Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)

Chương 38

Chương 38: Câu đố tử vong ngày tuyết lở E19.


"Toàn bộ lối đi ngầm bên dưới khe nứt băng sực nức mùi thịt nướng, tao nhìn thấy mười bốn chiếc ghế trong phòng ăn tại nơi phản chiếu hình ảnh ký ức. Thế nhưng, tờ báo trên bàn lại viết, vào mùa hè năm 2030, có tổng cộng mười lăm người leo núi. Tao thấy rất khó hiểu, người thứ mười lăm đâu rồi?"


"Sau này đi tới tầng ngoài, tao tìm Hàn Thụ để hỏi, hóa ra anh ta đã bị cho lên mâm."


Giọng nói của Ninh Chuẩn rất bình thản.


Nhưng nội dung của câu chuyện lại làm người ta rợn người kinh khủng, dạ dày cuồn cuộn.


"Bọn họ đã ăn Hàn Thụ..."


Mặt Tôn Sướng xám ngắt.


Cậu ta thở hổn hển, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hai mắt mở to: "Lần đầu tiên gặp tuyết lở... Vào cái đêm cắm trại ở khu vực tuyết lở, hình như tôi có nghe thấy tiếng nhai nuốt ở gần lều, nhưng khi nhìn quanh lại không thấy gì cả..."


Lê Tiệm Xuyên cũng nhớ ra.


Quả nhiên, đêm đó ngoại trừ hắn ra, những người khác cũng nghe thấy tiếng nhai nuốt, chỉ là mọi người đang phòng bị lẫn nhau nên không biểu hiện ra ngoài. Gặp chuyện kỳ lạ trong lúc cắm trại ở vùng tuyết lở cũng là một manh mối.


Như vậy, Hàn Thụ giả của tầng trong đã cho bọn họ một gợi ý tại bữa tối giả, bảo bọn họ đừng dừng lại sau trận tuyết lở mà phải nhanh chóng xuống núi. E là vì muốn che đậy những manh mối ở vùng tuyết lở, ngăn cản bọn họ phát hiện ra nhiều điều liên quan đến sự thật.


"Mười bốn người mất đi ký ức chắc chắn là sự thật."


Mặt Lê Tiệm Xuyên trầm như nước, "Tôi từng gặp Linda ở tầng trong, cô ta không nhớ gì về quãng thời gian gặp tuyết lở, xem biểu hiện không phải đang giả vờ. Nhưng cô ta và Triệu Quang Huy có thể là những người duy nhất trong 14 người nhận ra điều gì đó, khi chúng tôi ở tầng trong, chỉ có hai người họ là có biểu hiện rõ ràng nhất."


"Bọn họ muốn biết nguyên nhân mình biến thành như bây giờ."


Trước đó, Lê Tiệm Xuyên đoán được đại khái chuyện gì đã xảy ra vào năm 2033, vì vậy mới tìm đến và giao dịch với Linda. Nhưng hắn không ngờ, lớp câu đố thứ hai được hình thành là vì sự tàn khốc của lớp câu đố thứ nhất.


Muốn sống sót không phải là cái cớ để đánh mất nhân tính.


Huống hồ, Lê Tiệm Xuyên không nghĩ rằng mười bốn người này sẽ chết nếu bị bỏ đói vài ngày.


Bởi vì sau hai, ba ngày ở lại núi tuyết, bọn họ vẫn có thể dễ dàng bắt giữ Hàn Thụ, rồi giết chết anh ta. Rõ ràng thể lực của bọn họ còn rất tốt, vẫn chưa rơi vào đường cùng.


Sinh tồn đúng là bản năng của mọi sinh vật.


Để sống sót, cỏ non có thể tách đá, vùng lên; con thú đói có thể ăn cả con của mình. Nhiều người từng trải qua những năm tháng khổ cực cũng nói rằng, khi mạng sống sắp mất đi, cái gọi là đạo đức và nhân tính chỉ có thể bị vứt bỏ, vì sống sót, chuyện gì cũng làm.


Sinh mệnh tất nhiên là quý giá.


Nhưng thứ quý giá là mỗi một sinh mạng, thay vì ích kỷ và ác độc trên danh nghĩa tự bảo vệ mình.


"Lúc vừa tiến vào màn chơi này, tao đã thắc mắc vì sao lại là mười bốn người chúng tao?"


Ninh Chuẩn nói: "Nếu như nói là hàng xóm, bạn học, bạn cùng phòng thì có thể hiểu được, thế nhưng đây lại là một đội leo núi. Vì sao mười bốn người với tính cách khác biệt, đến từ khắp mọi nơi, không hề quen biết nhau, lại tụ hội tại trò chơi Hộp ma? Đây không phải là trùng hợp ngẫu nhiên, phải có mối liên hệ nào đó giữa mười bốn người chúng tao."


"Đừng quên thân phận và quy tắc của chúng tao."


Ninh Chuẩn nói thẳng, "Trong màn chơi này, thời gian hỗn loạn, tất cả các manh mối rối tung như cuộn len, nhưng chỉ có thân phận và quy tắc của chúng tao là thật và không thay đổi."


"Thân phận của tao là một thiếu niên có khuynh hướng tự sát."


Một vài lọ thuốc và giấy ghi chú bay ra từ trong túi Ninh Chuẩn.


"Tao đã tìm thấy rất nhiều loại thuốc giảm stress trong hành lý của tao, còn có một vài tờ ghi chú. Ngoài ra, trong điện thoại của tao còn có những đoạn ghi âm trò chuyện với bác sĩ tâm lý. Sau khi kiểm tra những thứ này, tao xác định khuynh hướng tự sát của thân phận này đã kéo dài ba năm, nói cách khác, cậu ta có triệu chứng này sau trận tuyết lở năm 2030".


"Ban đầu, mười bốn người xác thực đã mất trí nhớ."


"Sau cái ngày họ thoát nạn, họ biết rằng mình đã làm sai, vì thế mới cố gắng quên đi đoạn ký ức đó. Nhưng có một số việc, không phải muốn quên là quên được."


Sau khi đoán được quy tắc của Trịnh Tường, thật ra Ninh Chuẩn đã có một vài suy đoán về đáp án của lớp câu đố đầu tiên.


Quy tắc của Trịnh Tường là không thể ở gần lửa.


Nói cách khác chính là sợ lửa.


Quy tắc của mỗi người chơi ít nhiều sẽ liên quan đến câu đố của trò chơi, vì vậy, nỗi sợ lửa của Trịnh Tường không phải tự nhiên mà có.


Có nhiều lý do tại sao một người sợ lửa, nhưng sau khi ngửi thấy mùi thịt nướng, Ninh Chuẩn đã biết tại sao Trịnh Tường lại sợ lửa __ Anh ta chịu trách nhiệm nướng Hàn Thụ.


Một mặt tận hưởng dục vọng vặn vẹo ăn thịt người; mặt khác sợ hãi hành vi này, trong lòng thấy xấu hổ và ghê tởm bản thân.


Thiếu niên tự sát cũng tương tự.


Lòng người rốt cuộc là thứ gì?


Nó tàn nhẫn, điên cuồng, tàn sát nhân tính; trong khi đó lại dựng lên một đền thờ, biến vô tội và sám hối thành văn bia.


Máu của Hàn Thụ, mười bốn người trên núi tuyết đều dính. Thịt của Hàn Thụ, mười bốn người trên núi tuyết cũng đã ăn.


Bọn họ cảm thấy thỏa mãn và phấn khích, hóa thân thành những con quỷ phóng túng, chè chén say sưa trong địa ngục.


Nhưng khi đội cứu hộ đến, thế giới lại quay trở về.


Bọn họ thức tỉnh.


Bọn họ từ một con quỷ, biến trở về một con người, ai nấy đều biết mình đã làm việc gì.


Bọn họ sợ hãi, không ngừng khóc lóc và tự trách bản thân.


Tuy nhiên, không một ai đứng ra nói lên sự thật.


Bọn họ chọn cách quên đi.


Nhưng những chuyện bọn họ đã làm sẽ không biến mất chỉ vì bị người quên lãng.


Tiềm thức và cơ thể của bọn họ nhớ rất rõ những gì bọn họ từng làm.


Thân phận thiếu niên tự sát của Ninh Chuẩn tỉnh giấc vào nửa đêm, hậm hực mất ngủ, sa vào cơn ác mộng ăn thịt người, muốn tự sát tìm kiếm giải thoát.


Thân phận của Tạ Trường Sinh là người thích leo núi, chỉ ăn chay, không ăn thịt, một khi tiếp xúc với thịt sẽ tự động nôn mửa.


Thân phận của Lê Tiệm Xuyên là một phú nhị đại, một bên quyên tiền làm từ thiện; một bên yêu thích khiêu chiến núi tuyết, có lẽ hắn cho rằng núi tuyết thiêng liêng có thể tinh lọc tội lỗi của mình.


Ngoài ra, về quy tắc không được mở mắt từ 12 giờ đến 1 giờ, Lê Tiệm Xuyên đoán rằng có thể là do bọn người kia đang nướng thịt vào khoảng thời gian này.


Người chết không thể sống lại.


Bọn họn biết mình đã sai, cũng rất xấu hổ, lương tâm của bọn họ không thể bình yên, cũng vô cùng đau đớn, vì thế muốn tự hành hạ mình đến chết.


Cho nên, Hàn Thụ sẽ tha thứ cho bọn họ nhỉ.


Mười bốn người; hoặc tự trách mình; hoặc đắm chìm trong sự cứu chuộc, cứ như vậy trải qua ba năm suôn sẻ và ổn định.


Sau đó, vào mùa hè năm 2033, bọn họ cùng nhận được một lá thư, Công ty thám hiểm núi Bắc Nam đã mời họ tham gia vào hoạt động khiêu chiến núi tuyết Bắc Nam.


Sau ba năm, mười bốn người lại tụ hội.


Bọn họ mất đi ký ức ban đầu, cảm thấy xa lạ với nhau. Tại khu trại, bọn họ gặp được đội trưởng Hàn Thụ của bọn họ, nhưng không hề nhận ra anh ta.


"Lúc này, Hàn Thụ đã có được hộp ma, trở thành quái vật và có thể kiểm soát thời gian của tầng ngoài."


Ninh Chuẩn phân tích: "Vì sức mạnh của một mình Hàn Thụ không thể hoàn thành việc trả thù, cũng như không thể kiểm soát hoàn toàn hộp ma, nên anh ta đã chọn hợp tác với núi tuyết Bắc Nam, hai bên đã đạt được một thỏa thuận."


Lê Tiệm Xuyên nhớ tới ba câu hỏi Ninh Chuẩn hỏi cánh cửa máu thịt, đột nhiên bừng tỉnh.


Khuôn mặt ở trong con mắt dựng thẳng chợt bổ nhào tới đồng tử, nó cũng đã nhận ra, "Do đó mày mới hỏi tao... tao giao dịch với một người, hay là một nhóm người sao?"


Ninh Chuẩn không để ý tới nó.


Lê Tiệm Xuyên xâu chuỗi một vài manh mối rồi nói: "Cảnh tượng chúng ta nhìn thấy trong phòng ăn hẳn là hình ảnh ký ức của Hàn Thụ, anh ta ghi lòng tạc dạ những ký ức mình bị người ta cắt xẻ ăn thịt, chết trên núi tuyết. Còn cảnh tượng mười bốn người nghi ngờ và chém giết lẫn nhau trên lối đi bên ngoài cánh cửa gỗ hẳn là hình ảnh ký ức của mười bốn người kia."


"Đúng vậy."


Ninh Chuẩn gật đầu.


Năm 2033, mười bốn người lại tụ hội dưới núi tuyết Bắc Nam.


Đây là sự báo thù của Hàn Thụ.


Lần này, anh ta không đi cùng bọn họ, chỉ để mười bốn người bọn họ lên núi.


Mười bốn người gặp phải tuyết lở, mười ba người trong số họ nhìn thấy xác của người thứ mười bốn, nhưng sau đó thi thể biến mất, người thứ mười bốn còn sống xuất hiện. Bọn họ nghĩ người nọ là quái vật, vì vậy đã giết chết người nọ trong lối đi tối tăm, rồi xuống núi.


Tuy nhiên, vào hôm sau, bọn họ lại nhìn thấy người thứ mười bốn.


Bọn họ leo núi một lần nữa, gặp được thi thể thứ hai, lại giết chết người đó. Sau đó là thi thể thứ ba, người thứ ba; thi thể thứ tư, người thứ tư...


Cứ nghi ngờ và giết chóc như vậy.


Sự việc giống hệt như khi Lê Tiệm Xuyên đến gặp Linda.


Cuối cùng, Linda nghĩ rằng mười ba đồng đội của mình đã chết, những người sống sót đều là quái vật. Vì vậy, cô ta đã giết sạch bọn họ rồi xuống núi.


Cô ta nói với người ở khu trại rằng mình là người sống sót duy nhất.


Nhưng mười ba người khác cũng xuất hiện trong khu trại, nói với mọi người trong trại rằng Linda đã chết trong trận tuyết lở, cô ta là một con quái vật.


Hai bên khăng khăng cho mình là phải, không ai tin rằng mình đã chết.


Bọn họ giống như bị ma quỷ che mắt, hoàn toàn không nghĩ đến những trải nghiệm kinh dị của chính bản thân, hoàn toàn không biết phải rời khỏi nơi này.


Bọn họ giằng co.


Cuối cùng, nhóm người Linda đã quên mất chuyện đã được giải quyết như thế nào.


Thế nhưng, Ninh Chuẩn đã biết từ trong miệng Hàn Thụ.


Vào thời điểm đó, mười bốn người đã tìm đến đội trưởng Hàn Thụ, xin anh ta phân xét sống chết.


Hàn Thụ nói rằng nếu trận tuyết lở xảy ra trên núi tuyết, vậy thì chỉ có núi tuyết mới biết sự thật.


Vì vậy, anh ta đề nghị bọn họ hãy xin núi tuyết phán quyết.


Núi tuyết thức tỉnh, nói với mười bốn người rằng chỉ có bảy người trong số họ đã chết, bảy người còn lại vẫn còn sống. Nhưng nó sẽ không nói ai đã chết hay ai còn sống, mà sẽ để mười bốn người tự bỏ phiếu lựa chọn những người còn sống.


Đúng, tiếp tục leo núi; sai, toàn bộ đội viên tử vong.


Không ai muốn chết cả.


Mười bốn con cầm thú đã xé rách tấm da người đạo đức giả, nghi ngờ mọi thứ.


Bọn họ cho rằng người còn sống nhất định là mình, vì vậy bọn họ tự bầu chọn cho mình.


Tuy nhiên, bọn họ không hề biết rằng đây là cuộc bầu chọn thứ hạng.


Hàn Thụ không giết chết bất cứ người nào, mà là hiến tế bọn họ cho núi tuyết, để bọn họ biến thành quái vật và sống trong đau đớn.


Bọn họ chọn đúng đáp án, vì thế tiếp tục leo núi, hơn nữa cứ leo mãi leo mãi.


Trong cuộc bầu chọn này không có đáp án sai.


Những kẻ ích kỷ đến mức sẵn sàng ăn thịt người sẽ không bao giờ cam lòng nhường cơ hội sống sót cho người khác.


Bọn họ leo núi, nghi ngờ, giết chóc, rồi lo sợ xuống núi.


Ngày thứ hai lại leo núi, hiểu lầm, nghi ngờ, giết chóc, liên tục lặp lại mọi thứ trước đó.


Trong cơn ác mộng này, người đầu tiên thức tỉnh là Linda và Triệu Quang Huy, bọn họ muốn thoát khỏi vòng lặp, nhưng lại phát hiện bọn họ không có lựa chọn nào khác.


Vì vậy, bọn họ hấp thu sức mạnh của hộp ma, dưới sự che chắn như có như không của núi tuyết, bọn họ lẻn vào tầng trong của núi tuyết, đồng thời phân chia nơi đó thành lãnh địa của bọn họ.


Mặc dù vậy, bọn họ vẫn không thể thoát khỏi cuộc bỏ phiếu này, chỉ có thể lặp lại giữa hai lựa chọn, leo núi và tử vong.


Mãi đến lúc các người chơi xuất hiện, quy tắc trò chơi ra đời.


Vì bọn họ cũng bị núi tuyết và Hàn Thụ quản chế ở mức độ nhất định, nên bọn họ phải tuân theo chỉ dẫn của núi tuyết, truy sát mọi cử động của người chơi.


Bọn họ phải buộc người chơi tham gia quy định bỏ phiếu sáu tiếng đồng hồ.


"Đơn giản mà nói."


Ninh Chuẩn cố gắng lời ít ý nhiều, kéo ra một nhánh từ trong những sự kiện này: "Mười bốn người giết Hàn Thụ vào năm 2030. Năm 2033, Hàn Thụ đưa bọn họ lại với nhau để trả thù, để bọn họ giết nhau, mãi mãi mắc kẹt trong vòng lặp bỏ phiếu không có đáp án. Năm 2030 là lớp đầu tiên của câu đố ba lớp mà tôi đề cập trước đó. Năm 2033, Hàn Thụ trả thù là lớp thứ hai."


"Và cuối cùng, lớp thứ ba, cũng chính là thứ đã biến tất cả thành dáng vẻ hiện tại, núi tuyết Bắc và Nam."


Đuôi lông mày nhướn cao.


Ninh Chuẩn háo hức nhìn chằm chằm khuôn mặt trơn nhẵn trong con mắt dựng thẳng, như thể nhìn thấy một khoảnh khắc căng thẳng và sợ hãi từ phía đối phương.


"Nguyên nhân lớn nhất mà những người chơi trước đó không thể giải được câu đố là do mối liên hệ giữa ba lớp câu đố rất hỗn loạn. Bọn họ thường chỉ tìm ra hai lớp trong đó."


Ninh Chuẩn nhếch môi mỉm cười: "Hơn nữa, trong cuộc điều tra ban đầu, bọn họ đã nghĩ núi tuyết là chìa khóa, nhưng khi điều tra sâu hơn, bọn họ lại phát hiện ra lớp thứ nhất và thứ hai mà tôi vừa giải thích, cho rằng tất cả đã kết thúc tại đây, do đó bỏ qua vai trò của núi tuyết."


"Vai trò của núi tuyết?"


Thanh niên tàn nhang ở trong góc nghe xong sững sờ.


Tôn Sướng cũng nhíu chặt mày.


Chỉ có Lê Tiệm Xuyên và Tạ Trường Sinh như đang có điều suy nghĩ.


Ninh Chuẩn nói: "Thứ nhất, tất cả sự kiện của lớp một và lớp hai câu đố xảy ra tại núi tuyết Bắc và Nam. Thứ hai, tầng trong và tầng ngoài là tấm gương trong ngoài của hai ngọn núi tuyết Bắc Nam, kết quả dẫn đến sự chia cắt dòng thời gian. Thứ ba, hình ảnh kí ức của Hàn Thụ và mười bốn người kia đều diễn ra bên trong núi tuyết. Ngoài ra. còn có các NPC ở tầng trong đuổi giết chúng ta, hướng dẫn chúng ta bỏ phiếu..."


"Nhìn vào những thứ này, nếu nói đáp án không liên quan đến núi tuyết thì tôi không tin."


Đôi mắt âm trầm của Ninh Chuẩn thỉnh thoảng đảo qua con mắt dựng thẳng, cái nhìn mang theo một chút lạnh lẽo mỉa mai.


"Tôi đoán, khi Hàn Thụ chết vào năm 2030, hộp ma mở ra, núi tuyết và Hàn Thụ cùng trở thành quái vật, cùng chia sẻ một phần sức mạnh của hộp ma, nhưng chiếm phần lớn trong đó hẳn là núi tuyết."


"Hàn Thụ muốn giết mười bốn người kia để trả thù, nhưng núi tuyết đã đề nghị đừng để bọn họ chết quá dễ dàng, phải tra tấn họ, trừng phạt họ, để họ mãi mãi không được giải thoát. Hàn Thụ đã đồng ý với đề nghị này, thông đồng với núi tuyết trong cuộc bỏ phiếu tử vong tuyết lở, mãi mãi nhốt mười bốn người này ở đây."


"Nhưng mục đích của núi tuyết không phải giúp Hàn Thụ trả thù."


"Bởi vì nó biết, sau khi hộp ma mở ra, thế giới sẽ sớm chào đón một nhóm người đến từ bên ngoài. Chỉ khi phá giải được sự huyền bí ở nơi này, nhóm người ngoài này mới có thể rời đi."


"Vì vậy, nó làm rối tung ba mốc thời gian, để chúng nó giao thoa với nhau, đảo điên. Nó cũng làm cho các manh mối liên quan đến quá khứ bị rối tung bởi thời gian, khó có thể sắp xếp rõ ràng. Nó thành thạo các kẽ hở của quy tắc trong trò chơi, dùng quy tắc chế tạo quy tắc. Thế là, một loạt nhóm người từ ngoài đến thất bại ở nơi này."


"Giống như chúng ta trước đây, hoặc đồng ý, hoặc từ chối, rồi thực hiện giao dịch với cánh cửa máu thịt, sau đó cùng đường, lựa chọn chém giết lẫn nhau để qua màn."


"Khi người chơi bỏ mạng trong cuộc đối kháng giữa những người chơi, điều kiện chiếm đoạt được đạt thành. Ý thức thể không bị trò chơi loại bỏ mà trở thành thức ăn của núi tuyết. Núi tuyết tiếp tục phát triển, trở nên mạnh mẽ hơn, tiếp tục nuốt chửng những nhóm người chơi đến sau. Khi nó trở nên mạnh hơn, những người chơi đến đây cũng ngày càng mạnh hơn. "


Thanh niên tàn nhang và Tôn Sướng đều ngây dại.


Tôn Sướng run rẩy nói: "Cậu, ý cậu là... quái vật trong trò chơi cũng biết chúng ta là người từ ngoài đến sao? Rốt cuộc trò chơi Hộp ma là cái gì?"


Đầu của Tôn Sướng nổ tung vì bị nhồi nhét quá nhiều thông tin.


Trong đầu của Lê Tiệm Xuyên lại vô thức hiện lên một vài thứ, nhưng rất mơ hồ, như sương mù chợt lóe lên, không thể bắt được.


Ninh Chuẩn hiếm thấy giải thích một cách kiên nhẫn: "Tương tự như ngọn núi tuyết này, quái vật trong hộp ma tự thức tỉnh, lấy việc săn lùng ý thức thể của người chơi làm mục đích, được gọi là người giám thị. Người giám thị có thể phân biệt ý thức của người đến từ bên ngoài, đồng thời tự tăng cường sức mạnh bằng cách chiếm đoạt ý thức thể của người đến từ bên ngoài."


"Bắt đầu từ khoảnh khắc núi tuyết trở thành quái vật, nó biết rằng sẽ có người ngoài đến thế giới này, vì vậy lợi dụng Hàn Thụ để tạo ra tình huống phức tạp như vậy, làm xáo trộn logic suy nghĩ của người chơi."


"Điều kiện tiên quyết là chỉ khi tất cả người chơi mất hứng thú tìm ra sự thật, người chơi giết chết người chơi, thì mới xuất hiện việc ý thức thể bị chiếm đoạt, bởi vì heo hiện tượng bình thường, khi người chơi chết đi, ý thức thể sẽ dần phai mờ, không bị đám quái vật hộp ma chộp lấy và chúng cũng không biết đến sự tồn tại của những người từ ngoài đến."


"Nói đơn giản một chút, bởi vì ngọn núi tuyết trong màn chơi này tiến hóa thành người giám thị, nên mới dẫn đến độ khó của trò chơi tăng lên rất cao."


Ninh Chuẩn chớp mắt.


"Tôi nghĩ màn chơi này vốn chỉ cần tháo giải vòng lặp leo núi là sẽ được qua màn. Nhưng người giám thị đã làm xáo trộn manh mối và thời gian trong phạm vi quy luật trò chơi, đồng thời gia tăng rất nhiều cản trở. Vì vậy, màn chơi này mới làm khó vô số người chơi."


Lê Tiệm Xuyên không ngờ rằng lí do màn chơi khiến người ta hói đầu lại là thế này.


Những con quái vật trong hộp ma tự có ý thức, có thể xác định ai là người đến từ bên ngoài, đồng thời thiết lập bẫy, nâng cao độ khó của trò chơi.


Điều này quá vô lý.


Nhưng hắn nhanh chóng nghĩ đến một điểm mấu chốt.


"Người giám thị... có xuất hiện thường xuyên không?"


"Không."


Tầm nhìn của Ninh Chuẩn rơi vào người Lê Tiệm Xuyên, cảm xúc trong đáy mắt cuồn cuộn như sóng biển, rồi thoắt cái tĩnh lặng.


Ninh Chuẩn nhìn Lê Tiệm Xuyên một chốc, rủ mắt cười nói: "Là vận may của tôi không tốt nên mới bị phân đến màn chơi này. Người giám thị rất ít khi xuất hiện, tôi đến giờ chỉ gặp được một lần, đây là lần thứ hai."


"Màn chơi có sự xuất hiện của người giám thị rất khó phá giải, bởi vì họ sẽ nghĩ mọi cách sao cho không vi phạm quy tắc trò chơi, không phá hủy đầu mối của trò chơi, nhưng vẫn có thể xáo trộn tầm nhìn của anh, đánh lừa suy nghĩ của anh, đưa anh rời xa chân tướng, khiến anh tự chất vấn chính mình."


"Hầu hết người chơi bình thường sẽ không gặp phải người giám thị. Tương tự như vậy, nếu trong một màn chơi nào đó, tất cả người chơi đều có hộp ma, hoặc là số lượng người chơi có hộp ma chiếm đa số, vậy thì độ khó của màn chơi này sẽ tăng lên. Có lẽ khi đạt đến tỉ lệ nhất, sẽ gặp phải người giám thị."


"Tất nhiên, độ khó cao, phần thưởng nhận được cũng rất hậu hĩnh."


Ninh Chuẩn mỉm cười.


Khuôn mặt trong con mắt dựng thẳng di động, giống như đang giãy dụa: "Nói tới nói lui cũng chỉ là suy đoán của mày..."


"Không cam lòng hả?"


Đôi mắt đào hoa của Ninh Chuẩn hơi nhướn lên, giọng nói rất điềm tĩnh, "Vậy để tao liệt kê một vài kẽ hở của mày nhé."


"Đầu tiên là bài thơ ở lối vào cầu thang ngầm, trước đó nhìn như lọt vào sương mù, nhưng bây giờ nhìn lại, có lẽ ám chỉ Hàn Thụ bị giết, lữ khách, bàn tiệc, đêm tối. Nhưng nếu ngẫm lại từ một góc độ khác, chỉ có người chơi mới nhìn thấy bài thơ này, lữ khách có thể là chỉ người chơi; còn về bàn tiệc, chúng tao có thể sẽ là thức ăn của mày."


"Đây chỉ là một cách giải thích."


"Tiếp tục điểm thứ hai, cánh cửa đầu tiên trong cầu thang ngầm, cũng chính là cánh cửa máu thịt. Khi đi qua nó, tao lập tức có cảm giác bất thường, hóa ra cánh cửa này có khả năng tạo ra một tao khác trong dòng thời gian ở cầu thang ngầm. Thời gian bắt đầu thay đổi ở chỗ này, vì vậy ở trước cánh cửa thứ hai, người chơi sẽ gặp được bản thân mình trong dòng thời gian khác, tự tạo thành vòng lặp vô hạn đối với chính bản thân hiện tại."


"Ngoài ra, cánh cửa thứ hai là hình ảnh phản chiếu kí ức của người chơi. Chính tại chỗ này, mục đích của mày đã bị phơi bày hoàn toàn."


Đôi môi mỏng của Ninh Chuẩn nhấc lên, kéo ra một nụ cười nhẹ: "Mày quá ngu, với kiểu trình chiếu kí ức này, chẳng phải đã chứng tỏ mày biết chúng tao là người chơi hay sao?"


"Những thứ kỳ lạ và cổ quái khác đều có thể được quy là chuyện tự nhiên trong màn chơi, bởi vì bản thân chúng nó đã tồn tại trong thế giới này. Nhưng, ký ức của người chơi thì không."


"Cánh cửa thứ hai của mày chỉ đơn giản là chữa lợn lành thành lợn què, vẽ rắn thêm chân."


"Về điểm thứ ba, chính là sau khi chúng tao tìm thấy mày, hành động và thái độ của mày, mày nói rằng mày muốn trốn khỏi hộp ma, nhưng thật ra mày đang ép buộc bọn tao lựa chọn giết chóc để qua màn. Trước đó tao chưa thể xác định, cho đến mới vừa rồi, khi mày có phản ứng với ý thức thể của Trịnh Tường, tao mới xác định tao đã đoán đúng."


"Cái chết của Hàn Thụ, vòng lặp của mười bốn người, và cả thân phận người giám thị của núi tuyết. Ba lớp câu đố, chỉ cần thiếu hụt bất kỳ đáp án của lớp nào, thiếu hụt bất kỳ điểm liên quan giữa các lớp nào thì sẽ không được xem là phá giải thành công."


Ninh Chuẩn cười khẽ, ánh mắt âm u lười nhác: "Tao nói đúng không, ngài giám thị?"


Bầu không khí trong thế giới đen trắng ngưng đọng.


Sự im lặng ngột ngạt lan tràn.


Giữa áp lực và kinh hãi, con mắt dựng thẳng lạnh lùng lên tiếng: "Hàn Thụ đã phản bội giao dịch giữa chúng tao."


Ninh Chuẩn thản nhiên nhướn mày: "Tao đã thuyết phục anh ta, anh ta chỉ muốn trả thù, nhưng lại bị mày đầu độc. Anh ta đã hối hận từ lâu, chỉ muốn giết quách bọn họ cho rồi, hoặc là để bọn họ rời khỏi đây, chịu phán quyết của pháp luật. Anh ta và mày đã nói về việc này, nhưng mày đã từ chối anh ta, là mày phản bội anh ta trước."


"Mày nói rằng cách trả thù là do anh ta chọn."


Con mắt dựng thẳng cười khẩy: "Do nó chọn?"


"Nó muốn đưa đám người kia xuống núi, trở về làm con người, để bọn chúng chịu sự trừng phạt của pháp luật... Đúng là một con người ngây thơ. Tuyết lớn đã che giấu tất cả, vốn dĩ không có bằng chứng, ngay cả khi bọn chúng phát điên, biến thành quái vật, cũng không muốn nhớ tới cái chết của nó, cũng không muốn chịu tránh nhiệm cho cái chết của nó, bọn chúng sẽ không nói ra sự thật..."


"Thả bọn chúng đi, không có bằng chứng, không có nhân chứng, Thượng đế cũng không thể kết án chúng nữa là!"


Con mắt dựng thẳng chế nhạo, lạnh lùng như nhiễm độc: "Tao thật sự nghi ngờ rằng lúc đó não của nó đã bị móc ra và chả hề mọc lại... Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân, bọn chúng sẽ không hối hận, cũng không chịu bất cứ sự trừng phạt nào..."


"Lại còn nói giết chết bọn chúng, nếu như nó dám giết thì tại sao ban đầu lại đồng ý giao dịch với tao, nó chỉ là một thằng nhát gan mà thôi!"


Bên trong yên tĩnh. 


Trái tim của tất cả mọi người đều có chút nặng trĩu vô hình.


Câu đố được giải đáp thành công, sắc trắng đen xung quanh đang dần rút đi.


Ninh Chuẩn kết thúc thời gian chân không.


Tạ Trường Sinh và Lê Tiệm Xuyên cùng xông tới trước con mắt dựng thẳng.


Sự thật được nói thẳng ra, con mắt dựng thẳng cũng đang dần mất đi sức mạnh do hộp ma ban tặng, chẳng mấy chốc đã bị Lê Tiệm Xuyên bổ ra.


Con mắt to đùng, máu me nhầy nhụa lăn xuống mặt đất.


Một cái hộp nhỏ màu đen nhô ra khỏi cánh cửa máu thịt, rơi vào lòng Lê Tiệm Xuyên, không khác biệt quá lớn so với hộp ma lấy được trước đó.


Khi Lê Tiệm Xuyên dự định đưa nó cho Ninh Chuẩn, trong lòng chợt nảy sinh cảnh giác.


Quay phắt người lại, Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy một gương mặt không có mắt mũi miệng đang lặng lẽ hiện lên bên trong con mắt dựng thẳng to đùng bị hắn chém rớt trên mặt đất.


Vào khoảnh khắc Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy gương mặt này, gương mặt trống trơn như tờ giấy trắng đột nhiên xuất hiện hai mắt, mũi và môi mỏng.


Chỉ trong tích tắc, nó trở nên không khác gì với vẻ ngoài của Lê Tiệm Xuyên.


Lê Tiệm Xuyên đối diện với đôi mắt quen thuộc kia.


Ý thức của hắn như chợt bị kéo đi tại khoảnh khắc này, những lỗ đen ở xung quanh liên tục chiếm đoạt ánh sáng của hắn.


Xung quanh hắn như bị lấp đầy máu, mùi tanh tưởi xộc vào mũi.


Trong thoáng chốc, hắn như đặt mình vào trong con mắt đẫm máu kia, nhìn xuyên ra ngoài qua con mắt nhuốm máu.


Hắn thấy Ninh Chuẩn đang đứng bên cạnh hắn.


Hắn kia đang cầm hộp ma, định bụng đưa cho Ninh Chuẩn, giống như nhận ra ánh mắt của hắn, người đàn ông đẹp trai kia nhìn sang, một nụ cười cứng ngắc và quỷ dị hiện lên trên gương mặt lạnh lùng.


Cả người Lê Tiệm Xuyên lập tức ướt đẫm mồi hôi.


Cũng chính vào lúc này, giọng nói của Tạ Trường Sinh đột ngột vang lên: "Thời gian chân không!"


Một tiếng kêu cực kỳ chói tai.


Nhưng ngay tức khắc kéo ý thức của Lê Tiệm Xuyên trở về.


Hắn hơi hốt hoảng, chợt bừng tỉnh, phát hiện mình đã trở về thân thể ban đầu, hắn nhìn về phía con mắt dựng thẳng nằm trên mặt đất.


Bên trong con mắt, một gương mặt giống y hệt Lê Tiệm Xuyên đang nhìn hắn đầy oán độc, mắt mũi miệng dần dần biến mất, hóa thành một vũng nước mủ, chảy ra từ trong con mắt kia.


"Người giám thị rất thích mưu tính."


Ninh Chuẩn mỉm cười, "May là tôi có đề phòng trước. Trong thời gian chân trong, tất cả đều ở trạng thái chân không, bao gồm cả năng lực đặc biệt. Nó muốn ra tay với anh, nhất định sẽ sử dụng mánh khóe đặc biệt, nhưng bất kể là gì đi nữa đều sẽ bị thời gian chân không chặt đứt."


"Nó ra tay với tôi có lợi ích gì? Nó có thể chiếm thoạt ý thức thể của tôi sao?"


Lê Tiệm Xuyên thở hắt ra, nhìn về phía Ninh Chuẩn.


"Không thể, nó chỉ muốn thử xem có thể thay thế ý thức thể của anh, rời khỏi nơi này, đi đến thế giới hiện thực của chúng ta được hay không mà thôi." Ninh Chuẩn nói, "Nhưng căn bản vô dụng."


Tạ Trường Sinh hủy bỏ thời gian chân không.


Lê Tiệm Xuyên nói cám ơn Tạ Trường Sinh, đưa hộp ma cho Ninh Chuẩn, thuận miệng nói: "Dựa theo cách nói này, chỉ có những người giám thị đã thức tỉnh và tự có ý thức thì mới biết được sự tồn tại của người từ ngoài đến. Nói cách khác, chỉ có người giám thị mới có thể chạy thoát khái niệm này, còn những con quái vật khác thì không thể."


Không gian xung quanh bắt đầu đổ nát.


Lê Tiệm Xuyên đột nhiên hỏi: "Có người giám thị nào từng trốn thoát thành công không?"


Ninh Chuẩn cầm lấy hộp ma, còn chưa kịp trả lời, bóng dáng của Lê Tiệm Xuyên đã dẫn đầu tan vỡ, rồi biến mất.


Sau đó là Tạ Trường Sinh, Tôn Sướng và thanh niên tàn nhang.


Xung quanh khôi phục yên tĩnh.


Đứng trên sàn nhà gỗ ướt sũng máu, dường như có thể nghe được tiếng gió tuyết gào thét lạnh thấu xương phía bên ngoài.


Hơi thở của Ninh Chuẩn vào lúc này toàn là mùi máu tanh lạnh lẽo.


Ninh Chuẩn ngắm nhìn hộp ma trong tay, nghe thấy giọng nói yếu ớt hấp hối kia nói: "Trên người mày... có mùi của đồng loại. Chúng ta giống nhau..."


Ninh Chuẩn xoay người lại, nhấc chân, thong thả giẫm con mắt dựng thẳng kia thành bùn nhão.


Máu tanh hôi rơi xuống tí tách từ trên người Ninh Chuẩn, đôi mắt đào hoa nhuộm màu máu đỏ tươi, âm u và thăm thẳm.


"Không. Tao không giống mày."


Ninh Chuẩn cười rộ lên, "Vì tao có người yêu, còn mày thì không."


Hết chương 38


Màn chơi số 2: Câu đố tử vong ngày tuyết lở – Kết thúc

Bình Luận (0)
Comment