểu hỏi: "Nhìn ta làm gì, hai người không cần điều hòa chân khí sao?"
Tạ Kiếm Bạch và Ngu Thừa Diễn vốn có chút lo lắng, sợ rằng sau khi trải qua chuyện kỳ lạ vừa rồi, Ngu Duy sẽ xa lánh hoặc sợ hãi họ.
Không ngờ Ngu Duy trông lại vô cùng bình tĩnh, lúc này họ mới thở phào nhẹ nhõm, mỗi người tự ngồi xuống đả tọa điều tức.
Tạ Kiếm Bạch có lẽ là người bị thương nặng nhất, hắn không có huyết mạch thần thú như hai mẫu tử, mỗi một khắc ở trong Vô Tận hải vực đều là cực hình.
Thế nhưng hắn lại nhanh chóng mở mắt ra.
Ngu Thừa Diễn vẫn đang đả tọa, Tạ Kiếm Bạch và Ngu Duy cùng đi ra boong tàu.
Nhìn non sông lướt qua bên dưới, Tạ Kiếm Bạch nói: "Nàng đã đến Vạn Cốt Chi Địa?"
"Ừm!" Nhắc tới chuyện này, Ngu Duy không khỏi có chút đắc ý: "Ta đã hấp thụ hơn một nửa sát khí mà chàng trấn áp đó, sau này không ăn nổi nữa, ta liền thử dùng sát khí để tìm phương hướng của hai người, không ngờ lại tìm được thật. Ta có giỏi không?"
Ánh mắt Tạ Kiếm Bạch có chút phức tạp.
Những điều Ngu Duy nói nghe có vẻ đơn giản nhưng thực tế mỗi việc nàng làm được đều đủ để khiến cả thiên giới phải chấn động.
Hung sát chi khí từ xưa đến nay là một loại sức mạnh tự nhiên, ngay cả Thiên Tôn cũng không thể khống chế, vậy mà lại trở thành thức ăn cho một con mèo.
Huống chi, nàng ăn nhiều sát khí như vậy mà lại không bị ảnh hưởng xấu từ gốc rễ của hung sát, ngược lại còn thôn tính được sát khí, thật sự là quá đáng sợ và kinh ngạc.
Ở một phương diện nào đó, nếu Ngu Duy muốn, nàng thậm chí còn có thể trở thành bá chủ của thế giới này, dù sao thì trong chuỗi thức ăn, giờ nàng đang thực sự đứng đầu, thậm chí còn vượt qua cả Thiên Tôn.
Mà Ngu Duy có thể dùng sát khí để định vị được hai người họ rồi lại dùng sát khí để dịch chuyển tức thời đến đó, chỉ có thể nói rằng tu vi của nàng lại tiến thêm một bậc.
Từ nay về sau, nàng chính là sát khí, sát khí chính là nàng, nơi nào có sát khí tồn tại, nơi đó đều là vật trong túi của nàng.
Tạ Kiếm Bạch thăm dò đan điền của Ngu Duy, quả nhiên như hắn đã nghĩ. Con đường tu luyện của Ngu Duy không phải là con đường tu tiên, cũng không phải là con đường của yêu tộc.
Nàng là thần thú, trời sinh là thần, độc nhất vô nhị trên thế gian này.
Việc duy nhất nàng cần làm là trải qua hai lần thức tỉnh trọn vẹn để trưởng thành, sau đó học cách khống chế sát khí. Con đường này không ai có thể chỉ dạy hay dẫn dắt, chỉ có thể dựa vào ngộ tính của bản thân.
Nếu nàng không tìm được con đường của riêng mình, nàng sẽ không phải là thần thú mà chỉ là một tiểu yêu miêu.
Ngu Duy lòng như lửa đốt muốn cứu người lại vô tình mở ra một chân trời mới cho chính mình.
Tạ Kiếm Bạch thấy được, trong đan nguyên của Ngu Duy đã có một hạt mầm nhỏ, đó là thần thú chi đan độc nhất của nàng. Chỉ là nó còn rất nhỏ, cần thời gian để từ từ lớn lên.
Đám mây đen bao phủ trên đầu Tạ Kiếm Bạch nửa năm nay dường như đã tan đi phần nào. Ít nhất vào lúc này, hắn cuối cùng cũng không cần lo lắng nàng sẽ chết như trong tương lai nữa.
"Làm tốt lắm, Duy Duy." Tạ Kiếm Bạch nói rất nghiêm túc: "Nàng đã cứu ta."
"Vạn Cốt Chi Địa lớn như vậy, đều do một mình chàng trấn áp sao?" Ngu Duy lo lắng hỏi: "Dùng một phách để trấn áp, có đau lắm không?"
Tạ Kiếm Bạch vô thức lắc đầu. Hắn chậm mất nửa nhịp mới nhận ra ý nghĩa trong câu hỏi của Ngu Duy.
Nàng đã biết thân phận thật sự của hắn rồi.
Cổ họng Tạ Kiếm Bạch nghẹn lại, giọng hắn khản đi: "Duy Duy..."
Ngu Duy không để ý đến cảm xúc của hắn. Nàng vừa chống cằm ngắm nhìn cảnh vật bên dưới phi thuyền, vừa nói về dự định của mình.
"Đợi ta tiêu hóa hết chỗ sát khí đã ăn rồi ăn nốt phần còn lại, chàng có thể thu hồi phách kia về rồi." Nàng nói: "Như vậy, chàng cũng sẽ khỏe lại thôi."
Tạ Kiếm Bạch nhất thời không biết nên nói gì.
Sao trên đời lại có người tốt bụng, lương thiện và rạng rỡ như vậy chứ? Dù phát hiện ra thân phận của người mình thân cận là giả, dù đã trải qua những chuyện thị phi dễ khiến người khác sinh nghi ngờ như vừa rồi, Ngu Duy vẫn chỉ đơn thuần lo lắng cho hắn, sợ hắn sẽ đau.
Thiên hạ đệ nhất kiếm tu, người người đều cầu xin sự che chở của hắn, vậy mà chỉ có một tiểu yêu miêu sợ hắn đau, sợ hắn khó chịu, sợ hắn bị bắt nạt, còn muốn bênh vực hắn.
Ngu Duy chỉ cảm thấy vai mình trĩu xuống, một hơi thở mát lạnh bao bọc lấy nàng.
Nàng bị Tạ Kiếm Bạch ôm từ phía sau, trán hắn tựa vào vai nàng, vòng tay không ngừng siết chặt.
Ngu Duy nghiêng người, tựa vào lòng Tạ Kiếm Bạch, cuối cùng nàng cũng cảm nhận được cảm giác bình yên đã lâu không có.
"Hai người kể hết mọi chuyện cho ta nghe, được không?" Ngu Duy ngẩng đầu nói: "Sau này chuyện gì cũng phải nói cho ta biết."
"Ừm." Tạ Kiếm Bạch khẽ ngẩng đầu, hàng mi hắn khẽ run, hắn nhìn chăm chú vào gương mặt gần trong gang tấc của Ngu Duy, giọng khàn khàn đáp: "Sẽ không bao giờ như vậy nữa, sau này đều sẽ nghe lời nàng."
Ngu Duy lúc này mới lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Thật ra đến giờ nàng vẫn còn hơi mơ hồ, rối bời, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng trái tim của mèo con lại đơn thuần và trong sáng như vậy. Nàng chỉ biết từ sâu thẳm trong lòng, nàng quan tâm và yêu thích Tạ Kiếm Bạch và Ngu Thừa Diễn, họ cũng đối tốt với nàng, thế là đủ rồi.
Còn những chuyện khác, nàng đều sẵn lòng nghe họ từ từ kể.
Phi thuyền lướt qua tầng mây, trên bầu trời cao vắng lặng không một bóng người, Tạ Kiếm Bạch ôm chặt Ngu Duy, hắn cúi đầu, trân trọng và dịu dàng hôn lên trán nàng.
So với sự dè dặt, kín đáo của Tạ Kiếm Bạch, Ngu Duy lại ngẩng đầu, chỉ chỉ vào đôi môi của mình.
Tạ Kiếm Bạch bất đắc dĩ đành phải hôn lên lần nữa.
Ở phía bên kia boong tàu, Ngu Thừa Diễn tựa vào cửa khoang thuyền, lặng lẽ dõi theo cảnh tượng này, ánh mắt hắn dần trở nên dịu dàng.
-
Đợi đến khi tình hình của Tạ Kiếm Bạch và Ngu Thừa Diễn đều ổn định, ba người lại ngồi quanh bàn, Ngu Thừa Diễn kể lại sự thật từng chút một cho Ngu Duy nghe.
Hắn vốn có chút lo lắng Ngu Duy sẽ khó chấp nhận, dù sao thì lúc biết chuyện này, ngay cả Ninh Tố Nghi cũng suy sụp mấy ngày trời mà vẫn nửa tin nửa ngờ.
Không ngờ rằng Ngu Duy tuy rất kinh ngạc nhưng dường như không hề kháng cự.
"Nói sao nhỉ, ta hình như đã sớm cảm thấy giữa chúng ta có mối liên hệ nào đó rồi." Ngu Duy nói: "Là trái tim mách bảo ta."
"Là huyết mạch truyền thừa mách bảo nàng đó." Tạ Kiếm Bạch phổ cập kiến thức cho nàng.
"Cũng gần giống nhau mà. Với lại trước đây ta toàn mơ về Tạ Kiếm Bạch, cộng thêm một vài chi tiết trong cuộc sống, ta có thể cảm nhận một cách mơ hồ rằng quan hệ giữa hai chúng ta rất thân thiết." Ngu Duy dừng lại một chút, nàng suy nghĩ rồi nói: "Thậm chí ta còn cảm thấy hai chúng ta thân thiết hơn nhiều so với chàng ấy."
"Đương nhiên rồi, chúng ta là mẫu tử." Nghe nàng nói vậy, Ngu Thừa Diễn cũng rất tự hào. Hắn nhìn Ngu Duy rồi vẫn có chút lo lắng hỏi: "Nhưng người thật sự có thể chấp nhận ta là nhi tử của người ư?"
"Nàng ấy nở ra từ trứng, không có khái niệm gì về mẫu tử, đương nhiên là không kinh ngạc gì rồi." Tạ Kiếm Bạch thẳng thừng vạch trần lý do Ngu Duy bình tĩnh như vậy: "Đối với nàng ấy, nàng ấy đã sớm cảm thấy thân thiết với ngươi, ngươi chẳng qua chỉ cho nàng ấy một lý do chính đáng mà thôi."
"Đúng vậy!" Ngu Duy nghiêm túc gật đầu.
"Nhưng mà..." Ngu Thừa Diễn do dự hồi lâu. Trong hoàn cảnh này hắn đáng lẽ nên tiếp tục nói chính sự nhưng sau một hồi đắn đo, hắn vẫn lấy hết can đảm để hỏi: "Người muốn sinh một mèo con, nhưng con lại quá giống phụ thân, không trở thành kiểu hài tử mà người mong muốn, người có thấy thất vọng không?"
Nói xong câu này, thanh niên lo lắng mím chặt môi.
Hắn biết Ngu Duy bây giờ vẫn là người không có tâm cơ, thẳng tính, nếu nàng thật sự thấy thất vọng, nhất định sẽ nói thẳng ra.
Hắn không biết liệu mình có thể chịu đựng được sự thật rằng Ngu Duy không thích mình hay không nhưng chuyện này hắn đã muốn hỏi từ rất, rất lâu rồi.
Kết quả là Ngu Thừa Diễn lại bắt gặp ánh mắt mờ mịt của Ngu Duy.
"Tại sao ta phải thất vọng chứ?" Ngu Duy khó hiểu hỏi.
Thanh niên thấp giọng nói: "Bởi vì người thích nữ hài nhi, cũng muốn một chú mèo con của riêng mình nhưng con lại chẳng giống thứ nào cả."
"Nhưng ngươi là Ngu Thừa Diễn mà." Ngu Duy cười nói: "Chỉ cần là Ngu Thừa Diễn đã đủ quý giá rồi, quý giá hơn tất cả mọi thứ cộng lại, bao nhiêu chú mèo con cũng không thể tốt hơn ngươi được."
Ngu Thừa Diễn sững sờ nhìn nàng, đôi mắt hắn dần hoe đỏ.
Cảm thấy mình thất thố, Ngu Thừa Diễn vô thức dời mắt đi lại vừa hay bắt gặp ánh mắt của Tạ Kiếm Bạch.
Thật ra hắn và Tạ Kiếm Bạch của thời đại này cũng chẳng có tình cảm phụ tử gì để bàn luận, không ngờ Tạ Kiếm Bạch lại nhìn thẳng vào mắt hắn rồi nói: "Giữa ba chúng ta, có một con mèo là đủ rồi."
Ngu Thừa Diễn sững người, một lúc sau hắn mới nhận ra đây là Tạ Kiếm Bạch đang an ủi mình. Cách nói vòng vo như vậy chẳng khác nào một trò đùa nhạt nhẽo, khiến thanh niên không nhịn được mà bật cười.
"Chẳng phải người từng nói con không nên được sinh ra sao?" Ngu Thừa Diễn vừa cười vừa trêu ghẹo.
Thật ra hắn đã không còn để tâm đến chuyện đó nữa nhưng Tạ Kiếm Bạch không nhận ra hắn đang nói đùa, y vẫn rất nghiêm túc mà giải thích: "Lúc đó ta không biết ngươi là người như thế nào, ta chán ghét tất cả nhân tính và cũng chưa từng nghĩ đến việc có hài tử."
Ngu Thừa Diễn của bây giờ kỳ thật đã hoàn toàn có thể thấu hiểu được tâm trạng của Tạ Kiếm Bạch lúc đó, hắn muốn xen vào nhưng tính cách nghiêm túc của Tạ Kiếm Bạch khó mà học được cách nói đùa trong chốc lát, y vẫn đang giải thích một cách vô cùng nghiêm túc.
"Ta là Thiên Tôn, ta đã hoàn toàn thoát khỏi lục đạo luân hồi, thậm chí khác biệt với thần tiên bình thường, các vị thần tiên khác có thể cầu linh quả từ thần thụ nhưng Thiên Tôn thì không thể."
Trí tuệ cảm xúc của Tạ Kiếm Bạch đã tiến bộ đáng kể, vậy mà y lại biết đâu là trọng điểm cần được giải thích.
Y nói: "Ta nói ngươi không nên tồn tại không phải là ghét bỏ ngươi mà là vì ngươi thật sự không thể ra đời, huống hồ mẫu thân của ngươi còn là thần thú."
Thần thú cộng với Thiên Tôn, cả hai đều không phải là thân phận có thể tự mình sinh sôi nảy nở, vậy mà họ lại có thể sinh ra hài tử. Khi Tạ Kiếm Bạch nói những lời đó, y gần như là hoàn toàn đang nói một sự thật khách quan.
"Nhưng bây giờ, ta không còn nghĩ vậy nữa." Tạ Kiếm Bạch nhìn Ngu Thừa Diễn, y nói: "Nếu có thể sinh được một nhi tử như Ngu Thừa Diễn, đó sẽ là may mắn lớn nhất của ta."