Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)

Chương 41

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau 13 tiếng vượt đại dương, Lê Tiệm Xuyên cuối cùng cũng đặt chân lên mảnh đất quen thuộc.

Do tính chất công việc nên sau khi trưởng thành, hắn quanh năm liên tục làm nhiệm vụ ở nước ngoài, nếu tính toán tỉ mỉ thì thời gian ở trong nước thực sự rất ít ỏi.

Thế nhưng, cố hương khó rời, vốn đã quen nghe tiếng Anh và tiếng Pháp rồi, giờ bỗng dưng được nghe tiếng Trung đầy tai, trái tim trôi nổi bất định như chợt tìm được vật để bấu víu, dần dần an tĩnh lại.

Ra khỏi sân bay thủ đô, Lê Tiệm Xuyên gọi một chiếc taxi không người lái, ném cái ba lô lớn mà hắn dùng để ngụy trang vào cốp xe, còn Ninh Chuẩn ngồi ở phía trước thiết lập tuyến đường.

“Đi đâu đây anh?”

Ninh Chuẩn tháo khẩu trang xuống, thở ra khói trắng li ti.

Mặt Ninh Chuẩn tái nhợt, ngồi hơn mười tiếng ở khoang phổ thông rất khó chịu, lại còn hơi say máy bay, giọng nói mang theo chút yếu ớt rã rời.

Chiếc taxi từ từ tăng tốc, lái ra khỏi sân bay.

Lê Tiệm Xuyên nói: “Tôi có một căn hộ ở ngoại ô, không ai biết… Còn khó chịu hả?”

Hắn tăng nhiệt độ máy điều hòa trong xe, hạ ghế phó lái ra sau để Ninh Chuẩn nửa nằm dựa vào, lại tháo nắp chai nước khoáng, cẩn thận đưa tới bên miệng Ninh Chuẩn, chú ý đến sắc mặt của cậu, giọng nói luôn lạnh lùng giờ lại dịu dàng hiếm thấy: “Ngủ một giấc đi, không xa đâu.”

Ninh Chuẩn ậm ờ ừ một tiếng, cọ chóp mũi lên mu bàn tay Lê Tiệm Xuyên, hai mắt nhắm nghiền, hiếm thấy nghe lời như vậy.

Chẳng khác gì một con mèo nhỏ kiêu căng và biếng nhác.

Lê Tiệm Xuyên đeo kính bảo hộ lên cho Ninh Chuẩn, bật nhạc nhẹ thư giãn, vừa chú ý đến lộ trình lái xe, vừa chợp mắt suy nghĩ.

Ở khu vực này, trừ người mình ra thì không ai có thể gây phiền phức cho hắn, phỏng chừng phía trên còn chưa biết hắn đã quay về, nhưng nếu đã quay về thì hắn phải liên lạc với bọn họ.

Tuy chỉ mới hai tuần kể từ lúc hắn bị Phòng thí nghiệm GOD bắt cóc, nhưng hai tuần ngăn cách với thế giới đủ để xảy ra rất nhiều chuyện mà hắn không biết.

Đầu óc không tỉnh táo suy nghĩ đủ thứ chuyện.

Sau hơn một giờ, chiếc taxi không người lái từ từ giảm tốc độ, chạy vào một khu dân cư sôi động.

Khu dân cư ngoại ô này đã được xây dựng được vài năm và vẫn sầm uất.

Ngoài hai trung tâm mua sắm lớn, ở khu phố gần đó, các cửa hàng cũng mọc lên như nấm sau mưa. Các ga tàu điện ngầm và trên không nườm nợp người đến người đi, giờ tan sở đã đến gần, các dịch vụ giao thông trọng điểm này luôn luôn đông đúc và bận rộn.

Một vài sạp hàng nhỏ bán khoai tây nướng, hạt dẻ rang và mì lạnh nướng* bày hàng dưới cầu vượt, mùi thơm nóng hổi tỏa ra dưới ngọn đèn đường vừa bật sáng.

*Mì lạnh nướng là một món ăn nhẹ đặc sản địa phương của tỉnh Hắc Long Giang của Trung Quốc. Nó là một món ăn phụ, thường được bán ở chợ đêm hoặc các quán nước ven đường hơn là trong các nhà hàng. (Google)

v2-f20793f0831571405d661e1fa5df6143_b

Ninh Chuẩn bị đánh thức, vừa xuống xe đã bị mùi khói lửa nhân gian ập hết vào mặt.

Ninh Chuẩn thất thần hai giây, quay lại nhìn Lê Tiệm Xuyên.

“Chưa tỉnh ngủ à?”

Lê Tiệm Xuyên đeo túi lên lưng, đi tới nắm cổ tay Ninh Chuẩn nhét vào túi áo của mình, một bên dẫn cậu đi vào khu dân cư, một bên nói khẽ: “Tỉnh táo lên coi, chốc về rồi ngủ tiếp, có muốn ăn hạt dẻ rang không?”

Ninh Chuẩn nói: “Chưa ăn qua.”

Lê Tiệm Xuyên nhướn mày, khẽ mỉm cười: “Cứ như lớn lên bằng thuốc vậy… Đi, anh mua đồ ăn ngon cho cưng.”

Nói xong liền kéo Ninh Chuẩn đến mấy sạp hàng nhỏ, mua một túi hạt dẻ, lại tạt qua mua hai củ khoai lang cho Ninh Chuẩn làm ấm tay, sau đó còn mua thêm hai phần bánh cuộn và sữa đậu nành nóng.

Ninh Chuẩn nghiêng đầu nhìn gương mặt bị hơi nóng của đồ ăn nhẹ và ánh đèn đường màu vàng làm cho mơ hồ của Lê Tiệm Xuyên, đột nhiên phát hiện vẻ lạnh lùng gần như máy móc của hắn đã chậm rãi biến mất, dưới mái tóc mất trật tự là vẻ dịu dàng và đẹp trai. 

Ninh Chuẩn nhìn hắn đếm tiền xu trả tiền, dáng người cao ráo đẹp trai đứng trong một nhóm cô gái vừa tan tầm, không chém giết máu me, cũng không có sát khí ẩn giấu.

Tựa như ánh sáng của hàng ngàn hộ gia đình, ấm áp và rất đỗi bình thường.

Hơi nóng trên tay truyền vào tim, Ninh Chuẩn đột nhiên có cảm giác đang thực sự ở xã hội loài người.

Chỗ ở của Lê Tiệm Xuyên là một căn hộ độc thân cao tầng.

Lúc xe taxi chạy bon bon trên đường, Lê Tiệm Xuyên đã gọi điện nhờ bảo vệ dọn dẹp vệ sinh, điều hòa cũng được bật trước, còn có hệ thống sưởi ấm nhanh chóng xua tan cái lạnh lẽo của toàn bộ căn hộ quanh năm không có người ở này.

Khi hai người vừa mở cửa, liền được bao bọc trong bầu không khí ấm áp như mùa xuân, các dây thần kinh căng thẳng lập tức được thư giãn.

Lê Tiệm Xuyên thông thạo kiểm tra trong ngoài căn hộ, sau khi không phát hiện bất cứ điều bất thường nào thì mới gọi Ninh Chuẩn vào nhà, sắp xếp đồ đạc.

Vật dụng trong căn hộ rất đầy đủ và mới toanh nên không cần mua sắm thêm, có thể sử dụng tạm thời.

Ngồi máy bay hơn mười tiếng đồng hồ nên Lê Tiệm Xuyên cũng có hơi mệt, cùng Ninh Chuẩn ăn khoai lang và bánh cuộn xong, vội vàng vọt đi tắm, sau đó uể oải chui vào chăn, ôm nhau ngủ.

Giấc ngủ này hiếm thấy thả lỏng.

Khi Lê Tiệm Xuyên tỉnh lại, cơ thể lại được nạp đầy năng lượng, mệt mỏi và căng thẳng trong mấy ngày qua đã bị cuốn sạch.

Hắn mở mắt ra, làm quen với mức ánh sáng trong phòng, đôi mắt đen sâu thẳm rủ xuống.

Ánh nắng mùa đông xuyên qua rèm cửa sổ màu xanh nhạt rọi vào, rơi lên vai Ninh Chuẩn đang nằm trên lồng ngực hắn, trắng mướt, hoàn toàn trái ngược với làn da lúa mì sáng màu của hắn.

Bàn tay phủ xuống giống như đang vuốt ve một khối ngọc đẹp nhẵn nhụi, lại mang theo sự man mát mềm mại của da thịt, thôi thúc bụng dưới của người nổi lửa.

Lê Tiệm Xuyên ngừng tay, cáu kỉnh đi lấy thuốc lá.

“Sao không xoa tiếp vậy…”

Bàn tay thon dài theo cơ thể nghiêng duỗi tới đè lại bàn tay cầm thuốc lá của Lê Tiệm Xuyên.

Ninh Chuẩn ngẩng đầu, đôi mắt hoa đào vừa tỉnh giấc khép hờ, áo ngủ lỏng lẻo trượt xuống, từ trong chăn nhấc người nằm lên lồng ngực cường tráng của Lê Tiệm Xuyên, giọng nói thấp khàn: “Eo còn đau nè.”

“Yếu ớt.”

Giọng nói mập mờ, lười biếng và gợi cảm.

Lê Tiệm Xuyên buông điếu thuốc, siết eo Ninh Chuẩn để nhấc người lên một chút, bàn tay thô ráp ấn lên xương sống lưng nằm dưới làn da trắng mịn, chầm chậm xoa bóp phần hông nhỏ mềm.

Vòng eo dưới tay hơi cứng, không linh hoạt và mềm mại như trước, xem ra một giấc ngủ này không đủ để Ninh Chuẩn trở lại bình thường.

Chóp mũi của Ninh Chuẩn đổ mồ hôi.

Từ góc nhìn của Lê Tiệm Xuyên, Ninh Chuẩn giống như một mỹ nhân quyến rũ bước ra từ trong những bộ phim cũ, trong làn ánh sáng mờ ảo sau lớp vải mỏng, cơ thể run run được xoa bóp, tiết ra âm thanh nhỏ vụn.

Mỗi một cử động đều làm kẻ khác nghĩ bậy nghĩ bạ.

“Anh nhịn hay nhỉ.”

Ninh Chuẩn bật cười cọ chóp mũi đổ mồ hôi lên cằm Lê Tiệm Xuyên.

Lê Tiệm Xuyên dùng một tay đè eo Ninh Chuẩn lại, một tay thắt lại dây buộc áo ngủ của cậu, khi nhận thấy mông của cậu có xu hướng trượt xuống phía dưới, đầu gối lập tức nhấc lên, húc về phía trước: “Dậy đi, buổi chiều dẫn cậu đi dạo.”

Ninh Chuẩn bị húc đến thở hổn hển, trở mình rời khỏi người Lê Tiệm Xuyên, điệu bộ lười nhác xuống giường đi vào buồng tắm.

Đợi khi cửa buồng tắm hoàn toàn che khuất dáng người Ninh Chuẩn, Lê Tiệm Xuyên xốc chăn lên, lạnh lùng liếc nhìn phản ứng vô cùng mãnh liệt ở giữa hai chân mình.

Hong trong không khí khô ráo một lúc, hắn cũng không buồn giải quyết, cứ thế đứng dậy, nhấc chân dài đi vào buồng tắm, đứng đánh răng ở phía sau Ninh Chuẩn.

Đánh răng xong, Lê Tiệm Xuyên chồm qua người Ninh Chuẩn để nhổ nước súc miệng.

Ninh Chuẩn lau mặt rồi ngả người ra sau, lưng đột nhiên kéo căng, cậu giương mắt nhìn Lê Tiệm Xuyên bên trong gương.

Lê Tiệm Xuyên cọ cái cằm lú nhú râu lên gò má Ninh Chuẩn, giơ tay giữ eo cậu, cúi đầu cắn, rồi chặn người trước bồn rửa hôn môi.

“A.”

Tiếng nước trao đổi.

Đầu lưỡi ướt đẫm mùi bạc hà tóm lấy, ngậm mút lúc nhẹ lúc mạnh, triền miên đắm say.

Hơi thở càng lúc càng dồn dập

Hai cơ thể áp sát vào nhau không một khoảng trống, tay chân quấn quít, sắc nước tràn ra mép môi.

“Phù…”

Lúc tách nhau ra, Ninh Chuẩn giống như thiếu ô-xy nằm trong vòng tay Lê Tiệm Xuyên, gương mặt toát ra vẻ ướt át.

Lê Tiệm Xuyên ôm Ninh Chuẩn một lúc, đè lại ngọn lửa cuồn cuộn, rửa mặt bằng nước lạnh rồi đi ra ngoài thay quần áo.

Lê Tiệm Xuyên không có quần áo ở chỗ này nên đành lục tìm quần áo mùa đông mà hắn mua đại ở California, đó là hai chiếc áo khoác màu xám đậm cùng kiểu dáng.

Hai người khoác vào, đi tới trung tâm thương mại gần đó.

Đế đô vào mùa đông lúc nào cũng như được bao phủ dưới một lớp bụi.

Sương khói và ánh nắng trộn lẫn, những hàng cây đứng trơ ​​trọi run rẩy trong cơn gió lạnh đìu hiu.

Hai người đi mua hai chiếc di động mới, sau đó Lê Tiệm Xuyên một bên nghiên cứu điện thoại di động, một bên dẫn Ninh Chuẩn đi vào tiệm quần áo ở bên cạnh, chọn cho cậu vài bộ quần áo.

Tiến sĩ Ninh lúc đứng đắn mang khí chất thanh lãnh và cấm dục, đeo một chiếc kiếng mắt gọng vàng, trông rất có cảm giác nhã nhặn suy đồi.

Lê Tiệm Xuyên cắn điếu thuốc đứng ở bên cạnh, mắt hơi nheo lại, đường nhìn lượn vòng trên eo mông của Ninh Chuẩn.

Hắn tự nhận bản thân không có khả năng thưởng thức vẻ đẹp nam giới, nhưng khi thấy Ninh Chuẩn ăn mặc thế này đi ra, eo nhỏ chân dài, bàn tay trơn bóng, cần cổ thon thả __ Hắn chầm chậm rít một hơi thuốc, chiếc quần tây mới sắm có ảo giác bị bung chỉ.

Mua sắm xong xuôi, Lê Tiệm Xuyên gửi đồ về nhà, lại dẫn Ninh Chuẩn đến một tiệm ăn cũ ở trung tâm thành phố để ăn lẩu.

Ninh Chuẩn chọn món, hắn thì buồn chán lật xem quyển sổ thông điệp của tiệm ăn, bên trong viết đầy lời nhắn của thực khách.

Hắn lật vài trang, lúc nhìn thấy nét chữ quen thuộc liền cầm bút lên viết một hàng.

Ăn xong lẩu, trời đã sụp tối.

Ninh Chuẩn bị cay đến nỗi môi sưng tấy, mặt ửng đỏ ấm áp, xua tan vẻ xa cách trên người cậu.

Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn, không hiểu sao lại muốn bật cười, kéo cậu đi lang thang quanh con hẻm cũ cho tiêu cơm.

Lúc đi ngang qua tiệm kem, hắn mua cho Ninh Chuẩn một cây kem vị trà xanh để làm dịu cảm giác cay trong miệng.

Hắn nhìn Ninh Chuẩn ngậm kem đầy miệng, ánh sáng lác đác nhảy nhót trong đôi mắt đào hoa, suy nghĩ một chút rồi mở miệng hỏi: “Cậu lớn lên ở California à?”

“Cũng gần thế.”

Ninh Chuẩn nói, “Tôi lớn lên ở Phòng thí nghiệm.”

Lê Tiệm Xuyên nghe ra được Ninh Chuẩn không muốn nói nhiều hơn, vì thế cũng không định tra hỏi gì nữa.

Hắn nghĩ dưới tình huống hắn và Ninh Chuẩn giấu giếm đề phòng lẫn nhau như thế này, vậy mà vẫn có thể phát triển thành một mối quan hệ thân mật đến thế, cũng có thể nói là kỳ tích.

Hắn luôn có ảo giác Ninh Chuẩn biết hắn từ lâu.

Đèn đường và cành cây lẻ loi làm nền.

Bóng của hai người đi sóng vai bị kéo dài, góc quần mép áo quét qua bức tường gạch cũ màu xanh đen, người chạy bộ đêm mang theo tiếng nhạc sống động lướt qua bên người.

Ninh Chuẩn ăn xong kem, lạnh đến run nhẹ.

Lê Tiệm Xuyên dừng lại, đứng dưới bóng cây ôm lấy Ninh Chuẩn một lúc.

Ninh Chuẩn ghé sát tai anh, thì thầm: “Chúng ta không về nhà, bộ anh đang đợi ai đó hả?”

“Ừ.”

Lê Tiệm Xuyên vốn chẳng trông chờ có thể giấu giếm Ninh Chuẩn, ở trong mắt hắn, Ninh Chuẩn là một sự tồn tại thông minh hơn ma quỷ. Hơn nữa, hắn không lừa Ninh Chuẩn là bởi vì hắn muốn Ninh Chuẩn để ý giúp hắn xem xung quanh hắn có vấn đề gì hay không.

“Tiệm lẩu đó là chốt liên lạc của tôi.”

Lê Tiệm Xuyên nói, “Internet bây giờ không còn cái gọi là riêng tư nữa, tôi nghi ngờ có người đang theo dõi bộ phận thông tin của Xử Lý, giống như trước đây cậu có thể nghe trộm vậy, thế nên cách liên lạc cũ sẽ đáng tin cậy hơn.”

Ninh Chuẩn ngước mắt lên: “Anh để lại ám hiệu trên quyển thông điệp à?”

“Ừ.” Hắn buông Ninh Chuẩn ra, “Qua một giao lộ nữa là đến, cậu đợi ở đây hay là cùng đi với tôi?” Suy nghĩ một chút, hắn nói thêm, “Không ai biết cậu là ai, cậu chỉ là một người bạn tốt của tôi.”

Ninh Chuẩn vẫn lắc đầu từ chối: “Tôi sẽ đến cửa hàng tiện lợi uống tí nước nóng.”

Thả bộ nãy giờ, Ninh Chuẩn đã thấy mệt.

Lê Tiệm Xuyên mua cho Ninh Chuẩn một chút đồ ăn, đun nóng thức uống, lại ngồi với cậu một lúc, đến lúc gần đến giờ hẹn, mới đứng dậy rời khỏi cửa hàng tiện lợi.

Băng qua một giao lộ không lớn, Lê Tiệm Xuyên rẽ vào một con hẻm, vòng quanh tới lui một lúc mới đi đến một cây đa lớn.

Đã hơn chín giờ tối, đèn đường gần đó đã bị hỏng, xung quanh tối đen như mực.

Có một người đàn ông cao gầy đứng ở sau thân cây, thấy Lê Tiệm Xuyên đến thì ngẩng mặt lên.

Lê Tiệm Xuyên khẽ nói: “Trưởng ban Phong.”

Người đàn ông được gọi là trưởng ban Phong khoảng chừng bốn mươi tuổi, trông rất bình thường, đeo một cặp kính gọng đen, thoạt nhìn như một con mọt sách, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy đôi mắt dưới cặp kính vô cùng lạnh lùng, đầy cảm giác áp bức, giống như có thể nhìn thấu lòng người.

Phong Túc Thu mở cửa xe, hai người một trước một sau ngồi vào.

“Nội bộ gặp chuyện.”

Bên trong xe không bật đèn, Phong Túc Thu nói thẳng vào điểm chính bằng chất giọng rất bình thường.

Lê Tiệm Xuyên hơi sững người, những nghi ngờ mới nãy được tháo gỡ một chút.

Theo lý, hắn rời khỏi tiệm lẩu chưa đầy ba tiếng, chốt liên lạc tuy làm việc rất nhanh, nhưng dù hắn có muốn gặp người lãnh đạo trực tiếp ngay tối nay thì cũng không thể nhanh vậy được. Tuy nhiên, tình hình hiện nay không giống như lúc trước, nội bộ xảy ra chuyện, các phương thức liên lạc khác bị nghi vấn, vì thế phương tiện liên lạc cuối cùng tương đối nguyên thủy này đã được đặc biệt chú ý.

Hơn nữa, đây là chốt liên lạc được bảo đảm nhất trong trường hợp khẩn cấp.

“Anh đợi tin cậu mãi, vừa nhìn thấy là lái xe tới ngay.”

Phong Túc Thu nói, vẻ mặt của gã rất khó coi, quầng thâm dưới mắt rất đậm, “Cậu liên lạc viên Hàn Lâm của cậu chết rồi, gần đây cậu nên cẩn thận một chút.”

Nghe tin về cái chết của Hàn Lâm, lòng của Lê Tiệm Xuyên chùng xuống, thấy hơi ngột ngạt.

Nhưng ngần ấy năm trôi qua, hắn đã đưa tiễn rất nhiều người, cảm giác ngột ngạt này cũng chỉ xuất hiện trong chớp mắt.

Hắn ừ một tiếng, vừa đề phòng bên ngoài xe, vừa như tán gẫu với bạn bè, tựa lưng vào ghế sau, khẽ nói: “Tôi lấy được chìa khóa vào trò chơi hộp ma rồi, có cần tôi đến Sở nghiên cứu không?”

“Không phải lúc này.”

Phong Túc Thu nhìn thẳng về phía trước, “Nói không chừng Sở nghiên cứu cũng đã bị thâm nhập, tuần trước đã chết ba chuyên gia. Cậu lấy chìa khóa từ trong tay Ninh Chuẩn sao?”

Lê Tiệm Xuyên gật đầu: “Chìa khóa đang ở trong tay tôi, tôi trốn ra được, GOD có thể sẽ phát lệnh truy nã tôi đấy.”

“Bên kia anh sẽ nghĩ cách ngăn cản.”

Phong Túc Thu cầm lấy một túi hồ sơ từ trên ghế phó lái, đưa cho Lê Tiệm Xuyên: “Xem cái này đi. Hiện giờ cậu lấy được chìa khóa, coi như đã hoàn thành giai đoạn thứ nhất của nhiệm vụ, mấy hôm nay gắt gao quá nên anh không tiện hỏi nhiều, cậu sắp xếp một phần tài liệu rồi đưa đến chỗ cũ đi. Bên trong túi hồ sơ này là tin tình báo mới nhất về Pandora.”

Lê Tiệm Xuyên rút vài tờ ra xem.

Phong Túc Thu nói: “Một vài chuyên gia cho rằng Pandora là sản phẩm của nền văn minh bí ẩn, phía trên lấy được tin tức có một tổ chức đã tìm kiếm hài cốt của nền văn minh bí ẩn này vào hơn một thập kỷ trước, đồng thời tuyên bố nền văn minh bí ẩn này có liên quan đến các di tích văn hóa nổi tiếng trên thế giới…”

Lê Tiệm Xuyên đúng lúc nhìn thấy một tấm ảnh, mày hơi nhướn lên: “Kim tự tháp Ai Cập?”

Phong Túc Thu gật đầu, quăng cho Lê Tiệm Xuyên một tấm thẻ không tên: “Cậu tự đặt vé máy bay đi, tốt nhất là tóm được cái bọn đang bám đuôi. Nếu thật sự không tóm được… thì cũng phải xem thử Pandora rốt cuộc là cái gì.”

Nền văn minh này vượt quá sự hiểu biết về nền khoa học hiện có của loài người, lại gây hại cho con người nên luôn bị mọi quốc gia kiêng kỵ.

Lê Tiệm Xuyên chụp lấy thẻ, nhanh chóng lật xem toàn bộ nội dung trong túi hồ sơ, sau khi đảm bảo tất cả thông tin đã được ghi nhớ trong đầu, hắn mới qua quýt gật đầu chào Phong Túc Thu, mở cửa xe rời đi.

Dáng người cao đẹp bước ra khỏi bóng tối, rảo bước vào trong ánh sáng mờ ảo.

Lê Tiệm Xuyên bước đi thong thả, không khác gì một nhân viên văn phòng đang trở về nhà sau giờ tan sở, hắn đi vòng quanh, trở lại cửa hàng tiện lợi.

Xa xa, hắn nhìn thấy Ninh Chuẩn đang ngồi trên một chiếc ghế cao, dựa vào cái bàn ở gần cửa sổ, thờ ơ nhìn ngắm cảnh đường phố bên ngoài.

Lúc bóng dáng của hắn xuất hiện, đôi mắt nhuốm chút màu lo âu kia bừng sáng, nhấc lên một vòng cung tuyệt đẹp.

Những suy nghĩ gây phiền não đầy đầu đã bị đôi mắt này cuốn sạch.

Lê Tiệm Xuyên mím môi cười, vẫy tay với Ninh Chuẩn.

Ninh Chuẩn nhanh chóng đẩy cửa đi ra.

Lê Tiệm Xuyên kéo người vào lòng, đứng đón xe ở ven đường, ôm eo Ninh Chuẩn nói: “Nhà trẻ tan học rồi, chú đưa bạn nhỏ về nhà được không?”

“Được ạ.”

Ninh Chuẩn thở ra một làn hơi trắng mỏng, khóe môi cong lên, thì thầm: “Nhưng mà chú ơi, Chuẩn Chuẩn đi bộ nãy giờ nên đau lưng quá nè, chân cũng mỏi nữa, ngồi chờ chú đến ê mông luôn… Về tới nhà, chú có thể xoa lưng, bóp chân, hun hun mông Chuẩn Chuẩn được không?”

Giọng nói khàn khàn mang theo hơi lạnh và chút mềm mỏng cố tình, thổi đến tai người tê dại.

Lê Tiệm Xuyên không thể không nhớ đến đôi chân thon thả, vòng eo mềm dẻo, và cặp mông vểnh trơn mềm của Ninh Chuẩn __ Hơn thế nữa, hắn còn nhớ rõ cảm giác khi chạm vào chúng nó, bàn tay ấn lên làn da trắng mịn, tựa như bị hút vào, sướng đến mức không nỡ buông tay.

Kéo cổ áo, Lê Tiệm Xuyên đột nhiên thấy hơi nóng.

Ninh Chuẩn cứ liên tục đổ dầu vào lửa.

“Tôi mua rồi nè.”

Cậu lấy ra một xấp bao đủ màu sắc từ trong túi.

Lê Tiệm Xuyên đè xuống kích động muốn cắn chết Ninh Chuẩn, túm tay cậu nhét cái xấp đó vào lại trong túi, hung dữ dùng chóp mũi của mình chọt chóp mũi Ninh Chuẩn.

Xúc cảm lành lạnh chạm nhau, giọng nói của hắn trầm lạnh khàn khàn: “Tôi xoa bóp bằng tay… chứ không phải bằng gậy, đàng hoàng chút cho tôi.”

Vừa nói xong, chiếc taxi không người lái chạy đến.

Lê Tiệm Xuyên nhét Ninh Chuẩn vào xe, đè giữ Ninh Chuẩn để đề phòng cậu lại lên cơn hứng, hai người mới có thể về đến căn hộ trước mười hai giờ.

Ninh Chuẩn không hề đùa khi nói cả người đau nhức.

Cậu không thường xuyên tập thể dục, đi hơn hai bước đã bắt đầu thở phì phò, cộng thêm còn chưa lấy lại sức sau khi bay, hôm nay lại đi dạo phố, vòng tới vòng lui nên người có hơi khó chịu, chẳng qua cậu không biểu hiện khoa trương như thế.

Để giảm bớt cơn đau, cậu ngâm mình trong bồn tắm mát-xa của Lê Tiệm Xuyên một lúc lâu.

Lúc ngâm người xong đi ra sấy tóc, lại thấy Lê Tiệm Xuyên cầm theo một chai tinh dầu đi tới.

Chai tinh dầu áp lên mặt, lành lạnh mát rượi.

Lê Tiệm Xuyên ngậm điếu thuốc, lời ít ý nhiều: “Cởi.”

Hết chương 41

Bình Luận (0)
Comment