Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)

Chương 88

Phòng vẽ tranh của phu nhân Murphy nằm trên tầng bốn của tòa nhà chính.

Cầu thang lớn chính diện dẫn từ tầng ba lên tầng bốn vừa có người chết, thế nên muốn lên phòng vẽ tranh ở tầng trên thì chỉ có thể sử dụng cầu thang nhỏ bên cạnh.

Một vài vị khách rủ nhau đi cùng, được người quản gia già dẫn lên tầng bốn.

Lê Tiệm Xuyên nhận thấy tâm lý của những vị khách này kỳ lạ đến ấn tượng. Sau khi tận mắt nhìn thấy thi thể của cô hầu gái Baker mà bọn họ vẫn có thể trò chuyện vui vẻ và có tâm trạng nhàn nhã đi chiêm ngưỡng phòng vẽ tranh. Như thể sự hoảng loạn sáng sớm của bọn họ chỉ thoáng qua rồi lập tức chẳng có gì lạ mà thả lỏng.

Điểm này kỳ lạ vô cùng.

Trên đường đi, Lê Tiệm Xuyên như tùy ý bắt chuyện với người phụ nữ tóc ngắn trước đó: “Quý cô Vera, hình như cô không hoảng sợ trước cái chết của cô hầu gái thì phải?”

Nào ngờ Vera tặng cho hắn một cái nhìn kỳ lạ, buồn cười nói: “Ôi, ngài Loose, chỉ là một người hầu thôi mà, hơn nữa, chân tướng đã được cảnh sát điều tra rồi còn gì? Là tử vong ngoài ý muốn, tôi có gì để lo lắng nữa đâu? Huống chi ngài đã chọn đến đây, ngài Loose, tôi không tin ngài chưa từng nghe qua truyền thuyết về tòa nhà giam cầm.”

“Đây là chuyện nhỏ thôi.”

Vera nhún vai.

Nghe vậy, Lê Tiệm Xuyên đột nhiên có một cảm giác __ Cuộc triển lãm và những vị khách đến xem triển lãm có thể không phải vì các bức vẽ tuyệt tác, mà là có mục đích khác.    

Và mục đích này, Loose bản gốc có lẽ cũng biết.

Ngoài ra còn có truyền thuyết tòa nhà giam cầm, Lê Tiệm Xuyên trước đó từng điều tra, nhưng những gì Vera nói có thể không phải là phiên bản giản lược mà hắn tìm thấy.

Bước vào hành lang tầng bốn, Lê Tiệm Xuyên suy nghĩ tìm cách diễn đạt rồi nhướng mày nói ậm ờ: “Thật ra tôi không biết gì nhiều về truyền thuyết tòa nhà giam cầm, nhưng tôi cũng đến đây vì nó.”

“Chúng ta giống nhau thôi.”

Vera không cảm thấy có gì lạ trước lời nói của Lê Tiệm Xuyên, bình thản nói: “Nhưng truyền thuyết về tòa nhà giam cầm, tôi biết nhiều hơn ngài đó, ngài Loose ạ. Ngài biết đấy, tôi là một tiểu thuyết gia.”

Lê Tiệm Xuyên kịp thời lộ ra vẻ kinh ngạc, rửa tai lắng nghe.

Một, hai phút tiếp theo, Vera với khả năng giảng giải cực nhanh đã kể lại truyền thuyết về tòa nhà giam cầm.

Đây là một phiên bản hoàn toàn khác với những gì Lê Tiệm Xuyên đọc được từ Internet và báo lá cải.

Trong phân cảnh phu nhân Ilyushin tử vong, Lê Tiệm Xuyên từng thử dò hỏi truyền thuyết về tòa nhà giam cầm từ những người hầu khác, song tất cả đều giữ kín miệng. Ngoài ra, những vị khách khác hầu như không rời khỏi phòng, Caumont không phải là một ứng cử viên sáng giá cho những lời khách sáo, vì vậy những gì Lê Tiệm Xuyên biết được rất ít.

Nhưng vào lúc này, lời của Vera cuối cùng cũng giải quyết được một số nghi vấn mà hắn đã tích lũy trước đó.

“Dinh thự núi Murphy từng được gọi là dinh thự núi Molko ở một năm trước bởi vì chồng của phu nhân Murphy có tên là Molko.”

“Địa chỉ trước đây của dinh thự núi Molko là một địa điểm hỏa táng bị bỏ hoang và có rất nhiều tin đồn ma quái. Ông Molko rất có hứng thú với những chuyện kỳ lạ này nên đã mua lại nơi này hơn mười năm trước, và xây dựng thành dinh thự hiện tại. Người ta nói rằng khi ông Molko mới chuyển đến, có dẫn một con sông nhỏ xuống dinh thự, tro xương trôi nổi đầy trên sông.”

“Vị trí của dinh thự không tốt cho lắm, mỗi khi gặp mưa lớn, đường sá rất dễ bị sạt lở, thời gian sửa chữa không hề ngắn. Con đường lên xuống núi hoàn toàn bị chặn kín, vào những lúc này, dinh thự trở thành một tòa nhà giam cầm đúng nghĩa.”

“Cũng chính vì cơn mưa lớn kéo dài vài ngày đêm mấy năm trước, tiếng tăm của tòa nhà giam cầm lan rộng. Hễ là đêm mưa sấm chớp rền vang, chắc chắn sẽ có người trong biệt thự nhìn thấy những cảnh tượng kỳ quái, bóng đen trên cửa sổ, dấu tay dính máu trên cửa… Vào đêm đổ mưa to nhất, những người hầu cũng lần lượt bỏ mạng.”

“Ban đầu, cảnh sát nghi ngờ gia đình ông Molko, nhưng bất kể điều tra như thế nào, ngay cả cảnh sát được đặc biệt cử đến vào ở trong dinh thự cũng không có được manh mối nào về vụ mưu sát.”

“Sự thật chứng minh những cái chết đó đều là tai nạn.”

“Tất nhiên, sau này phu nhân Murphy kết hôn với ông Molko. Sau đó không lâu, ông Molko cũng chết trong một đêm mưa như vậy. Nguyên nhân cái chết là do say rượu trượt chân ngã lầu, ông ấy bị ngã xuống từ ban công. Chuyện xảy ra cách đây hai năm, lúc đó ầm ĩ lắm, chứng rối loạn lưỡng cực của phu nhân Murphy trở nặng, cậu chủ Scott còn rất nhỏ, dinh thự Murphy có một dạo rất sa sút. Nhưng phu nhân Murphy cũng nhanh chóng phấn chấn lại, mời một thầy bói toán rất nổi tiếng đến xua đuổi tà ma. Nghe nói đó là một thầy bói toán phù thủy chính gốc, bởi vì từ đó về sau, dinh thự Murphy đã thực sự lấy lại yên bình, mãi đến tận hôm nay…”

“Điều đáng nói nhất là sau sự cố đó, phu nhân Murphy đã khám phá ra tài năng vẽ tranh của mình, vẽ ra bức ‘Truyền thuyết về tòa nhà giam cầm’ có thể sánh ngang với những kiệt tác nổi tiếng. Đó cũng là lý do tại sao những chuyện xảy ra tại dinh thự Murphy đã bị người ngoài đồn đại là ‘Truyền thuyết về tòa nhà giam cầm’.”

“Cuộc triển lãm lần này chính là cuộc triển lãm tư thứ hai của ‘Truyền thuyết về tòa nhà giam cầm, là một cơ hội hiếm có. Và điều kỳ lạ nhất là mỗi khi bức tranh này được trưng bày, dinh thự Murphy sẽ nghênh đón một đêm mưa giam cầm.”

“Những sự kiện bí ẩn và thần chết vô danh trong chỗ u minh… thật thú vị phải không, ngài Loose?”

Đôi mắt của Vera sáng ngời, phấn khích nói.

Lê Tiệm Xuyên khẽ mỉm cười: “Đúng là thú vị.”

Hai người rơi xuống cuối đoàn người, trong lúc trò chuyện, đầu hàng lang bên kia của tầng bốn đã ở trước mặt.

Hành lang trên tầng bốn gần giống như tầng ba, điểm khác biệt duy nhất là các bức tranh treo ở hai bên tường.

Song nếu nhìn kỹ thì nó giống hệt với phong cách ở tầng thứ ba, đều có màu sắc sặc sỡ, trong cảm giác vặn vẹo mang theo chút u ám không thể giải thích được, bố cục và cách sử dụng màu sắc rất mạnh dạn.

Lê Tiệm Xuyên để ý thấy góc dưới bên phải của mỗi bức tranh đều có một chữ ký, viết là Murphy.

Tất cả các bức tranh trong ngôi nhà này hẳn là do phu nhân Murphy vẽ.

Một tiếng hắt xì nhỏ vang lên.

Người quản gia già ở phía trước cuối cùng cũng tìm thấy chìa khóa và mở cửa phòng vẽ.

“Ôi!”

Người đàn ông tóc dài đứng đầu bật ra tiếng ngạc nhiên.

“Mọi người có thể tự nhiên thưởng thức tranh trong phòng vẽ, nhưng xin hãy trân trọng các tác phẩm này và đừng tô vẽ lên chúng nó.” Người quản gia già nghiêng người để khách vào cửa, đồng thời mỉm cười dặn dò, “Phòng vẽ tranh thường không mở cửa cho bên ngoài, bên trong cùng là nơi phu nhân thường làm việc, hy vọng các vị đừng đến gần, tôi sẽ thông báo cho các vị khi bữa trưa đến.”

“Ồ, không thành vấn đề, việc này hợp tình hợp lý thôi.”

Các vị khách đều đồng ý.

Caumont và người đàn ông tóc dài bước vào trước, những vị khách ở phía sau nối đuôi nhau mà vào.

Lê Tiệm Xuyên bước đến cửa, ra hiệu cho Vera vào trước, còn mình đứng lại ở ngoài cửa, nhướng mày nghiêng đầu nhìn người quản gia sắp rời đi, thờ ơ hỏi: “Ông quản gia, có phải ông đã làm việc ở dinh thự Murphy lúc ông Molko còn sống không? Ông Molko đối xử tốt với người hầu chứ?”

Bóng lưng đang xoay của người quản gia già hơi khựng lại, hai giây sau mới quay đầu lại và mỉm cười nói: “Ông Molko rất quan tâm chúng tôi.”

Mức độ mơ hồ của lời giải thích này quả thật làm người ta tưởng tượng xa vời.

Lê Tiệm Xuyên đột nhiên chuyển đề tài: “Có phải cậu chủ nhỏ Scott rất quen thuộc với luật sư Zach không? Tôi cảm thấy bọn họ rất thân thiết.”

Người quản gia già lộ vẻ bất ngờ: “Ngài cũng biết ngài Zack ư, ngài Loose? Ngài ấy là một luật sư giỏi và một thám tử giỏi. Luật sư Zach cũng có chút hiểu biết liên quan đến tư vấn tâm lý, ngài ấy và phu nhân ngày trước là bạn tốt, thỉnh thoảng sẽ đến giúp trông coi cậu chủ nhỏ, cậu chủ nhỏ thích ngài ấy lắm.”

Lê Tiệm Xuyên có hơi bất ngờ trước câu trả lời này.

Nhưng hắn không thể hiện điều đó ra ngoài mà chỉ nói tiếp: “Hóa ra là vậy… Có phải vài hôm trước cậu chủ nhỏ không ăn uống được đúng không? Tôi thấy thức ăn được đưa lên lầu rất ít, sẵn đây tôi có quen một bác sĩ giỏi, nếu cần thì tôi có thể giúp liên lạc, ông ấy chắc hẳn rất mong được làm việc ở dinh thự này.”

“Cám ơn lòng tốt của ngài.”

Nụ cười của người quản gia già có vẻ hơi miễn cưỡng: “Dinh thự đã có thuê một bác sĩ gia đình lâu năm rồi.”

“Vậy à…” Edit by Lam Thương

Lê Tiệm Xuyên lẩm bẩm ừ một tiếng, ánh mắt ung dung đảo một vòng trên khuôn mặt của người quản gia già, mỉm cười, tay làm một cử chỉ xin cứ tự nhiên rồi xoay bước đi vào phòng vẽ tranh.

Người quản gia già nhìn Lê Tiệm Xuyên thêm một chút, mỉm cười gật đầu.

Cánh cửa phòng vẽ cùm cụp đóng lại sau lưng.

Lê Tiệm Xuyên suy nghĩ về những lời của Vera và phản ứng của người quản gia già, chậm rãi bước về phía trước.

Phòng vẽ của phu nhân Murphy hoàn toàn khác với phòng vẽ thông thường.

Quy mô của phòng vẽ này rất lớn, Lê Tiệm Xuyên đoán chừng nó có thể chiếm một phần ba tầng bốn.

Bên trong phòng vẽ được ngăn cách bởi vô số tường kính mờ khúc khuỷu, tạo thành một hành lang gấp khúc hình chữ Z, trên mỗi bức tường kính treo đầy các bức tranh lớn nhỏ.

Đi vào trong một lúc có những chiếc ghế sofa nhỏ và bàn cà phê để mọi người nghỉ chân.

Lê Tiệm Xuyên một bên giả vờ thưởng thức tranh, một bên tách khỏi một vài vị khách đang xem tranh ở bên cạnh và đi về phía trong cùng của phòng vẽ.

Sau khi băng qua một vài bức tường kính, Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng đến được bức tường cuối cùng, song vẫn không thể tìm thấy bức tranh “Truyền thuyết về tòa nhà giam cầm” mà Vera đã nói.

Mặt sau của bức tường kính cuối cùng trống không, có hằn dấu khung tranh. Rất có khả năng từng có một bức tranh khổng lồ được treo ở đây không lâu.

“Truyền thuyết về tòa nhà giam cầm…”

Bóng dáng của Caumont xuất hiện từ phía bên kia, “Có vẻ như phu nhân Murphy không để chúng ta nhìn thấy nó lần hai, bà ấy đã cất nó đi rồi.”

Ý của Caumont là bức tranh này từng được đưa ra triển lãm cho những vị khách này.

Lê Tiệm Xuyên gật đầu từ chối cho ý kiến, không có ý định nói chuyện với Caumont.

Với những người mà trong lời nói ẩn chứa bẫy rập như Caumont, việc trao đổi là rất khó.

Một khi hắn vô tình để lộ thứ gì đó, hắn có thể bị nghi ngờ và trở thành mục tiêu, hoặc là bị một số người chơi ẩn trong bóng tối phát hiện. Trong hai lượt đầu tiên đều có người chơi quấy nhiễu hắn và cùng xuất hiện trong một phân cảnh, lần này hắn không cho rằng mình độc chiếm dinh thự Murphy.

May mắn là Caumont dường như không có hứng thú tiếp tục nói chuyện với hắn.

Caumont cũng đang chăm chú xem những bức tranh ở đây.

Lê Tiệm Xuyên đi vòng ra phía trước bức tường kính.

Các bức tranh được treo ở đây rõ ràng là những tác phẩm mới, vẫn đang khô lại, chưa được lồng kính bảo quản và tỏa ra mùi hăng của sơn.

Có một bức tranh thu hút sự chú ý của Lê Tiệm Xuyên.

Bức tranh này vẽ một bộ xương nằm rải rác trong góc tường, và một nửa cửa sổ nhỏ nằm kề góc tường. Lê Tiệm Xuyên cảm thấy khung cảnh trong cửa sổ nhỏ cũng được vẽ rất chi tiết, thậm chí còn mang đến chút cảm giác quen thuộc.

Hắn dán mắt nhìn vào một góc kiến trúc và phong cảnh, ký ức trật tự như máy tính mở ra, nhanh chóng tìm kiếm bên trong, chẳng mấy chốc đã tìm được một địa điểm trùng khít __

Đó là tháp nước ở thành phố Maine.

Ánh mắt của Lê Tiệm Xuyên tối lại, lập tức xác định phong cảnh ngoài cửa sổ.

Khi còn là Albert, hắn từng được David chở đến đồn cảnh sát và băng qua hơn nửa thành phố Maine, do đó hắn có một ký ức rõ ràng về phong cảnh đường phố và một số công trình kiến trúc đặc biệt của thành phố Maine.

Nghĩ tới đây, Lê Tiệm Xuyên chợt nhận ra một chi tiết khó thu hút sự chú ý của người khác.

Cho dù là hành lang trên tầng ba hay tầng bốn, tường của phòng khách hay tường kính của phòng vẽ tranh đi nữa, toàn bộ những bức tranh của phu nhân Murphy được treo ở các vị trí trên đều là vẽ cảnh bên trong hoặc là cảnh bên ngoài trong phạm vi nhỏ. Người bình thường khi xem tranh, bọn họ sẽ chỉ bị cảm hóa, hoặc bị ngạc nhiên bởi những màu sắc tươi đẹp phóng túng kia. Bọn họ sẽ quan tâm bức tranh vẽ “cái gì”, mà bỏ qua “nơi” mà những bức tranh này vẽ.

Nghe nói cậu chủ nhỏ Scott mắc bệnh tự kỷ nhưng có thói quen viết nhật ký và phu nhân Murphy bộc lộ tài năng tuyệt vời trong hai năm gần đây.

Mối liên quan trong này không khó đoán.

Nhưng Lê Tiệm Xuyên luôn cảm thấy bí mật của tòa nhà giam cầm không đơn giản như vậy.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ dựa vào tường, lấy di động của Loose ra và tìm kiếm trên Internet những tin tức mới nhất ở thành phố Maine và Fenain.

Hầu hết các tin tức địa phương đều là về chuyện nhà chuyện cửa, trong số lượng thông tin khổng lồ, có một thông tin thu hút sự chú ý của Lê Tiệm Xuyên.

“Nghe nói có một nhóm buôn người miền Nam đã đến vùng lân cận thành phố Maine, mọi người phải trông con cái và người già trong nhà cẩn thận, gọi cảnh sát nếu cần…”

Lê Tiệm Xuyên rủ mắt và tìm kiếm thông tin này một lần nữa.

Nếu như bọn buôn người này có thật như lời đồn thì đó hẳn là đám người trong những vụ buôn bán trẻ em.

Mỗi lượt xét xử là độc lập, nhưng cất giấu rất nhiều manh mối liên quan. Và thứ mà những manh mối cuối cùng dệt thành chính là sự thật của bàn tròn trong màn chơi này.

Độ khó này làm Lê Tiệm Xuyên có chút ngạt thở.

Ngồi một lúc.

Truyện chỉ được post tại vulactruongan.wordpress.com

Lê Tiệm Xuyên nhíu mày mệt mỏi, đứng dậy khỏi ghế sofa và liếc nhìn đồng hồ treo tường.

Ấy mà đã hơn mười một giờ trưa.

Trong phòng vẽ tranh hình như cũng không còn người nào, những cái bóng lay động sau bức tường kính đã biến mất hoàn toàn. Toàn bộ phòng vẽ rất yên tĩnh và có thể nghe được tiếng kim rơi.

Đôi mắt của Lê Tiệm Xuyên khẽ di chuyển, nhanh chóng liếc nhìn xung quanh và không tìm thấy thiết bị theo dõi nào.

Hắn lùi lại một bước, đi đến cánh cửa bị khóa nằm tận cùng của phòng vẽ.

Theo lời người quản gia già, khu vực bên trong cách cửa này là nơi vẽ tranh của phu nhân Murphy và không được phép vào.

Nhưng Lê Tiệm Xuyên không hề quên cánh cửa phòng vẽ mà hắn nhìn thấy ở trong lối đi tối đen kia, trực giác của hắn cho biết có lẽ nơi này sẽ có manh mối mà hắn muốn.

Thử đẩy cửa, nhưng đã bị khóa chết.

Lê Tiệm Xuyên lấy ra từ trong túi một sợi dây kẽm được hắn tiện tay kéo xuống rồi chọc vào lỗ khóa.

Sau khoảng bốn, năm giây, một tiếng cạch nhẹ nhàng vang lên, tay nắm cửa trong tay nhẹ hẫng, khóa đã được mở.

Lê Tiệm Xuyên ung dung cất sợi dây kẽm vào túi, liếc trái liếc phải, rồi mở cửa đi vào trong.

Nhưng chỉ với một bước, đôi chân của Lê Tiệm Xuyên chợt đứng yên tại chỗ __

Đằng sau cánh cửa này không phải là phòng vẽ tranh, mà là một hành lang rất quen thuộc.

Lê Tiệm Xuyên đột ngột quay lại.

Cánh cửa vừa được mở không biết đã đóng lại từ khi nào, phía sau cánh cửa giống hệt như cánh cửa chính của phòng vẽ, trên cửa có gắn một tấm bảng kim loại và viết hai chữ “phòng vẽ” bằng tiếng Anh.

Hắn rõ ràng bước vào cửa, nhưng lại là rời khỏi phòng vẽ.

Lê Tiệm Xuyên lập tức nắm chốt cửa phòng vẽ và chuẩn bị dùng sức phá cửa.

Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì đã nghe thấy tiếng chạy dồn dập truyền đến từ đầu cầu thang, bóng dáng người quản gia già vội vã và hoảng loạn xuất hiện trên hành lang. Khi nhìn thấy Lê Tiệm Xuyên, ông ta hô to: “Ngài Loose, tìm thấy ông chủ rồi!”

Người quản gia già thở hổn hển, nếp nhăn già nua trên mặt rung rung, sợ hãi nói: “Ông chủ… ông chủ ngã khỏi ban công và chết rồi…”

Lê Tiệm Xuyên quay đầu lại, nhìn mặt người quản gia già, vẻ bừng tỉnh chầm chậm hiện lên trong đáy mắt.

Hắn im lặng trong vài giây rồi nói, “Tôi phải về phòng ngủ một lúc rồi sẽ tới đó ngay. Có một chuyện tôi cần hỏi ông, tôi còn nhớ… bức tranh ‘Truyền thuyết về tòa nhà giam cầm’ vẫn còn được trưng bày, phải không?”

“Vâng.”

Người quản gia già trả lời.

Hết chương 88
Bình Luận (0)
Comment