Ngu Thừa Diễn sững sờ nhìn họ, một lúc sau, hắn bật cười.
"Có những lời này của hai người đối với con đã đủ rồi." Hắn nói từ tận đáy lòng: "Nhưng lần này, xin đừng để con ra đời nữa."
Ngu Thừa Diễn nhìn Tạ Kiếm Bạch: "Mọi lo lắng của người đều đúng, con vốn không nên được sinh ra."
Tiếp theo, Ngu Thừa Diễn kể lại toàn bộ đoạn ký ức về chân tướng mà hắn đã thấy, bao gồm cả chuyện về thoại bản, nhân vật chính và vận mệnh đã được định sẵn.
Ngu Duy nghe mà hứng thú, nàng không có cảm giác nguy hiểm gì hết. Bây giờ tất cả mọi chuyện đã được xâu chuỗi lại, nàng cũng hiểu vì sao trong giấc mơ, Tạ Kiếm Bạch ở giai đoạn sau lại suy sụp và u uất đến vậy.
Dù có là Thiên Tôn thì làm sao hắn có thể chống lại thiên mệnh chứ?
Họ đều là những quân cờ có số phận đã được định sẵn, bị một bàn tay vô hình trêu đùa hết lần này đến lần khác.
"Cho nên, suy nghĩ lúc đó của người là đúng." Ngu Thừa Diễn thấp giọng nói: "Con không nên tồn tại nhưng lại vì cuốn thoại bản tưởng rằng con là nhân vật chính đó mà được sinh ra."
Tạ Kiếm Bạch chau mày, hắn trầm giọng nói: "Vậy nên, thứ đứng sau hỗ trợ Quách Chính Thành và những người khác hồi sinh, để chúng làm điều ác và rồi lại đoạt xá hắn... cũng có liên quan đến cuốn sách đó?"
"Đúng vậy." Ngu Thừa Diễn nói: "Lúc tiêu diệt nó, con đã cảm nhận được "sự tồn tại" của nó. Nó tràn đầy ác ý với hai người, thậm chí là với cả thế gian này nhưng con lại có thể cảm thấy nó có liên quan đến con."
"Sau khi nó tan biến, con dường như cảm thấy cơ thể mình nhẹ đi rất nhiều."
Tạ Kiếm Bạch không nói gì, từng chuyện từng chuyện trong những năm qua lướt qua trước mắt hắn.
Lời của Ngu Thừa Diễn và cuốn thoại bản kia tựa như mảnh ghép cuối cùng, ráp nối rất nhiều chuyện lại với nhau.
Ví như trong trận đại chiến ở hạ giới vạn năm trước, trước khi hắn phi thăng, Tạ Kiếm Bạch đã từng cảm nhận được có một đôi mắt trong cõi u minh, đầy ác ý nhìn vào mọi thứ, thúc đẩy sát khí muốn khiến thế gian lầm than, trở nên thảm khốc hơn; có lẽ, đó chính là thiên ý của nguyên tác.
Nó muốn thúc đẩy mọi thứ trên đời, để thế gian biến thành dáng vẻ như trong sách. Nhưng vạn vật đều có linh, trong một thế giới rộng lớn hơn mà nguyên tác không thể trói buộc, mọi thứ đều tự do phát triển. Giống như Tạ Kiếm Bạch, hắn đã ngăn chặn thảm kịch đó, cứu sống vô số sinh linh.
Mà những sinh mệnh đó, trong nguyên tác có lẽ chỉ là một câu ghi chép ngắn ngủi của lịch sử, bị người ta đọc lướt qua, thậm chí không để lại dấu vết.
Việc Tạ Kiếm Bạch chấm dứt cuộc chiến đó là bước đầu tiên một nhân vật có linh hồn của riêng mình xoay chuyển thiên mệnh của nguyên tác, cũng là khởi đầu cho sự thay đổi của vận mệnh đã định.
Cũng từ lúc đó, Tạ Kiếm Bạch luôn cảm thấy có một đôi mắt dõi theo mình, âm thầm dò xét và đầy ác ý.
Hóa ra, thiên mệnh của nguyên tác vẫn luôn theo dõi và quan sát hắn.
"Mấy người Quách Chính Thành có thể giết được mẫu thân, nhất định cũng là vì có thiên mệnh kia ở sau lưng giúp đỡ." Ngu Thừa Diễn thấp giọng nói: "Đó là lý do tại sao bọn họ chỉ giết người mà không ra tay với con. Nếu thật sự là bản thân Quách Chính Thành, lão chắc chắn sẽ giết luôn cả con."
Tạ Kiếm Bạch trầm giọng hỏi: "Nếu thiên mệnh của nguyên tác cũng là một phần của thiên đạo, vậy thứ mà ngươi đã tiêu diệt rốt cuộc là gì?"
Hai phụ tử nhất thời rơi vào im lặng, bọn họ đều không nghĩ ra nguyên do.
"Hai người có ngốc không vậy." Ngu Duy nói: "Quách Chính Thành đã cùng Ngu Thừa Diễn từ tương lai đến đây, vậy thì thứ chiếm hữu thân xác lão chắc chắn cũng là nguyên nhân giúp lão đi theo được. Cho nên, cái 'thiên mệnh' đó là thiên mệnh của dòng thời gian mà ta đã chết."
Tạ Kiếm Bạch và Ngu Thừa Diễn đều nhìn Ngu Duy, cả hai bừng tỉnh nhưng lại có chút không dám tin, Ngu Duy lại có thể phản ứng nhanh đến thế.
"Ta không có kiến thức cơ bản chứ đâu có ngốc." Ngu Duy hừ một tiếng: "Còn nói đọc thoại bản vô dụng, mấy tình tiết này trong thoại bản đã viết đến nhàm rồi, nếu hai người đọc thêm vài cuốn thì đã không phản ứng chậm như vậy."
Đôi phụ tử kiếm tu bị nói trúng tim đen nên đành im lặng. Ngu Thừa Diễn sắp xếp lại logic rồi tức thì hắn có chút không dám tin mà nhìn sang Tạ Kiếm Bạch.
"Khoan đã! Nếu thật sự như lời A Duy nói, vậy chẳng phải có nghĩa là người đã bức ép thiên mệnh đến mức không thể sống nổi, cùng đường bí lối, chỉ đành theo Quách Chính Thành chạy đến thời đại này để sống lay lắt... sao?"
Tạ Kiếm Bạch nghĩ ngợi một chút rồi bình tĩnh nói: "Có khả năng."
Ngu Thừa Diễn: ...
Ngu Thừa Diễn: "Vậy ta có thể trở về thời đại này... chẳng lẽ... cũng có một chút quan hệ với người?"
"Không biết." Tạ Kiếm Bạch thành thật nói: "Nhưng cũng có khả năng."
"Đúng là có khả năng." Ngu Duy xoa cằm nói: "Ta đã thấy trong mơ rồi, chàng muốn hủy diệt thế giới nhưng một nam tu khác nói với chàng là vẫn còn có ngươi, thế là chàng không nói gì nữa. Đưa ngươi quay về đây, chẳng phải là chàng có thể hủy diệt thế giới kia rồi sao?"
Nghĩ đến Tạ Kiếm Bạch trong mơ, Ngu Duy nghiêng người, áp sát vào cánh tay Tạ Kiếm Bạch rồi nhỏ giọng nói: "Ta không thích nhìn chàng cô đơn và yếu đuối như vậy."
"Vậy thì nàng cứ ở bên cạnh ta mãi mãi là được." Tạ Kiếm Bạch cụp mi, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng đi mấy phần.
Ngu Thừa Diễn không có phản ứng gì trước sự thân mật của phụ mẫu mình, bởi vì hắn đang quá sốc, vẫn còn chưa hoàn hồn sau lượng thông tin khổng lồ vừa rồi.
Hắn biết phụ thân mình rất lợi hại nhưng không ngờ lại lợi hại đến mức có thể đấu với thiên mệnh đến nước này. Thậm chí hắn còn quên cả nỗi buồn về thân phận của chính mình.
"Tạ Kiếm Bạch." Một lúc lâu sau, Ngu Thừa Diễn mới hoàn hồn, hắn bỗng gọi tên Tạ Kiếm Bạch.
Tạ Kiếm Bạch ngẩng đầu nhìn hắn, Ngu Thừa Diễn nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn nhưng vẫn không thấy bất kỳ sự sắc bén nào trong mắt nam nhân.
Hắn muộn màng nhận ra, không biết từ lúc nào, Tạ Kiếm Bạch đã không còn nhìn hắn bằng ánh mắt xa cách và lạnh nhạt nữa. Dường như hắn đã vô tình bước vào vòng bảo vệ của Tạ Kiếm Bạch mà chính hắn cũng không hề hay biết.
Bây giờ khi Tạ Kiếm Bạch nhìn hắn, ánh mắt y luôn bình yên và thản nhiên, đó không phải là sự thản nhiên vì không quan tâm mà là một sự bao dung vô cùng lớn lao, giống như dù hắn có làm bất cứ chuyện gì, Tạ Kiếm Bạch cũng sẽ không tức giận và sẽ đứng ra giải quyết hậu quả cho hắn.
Ngu Thừa Diễn thấy ánh mắt này quen thuộc một cách khó hiểu, sau này hắn mới nhận ra, ở dòng thời gian kia, sau khi mẫu thân qua đời, hắn và Tạ Kiếm Bạch đã tuyệt giao nhưng suốt ba nghìn năm, mỗi lần gặp mặt, khi Tạ Kiếm Bạch nhìn hắn cũng đều bằng ánh mắt y hệt như vậy.
Hai phụ tử nhìn nhau, Ngu Thừa Diễn mím môi, hắn thấp giọng nói: "Người... người không ghét con sao? Vì con, mẫu thân mới chết."
"Lỗi không ở ngươi, ngươi không thể lựa chọn." Tạ Kiếm Bạch bình tĩnh nói: "Ta đã là trượng phu, là phụ thân, nếu có sai, thì cũng là lỗi của ta."
Bất kể kẻ địch là ai, có bao nhiêu khó khăn hay lý do để biện hộ, nếu không bảo vệ được cho họ thì đó chính là lỗi của hắn.
Buổi tối, phi thuyền do Tạ Kiếm Bạch điều khiển còn Ngu Duy thì ngồi đả tọa trong phòng, hóa giải luồng sức mạnh khổng lồ mà nàng đã nuốt vào.
Hai phụ tử đều không cần ngủ, khi Ngu Thừa Diễn đả tọa xong bước ra liền thấy Tạ Kiếm Bạch đang ngồi trên boong tàu.
Lưng y thẳng tắp, tư thế ngồi đoan chính, tay áo khẽ lay động trong gió.
Ngu Thừa Diễn bước đến bên cạnh, ngồi xuống cạnh nam nhân.
"Người lại cố gắng gượng rồi." Ngu Thừa Diễn nói: "Cả ngày hôm nay người gần như không đả tọa được bao lâu. Bây giờ có con ở đây, người không cần phải lúc nào cũng cảnh giác."
"Quen rồi." Tạ Kiếm Bạch nói.
Hai người nhất thời im lặng, chỉ ngắm nhìn những vì sao dưới màn đêm.
"Người có lẽ không hiểu rõ tâm trạng của con, dù sao thì người cũng không phải là Tạ Kiếm Bạch đã nhìn con lớn lên." Một lúc sau, Ngu Thừa Diễn lên tiếng: "Cho nên có vài lời, con có thể nói với người, chứ nếu thật sự đổi lại là người kia, con có lẽ sẽ không thể nói ra được."
Tạ Kiếm Bạch nhìn Ngu Thừa Diễn.
"Ngươi muốn nói gì?" Hắn hỏi.
Ngu Thừa Diễn mím môi, hắn vẫn nhìn lên bầu trời, không đối mặt với nam nhân.
"Người rất quan trọng đối với con."
"Ngay cả trong ba nghìn năm con hiểu lầm mẫu thân chết là vì người, người vẫn rất quan trọng với con. Con để ý đến cách nhìn của người, muốn tạo dựng danh tiếng để người công nhận con." Ngu Thừa Diễn nói: "Con sợ làm người mất mặt."
Cuối cùng hắn cũng nhìn về phía Tạ Kiếm Bạch rồi mỉm cười.
"Nhưng con vẫn làm chưa đủ tốt. Con không đủ bình tĩnh, không đủ lý trí, chỉ biết hờn dỗi với người, ba nghìn năm không nói chuyện với người, người càng dặn dò con điều gì, con lại càng cố tình làm ngược lại." Ngu Thừa Diễn nói: "Chuyện của Quách Chính Thành, con vẫn luôn thấy sợ hãi. Nếu là con của lúc còn hiểu lầm người, nói không chừng con sẽ thật sự liên thủ với lão."
Nói đến đây, Ngu Thừa Diễn im lặng.
"Con... con không dám tưởng tượng nếu con thật sự tự tay giết người thì sẽ ra sao." Giọng hắn run run: "Nếu thật sự có ngày đó, thà rằng để con cùng chết theo luôn cho rồi."
Tạ Kiếm Bạch nhìn chàng thanh niên với bờ vai hơi run rẩy, hắn có chút cứng nhắc, không tự nhiên mà giơ tay lên, vỗ nhẹ vào vai Ngu Thừa Diễn, động tác của hắn khô khan như thể cánh tay vừa mới được lắp vào.
"Sẽ không có ngày đó đâu." Tạ Kiếm Bạch trầm giọng nói: "Bất kể cuốn sách đó đã định sẵn một tương lai thế nào, ít nhất vào lúc này, nó đã không còn có thể trói buộc chúng ta nữa. Ít nhất là nó không thể ra tay với Ngu Duy được nữa."
Nhắc tới chuyện này, Ngu Thừa Diễn cuối cùng cũng nở một nụ cười.
"Người nói đúng." Hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Ba người chúng ta hãy cùng nhau thay đổi lục giới, biến nguyên tác thành một tờ giấy lộn!"
Tạ Kiếm Bạch vẫn nhìn hắn, làm thanh niên có chút không được tự nhiên mà hỏi: "Sao vậy?"
"Còn một chuyện nữa, ta nghĩ ngươi nên biết." Tạ Kiếm Bạch nói: "Ta là người nghĩ thẳng, không giỏi diễn đạt vòng vo."
Tạ Kiếm Bạch dùng vẻ mặt nghiêm túc như vậy để nói mình nghĩ thẳng lại tạo ra một sự dễ thương trái ngược, Ngu Thừa Diễn không nhịn được mà bật cười: "Con biết, sao vậy?"
"Vậy nên theo lời miêu tả của ngươi, lúc ngươi mới ra đời, ta muốn giết ngươi là thật sự đã động sát tâm." Tạ Kiếm Bạch nghiêm túc nói: "Nhưng một khi đã hứa với mẫu thân ngươi sẽ giữ ngươi lại, ta sẽ không còn lòng căm hận với ngươi nữa, ta sẽ nuôi nấng và bảo vệ ngươi."
Hắn đối diện với ánh mắt sững sờ của Ngu Thừa Diễn.
"Ngươi đã từng nói ta ghét ngươi nhưng đó có thể là suy đoán của ngươi. Ta không phải người hoàn hảo, có thể ta là một người phụ thân thất bại nhưng ta không làm những chuyện hai mặt." Tạ Kiếm Bạch nói: "Có lẽ ta cần học cách yêu thêm một người nhưng từ khoảnh khắc ta chấp nhận ngươi, ngươi và mẫu thân ngươi đối với ta sẽ là người quan trọng nhất."
"Ta nghĩ, có lẽ ngươi muốn biết điều này."
Nghe xong những lời bình tĩnh và lạnh lùng của nam nhân, Ngu Thừa Diễn cúi đầu.
"Vâng." Một lúc sau, giọng hắn có chút nghẹn ngào: "Con biết rồi."
Dưới yêu cầu mạnh mẽ của Ngu Thừa Diễn, Tạ Kiếm Bạch bị đuổi về đả tọa.
Chàng thanh niên điều khiển phi thuyền, hắn vẫn ngồi trên boong tàu.
Màn đêm qua đi, ánh bình minh xé một vệt sáng từ phương đông để ánh nắng rải khắp nhân gian.
Mãn nguyện rồi.
Ngu Thừa Diễn nghĩ, hắn biết phụ mẫu yêu thương nhau, cũng biết phụ mẫu từ lúc sinh ra đến khi chết đi đều yêu thương hắn, còn có chuyện gì tốt đẹp hơn thế nữa không?
Hắn muốn cùng hai người họ chấn chỉnh thiên hạ, thay đổi tương lai.
Còn về phần mình...
Ngu Thừa Diễn thật ra có một chuyện không nói với Ngu Duy và Tạ Kiếm Bạch.
Khi tiêu diệt thiên mệnh của nguyên tác, thiên mệnh đã bị ác ý ăn mòn kia đã nói cho hắn biết rất nhiều chuyện.
Ngu Thừa Diễn không thuộc về thời đại này nhưng thời đại này lại vì hắn mà thay đổi. Dòng thời gian đã hỗn loạn, kiếp trước kiếp này giao nhau, chúng đã không thể tách rời.
Họ đã thoát khỏi vận mệnh của nguyên tác, thế giới này không chỉ thuộc về cuốn sách đó mà còn thuộc về vạn vật chúng sinh, cũng giống như thiên mệnh của nguyên tác, nó cũng chỉ là một phần của thiên đạo.
Sau khi thoát khỏi nguyên tác, nó sẽ không ảnh hưởng đến những người khác nhưng chỉ có hắn, nhân vật chính không thuộc về dòng thời gian này, sẽ bị xóa sổ.
Mối quan hệ của hắn với nguyên tác và thiên mệnh không thể tách rời. Nếu Ngu Thừa Diễn trở nên mạnh mẽ, đi theo tình tiết của nguyên tác thì thiên mệnh sẽ dần thay thế toàn bộ thiên đạo, khiến thế giới này hoàn toàn trở thành câu chuyện trong nguyên tác và Ngu Thừa Diễn cũng sẽ thuận lợi đi tiếp theo nguyên tác.
Thế nhưng, nhân vật chính của câu chuyện cũng đã có ý thức riêng. Thiên mệnh tìm mọi cách lách qua Tạ Kiếm Bạch để g**t ch*t Ngu Duy, kết quả nhận được không phải là mọi tình tiết quay trở về đúng quỹ đạo mà còn phản tác dụng.
Trong nguyên tác, một câu nói nhẹ bẫng về nỗi đau mất mẫu thân lại như một ngọn núi đè bẹp Ngu Thừa Diễn, khiến cuộc đời hắn không thể tiến về phía trước, số mệnh dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể lay chuyển được sự thay đổi của nhân vật chính.
Từ khoảnh khắc đó, Ngu Thừa Diễn đã không còn là nam chính trong sách nữa.
Thiên mệnh cầu xin Ngu Thừa Diễn cùng nó sửa sai, chỉ cần hắn đồng ý, với tư cách là nhân vật chính, mọi thứ đều có thể. Nhưng khi nghe kết quả mà thiên mệnh bày ra, Ngu Thừa Diễn lại không chút do dự mà hủy diệt nó.
Nhân vật chính đã từ bỏ kịch bản của mình, thiên mệnh méo mó nối liền hai không thời gian đã tan biến vào trời đất, vạn vật chúng sinh lại chào đón tự do.
Ngu Thừa Diễn vô cùng hài lòng với tất cả những điều này, lòng hắn giờ là một mảnh bình yên.
Hắn cảm thấy mình rất hạnh phúc, hắn đã có được mọi thứ mình muốn và biết rằng, mình sẽ không bao giờ làm tổn thương phụ mẫu nữa.
Còn có chuyện gì tốt đẹp hơn thế nữa không?
...
Trong khoảng thời gian tiếp theo, gia đình cả ba người bắt đầu hành động cùng nhau.
Ngu Duy và Tạ Kiếm Bạch từ khí chất đến tính cách đều trông như hai thái cực nhưng thực tế lại là một cặp trời sinh.
Ví như luồng sát khí khổng lồ mà Tạ Kiếm Bạch giữ lại, nếu không có Ngu Duy, Tạ Kiếm Bạch không có cách nào để khống chế nó được, hoặc là hắn phải hy sinh bản thân để phong ấn trấn áp, hoặc là chỉ có thể buông tay, trơ mắt nhìn tai ương đã muộn màng vạn năm một lần nữa giáng xuống sinh linh hạ giới.
Nhưng lần này vì sự xen ngang của Ngu Thừa Diễn mà hai người đã quen biết nhau sớm hơn vài năm, toàn bộ sát khí mà Tạ Kiếm Bạch giữ lại đều được Ngu Duy ăn.
Ngu Duy vốn là thần thú, quá trình trưởng thành và trở nên mạnh mẽ của nàng không phải là tu luyện mà là học cách khống chế sát khí thiên hạ. Sát khí hung ác thuần túy mà Tạ Kiếm Bạch trấn áp trước đây đối với nàng là thứ bổ dưỡng tốt nhất.
Sau khi ăn hết số sát khí đó, Tạ Kiếm Bạch đã có thể thu hồi một phách của mình bất cứ lúc nào, tu vi của Ngu Duy cũng đã chạm đến đỉnh của hạ giới.
Chỉ có điều, nàng vẫn chỉ được xem là nửa thần thú. Thần thú thật sự nhấn mạnh vào chữ 'thần', muốn trở thành thần tiên thật sự thì phải có thần cách. Mà thần cách là do công đức ngưng tụ thành.
Nói cách khác, khi Ngu Duy làm đủ nhiều việc thiện mới có thể dần dần ngưng tụ thần cách.
Điều này cũng không khó lắm, trong lúc thay đổi thiên mệnh, ba người bọn họ cũng chính là đang cứu thế. Chỉ cần đến ngày vận mệnh hoàn toàn bị đảo ngược, thần cách của Ngu Duy tự nhiên cũng sẽ có.
Tạ Kiếm Bạch không lập tức thu hồi lại một phách đó, bởi vì trong trận chiến ở Vô Tận Chi Hải trước đó, hắn đã mở cấm chế đến Đại Thừa kỳ, nếu trực tiếp thu hồi một phách, hắn sẽ không thể kìm hãm sức mạnh mà chỉ có thể quay về Thiên giới.
Hắn vẫn còn việc phải làm ở Tu Chân Giới.
Tạ Kiếm Bạch lộ diện chân thân trước mặt thế nhân, bắt đầu mạnh tay thay đổi cục diện ở Tu Chân Giới.
Hắn đã xử lý tông chủ Huyền Thiên Tông Cốc Quảng Minh, kẻ đồng mưu với Quách Chính Thành sau đó tuyên bố giải tán Huyền Thiên Tông.
Kiếp trước Tạ Kiếm Bạch nản lòng thoái chí, sau khi giải tán tông môn liền phủi tay mặc kệ nhưng lần này thì khác. Tạ Kiếm Bạch chia sáu ngọn núi nguyên bản của Huyền Thiên Tông thành sáu môn phái mới, để những đệ tử tuy bình thường nhưng siêng năng cần mẫn vẫn có thể học tập tu đạo.
Chẳng qua là lần này các môn phái ấy không còn được hưởng ánh hào quang của Kiếm Tôn nữa. Ai cũng hiểu, tuy Kiếm Tôn chẳng nói gì nhưng việc ngài hạ phàm trở về, tự tay giải tán môn phái, xử lý tông chủ, chắc chắn cho thấy rằng Huyền Thiên Tông đã làm điều gì đó không tốt mới khiến Kiếm Tôn nổi giận.
Sư trưởng và đệ tử của sáu môn phái mới phải nỗ lực hơn nữa, dựa vào sức của chính mình mới có thể một lần nữa giành được sự tôn trọng.
Còn một điểm quan trọng nữa, bao năm qua Thiên giới chỉ có người tu hành phi thăng, chứ không có yêu tiên hay ma tiên, điều ấy thực ra rất bất thường. Đó là bởi thiên mệnh trong nguyên tác đã vì thiết lập mà ngấm ngầm cản trở con đường thăng cấp của các chủng tộc khác.
Kiếm Tôn thông báo cho tất cả các chủng tộc ở hạ giới rằng, chỉ cần là tu sĩ chuyên tâm tu hành, tâm cảnh trong sạch đều có thể nỗ lực hướng tới đắc đạo phi thăng.
Việc này vừa được công bố đã gây chấn động thiên hạ.
Đồng thời, linh khí ở nhân gian dường như cũng bắt đầu hồi phục. Có Ngu Duy, vị thần của sát khí, trời đất vốn đã dần mất cân bằng dường như cũng dần trở về trạng thái tốt nhất.
Tạ Kiếm Bạch cũng không còn chỉ chăm chăm vào môn phái của mình như trước khi phi thăng nữa. Hắn đã hiểu ra sai lầm của mình thuở trước, hắn từng muốn dùng sư phụ giỏi để dạy ra đồ đệ giỏi, rồi đồ đệ giỏi lại dạy ra đồ đệ giỏi hơn nữa để duy trì ngọn lửa của Tu Chân Giới.
Đó là một lý tưởng có phần ngây thơ, là suy nghĩ nảy sinh khi Tạ Kiếm Bạch chưa thấu tỏ nhân tình thế thái và hắn đã định sẵn sẽ phải thất vọng.
Lần này, Tạ Kiếm Bạch vẫn để lại cho hạ giới thứ mà hắn giỏi nhất, đó là trật tự, nhưng sẽ không còn là tông pháp phép tắc nữa, mà là khung sườn tu chân cho các chủng tộc, dẫn lối cho những chủng tộc bắt đầu từ con số không bước những bước đầu tiên của riêng mình.
Dưới sự dẫn dắt của hắn, các giới bắt đầu dấy lên một làn sóng tu tiên, các đại hội, giao đấu, bí cảnh mọc lên như nấm. Mọi người đều bận rộn tu tiên, khắp nơi yên bình hơn hẳn, thậm chí còn có xu hướng giao lưu với nhau.
So với chiến loạn ở kiếp trước, sự thay đổi lần này có thể gọi là một thời đại tu chân thịnh thế.
Kể từ giây phút này, áng mây u ám của nguyên tác đã hoàn toàn tan biến vào hư không.
Sinh mệnh không còn bị đùa bỡn bởi những tình tiết nực cười, vạn vật đã có được tự do.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, gia đình ba người lại một lần nữa tụ họp tại căn cứ bí mật bên bờ suối.
Ngu Thừa Diễn và Tạ Kiếm Bạch cùng nhau nấu cơm. Vừa thái rau, Ngu Thừa Diễn vừa nói: "Lần này chúng ta xem như thành công rồi nhỉ."
"Ừm." Tạ Kiếm Bạch đáp: "Đây là kết cục tốt đẹp nhất mà ta có thể nghĩ đến."
"Con cũng vậy."
Nhìn vào mắt nhau, hai phụ tử không khỏi mỉm cười.
Ngu Thừa Diễn sắp xếp nguyên liệu, đầu không cần ngoảnh lại đã đập vào bàn tay đang lén lút thò đến thớt của Ngu Duy.
"A Duy." Hắn nhìn qua, có chút bất đắc dĩ gọi.
Cái tính tham ăn của mẫu thân hắn đúng là chưa bao giờ thay đổi.
Hơn nữa, có những lúc Ngu Duy chỉ đơn thuần là ngứa tay. Nàng thực ra khá kén ăn nhưng bất cứ thứ gì bày trên thớt dường như cũng ngon hơn trong bát, cho dù là loại rau mà nàng không thích nhất cũng có thể lén lút nhón một miếng nhét vào miệng.
"Đúng là keo kiệt." Ngu Duy hừ một tiếng. Giây tiếp theo, Ngu Thừa Diễn đưa cho nàng một đĩa trái cây cắt sẵn, nàng lại nhoẻn miệng cười, ngọt ngào nói: "Nhi tử thật là tốt."
Ngu Thừa Diễn: ...
Mẫu thân hắn không biết gần đây lại xem phải thoại bản hay tạp chí nào của tu chân giới rồi, bắt đầu thích chiếm tiện nghi của hắn như vậy đấy. Tuy cũng không hẳn là chiếm tiện nghi nhưng tóm lại là khiến lòng người thấy vô cùng phức tạp.
Hắn bất đắc dĩ thở dài rồi lại bắt đầu xào rau.
Một lúc sau, hai phụ tử bưng thức ăn lên bàn, ba người bắt đầu dùng bữa giống như mọi ngày đã qua.
Dù bận rộn đến đâu, họ vẫn luôn dành thời gian để cùng nhau ăn một bữa cơm.
Đây là một bữa cơm bình dị và thường ngày của một nhà, Ngu Thừa Diễn ăn rất chậm, ánh mắt hắn nhìn Ngu Duy và Tạ Kiếm Bạch trở nên đặc biệt chăm chú.
Ngu Thừa Diễn cảm thấy mình rất mệt mỏi, hắn có dự cảm rằng mình có lẽ sắp phải rời đi rồi.
Hắn an tĩnh và bình thản nhìn ngắm nhìn hai người, như muốn ghi nhớ tất cả các chi tiết vào trong lòng.
Ngu Duy luôn tràn đầy tò mò và h*m m**n khám phá cuộc sống, một chuyện nhỏ bình thường đến đâu, trong mắt nàng cũng sẽ trở nên khác biệt. Nàng cứ nói không ngừng, thỉnh thoảng lại xen lẫn một câu châm chọc hoặc tổng kết lạnh lùng của Tạ Kiếm Bạch, mang theo một cảm giác hài hước sắc bén đến lạnh người.
Nếu y nói hợp ý Ngu Duy, nàng sẽ sáp lại gần cọ cọ gò má. Nhưng nếu lời nói chọc giận nàng, nàng sẽ đưa tay đánh vào cánh tay người ta, rất không nói lý lẽ.
Đều đã có tuổi cả rồi mà ở bên nhau lại ngày càng có cảm giác của một đôi oan gia hoan hỷ.
Nhìn ngắm một hồi, Ngu Thừa Diễn lại bất giác bật cười.
Sau bữa tối, hắn sớm đã trở về phòng của mình.
Ngu Thừa Diễn nằm trên giường, chờ đợi bóng tối ập đến.
Chết có tư vị gì? Hắn không biết. Ngu Thừa Diễn chỉ biết mình không sợ hãi, thậm chí còn mơ hồ có chút mong chờ.
Quả thực hắn có chút không nỡ, nhưng khi thấy họ sống ngày một tốt hơn và biết rõ rằng chỉ khi mình thực sự biến mất thì phụ mẫu mới có thể sống an toàn hơn, chút không nỡ ấy liền biến thành sự quyết đoán không chút do dự.
Cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt Ngu Thừa Diễn dần trở nên nặng trĩu, bất tri bất giác, hắn mất đi ý thức, chìm vào bóng tối vô tận.
............
...
Xung quanh là những âm thanh ồn ào.
Ngu Thừa Diễn ngủ không yên, mày hắn bất giác nhíu lại.
"..."
Dường như có ai đó đang gọi hắn nhưng giọng nói ấy lại mơ hồ không rõ như cách một lớp màng.
"... Tiên Tôn, Tạ Tiên Tôn!"
Giọng người đó ngày một rõ hơn, như thể từ bên kia núi đột nhiên vọng đến bên tai hắn.
Toàn thân Ngu Thừa Diễn run lên, hắn đột ngột mở mắt, chống người dậy từ trên bàn.
Người đối diện bị phản ứng của hắn dọa cho giật mình, có chút ngượng ngùng nói: "Làm phiền tới Tiên Tôn nghỉ ngơi rồi, chỉ là hồ sơ mới đã đến, có một số cần ngài xem qua..."
Ngu Thừa Diễn không nghe thấy một lời nào của hắn, lồng ngực thanh niên phập phồng không ngừng. Hắn nhìn mọi thứ xung quanh, đầu óc choáng váng từng cơn.
Đây là Thiên giới, hắn đang ở trong Tiên Điện nơi mình làm việc. Mọi bài trí đều quen thuộc vô cùng, tiên khí ngọt lành mát mẻ bao quanh nhưng lại khiến cổ họng Ngu Thừa Diễn cuộn lên từng cơn buồn nôn như rơi xuống hầm băng.
Sao lại... Sao lại thế này?
Ngu Duy đâu? Tu Chân Giới đâu? Tất cả những thứ lâu dài và chân thực đến thế... đều là một giấc mơ của hắn ư?
Ngu Thừa Diễn sững sờ tại chỗ một hồi lâu rồi đột nhiên hắn đẩy mạnh bàn, mặc kệ tiếng gọi của người khác, hắn chạy thẳng ra ngoài Tiên Điện.
Những đám mây tiên nơi Thiên Giới mờ ảo, ráng chiều lấp lánh.
Đầu óc Ngu Thừa Diễn ong ong và hỗn loạn, hắn gần như không thể suy nghĩ được gì, chỉ dựa vào trực giác mà lao về phía thần điện của Tạ Kiếm Bạch.
Thế nhưng hắn thuộc quyền quản của Tiêu Dực Thiên Tôn, cung điện của Tạ Kiếm Bạch cách nơi này xa như chân trời góc bể vậy. Bay một lúc lâu, Ngu Thừa Diễn cuối cùng cũng nhìn thấy một góc thần điện nguy nga hùng vĩ của Thiên Tôn ở phía trên một tầng trời.
Hắn đến trước cửa lớn thần điện, vừa định xông vào thì cửa lại tự mở ra, Tạ Kiếm Bạch từ trong điện bước ra.
Nam nhân vận y phục hoa lệ của Thiên Tôn, đạo pháp tinh quang lưu chuyển nơi tay áo. Ngũ quan y lạnh lùng, pháp uy trang nghiêm, đôi mắt vô tình như thần Phật, khẽ lướt nhìn về phía thanh niên, vẻ không giận tự uy khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
Đối diện với ánh mắt lãnh đạm của y, Ngu Thừa Diễn như bị dội một gáo nước lạnh, hắn vô thức lùi lại hai bước, kéo dãn khoảng cách.
Phải rồi... Nếu tất cả chỉ là một giấc mơ, vậy thì việc cứu Ngu Duy, bộc bạch lòng mình cùng Tạ Kiếm Bạch cũng chỉ là những tưởng tượng đơn phương của hắn mà thôi.
Cổ họng Ngu Thừa Diễn khô khốc, hắn khó khăn cất tiếng: "...Phụ thân."
Một bụng lời muốn nói của hắn giờ đây lại chẳng thốt ra được chữ nào.
Tạ Kiếm Bạch nhìn hắn với vẻ mặt vô tình băng giá. Ngay lúc Ngu Thừa Diễn đang vô cùng suy sụp, hàng mi của nam nhân khẽ chớp, vẻ mặt dần trở nên dịu dàng, nét cười hiện lên trên dung mạo tuấn mỹ.
"Thừa Diễn." Tạ Kiếm Bạch ôn tồn nói: "Con thành công rồi."
Ngu Thừa Diễn ngẩng phắt đầu, lần này, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy nét quen thuộc trong ánh mắt của phụ thân.
"Tạ Kiếm Bạch? Là người sao? Con... ý con là, phụ thân, con... người..."
Ngu Thừa Diễn nhất thời có chút nói năng lộn xộn, sự thay đổi quá lớn này khiến vành mắt thanh niên gần như đỏ hoe.
"Là ta." Tạ Kiếm Bạch nói: "Đi theo ta."
Ngu Thừa Diễn đi theo Tạ Kiếm Bạch vào trong điện, hắn vội vã muốn xác nhận tất cả không phải là mơ: "Vậy là con trở về tương lai là thật sao? Thế, thế còn nương con?"
Tạ Kiếm Bạch không nói gì, hắn giơ ngón tay, vẽ ra một khe nứt giữa không trung, khe nứt nhanh chóng biến thành một cánh cửa.
Nam nhân vươn tay, đẩy Ngu Thừa Diễn vẫn còn đang ngẩn ngơ vào trong rồi cũng tự mình bước vào theo.
Đi qua khe nứt, Ngu Thừa Diễn phát hiện mình đã đến đỉnh một ngọn núi cao, trên vách đá là một tòa kiến trúc tựa như cổ tháp sừng sững.
Ngu Thừa Diễn ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn Tạ Kiếm Bạch, Tạ Kiếm Bạch khẽ gật đầu.
Thanh niên bước thấp bước cao đi về phía cổ tháp. Từ khi khôi phục thân thể thần linh, Ngu Thừa Diễn cũng cảm nhận sức mạnh tự nhiên của thế gian rõ ràng hơn rất nhiều, hắn nhận ra, sát khí nhàn nhạt trong không khí cũng đang tụ lại về phía trước.
Thình thịch, thình thịch.
Trái tim Ngu Thừa Diễn trong lồng ngực đập một cách nặng nề.
Sát khí cùng hắn vòng qua cổ tháp, và ngay khoảnh khắc vách đá sau lưng tháp hiện ra, bước chân Ngu Thừa Diễn cũng khựng lại.
Đôi tai mèo trắng như tuyết khẽ run run, gió nhẹ thổi bay mái tóc đen như mực.
Ngu Duy ngồi bên vách đá, nàng vươn tay, sát khí ngưng tụ thành một khối trong lòng bàn tay nàng.
Dường như cảm nhận được điều gì, nàng quay đầu lại, đôi mắt mèo trong veo như hổ phách lấp lánh ánh sáng, nhìn về phía thanh niên còn đang ngây người tại chỗ.
Nụ cười chợt bừng nở trên gương mặt Ngu Duy, nàng vui vẻ gọi: "Thừa Diễn!"
Ngu Thừa Diễn sững sờ, hắn không dám tin mà nhìn Ngu Duy, đầu gối hắn mềm nhũn rồi hắn quỳ xuống đất.
"A, A Duy..." Hắn gọi bằng giọng khàn đặc nghẹn ngào: "Nương...!"
Rồi hắn chẳng thể nói thêm được một lời nào nữa, hắn không kìm được mà bật khóc.
Ngu Duy đến bên cạnh, đưa tay ôm lấy thanh niên.
"Những năm qua con đã vất vả rồi." Nàng khẽ vỗ vai Ngu Thừa Diễn rồi nhẹ giọng nói: "Ta về rồi đây."
Nỗi thống khổ và bi thương mà Ngu Thừa Diễn phải nín nhịn suốt bao năm, vào giây phút này, hắn không thể kìm nén được mà vỡ òa thành tiếng khóc nức nở.
Hắn vậy mà, thật sự đã thành công rồi.
Ròng rã hơn ba ngàn năm, mẫu thân của hắn cuối cùng đã trở về bên cạnh hắn.