Nghe được những lời này này, một tia cứng nhắc xuất hiện trên mặt của Zach.
Điều này khiến lông mày của Lê Tiệm Xuyên không kìm được nhướng nhẹ: “Có vẻ như mày đã chọn quân cờ của Giám mục cánh phải và có được thân phận của luật sư Zach thông qua quân cờ này, đồng thời đoán ra Trạm Trợ giúp Pháp lý, đúng chứ?”
Lê Tiệm Xuyên nheo mắt Zach, nhếch môi: “Tao đoán mày muốn lấy thân phận của tao… Nhưng đáng tiếc, tao không chết, mày cũng không giết được tao. Nếu đã không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối, vì vậy mày lấy thân phận Giám mục còn lại. Nếu quân cờ là đại diện cho địa vị trong tổ chức, thì ngoài Giám mục cánh trái cục trưởng già, người gần với Vua nhất và nắm giữ phần lớn manh mối chính là Giám mục cánh phải. Sự lựa chọn của mày không sai, nhưng trước khi bước vào lượt xét xử này, cả tao và Bộ binh đều không biết dụng ý của việc chọn quân cờ, nhưng mày lại biết. Giám mục, mày gian lận hơi nhiều rồi đấy.”
Giọng nói tản mạn nhưng đôi mắt nghiêm nghị toát ra một chút cảm giác áp lực.
Zach nhếch môi mất tự nhiên: “Xem ra mày biết rất nhiều thứ.”
Lê Tiệm Xuyên nói: “Không ít.”
“Các quân cờ, thân phận thật, cũng như hành động và ấn tượng của chúng ta đều có liên quan đến nhau. Nhưng tôi đoán thân phận càng cao thì lợi thế càng lớn, khả năng nắm giữ manh mối ban đầu càng thấp. Nếu không phải do tao dồn hết tâm trí tìm kiếm và vận may khá tốt thì sợ rằng cho đến khi màn chơi kết thúc, tao cũng không tìm thấy nhà Loose và những manh mối khác liên quan đến thân phận của Loose.”
“Thân phận thật đang ảnh hưởng đến ý thức não bộ của chúng ta.”
“Nó sẽ làm chúng ta vô tình bỏ qua một số điều, sẽ ảnh hưởng đến tâm trí và hành vi của chúng ta ở mức độ nhất định, khiến chúng ta dần vô thức thay đổi hành vi và suy nghĩ của chúng ta cho gần hơn với thân phận thật của chúng ta __ ví dụ như Andreas. Hiệp sĩ trong hiện thực hẳn không phải một tên cuồng sát, nhưng trong mắt của tôi, gã gần giống như Andreas thật.”
“Trong vụ án giết người liên hoàn đường hoa Tulip, có lẽ gã đã giết rất nhiều người trong cánh cửa xét xử thuộc về gã. Tại sao vụ giết người của gã lại được các quy tắc của trò chơi bao che và giúp đỡ? Từ nhỏ tôi đã biết một nguyên tắc, trên thế giới không có cái gọi là bữa trưa miễn phí __ Trừ khi bữa cơm này có độc, chuyện tốt này ẩn giấu dụng ý xấu.”
“Tôi có lý do để cho rằng các quy tắc giúp Hiệp sĩ phạm tội giết người là để gã có thể dần thích nghi với vai trò của Andreas và trở thành một Andreas thực sự.”
Lê Tiệm Xuyên mỉm cười: “Tất nhiên, đối với những người chơi khác, loại dẫn dắt này cũng tồn tại nhưng có thể không rõ ràng như Hiệp sĩ. Ít nhất là đối với tôi, trước khi tôi trở thành Loose, tôi đâu có thảnh thơi và nói lời thừa với mấy người như vậy.”
Zach u ám nhìn hắn, nhưng Caumont rủ mắt như có điều suy nghĩ.
Lê Tiệm Xuyên híp mắt mỉm cười, lơ đễnh dời mắt và tiếp tục: “Thật ra, căn cứ theo các bài báo nhảm nhí của Loose, tôi có thể đoán được cái gọi là lý tưởng và tín ngưỡng của đám mất trí này là gì __ Luật pháp trăm ngàn kẽ hở, ức hiếp người yếu, bị những kẻ có quyền lực bỡn cợt tùy tiện, làm cho bọn họ bất mãn, phẫn nộ, thế là ý tưởng xây dựng lại một hệ thống mới đã xuất hiện.”
“Tôi từng xem qua một vài vụ án được xử lý bởi Loose, hầu hết đều là hoàn mỹ và công lí. Tất cả những người yếu bị ức hiếp đều được bảo vệ, và tất cả bọn quyền quý lợi dụng các lỗ hổng pháp lý đã bị trừng phạt. Loose có hệ thống phán quyết riêng, hắn sẽ không bị chèn ép rút lui bởi quyền lực và tiền bạc, cũng sẽ không coi thường những người nghèo yếu.”
“Tại thời điểm này, Loose đã được nhiều công dân thần thánh hóa và trở thành vị thần công lý và luật pháp. Nhưng hắn ta là người, không phải là thần.”
“Quyền lực của con người không nên áp đảo luật pháp, bởi vì con người có ham muốn, nhưng ham muốn lại rất khó kiểm soát. Loose và Trạm Trợ giúp Pháp lý không xây dựng lại trật tự mà là khiến luật pháp rơi khỏi bệ thờ và trở thành một công cụ. Có thể nói rằng khi mọi người không còn tin vào luật pháp, vô hình trung đã giẫm bước chân giày xéo đầu tiên lên luật pháp.”
“Khiến luật pháp không còn công bằng là con người, không nhất thiết là bản thân luật pháp.”
“Vì cái gọi là phá vỡ và tái thiết kia, vài mạng người và cậu chủ nhỏ trong tòa nhà giam cầm đã chết, Nunnally thắng kiện, Andreas thoát tội…”
“Tôi đã nghe nhiều người nói rằng phá vỡ và tái thiết đòi hỏi phải có máu và hy sinh, nhưng một loại cường quyền thấp kém, viện cớ chính nghĩa khác thực sự đáng giá để ‘hi sinh’ sao? Tôi cảm thấy bàn tròn nói rất đúng,
‘Mục đích thực sự của việc thành lập Trạm Trợ giúp Pháp lý là vì chính nghĩa dối trá và những kẻ yếu đáng tởm.’ Loại ‘chính nghĩa’ này không đòi hỏi sự thật và công lí, mà là một đặc quyền khác.”
“
‘Luật pháp được xây dựng trên cơ sở lợi ích của một số người không phải là luật pháp chân chính’. Cho dù Loose và Trạm Trợ giúp Pháp lý đã giúp đỡ rất nhiều người đi nữa, cũng không thể che giấu sự thật bọn họ đã giết người vô tội, hành động như kẻ giết người và nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Giày xéo chính nghĩa và pháp lý mà bản thân đã lên tiếng nói để tuyên dương chính nghĩa và pháp lý, nói toạc ra chẳng phải là giòi bọ tự thiếp vàng lên mặt mình sao?”
Lê Tiệm Xuyên khịt mũi cười lạnh, khóe mắt đuôi mày đầy ác cảm băng giá.
Cái thứ đạo đức giả này từ khi sinh ra đã là kẻ ghê tởm.
Giọng nói dừng lại, Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn phu nhân Murphy với vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên. Giọng nói lạnh lùng của hắn dịu đi đôi chút, lười nhác nói: “Tiếp tục nhé, bảy năm trước, cũng chính là năm 2002, Loose tìm đến ông Morke nhờ đầu tư thiết lập một trật tự xã hội và tín ngưỡng pháp lý mới của thành phố Maine, song ông Morke đã từ chối Loose. Vào thời điểm này, hẳn chưa có Trạm Trợ giúp Pháp lý mà chỉ có một mình Loose.”
“Sau đó Loose và phu nhân Murphy hợp tác sát hại ông Morke và cướp tài sản của Morke. Có một điều cần lưu ý ở đây là chỉ bằng vào một mình phu nhân Murphy không được coi trọng trong dinh thự, cũng như không được tự do hành động thì không thể thực sự trong ngoài phối hợp với Loose và im hơi lặng tiếng sát hại Morke.”
“Vì vậy, tôi nghi ngờ ông quản gia.”
“Ông Morke có tính khí gàn dở và gắt gỏng, đối xử tệ với người hầu. Tôi từng nói chuyện với ông quản gia. Thái độ của ông ta khi đề cập đến ông Mork không giống như đối với một người chủ đáng kính, mà là phẫn nộ xen lẫn chút khinh bỉ. Loose và phu nhân Murphy giật dây bắc cầu, cái chết của ông Morke diễn ra vô cùng thuận lợi không thoát khỏi liên quan đến ông quản gia.”
“Người quen thuộc với dinh thự, có tự do và quyền lực lớn, và có thể kiểm soát tất cả mọi người trừ chủ nhân, tôi nghĩ đồng lõa được chọn không ai khác là ông quản gia.”
“Sau khi Loose nhận được khoản đầu tư suôn sẻ từ phu nhân Murphy, Loose lại tìm đến Jones và kéo Jones nhập hội để quản lý quỹ tiền này. Tôi lục tìm máy tính của Jones, một vài công việc làm thêm của ông ta bắt đầu vào năm 2002. Tuy không tra được chi tiết và nguồn gốc của những công việc đó nhưng có thể chính là khoản tiền kia của Loose.”
“Jones và Loose dường như không có mối liên hệ rõ ràng nào, nhưng khi tôi tìm được nơi ở của Loose, tôi để ý thấy trước khu biệt thự của Loose có một con đường màu xám phía. Những hòn đá cuội màu xám trộn với sỏi chắc là những vật liệu đắt tiền và hiếm thấy. Trong thành phố Maine, tôi chỉ nhìn thấy chúng trong khu biệt thự của Loose, mà giày và ống quần của Jones lại có rất nhiều vết xám tro này.”
“Ông ta có lẽ thường xuyên ra vào khu vực đó. Ngoài việc tìm Loose, tôi không thể nghĩ ra nơi đó còn có bất kỳ nhân vật nào khác liên quan đến sự thật của màn chơi này.”
Lê Tiệm Xuyên dừng lại một lúc và nhướng mày: “Muốn xây dựng một tổ chức, tài chính đã có, kế tiếp là nhân lực và điểm liên lạc cố định. Tôi đã điều tra Trạm Trợ giúp Pháp lí, thấy rằng nơi này không có địa chỉ xác thực công khai, vì vậy tôi mạnh dạn đoán rằng vị trí này là di động hoặc ẩn núp.”
“Từ thông tin do Raymond tiết lộ, anh ta có mối quan hệ khá sâu với Loose và Jones, hơn nữa Jones có thẻ thành viên Phòng bói toán được đánh số N2. Trong phòng sách của Jones có một quân cờ đại diện cho hiệp sĩ. Chữ viết tắt tiếng Anh cho hiệp sĩ là ‘N’, ‘N2’ hẳn là hiệp sĩ thứ hai. Jones chết trong Phòng bói toán, tôi đã kiểm tra qua thi thể, hung khí đã bị ông ta nuốt chửng. Raymond dường như biết chuyện này, nếu anh ta không phải là hung thủ thì có khả năng là người chứng kiến, chuyện này sẽ được nói sau. Nói tóm lại, qua đánh giá biểu hiện của Raymond và Jones, tôi nghĩ rằng điểm liên lạc mà Loose chọn lúc đó rất có thể là Phòng bói toán Raymond.”
“Ngoài ra, Raymond trong mắt Loose lúc đó hẳn là sự lựa chọn phù hợp nhất.”
“Bởi vì thành phố Maine là một thành phố rất nhỏ, hầu hết mọi người đều biết mặt nhau, vì thế có nhiều chuyện không thể triển khai. Nhưng Raymond là người đến từ nơi khác và không có chỗ nương dựa tại thành phố Maine, lại không quyền không thế, dễ kiểm soát vô cùng. Vả lại, Phòng bói toán là nơi mọi người từ mọi tầng lớp có thể duy trì các mối liên hệ bí ẩn, đồng thời không dễ gây sự chú ý. Nói cách khác, bất kể Trạm Trợ giúp Pháp lí phát triển đến đâu, có bao nhiêu thành viên, và nhận được các cuộc ủy thác và vụ án gì trong tương lai, thì chẳng có gì ngạc nhiên khi bọn họ xuất hiện tại Phòng bói toán cả.”
“Loose gây ấn tượng với Raymond bằng cách giúp Phòng bói toán của anh ta chết đi sống lại. Đó là lí do có bảy trường hợp mắc bệnh tâm thần.”
“Có rất ít manh mối về các trường hợp này và ý kiến được lưu truyền rộng rãi trong công dân là Raymond thực sự có sức mạnh đáng kinh ngạc để kêu gọi thần trí của những người mắc bệnh tâm thần trở lại.”
“Nhưng quy tắc của màn chơi đã tuyên bố rằng không có quỷ thần trên thế giới này.”
“Điều đó có nghĩa trong màn chơi này không tồn tại sức mạnh siêu nhiên thật sự nào. Nói cụ thể hơn, những gì xảy ra trên dòng thời gian ban đầu không liên quan gì đến vu thuật siêu nhiên. Raymond không có khả năng đặc biệt và vụ bảy người bị bệnh tâm thần kia từ đầu đến cuối chỉ có một sự thật, đó chính là đang diễn trò. Tôi không tin bất kỳ triệu chứng tâm thần nào của bệnh tâm thần có thể được chữa khỏi chỉ bằng một nghi thức.”
“Raymond đang diễn, bảy người mắc bệnh tâm thần kia cũng đang diễn.”
“Bởi vì trước vụ án tâm thần đó, bảy người này rất bình thường, sau khi Raymond ‘cứu’ bọn họ trở lại, bọn họ vẫn bình thường. Lý do tại sao không ai nghi ngờ bảy người này đang diễn nằm ở sự can thiệp của đồn cảnh sát, khiến cho vụ việc này trở nên cực kỳ xác thật.”
“Nhưng bản thân điều này là giả, nói cách khác là đồn cảnh sát đã làm giả. Tôi nghĩ rằng công lao trong vụ án này chỉ có thể quy cho Công tố viên Loose.”
Lê Tiệm Xuyên dừng lại, trái cổ hơi nhúc nhích, làm dịu sự khô khốc trong cổ họng, lặng lẽ đảo qua một vài NPC và gương mặt căng thẳng của Zach và Caumont.
Những cảm xúc trên khuôn mặt họ không còn có thể che giấu được nữa, phu nhân Murphy trực tiếp ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn Lê Tiệm Xuyên, đôi mắt màu xanh lá sẫm giống như loài rắn độc cất giấu nộc độc màu xanh biếc.
Lê Tiệm Xuyên lơ đễnh nhếch môi, cảm thấy mình rất có phong độ của một người kể chuyện, phớt lờ phu nhân Murphy và tiếp tục nói: “Raymond chấp nhận sự giúp đỡ của Loose, hợp tác với Loose và biết sự tồn tại của Jones. Tại thời điểm này, tổ chức của Loose hẳn chỉ có nhân viên ngoài biên chế Raymond, và kế toán Jones.”
“Một năm trôi qua.”
“Vào năm 2003, cô người hầu Baker của dinh thự Murphy đã chết thảm trên cầu thang, truyền thuyết về tòa nhà giam cầm vẫn đang được lưu truyền lặng lẽ. Tại cuộc triển lãm của phu nhân Murphy, Loose và Caumont gặp nhau lần đầu tiên, Zach và dinh thự Murphy đã mối giao thiệp rất sâu. Từ đó có thể đại khái lấy được thông tin Zach và Loose có liên quan đến cái chết của ông Morke và cô người hầu Baker.”
“Bởi vì vào thời điểm Baker chết, Zach đã quen thuộc với cậu chủ nhỏ Scott, đồng thời đưa Scott đến thành phố Maine, tháp nước Maine đã xuất hiện trong bức tranh của cậu chủ nhỏ Scott. Cùng năm, Zack đã từ thám tử trở thành luật sư công của Trạm Trợ giúp Pháp lý.”
“Vì vậy, tôi đoán rằng Trạm Trợ giúp Pháp lý đã được chính thức thành lập và thu nhận nhiều thành viên mới, bao gồm cả Zach. Zach cũng chịu trách nhiệm liên hệ với phu nhân Murphy.”
“Một năm sau, năm 2004, phu nhân Ilyushin tử vong.”
“Cái chết của phu nhân Ilyushin không phải là do chính tay cậu chủ nhỏ Scott gây ra, nhưng không thể tách khỏi trò nghịch ngợm có chủ ý của nó. Và vào đêm phu nhân Ilyushin tử vong, Scott mất tích. Lần mất tích này không phải thủ đoạn liên hợp giữa phu nhân Murphy và Zach, mà là mất tích thực sự.”
“Phu nhân Murphy đang tìm kiếm nguồn cảm hứng của mình. Zach cũng đang tìm Scott, người có thể biết một số bí mật của gã.”
“Sau đó, vụ buôn bán trẻ em đã được phá. Hóa ra Scott đã bị bọn buôn người bắt cóc và được giải cứu thành công. Chuyện này có vẻ rất bình thường, song những người dính líu tới vụ án này lại không bình thường. Ví dụ như Andreas, người đã tố cáo bọn buôn người; Bob, người có đóng góp xuất sắc trong việc phá án, đã giúp phá án và đón Scott trở về…”
“Vụ án này đã trói buộc những người này lại với nhau, hoặc là nói bọn họ bắt đầu có liên hệ cũng từ vụ án này. Tất cả đều tham gia vào tổ chức Trạm Trợ giúp Pháp lý.”
Cục trưởng già với địa vị và quyền lực cao đã trở thành Giám mục cánh trái, du côn Andreas trở thành hiệp sĩ và Bob hẳn cũng có một quân cờ vua. Nếu nói như vậy thì có thể giải thích hợp lý tại sao Andreas và Bob lại có được sự tin tưởng vững chắc vào nhau như vậy.”
“Điều cần được đề cập ở đây là Zach đã giải cứu cậu chủ nhỏ Scott, nhưng lại giết chết nó trong vụ mất tích của xe buýt trường học.”
“Trong lượt xét xử tòa nhà giam cầm, phu nhân Murphy đã xác nhận suy nghĩ này của tôi. Scott và Zach có một số trao đổi bất thường. Dưới tình huống nào đó, Scott biết được một vài bí mật của Zach. Sau khi Zach biết, gã đã chọn lúc Scott ngồi xe trường đi chơi ngoại thành, bảo Andreas giết người diệt khẩu và Bob hỗ trợ xử lý camera theo dõi.”
“So với đơn độc giết Scott thì vụ tai nạn xe buýt trường học mất tích càng hợp lý hơn và không bị nghi ngờ. Về phần những đứa trẻ vô tội kia cũng không nằm trong vòng lo lắng của Zach. Và Loose, vị thần công lý, tôi nghĩ nếu hắn phụ trách vụ giết người liên hoàn trên đường Hoa Tulip thì hắn phải biết rõ sự thật, nhưng bây giờ, hắn giống như đột nhiên mất trí nhớ, không còn nhớ nổi cái gọi là chính nghĩa công lý của hắn.”
“Thái độ của hắn là lấp liếm.”
“Có vài người cứ liên mồm vì sự bình đẳng và công chính trước khi bọn họ trở thành tầng lớp đặc quyền và làm chủ quyền lực. Giống như vì lớp da chính nghĩa này, bọn họ có thể từ bỏ mọi thứ và hy sinh tất cả. Nhưng một khi họ được phép vượt qua cánh cổng này và trở thành tầng lớp đặc quyền mới, tất cả những gì bọn họ có thể làm là xé bỏ lớp da này và làm ra những chuyện tương tự, hoặc những chuyện điên rồ hơn.”
Các yêu cầu của chính nghĩa rất nghiêm ngặt.
Lê Tiệm Xuyên không thể phủ nhận trong quá trình từng bước đạt tới mục đích, đám người Loose này đã giúp đỡ nhiều người và uốn nắn nhiều sai phạm.
Nhưng đồng dạng, hắn phải thừa nhận hành vi của đám người này là sai trái, ích kỷ và cực đoan. Lòng tốt và sự công bằng của con người nhìn có vẻ đơn giản và phổ biến; nhưng chỉ khi liên quan đến lợi ích của chính bọn họ, chúng ta mới thực sự thấy được giá trị của sự kiên định. Công lý không nên được thành lập trên những chuyện không liên quan gì đến bản thân mình.”
Lê Tiệm Xuyên châm chọc rủ mắt, mỉm cười lạnh lùng: “Tương tự như làm thế nào mà kẻ khác giết người phóng hỏa và mình giết người phóng hỏa có thể xử phạt ngang nhau.”
“Hơn nữa nói đến vụ giết người liên hoàn đường hoa Tulip, thời gian ở đây đã chạy đến năm 2007, tức là ba năm sau cái chết của phu nhân Ilyushin, vụ buôn bán trẻ em và vụ mất tích của xe buýt trường học. Tôi đã hỏi sơ qua, dân ở thành phố Maine đều biết đám người Loose __ đặc biệt là Loose, người thực sự nổi tiếng và thiết lập vị trí cao nhất trong thế giới chính trị và pháp lý. Thời điểm Loose được gọi là vị thần công lý chính xác là năm 2007, và lý do chính là vì phá được vụ giết người liên hoàn đường hoa Tulip.”
“Tất nhiên, trong dòng thời gian ban đầu không có sự can thiệp của người chơi, kết quả cuối cùng của vụ giết người liên hoàn đường hoa Tulip là bắt giữ hung thủ Sullivan, hơn nữa chứng cứ vô cùng xác thực.”
“Nhưng trên thực tế, hung thủ thực sự là Andreas.”
“Tôi vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ các khớp nối trong vụ án đường hoa Tulip này, nhưng bây giờ, tôi nghĩ rằng tôi đã biết vai trò của các bên trong vụ án này là gì.”
“Ngoài ra.”
Lê Tiệm Xuyên dừng lại, nhướng mày và nhìn vào không gian trắng đen, giọng nói khản đặc: “Tôi đề nghị Pandora có thể có tính người chút, cho tôi một ly nước, được không?”
Zach ngước đôi mắt hơi cụp xuống lên nhìn Lê Tiệm Xuyên như thể đang nhìn một thằng ngu.
Hóa ra thực sự có người chơi đưa ra yêu cầu này với Pandora ư.
Nhưng vào giây tiếp theo, quả thật có một chiếc cốc trong suốt chứa đầy tám phần mười nước thình lình xuất hiện trước mặt Lê Tiệm Xuyên.
Lại còn tính đến cả việc Lê Tiệm Xuyên không thể di chuyển mà trộm tặng kèm một ống hút, nhét nó vào miệng Lê Tiệm Xuyên, cực kỳ chu đáo.
Khuôn mặt của Zach đột nhiên nứt ra một cảm xúc quái dị.
Caumont cũng cau mày rất nhẹ không thể nhận ra, khóe mắt liếc vô thức liếc qua phu nhân Murphy ánh mắt âm trầm.
Lê Tiệm Xuyên phớt lờ mắt đi mày lại ở bên kia, không hề nghi ngờ liệu ly nước có gây độc cho hắn hay không. Hắn uống một hơi nửa ly rồi cắn ống hút như ngậm điếu thuốc, giọng nói mập mờ: “Vụ án đường hoa Tulip có liên quan đến ba vụ án năm 2004. Từ đầu đến cuối, hẳn là như thế này __“
“Trong một đêm triển lãm tranh, cậu chủ nhỏ Scott đã được mang đi lại bí mật quay về dinh thự. Tối hôm đó, phu nhân Ilyushin tử vong, cậu chủ nhỏ Scott bị bọn buôn người bắt cóc và thực sự mất tích. Sau đó, Andreas tố cáo, Bob phá án. Zach tìm thấy Scott, nhưng Scott đã phát hiện ra một vài thứ không nên biết nên Zach đã quyết định giết nó.”
“Khi trường của Scott đi chơi ở ngoại ô, Zach đã liên lạc với Andreas và ba tài xế xe tải khác, gây ra một vụ tai nạn. Hầu hết các bằng chứng về vụ tai nạn đã bị Bob và những người khác phá hủy, chẳng hạn như những đoạn video theo dõi đoạn đường xảy ra tai nạn. Nếu không phải vì vụ án đường hoa Tulip ở ba năm sau, thì tôi nghĩ không một ai sẽ nhận ra vụ án xe buýt bị mất tích có thể không phải là do sai sót ngoài ý muốn của tài xế.”
“Tôi khi đó không hiểu ý định của bốn tài xế xe tải khi gây ra vụ án xe buýt trường học bị mất tích, nhưng giờ đây nhìn lại, có thể chia thành hai khía cạnh, một là giết người theo hợp đồng, thứ hai là sàng lọc giống như nuôi cổ.”
“Zach đã thuê bốn tài xế xe tải để làm vụ này cho gã, nhưng trong ba năm tiếp theo, ba trong số các tài xế xe tải vì nhiều lý do khác nhau __ lương tâm muộn màng, cảm giác tội lỗi, bất an và lo lắng khi giấu diếm người thân. Tất cả đều có phản ứng bất thường ở các mức độ khác nhau.”
“Mấy chuyện giết người này, cho dù lòng thù hận rất sâu nhưng một khi người có tâm lý bình thường giết người, bọn họ đều sẽ có gánh nặng tâm lý lớn. Điều này là không thể tránh khỏi.”
“Ba tài xế xe tải này hoặc đã dao động, hoặc sợ bị uy hiếp, hoặc họ muốn đẩy hết trách nhiệm cho Andreas và Zach… Tóm lại, xuất phát từ một trong những lý do trên, bọn họ muốn làm điều gì đó. Và những suy nghĩ này lại bị Andreas phát hiện.”
“Andreas không nằm trong phạm vi tâm lý bình thường.”
“Gã thông minh, xảo quyệt và điên rồ, là một kẻ thần kinh và giỏi che giấu bản thân. Sau khi phát hiện ra điều này, gã đã xúi giục hai tài xế xe tải, lấy lí do có người muốn tố cáo mà trước tiên cùng ra tay giết chết người đó. Bằng cách tương tự, Andreas đã khéo léo lợi dụng những suy nghĩ đa nghi của mỗi người để giết tất cả, cuối cùng chỉ còn lại mình gã.”
“Sau đó, gã được Trạm Trợ giúp Pháp lý chọn là ‘Hiệp sĩ’.”
“Tôi nghĩ rằng đây cũng là một khía cạnh ‘nuôi cổ’ của Zach. Bốn tài xế xe tải đều khỏe mạnh, không có vợ và thuộc tầng lớp xã hội thấp nhất. Chọn ra một người trong số họ, hoặc nên nói muốn bồi dưỡng ra một tên sát nhân điên cuồng cũng cần có vận đỏ.”
“Và ba năm sóng yên biển lặng trước cũng cho thấy Andreas không được chọn vào thời điểm đó. Chỉ sau vụ án đường hoa Tulip, gã mới thực sự thể hiện được tài năng giết người.”
“Việc lựa chọn Sullivan, một nghi phạm trong vụ giết người liên hoàn đường hoa Tulip, ban đầu là do Sullivan có tranh chấp với bốn người tài xế và từng đe dọa sẽ giết bọn họ. Ngay sau đó, các tài xế xe tải liên tiếp tử vong, Andreas là người sống sót duy nhất phát điên cũng được rửa sạch hầu hết hiềm nghi. Theo các bước thông thường, Sullivan đã được xếp vào danh sách nghi phạm.”
“Sau đó, các đồ vật của Sullivan xuất hiện tại hiện trường vụ án mạng, đồng thời Sullivan không có đủ chứng cứ vắng mặt. Cứ như vậy, Sullivan liền trở thành người bị nghi ngờ nhiều nhất.”
“Vụ án phát triển tới đây nhưng vẫn thiếu bằng chứng quan trọng nên không thể kết án.”
“Lúc này, cậu ấm Sullivan đã chọn nộp tiền bảo lãnh để rời khỏi đồn cảnh sát.”
“Tôi không chắc trong đây có bàn tay của Trạm Trợ giúp Pháp lý hay không, nhưng cơn bão dư luận tiếp đó chắc chắn là sự sắp xếp của Trạm Trợ giúp Pháp lý. Chính cơn bão này đã biến vụ án này thành một vụ án kinh điển được sự quan tâm của toàn dân, trở thành một vụ án lớn vượt ra ngoài phạm vi của một vụ án nghiêm trọng.”
“Phil, Rauen… tất cả người thân của các tài xế xe tải đã nhận được danh thiếp hoặc tin nhắn từ Trạm Trợ giúp Pháp lý khi Sullivan được tại ngoại. Khẩu hiệu công khai của Trạm Trợ giúp Pháp lý tại thời điểm đó vừa khéo là bảo vệ công lý của quần thể yếu thế, khiển trách quyền quý và sự bảo che của luật pháp.”
“Bọn họ đã liên lạc với Trạm Trợ giúp Pháp lý và muốn được giúp đỡ để đưa Sullivan, người đã sử dụng tiền để trốn tránh các biện pháp trừng phạt hợp pháp vào tù.”
“Đương nhiên, hiệu quả tốt đến đáng ngạc nhiên.”
“Rauen nhảy lầu từ tầng thượng đã gây sự chú ý lớn. Các phương tiện truyền thông đưa tin dồn dập, dư luận ép cảnh sát đưa Sullivan trở lại. Phil tự sát, nếu không có sự can thiệp của người chơi thì chắc chắn đã chết, lúc thi thể được phát hiện, có thể tưởng tượng ra các phương tiện truyền thông và công dân đang bị dắt mũi sẽ phản ứng như thế nào.”
“Về phần anh trai Albert của Albert Bé, ông ấy có thể đã nhận ra gì đó không ổn, vì vậy mới tìm một người quen để giới thiệu và muốn kiểm tra manh mối. Nhưng kết quả rõ ràng không như ý muốn.”
“Dưới áp lực của dư luận, Sullivan dù là cậu ấm cũng chỉ có thể nhận tội. Huống chi còn có đám người Bob dẫn dắt và cái gọi là chứng cứ bổ sung.”
“Cứ như thế, Sullivan đã bị kết án dưới sự lên án điên cuồng của toàn dân.”
“Sullivan chắc chắn muốn kháng cáo và biện bạch nhưng kết quả của bồi thẩm đoàn rõ ràng không thay đổi. Dưới áp lực công chúng lớn như vậy, không một bồi thẩm đoàn nào không bị ảnh hưởng bởi những định kiến vào trước là chủ.”
“Thế là, vụ án giết người liên hoàn đường hoa Tulip đã được khép lại. Hung thủ Sullivan bị bắt và cơn bão dư luận dần lắng xuống. Và với cơn bão này, Loose trên cơ sở quyền hạn vốn đã rất lớn điều tra vụ án, tổ chức họp báo và đòi lại công bằng cho kẻ yếu đã trở thành một cái tên nhà nhà đều biết.”
“Đây là sức mạnh, uy tín và danh tiếng.”
“Cùng năm, vụ bạo lực gia đình của Nunnally dưới ánh đèn sân khấu của vụ án đường hoa Tulip cũng được Zach xử lý xong.”
“Vụ án của Nunnally dường như không liên quan gì đến những chuyện nay, chẳng qua là một ủy thác bình thường mà Trạm Trợ giúp Pháp lý nhận được. Tuy nhiên, thông qua một vài vụ án xét xử được bàn tròn giao cho các người chơi, đặc điểm chung của tất cả các vụ án đều là “Án oan” do các thành viên của Trạm Trợ giúp Pháp lý thực hiện. Tôi nghĩ rằng vụ án của Nunnally có lẽ không phải là một vụ án bình thường. Ngoài ra, với năng lực của Zach thì không thể nào không phát hiện sự thật của vụ án Nunnally được. Nếu đó chỉ là một vụ ủy thác bình thường thì Trạm Trợ giúp Pháp lý có thể sẽ không mạo hiểm bóp méo sự thật thế này.”
“Vả lại, trong vụ án này, có hai điều mà tôi không thể bỏ qua. Thứ nhất là đứa trẻ mắc chứng tự kỷ được Nunnally dẫn theo khi kết hôn với Ron. Thứ hai là thùng giấy gửi cho Nunnally, bên trong thùng có một đống lưỡi trẻ con được bọc bằng giấy báo.”
“Nếu đơn độc đặt chúng ở trong vụ án Nunnally thì có vẻ không giải thích được.”
“Nhưng nếu nói đến trẻ em và liên hệ đến các vụ án trong các lượt xét xử, tôi chỉ có thể nghĩ về vụ buôn bán trẻ em và vụ án xe buýt bị mất tích.”
“Vụ án sau đã xác nhận không có ai sống sót. Vụ án trước, trong bức ảnh chụp chung của những đứa trẻ được Bob và Andreas giải cứu, tôi cẩn thận phân biệt ra một đứa bé trông khá giống con trai của Nunnally. Khi trả lời câu hỏi trong lượt thứ nhất, tôi đã nhìn thấy đứa bé đó. Những đứa trẻ đang trong giai đoạn tăng trưởng, từ ba đến hai năm, ngoại hình của chúng sẽ thay đổi tương đối, nhưng vẫn có thể tìm ra một số đặc điểm trên khuôn mặt miễn là được quan sát cẩn thận.”
“Liệu đứa trẻ này có phải là con của Nunnally hay không vẫn phải đợi tranh luận, nhưng về cơ bản, có một điều chắc chắn đó là Nunnally và vụ buôn bán trẻ em thực sự có liên quan.”
Đôi mắt của Lê Tiệm Xuyên nheo lại, liếc nhìn Nunnally trên ghế.
Đó là một phụ nữ gầy tóc vàng, mặt hình trái xoan, trông hiền lành và tốt bụng, dễ tạo thiện cảm với mọi người.
Nhưng dáng vẻ thiện cảm này là sự ngụy trang lừa đảo nhất.
“Mẩu báo trong hộp giấy được cắt ra từ những tờ báo của ba năm trước, hầu hết nội dung đưa tin đều là các vụ án mất tích, trong đó thông báo tìm trẻ em mất tích chiếm phần lớn. Con số này lớn hơn nhiều so với số trẻ em được giải cứu trong vụ buôn bán trẻ em. Như vậy, những đứa trẻ mất tích kia đang ở đâu?”
Lê Tiệm Xuyên dừng lại một chút, nói tiếp: “Trùng hợp làm sao, trong vụ án giết người liên hoàn đường hoa Tulip ở lượt xét xử thứ hai, tôi cũng tìm thấy cùng một hộp mẩu báo trong căn nhà thuê của Albert Bé. Vụ án đường hoa Tulip và vụ án Nunnally xảy ra cùng năm, và các mẩu báo đều là ở ba năm trước.”
“Kết nối ở trong đây là gì?”
Lê Tiệm Xuyên nhếch mép: “Tôi phải thừa nhận tôi không có bất kỳ bằng chứng mấu chốt nào cho suy đoán này. Nhưng phu nhân Murphy, vì bà không bị cố định và cũng đang nghe nên tôi muốn hỏi vị bác sĩ gia đình kiêm nhà tâm lý học mà dinh thự Murphy mời về kia, tên thật của người đó là gì?”
“Và người đó có phải là Nunnally không?”
Phu nhân Murphy ưỡn thẳng lưng, hơi quay đầu lại, đôi mắt sắc bén: “Cậu nghĩ tôi sẽ trả lời câu hỏi của cậu à?”
“Bà sẽ.”
Lê Tiệm Xuyên nhìn thẳng vào mắt phu nhân Murphy, không chút do dự nói: “Có nhiều thế lực và cũng có nhiều sự lựa chọn trong màn chơi này. Nhưng bà đã không chọn giúp Giám mục cánh trái, mà chọn giúp Caumont. Điều này cho thấy bà và thế lực đằng sau Giám mục cánh trái không đi cùng một con đường.”
“Và việc bà lấp liếm một phần đáp án trong vụ tòa nhà giam cầm cũng tiết lộ thái độ của bà. Bà không thù địch tôi nhưng bà sẽ không từ bỏ cơ hội để giết tôi. Song nếu cái giá phải trả cho việc giết tôi quá đắt thì bà sẽ không cưỡng cầu vô ích.”
“Vì vậy, tôi nghĩ rằng chúng ta có thể tiếp tục trao đổi lợi ích đôi bên cùng có lợi. Tôi vẫn tin vào cam kết của bà.”
Phu nhân Murphy cười khẩy: “Mấy lời nói suông này không cần thiết đâu, Vua, cậu vẫn nói năng ngọt xớt như trước. Cậu chả hề tin tôi, chẳng qua hiện tại cậu không có lựa chọn nào tốt hơn thôi, nhưng tôi thực sự quan tâm đến thỏa thuận mà cậu nói. Có điều, chúng ta không thể đạt được thỏa thuận này vì tôi muốn hộp ma, mà cậu cũng muốn nó.”
“Đây mới là xung đột cơ bản của chúng ta.”
“Lý do tại sao tôi sẵn sàng trả lời câu hỏi của cậu trong tòa nhà giam cầm chỉ vì tôi nghĩ rằng cậu đến quá sớm vào lúc này. Cậu vẫn chưa thức tỉnh một chút nào, cũng không có khả năng vượt màn lấy hộp ma. Nhưng bây giờ, có vẻ như cậu đã bắt đầu thức tỉnh và đang đe dọa tôi.”
Lê Tiệm Xuyên nhận thấy sự thay đổi rõ ràng trong giọng điệu của phu nhân Murphy.
Nó khác với sự xa lạ trong tòa nhà giam cầm.
Giọng điệu của phu nhân Murphy tiết ra chút cảm giác quen thuộc, nhưng sự cảnh giác và đề phòng lại mạnh mẽ hơn, sự thù địch không còn được che giấu.
Rõ ràng, bọn họ từng gặp qua.
Kết hợp với cách cư xử của phiếu trả lời và lời nói mập mờ của Ninh Chuẩn trước đó, Lê Tiệm Xuyên có thể kết luận rằng hắn từng tới màn chơi này.
Đây mới là điều gây sốc nhất.
Bởi vì trí nhớ rõ ràng như một cái laptop của hắn trong hơn hai thập kỷ qua chưa bao giờ có bất kỳ ký ức nào về trò chơi hộp ma Pandora, cũng như không có bất kỳ ký ức nào gặp tình trạng đứt gãy hoặc thiếu hụt.
__ Rốt cuộc ai là người gạt hắn?
Lê Tiệm Xuyên hơi buông mắt, chặn lại ánh sáng lạnh lẽo và cân nhắc trong đôi mắt âm u. Hắn chỉ im lặng một lúc, từ từ mỉm cười và nhún vai: “Phu nhân Murphy, những lời này của bà đã khẳng định hai suy nghĩ của tôi. Một trong số đó chính là bác sĩ của dinh thự Murphy vô cùng có khả năng là Nunnally.”
“Nói cách khác, Nunnally và Trạm Trợ giúp Pháp lý có thể đã có liên hệ trong vụ tòa nhà giam cầm. Từ đó không khó để giải thích cho hành vi Zach giúp Nunnally thắng kiện.”
“Ngoài ra, thùng giấy và báo cũ mà Nunnally nhận được hẳn là do Albert Bé gửi tới.”
“Albert Bé nhận tiền và cùng đám người Andreas giết chết cậu chủ nhỏ Scott. Bà hẳn biết rõ chuyện này, phu nhân Murphy, thậm chí có thể nói rằng sau khi bà bóc lột Scott xong, bà đã muốn thoát khỏi con quỷ nhỏ khó ưa này trước khi nó lớn lên và nói ra hết mọi thứ.”
“Vì vậy, những gì xảy ra vào thời điểm đó có lẽ giống như thế này __“
“Zach và bà đã quyết định sử dụng vụ xe buýt trường học bị mất tích để giết Scott. Hai người thuê bốn người Albert Bé để gây ra một vụ tai nạn. Bốn người này từ đó cũng biết về sự tồn tại của bà. Ba năm sau, Albert Bé đã tiêu gần hết số tiền, không còn cần sự giúp đỡ của anh trai, hắn ta lại nhớ tới các người.”
“Kế hoạch của hắn ta là tống tiền.”
“Nếu không đưa tiền thì hắn ta sẽ đi tự thú như tôi nhìn thấy trong phiếu trả lời. Hơn nữa, ngoài việc tự thú, hắn ta sẽ khai ra đám người các người. Lúc này, các người vẫn chưa đạt đến trình độ một tay che trời ở thành phố Maine, việc này sẽ là một đòn trí mạng đối với các người.”
“Albert Bé cắt những thông báo tìm người và tin tức về vụ buôn bán trẻ em, rồi nhét chúng nó vào thùng giấy. Những cánh lưỡi kia hẳn là của những đứa trẻ khác không được giải cứu trong vụ buôn bán trẻ em.”
“Nói cách khác, Andreas, một công dân nhiệt tình tố cáo các vụ buôn bán trẻ em có thể không phải là một công dân nhiệt tình, mà là tự biên tự diễn, vừa ăn cướp vừa la làng. Thành thật mà nói, lúc tôi biết Andreas bị rối loạn nhân cách chống đối xã hội, tôi chưa bao giờ tin rằng hắn ta sẽ hành động dám làm việc nghĩa, đi tố cáo một vụ án như vậy.”
“Do đó, tôi đoán rằng Andreas và Albert Jr. có lẽ là thành viên trong tập đoàn buôn người. Bởi vì vụ án buôn người được xử lý như thế nào đã không được tiếp tục đưa tin, chỉ được đề cập trong tin tức trực tuyến một câu là bị sẩy tay bắn chết.”
“Vì vậy, tôi nghĩ những cái lưỡi kia thuộc về những đứa trẻ đó. Cái thùng giấy nhét đầy những thứ đáng sợ mang tính ám chỉ được gửi cho Nunnally nhưng không phải gửi cho phu nhân Murphy. Tôi đoán một mặt Albert Bé không muốn trực tiếp cá chết lưới rách với phu nhân Murphy. Mặt khác, Nunnally là bác sĩ của phu nhân Murphy, Nunnally đã dính dáng tới Trạm Trợ giúp Pháp Lý và vụ án này, đã biết hoặc đã tham gia vào tất cả những chuyện này. Đồng thời, con của Nunnally rất có thể là một trong những đứa trẻ không được giải cứu trong vụ buôn bán trẻ em. Nunnally xuất phát từ mục đích nào đó, đã để đứa trẻ tự kỷ này đóng giả làm con trai của mình.”
“Nguyên nhân có thể là để định hình hình ảnh của một người vợ và một người mẹ tốt, để giảm bớt sự cảnh giác của một số người và câu được một người đàn ông như Ron. Cá nhân tôi nghĩ đây là nguyên nhân có khả năng nhất. Tất nhiên, tôi không loại trừ Nunnally nhất thời có lương tâm muốn cứu đứa trẻ này, chỉ là tôi nghĩ khả năng này quá thấp.”
“Nói tóm lại, theo quan điểm của Albert Bé, đòi tiền từ Nunnally đơn giản hơn nhiều so với đòi tiền phu nhân Murphy.”
“Hành vi uy hiếp tống tiền của Albert Bé đã không che giấu được Andreas. Vì vậy, hắn ta đã bị Andreas giết chết.”
Nói đến đây, Lê Tiệm Xuyên dừng lại một chút rồi mỉm cười: “Tôi có lẽ nên vui mừng vì đây là thời gian chân không. Nếu là trong phiếu trả lời thì nó thậm chí có thể không cho tôi số điểm vượt quá 60 điểm. Nhưng những kết nối và suy đoán này có đúng hay không, tôi nghĩ trong lòng phu nhân Murphy đã có đáp án.”
“Tất nhiên, còn có những lý do tại sao bà lại giết cậu chủ nhỏ Scott. Tôi không biết liệu bà đã đọc quyển nhật ký của Scott được cung cấp bởi bàn tròn chưa.”
“Trong quyển nhật ký đó, lời kể của Scott không giống như một đứa trẻ vài tuổi có thể có. IQ của nó vượt quá sức tưởng tượng của các người…”
Lê Tiệm Xuyên nhạy bén phát hiện đuôi lông mày của bà Murphy hơi giật nhẹ: “Vốn là thế này ___ các người đã đọc cuốn nhật ký đó, biết rằng Scott trưởng thành và hiểu rõ về nhiều thứ so với những đứa trẻ bình thường. Vì vậy các người sợ, sợ nó là một quả bom hẹn giờ. Nó sẽ nổ cho các người tan xương nát thịt, thế là các người chọn cách ngăn chặn điều đó xảy ra và giết nó trước, đúng chứ?”
Đôi môi của bà Murphy mím chặt, nếp nhăn sâu hiện rõ: “Giải đố chỉ dựa vào phỏng đoán bất chấp thôi sao, Vua?”
“Suy luận là phỏng đoán hợp lý dựa trên manh mối. Manh mối của tôi không nhiều, nhưng mỗi một cái đều thật và hiệu quả. Tôi không có lý do để nghi ngờ phỏng đoán của mình. Nếu phải đợi cho đến khi tất cả các bằng chứng quyết định được thu thập thì tôi sợ rằng đã quá muộn. Tất nhiên, có các người ở đây, tôi không nghĩ rằng người chơi có cơ hội thu thập tất cả bằng chứng.”
“Ngoài ra, phu nhân Murphy, tôi khuyên bà đừng dùng những lời vô dụng này để lung lay tôi nữa, có được cái gì đâu?” Lê Tiệm Xuyên cười khẩy, “Hay là nói bà cũng đang lo sốt vó lên rồi?”
“Đừng sốt sắng, bây giờ còn chưa đến lượt chuyện của các người mà.”
Lê Tiệm Xuyên nhấn mạnh từ “các”.
Cách thời gian và không gian đen trắng, hắn như nghe thấy một giọng nói lạnh lùng và sắc bén, nhưng hắn lờ đi, rồi tiếp tục: “Hai năm trước, cũng chính là năm 2007, Trạm Trợ giúp Pháp lý của các người đã lên đời nhờ vào vụ án đường hoa Tulip, thiết lập một số quyền kiểm soát đối với giới chính pháp thành phố Maine.”
“Không cần phải đoán những phản ứng của giới chính trị đối với chuyện này, bởi vì tại thời điểm này, sự thật của năm 2009 đã cho tôi câu trả lời. Loose và các đối tác của hắn vẫn còn bình yên, cho thấy giới chính trị đã không có phản ứng hay dấy lên sóng gió gì đó.”
“Quyền tối cao của luật pháp đã xác định nó là một công cụ rất đặc biệt. Giới chính trị không có biện pháp nặng, nguyên nhân thì có rất nhiều, tôi cũng không muốn biết.”
“Tôi chỉ cần biết dù bề mặt có hòa bình và công bằng đến đâu, thành phố Maine vào thời điểm này không là gì ngoài vương quốc riêng của một số người. Giống như quân cờ được đại diện bởi Loose, “Vua”, hắn ở thành phố Maine quả thật được coi là một vị vua thực sự.”
Với việc dần dần làm sáng tỏ một số trường hợp và mốc thời gian tám năm, tâm trí lộn xộn và hỗn loạn ban đầu của Lê Tiệm Xuyên đã dần trở nên rõ ràng.
Hắn khẽ nhắm mắt lại, làm chậm lại sự tiêu hao trí nhớ tốc độ cao và tiếp tục: “Cuối cùng, là vụ án ở hiện tại, vụ án Jones tử vong năm 2009. Tôi tạm đặt tên thế này, mặc dù tôi nghĩ rằng Jones đúng là đã tự tử.”
“Nhưng vụ tự tử này quá kỳ lạ.”
Hết chương 99