Trở Về Năm 1988

Chương 95

Hôm nay buôn bán tốt hơn hôm qua một chút, buổi tối khoảng 8 giờ, Cao Lương chuẩn bị đóng cửa hàng về nhà. Lý Tuấn Nghị cưỡi xe máy của Chu Văn Võ tới: "Muốn về nhà sao?"

"Ừm. Sao anh còn đi xe của anh Chu?" Cao Lương cảm thấy đàn ông luôn có hứng thú với máy móc, động cơ, không có mấy người không mê muội.

Lý Tuấn Nghị nói: "Aiz, đừng nói nữa, Văn Võ buổi chiều học xe té ngã một cái, bất quá không có việc gì, chính là trầy ít da. Hắn nói mình bị thương, cần an ủi, cho nên bảo anh tới chỗ em kiếm đồ ngon."

Cao Lương nghe thấy lời này liền nhịn không được cười: "Em chuẩn bị đóng cửa, trở về nhà làm đi." Mỗi ngày buổi sáng cô đi chợ mua thức ăn thuận tiện mua luôn đồ ăn cho nhà, mỗi ngày trở về nhà lại bổ sung tủ lạnh, để hôm sau Cao San và Cao Cường có đồ nấu ăn.

Lý Tuấn Nghị nói: "Được, lên xe anh đèo về, xe em cứ để trong tiệm. Sáng ngày mai anh đưa em đi chợ."

"Được." Cao Lương gọi Thu Lan, "Chúng ta cùng nhau ngồi xe đi, m ngồi đằng sau chị."

Vương Thu Lan chưa từng ngồi xe máy, nghe nói có thể ngồi xe, cũng không cự tuyệt, hưng phấn đồng ý. Cao Lương đặt đồ vào trước xe máy, leo lên xe, ôm eo Lý Tuấn Nghị, Vương Thu Lan ngồi phía sau Cao Lương.

Lý Tuấn Nghị nói: "Ôm chặt chưa? Xuất phát!" Tốc độ xe máy khác hoàn toàn xe đạp, xe "Vèo" một cái phi ra ngoài, Vương Thu Lan vốn dĩ chỉ nắm hờ eo Cao Lương, thân thể theo quán tính ngửa ra sau một chút, sợ tới mức vội ôm chặt lấy Cao Lương. Cao Lương bị kẹt ở giữa, lại thành điểm tựa của Thu Lan, không dám đẩy mạnh, chỉ có thể dán chặt lên lưng Lý Tuấn Nghị. Tháng tư Quảng Châu bắt đầu nóng, chỉ mặc mỗi áo đơn, Cao Lương dán chặt lấy Lý Tuấn Nghị, Lcảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể anh, tức khắc trở nên xấu hổ, nhưng cũng không có cách nào, xe máy quá nhanh, lại không dám buông ra. Lý Tuấn Nghị chỉ cảm thấy trên lưng vừa ấm vừa mềm, nháy mắt hô hấp căng thẳng, trong thân thể dâng lên một dòng nhiệt, bắt đầu tâm viên ý mã, còn may lái xe vẫn ổn định, vững vàng đi tiếp.

May mắn gió đêm mát mẻ, thổi thổi làm đầu óc hai người dần bình tĩnh lại, Cao Lương vội tìm đề tài tới hóa giải sự xấu hổ: "Chiều nay có người tới nhận làm rửa chén, em bảo chị ấy đi kiểm tra sức khoẻ, khả năng ngày mai sẽ tới bắt đầu làm việc."

Lý Tuấn Nghị nói: "Vậy cần sắp xếp chỗ ở không?"

Cao Lương nói: "Ừ, ngày mai chị ấy tới rồi tính, em phải đi thuê căn nhà ở phụ cần làm ký túc xá."

Vương Thu Lan yên lặng ngồi phía sau nghe hai người đối thoại, không có lên tiếng, cô đang do dự có nên dọn ra ngoài hat không, bởi vì bà nội Lý Tuấn Nghị muốn tới đây, nhà Cao Lương sẽ đông người, cũng không tiện, chỉ là cỗ cũng hơi sợ khi ở cùng người không quá quen thuộc.

Về tới nơi, Cao Lương lấy đồ ăn ra, nấu một nồi cháo rau thịt gà cho Chu Văn Võ. Lý Tuấn Nghị uống trước một chén, lúc này mới mang về cho Chu Văn Võ, sau đó lại trở về qua đêm, ngày mai còn muốn đưa Cao Lương đi chợ sáng.

Thời điểm Lý Tuấn Nghị trở về, Vương Thu Lan đã tắm rửa xong đi ngủ, Cao Lương cũng vừa lúc tắm rửa xong đi ra, hôm nay cô gội đầu, dùng khăn lông xoa tóc, hai tay giơ lên đ ỉnh đầu, áo phông rộng thùng thình dán lên trên người, phác họa ra đường cong cơ thể. Lý Tuấn Nghị vừa thấy, cổ họng liền có chút khô khốc, bởi vì hắn nhớ tới xúc cảm mềm mại khi cô ngồi phía sau xe.

Cao Lương không chú ý tới ánh mắt anh đang trở nên sâu thẳm, một bên lau tóc một bên nói: "Anh đi tắm đi, đun xong nước rồi."

Lý Tuấn Nghị trầm mặc mà đi tới chỗ Cao Lương, Cao Lương vốn dĩ đang chuyên tâm lau tóc, đột nhiên cảm giác ánh sáng tối lại, giương mắt thấy, Lý Tuấn Nghị đã tới trước người, cô có chút khó hiểu mà nhìn anh: "Làm sao vậy?"

Lý Tuấn Nghị cúi đầu nhìn cô trong chốc lát, sau đó nâng tay: "Anh giúp em lau tóc." Duỗi tay cầm lấy khăn lông của Cao Lương.

Cao Lương phát hiện thanh âm của anh thay đổi, trực giác phụ nữ làm cô cảm thấy bầu không khí có chút ái muội, nhưng lại không dời bước chân được, buông ra thấp đầu ngoan ngoãn để Lý Tuấn Nghị lau tóc cho mình. Lý Tuấn Nghị rất nhẹ nhàng, cư nhiên không làm đau cô chút nào, Cao Lương nhắm mắt mỉm cười trêu chọc: "Lý tổng, có phải anh từng học việc ở tiệm cắt tóc hay không?"

Lý Tuấn Nghị cười nhạo: "Tự học thành tài, chỉ phục vụ cho một mình Cao tổng, ngài cảm thấy vừa lòng không, Cao tổng?"

Cao Lương cười rộ lên, Lý Tuấn Nghị vốn đeo dây lưng, giờ phút này một nửa vạt áo sơ mi bị kéo ra ngoài, Cao Lương hơi có chứng cưỡng bách, tương đối chú trọng tính đối xứng, nhịn không được lôi nốt một nửa vạt áo kia ra. Cô đnag kéo vạt áo, đã bị Lý Tuấn Nghị lập tức nắm lấy tay, ngay sau đó, cả người Cao Lương bị Lý Tuấn Nghị đẩy lên vách tường, đối phương dùng một bàn tay ôm lấy eo cô, một bàn tay còn cầm khăn lông, nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn xuống, hôn vừa nhanh vừa mạnh

Cao Lương bị nụ hôn này làm cho choáng váng, sau đó phản ứng lại thì đầu lưỡi đã bị đối phương cuốn lấy. Cao Lương cảm thấy đây không chỉ là hôn môi, cô cảm thấy linh hồn cũng bị Lý Tuấn Nghị hút mất rồi, thế cho nênlàm cô quên mất bọn họ còn ở trong phòng khách, hai em và Vương Thu Lan có khả năng đi ra ngoài bất kỳ lúc nào, cô giống một cái dây mây mềm mại vô lực dựa trên cánh tay anh.

Lý Tuấn Nghị phảng phất như người bị khát lâu, tìm được ốc đảo, cắm đầu vào dòng suối mặc kệ có thể bị chết đuối.

Cao Lương bị hôn đến thất điên bát đảo, thẳng đến khi cô cảm thấy một bàn dò xét tiến vào áo của mình, sắp sờ đến trước ngực mình, cô mới đột nhiên bừng tỉnh lại, đẩy Lý Tuấn Nghị ra, bắt được bàn tay đang fi chuyển: "Đừng, đừng!"

Lý Tuấn Nghị bỗng chốc bừng tỉnh, ánh mắt cũng dần dần trở nên minh mẫn lại, kịch liệt thở hổn hển, nhìn Cao Lương đỏ bừng mặt, anh vươn đầu lưỡi li3m khóe môi một chút: "Xin lỗi, anh ra ngoài bình tĩnh một chút." Nói xong chạy nhanh vào phòng vệ sinh bên cạnh.

Cao Lương đầu tóc hỗn độn, hai má đỏ bừng, hô hấp hỗn loạn, cô hít sâu mấy hơi, vỗ vỗ gương mặt, ép chính mình bình tĩnh lại. Trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước ào ào, Cao Lương vội chạy về phòng mình, đóng cửa lại, trong phòng ngủ không có bật đèn, rèm cửa được kéo lên, có ánh sáng mờ mờ từ đèn đường hắt vào, Cao San đang ngủ say. Cao Lương đứng trong bóng đêm bình tĩnh một hồi lâu, nghĩ vừa rồi ý loạn tình m3, kỳ thật thiếu chút nữa cô muốn đầu hàng, bất quá cuối cùng vẫn giữ được, tuy rằng cô cảm thấy quan hệ trước khi kết hôn cũng không phải cái gì đáng xấu hổ, nhưng cô vẫn không tính trao thân dễ dàng như vậy, cô không thể để Lý Tuấn Nghị cảm thấy mình là người tùy tiện. Huống chi trường hợp vừa rồi cũng không đúng, đây là ở nhà, người có thể đi ra bất cứ lúc nào.

Cô tính lên giường đi ngủ, lại phát hiện tóc còn chưa khô, khăn đã bị Lý Tuấn Nghị cầm đi, cô nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không đi ra ngoài, mà ở trên giường cầm vỏ gối xoa xoa tóc, cuối cùng mở cửa sổ hong gió, để hơi khô chút thì đi ngủ.

Lúc này có người nhẹ nhàng gõ cửa, thanh âm Lý Tuấn Nghị vang lên: "Cao Lương, em lau khô tóc đi, đừng ngủ ngay, sẽ đau đầu."

Cao Lương có chút ngượng ngùng, liền đi tới cạnh cửa, nhỏ giọng nói: "Em đã lau khô." Một lát sau, cô nghe thấy tiếng bước chân rời đi, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Ngày hôm sau Cao Lương thức dậy, Lý Tuấn Nghị cũng đúng giờ dậy theo, Cao Lương thấy anh liền hơi ngượng ngùng xoay mặt đi, Lý Tuấn Nghị nhìn bộ dáng ngượng ngùng của cô cũng không giống đang tức giận, không khỏi lặng lẽ thở ra.

Lúc ra cửa, Cao Lương ngồi ở phía sau Lý Tuấn Nghị, chỉ đỡ eo anh không dám ôm vào. Lý Tuấn Nghị cũng không khởi động xe, mà quay đầu nói: "Cao Lương, thực xin lỗi, tối hôm qua anh khó kìm lòng nổi, em đừng giận, về sau anh sẽ chú ý."

Cao Lương cắn môi, rũ mắt xuống nói: "Em không tức giận."

Khóe miệng Lý Tuấn Nghị rốt cuộc cong lên, thò tới gần hôn một cái lên chít mũi của Cao Lươngt: "Vậy em ôm chặt vào, để anh xuất phát."

Cao Lương liền ôm lấy eo anh. Lý Tuấn Nghị vặn ga, xe phần phật xông ra ngoài, Cao Lương sợ hãi kêu ra tiếng, vốn đang ôm hờ liền biến thành bám chặt lấy eo đối phương, thân thể cũng dán lên lưng anh. Lý Tuấn Nghị cao hứng mà nở nụ cười. Bọn họ ở trong nắng sớm tháng tư đi trên đường phố vắng người, giờ phút này không chỉ có vạt áo và tóc bọn họ bị thổi bay trong gió, mà còn có tâm tình hai người, hai trái tim nóng rực đang thấm lạnh trong không khí.

Buổi sáng tốt đẹp làm tâm trang cả ngày cũng tốt thep. Buổi sáng hơn mười giờ Lương Tứ Muội tới, cô mang theo kết quả của bệnh viện, kết quả đủ tư cách. Cao Lương nói: "Vậy hiện tại chị chính thức đi làm luôn."

Lương Tứ Muội cuốn tay áo muốn tới làm việc. Cao Lương nói: "Hiện tại còn chưa có khách, không có chén cần rửa, chị hỗ trợ quét tước vệ sinh một chút nhé." Lương Tứ Muội liền cầm lấy giẻ lau, lau lại mấy cái bàn Thu Lan vừa lau, thậm chí lạu sạch cả cửa kính, Cao Lương xem ở trong mắt ghi tạc trong lòng, vị này làm việc khẳng định ổn, từ khuôn mặt tang thương và bàn tay thô tay là có thể nhìn ra được, cuộc sống ở quê chắc là thập phần gian nan, nếu không tới tuổi này đâu có ra ngoài tìm việc nữa.

Giữa trưa buôn bán cũng không tồi, so với hai ngày trước tốt hơn không ít, Lý Tuấn Nghị chở Chu Văn Võ tới ăn cơm trưa. Chu Văn Võ té bị thương cũng không quá nghiêm trọng, chính là khuỷu tay trái với đầu gối có chút trầy da. Cao Lương an ủi vài câu, bảo hắn lái xe cẩn thận một chút, xe máy rốt cuộc không giống xe đạp. Chu Văn Võ nói hắn đã giao học phí, xe máy đã học xong. Lý Tuấn Nghị bổ sung một câu: "Đừng nóng vội đi ra ngoài hẹn hò, luyện thêm một chút, an toàn là trên hết."

Cao Lương minh bạch hắn học lái xe là muốn đi hẹn hò với cô người mẫu kia, cũng khuyên hắn: "Anh Chu vẫn nên cẩn thận chút, muốn hẹn hò cũng không cần vội lái xe đi, kỹ thuật không thuần thục, vạn nhất bị va chạm làm thương con gái người ta, vậy thật là mất nhiều hơn được."

Lời này của Cao Lương làm Chu Văn Võ rốt cuộc bình tĩnh lại, đúng vậy, nỗ lực nhiều như vậy, không thể thất bại trong gang tấc: "Được, anh sẽ luyện thêm."

Lý Tuấn Nghị lấy ra một cái hộp đưa cho Cao Lương: "Cái này tặng cho em."

Cao Lương nhìn một chút, mặt trên in hình một cái máy sấy, ngoài ý muốn nhìn anh: "Mua cho em?"

Lý Tuấn Nghị gật đầu: "Ừ, về sau buổi tối sấy khô tóc rồi hãng ngủ, miễn cho bị đau đầu."

"Em cảm ơn!" Trong lòng Cao Lương ngọt ngào, Lý Tuấn Nghị vẫn rất có tâm. Cô vô cùng vui vẻ nhận quà của anh, người trong nhà đều có thể dùng, cũng không cần khách khí với anh.

Lý Tuấn Nghị hỏi: "Đúng rồi, người rửa chén thuê tới chưa?"

Cao Lương chỉ phòng bếp: "Tới rồi, đang làm việc, đặc biệt cần mẫn ạ."

"Vậy là tốt rồi. Có phải em nên đi tìm ký túc xá không?" Lý Tuấn Nghị hỏi.

Cao Lương gật đầu: "Vâng, em tính toán buổi chiều đi xung quanh nhìn xem, tìm nơi nào gần tiệm một chút, tiện cho các cô ấy tới làm."

"Để anh đi tìm cùng em." Lý Tuấn Nghị nói.

"Anh không đi làm?"

Lý Tuấn Nghị chuyển hướng qua Chu Văn Võ: "Văn Võ, buổi chiều tôi đi với Cao Lương ra ngoài xử lý chút việc, ông về trong xưởng trước được không?"

Chu Văn Võ đang ăn cơm, nghe xong ngẩng đầu lên, không quá xác định hỏi: "Tôi tự mình lái xe trở về?"

Lý Tuấn Nghị nhịn không được cười: "Chẳng lẽ còn muốn tôi đưa ông về? Được thôi, tôi đưa ông về trước, lại đến tìm Cao Lương."

Cao Lương cũng nhịn không được cúi đầu cười, Chu Văn Võ thật sự biết lái xe rồi sao?

Buổi chiều Lý Tuấn Nghị cùng Cao Lương dạo một vòng xung quanh tiệm, cuối cùng thuê một một phòng một sảnh của dân địa phương. Đây là hình thức ban đầu của thành phố, người có tiền có năng lực liền bắt đầu xây mấy phòng ở, về sau mặc kệ là cho thuê cũng tốt, phá bỏ và di dời cũng tốt, đều có tiền. Phòng ở tuy rằng không được sắp xếp hợp lý như chung cư, nhưng thắng ở sạch sẽ, chủ nhà cũng ở tại đây, hệ số an toàn tương đối cao, hơn nữa giá nhà cũng không tính quá đắt, 40 đồng một tháng, ước chừng cách cửa hàng bọn họ mười phút đi bộ. Chủ nhà cũng nguyện ý cho để giường tầng vào, phòng khách và trong phòng ngủ để 1 giường mỗi phòng, như vậy có thể cho bốn người vào ở, điều kiện cũng không tệ lắm.

Cao Lương trở lại trong tiệm, nói với Lương Tứ Muội phòng ở đã thuê xong, ngày mai có thể dọn vào. Vương Thu Lan nghe thấy Cao Lương nói về tình huống phòng vừa thuê, liền lén lút nói với Cao Lương: "Chị Lương, em cũng muốn dọn đến khu ký túc xá mới, được không ạ?"

Cao Lương ngẩng đầu nhìn: "Em không muốn ở cùng bọn chị?" Tuy rằng phòng bên kia bọn họ ở tới sáu người cũng hơi đông, nhưng cũng không phải không ở được, chính là không quá tiện, cô mang theo Vương Thu Lan từ quê tới đây, cô cũng không thể chủ động bảo cô ấy dọn ra ngoài ở.

Vương Thu Lan gật đầu: "Dạ, chị Tứ Muội cũng rất không tồi, hẳn là có thể ở chung được." Kỳ thật chủ yếu là do tối hôm qua cô muốn đi WC, kết quả mới vừa mở ra tới cửa phòng, liền thấy Lý Tuấn Nghị đè Cao Lương ở trên tường, làm cô quẫn bách muốn chết, vốn đang có chút do dự, chuyện này làm cô hoàn toàn hạ quyết tâm phải dọn ra ngoài.

Cao Lương gật đầu nói: "Nếu em muốn dọn ra, vậy dọn đi, điều kiện bên kia cũng không tồi, phòng ở cũng mới, sạch sẽ, cũng rất an toàn."

Vì thế buổi chiều ngày hôm sau, Vương Thu Lan và Lương Tứ Muội đều dọn tới ký túc xá mới thuê. Căn phòng nhỏ Vương Thu Lan ở chung cư cũng không có người dọn vào, chờ Lý Tuấn Nghị đi đón bà tới ở.

Thứ sáu, Lý Tuấn Nghị bước lên xe lửa về nhà, đi đón bà nội. Ngày này Cao Lương lại tuyển thêm một người phục vụ mới, một cô gái Trùng Khánh mới hai mươi tuổi, nói mình đặc biệt thích ăn mì chua cay, cho nên tới trong tiệm bọn họ làm công. Vì thế trước cuối tuần, Cao Vị rốt cuộc tuyển đủ nhân viên, chuẩn bị nghênh đón một cuối tuần mới.
Bình Luận (0)
Comment