Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)

Chương 87

Lê Tiệm Xuyên đi cùng Caumont đến đầu cầu thang nơi phát ra tiếng ồn.

Dọc đường đi, Lê Tiệm Xuyên bình tĩnh quan sát hoàn cảnh và mọi người xung quanh.

Căn phòng hắn bước ra vẫn không thay đổi, chỉ có phòng ở của Caumont biến thành sát vách hắn.

Tấm thảm ở hành lang hình như còn rất mới, phần lớn các bức tranh ở hai bên tường đều không thay đổi. Chỉ là bức tranh sơn dầu trên hành lang nơi Lê Tiệm Xuyên gặp phải hiện tượng thần bí lần đầu tiên đã biến mất.

Caumont hơi tròn người hơn so với trước đó, gương mặt bớt đi chút ngăm đen bể dâu do dằm mưa dãi nắng, râu hẳn là được nuôi gần đây.

Lê Tiệm Xuyên có thể chắc chắn trên người Caumont không có dấu vết hóa trang, nói cách khác, đây là Caumont thật.

Thế mà bây giờ, hắn và Caumont lại mới gặp nhau lần đầu tiên.

Là thời gian quay lại, hay là dòng thời gian đã thay đổi?

Điểm ngoặt thay đổi là gì và nó bắt đầu thay đổi khi nào?

Đây đều là những bí ẩn chưa biết đang lấp đầy tâm trí của Lê Tiệm Xuyên.

Lê Tiệm Xuyên thò tay vào túi áo ngủ, mẩu nến trắng nhỏ được tặng kèm lúc vừa tiến vào lượt xét xử này đang nằm bên trong túi, tim nến vẫn còn ướt.

“Ồ, xảy ra chuyện gì rồi?”

“Hình như tôi nghe thấy tiếng la… đáng sợ thật!”

Những vị khách và người hầu đều tập trung đến, vẻ mặt hoảng loạn và lo lắng.

Đi ngang bọn họ, băng qua hành lang, Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng nhìn thấy lý do cho tiếng hét thất thanh kia ___

Một thi thể nữ đẫm máu và tàn nhẫn.

Toàn bộ đèn trong nhà đã được bật, chiếc đèn chùm pha lê ở đầu cầu thang rộng rãi kiểu châu Âu rực rỡ chói mắt, rọi sáng máu tươi đỏ sẫm, đặc sánh đầy nền nhà.

Một người phụ nữ trẻ mặc đầm hầu gái màu xanh xám đang nằm trên cầu thang dẫn từ tầng ba lên tầng bốn, tay chân xụi lơ, đầu bê bết máu, đôi mắt đỏ ngầu mở to, sợ hãi nhìn chằm chằm phía dưới.

Một người giúp việc trung niên khác ngồi dưới đất, run rẩy vì sợ hãi, được hai người hầu dìu dậy và liên tục vỗ về xoa dịu.

Người quản gia già ăn mặc gọn gàng, bước lại gần hai bước, tay đeo găng tay trắng, đang cúi xuống cẩn thận kiểm tra hơi thở của cô người hầu, khuôn mặt già nua nhăn nheo và mệt mỏi.

“Không còn thở nữa.”

Người quản gia già đứng thẳng dậy, nhìn những khuôn mặt hoảng hốt ở xung quanh mình, thở dài đầy tiếc nuối rồi nhìn về phía Caumont: “Ngài Caumont, ngài cũng tỉnh rồi ư. Tôi xin lỗi, tôi nghe nói ngài là thám tử, mặc dù yêu cầu này rất không hợp lý nhưng tôi vẫn hy vọng ngài có thể giúp điều tra chuyện này.”

Lê Tiệm Xuyên đứng bên cạnh Caumont, người quản gia già cũng gật đầu hỏi thăm hắn: “Công tố viên Loose, sợ rằng cũng phải làm phiền ngài. Trang viên Murphy sẽ đưa cho hai vị thù lao xứng đáng.”

“Không báo cảnh sát sao?”

Truyện chỉ được post tại vulactruongan.worpress.com

Lê Tiệm Xuyên không trả lời, mà thản nhiên nhướng mày, hỏi một câu.

Người quản gia già nói: “Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, nhưng ngài mới đến thành phố Fenain lần đầu tiên nên có thể không biết, năng lực của đồn cảnh sát thành phố Fenain thực sự không dám tâng bốc. Vì vậy, ngành thám tử ở thành phố Fenain rất phát triển.”

“Tôi hiểu sự đắn đo của các vị.”

Lần này, Caumont nhướng mày từ chối cho ý kiến, hỏi ngược lại: “Nhưng tôi muốn biết phu nhân Murphy đang ở đâu? Chuyện nghiêm trọng như vậy mà phu nhân vẫn còn đang ngủ sao?”

Người quản gia già thở dài: “Tối nay phu nhân uống thuốc ngủ nên ngủ rất sâu, không dễ bị đánh thức. Tôi hy vọng có thể đợi hừng đông rồi mới gọi phu nhân, như ngài biết đó, ngài Caumont, chứng rối loạn lưỡng cực của phu nhân còn chưa khỏi hẳn.”

Thuốc ngủ, rối loạn lưỡng cực…

Phu nhân Murphy còn có chứng bệnh này sao?

Nhưng từ cuộc nói chuyện và phản ứng qua điện thoại mà Lê Tiệm Xuyên đã nghe trộm trước đó, nếu như người phụ nữ kia thực sự là phu nhân Murphy thì hắn không hề nhìn thấy chút dấu hiệu nào của chứng rối loạn lưỡng cực.

Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn người quản gia già.

Caumont nghe vậy cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ gật đầu rồi ra hiệu cho đám đông giải tán, không được phá hủy hiện trường, sau đó một mình bước lên kiểm tra thi thể.

Lê Tiệm Xuyên không lập tức đi cùng mà là liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh trước.

Hắn nhớ rõ cái buổi sáng khi vừa bước vào lượt xét xử này, lúc hắn xuống nhà ăn sáng, hắn có để ý thấy cầu thang dẫn từ tầng ba lên tầng bốn bị chặn lại bằng tấm ván gỗ.

Khi đó, hắn đã cảm thấy là lạ, vì vậy mới nhớ kỹ nó.

Nói vậy, nếu hắn đang ở tại một thời điểm sớm hơn trước đó, thì lý do cầu thang bị chặn lại rất có thể là do vụ án mạng này.

“Đầu đập vào bậc thang, mất máu quá nhiều.”

Caumont nói với giọng trầm, mày cau chặt.

Lê Tiệm Xuyên đến gần hơn.

Lúc này, Caumont đang nhấc đầu của thi thể lên để kiểm tra, Lê Tiệm Xuyên nhìn xuống, thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Đó là người hầu gái muốn đưa hắn trở lại phòng lúc hắn vừa bước vào cửa xét xử.

Ban đầu, Lê Tiệm Xuyên cho rằng người hầu gái là một ảo ảnh ma quái, nhưng không ngờ từng là một người có thật.

Chỉ là người hầu gái tên Baker giờ đã chết.

“Đầu hướng xuống dưới, chân hướng lên trên…”

Lê Tiệm Xuyên quan sát mép vết máu một hồi, nói, “Hẳn là cô ấy trượt ngã khi đi từ tầng bốn xuống tầng ba, vị trí mà cô ấy ngã có lẽ là ở hơn nửa trên của cầu thang. Nói cách khác, cô ấy ngã ngay khi bước xuống cầu thang, không có dấu vết xô đẩy và giãy giụa, vẻ mặt của cô ấy rất sợ hãi… Cô ấy đã nhìn thấy cái gì? Hay là, cô ấy bị thứ gì đó đuổi theo?”

Caumont bất ngờ nhìn Lê Tiệm Xuyên, ừ một tiếng, sờ túi lấy ra một điếu xì gà, vừa tháo găng tay ra châm lửa vừa nói, “Anh nói đúng, công tố viên Loose, đó cũng là phán đoán của tôi.”

“Chỉ là nếu mọi thứ diễn ra như thế này thì tôi không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào như tiếng chạy trốn, tiếng kêu cứu, hay tiếng ngã cầu thang. Việc này không bình thường.”

Điểm này được Caumont nêu ra đúng là rất kỳ lạ.

Nhìn vào trạng thái của thi thể, thời gian tử vong của cô hầu gái Baker chắc chắn không vượt quá năm tiếng, nghĩa là Baker chết sau nửa đêm.

Thế nhưng, nếu Baker thực sự bị truy đuổi hoặc bị hù dọa, thì tại sao không kêu cứu?

Tầng thứ tư và thứ ba chỉ cách nhau một trần nhà, có rất nhiều khách đang ở tại tầng ba, không thể nào tất cả đều ngủ say như chết được. Thế mà không một ai nghe thấy tiếng động lạ ở tầng trên.

Cái chết của phu nhân Ilyushin còn chưa được điều tra, hiện giờ có thêm một cô hầu gái Baker đã chết.

Lê Tiệm Xuyên cảm thấy lượt xét xử này quả là đang giày xéo mái tóc dày khỏe của hắn. Nếu hắn cũng chơi nhiều ván như Ninh Chuẩn thì đoán chừng đầu đã trọc lóc.

Sau khi kiểm tra hiện trường, tất cả các vị khách dần bình tĩnh lại và được người quản gia già sắp xếp người hầu đưa về phòng, cẩn thận trấn an.

Lê Tiệm Xuyên không tóm được manh mối hữu ích nào.

Tương tự với cái chết của phu nhân Ilyushin, hiện trường tử vong của cô hầu gái Baker cũng rất sạch sẽ, giống hệt một tai nạn, như thể không có khả năng nào khác tồn tại.

Quay trở lại phòng, Lê Tiệm Xuyên tìm điện thoại di động của Loose xem thời gian, hóa ra bây giờ là một năm trước.

Hắn đã đoán được từ sớm nên cũng không bất ngờ.

Để tránh nhầm lẫn, Lê Tiệm Xuyên dựa vào đầu giường, sắp xếp lại dòng thời gian đã biết đến hiện tại của toàn bộ màn chơi bàn tròn này.

Thời điểm cái chết của cô hầu gái Baker là sớm nhất.

Một năm sau, phu nhân Ilyushin sẽ chết bên bờ sông, cậu chủ nhỏ Scott sẽ mất tích. Trong thời gian đó, nhiều thông báo tìm người sẽ xuất hiện, cùng lúc, vụ buôn bán trẻ em và vụ xe buýt trường học mất tích sẽ được phá.

Rồi thêm ba năm nữa.

Vụ án Nunnally và vụ giết người liên hoàn trên đường Tulip lần lượt xảy ra.

Lê Tiệm Xuyên sắp xếp trong đầu, nhắm hờ mắt suy nghĩ về mối liên quan trong đó.

Trong bốn năm này, những vụ án này luôn có một vài bóng dáng quen thuộc mờ ảo móc nối chúng lại. Chỉ là, sợi dây đó là gì thì vẫn chưa rõ ràng.

Suy nghĩ một lúc, Lê Tiệm Xuyên tạm thời đè lại những suy đoán về sự thật của bàn tròn, cầm cuốn sách ác ma màu đen kia lên.

“Bức tranh đầu tiên…”

Lê Tiệm Xuyên nheo mắt.

Cầu thang tối om che giấu một đôi mắt đỏ tươi đáng sợ.

Khi nhìn thấy thi thể của Baker, Lê Tiệm Xuyên lập tức nghĩ đến bức tranh đầu tiên trong cuốn sách ác ma.

Hắn lật cuốn sách, quả nhiên nhìn thấy dòng ghi chú thời gian “hai giờ sáng” bên dưới bức tranh đầu tiên.

Nhưng Lê Tiệm Xuyên có thể chắc chắn trước khi hắn xem cuốn sách này, dòng ghi chú này vẫn chưa xuất hiện.

Nói cách khác, tuy cô hầu gái Baker thực sự chết lúc hai giờ sáng, nhưng nếu Lê Tiệm Xuyên xem bức tranh vào khoảng bốn giờ sáng thì vẫn sẽ không có dòng ghi chú này.

“Nhìn thấy tận mắt, hoặc là ‘biết’ có phải là điều kiện để thời gian hiển thị hay không? Nếu như ‘không biết’ thì dẫu chuyện có xảy ra đi nữa, thời gian sẽ không bao giờ được hiển thị chăng?”

Lê Tiệm Xuyên tập trung suy nghĩ, lật sang bức tranh thứ hai, nhìn chằm chằm vào biển hoa một lúc rồi từ từ đóng cuốn sách lại.

Vốn là hắn muốn xé cuốn sách này càng sớm càng tốt để hoàn thành nhiệm vụ hung thủ, nhưng hiện tại xem ra hắn phải tìm ra bức tranh thứ hai mới được. Sợ rằng bức tranh này cũng đại diện cho một vụ án mạng.

Truyện chỉ được post tại vulactruongan.worpress.com

Sau khi nghỉ ngơi trong phòng khoảng hai tiếng, đã đến giờ ăn sáng.

Ở bữa sáng này, Lê Tiệm Xuyên cuối cùng cũng nhìn thấy chủ sở hữu của trang viên, phu nhân Murphy.

Phu nhân Murphy khoảng bốn mươi tuổi, được bảo dưỡng rất tốt, vóc dáng cao gầy, mặc một chiếc đầm dài màu đỏ thẫm, khuôn mặt dịu dàng và một đôi mắt đen nhánh hiếm thấy ở người phương Tây, được người hầu dìu đi vào phòng ăn.

Lê Tiệm Xuyên tập trung nhìn thoáng qua mép váy của phu nhân Murphy.

Nó giống hệt chiếc đầm của người phụ nữ mà hắn nhìn thấy trong lối đi tối om.

Chỉ là quá trùng hợp, phu nhân Murphy ở một năm sau lại mặc cùng một chiếc váy ở hiện tại ư?

“Chuyện xảy ra thế này đã gây phiền phức cho các vị, tôi vô cùng xin lỗi.”

Phu nhân Murphy với khuôn mặt lo lắng, mỉm cười xin lỗi với những vị khách trên bàn: “May mắn là buổi triển lãm đã bế mạc, vì thế sẽ không quấy nhiễu đến sự hào hứng của các vị nữa. Vốn là tôi đã sắp xếp xe để đưa các vị xuống núi, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện thế này, chỉ có thể làm phiền mọi người ở lại chờ cảnh sát đến vậy.”

“Vả lại.” vulactruongan.wp.com

Phu nhân Murphy nhìn Lê Tiệm Xuyên và Caumont rồi khẽ gật đầu: “Còn phải làm phiền ngài Caumont và ngài Loose đây.”

Lê Tiệm Xuyên thờ ơ gật đầu.

Lại là triển lãm tranh.

Xem ra vào thời điểm này, phu nhân Murphy cũng đã tổ chức một buổi triển lãm tranh. Những người trên bàn ăn hẳn là khách mời của buổi triển lãm này.

Nhìn vào thái độ của phu nhân Murphy, Loose và Caumont mới đến đây lần đầu, vẫn không tính là thân quen với phu nhân Murphy. Nhưng mà, việc mời một thám tử và một công tố viên đến xem triển lãm, lại còn gặp phải án mạng trong cả hai lần thì đúng là có hơi kỳ lạ.

Những vị khách trên bàn ăn vẫn chưa hết hoảng sợ nên chỉ qua loa chào hỏi nhau.

Một người trong đó nhìn như quen thân với phu nhân Murphy, lên tiếng hỏi về phu nhân Ilyushin. Phu nhân Morphy chỉ nói Ilyushin có việc gấp nên không đến được.

Như vậy, mối quan hệ giữa phu nhân Ilyushin và phu nhân Murphy đúng là khá thân thiết, hơn nữa, từ cuộc trò chuyện dăm ba câu của bọn họ, hẳn là phu nhân Ilyushin quen biết phu nhân Murphy thông qua hội họa.

Phu nhân Murphy sở hữu chất giọng êm ái và biết cách dẫn dắt chủ đề, đã khéo léo chuyển từ trấn an tâm trạng của mọi người sang thảo luận về hội họa.

Để tránh lộ tẩy, Lê Tiệm Xuyên nói rằng mình bị đau họng nên xin phép giữ im lặng.

Từ lời nói của những người kia, Lê Tiệm Xuyên biết được phu nhân Murphy chỉ mới bắt đầu vẽ một, hai năm nay; nhưng vì mang phong cách đặc biệt và sức hấp dẫn mạnh mẽ nên bà đã nhanh chóng nổi tiếng

Nhiều cánh truyền thông đã phỏng vấn phu nhân Murphy về quá trình vẽ tranh, phu nhân Murphy luôn đùn đẩy cảm hứng của bà lên chứng rối loạn lưỡng cực trong thời kỳ mang thai sống chết trước đó.

Bà tuyên bố rằng trong lúc rối loạn lưỡng cực, bà đã nhìn thấy một thế giới khác, vì vậy mới có thể miêu tả được những khung cảnh và hoa văn kỳ ảo và tráng lệ đó.

Ngoài ra, phu nhân Murphy đã ly dị một lần, cuộc hôn nhân thứ hai là với người chồng hiện tại.

Không lâu sau khi kết hôn, phu nhân Murphy là một người sản phụ lớn tuổi, đã hoài thai và sinh ra cậu chủ nhỏ Scott. Sau đó, người chồng hiện tại đột ngột qua đời, chỉ để lại phu nhân Murphy mẹ góa con côi.

Lê Tiệm Xuyên cảm thấy rằng bối cảnh và thân phận này rất giống với mẹ của Jack Đồ tể trong màn chơi đầu tiên, nhưng không thể nói chính xác hai người phụ nữ này có chia sẻ cùng một câu chuyện hay không.

Truyện chỉ được post tại vulactruongan.worpress.com

Nói về cậu chủ nhỏ Scott, Lê Tiệm Xuyên chợt nhận ra từ bữa sáng đến giờ, hắn hình như chưa thấy bóng dáng của Scott.

Nếu nói là vì tự kỷ nên không muốn ra ngoài dùng bữa và gặp mọi người, vậy thì tại sao không có người hầu nào đưa thức ăn lên lầu.

Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn vẻ mặt của phu nhân Murphy và người quản gia già, mở miệng nói: “Phu nhân Murphy, sao hôm nay còn chưa thấy Scott đâu?”

Trên bàn ăn lặng im.

Phu nhân Murphy đặt ly sữa trong tay xuống, nỗi lo lắng buồn bã tuôn ra trong mắt, bà ta ngập ngừng một lúc rồi mỉm cười cay đắng: “Ngài Loose, con trai Scott của tôi đã mất tích tối qua. Tôi đã ủy thác cho Zach tìm thằng bé…”

Các vị khách có hơi ngạc nhiên: “Sao lại thế được?”

“Chuyện gì đã xảy ra vậy, phu nhân Murphy?”

“Luật sư Zach… có phải là vị thám tử nổi tiếng ở thành phố Fenain vài năm trước không?”

Những lời nói của các vị khách đều mang theo sự quan tâm, Caumont cũng ngẩng đầu lên khỏi mùi thơm mềm của bánh mì và mứt, liếc nhìn Lê Tiệm Xuyên, rồi nhìn phu nhân Murphy.

Lê Tiệm Xuyên lại bị bối rối trước câu trả lời của bà Murphy.

Cậu chủ nhỏ lại mất tích sao?

Không đúng, có lẽ nên nói trong hai cuộc triển lãm tranh trong vòng một năm, cậu chủ nhỏ lại trùng hợp biến mất vào cái đêm cô hầu gái Baker và phu nhân Ilyushin tử vong ư?

Nếu đúng là như vậy thì không có gì lạ khi Caumont __ người có mặt ở đây hai lần __ sẽ nghi ngờ cậu chủ nhỏ.

Một lần thì có thể là trùng hợp, nhưng hai lần thì sợ rằng không tránh khỏi liên quan.

Và lần mất tích này được ủy thác cho Zach, có lẽ vì Zach từng là một thám tử có tiếng.

Vậy thì có thể giải thích tại sao vụ mất tích thứ hai của Scott lại được giao cho Zach, có lẽ cũng vì Zach đã nhanh chóng tìm được Scott trong lần này.

Có điều nếu nói như vậy thì cuộc gọi kỳ lạ đêm qua có chút không hợp lý, biểu hiện trong lúc gọi điện thoại của phu nhân Murphy không hề giống với một bà mẹ đang lo lắng cho con trai mình đến mất ăn mất ngủ.

Còn nữa, rốt cuộc cuộc gọi tối hôm qua là vào lúc mấy giờ?

Lúc trước, Lê Tiệm Xuyên vô cùng chắc chắn mình khi đó đang ở thời điểm phu nhân Ilyushin tử vong, phán đoán của hắn dựa trên sự mất tích của cậu chủ nhỏ Scott.

Nhưng bây giờ, phu nhân Murphy lại nói với hắn rằng vào một năm trước, khi cô hầu Baker chết, Scott cũng từng mất tích một lần.

Lê Tiệm Xuyên không thể không nghi ngờ nút thắt của một năm trước và một năm sau, có lẽ nó đã sớm xuất hiện nhưng do hắn không chú ý mà thôi. Và cuộc điện thoại hắn nghe được kia có lẽ là ở hiện tại.

“Tôi cũng không rõ tình hình cụ thể.”

Phu nhân Murphy trả lời: “Gần đây tình trạng của Scott có hơi nghiêm trọng, cũng không thích ra ngoài. Tối hôm qua tôi vào phòng kể chuyện trước khi ngủ cho thằng bé thì mới phát hiện không thấy thằng bé đâu cả. Quản gia và người hầu đều không chú ý tới thằng bé, canh gác trong trang viên cũng rất nghiêm, tôi nghĩ nó có thể đã ham chơi chạy ra ngoài, tôi thực sự rất lo lắng…”

Phu nhân Murphy nói, nước mắt lưng tròng, cúi đầu: “Xin lỗi…”

Hai vị khách nữ nhận thấy phu nhân Morphy đang trong tâm trạng tồi tệ, vì thế nhiệt tình dìu người trở lại phòng, nhẹ nhàng an ủi.

Vì sự mất tích của Scott nên bữa sáng có chút nặng nề.

Ngay sau bữa ăn, cảnh sát ở thành phố Fenain đã đến, ba thám tử cảnh sát và một bác sĩ pháp y, đội ngũ khá đơn sơ.

Kết quả khám nghiệm của pháp y tương tự như quan sát của Lê Tiệm Xuyên, không có vết thương do con người làm ra, là ngã cầu thang, đầu đập vào cạnh bậc thang và lập tức tử vong.

Trên hành lang tầng bốn cũng không có nhiều phát hiện, lúc lấy lời khai, không ai biết tại sao Baker lại xuất hiện ở tầng bốn __ nơi mà tất cả các phòng đều bị bỏ trống.

Không có camera theo dõi, cũng không có đầu mối.

Đến nỗi vụ này có vẻ chỉ là một tai nạn hơi kỳ lạ mà thôi.

Cuối cùng, cảnh sát Fenain quy kết cái chết của Baker là vì nhìn thấy màn cửa sổ lay động trên hành lang vào đêm khuya nên sợ hãi mà tạo thành tử vong ngoài ý muốn.

Phu nhân Murphy dường như cũng không nghĩ vụ việc lại được kết án đơn giản như vậy, nhưng cho dù có đổi thành Lê Tiệm Xuyên và Caumont thì cũng không có cách tìm ra nhiều mối liên hệ hơn.

Lê Tiệm Xuyên cố tình dò la hành vi trong quá khứ của cô hầu gái Baker.

Baker là một người hầu rất thành thật và trung thành, sau khi vào trang viên Murphy, Baker và hai người hầu khác vẫn luôn phụ trách chăm sóc cho sinh hoạt hằng ngày của phu nhân Murphy. Lúc thường rất đáng tin cậy và điềm tĩnh, nghe nói là một người rất tốt bụng và hiền lành.

Điều này khiến Lê Tiệm Xuyên không thể kết nối cô ta với người phụ nữ đưa đèn pin cho hắn và cười khẩy một cách quỷ dị kia. Nhưng bất kể là lời nói, hành động, hay ngoại hình thì bọn họ thực sự là cùng một người.

Điều này đã để Lê Tiệm Xuyên có một số suy đoán táo bạo về cái gọi là hiện tượng siêu nhiên.

Truyện chỉ được post tại vulactruongan.worpress.com

Ngay từ đầu, quy tắc đã nói rõ quỷ thần không tồn tại, nhưng vì mức độ hoảng sợ của con người nên hiện tượng siêu nhiên sẽ liên tục xuất hiện. Hơn nữa, những hiện tượng siêu nhiên này có thể không chỉ xuất hiện vì con người sợ hãi, e rằng có liên quan rất lớn đến “Bí mật của tòa nhà giam cầm”.

Lê Tiệm Xuyên im lặng suy nghĩ, dựa vào ghế sofa trong phòng khách, lơ đãng lật báo.

Đột nhiên, một người phụ nữ tóc ngắn mảnh khảnh bước đến, mỉm cười với hắn: “Ngài Loose thân mến, ngài có muốn cùng đi tham quan hành lang triển lãm tranh và phòng vẽ tranh của phu nhân Murphy không?”

“Sau buổi trưa, những bức tranh xinh đẹp đó sẽ bị cất đi.”

Lại có một vị khách khác bước đến, khen ngợi một cách cường điệu, “Chúng ta vẫn còn thời gian thưởng thức một lần cuối cùng… Này anh bạn, có lẽ anh không tin, nhưng tôi đã thật sự chìm đắm vào trong tài năng của phu nhân Murphy rồi…”

“Đúng thế, bà ấy là một thiên tài!”

Xem ra đều là những kẻ cuồng hội họa.

Lê Tiệm Xuyên nói thầm.

Tuy nhiên, hắn đã không từ chối lời mời của những kẻ cuồng tranh này, bởi vì hắn vốn có ý định đến phòng vẽ tranh rất có khả năng là phòng vẽ tranh của phu nhân Murphy ở cuối lối đi tối om kia một lần. Bây giờ khi nghe những vị khách khác nói muốn cùng đi, Lê Tiệm Xuyên tự nhiên không có lý do để từ chối.

Hắn có linh cảm rằng phòng vẽ tranh kia có thể cho hắn một vài đáp án.

Hết chương 87
Bình Luận (0)
Comment