"Vậy thì bốn mươi đi ! Không thể ít hơn." Bởi vì Cố Ninh nhìn qua không giống nhà giàu, cho nên chủ sạp cho rằng ông sao có thể bỏ qua được, dù sao thì đối với ông mà nói thì kiểu gì mà chả có lời.
Cố Ninh giả bộ do dự một chút, mới nói: "Được! Vậy cháu lấy cái này."
Vừa nói, cô vừa lấy trong túi ra hai tờ hai mươi tệ đưa cho chủ sạp.
Chủ quầy lấy tiền rồi đưa chiếc vòng cho Cố Ninh.
Cố Ninh cầm chiếc vòng sau đó quay người rời đi, trực tiếp đi thẳng đến trung tâm giám định.
Cô đến trung tâm nhận dạng không phải để xác định thật giả của món đồ mà là để bán lấy tiền, chỉ khi có tiền thì cô mới có thể làm được nhiều việc hơn.
Chợ đồ cổ hàng tháng đều tổ chức hội chợ thương mại quy mô lớn thế nên người đến đông đúc hơn những ngày thường rất nhiều, nhưng cũng không phải ngày thường không có người chỉ là có người buôn bán nhưng ít hơn, giá cả cũng không thể nâng lên mà thôi.
Lúc Cố Ninh đi trung tâm giám định cũng có người tới đây giám định đồ cổ thế nhưng chính là người đến xem tương đối ít, chủ yếu là đến xem trò vui, nếu là thật thì mang ra bày bán còn nếu là giả thì chụp lại hóng hớt thôi.
Các chuyên gia thẩm định đều là những chuyên gia có kinh nghiệm, trung tâm thẩm định cũng có quy định riêng, nếu kết quả thẩm định là sai thì không thu phí còn nếu phát hiện giám định là đúng thì sẽ thu một khoản phí nhất định. Sau khi được đấu giá trực tiếp thì món đồ đó sẽ được tính thêm một số khoản phí.
Nhưng với cái suy nghĩ thô thiển của mình thì chả ai sẽ quan tâm đến giá thành cả.
Cố Ninh bước vào bàn thẩm định rồi nhìn vào thứ được thẩm định viên thẩm định, đó là một lọ thuốc hít với nét vẽ tinh xảo, màu sắc tươi sáng và chất liệu tinh xảo, chỉ nhìn qua cũng đủ để người ta tưởng đó chính là hàng thật.
*Lọ thuốc hít: Thời ngày xưa người ta dùng thuốc hít theo hai hướng. Một là làm dạng như thuốc lá của mình.Hai là bỏ dược liệu vào dùng để trị những chứng bệnh phổ biến như cảm lạnh, đau nửa đầu,…
Nhưng mà Cố Ninh chỉ cần sử dụng Ngọc Nhãn, từ trên cao nhìn xuống không thấy sương mù cho nên cái này chắc chắn là giả.
“Đây là hàng giả.” Người thẩm định chỉ mất khoảng mười phút để có kết quả.
"Cái gì? Giả?" Trong đám người, một giọng nói người đàn ông đột nhiên lộ ra một tia khiếp sợ, vẻ mặt không dám tin: "Ông nhất định là đọc nhầm rồi, sao lại là giả được!"
“Chả lẽ cậu nghi ngờ sự giám định của tôi?” Giám định viên tự nhiên bị nghi ngờ lộ ra vẻ không vui, râu quai nón run lên.
Người đàn ông nghe xong lập tức giải thích: “Không, không phải, chẳng qua là bảo bối này là từ đời ông nội truyền cho cha rồi truyền lại cho tôi cho nên tôi thực sự không chấp nhận được đó là đồ giả.”
Sau khi nghe người đàn ông giải thích, mọi người đều bày tỏ sự hiểu biết của mình.
"Anh trai à, vật gia truyền chưa chắc là đồ thật!"
"Đúng rồi!"
"Hẳn là tổ tiên của cậu nhìn lầm đi. Chuyện như vậy còn nhiều lắm."
“······”
Người đàn ông vẻ mặt cay đắng, tuyệt vọng cầm lấy đồ bỏ đi, tưởng đó đồ thật nên đã lấy tiền ra mua nhưng lại không ngờ hóa ra là đồ giả.
Tiếp theo đó là vài cái nữa cũng được mang lên thẩm định thế nhưng tất cả đều là hàng giả. Dù sao những người này đều là mua từ các quầy hàng trên đường, cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền lắm, mặc dù có chút nản lòng nhưng họ cũng không buồn lắm.