Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)

Chương 40

Trời đổ tuyết cả đêm, đến sáng thì dứt hẳn, mặt trời ấm áp mọc lên.

Muôn vàn tia sáng rọi lên bề mặt tuyết trắng dày, tuyết đọng trên cành cây và mái hiên tan chảy, nước đóng thành băng, tạo ra những gờ băng có độ dày khác nhau, phản chiếu ánh nắng long lanh.

Tiếng động cơ lao nhanh rít vang từ xa đến gần.

Một chiếc mô-tô cũ màu đen xám thắng gấp một cái, cắt một vòng cung phóng khoáng trước mặt một nhà nghỉ nhỏ, bánh sau xoay nhanh hất lên vô số tuyết vụn.

Một đôi chân dài bọc trong chiếc quần da màu đen vươn ra, đôi giày bốt dính đầy bùn lầy giẫm lên mặt đất. Người đàn ông với đôi vai rộng tháo mũ bảo hiểm xuống, để lộ gương mặt phương Đông chín chắn và đẹp trai.

Người đàn ông trông rất lạnh lùng, mặt mày sắc nét, trên cằm có hai vết máu rất nhỏ, để lộ đôi ba phần hung hãn và ngang ngạnh.

Hiện tại là chín, mười giờ sáng, các cửa hàng trên đường đều đã mở cửa, nhưng do đường sá đang vào giờ cao điểm nên không có nhiều người đi đường.

Lê Tiệm Xuyên nhìn quanh, sau khi không phát hiện người nào khả nghi thì mới đậu xe đàng hoàng, tay xách bữa sáng mới mua, lững thững đi vào nhà nghỉ.

Không để ý đến bác gái niềm mở ở quầy lễ tân nhà nghỉ, Lê Tiệm Xuyên bước lên cầu thang bê tông, đi lên tầng hai, móc chìa khóa mở cửa căn phòng nằm ở cuối hành lang.

Căn phòng rất nhỏ.

Vừa vào cửa là giường, đi về bên cạnh hai bước là phòng vệ sinh, cánh cửa sổ đối diện đường cái mở toang, rèm cửa sổ được kéo kín, những chuyển động ồn ào của sáng sớm tinh mơ truyền vào từ ngoài cửa sổ.

Đây là một thị trấn nhỏ nằm ở phía Bắc California.

Diện tích nhỏ, dân số không nhiều, gần đây có một khu nghỉ mát trượt tuyết nên thu hút khá nhiều khách vãng lai đến đây vào mùa đông hằng năm, vì thế nhà nghỉ và khách sạn được mở ra rất nhiều.

Thế nhưng, Lê Tiệm Xuyên trốn ra từ Phòng thí nghiệm, trên người không có một đồng lẻ.

Thế là sáng sớm hôm nay, hắn đã lái chiếc xe tải của ông bác nuôi heo ra đường lớn, chặn một nhóm người chạy quá tốc độ, thẳng tay cướp bóc toàn bộ tài sản của nhóm côn đồ này.

Sai người lái xe tải trả lại cho ông bác, Lê Tiệm Xuyên lại lái mô-tô chạy một vòng lớn, sau khi xác nhận không có ai theo dõi, hắn mới giấu đống tiền nóng, mang theo Ninh Chuẩn đi vào một nhà nghỉ xập xệ.

Căn nhà nghỉ này kinh doanh bất hợp pháp.

Không cần thẻ căn cước nên kiểu người gì cũng có, hơn nữa nhìn ai cũng bặm trợn.

Các tiện nghi trong phòng rất cũ, dây điện biến chất, góc tường nổi mốc, tường trắng bong tróc, giường cũng không lớn, ra giường vàng khè.

Ninh Chuẩn nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, dường như vẫn đang ngủ.

Lê Tiệm Xuyên đá cửa, bật đèn, đặt mông ngồi xuống giường, chìa tay vỗ mặt Ninh Chuẩn: “Dậy rửa mặt rồi ăn cơm.”

Đôi mắt đào hoa âm trầm lặng lẽ mở ra.

“… Anh biết tôi tỉnh rồi à.”

Lê Tiệm Xuyên lấy burger và sữa ra, thản nhiên nói: “Tỉnh từ lúc xuống xe tải còn gì.”

Ninh Chuẩn bò dậy, kèm theo đó là tiếng giường kêu kẽo kẹt, tựa vào lưng Lê Tiệm Xuyên, chiếc cằm nhọn dập nhẹ vào hõm vai của Lê Tiệm Xuyên, “Không sợ tôi chạy hả?”

Lê Tiệm Xuyên liếc Ninh Chuẩn, lạnh nhạt nhếch môi: “Qua cầu rút ván, tá ma giết lừa, cậu không làm được.”

Nghe vậy, Ninh Chuẩn không phủ nhận.

Thực ra trong lúc xuyên qua rừng rậm chạy trốn điên cuồng, Lê Tiệm Xuyên đã láng máng đoán được Ninh Chuẩn trước đó tháo xích cho hắn, cho phép hắn đi lại tự do ở tầng lầu kia của Phòng thí nghiệm không phải vì Ninh Chuẩn thực sự tin tưởng không đề phòng hắn, mà là cố tình __ Ninh Chuẩn muốn mượn sức hắn để thoát khỏi Phòng thí nghiệm.

Nếu đây là sự thật, thì mối quan hệ giữa GOD và Ninh Chuẩn cần được xác nhận lại.

Đây không phải là mối quan hệ phụ thuộc được đề cập trong tài liệu của Lê Tiệm Xuyên.

Ninh Chuẩn ôm eo Lê Tiệm Xuyên từ phía sau.

Lê Tiệm Xuyên cõng người đến phòng vệ sinh, nhét bàn chải đánh răng đã bôi kem đánh răng vào trong miệng Ninh Chuẩn.

“Ăn xong rồi ngủ một giấc, tối nay lên đường.”

Cắn hai, ba miếng xử xong một cái hot dog, Lê Tiệm Xuyên cởi giày, áo khoác, tựa ở đầu giường, lười biếng gập chân dài lại.

Đợi Ninh Chuẩn rửa mặt xong đi ra, Lê Tiệm Xuyên đưa sữa tươi nóng hổi tới cho cậu.

Ninh Chuẩn cầm uống, ăn một cái hot dog, rồi xoay người lên giường.

Nhưng Lê Tiệm Xuyên xấp xỉ 1m9 đã chiếm trọn cái giường, vốn chẳng còn chỗ thừa nào.

“Muốn tắm.”

Đôi chân trần trắng bóc của Ninh Chuẩn bước qua người Lê Tiệm Xuyên, lướt qua cánh tay hắn, có hơi lành lạnh.

“Ừ, chốc nữa đi.” Lê Tiệm Xuyên trả lời.

Nắm lấy cổ chân nhỏ nhắn, Lê Tiệm Xuyên kéo Ninh Chuẩn xuống, để Ninh Chuẩn ngồi lên bụng mình.

Ninh Chuẩn rất nhẹ, cả người thả lỏng đè lên cơ bắp săn chắc của hắn, nhiệt độ cơ thể man mát xuyên qua lớp áo len mỏng, mang theo mùi tuyết tùng.

“Sao hả?”

Ninh Chuẩn ôm hờ cổ Lê Tiệm Xuyên, đôi mắt đào hoa khẽ nhếch.

Lê Tiệm Xuyên nhìn hai cánh môi mỏng trơn mềm, cổ họng đột nhiên thấy ngứa.

Hắn kéo Ninh Chuẩn lại gần một chút, còn mình thì nhấc người lên, chạm một cái thật nhẹ lên bờ môi xinh đẹp ấy.

Chỉ là một cái chạm nhẹ.

Lê Tiệm Xuyên cảm giác được lưng của Ninh Chuẩn lập tức ưỡn thẳng, đôi mắt đào hoa có một chút sắc màu không rõ, nhìn hắn chăm chăm.

Hắn và đôi mắt kia chỉ nhìn nhau trong chốc lát, hơi thở dần dồn dập.

Siết chặt vòng eo nhỏ, hắn ấn Ninh Chuẩn vào lòng rồi hôn lên.

Nụ hôn lần này không phải là thăm dò có chừng mực.

Lê Tiệm Xuyên cúi đầu ngậm cánh môi vừa lạnh vừa mềm của Ninh Chuẩn, lồng ngực đánh trống reo hò chứa đầy những cảm xúc mãnh liệt.

Hắn không tìm thấy khởi nguồn của dòng cảm xúc này, đành phải mất kiểm soát mút cắn hai cánh môi ướt át kia, cướp lấy chút dư vị sữa tươi ngọt ngào.

Răng môi rộng mở.

Tựa như một chốn dịu dàng dẫn tới cực lạc.

Lê Tiệm Xuyên dùng sức ghìm lấy gáy Ninh Chuẩn, ngang tàng xông vào, động tác thô lỗ không có quy tắc chứa đầy ham muốn hoang dã.

Eo của Ninh Chuẩn rã rời, cả người bị một cánh tay cơ bắp cuồn cuộn khóa chặt, cơ thể run lên nhè nhẹ.

Đôi môi đỏ hồng hơi sưng bị tách ra, không thể khép lại nổi, tiếng khàn nhỏ tràn ra, bên trong cứ như bị thú hoang ghé qua, bị tàn phá đến rối mù.

Tiếng nước khe khẽ vang lên, nụ hôn dài đằng đẵng.

Trước khi Ninh Chuẩn sắp ngạt thở, Lê Tiệm Xuyên đã lùi về, giơ tay níu lại cái quần đã được Ninh Chuẩn cởi một nửa, giọng nói khàn gợi cảm: “Mặc vào.”

Eo Ninh Chuẩn run nhè nhẹ, bắp chân đè lên đùi Lê Tiệm Xuyên, khó chịu ma sát tới lui.

“Không làm hở anh?”

Ninh Chuẩn mở mắt ra.

Ánh sáng mờ tối, âm trầm khó lường đã rút khỏi đôi mắt kia, một làn sóng thủy triều dâng lên, đem lại vẻ tuyệt đẹp và quyến rũ nhất cho đôi mắt ấy.

Lê Tiệm Xuyên chầm chậm thở ra, kéo Ninh Chuẩn lên rồi ôm vào trong chăn.

Chiếc giường tuy rất cũ nhưng được vệ sinh khá sạch sẽ, thoang thoảng mùi bột giặt tươi mát, Lê Tiệm Xuyên có lót thêm một lớp ra trải giường và chăn mới mua, rẻ và sần sùi, nhưng rất dày.

“Làm cái đếch.”

Hắn nhét Ninh Chuẩn vào trong chăn, rút lấy một điếu thuốc từ bên cạnh.

Ninh Chuẩn nằm trên gối, thọt tay vào trong áo Lê Tiệm Xuyên, ngón tay vẽ vời trên cơ bụng cắt nét rõ ràng: “Trong tủ đầu giường có áo mưa và dầu bôi trơn ấy, nhưng có thể không phải là hàng tốt, ra cửa rẽ trái một trăm mét, trong con hẻm có một cửa hàng bán đồ người lớn, mở cửa 24 tiếng đồng hồ…”

Lê Tiệm Xuyên hít mạnh một hơi thuốc.

Ninh Chuẩn nói: “Anh cứng rồi kìa.”

Lê Tiệm Xuyên liếc mắt nhìn Ninh Chuẩn.

Mái tóc đen của Ninh Chuẩn rối bù, da trắng nõn, khóe mắt ửng đỏ, khuôn mặt lạnh lùng và cấm dục bị hòa tan hoàn toàn, từ trong ra ngoài tràn ngập sức hấp dẫn.

Kể từ lúc nhận ra mình là nhang muỗi mà không phải thanh thép, Lê Tiệm Xuyên cảm thấy lúc nào Ninh Chuẩn cũng quyến rũ mình. Mắt nhướng, môi cong, đầu lưỡi lúc ẩn lúc hiện, còn có eo nhỏ và chân dài lượn qua lượn lại.

Loại quyến rũ nồng đậm này nhắm thẳng vào đầu Lê Tiệm Xuyên một cách chuẩn xác.

Nhưng hắn vẫn cứ thấy hưởng thụ, vả lại còn vọng tưởng nhiều hơn nữa.

Chẳng qua là.

Hắn không hi vọng mình yêu Ninh Chuẩn chỉ là xuất phát từ dục vọng.

Ánh sáng tắt ngúm trong đôi mắt, Lê Tiệm Xuyên dụi tắt thuốc lá, tắt đèn: “Ngủ.”

Giơ tay kéo Ninh Chuẩn tới, ôm lấy tay và vai cậu, Lê Tiệm Xuyên nhắm mắt lại.

Hắn đã không chợp mắt một đêm, thần kinh căng thẳng và thể lực tiêu hao rất nhiều, đầu vừa chạm gối là đã thấy hơi buồn ngủ.

Thế nhưng hắn vẫn giữ cảnh giác, vì thế nghe được giọng nói trầm thấp của Ninh Chuẩn: “Anh muốn về nước nhưng không định liên lạc với người của anh hả?”

Lê Tiệm Xuyên tỉnh táo lại một chút, nói: “Có nội gián, tôi không biết là ai nhưng có vài đối tượng hoài nghi, tốt hơn hết là khỏi liên lạc, không có người tiếp ứng thì về nước có hơi phiền. Đêm nay rời khỏi đây trước, tôi biết hack chút đỉnh, làm giả danh tính không thành vấn đề.”

“Ừm.”

Ninh Chuẩn cúi đầu đáp, cọ mặt vào cổ Lê Tiệm Xuyên.

Về phương diện này, Lê Tiệm Xuyên có kinh nghiệm hơn Ninh Chuẩn rất nhiều.

Lê Tiệm Xuyên ôm cậu.

Trong căn phòng thiếu ánh sáng, chỉ có một lớp ánh sáng mỏng manh huyền ảo rọi vào từ cửa sổ, mùi âm u rách nát của nhà nghỉ nhỏ tỏ khắp xung quanh.

Giữa lúc hơi thở phập phồng, Lê Tiệm Xuyên thấp giọng nói: “Không cần biết cậu muốn làm gì, đừng có chạy lung tung là được, nếu có bị bắt lại thì không ai cứu cậu đâu đấy.”

Giọng nói đầy cảnh cáo, hắn xấu xa xoa nhẹ eo Ninh Chuẩn.

Ninh Chuẩn cắn trái cổ của hắn, từ từ nhắm mắt lại, không coi lời hắn ra gì.

Đối với Ninh Chuẩn mà nói, lời này chẳng khác gì lời nói Lê Tiệm Xuyên là một tên trai thẳng bẻ mà không cong vậy, nghe có lệ là được.

Ban ngày thoáng một cái đã qua.

Bảy giờ tối, Lê Tiệm Xuyên tắm rồi đi mua bữa tối.

Sau khi hai người ăn xong, trả phòng, thừa dịp bóng đêm dày đặc trầm lắng, lái mô-tô cũ rời khỏi thị trấn nhỏ.

Buổi chiều ngày thứ hai, Sân bay Quốc tế Los Angeles.

Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn đã điều chỉnh sơ khuôn mặt đi nghênh ngang qua cửa hải quan, dùng danh tính như một du khách bình thường, bước lên chuyến bay quốc tế bay đến thủ đô Trung Quốc.

Ba tiếng sau khi hai người rời đi, tất cả thông tin chuyến bay của Sân bay Quốc tế Los Angeles giống như nước chảy rót vào một màn hình.

Sau đó, màn hình này bị đập vỡ tan tành.

“Bắt cậu ta về… ngay lập tức!”

Hết chương 40

Bình Luận (0)
Comment