Đồ cổ và ngọc bích đều là những khoản đầu tư có rủi ro cao, quy tắc của ngành là: “Không làm giả trong thị trường đồ cổ.” Và trọng tâm là: “Một tay giao tiền, một tay giao hàng.” Mua về tay rồi, không thể trả hàng lại.
Nếu may mắn chọn đúng thì có thể giàu qua một đêm, mua nhầm thì tiền mất tật mang, thậm chí có người vì đó mà táng gia bại sản.
Cố Ninh đi lại rất chậm, bởi vì cô đã sử dụng ngọc nhãn một đoạn thời gian nên rất mệt. và phải nghỉ ngơi mới có thể xem lại.
Một đường đi tới, Cố Ninh cũng không tìm được hàng thật, rất thất vọng.
Còn nữa, đồ cổ đã lên ngôi nhiều năm nay, đồ thật hầu hết đều được sưu tầm, làm gì còn nơi nào có hàng thật cho cô nhặt đây.
Có vẻ như ý tưởng kiếm tiền từ đồ cổ của cô vẫn còn quá ngây thơ.
Có rất nhiều đá len đánh bạc, nhưng nguồn và thị trường chính là ở Myanmar và tỉnh Y, có rất ít ở các thành phố khác. Cho dù có, e rằng phần lớn đều là sản phẩm lỗi đã bị xóa chọn lọc, tỷ lệ tốt rất thấp.
Đương nhiên tiên nhân khó bẻ ngọc, bề ngoài không tốt không có nghĩa là bên trong không tốt.
Bất quá, đừng nói thành phố F cách Myanmar rất xa, hiện tại Cố Ninh không thể đi đến đó, không lo lắng đường xa, muốn đi cũng không có phí đi đường.
Mặc dù vé máy bay chỉ có vài ngàn đồng, nhưng vài ngàn đồng này là rất nhiều tiền đối với Cố Mạn và con gái bà.
Và sự thật cô có sức mạnh siêu nhiên không bao giờ được để bại lộ, cho dù đó là Cố Mạn, vì vậy cô muốn đi cũng không có lý do gì để đi.
Mặc dù Cố Ninh không có hy vọng về việc đến thành phố F có hay không có ngọc bội, nhưng Cố Ninh vẫn sẽ đi để hỏi một chút. Nhưng nếu có thì càng tốt, cho dù phần lớn là phế thải, hoặc ngọc bích kém chất lượng thì thịt muỗi vẫn là thịt. Cô cũng sẽ không bỏ cuộc.
Ngay tại thời điểm Cố Ninh xoay người rời đi, ánh mắt của cô liền bị một vật ở góc không dễ thấy của gian hàng hấp dẫn.
Đó là một chiếc vòng tay, được làm từ mười hai mảnh sứ to bằng ngón chân xâu lại với nhau, nó dính đầy vết bẩn, xám xịt, xấu xí, nhưng Cố Ninh có thể từ đó nhìn thấy một tia mờ nhạt của linh khí trắng.
Nếu có linh khí thì chứng tỏ chính là hàng thật, Cố Ninh trong lòng thầm mừng rỡ nhưng trên mặt lại không tỏ ra chút động tĩnh nào. Cố Ninh đi tới quầy hàng ngồi xổm xuống, chủ quầy hàng thấy Cố Ninh ăn mặc bình thường hơn nữa vẫn còn là đứa trẻ liền cho rằng cô không có tiền cho nên cũng không có ý định đến tư vấn. Mà Cố Ninh cũng không thèm để ý, cô chỉ vào một cái vòng tay hỏi: "Ông chủ, cái vòng tay này bao nhiêu tiền?" Khi chủ quầy hàng khi nhìn đến chiếc vòng tay thì ông ta cau mày, hiển nhiên chính là chán ghét nó. Tại sao ư? Bởi vì theo ông thì chuỗi vòng tay này là giả, vốn dĩ định vứt nó đi nhưng cũng không biết vì sao lại đặt ở chỗ này. Nhưng đã có người hỏi thì dù người đó có muốn hay không thì ông cũng sẵn lòng bán: “50 tệ.” 50 tệ không phải là số tiền quá lớn, nhưng nếu xét điều kiện hiện tại của gia đình Cố Ninh thì đó chắc chắn là một số tiền lớn. Nhưng mà đây chắc chắn sẽ là vụ kinh doanh mang đến một khoản lợi nhuận ổn định, Cố Ninh làm sao có thể bỏ qua! Cố Ninh sợ bản thân nếu quá thẳng thắn sẽ bị chủ sạp nghi ngờ, hối hận cũng không tốt liền giả bộ xấu hổ nói: "Ông chủ à, ngài có thể giảm giá một chút được không! Cháu chỉ là một sinh viên thôi, không có nhiều tiền đâu."