Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)

Chương 56

Chương 56: Săn đêm ở trường học E15.


Lê Tiệm Xuyên nghe số 5 nói xong, trầm ngâm trong giây lát, rồi khom người đưa tay tới.


Số 5 tức khắc nắm lấy tay Lê Tiệm Xuyên.


Số 5 cảm nhận được một sức lực cực mạnh không giống con người truyền lên cánh tay mình, kéo cả người mình bay lên cao.


Sau một cơn choáng váng xoay tròn bay vút, số 5 về đích té xuống đất, bụi bặm tích đầy lá phổi.


Đôi chân dính đầy máu và đất xẹt qua tầm mắt của số 5.


Số 5 phát hiện đôi chân kia không hề dừng lại chút nào, sắc màu thâm trầm và kinh ngạc lướt qua đáy mắt số 5.


Số 5 bò dậy từ dưới đất, nhìn thấy số 8 máu me khắp người ở bên cạnh.


"Tao sẽ không giết bọn mày."


Lê Tiệm Xuyên quay đầu liếc nhìn.


Hắn đang cố kéo cái ghế thứ hai ra từ đống phế liệu, song Ninh Chuẩn đã đứng dậy đưa cái ghế mình đang ngồi cho hắn, sau đó tỉnh bơ đặt mông ngồi lên tấm lót thịt nóng hổi tươi ngon.


"Tôi cũng thế." 


Ninh Chuẩn thoải mái dựa vào, nâng mắt mỉm cười.


Thế nhưng, không có ai dám nhìn thẳng vào đôi mắt đó.


Số 8 cố gắng mở to mắt, nhưng không lên tiếng.


Số 5 lại gật đầu, nghiêm túc nói: "Với năng lực của hai người mà nói, hợp lực giết chết tôi và số 8, không để chúng tôi lợi dụng thời gian trước khi bản thân chết để chọn qua màn là chuyện rất dễ dàng. Tôi tin lời hai người. Nhưng tôi muốn biết, đáp án... hai người đã tìm ra chưa?"


Ninh Chuẩn thẳng thắn nói: "Đã tìm được, nhưng chưa thể trả lời. Có một vấn đề cần được giải quyết, vả lại sẽ được giải quyết sớm thôi."


Ninh Chuẩn vui vẻ bật cười: "Mặt khác, vẫn phải cám ơn số 3 đã chết, gã đã cho tôi biết quyền hạn của Phó hiệu trưởng là gì, điều này đã để tôi dễ dàng xác định một chuyện cuối cùng. Nhưng trước đó, bọn tôi sẵn lòng ở lại đây đợi mặt trời mọc."


Số 5 nhíu mày đầy ngạc nhiên, lau mặt, bình tĩnh nói: "Tôi biết tôi thiếu một vài điểm quan trọng nên không thể nào tự mình tìm được đáp án hoàn chỉnh. Sau khi nhìn thấy hai người, tôi biết chúng nó đã nằm trong tay hai người, mà tôi cũng không cướp được chúng nó từ tay hai người. Thế nhưng, tôi cám ơn hai người vì đã đồng ý để tôi sống cho đến lúc nghe được đáp án."


Trong lòng Lê Tiệm Xuyên xuất hiện chút cảm giác quái dị.


Hắn nheo mắt nhìn chằm chằm vào biểu cảm của số 5, đột nhiên hiểu ra chút quái dị quen thuộc này đến từ đâu, vì vậy bùi ngùi nói: "Tổ chức của bọn mày đúng là một đám khùng điên."


Ninh Chuẩn khó hiểu ngẩng đầu.


Lê Tiệm Xuyên nhìn Ninh Chuẩn, lần đầu tiên phát hiện hóa ra trên thế giới này vẫn còn có chuyện mà tiến sĩ Ninh gần như có trí tuệ và tài năng toàn diện không biết.


Số 5 lại không hề bất ngờ trước câu nói của Lê Tiệm Xuyên, chỉ điềm đạm cười: "Chúng tôi vững tin rằng mọi thứ trên thế giới này đều có câu trả lời chân thật và bằng chứng chân lý. Chúng tôi tin, cũng như sẽ thực hiện được bằng mọi cách, vì thế không tiếc hết thảy. Trong mắt của hầu hết mọi người, chúng tôi có lẽ đúng là một lũ điên."


Lê Tiệm Xuyên đã chán chê với kiểu lập luận này.


Nếu như đám người này không từng cố gắng thấm nhuần những ý tưởng tẩy não của bọn họ vào thế giới nhiều lần, hơn nữa thường xuyên đi lại trên bờ vực nguy hiểm thì có lẽ Lê Tiệm Xuyên đã tin vào những lập luận trái đạo lý của bọn họ.


"Thế trò chơi hộp ma cũng là một khía cạnh trong việc thực hiện chân lý của bọn mày à?"


Lê Tiệm Xuyên dùng lối tư duy của kẻ điên để lý giải, nhướng mày nói.


"Đúng vậy." 


Số 5 gật đầu, "Chúng tôi chưa bao giờ từ bỏ việc điều tra và nghiên cứu kể từ khi chúng tôi biết đến mối đe dọa chưa rõ này. Chúng tôi tin rằng sự thật của Pandora được giấu trong những chiếc hộp ma nhìn như vô tận kia, đáp án ẩn giấu trong lớp này đến lớp khác."


Nói từ phương diện khác, Lê Tiệm Xuyên và đám người điên này có cùng mục tiêu.


Nhưng hắn không tin đám người đó.


Hắn suy nghĩ một chút, hỏi: "Vụ đuổi giết ở California có bọn mày không?"


Số 5 nâng mắt, thành khẩn nói: "Chúng tôi phản đối vũ lực."


Lê Tiệm Xuyên nhướng mày không tỏ rõ ý kiến, nhưng không hỏi gì nữa.


Ninh Chuẩn cũng không lên tiếng hỏi, có lẽ nên nói cậu đã có được đáp án mà cậu mong muốn từ những câu hỏi của Lê Tiệm Xuyên.


Cậu lẳng lặng ôm cổ Lê Tiệm Xuyên, vừa nhàn hạ vừa lười nhác nhìn ra xa.


Chẳng biết đã qua bao lâu.


Một tia sáng xé rách chân trời.


Trong nháy mắt, mặt trời đỏ ló ra khỏi tầng mây.


Sắc đỏ và sắc vàng óng ánh hòa quyện vào nhau tạo thành một vùng rực rỡ không thể diễn tả mới chào đời, phá vỡ đất trời, rắc ánh sáng lên nhân gian.


"Những người yêu nhau cùng ngắm mặt trời mọc thì phải hôn môi."


Ninh Chuẩn khẽ nói. Edit by Lam Thương


Lê Tiệm Xuyên nhìn cậu, giơ tay nhấc chiếc cằm trắng nõn của Ninh Chuẩn lên, nhìn vào đôi mắt đào hoa kia, vẻ mặt hắn lạnh nhạt, nhưng động tác rất dịu dàng.


Hắn nghiêng đầu ngậm lấy hai bờ môi mỏng, cùng chủ nhân của đôi mắt này nghênh đón một nụ hôn mang theo chút gỉ sắt.


Trời đã sáng, cũng tuyên bố hoạt động săn bắn ngày hôm nay bị phá hủy hoàn toàn.


Đầu sỏ số 3 đã chết.


Số 8 sắp chết được trò chơi chữa trị trong ánh bình minh, nhưng không có vết thương nào trí mạng. Số 5 giao ra tất cả manh mối, đặt mình vào vị trí người xem.


Thế nhưng, phản ứng dây chuyền không dừng ở đó.


Vào sáng ngày hôm sau, Lê Tiệm Xuyên lấy được tin tức Lương Quan tử vong.


Đây đã là ngày thứ tư của màn chơi. Lương Quan dùng hết mánh khóe nhưng vẫn không lừa được Chu Mộ Sinh, giống như đồng bọn trước đây của mình, Lương Quan đã đạt đến kết cục nhất định phải chết.


Xế chiều hôm đó.


Sau khi hết giờ nghỉ trưa, chỉ còn chừng một trăm giáo viên và học sinh dựa theo quỹ đạo trước đó, đúng giờ đi tới sân bãi phía Đông.


Lần này, Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn không cần đề phòng bị người chơi khác nhìn ra thân phận mà chỉ phải lưu ý phản ứng của đám người bên cạnh, do đó nhẹ nhõm hơn rất nhiều.


Bọn hắn cũng hòa mình vào đám học sinh giáo viên này, xếp hàng trong tiếng trò chuyện phấn khích.


Ánh nắng chiều ấm áp và rực rỡ, mùi cỏ xanh thơm mát lan tỏa, còn có bầu trời xanh ngắt mênh mông vô tận.


Từng tốp học sinh vừa len lén cười nói vừa xếp hàng, các giáo viên hàn huyên đứng ở cuối đội ngũ, khung cảnh náo nhiệt nhưng rất ngay ngắn trật tự.


Tất cả dường như không khác gì ngày trước.


Tuy nhiên, Lê Tiệm Xuyên lại phát hiện khúc quân hành sục sôi lòng người theo sau tiếng chuông nghỉ trưa đã biến mất.


Loa phóng thanh rất yên tĩnh.


Đội ngũ đã được thành hình trong sân bãi, hơn một trăm người đứng ngay ngắn trước bục chủ trì, tiếng trò chuyện vui cười dần dần biến mất, yên lặng chờ đợi cái gì đó.


Dựa theo những ngày trước, khúc quân hành trong loa sẽ bị gián đoạn, sau đó một giọng nói khàn khàn già nua sẽ vang lên, thông báo nội dung và nội quy hoạt động tập thể.


Thế mà không có âm thanh nào cả.


Loa phóng thanh như bị hỏng, lặng im treo ở trên bục chủ trì, lạnh lùng nhìn chòng chọc nhóm người trong sân bãi, không có bất kỳ tiếng động nào.


Một sự tĩnh lặng bứt rứt đang không ngừng lan tràn.


Dưới ánh mặt trời, hình như có cái gì đó bắt đầu lên men.


Lê Tiệm Xuyên lặng lẽ lùi về sau, cầm lấy cổ tay Ninh Chuẩn đang đứng ở sau lưng mình.


Dự cảm bất thường trong lòng hắn càng lúc càng nhiều, khiến hắn cảm thấy rất sốt ruột và rất nguy hiểm.


Các giáo viên, học sinh trong sân bãi cũng bắt đầu thấp thỏm.


Không một ai lên tiếng nhưng đều đang lo lắng trao đổi ánh mắt, tay siết chặt, thỉnh thoảng liếc nhìn loa phóng thanh kia.


Thầy chủ nhiệm giữ trật tự ở phía trước hình như cũng có hơi căng thẳng.


Thầy ta đè ép nghi ngờ và nôn nóng giữa hai hàng chân mày, liếc nhìn loa phóng thanh trên đầu, rồi siết chặt tay quay về hướng mọi người, há miệng định nói gì đó. Nhưng ngay khi thầy ta vừa hé môi, chiếc loa phóng thanh yên lặng như không tồn tại đột nhiên phát ra tiếng xẹt xẹt.


Vẻ mặt của tất cả mọi người đờ ra.


Cánh tay giơ lên của thầy chủ nhiệm đứng im ở giữa không trung, như một chú hề vui nhộn.


Bọn họ đồng loạt nhìn về phía loa phóng thanh.


Sau tiếng xẹt xẹt lộn xộn, loa phóng thanh không phụ sự mong đợi của mọi người mà phát ra âm thanh __ nhưng đó không phải là giọng của hiệu trưởng, mà là một bài hát với giai điệu nhẹ nhàng và chậm rãi.


Giai điệu của bài hát này không quá phức tạp, cũng không có lời.


Chỉ là tiếng ngâm nga êm dịu vô nghĩa, thế mà lại như một dòng nước nhỏ ấm áp, âm thầm rót vào màng tai, đi vào trong lòng, mang theo một cảm giác tuyệt vời kỳ lạ, làm người ta say đắm, mê mẩn.


"Khúc hát ru."


Ninh Chuẩn nói bên tai Lê Tiệm Xuyên.


Đương nhiên, đó không phải là khúc hát ru bình thường.


Lê Tiệm Xuyên cắn lưỡi, bứt ra khỏi làn điệu say mê. Việc này cũng chẳng khó gì đối với người từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp là hắn.


Tuy nhiên, đối với những học sinh và giáo viên kia thì rõ ràng là rất khó.


Vẻ mặt lo lắng và cứng đờ của những người trên sân bãi dần dần biến mất.


Thay vào đó là vẻ vui sướng, hớn hở, phấn khích từ tận đáy lòng của bọn họ, ngoài ra còn có một sự run rẩy và thôi thúc.


Lê Tiệm Xuyên để ý đôi mắt của bọn họ rất có hồn, tinh thần minh mẫn, thay vì nói bị thôi miên, chẳng bằng nói là bị cảm hóa.


Trong giai điệu chậm rãi êm dịu này, những học sinh kia từ từ mở to đôi mắt đen kịt, ánh mắt sáng ngời nhìn về một hướng.


Sau đó, bọn họ tay cầm tay, bất ngờ chạy ù về hướng kia.


Toàn bộ người trong sân bãi chạy điên cuồng.


Lê Tiệm Xuyên ù ù cạc cạc, chỉ có thể kéo theo Ninh Chuẩn chạy ở sau cùng.


Bởi vì bọn hắn rơi lại phía sau nên khi vừa quẹo vào một góc tòa nhà giảng dạy, nhìn thấy tòa nhà ký túc xá ở phía trước, đột nhiên có lửa phừng lên bao phủ toàn bộ ký túc xá.


"Ồ ồ ồ __!"


"Cháy rồi! Cháy rồi!" Edit by Lam Thương


"Đừng để bọn họ chạy, đốt chết bọn họ đi! Đốt chết bọn họ... Có người nhảy xuống kìa, giết, giết, giết!"


Ngọn lửa tàn sát cuồng say.


Đám học sinh nắm tay tạo thành một vòng tròn bao quanh ký túc xá, vui vẻ ngẩng đầu reo hò.


Bọn họ hưng phấn chạy vòng quanh, ánh lửa rọi lên từng gương mặt tươi vui, âm lãnh không thể diễn tả được.


Lê Tiệm Xuyên kéo Ninh Chuẩn trốn ở sau một thân cây, trông ra cơn hỏa hoạn ở phía xa.


Bên trong ký túc xá bị lửa bao vây vẫn còn có người.


Từ những khuôn mặt sợ hãi đó, Lê Tiệm Xuyên phát hiện những người đang ở trong ký túc xá chính là những người đầu tiên chạy ra khỏi sân bãi. Họ cũng là nhóm người đầu tiên chạy vào ký túc xá, nhưng không ngờ rằng những người đến sau lại đóng kín cánh cửa ở sau lưng họ.


Tiếp đó, hỏa hoạn không biết đến từ đầu dấy lên hừng hực.


Đối mặt với cái chết, những học sinh chìm đắm trong bài hát cuối cùng cũng tỉnh lại, bọn họ khóc la tuyệt vọng trong ký túc xá, đập cửa ầm ầm.


Cánh cửa phát ra tiếng chấn động nặng nề, nhưng không nhúc nhích tí nào.


Một vài người trong số họ chạy lên lầu, đập bể cửa sổ, thử nhảy lầu chạy trốn.


Thế nhưng, vào lúc những dũng sĩ này gắng chịu đau đớn rơi xuống đất, vẫn còn chưa kịp đứng dậy thì đã bị vô số tiếng reo hò cuồng nhiệt và bàn chân giẫm đạp.


Những bàn chân này đạp bọn họ bể đầu chảy máu.


Biến bọn họ thành một vũng bùn nhão.


Những người ở tầng trệt nhìn thấy tình cảnh bi thảm ở bên ngoài.


Nhưng bọn họ không có lựa chọn thứ ba.


Hoặc là nhảy lầu chạy trốn và bị giết chết, hoặc là kêu khóc trong ánh lửa tuyệt vọng và bị thiêu sống.


Tiếng mắng chửi ầm ĩ, tiếng gào thét căm phẫn, tiếng khóc than tuyệt vọng.


Vô số âm thanh tràn ngập oán hận phát ra từ ngọn lửa.


Nhưng còn chưa kịp truyền đi xa, đã bị tiếng reo hò đầy phấn kích bên ngoài lấn át.


Nhóm học sinh tay nắm tay vây quanh tòa nhà bị lửa đốt trụi đen, vui vẻ cười đùa, giẫm lên thi thể và mặt đất khô cằn.


Bọn họ tàn nhẫn và vui sướng.


Giống như một cảnh phim hoang đường và cay nghiệt.


Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn đứng ở đằng xa, chẳng biết từ lúc nào, tiếng ngân nga êm tai đã trở nên giống như tiếng gào khóc bên trong ký túc xá.


Oán hận và tuyệt vọng.


Lê Tiệm Xuyên thả lỏng hàm răng, mùi máu tanh nồng lan ra giữa kẽ răng của hắn.


Hắn cúi đầu, không biết từ đâu móc ra một điếu thuốc, đốt lên, hút một hơi để giảm bớt mùi tanh trong miệng, thấp giọng nói: "Ngày thứ năm sắp đến."


Ninh Chuẩn gật đầu.


Trong mắt Ninh Chuẩn phản chiếu hoa sen lửa rực rỡ, thản nhiên nói: "Hiện tượng bài xích là chỉ sự gạt bỏ kháng thể của các sinh vật đối với các vật chất khác với mình. Con người là quần thể sinh vật không thể khoan nhượng cho sự tồn tại khác loài nhất, nhưng bọn họ lại thường rêu rao cái nguyên tắc 'Lấy cái chung để hạn chế cái riêng'. Vì thế trong xã hội loài người, hiện tượng này phức tạp và mập mờ hơn nhiều."


"Và một khi có người cố gắng đơn giản hóa sự phức tạp này, trực tiếp vén lên tấm màn mập mờ đó __"


Cậu nghiêng đầu mỉm cười: "Vậy thì mọi bông tuyết đều sẽ có tội."


Lê Tiệm Xuyên không nói gì.


Hắn nhìn thấy số 5 và số 8 đang đứng ở hai chỗ cách đó không xa.


Nhưng ba bên cũng không chào hỏi qua lại.


Cả bọn không ai bảo ai nhìn chằm chằm vào cơn hỏa hoạn trước mặt, và vở kịch ngớ ngẩn này.


Mãi đến khi màn sân khấu hạ xuống, tiếng nhạc dừng lại, tất cả học sinh vui vẻ kéo nhau quay về sân bãi.


Thầy giáo Vương Mẫn đã chờ sẵn ở bục chủ trì.


Ông ta điềm đạm nhìn mọi người đi vào sân bãi, cười nói: "Lên đây nào, trò Trương Mộng Siêu, trò đã giành chiến thắng hoạt động ngày hôm nay. Đây là phần thưởng dành cho trò!"


Ông ta giơ cái hộp màu đen kia lên.


Người được ông ta gọi tên là một cậu nam sinh nhỏ con và thanh tú, trên mặt nở nụ cười ngại ngùng.

Người cậu ta vẫn còn dính đầy máu bắn ra từ người của những thi thể nọ.


Song cậu ta có vẻ không quan tâm, ung dung bước lên bục, nhận lấy cái hộp màu đen từ trong tay Vương Mẫn, xấu hổ mỉm cười nói: "Thầy Vương, em có thể mở quà ra xem không?"


Nụ cười trên mặt Vương Mẫn hình như méo mó trong giây lát.


Nhưng ông ta vẫn hiền hòa nói: "Được chứ."


Nghe ông ta nói thế, Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn liếc nhìn nhau, bước chân chậm lại.


Lê Tiệm Xuyên trộm chuyển đường nhìn về phía bục chủ trì, quan sát phản ứng của Trương Mộng Siêu.


Trương Mộng Siêu không hề do dự, sau khi có được đáp án chắc chắn, cậu ta nhanh chóng mở hộp như một đứa bé háo hức mở quà, liếc nhìn vào bên trong.


Ninh Chuẩn từng đánh giá Trương Mộng Siêu là một thiên tài IQ cao, mặc dù cậu ta kiểm soát cảm xúc khá đúng lúc nhưng trong khoảnh khắc đó, Lê Tiệm Xuyên vẫn nhìn thấy một vết nứt trong biểu cảm của cậu ta.


Thứ rỉ ra từ trong vết nứt đó là một sự chán nản tuyệt vọng.


Xem ra cậu ta biết rằng mình không thể thoát khỏi kết cục tử vong.


Bởi vì tuy hoạt động chiều ngày hôm nay không có bất kỳ nội quy gì, thậm chí không hề thông báo nội dung, thế mà người được tuyên bố chiến thắng lại là cậu ta.


Cậu ta chắc chắn là người được chọn.


Hoạt động buổi chiều cứ thế kết thúc.


Trương Mộng Siêu ôm hộp đen của mình, và cùng tất cả học sinh đi vào căn-tin.


Sau đó, cậu ta vô cùng bình tĩnh quay về ký túc xá.


Tám giờ tối sắp đến, Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn không có biện pháp tiếp tục theo dõi, đành phải trở về chỗ ở của mỗi người, đợi bữa tối đến.


Tất nhiên chẳng có gì mới mẻ trong bữa cơm tối nay.


Trên bàn ăn chỉ còn lại bốn người chơi đã biết mặt nhau, vả lại còn tỏ rõ lập trường của bản thân.


NPC Vương Mẫn cũng không giống như ngày hôm qua.


Nói chính xác là ông ta không có bất cứ cảm xúc gì, ngay cả nụ cười thân thiện trước đó cũng đã biến mất.


Ông ta vô cảm ngồi xuống dùng bữa, dùng xong rồi rời đi, không hề nói một chữ với người chơi.


Ấy mà sau bữa tối.


Ninh Chuẩn từ đầu đến cuối không nói một lời lại chợt lên tiếng: "Đêm nay, tôi sẽ tìm hộp ma và tiến hành giải đố."


Số 5 ngẩng phắt đầu.


Ninh Chuẩn như thể không nhận thấy bầu không khí trên bàn ăn thoắt cái đã thay đổi, vẫn nhẹ nhàng và thanh lịch nói: "Hi vọng hai người duy trì tỉnh táo và có một giấc mơ đẹp."


"Chúc ngủ ngon."


Bữa tối kết thúc.


Chín giờ.


Lê Tiệm Xuyên trở lại chiếc giường trong phòng ngủ, nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng âm thầm tính giờ.


Nhưng chẳng mấy chốc, không rõ là do cuối cùng cũng được thả lỏng sau vài ngày căng thẳng liên tục, hay là do cơ thể của hắn ở nơi này không mạnh mẽ như ở hiện thực __ Lần này, giấc ngủ chập chờn đã vô thức biến thành giấc ngủ dài thật sự.


Có tiếng ngáy khe khẽ vang lên sau rèm chắn sáng.


Trong bóng tối mù mịt.


Cửa phòng ngủ từ từ mở ra.


Hết chương 56

Bình Luận (0)
Comment