Lê Tiệm Xuyên đã nhanh chóng sắp xếp lại tất cả những điều bất thường và kỳ quặc kể từ vụ án mở màn cho tới nay, nói rằng: “Đối với tôi, lượt xét xử này là vụ tự tử của Jones”.
“Tuy nhiên, sự khác biệt giữa lượt xét xử này và ba lượt trước rất rõ ràng.”
“Trước hết, trên bàn tròn, nhiệm vụ của hung thủ là ‘cắt cổ họng cú mèo’. Theo suy đoán của ba lượt trước đây của tôi, nhiệm vụ này có nghĩa là ‘hung thủ cắt cổ con cú’. Con cú là nạn nhân, nhưng không nhất thiết là nạn nhân của những vụ án mà chúng ta nhìn thấy ngoài mặt, mà là nạn nhân vô tội bị hại.”
“Nhưng trong lượt này, tôi nghĩ nạn nhân con cú này rất có thể là Jones. Nguyên nhân cái chết của Jones là tự cắt cổ tay, nhưng hung khí lại cắt cổ họng Jones và bị nuốt vào bụng.”
“Ngoài ra, bàn tròn cho phép ba người chơi còn lại chọn quân cờ làm chìa khóa cho cửa xét xử. Trong ba lượt vừa qua, chìa khóa không chỉ là chìa khóa mà còn là đầu mối quan trọng liên quan đến vụ án. Vì thế, quân cờ trong lượt này cũng là đầu mối.”
“Điểm khác biệt cuối cùng trong lượt này là ngay khi tôi bước vào cửa xét xử, tôi đã không nhận được bất cứ quy tắc màn chơi riêng biệt nào và yêu cầu phá giải nào cho lượt này.”
“Chẳng hạn như phải rời khỏi đây trong vòng vài giờ, phá giải loại bí mật nào là có thể thuận lợi qua màn… Những thứ này không hề xuất hiện.”
“Điều này có nghĩa là câu hỏi hoặc đáp án của vụ án này phụ thuộc vào sự dò tìm của chính người chơi và độ khó sẽ tăng lên, hoặc là vụ án của lượt này là ‘chân thật’. Chúng ta ở đây nhưng không thể qua màn và quay lại bàn tròn chỉ nhờ vào phá giải một vụ án nhỏ.”
“Hiện tại, tôi nghĩ là vế sau.”
“Thông qua ba điểm này, về cơ bản có thể xác định lượt xét xử này thực sự có khác biệt, thậm chí có thể nói là có dụng ý khác.”
Lê Tiệm Xuyên nói, liếc nhìn Zach, thấy vẻ mặt chế nhạo của Zach đã thay đổi, mày chau chặt, dường như nhớ ra điều gì đó, cảm xúc trong mắt tối tăm không rõ.
Lê Tiệm Xuyên nhướng mí mắt, đảo mắt một vòng rồi cười nói: “Tất nhiên, ngoài những nghi ngờ này, khi nói đến vụ án này, nó có rất ít manh mối.”
“Khi tôi mở cửa xét xử, tôi đã xuất hiện ngay ở phía trên cùng của căn phòng này __ các người có thể nhìn lên trên, phía sau song cửa sắt nhỏ có một lối đi dài không thể nhìn thấy đầu cùng, nó có thể chứa một người đàn ông trưởng thành cuộn tròn người.”
“Lối đi đầy rêu ẩm ướt và rỉ sét, nhưng có rất nhiều dấu vết trượt đi của thứ gì đó.”
“Sau khi kiểm tra lối đi, tôi vào căn phòng này.”
“Khung cảnh lúc đó giống với hiện tại. Vòng tròn ma thuật hình thành từ máu nằm ở giữa sàn nhà, trông có hơi âm u. Ngoài ra, thi thể của Jones nằm ở trung tâm của vòng tròn ma thuật, máu chảy ra từ cổ tay Jones gần như đã đông đặc. Phòng bị khóa trái, cửa sổ nhỏ phía trên không có dấu vết hoạt động của con người trừ tôi, vì vậy nó tương đương với một mật thất. Tôi đã kiểm tra thi thể của Jones, miệng và cổ họng đều có vết cắt, phần bụng có vật cứng. Vì vậy lúc đó tôi cho rằng Jones đã không chết ngay lập tức sau khi cắt cổ tay của mình, mà là dùng máu của mình để vẽ vòng tròn ma thuật, sau đó nuốt dao rồi tử vong.”
“Kế đó, tôi chưa kịp kiểm tra kỹ càng hơn thì Raymond và Yuri đã đến. Lý do khiến hai người đến Phòng bói vào sáng sớm là vì cô Yuri không tìm thấy cha mình, cô Yuri nói Jones đã không trở về nhà đêm qua và rất lo lắng.”
“Nhưng sau đó tôi đã đến nhà Jones, tôi không tìm thấy bất cứ món đồ nào của cô Yuri, điều này có nghĩa cô Yuri không sống cùng cha mình. Điện thoại nhà của Jones cũng không có cuộc gọi đến từ cô Yuri. Ngoài ra, theo lời của hàng xóm và tài xế taxi, mối quan hệ giữa Jones và Yuri rất xấu. Yuri luôn nghĩ rằng Jones là một người cha bủn xỉn và đạo đức giả, thà quyên góp tiền cho tổ chức từ thiện còn hơn là cho con mình.”
“Hễ bọn họ gặp nhau là cãi vã dữ dội.”
“Vậy thì làm sao mà cô Yuri không chỉ biết ông Jones không trở về nhà, mà còn chính xác tìm đến Phòng bói toán vào sáng sớm?”
“Điểm này làm tôi nghi ngờ.”
Lê Tiệm Xuyên cắn mạnh ống hút và khẽ rít lên: “Lúc Raymond và cô Yuri chạy đến căn phòng này, cô Yuri đi đằng sau Raymond, đứng ở cửa và gào lên một cách chính xác rằng ‘Ông ấy đã chết’. Nhưng ở khoảng cách này, cộng thêm việc Jones nghiêng đầu vào trong và cổ tay hướng vào trong, làm sao cô Yuri lại lập tức xác định rằng Jones đã chết, thậm chí không tiến vào xác nhận mà đã chạy ào đi báo cảnh sát?”
“Trừ khi __“
Đôi mắt xám của Lê Tiệm Xuyên chuyển động, “Cô ta biết Jones đã chết, hoặc là nói cô ta chắc chắn Jones sẽ không còn sống.”
“Sau đó, vì cô Yuri đã gọi cảnh sát nên cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường, nhanh chóng tìm thấy cái gọi là ‘hung khí’, và bắt Raymond bị coi là nghi phạm đi.”
“Cảnh sát nơi này __ đặc biệt là Bob và Giám mục cánh trái, thái độ của các người cực kỳ bất thường. Hầu như không cần tra xét thì đã khẳng định hung thủ là Raymond. Tôi không tin ngay cả tôi kiểm tra qua loa cũng có thể phát hiện vấn đề, trong khi Bob là một cảnh sát chuyên nghiệp lại không phát hiện được, pháp y của đồn cảnh sát cũng thế.”
“Nhưng Raymond lại nói mình không thể giết Jones, cả Loose và Jones đều nắm thóp Raymond. Nếu Raymond muốn giết Jones vậy thì không thể bỏ qua Loose được.”
“Vì vậy, tôi nghĩ rằng câu trả lời duy nhất ở đây là cảnh sát nhất định phải tống Raymond vào tù, ít nhất là khống chế lại.”
“Tiếp đó, cần đề cập một điều, đó là tôi đã gửi tin nhắn cho các người. Tôi yêu cầu người nhận được tin nhắn đến đây phải là ‘người từng được Trạm Trợ giúp Pháp lý giúp đỡ’. Nhưng cô Yuri đã không đến. Nếu cô ta thực sự tàn nhẫn giết cha mình, âm mưu thừa kế và tìm kiếm sự giúp đỡ pháp lý để giúp thoát tội, như vậy mới phù hợp với thân phận này.”
“Cô ta đã không đến, cô ta không phù hợp, nguyên nhân chỉ có một, đó là cô ta đã không được Trạm Trợ giúp Pháp lý giúp đỡ, Bob điều tra án cũng được, Zach hứa hẹn giúp đỡ cũng được, tất cả đều không phải đang giúp cô ta.”
“Mà là đang lợi dụng cô ta.”
Lê Tiệm Xuyên đang nói chợt dừng lại.
Nếu được nhìn một cách độc lập thì vụ án của Jones là một vụ tự tử lạ lùng và hầu như không có manh mối liên quan. Nhưng nếu được đặt trong toàn bộ bàn tròn thẩm phán, Lê Tiệm Xuyên lại có một số suy đoán khá táo bạo.
Về sự sắp xếp thời gian chân không lần này, hắn thừa nhận hắn có chút căng thẳng và lo lắng. Nếu như nhẫn nại thêm một chút, hắn có thể hoàn toàn khám phá bí ẩn về vụ tự tử của Jones, nhưng Giám mục cánh trái, Caumont, và nhiều thế lực rình mò khác khiến hắn không thể tiếp tục trì hoãn.
Tiếp tục ở lại chỗ này làm cho hắn sinh ra dự cảm rất xấu.
Vì vậy, đánh cược giải đố là việc hắn không thể tránh.
“Vụ án này…”
Lê Tiệm Xuyên suy ngẫm, cố hết sức để đảm bảo rằng những phỏng đoán và tường thuật của hắn không quá thiên vị: “Cái chết của Jones, theo tôi, hẳn là một quá trình thế này __“
“Tám năm trước, Jones trở thành kế toán, hoặc nói là người phụ trách quản lý tài chính của Trạm Trợ giúp Pháp lý. Đồng thời, tôi cho rằng người cốt lõi của Trạm Trợ giúp Pháp lý hẳn chỉ có mình Jones __ người quản lý tiền bạc. Khi nói đến tiền, lợi ích, những thứ này rất phức tạp, vì vậy áp lực đối với Jones sẽ rất lớn.”
“Jones đã nhận được rất nhiều tiền, nhưng phần lớn số tiền này được quyên góp cho từ thiện. Hầu hết mọi người rất mâu thuẫn, bọn họ làm chuyện trái với lương tâm, nhưng bọn họ không bình tĩnh như Andreas, do đó bọn họ sẽ tìm kiếm cách để bù đắp cho cảm giác tội lỗi và lương tâm của mình.”
“Cách Jones tìm thấy là quyên góp.”
“Jones đã quyên góp rất nhiều tiền chỉ để bản thân có cảm giác ‘mình là người lương thiện’. Ông ta biết rõ hơn Loose, Zach và những người khác rằng những gì ông ta đang làm không thực sự chính đáng, vì vậy ông ta bị dằn vặt rất nhiều nhưng không thể trốn thoát, càng lún sâu hơn. Mà con gái của Jones, Yuri không thể hiểu được hành động quyên góp của Jones. Cô ta hẳn là một người ích kỷ và chua ngoa, nhiều lần dùng chuyện này để chất vấn Jones.”
“Nhưng Jones không thể đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, có lẽ ông ta cũng hy vọng con gái mình xa lánh mình, không nên dính líu đến những chuyện sai trái này.”
“Lý do tại sao ban đầu ông ta tham gia Trạm Trợ giúp Pháp lý là gì, tôi không biết, nhưng không gì ngoài quyền và lợi.”
“Chẳng qua có một số việc sẽ không thể mãi mãi không thay đổi, rập theo một khuôn.”
“Tôi cho rằng bước ngoặt cho sự thay đổi này hẳn là cô Yuri có bạn trai mới. Từ lời nói của hàng xóm, cô Yuri đã đến tìm Jones thường xuyên hơn, đồng thời cũng thường xuyên khắc khẩu. Tôi đoán cô Yuri đến để đòi tiền, yêu là chuyện vô cùng tốn kém, cũng như kết hôn vậy.”
“Cô Yuri có thể muốn rất nhiều tiền, nhưng rõ ràng ông Jones không thể hoặc không muốn cho cô ta. Chuyện này đã gây áp lực lớn cho Jones, ông ta có thể cần dốc bầu tâm sự và trút giận.”
“Jones thích sách triết học và tâm lý học, nhưng trong mạng lưới quan hệ ở Trạm Trợ giúp Pháp lý, Nunnally đã từ bỏ sự nghiệp nhà tâm lý học và rời khỏi thành phố Maine nên chẳng thể giúp được gì cho ông ta. Ngoại trừ Nunnally thì tất cả những người ông ta có thể nghĩ tới là Raymond.”
“Thầy bói, từ góc độ khác mà nói, biết xoa dịu hơn các nhà tâm lý học. Họ có thể không biết vu thuật, nhưng chắc chắn có khả năng nắm bắt các hoạt động tâm lý của hầu hết mọi người và lợi dụng chúng.”
“Jones tìm tới Raymond.”
“Hai người có thể đã trải qua một cuộc trò chuyện kỳ lạ và ăn ý, hoặc là Raymond đã tung sở trường để lừa Jones. Nói tóm lại, tôi cho rằng ở tại đây, Raymond đã biết được một phần sự thật giả dối của Trạm Trợ giúp Pháp lý.”
“Như tôi đã nói trước đây, tôi không nghĩ Raymond có quân cờ nào. Anh ta không phải là người trọng yếu của Trạm Trợ giúp Pháp lý, mà chỉ là một công cụ của Loose. Vì vậy, anh ta không biết nhiều về trạm. Nhưng Jones có thể không biết điều này, hoặc ông ta biết đó, nhưng tại một số thời điểm khi lòng đề phòng được hạ thấp, ông ta đã cố ý hoặc vô ý tiết lộ.”
“Sau khi Raymond biết được, anh ta muốn lợi dụng, muốn nuốt trọn, muốn cướp lấy.”
“Luật pháp có thể bị phá vỡ và gây dựng lại, còn thần học thì sao? Loose là vị thần công lý, vậy tại sao Raymond anh ta không thể là vị thần tiếp theo?”
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn Raymond rồi cười khẩy: “Chân anh đang run rẩy à, anh Raymond? Mặc dù những suy đoán của tôi không vững chắc cho lắm, nhưng tôi cá tôi vẫn đoán được mấu chốt trong lòng anh, phải không? Anh được tán tụng rất nhiều, tham vọng vì thế cũng bành trướng.”
“Vị thầy bói có uy tín nhất thành phố Maine.”
Đôi mắt vốn giả vờ thẫn thờ của Raymond hơi chuyển động, chợt nhìn về phía Lê Tiệm Xuyên, âm trầm kiềm chế mây đen cuồn cuộn.
Lê Tiệm Xuyên nhướng mày, không chút ngạc nhiên.
Khi thế giới đen trắng của thời gian chân không bắt đầu phủ xuống, hắn để ý thấy những kẻ hẳn là NPC này không bị đóng băng, mất đi suy nghĩ và chuyển động nhỏ như các NPC thực sự trước đây. Những người này lại giống như một người chơi, hoặc người giám thị đã gặp phải trong màn ngày tuyết lở, có một không gian tồn tại tương đối độc lập.”
Hắn nhẹ nhàng đảo mắt qua vài người trên ghế, ung dung nói: “Cho nên nói trắng ra Jones chết là do tự sát, nhưng người thiết kế vụ tự sát chính là anh, anh Raymond.”
“Nhìn vào cuộc trò chuyện sáng sớm giữa anh và cô Yuri, hai người hẳn không phải gặp nhau lần đầu tiên, có lẽ thỉnh thoảng cô ta cũng đến đây. Tôi đoán anh đã dẫn dắt cảm xúc của cô ta để khiến nỗi oán hận tích tụ lâu ngày của cô ta bùng nổ, để cô ta bẻ đứt sợi dây thần kinh cuối cùng của Jones.”
“Nhiều năm trầm cảm và áp lực đã khiến Jones đứng trước bờ vực sụp đổ. Anh đã lợi dụng chuyện này để khiến Yuri dồn ép Jones phải tự sát.”
Con người là một sinh vật rất kỳ lạ, đôi khi đủ mạnh đến mức như thể trời sụp xuống cũng có thể đứng vững, đôi khi mỏng manh đến mức thậm chí không thể chịu được sức nặng của một chiếc lông vũ.
Lê Tiệm Xuyên tin rằng trong khoảng thời gian dài tám năm, Jones đã đầu tư ngày càng nhiều tiền vào hoạt động từ thiện, điều này cũng chứng tỏ ông ta đang trở nên lo lắng và tiến gần đến bờ vực sụp đổ.
Có lẽ sự cứu rỗi của tiền bạc không còn có thể cho phép ông ta tiếp tục mượn cớ lừa mình dối người và coi nhẹ những chuyện bản thân đã làm trong nhiều năm qua.
“Jones đã tự sát theo một nghi thức tôn giáo kỳ lạ và lập dị.”
“Tôi không thể hiểu ý nghĩa của vòng tròn ma thuật được vẽ bằng máu, nhưng nó lại có thể nói rõ một điều, anh Raymond, anh có ảnh hưởng nhất định đến tâm lý của Jones.”
“Được rồi, sau đây nói về kế hoạch của anh đi.”
“Lựa chọn để Yuri giết Jones chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của anh. Sau đó, anh cố tình để Yuri gọi cảnh sát, thông báo cái chết của Jones cho một số người trong Trạm Trợ giúp Pháp lý. Đồng thời, anh ngụy tạo hung khí đặt trong không gian riêng của anh.”
“Mục đích của việc làm này là để thiết kế một cái bẫy ngược một hòn đá và hai con chim có thể kéo tất cả mọi người vào.”
“Với chỉ số IQ của người trong trạm thì chắc chắn nhìn ra Jones là tự sát chứ không phải bị anh giết. Nhưng Jones chết quá đột ngột và kỳ lạ, và nơi ông ta chết lại là Phòng bói toán của anh. Bọn họ không chắc anh có biết cái gì không, có liên quan đến cái chết của Jones hay không, thôi thì thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, trạm chắc chắn sẽ kiểm soát anh và cô Yuri.”
“Cho nên Bob mượn gió bẻ măng, lấy chứng cứ ngụy tạo để mang nghi phạm là anh đi. Zach thì mượn danh giúp đỡ cô Yuri để tiện theo dõi cô ta.”
“Điều này cũng nằm trong kế hoạch của anh.”
“Trong kế hoạch của anh, anh bị lấy đi bằng chứng không thể chối cãi và trở thành phạm nhân. Vụ án của Jones được lan truyền nhanh chóng, đến một lúc nào đó, sự thật Jones tự tử bị rò rỉ __ Vì vậy, mọi người biết anh bị hãm hại, lên án vì sao cảnh sát lại phạm sai lầm rõ ràng như vậy? Rõ ràng cảnh sát mới là thế lực hãi hại anh.”
“Kết quả là Bob, Zach __ người chịu trách nhiệm trong vụ án này, cũng như công tố viên Loose __ người có liên quan khá mật thiết bị anh cố tình kéo vào sẽ bị giảm uy tín.”
“Bọn họ có thể vớt vát, có thể xóa đi một số thứ, nhưng một khi chúng bắt đầu xuất hiện thì không bao giờ có thể bị dập tắt. Thay vào đó, chúng sẽ cháy mạnh hơn như ngọn lửa đón gió. Về phần anh, sau khi anh ra tù, chỉ cần anh luôn sống dưới con mắt của công chúng thì bọn họ sẽ không dám động tới anh. Danh tiếng của anh cũng sẽ được cải thiện.”
“Chắc hẳn anh còn có kế hoạch sau này. Những kế hoạch này sẽ cho phép anh từ từ đạt được mục đích tiêu diệt Trạm Trợ giúp Pháp lý và thay thế nó.”
Lê Tiệm Xuyên ngước mắt lên và nhìn thẳng vào mắt Raymond.
“Có lẽ anh không nghĩ mình có bất kỳ sai sót nào, nhưng trong mắt của tôi, một diễn viên thật sự sẽ không đặt mình ngoài cuộc chơi.”
“Ngay khi tôi đến hiện trường, anh đã lập tức nhờ tôi giúp đỡ. Đồng thời ở trước mặt những người khác, anh nói rằng anh, tôi và Jones có thể có một mối quan hệ bí mật nào đó. Ngoài mặt thì đây là anh đang giải thích, nhưng thực tế, sau cuộc trò chuyện riêng của chúng ta, vẻ mặt của Bob đã thay đổi đáng kể __“
“Bob càng quả quyết kiềm chân anh lại.”
“Từ một khía cạnh khác, anh đang cho Bob biết rằng anh đang nắm giữ bí mật, anh là một quả bom hẹn giờ. Đồng thời, trong lúc nói chuyện riêng với tôi, anh cố tình để lộ sơ hở, nói cho tôi biết ‘Anh không có giết người, nhưng anh biết hung khí ở đâu’. Nếu anh không phải hung thủ thì làm sao biết được? Lẽ nào anh là nhân chứng mục kích?”
“Khi đó tôi đã suy nghĩ như vậy.”
“Anh đã khiến tôi vô thức thay đổi suy nghĩ từ ‘Anh không phải là hung thủ nhưng có điểm đáng ngờ’ thành ‘Anh có điểm đáng ngờ nhưng có lẽ anh là nhân chứng bất đắc dĩ’. Vì vậy, anh mượn dao giết chết Jones, khiến cảnh sát nhận định anh là hung thủ. Tiếp đó, sự thật được tiết lộ, anh được phán vô tội, thả ra. Đến đây, những nghi ngờ về anh gần như được xóa tan hoàn toàn.”
“Anh không chỉ phá vỡ uy tín của những người đó mà còn xóa tan sự nghi ngờ về mình, khắc họa bản thân từ đầu đến cuối chỉ là một nhân chứng mục kích và vô tội.”
“Nhưng thực chất, anh có thể mới là hung thủ thực sự.”
Lê Tiệm Xuyên hơi nhướng mày, buông mắt: “Đây là một vài phỏng đoán của tôi về vụ án của Jones trong lượt xét xử này. Có quá ít manh mối, hầu hết là phỏng đoán, nhưng tôi nghĩ các người không biết nhiều hơn tôi đâu.”
Mái tóc tím của Raymond bay bay, một nụ cười gian ác nở trên khóe miệng hắn, và lớp da đẹp trai và dịu dàng của hắn bị xé nát bươm.
Giọng hắn cũng trở nên lạnh lùng, xen lẫn sự âm u và bệnh hoạn như đầu độc: “Tôi không biết thân phận của anh, nhưng anh xác thực không phải là Loose. Loose là một kẻ ngạo mạn, sẽ không để mắt tới một tên vô danh như tôi. Cho dù tôi nổi tiếng thế nào thì trong mắt hắn, tôi vẫn là một con kiến bên chân hắn, chỉ cần tâm trạng không tốt là có thể tùy ý chà đạp.”
“Nhưng người phương Đông có một câu châm ngôn ‘kiến cắn chết voi’ rất hay.”
Lê Tiệm Xuyên hơi ngạc nhiên trước thái độ bình tĩnh của Raymond: “Anh không phủ nhận suy đoán của tôi sao?”
Raymond nhún vai: “Lẽ nào tôi phủ nhận thì thời gian chân không sẽ không ghi lại, không đánh giá, không công nhận rằng anh đúng hả? Điều này hoàn toàn không cần thiết. Tôi sẽ không làm chuyện vô nghĩa như bà già cãi ngang kia đâu.”
Raymond không còn duy trì lớp da đạo đức giả và thanh lịch kia nữa, thay vào đó là vẻ cao ngạo và cay nghiệt.
Đây là Raymond thực sự.
Người đã kích hoạt hộp ma.
“Tốt lắm.”
Lê Tiệm Xuyên nói, “Anh Raymond, anh có phiền khi hàn huyên với tôi về quá trình kích hoạt hộp ma của anh không? Và tôi nghĩ tôi đã đoán được hộp ma đang ở nơi nào.”
Hết chương 100
Lời tác giả: Màn chơi này dài lắm và quan trọng vô cùng, nó là bước ngoặt nội dung của cả bộ truyện này. Do đó, quá trình giải đố rất dài, khuyến cáo mọi người từ từ tháo gỡ manh mối và nội dung của màn chơi này.