Trở Về Năm 1988

Chương 96

Như Cao Lương dự đoán, vừa đến cuối tuần, Cao Vị buôn bán cực kỳ tốt. Tuy rằng có tuyển người mới, nhưng bởi vì Tiểu Chu mới tới chưa thuần thục công việc, chỉ mấy món ăn cũng không phân biệt được rõ ràng, thường xuyên đưa sai món, dẫn tới nhà ăn có chút hỗn độn, tính tình Vương Thu Lan cũng tốt, vẫn luôn nhẫn nại thu thập tàn cục, còn có Cao San và Cao Cường hỗ trợ, cuối cùng mới ứng phó được cuối tuần này.

Tuy rằng cuối tuần này kiếm được không ít, nhưng bởi vì Tiểu Chu làm một số khách có ấn tượng không tốt lắm. Cao Lương xác thật có điểm không quá vừa lòng với nhân viên mới này, tổng cộng mới có mười bàn, hai ngày thời gian cũng chưa nhớ được mấy món ăn, không phải đối phương không dụng tâm, thì chính là năng lực có vấn đề.

Bởi vì cuối tuần mọi người đều mệt muốn chết, thứ hai dứt khoát không tiếp tục kinh doanh, Cao Lương cố ý gọi Tiểu Chu tới tiệm huấn luyện, làm cô ấy nhớ kỹ số ở mỗi bàn, nếu vẫn không được, vậy trực tiếp cho nghỉ việc. Một ngày huấn luyện qua đi, Cao Lương rốt cuộc phát hiện đúng là Tiểu Chu có vấn đề trong việc ghi nhới, trong thời gian ngắn ký ức của cô ấy rất hỗn loạn, chuyện này đối với một người phục vụ thì đúng là trí mạng. Cao Lương tuy rằng rất đồng tình với Tiểu Chu, nhưng cũng không có biện pháp tiếp tục thuê đối phương. Cao Lương luôn luôn giúp mọi người, nhưng loại chuyện này không có biện pháp thỏa hiệp, bởi vì dù sao cũng phải buôn bán, không phải làm từ thiện, dù muốn làm từ thiện, vậy mình cũng phải có khả năng mới được. Cô cho Tiểu Chu năm ngày tiền lương, để cô ấy rời đi, sau đó đi dán lại thông báo tuyển người.

Tới thứ ba Lý Tuấn Nghị với bà mới đến Quảng Châu, vốn dĩ Lý Tuấn Nghị tính thứ bảy đến tỉnh thành, tối chủ nhật liền rời đi, nhưng ba cùng Tuấn Vĩ đều bảo hắn ở thêm một ngày, hắn liền ở thêm một ngày, thuận tiện còn đi lấy quà Ngô Xuân Mai gửi cho Cao Lương.

Sáng sớm thứ ba, Cao Lương đi chợ mua thức ăn, cuối tuần tuy rằng rối ren, nhưng cô cũng phát hiện một hiện tượng tương đối tốt, không ít khách ăn xong sẽ yêu cầu đóng gói thêm ít cổ vịt chân vịt linh tinh, rốt cuộc có người chú ý tới món kho trong tiệm, bởi vậy cô tính toán làm thêm một chút.

Biết hôm nay bà sẽ tới, Cao Lương mua chút cá tôm, muốn cho bà nếm thử mấy món tươi. Cao Lương trở lại trong tiệm chuẩn bị nước canh cùng phối liệu, tính toán giao phòng bếp cho Vương Thu Lan, còn mình trở về chờ bà tới, không nghĩ tới Lý Tuấn Nghị trực tiếp đón xe từ ga tàu hỏa lại đây.

Lý Tuấn Nghị đỡ bà xuống xe, bà nhìn thấy cửa tiệm của Cao Lương, so với tiệm ở quê khí phái hơn nhiều, liên tục cười gật đầu: "Đây là cửa tiệm của Lương Lương? Tốt, tốt, thật tốt quá!"

Vương Thu Lan bị Cao Lương gọi vào phòng bếp, bên ngoài tiệm ăn không có ai, Lý Tuấn Nghị lớn tiếng kêu: "Cao Lương, Cao Lương!"

Cao Lương loáng thoáng nghe thấy có người gọi mình, vừa nhấc đầu, cách cửa kính thấy Lý Tuấn Nghị đang đỡ bà đi vào, cô vội đặt muôi xuống, hưng phấn chạy ra ngoài: "Bà, bà rốt cuộc tới rồi!"

Bà giang hai tay, cười lớn run rẩy mà bước tới chỗ Cao Lương. Cao Lương đi lên, ôm chặt bà: "Bà ơi, bà rốt cuộc tới, cháu rất nhớ bà."

Lý Tuấn Nghị mỉm cười nhìn bộ dạng kích động của hai người phụ nữ hắn yêu nhất, khóe miệng muốn kéo tới lỗ tai. Cao Lương buông bà ra, hai bà cháu đánh giá lẫn nhau, trăm miệng một lời: "Bà ( Lương Lương) gầy đi."

Cao Lương đỡ bà ngồi xuống: "Bà, bà mới vừa xuống xe lửa liền tới đây?"

Lý Tuấn Nghị ở một bên nói: "Anh bảo bà trở về nghỉ ngơi, bà nói mình không mệt, muốn tới trong tiệm em xem trước."

Bà Vương cười chảy cả nước mắt: "Thật sự không mệt, bà đi vé giường nằm, còn là giường mềm, ngủ thật sự thoải mái."

Cao Lương lau nước mắt ở khóe mắt cho bà, nói: "Bà ơi, vậy bà cứ ở trong tiệm nghỉ ngơi một chút đi, cháu đi nấu cơm, ăn cơm xong lại trở về nghỉ ngơi."

Bà Vương cười gật đầu: "Được, nếm tay nghề của Lương Lương."

Vương Thu Lan cùng Lương Tứ Muội cũng đều ra ngoài chào hỏi bà Vương, cùng nói chuyện, Cao Lương nhanh tiến vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa. Lý Tuấn Nghị cất hành lý vào nhà kho trước, nhìn một chút, hỏi Cao Lương: "Sao lại thiếu một người? Không phải còn có một người phục vụ sao?"

Cao Lương tiếc nuối mà nói: "Haiz, đừng nói nữa, cô gái Tiểu Chu kia có vấn đề về ghi nhớ, thường xuyên đưa sai món, em cho cô ấy nghỉ rồi."

"Như vậy à, vậy cũng không có biện pháp, tìm người khác đi." Lý Tuấn Nghị nói, "Ngày hôm qua anh đi thăm Xuân Mai, cô ấy nhờ anh mang quà về cho em."

Cao Lương cười nói: "Cô ấy lại gửi gì cho em, lãng phí tiền."

Lý Tuấn Nghị cười nói: "Không tốn tiền, trễ chút nữa đưa cho em xem. Cuối tuần buôn bán tốt đi?"

"Ân, không sai biệt lắm, cửa tiệm này trước mắt cũng chỉ có cuối tuần mới buôn bán được." Cao Lương nói.

Lý Tuấn Nghị nói: "Chờ cửa hàng Hữu Nghị khai trương thì tốt rồi. Tiệm cafe bên cạnh có phải cũng sắp khai trương không?" Anh nói tới cửa hàng bên phải Cao Vị, đi qua cửa hàng đó là cửa vào cửa hàng Hữu Nghị, vị trí còn tốt hơn cửa tiệm của Cao Lương, bọn họ thuê trước Cao Lương nhưng trang hoàng lại lâu hơn, đến nay còn chưa khai trương, thoạt nhìn chuẩn bị rất kỹ.

Cao Lương nói: "Ừ, ngày kia khai trương, bà chủ còn tới chào hỏi qua."

Lý Tuấn Nghị nói: "Bên trái là tiệm làm bánh kem, dãy này toàn kinh doanh ăn uống, chờ khai trương hết, người cạnh tranh sẽ nhiều hơn nữa."

"Vậy cũng không có biện pháp, cũng may mọi người đều kinh doanh món không giống nhau." Bất quá nếu đều bán đồ ăn, như vậy thực khách khẳng định sẽ bị phân chia, lúc này chỉ có thể bằng bản lĩnh ăn cơm.

Giữa trưa Cao Lương làm gà luộc, hấp cá, tôm bạch chước, vịt tam ly, xương sườn hầm, canh đậu mầm, mặt khác còn trộn một đ ĩa nộm sứa. Bà Vương ăn đến khen không dứt miệng: "Đồ ăn Lương Lương làm càng ngày càng ngon, làm bà lão này đi theo cháu thật có lộc ăn."

"Bà thích ăn liền ăn nhiều một chút. Quảng Đông còn có rất nhiều món ngon, về sau cháu từ từ làm cho bà." Chỉ cần bà chịu ở Quảng Đông, Cao Lương vẫn thật sự cao hứng, hơn nữa vui vẻ dành cho bà những thứ tốt nhất.

Cơm nước xong, Lý Tuấn Nghị lấy quà của Ngô Xuân Mai ra, có chút ngoài dự kiến của Cao Lương, cư nhiên là đồ thủ công bằng kim loại do chính Xuân Mai làm, cô ấy dùng một ít linh kiện kim loại nhỏ làm một cái logo "Cao Vị" cho Cao Lương, là tự cậu ấy thiết kế, khá vụng về đáng yêu, còn có cái bệ có thể nâng lên. Cao Lương yêu thích không buông tay, đem nó đặt ở trên bệ cách tủ kính trước bếp, quay đầu liền có thể thấy được.

Nghỉ ngơi một lát, Lý Tuấn Nghị lấy hành lí, đưa bài đi về nghỉ ngơi. Cao Lương đã dọn dẹp giường đệm xong, ở ngay trong phòng nhỏ Thu Lan ở trước đó. Bà Vương vốn dĩ cảm thấy cháu trai ở chung với Cao Lương mà chưa kết hôn thì không tốt lắm, nhưng là nghe Lý Tuấn Nghị phân tích một chút, cảm thấy ở cùng nhau lại khá tốt, gần nhất có thể tiết kiệm tiền, thứ hai cháu trai có điều kiện bồi dưỡng tình cảm với Cao Lương. Cao Lương ngày thường rất bận rộn, bà còn có thể hỗ trợ nấu cơm cho Cao San cùng Cao Cường, giảm bớt gánh nặng của Cao Lương, cũng làm bàcảm thấy mình còn ác dụng, có thể giúp được người trẻ tuổi bận rộn.

Trưa hôm đó, trong tiệm lại tới có hai cô gái tới ứng tuyển, Cao Lương chỉ có thể nhận một người, một người khác thoạt nhìn có chút khó chịu, hai cô cùng đi từ quên lên, muốn làm việc gần nhau. Cao Lương nói: "Tiệm cafe bên cạnh hẳn sẽ tuyển người, một người đi sang cách vách hỏi thử xem." Vì thế một cô gái khác thật sự đi sang nhà bên cạnh hỏi, còn được nhận luôn.

Lần này Cao Lương không dám chủ quan, người tới không chỉ phải kiểm tra sức khoẻ, còn muốn kiểm tra chút nghiệp vụ, nếu không thật sự là đang đuổi khách đi, cho nên cô và Vương Thu Lan huấn luyện cho cô gái tên Chung Tiểu Hồng một ngày, may mà Chung Tiểu Hồng là một cô gái nhanh nhẹn, hoàn toàn có thể đảm nhiệm công việc này.

Nhà có người già, như có bảo vật. Bà tới Quảng Đông, cuộc sống bọn họ cũng được cải thiện hơn. Trước kia mỗi ngày Cao San phải dậy sớm làm cơm sáng cho 2 chị em, đều là hấp bánh bao, sủi cảo linh tinh mà chị cả đã chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh, hiện giờ có bà Vương, chuyện làm bữa sáng đã bị bà nhận thầu, bà cũng không cho Cao Lương bận rộn cả ngày trở về còn phải chuẩn bị bữa sáng hôm sau cho các em, dù sao người già ngủ ít, buổi sáng cũng ngủ không được, không bằng dậy làm ít việc, còn có thể cho người trẻ tuổi ngủ nhiều một lát.

Chờ Cao San cùng Cao Cường đi học, bà Vương sẽ ngồi xe buýt tới tiệm Cao Lương xem Cao Lương bận rộn, lúc không bận Cao Lươngvà Thu Lan sẽ trò chuyện với bà, lúc bận rộn, bà sẽ tự tìm cách giết thời gian. Cứ như thế hai ngày, Cao Lương liền ý thức được bà ở Quảng Đông rất tịch mịch, rốt cuộc trời xa đất lạ, ngôn ngữ cũng không thông, càng không có bằng hữu, bọn họ bận rộn công việc, không thể thường xuyên ở với bà.

Có một ngày trong tiệm nghỉ ngơi, Cao Lương liền dẫn bà đi dạo xung quanh tiểu khu, xem có thể quen được bạn mới hay không, người ở tiểu khu này chủ yêu là người trẻ tuổi từ bên ngoài tới, người già rất ít. Cũng may cách tiểu khu bọn họ không xa mới khánh thành một cái công viên chỗ đó vốn có mấy cái hồ nước, bị đào thông lại biến thành một cái hồ nhân tạo không nhỏ, bên trong trồng không ít hoa sen, mùa này mới có lá sen, trên bờ trồng dương liễu, theo gió phất phơ, công viên đầy hoa hoa cỏ cỏ, phong cảnh rất đẹp.

Mọi người xung quanh cũng thích đi dạo ở chỗ này, còn có không ít người già ở chỗ này xướng kịch Quảng Đông, chơi Thái Cực quyền, nhảy quạt vũ thậm chí nhảy giao tế vũ, Cao Lương cảm thấy hoạt động như vậy thích hợp với bà. Bất quá bà cảm thấy mình đã một bó tuổi, thật sự không nhảy múa được mấy cái này.

Cao Lương cảm thấy chủ yếu vấn đề nằm ở quan niệm cùng tâm thái, không phải tuổi tác, có mấy người già thoạt nhìn còn lớn tuổi hơn bà Vương, người ta còn nhảy múa cười ha hả. Cho nên cô cực lực cổ vũ bà đi tham gia, không thể ca hát khiêu vũ, luyện Thái Cực quyền cũng được, ít nhất có thể khỏe mạnh hơn.

Vì thế Cao Lương kiên trì mua hai bộ đồ luyện công cho bà, làm bà tự đi tham dự thử. Bà Vương biết Cao Lương dụng tâm đưa mình đi dạo công viên, lại mua quần áo giày, đều là muốn cho mình vui vẻ, có thể tìm chuyện đẻ làm. Bà do dự ngượng ngùng hai ngày, mỗi ngày vẫn tới trong tiệm, cuối cùng phảng phất nghĩ thông suốt, rốt cuộc không tới tiệm, đi công viên. Qua mấy ngày, bà Vương ngượng ngùng mà nói với Cao Lương, có người đồng hương lôi kéo bà đi múa quạt. Cao Lương hưng phấn không thôi, thật tốt, người già nên có sinh hoạt và lạc thú của riêng mình, mà không phải chỉ phục vụ con cháu.

Hôm nay Lý Tuấn Nghị đi tới tiệm, có chút hưng phấn mà nói với Cao Lương anh tính toán mua xe máy, hỏi ý kiến Cao Lương. Cao Lương cũng không rành xe máy, liền cười nói: "Anh tương đối hiểu, vẫn là anh tư chọn mua đi, em có xe ngồi là tốt rồi."

Lý Tuấn Nghị gật đầu: "Được, vậy anh tự quyết định."

Cao Lương nhìn Lý Tuấn Nghị, đột nhiên nói: "Nếu không nhà mình mua TV đi."

"Được." Lúc trước Lý Tuấn Nghị cũng nói muốn mua TV, Cao Lương nói không phải nhu yếu phẩm, không cần thiết, hiện tại cônói muốn mua, vậy mua, Lý Tuấn Nghị cũng không nghi ngờ quyết định của Cao Lương.

Cao Lương nói: "Gần nhất bà quen mấy người bạn ở công viên, mọi người đều nói chuyện về phim truyền hình, gần đây bà không xem, không chen miệng được, chúng ta cũng mua một cái cho bà xem."

"Được thôi! Cao Lương sao em lại tốt như vậy? Anh càng ngày càng thích em." Lý Tuấn Nghị nói xong trực tiếp hôn một cái lên má Cao Lương.

Cao Lương đỏ mặt nhanh chóng nhìn chung quanh, còn may trong phòng bếp chỉ có hai người bọn họ, ba người khác đều ở bên ngoài nhà ăn một bên làm việc một bên nói chuyện phiếm: "Đừng làm thế ở trong tiệm, người ta thấy thì ngại lắm."

Lý Tuấn Nghị cười ha hả mà nói: "Có cái gì mà ngại? Bọn họ cũng đều biết chúng ta là hai vợ chồng, chỉ chưa lãnh chứng thôi."
Bình Luận (0)
Comment