“Giải đố thành công, màn chơi kết thúc!”
“Quy tắc thanh toán!”
“Người chơi qua màn sắp được đưa về…”
Giọng nữ lạnh như băng đột nhiên im bặt.
Ngân hà đảo lộn, khoảng cách thời không bị bóp méo, Lê Tiệm Xuyên đứng trong bóng tối trống rỗng, mọi thứ xung quanh đã đổ nát.
Hắn đang chờ ý thức được di chuyển giống như trước đây, nhưng thông báo của trò chơi hộp ma đột nhiên thay đổi.
Một giọng nam trầm khàn, quyến rũ như tiếng cello thay thế giọng nữ máy móc: “Giai đoạn đánh bắt thực nghiệm đầu tiên của trò chơi hộp ma đã kết thúc. Số người có hộp ma đạt 1.000 người, nền tảng tương tác toàn chiều chính thức được mở ra.”
“Chào mừng người chơi đến với… Pandora!”
Như một tiếng sấm.
Vô số ngôi sao nhỏ óng ánh ào ào rơi rụng dưới chân Lê Tiệm Xuyên, cơn lốc xoáy vô hình bị ứ đọng trong sâu thẳm của bóng tối, toàn bộ không gian vang vọng lời thông báo như mệnh lệnh của thần linh hạ xuống.
Ánh sao rơi xuống từ chân, nhưng lại rắc đầy đầu vai.
Lê Tiệm Xuyên đang bị choáng váng bởi khung cảnh huyền ảo và tráng lệ trước mặt, thì đột nhiên bị một sức mạnh đẩy tới trước, ngồi xuống một cái ghế.
Lúc này, hắn nhận thấy có rất nhiều chiếc ghế tương tự đang trôi nổi giữa ngân hà tối đen xa xăm, trên ghế toàn là những người mặc áo choàng đang ngồi.
Một cuộn giấy kraft đột nhiên xuất hiện.
Cuộn giấy mở ra, nội dung phía trên là một bảng xếp hạng.
Cột đầu tiên của bảng xếp hạng là tên hiệu của người chơi, cột thứ hai là số lượng hộp ma mà người chơi có.
Mặc dù thông báo ban nãy nói rằng có một ngàn người chơi có hộp ma, nhưng bảng xếp hạng này chỉ liệt kê mười người. Tên của người đứng đầu đã bị bôi đen nên không nhìn thấy, chín người còn lại không có ai quen thuộc với Lê Tiệm Xuyên.
Ở cuối cuộn giấy kraft có hai dòng chữ màu đỏ.
“Trong phạm vi hạn mức toàn chiều, giết chết người có hộp ma sẽ được kế thừa tất cả hộp ma.”
Chú ý: Chân tướng là những gì bạn nghe thấy, chân lý là những gì bạn nhìn thấy.
Trân trọng, Pandora.”
Lê Tiệm Xuyên khép cuộn giấy lại.
Thần thần bí bí, rất có phong cách của Pandora.
Cảnh tượng đặt mình trong vũ trụ ảo, thân hình được áo choàng che giấu trước mắt hẳn là nền tảng tương tác toàn chiều.
Ngoài ra, những người khoác áo choàng đang ở khoảng cách rất xa kia có khả năng là những người chơi khác, chỉ là không biết tất cả người chơi sẽ xuất hiện ở đây, hay là phân chia theo tiêu chuẩn.
Thử một chút, ngoài việc cơ thể bị cố định trong phạm vi ghế, không thể di chuyển thì Lê Tiệm Xuyên không có phát hiện gì khác.
Lúc sắp rời khỏi, hắn lập tức theo cảm giác nhắm nghiền mắt tựa lưng vào lưng ghế.
Ý thức dần dần được hút đi.
Trong đầu tự động xuất hiện tấm thẻ quy tắc được nhận trong màn chơi này, màu máu tràn khắp mặt thẻ trống rỗng, một hàng chữ mới xuất hiện.
“Năng lực đặc biệt: Sáng như ban ngày.”
“Mỗi một màn, không nhìn thấy bất cứ bóng tối nào trong vòng một giờ, khoảng cách bình thường nhìn thấy vật không bị cản trở.”
Năng lực đặc biệt này có thể rất có ích cho rất nhiều người chơi, nhưng lại khá vô bổ với Lê Tiệm Xuyên, bởi vì hắn có thể nhìn thấy mọi thứ trong đêm, trừ khi gặp phải một số tình huống kỳ lạ, nếu không thì vẫn sẽ nhìn thấy rõ.
Hơn nữa, nếu muốn giữ lại năng lực đặc biệt này, năng lực “lấy giả thay thật” nhận được ở màn chơi trước sẽ bị xóa bỏ.
Sau khi cân nhắc cẩn thận, Lê Tiệm Xuyên bỏ năng lực đặc biệt mới, giữ lại “lấy giả thay thật”.
Tấm thẻ “lấy giả thay thật” xuất hiện ở màn chơi trước hiện ra.
Vô số lưới máu rất nhỏ kéo ra từ bốn góc thẻ, chữ viết trên tấm thẻ cũ xuất hiện thay đổi mới.
“Năng lực đặc biệt: Lấy giả thay thật.”
“Giới hạn sử dụng: 1 lần / màn chơi.”
Cho phép tường thuật một câu nói không liên quan đến quy tắc của cốt truyện __ Dù đúng hay sai, câu nói này vẫn trở thành hiện thực được thiết lập sẵn trong màn chơi.Sức mạnh của lời nói dối là vô tận. Vào ban đêm, lời nói dối sẽ mạnh hơn __ Từ 12 giờ đến 1 giờ mỗi đêm, lời nói dối có thể ảnh hưởng đến cốt truyện. Khi thời gian kết thúc, vạn vật trở về vị trí ban đầu, sử dụng xong sẽ lập tức hủy bỏ.”Nâng cấp này có hơi ngoài dự đoán của Lê Tiệm Xuyên.
Rất mạnh.
Có thể ảnh hưởng đến cốt truyện, ở một mức độ nào đó, đây có thể nói là đối nghịch với Pandora.
Tuy chỉ được sử dụng một lần, hơn nữa chỉ có tác dụng trong vòng một tiếng quy định, một tiếng sau sẽ khôi phục trạng thái ban đầu, cũng không thể thay đổi quy tắc ___ Nhưng năng lực này vẫn khá mạnh, vả lại đến một lúc nào đó, nó sẽ rất quan trọng.
Tấm thẻ biến thành một tờ giấy mềm và biến mất.
Cơn chóng mặt quen thuộc kéo tới.
Vô số mùi băng tuyết hư vô, ánh sáng ngân hà cũng nhanh chóng tan biến.
Ý thức được trục vớt khỏi dòng nước nặng nề, lòng bàn tay của Lê Tiệm Xuyên vô thức nắm chặt, mở choàng mắt ra.
Phòng y tế màu trắng xám với ánh đèn lờ mờ.
Lê Tiệm Xuyên vẫn đang ngồi dựa vào tường.
Hắn lia mắt nhìn xung quanh.
Tạ Trường Sinh đang ngồi khoanh chân ở phía đối diện, cơ thể khẽ run lên, hình như sắp tỉnh dậy.
Thu lại ánh mắt, rồi cúi đầu, Ninh Chuẩn đang nằm trong vòng tay hắn, mái tóc đen mềm nằm rơi rớt trên ngực hắn, vòng eo cong, để lộ một khoảng trắng mịn.
Bàn tay màu lúa mì nhạt của hắn đang giữ lấy nơi đó.
Ban nãy vô thức túm chặt, giống như xoa lên một khối ngọc nhẵn bóng trơn mềm, suýt nữa mất kiểm soát muốn chơi đùa, trượt theo đường cong kia xuống bên dưới.
Đôi mắt trở nên sẫm màu.
Lê Tiệm Xuyên dùng ánh mắt róc gọt trên vòng eo nhỏ nhắn, cằm gõ lên đầu Ninh Chuẩn, nói: “Dậy, tỉnh rồi mà còn ăn vạ hử.”
Tạ Trường Sinh ở đối diện cũng mở mắt ra.
Cậu ta trực tiếp nhìn đồng đồ điện tử treo trên tường, một chút lo lắng lóe lên giữa đôi lông mày hờ hững, nhặt áo khoác lên, đứng dậy nói: “Tôi đi đây, Khanh Khanh còn chưa được cho ăn nữa.”
Vòng tay của Lê Tiệm Xuyên nhẹ đi.
Ninh Chuẩn ngồi dậy, vuốt mái tóc rối trước trán ra sau, liếc nhìn đồng hồ điện tử, cười nói: “Một tiếng, màn chơi này hơi dài. Nhưng để con mèo béo đó nhịn hai bữa cho bớt béo một chút, cũng được phết nhỉ.”
Ninh Chuẩn tùy ý phất tay với Tạ Trường Sinh.
Tạ Trường Sinh vừa mặc áo khoác, vừa ném trả huy hiệu được Ninh Chuẩn đưa cho trước đó, sau đó gật đầu với Lê Tiệm Xuyên rồi vội vã về nhà cho mèo ăn.
“Cậu ta nuôi mèo hả?”
Lê Tiệm Xuyên thuận miệng hỏi, đứng lên định đi rửa mặt.
“Đó không phải là mèo của anh ta, mà là người yêu của anh ta. Anh ta còn định lãnh giấy chứng nhận kết hôn với con mèo béo đó nữa kìa, tình yêu vượt qua giống loài ấy mà.” Ninh Chuẩn lười biếng cười, tâm trạng dường như rất tốt.
Lê Tiệm Xuyên thấy Ninh Chuẩn không cử động, bắp chân run run, bước chân đang đi về phía phòng vệ sinh dừng lại: “Chân bị tê à?”
“Ừa.”
Ninh Chuẩn nói, “Mát-xa cho tôi được không?”
Lê Tiệm Xuyên quay lại, vỗ lên gương mặt lấm tấm mồ hôi của Ninh Chuẩn, sau đó giơ tay vớt người lên
Ôm người vào trong phòng tắm, Lê Tiệm Xuyên dùng nước nóng xả khăn mặt, lau mặt cho Ninh Chuẩn, rồi lại lau mặt mình.
“Lúc trò chơi kết thúc, cậu có nghe thấy thông báo của Pandora không?” Lê Tiệm Xuyên hỏi.
“Nghe thấy. Một không gian đen kịt và một cái ghế.”
Gương mặt xinh đẹp và thiếu sức sống của Ninh Chuẩn bị hơi nóng làm cho ửng đỏ, “Đấy có thể là nền tảng tương tự như các diễn đàn giao lưu trực tuyến ở hiện thực, ít nhất là hiện tại. Tôi từng thử qua trên cuộn giấy kraft đó, có thể lấy tên hiệu người chơi để giao lưu.”
Lê Tiệm Xuyên nhíu mày.
Hắn hoàn toàn không nghĩ đến sẽ làm bất cứ điều gì với cuộn giấy đó.
“Chuyện này tạm thời sẽ không ảnh hưởng lớn đến trò chơi của chúng ta, anh đừng lo lắng.” Ninh Chuẩn nói, “Chỉ cần giết người có hộp ma là có thể lấy được tất cả hộp ma của người đó __ Điều này có thể gây ra một vài hỗn loạn, nhưng đa số người chơi đều rất thông minh, bọn họ sẽ không làm chuyện không nên làm đâu.”
Lê Tiệm Xuyên ném khăn mặt: “Nhưng một khi bọn họ làm, bọn họ sẽ làm rất kín kẽ, không chê vào đâu được.”
Hắn liếc nhìn Ninh Chuẩn, “Tội phạm IQ cao.”
Ninh Chuẩn nhấc mắt đào hoa, đối diện với hắn.
Khoảng cách rất gần.
Độ cong và màu sắc của đôi mắt càng thêm rõ ràng, cực kỳ giống với bông hoa đào dính bụi nước, không chỉ phong lưu nồng nàn, ướt át quấn đến tận xương, mà còn không làm giảm đi vẻ phấn chấn sắc bén của triều xuân mang mưa.
Ánh sáng mờ tối, ánh mắt chăm chú.
Lê Tiệm Xuyên cảm thấy máu trong cơ thể mình bắt đầu sôi lên dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt này, rõ ràng là muốn thử Ninh Chuẩn, nhưng đột nhiên có hơi rung động bởi sắc đẹp này.
“Anh muốn ăn tôi.”
Ninh Chuẩn tới gần, mí mắt hơi rũ, phun ra một làn hơi mỏng.
Ninh Chuẩn tự nhiên hạ cẳng chân chân xuống, ngồi vào vòng tay của Lê Tiệm Xuyên, nhấc chân đạp giữa hai chân hắn.
Xúc cảm của lòng bàn chân vừa cứng vừa nóng.
Ninh Chuẩn ôm chặt cổ Lê Tiệm Xuyên, liếm một cái lên cằm hắn.
Cái đạp không nhẹ không mạnh này làm đầu Lê Tiệm Xuyên tê dại.
Mùi tỏa ra từ cơ thể mạnh mẽ và săn chắc này ngay lập tức trở nên cực kỳ nguy hiểm, hắn đá văng cửa phòng tắm, trực tiếp ấn Ninh Chuẩn lên thảm, nắm lấy bàn chân quấy phá kia rồi gãi một cái.
“A…”
Ninh Chuẩn phản xạ có điều kiện rụt về sau một chút, mặt đỏ ửng nhưng không cười, dùng luôn bàn chân còn lại đạp lên lồng ngực Lê Tiệm Xuyên. Nóng hầm hập, trong cứng có mềm, nóng đến ngón chân của Ninh Chuẩn hơi cụp lại.
Lê Tiệm Xuyên: “Cậu __“
Hắn thực sự thua Ninh Chuẩn rồi.
Tay buông ra, đẩy bàn chân ở lồng ngực qua một bên, Lê Tiệm Xuyên xoay người nằm xuống bên cạnh Ninh Chuẩn, duỗi một tay ra, một giây tiếp theo, một cơ thể lành lạnh lăn tới.
Gương mặt xinh đẹp như tranh thủy mặc của tiến sĩ Ninh gần trong gang tấc, khóe môi nhếch lên, mang theo chút biếng nhác hờ hững.
Hai người lặng lẽ dựa vào nhau.
Căn phòng tràn ngập cảm giác thoải mái buồn ngủ.
Lê Tiệm Xuyên ngâm mình trong ánh sáng ấm áp, suy nghĩ một chút, nói: “Muốn về nước chơi không? Bao ăn bao ở.”
Sau một lúc, Ninh Chuẩn nói: “Anh muốn đi ngay bây giờ à. Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Cậu ta chống tay nằm lên người Lê Tiệm Xuyên, buông mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Lê Tiệm Xuyên tóm lấy cảm xúc trong mắt Ninh Chuẩn, giơ tay sờ đầu cậu ta, “Cậu sẽ đồng ý.”
Bàn tay chạm vào gáy, một cây kim cực nhỏ đâm nhanh vào da thịt Ninh Chuẩn.
Ninh Chuẩn hoàn toàn không kịp phản ứng, cơ thể lung lay, hai mắt khép lại, ngã xuống người Lê Tiệm Xuyên.
Vào cái ngày chủ nhật nghỉ ngơi trước đó, hắn không hề đi lung tung khắp nơi mà không có mục đích.
Cấu trúc bên trong của phòng thí nghiệm, phân phối nhân sự và các thiết bị cảnh báo, Lê Tiệm Xuyên đã nắm hết trong lòng. Nếu như kế hoạch chạy trốn không lòi ra một Ninh Chuẩn, thì hắn chẳng cần mất công đến thế.
Năm phút sau.
Hai bóng dáng mặc áo blouse trắng tựa vào nhau xuất hiện trong hành lang xám trắng.
Nhân viên nghiên cứu cao to đang dìu một nhân viên nghiên cứu tóc đen say khước, để mặc nhân viên nghiên cứu tóc đen vùi đầu vào cổ mình, đỡ người đi về phía trước.
Bọn họ không chạm mặt bất cứ người nào trên đường đi, dưới sự giám sát của camera, biểu hiện rất tự nhiên và thong thả.
Ở cuối hành lang là đại sảnh
Xuyên qua đại sảnh đông người, có một cánh cửa kim loại xác minh danh tính.
Nhân viên nghiên cứu cao lớn bình tĩnh đi xuyên qua đám đông, đi tới trước cửa kim loại.
Ánh sáng màu xanh dương nhạt bao phủ toàn bộ hai người, một màn hình ảo xuất hiện, hai con mắt điện tử thuộc về Tròn Tròn mở to trên màn hình.
“Xác minh võng mạc, xác minh gen.”
Âm thanh của Tròn Tròn đâu ra đấy.
Một đường sáng xanh quét lên người hai người, nhân viên nghiên cứu đang dìu người bình tĩnh mở to mắt, nhìn thẳng vào mắt điện tử, trong mắt hiện lên một vài đường nét màu xanh kỳ lạ.
Tia sáng quét hình hơi dừng lại trên đôi mắt của nhân viên nghiên cứu, mắt điện tử của Tròn Tròn lóe lên trong vài giây rồi từ từ di chuyển.
“Xác minh danh tính thành công, Ninh Chuẩn, quyền hạn tối cao.”
Mắt điện tử biến mất.
Cánh cửa kim loại màu trắng bạc trượt mở ra hai bên, bên trong là một thang máy.
Lưng của Lê Tiệm Xuyên ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Trên mặt tường này có rất nhiều cánh cửa kim loại giống hệt nhau, nhưng hiện tại chỉ có bọn hắn muốn ra vào. Không ai chú ý đến sự bất thường ở đây.
Hắn đỡ Ninh Chuẩn đi vào thang máy trước khi thu hút nhiều sự chú ý hơn.
Cánh cửa kim loại đóng lại trước mặt.
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn hàng nút trong thang máy, nhận thấy có năm tầng trên mặt đất, nhưng toàn bộ nút bấm đã hỏng, chỉ có nút bấm của bốn tầng dưới lòng đất vẫn còn hoạt động. Hắn hiện đang ở tầng 3.
Sau khi suy nghĩ hai giây, Lê Tiệm Xuyên nhấn nút tầng 1.
Thang máy từ từ đi lên.
Mọi sự chuẩn bị của hắn cũng chỉ tới đây, chốc nữa có thể rời khỏi đây thuận lợi hay không, hoàn toàn dựa vào tùy cơ ứng biến.
Tay chân của hắn vẫn còn đeo khóa điện tử của Ninh Chuẩn, chỉ là dây xích đã biến mất. Ninh Chuẩn đã giúp hắn tháo nó ra trước khi đi vào trò chơi, việc này tiện cho hắn chạy trốn hơn.
Lê Tiệm Xuyên biết rõ mặc kệ Ninh Chuẩn ngoài miệng nói như thế nào, trong lòng chắc chắn sẽ không đồng ý thả hắn đi, nhưng hắn có nhiệm vụ phải làm, không đi không được.
Nhưng nếu cứ đi như vậy thì có hơi trống trải.
Lê Tiệm Xuyên suy nghĩ tròn một màn chơi, cuối cùng quyết định gậy ông đập lưng ông, bắt cóc Ninh Chuẩn.
Nghiêng đầu nhìn Ninh Chuẩn đang ngủ rất say, Lê Tiệm Xuyên cõng người lên lưng.
Hắn đã thử nghiệm qua thuốc gây mê được bào chế từ những thức uống thuốc kia, nó không làm tổn thương cơ thể, nhưng đối với những người chưa trải qua đào tạo gây mê thì sẽ rất hữu hiệu.
Thang máy dừng lại, cánh cửa kim loại từ từ mở ra.
Một làn bụi ùa vào.
Lê Tiệm Xuyên đè lại cổ họng để không phát ra tiếng ho, trong tay cầm ống thép tháo ra từ trên giường, từ từ bước ra khỏi thang máy.
Bên ngoài thang máy đen như mực, nối liền với một lối đi dốc gần như thẳng tắp.
Không biết trên lối đi có bôi thứ gì mà vô cùng trơn truột.
Lê Tiệm Xuyên lấy tay sờ thử, thấy rằng lối đi trơn tru này vẫn được cung cấp năng lượng, nhưng điện áp rất nhỏ, chỉ khiến cơ thể bị tê nhẹ.
Tuy nhiên, lối đi này rất dài, quanh co khúc khuỷu, nhìn không thấy đầu cùng. Nếu dựa theo mức độ trơn truột này và cường độ điện áp, thì người bình thường không thể bò ra ngoài.
Nhưng Lê Tiệm Xuyên đâu phải người bình thường.
Hắn xé áo blouse trắng, dùng nó buộc lại Ninh Chuẩn ở sau lưng, sau đó lắc lắc hai tay, bàn tay như một cái móng vuốt cắm thẳng vào vách kim loại đen, để lại dấu vết bên trên.
Bóng người màu trắng nhanh chóng leo lên phía trên.
Móng tay bị gãy, máu rơi rớt trên tường kim loại được dòng điện đốt khô.
Lê Tiệm Xuyên dường như không cảm thấy đau đớn, lướt nhanh trong lối đi, bàn tay bị điện giật có hơi tê cứng.
Khi đỉnh đầu xuất hiện ánh sáng le lói, hắn nghe thấy một tiếng chuông báo động inh ỏi ở phía sau.
Vẻ mặt lạnh lẽo, Lê Tiệm Xuyên tăng tốc, lao ra khỏi lối đi như một hình ảnh còn sót lại.
Ngay khi cơ thể của hắn rời khỏi lối đi, một lưới điện cao thế bao phủ toàn bộ lối đi, hồ quang điện màu xanh nhạt gấp khúc run giật, biến toàn bộ lối đi thành một lưới trời lồng lộng. Nếu chạm vào một chút thôi là có thể lập tức bị giật thành than cốc.
Thế nhưng không hiểu vì sao, Lê Tiệm Xuyên cảm thấy năng lượng điện áp cao này không phải nhắm vào hắn.
Hắn liếc nhìn Ninh Chuẩn nằm trên vai hắn, đang gục đầu ngon giấc.
Sau đó nhìn về phía thế giới ở bên ngoài lối đi.
Một bóng đèn sợi đốt lập lòe trên trần nhà, chiếu sáng một khu vực nhỏ. Đường nhìn xuyên qua bóng tối, bầu không khí lạnh lẽo lan tỏa trong không gian này.
Nơi này hóa ra là một nhà xác bỏ hoang.
Một vài tủ đông được đặt dựa vào tường, những chiếc giường dính máu được chất đống lung tung.
Mặt tường loang lổ bong tróc, mạng nhện giăng khắp nơi, bụi bặm trải đầy, trên sàn nhà còn có vệt máu khô đen.
Lê Tiệm Xuyên nhìn những thứ này, không khỏi nghĩ tới hai trang tài liệu về Phòng thí nghiệm GOD.
Theo nguồn tin không đáng tin cậy, Phòng thí nghiệm GOD trước đây là một viện điều dưỡng được xây dựng vào thế kỷ trước, chuyên thu nhận những trẻ em có vấn đề và tiến hành trị liệu bằng những hình phạt tàn khốc. Về sau, nó đã biến mất trong một trận động đất.
Có người nói Ninh Chuẩn từng ở tại viện điều đưỡng này, vì thế có rất nhiều tổ chức sử dùng địa chỉ cũ của viện điều dưỡng để làm manh mối khi tìm kiếm Phòng thí nghiệm GOD.
Một vài suy nghĩ lóe lên trong đầu, nhưng hắn không có thời gian để nghĩ nhiều hơn.
Không thể chần chừ thêm, Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng cõng Ninh Chuẩn đi qua nhà xác bỏ hoang lộn xộn.
Cửa sổ của nhà xác được đổ sắt và hàn chết, vì thế không khí cực kỳ ô nhiễm.
Cánh cửa duy nhất bị khóa từ bên ngoài, Lê Tiệm Xuyên không tìm thấy lối ra nào khác nên đành phải nhấc một nửa cái giường hỏng lên, dùng nó để phá cửa. Hắn chắc chắn nếu đổi thành một người khác thì chỉ có thể chờ chết.
Nhưng hắn gây ra tiếng động quá lớn, người trong Phòng thí nghiệm sẽ sớm bắt kịp.
Ngay khi cánh cửa bị đập bể, Lê Tiệm Xuyên đã lao ra không chút do dự.
Bên ngoài là đêm tối mịt.
Bóng đêm sâu thẳm, đưa tay không thấy được năm ngón, trời còn đang đổ tuyết lất phất.
Lê Tiệm Xuyên băng qua bức tường đổ nát của sân vườn, nhảy qua tường rào điện rồi lao vào trong rừng rậm.
Ngay lúc hai chân giẫm trên mặt tuyết dày, Lê Tiệm Xuyên ngửi thấy bầu không khí trong lành chỉ thuộc về thế giới bên ngoài.
Hắn hết sức tỉnh táo nhận ra rằng ___ Hắn đã trốn thoát.
Thời gian tiếp theo có lẽ là so tốc độ với Phòng thí nghiệm.
Ở phương diện này, hắn rất thành thạo.
Bốn giờ sau.
Chân trời phía Đông bừng sáng, ánh sáng đỏ rải rác.
Lê Tiệm Xuyên chui ra từ trong ổ tuyết, trên người dính đầy bông tuyết, cơ thể tỏa ra hơi nóng.
Hắn leo lên một chiếc xe tải cũ đậu gần trang trại lợn, thả Ninh Chuẩn ở trên lưng xuống, đặt cậu ta lên hai lớp quần áo rồi đắp thêm một tấm chăn rách rưới dính đầy mỡ. Sau đó thừa dịp ông bác người ngoại quốc còn chưa kịp phản ứng, hắn nhấc chân đạp ga phóng đi.
“Brừm ___!”
Một xe chở heo bị kinh động kêu éc éc.
Chiếc xe tải chạy băng băng đụng vỡ tảng tuyết lớn, bỏ lại tiếng mắng chửi của ông bác ngoại quốc ở phía sau.
Ánh bình minh rọi vào qua lớp kính phía trước xe.
Lê Tiệm Xuyên rút ra một điếu xì gà, châm lửa, cách làn khói thuốc liếc nhìn người đẹp đang ngủ mê man ở ghế phó lái, lồng ngực gào thét như hoa nở trong trời băng đất tuyết, rực rỡ và kích động.
Không nhịn được nữa, hắn khom lưng nghiêng người, liếm thật nhanh lên bờ môi mỏng và mềm mại kia.
Không nếm ra được mùi vị gì, chỉ lập tức rụt về như một kẻ trộm. Tay cầm bánh lái hình như hơi run lên.
Một lúc sau.
Dư vị mềm mại lén lút kia vẫn còn trên đầu lưỡi, gương mặt điển trai lạnh lùng không kiềm được bật cười.
“Mẹ nó.”
Hắn cười mắng, “… Ngọt chết chồng cưng rồi.”
Hết chương 39