Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)

Chương 57

Chương 57: Săn đêm ở trường học E16.


Tiếng ma sát sột soạt trên mặt đất.


Giống như những con rắn độc đang mai phục, những âm thanh rợn người này phát ra từ một tòa nhà, va chạm với màn sương đêm lạnh lẽo, từ từ xuất hiện trên con đường xi măng trắng xám, hòa vào thành một rồi di chuyển đến cùng một hướng.


Con đường đã được nắng mai rửa sạch lại xuất hiện từng vết máu kéo dài.


Từng cơ thể đang ngủ say, da thịt bị nền xi măng và đất cát mài đến rướm máu lộ cả xương trắng bị đám thợ săn bắt được, xách kéo tới lãnh địa của bọn họ để hưởng dụng.


"Két." 


Trên sân bãi phía Đông, đèn của phòng hoạt động gần lối vào sáng lên.


Cửa theo tiếng mở ra.


Cơ thể của đám mồi ngủ mê man như đống hàng thủ công mỹ nghệ bỏ đi, bị vứt đại trên bậc thang ở trước cửa, lung tung trưng bày ra đó.


Bọn họ không biết mình sẽ phải đối mặt với những gì, có nhiều người còn đang nhép miệng, nói mớ, ngáy khò khò.


Có một chiếc áo blouse trắng trống rỗng xuất hiện bên trong cửa.


Ống tay áo của nó nhấc lên, lơ lửng giữa không trung, như thể có một bàn tay vươn ra từ cửa tay áo, trong tay còn cầm một cây kéo.


"97, 98, 99 ..."


Trong cơn gió đêm lạnh cắt da cắt thịt, có một chất giọng mềm mỏng gần như không thể nghe thấy đang đếm số lượng học sinh và giáo viên hoặc đứng, hoặc nằm ở cửa phòng.


"... Một trăm linh ba."


Giọng nói đó dừng lại. 

Ở lối vào sân bãi phía Đông, ba học sinh sau cùng kéo theo một con mồi mê man đi tới đã kết thúc giọng đếm này.


Sau khi đôi chân nhuốm máu cuối cùng được kéo qua vạch phân cách, cánh cửa lưới sắt hướng ra ngoài của sân bãi lặng lẽ khép lại, đóng kín.


"Một người cũng không thiếu."


Giọng nói đó nói với ngữ điệu khẳng định.


Cùng lúc đó, một âm thanh vù vù quái lạ bùng nổ trên không trung, rất nhỏ, tai người gần như không bắt được.


Theo âm thanh kỳ lạ này, đám thợ săn với vẻ mặt tái nhợt, mỉm cười quỷ dị, minh mẫn tươi vui đang đứng đợi chia mồi ở trước phòng hoạt động đột nhiên ngã rạp xuống như rơm rạ được thu gặt.


Cơ thể trắng bệch giang rộng.


Chỉ chốc lát sau, tiếng ngáy ở cửa phòng thủ công lớn hơn một chút.


Đám thợ săn này đã rơi vào giấc ngủ triền miên giống như con mồi.


Áo blouse trắng bay ra, lướt qua hơn một trăm cơ thể đang ngủ ở trước cửa, giống như một bác sĩ bình tĩnh đi đến bên bàn mổ, không ngần ngại bước qua từng thi thể, đi thẳng đến mục tiêu của mình.


Tiếng gió thổi cạo róc bóng đêm đến từ chỗ sâu thẳm trong sân bãi.


Xung quanh toàn là bóng tối dày đặc sôi sục, dường như có vô số cành cây gân lá kinh khủng tràn ra, duỗi nanh vuốt ra thăm dò từ trong bóng tối.


Chiếc áo blouse nhuốm máu là điểm sáng duy nhất trong màn đêm.


Nó cô độc bận bịu giữa đống cơ thể.


Bên cạnh cây kéo lơ lửng ở cửa tay áo, có một cây kim cực nhỏ đang đong đưa theo tay áo, thoăn thoắt lưới qua cơ thể của từng học sinh, giống như đang khâu vá một con búp bê giẻ rách vậy.


Nhưng cây kim không hề được xỏ chỉ, động tác của áo blouse cũng rất dứt khoát và cẩu thả.


Chờ đến khi một lần may được hoàn thành, cây kéo được cầm lên, rạch đứt động mạch chủ của một học sinh, để cho máu trong cơ thể đầy sức sống này chảy ra ào ào như một dòng suối nhỏ.


Hết thảy đều rất yên ắng.


Như thể trong sự tĩnh lặng như cái chết này chỉ có tiếng máu chảy chầm chậm.


Tiếng ngáy cũng nhỏ dần đi.


Từ sau đến trước, áo blouse bay qua hết cơ thể này đến cơ thể khác, mãi đến khi giọng nói kia vang lên một lần nữa: "Tìm được mày rồi."


Giọng nói ôn hòa mang theo chút mừng rỡ nhẹ nhõm.


Áo blouse chợt dừng lại, cúi người xuống.


Nó đặt kéo và kim may xuống, hai ống tay áo rỗng vươn tới, một trái một phải quấn lấy hai học sinh đang đè lên Trương Mộng Siêu, từ từ kéo cơ thể của bọn họ xuống.


Vào khoảnh khắc cả người Trương Mộng Siêu sắp hoàn toàn lộ ra, trên gương mặt e thẹn thanh tú đó, đôi mắt đen kịt thình lình mở to.


"Chu Mộ Sinh!" Edit by Lam Thương


Một tiếng quát chói tai.


Trương Mộng Siêu ưỡn người bắn tới như một lò xo, lao thẳng về cái áo blouse đang ở rất gần.


Do khoảng cách quá gần, lại thêm ống tay áo vẫn đang quấn lấy hai cơ thể, vì thế áo blouse không né được cú đánh úp này của Trương Mộng Siêu.


Trương Mộng Siêu trông rất dữ tợn, vẻ mặt tuyệt vọng đâm đầu vào áo blouse trắng, giống như đây là sự phản công không cam lòng cuối cùng trước khi chết.


Nhưng khi khuôn mặt của cậu ta thực sự bị bao bọc trong lớp áo trắng, giống như rất nhiều keo dẻo kín hơi đổ vào mũi miệng, trước khi bị ngạt thở, trong lòng bàn tay đang túm lấy áo blouse của cậu ta chợt xuất hiện một cái bật lửa.


"Phừng!"


Ngọn lửa bùng phát, thỏa thuê liếm lên một góc áo blouse.


Tấm áo blouse như một tấm lưới gió thổi không lọt ở trên mặt Trương Mộng Siêu đột nhiên giãy giụa, sau đó thả Trương Mộng Siêu ra, bay về phía sau.


Trương Mộng Siêu ngồi phịch xuống đất, há miệng hít thở, ánh mắt vô cùng tỉnh táo nhìn chòng chọc vào chiếc áo blouse đang bị ngọn lửa liếm láp ở cách đó vài mét: "Chu Mộ Sinh... Tôi đã biết nhược điểm của thầy. Tốt nhất là thầy dẹp cái vụ báo thù vô vị này qua một bên, mở cửa trường học thả tôi ra ngoài."


"Bằng không..."


Cậu ta nhếch môi cười, vẻ điên cuồng đè nén lóe lên trong đôi mắt bình tĩnh, "Tôi vẫn còn một mồi lửa, mà mồi lửa lần này sẽ thiêu rụi thầy đó."


Áo blouse trắng dập tắt ngọn lửa trên người.


Giọng nói kia mang theo một chút quái dị, hỏi: "Vẫn còn... Cậu đã chọn sử dụng từ này, xem ra trong lòng đã thừa nhận hành vi phạm tội của mình.


"Ồ." 


Trương Mộng Siêu loạng choạng đứng dậy, phì cười: "Đồng phạm mà cũng có tư cách chỉ trích hung thủ sao?"


Vẻ ngại ngùng dối trá trên gương mặt thanh tú đã rút sạch, chỉ còn lại sự kiêu căng không ai bì nổi: "Chu Mộ Sinh, thầy Chu, thầy đang đứng ở lập trường gì để nói chuyện với tôi vậy? Thầy cho rằng thầy có thể rửa sạch máu trên tay mình bằng cách giết sạch đám bọn tôi sao?"


"Thầy không thích hợp diễn kiểu hận thù cay đắng vậy đâu."


Cậu ta lạnh lùng mỉa mai.


"Hơn nữa, tôi nghĩ rằng chúng ta hoàn toàn có thể ngồi xuống nói chuyện."


Biểu cảm lạnh băng của Trương Mộng Siêu lập tức biến hóa, đổi thành một nụ cười mưa thuận gió hòa, chân thành tha thiết.


Giọng nói kia không trả lời.


Trương Mộng Siêu vẫn dán mắt vào cái áo blouse đang lơ lửng tại chỗ, tươi cười lẩm bẩm: "Điều gì có thể thực sự kết nối những cá thể bất đồng?"


Cậu ta nhếch môi: "Lợi ích."


"Chỉ có lợi ích mới là tình hữu nghị bền vững nhất trên thế giới."


Trương Mộng Siêu tươi cười nói: "Mà người chết thì không thảo luận được điều này. Do đó chúng ta hoàn toàn có thể bỏ qua đám lặt vặt này, trong này bao gồm Tống Yên Đình của thầy, và bốn cậu bạn đáng thương của tôi."


"Diệt trừ những gánh nặng vô dụng này, lợi ích của việc hòa giải và hợp tác giữa hai chúng ta hoàn toàn lớn hơn những mâu thuẫn của chúng ta."


"Cụ thể một chút nhé, có thể là thu nhập, chức vụ, triển vọng sau này của thầy. Thầy Chu cũng biết gia thế của tôi nhỉ, tôi sẽ biến những hứa hẹn này thành hiện thực. Hơn nữa, tôi cũng sẽ không nói với bất cứ ai về dáng vẻ bây giờ của thầy."


"Tôi sẽ sắp xếp cho thầy một cơ thể trẻ trung đầy sức sống, lại còn có thân phận và địa vị. Thầy từng lợi dụng Lương Quan, chắc chắn thầy biết cách làm cho thầy sống lại. Làm ma có chỗ nào vui hơn làm người chứ?"


"Để đổi lấy tất cả những điều trên, thầy chỉ cần là một chuyện __"


Trương Mộng Siêu mỉm cười đầy tự tin: "Mở cổng trường, để tôi rời khỏi cái chỗ quỷ quái này. Đơn giản lắm phải không? Hay là nói, thầy Chu muốn cống hiến hết mình cho cuộc báo thù này, chọn lựa bị nhốt ở đây và làm cô hồn dã quỷ suốt đời?"


"Vả lại, nhìn từ một góc độ khác, thật ra sự trả thù của thầy đã hoàn tất. Tất cả những thợ săn trong ngôi trường này đã chết sạch. Chết nhiều như vậy cũng đủ chuộc tội rồi, mà thầy cũng phải cân nhắc cho mình đi chứ, bỏ qua cái tôi nhỏ nhặt này là có thể đổi lấy một tương lai tốt đẹp hơn, cớ gì mà không làm nhỉ?"


Có thể thấy, Trương Mộng Siêu là một nhà diễn thuyết nhìn thấu lòng người trời sinh.


Những từ ngữ rất có tính kích động của cậu ta có thể rạch ra một vết nứt trên tâm trí không kiên định.


Nhưng trong này không bao gồm áo blouse trắng ở đối diện.


Áo blouse trắng nhẹ đung đưa, giọng nói kia đầy hứng thú: "Những thứ này đúng là vô cùng hấp dẫn đối với Chu Mộ Sinh."


"Nhưng tiếc quá, tao không phải là Chu Mộ Sinh."


Giọng nói nhỏ xíu, khó phân biệt âm sắc bất thình thình kề sát bên tai.


Lớp mặt nạ ung dung và tự tin của Trương Mộng Siêu lập tức bể nát.


Con ngươi của cậu ta co rụt lại, khó tin trợn to hai mắt, môi hé mở nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.


Một cây kéo chọc xuyên cổ họng cậu ta, máu tươi kèm theo tiếng thở hì hục tuôn ra từ trong cổ họng cậu ta.


"Tao ghét cay ghét đắng cái vẻ tự cao tự đại ngu ngốc của mày."


Giọng nói đó thở dài. 


Trương Mộng Siêu nghe ra cái gì đó từ giọng nói này, nhưng không còn suy xét được nữa.


Cậu ta mở mắt trừng trừng, ngã quỵ xuống đất, không còn sự sống.


Áo blouse đứng trước thi thể của Trương Mộng Siêu một lúc, khẽ cười hai tiếng, sau đó mặc kệ vật liệu bị hỏng này mà chuyển sang khâu vá một cơ thể khác.


Nhưng vào giây phút xoay người kia, góc áo tung bay của nó chợt đứng im.


Một thiếu niên cao lớn khôi ngô xuất hiện ở phía trước nó.


Vả lại còn im lặng xuất hiện, giống như một hồn ma.


Thế nhưng, thiếu niên không phải là hồn ma.


Cái bật lửa trong tay thiếu niên thắp lên một ngọn lửa, phá thủng màn đêm lạnh lẽo này.


Ngọn lửa lẫn vào làn gió mát trong sân bãi và ánh sáng mờ ảo của phòng hoạt động, ánh lên khuôn mặt điềm tĩnh và lạnh lùng của thiếu niên.


Thiếu niên lắc lắc bàn tay: "Tốc độ giết người của tao nhanh hơn mày."


Giọng nói mỉm cười, đang định nói gì đó, nhưng Lê Tiệm Xuyên lại lắc nhẹ cái bật lửa trong tay, lạnh nhạt nói: "Mày mới dạy dỗ Trương Mộng Siêu đấy thôi, nên đừng tỏ vẻ cao ngạo làm gì. Tao đã nhìn thấy sợi dây trên người mày, tao muốn nói chuyện với Chu Mộ Sinh."


Câu sau có hơi lạ.


Thế nhưng giọng nói này lại im bặt.


Lê Tiệm Xuyên lập tức đọc hiểu ý nghĩa của hành động ngắt ngứ này, vì vậy cùng lúc với cơn gió đêm u lạnh thổi bay góc áo blouse nhuốm máu, hắn giẫm một chân bật người nhảy lên, bay thẳng qua áo blouse trắng.


Tại khoảnh khắc lướt qua áo blouse trắng kia, bàn tay cầm bật lửa của Lê Tiệm Xuyên đột nhiên vung ra một đường nét ngoắt ngoéo giữa không trung.


Một chùm lửa nhỏ xẹt đi trên đường nét này.


Mùi cháy khét tanh tưởi bốc lên trong không khí.


Lê Tiệm Xuyên đóng nắp bật lửa một cái cạch, rơi xuống phía sau áo blouse trắng.


Trước mặt hắn, áo blouse trắng trống rỗng đang lao ra giữa chừng, rồi đột nhiên rung giật như một con rối bị đứt dây.


Trong cơn rung giật này, áo blouse trắng bất chợt xoay lại, điên cuồng phóng đi về một hướng khác.


Cùng lúc đó, một cô gái vốn nên ngủ mê mệt chợt đứng phắt dậy, con dao tiện ích dùng một góc độ xảo trá đâm tới, đi kèm với một cái bật lửa đã được bật lửa.


Áo blouse trắng loạng choạng nghiêng về phía trước, tức thì chuyển sang hướng khác.


Nhưng khi nó vừa quay lại, nó lại đối diện với một đôi mắt ngậm cười sâu thẳm và sắc máu hoa lệ thấm nhòe trong đôi mắt đó.


"Nếu tao là mày thì tao sẽ tạm thời rời đi."


Ninh Chuẩn nhếch môi.


Áo blouse trắng cuối cùng cũng đứng yên.


Hai ống tay áo của nó vô lực buông thõng, mất đi chống đỡ rồi mềm mại rơi xuống đất.


Trong nháy mắt nó rơi xuống, chiếc áo blouse vốn trống rỗng đột nhiên lộ ra cơ thể của một người đàn ông trung niên.


Gương mặt của người đàn ông trung niên rất hiền lành, sắc mặt trắng bợt như người chết, môi thâm đen, trên cơ thể cao gầy có vô số sợi dây nhỏ xuyên thủng qua người, nối liền tay chân, thân người, và bầu trời trên đỉnh đầu người nọ. Bản thân người nọ giống như một con rối bị điều khiển bởi tất cả những sợi dây nhỏ mảnh này, cơ thể gãy khúc quái dị.


Tuy nhiên, hầu hết những sợi dây mảnh đó đã bị đứt đoạn, là do bị bật lửa đốt.


Đối mặt với sự bao vây ở cả bốn phía, người đàn ông trung niên mở miệng: "Tôi là Chu Mộ Sinh."


Thầy ta ngồi dậy, không nhìn bất cứ ai, mà là xót xa mỉm cười: "Tôi sắp báo thù xong rồi, các cậu không cần thiết phải ngăn cản tôi. Tôi cũng không có nguyện vọng trở về xã hội loài người để hưởng thụ như Trương Mộng Siêu nói. Sau khi hoàn thành xong việc này, tôi sẽ tự vẫn."


"Giọng nói vừa nói chuyện với Trương Mộng Siêu là của ai?"


Ninh Chuẩn hỏi. Edit by Lam Thương


Chu Mộ Sinh liếc mắt nhìn Ninh Chuẩn, cười khổ: "Đó là nhân cách thứ hai của tôi."


Sân bãi thoắt cái tĩnh lặng.


Có vẻ như cũng rất kinh ngạc với đáp án này.


Chu Mộ Sinh cúi đầu, khàn giọng nói: "Tôi bị tâm thần phân liệt, khi nhân cách thứ hai xuất hiện, tôi không thể biết được hắn đã làm những gì. Nhưng dù sao, hắn chính là tôi, tôi không thể không chịu trách nhiệm cho hành vi của hắn."


Số 5 cũng cầm vũ khí đứng ở bên cạnh, nghe xong lập tức bừng tỉnh, song lại hơi nghi ngờ nói: "Do đó thầy muốn nói rằng bất kể là xâm hại, hay là báo thù thì đều là do thầy làm, là sự thật. Nhưng cũng không phải là thầy hiện giờ, mà là nhân cách thứ hai của thầy làm ư?"


Chu Mộ Sinh cay đắng nói: "Tôi không muốn thừa nhận điều đó, nhưng sự thật là như thế."


Ninh Chuẩn nhướng mày.


Ở phía đối diện, Lê Tiệm Xuyên dùng bật lửa đốt thuốc, đi tới trước mặt Chu Mộ Sinh, rủ mắt hỏi: "Hắn xuất hiện từ lúc nào?"


"Vào đầu học kỳ này."


Chu Mộ Sinh thành thật nói: "Những chuyện xảy ra ở trường Phong Thành... Với tư cách là bác sĩ của trường, tôi đã biết ngay từ đầu. Học sinh trong trường đều là con cái của người có tiền, tôi chỉ là một bác sĩ nho nhỏ không tiền không quyền, dù cho có muốn làm gì cũng không làm được. Vì thế chỉ có thể đứng nhìn."

"Có vài em học sinh bị... thương."


Thầy ta ngập ngừng, "Tôi sẽ chăm sóc đặc biệt, cho các em ấy thuốc hạ sốt và thuốc kháng sinh. Nhưng những đứa khác... bọn nó đến gặp tôi để lấy một số loại thuốc đúng quy định, tôi không thể từ chối."


"Tôi vẫn luôn đứng ngoài quan sát."


"Nhưng có một câu nói rất hay, khi bạn nhìn chằm chằm vào vực thẳm, vực thẳm cũng đang nhìn chằm chằm vào bạn."


Chu Mộ Sinh cười yếu ớt: "Ở trong môi trường như thế này, tinh thần của tôi xảy ra vấn đề, chia ra nhân cách thứ hai. Hắn thích một học sinh, sau đó xâm hại em ấy."


Chu Mộ Sinh nhắm mắt: "Chỉ là về sau, em học sinh đó bị năm tên ác quỷ hành hạ đến chết... Vì thế hắn phát điên lên, biến thành quái vật rồi báo thù."


Trên hàng loạt cơ thể trắng bệch, máu tanh tràn ngập.


Ninh Chuẩn đi tới bên cạnh Lê Tiệm Xuyên, số 8 và số 5 đứng bất động tại chỗ, bốn người liếc mắt nhìn nhau, sau đó Lê Tiệm Xuyên vỗ tay bôm bốp.


"Vô cùng hợp lý, suy luận hoàn hảo... Bịa khéo đấy."


Lê Tiệm Xuyên khen ngợi, bên mép phun ra một làn khói thuốc: "Nếu không phải tôi biết Tống Yên Đình tên thật là Đình Tùng và có một cô em gái tên là Đình Yến Yến, thì có lẽ tôi đã tin thật."


Chu Mộ Sinh chợt ngẩng đầu.


"Đây không phải là báo thù của thầy, mà là báo thù của Tống Yên Đình."


Lê Tiệm Xuyên rít một hơi thuốc, nói như đinh đóng cột: "Hơn nữa, từ giây phút cậu ta lựa chọn chuyển đến trường Phong Thành, cậu ta đã bắt đầu báo thù."


Lê Tiệm Xuyên nheo mắt.


"Đình Yến Yến là học sinh của trường Phong Thành, nhưng sau khi nhập học được ba tháng, cô bé đột nhiên mất tích. Tuy không có bất kỳ manh mối nào, nhưng người anh trai sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ của cô bé là Đình Tùng vẫn luôn tìm kiếm em gái mình, chưa từng bỏ cuộc. Có lẽ là cố ý, có lẽ là vô ý, Đình Tùng đã biết được một vài bí mật xấu xa của trường Phong Thành."


"Cậu ta rất thông minh."


"Cậu ta đã điều tra rất nhiều chuyện, sau đó đoán được em gái của mình chết như thế nào."


"Vì thế cậu ta thay tên đổi họ, dùng bản thân làm mồi, với thôi thúc báo thù gần như điên cuồng... chuyển tới ngôi trường này."


Lê Tiệm Xuyên không nói nữa.


Chu Mộ Sinh ngạc nhiên ngồi yên đó, dường như thầy ta chưa từng nghe qua hay nghĩ đến khía cạnh này.


Lê Tiệm Xuyên túm lấy cổ Chu Mộ Sinh rồi xốc người lên.


Ninh Chuẩn đi trước dẫn đường, hai người cùng đi ra khỏi sân bãi.


Số 5 nghiền ngẫm rồi cũng đi theo.


Số 8 hơi chần chờ, nhưng vẫn đi ở sau cùng.


Bốn người mang theo Chu Mộ Sinh nhanh chóng rời khỏi sân bãi, giẫm lên bóng đêm bước vào tòa nhà ký túc xá nam số 1 lạnh thấu xương, đi đến căn phòng nhỏ nằm sát rịt phòng 132.


Cánh cửa của căn phòng nhỏ mở he hé, ánh đèn bên trong hắt ra ngoài hành lang.


Lê Tiệm Xuyên dừng ở trước cửa.


Hắn nhìn vào trong, thấy thiếu niên đang quỳ trên mặt đất, tay cầm cưa điện khoét một cái lỗ to trên nền xi-măng.


Tiếng rè rè của cưa điện quanh quẩn trong ký túc xá lạnh lẽo hoang vu, nghe vô cùng đáng sợ.


Lớp xi-măng được cạy lên, để lộ lớp đất đen bên dưới.


Tống Yên Đình tạm ngừng tay, quăng cưa điện sang một bên, lau mồ hôi trên trán, xoay người vẫy tay với bọn họ hết sức tự nhiên: "Đứng ngoài đó làm gì vậy, vào đi chứ."


Cậu ta ngồi xuống nền nhà vơi vãi bùn đất, vừa uống hớp nước vừa nghiêng đầu hỏi: "Làm sao các người phát hiện ra?"


Ninh Chuẩn hơi nhướng mày, dẫn đầu đi vào, thản nhiên ngồi xuống giường sô pha, đưa cuốn sách của Trương Mộng Siêu và trang giấy viết đầy chữ cái và tên cho Tống Yên Đình: "Tôi phá giải được danh sách phạm tội của Trương Mộng Siêu, trong này có cái tên Đình Yến Yến, trên hồ sơ bệnh án của Chu Mộ Sinh cũng có."


Ninh Chuẩn mỉm cười: "Nếu như cái tên này chỉ xuất hiện ở một trong hai nơi đó thì có lẽ tôi đã không để ý. Nhưng nó lại xuất hiện ở cả hai nơi."


Tống Yến Đình giơ bàn tay dn1h bẩn cầm lấy sách và trang giấy, liếc mắt nhìn rồi cười nhạo: "Trương Mộng Siêu đúng là một thằng ngu tự phụ."


"Nhưng mà không sao hết."


Cậu ta ngửa ra sau, dựa vào tường, lơ đễnh nói: "Các người đã tìm tới chỗ này, mục đích của tôi sẽ sớm đạt được thôi."


"Các người có thể nói về suy đoán và lý luận của các người được rồi đó."


Tống Yên Đình bĩnh tĩnh cười: "Tôi rất vui được lắng nghe, cũng như sẵn lòng kể cho các người nghe một câu chuyện hoàn chỉnh. Dẫu sao, tròn một năm này, tôi lúc nào cũng nhớ đến câu chuyện này __"


"Người gan dạ tức giận, lưỡi kiếm sẽ hướng về kẻ mạnh hơn; người nhát gan tức giận, lưỡi kiếm lại hướng về người yếu hơn."


Trong mắt cậu ta toát ra nét dịu dàng mơ hồ: "Tôi là một đứa hèn nhát, nhưng Yến Yến biết..."


"Tôi vẫn là một người anh trai dũng cảm."


Hết chương 57


Lời tác giả: Bắt đầu tìm lời giải, những chỗ không rõ sẽ được giải thích ở chương sau. Ngoài ra, lời văn có chỗ chưa đạt, có bug, có thiếu sót, nhưng sẽ liên tục cố gắng.

Bình Luận (0)
Comment