Moon_xinh
Phong Ca
Mục An từ nhà của Du Khâm đi ra,
đứng ở cửa ảo não vỗ vỗ vào trán mình, bất luận cẩn thận thế nào cuối
cùng vẫn cùng Du Khâm phát triển đến bước này…
Tiếng chuông di động
vang lên, lấy điện thoại từ túi ra, nhìn thấy tên hiển thị là Lục Bác
Giản, Mục An do dự một lúc mới mở máy ra nghe.
“Em có sao không? Tối qua cả đêm không về nhà, di động cũng không gọi được, dì Chung rất lo lắng cho em.”
“Không có việc gì, chỉ là không cẩn thận uống hơi nhiều rượu…, em ở lại nhà
bạn một đêm.” Mục An trả lời xong thì cảm thấy hơi lo, bên cạnh cô căn
bản không có mấy bạn bè, Lục Bác Giản biết rất rõ điều này.
Cũng may, Lục Bác Giản tựa hồ cũng không có ý định hỏi đến cùng, vẫn tỏ thái độ
quan tâm săn sóc như trước: “Có muốn anh đến đón em không?”
“Không cần đâu!” Mục An ngay lập tức cự tuyệt, “Không cần… bây giờ em đang ở trên đường rồi.”
Phía bên kia Lục Bác Giản im lặng, giống như đang kìm nén tâm sự sau đó lại
quan tâm dặn dò: “Hôm nay em nhớ ăn chút gì thanh đạm nhé, dạ dày sẽ
tương đối khó chịu đấy.”
“Em biết rồi, cảm ơn…” Cảm ơn cái gì còn
chưa kịp nói bỗng nhiên có người từ phía sau bịt lấy miệng cô, Mục An
phản xạ có điều kiện, đưa tay kéo tay người phía sau ra, di động “cộp”
một tiếng, rơi xuống dưới chân. Người phía sau thực sự rất khỏe, Mục An
phản kháng dữ dội nhưng không hiệu quả.
Lục Bác Giản chỉ nghe được
bên trong điện thoại của Mục An mơ hồ vang lên tiếng kêu rên nhỏ của cô
cùng với tiếng giãy giụa, hoàn toàn không biết bên kia đang xảy ra
chuyện gì, gọi cô mấy tiếng cũng không thấy trả lời. Anh nhạy cảm nghe
được động tĩnh bên này nhưng gần như ngay sau đó, âm thanh biến mất.
Trực giác cho anh biết Mục An nhất định đã xảy ra chuyện, tỉnh táo suy
nghĩ lại, cuối cùng anh vẫn bấm dãy số gọi cho người kia.
Du Khâm nhìn dãy số hiển thị trên điện thoại, thoáng nhíu mày sau đó tiếp máy: “Alo”
“Tối qua Mục An ở cùng một chỗ với cậu?”
“Ừ”
Bàn tay đang để trong túi quần của Lục Bác Giản siết chặt nhưng giọng nói vẫn trầm tĩnh: “Có khả năng Mục An đã xảy ra chuyện …”
Du Khâm vội cầm áo khoác chạy ra ngoài, ngón tay dùng hết sức nhấn nút
thang máy, di động của Triệu Chấn Minh không thể nào gọi được, Du Khâm
cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa sắp đốt cháy cả người anh, là sơ suất của anh, anh cho rằng khi đó Triệu Chấn Minh đã đồng ý bỏ qua, anh chưa từng nghĩ Triệu Chấn Minh đối với chuyện báo thù này lại cố chấp
như vậy. Du Khâm đứng trong thang máy, hàm dưới cắn chặt lộ rõ đường nét cương nghị, sớm biết thế này anh đã đem tất cả chân tướng sự việc nói
cho Triệu Chấn Minh biết rồi.
Khởi động mấy lần ô tô mới nổ máy, ngồi trong xe Du Khâm tự nói với mình là phải bình tĩnh, bình tĩnh, trấn
định. Hít thở thật sâu để đầu óc thanh tỉnh, anh gọi điện thoại cho
Triệu Mạch Âm: “Chú đi đâu rồi?”
Triệu Mạch Âm nghe máy, giọng như còn ngái ngủ có chút mơ màng: “Sáng sớm bố em đã ra khỏi nhà… Em nào có biết bố đi đâu đâu.”
Du Khâm khẽ nhắm mắt: “Mạch Mạch, nghe đây, chú đã bắt cóc Mục An, em giúp anh điều tra nhanh một cái.”
Triệu Mạch Âm lúc đó mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, gật đầu
lia lịa đáp: “Anh, anh yên tâm, em tra ra được cái gì lập tức sẽ báo cho anh biết.”
Trong năm phút đồng hồ ngắn ngủi, Du khâm chăm chú nắm
chặt điện thoại di động, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, anh thực không
nghĩ ra được Triệu Chấn Minh sẽ đối phó với Mục An thế nào.
Di động vang lên, Triệu Mạch Âm vừa nói địa chỉ Du Khâm liền phóng xe như bay ra khỏi bãi đỗ.
Lúc Mục An mở mắt ra, cảm thấy trong đầu rất hỗn loạn nhưng những thứ trước mắt làm cho thần kinh của cô lập tức căng thẳng, cô đang bị trói? Nhìn
về phía người đang ở trước mặt mình, một người người đàn ông trung niên
mặc bộ tây phục sọc tối, cô biết người này cô chưa từng gặp mặt, càng
không nhận ra là ai.
Triệu Chấn Minh đi tới trước mặt Mục An, nhìn
chằm chằm vào cô một lúc lâu, Mục An bị nhìn chăm chú đã thấy tê tái da
đầu, ánh mắt của ông ta tuyệt đối không phải có ý tốt. Triệu Chấn Minh
nhếch khóe môi nở nụ cười: “Mục tiểu thư, xem ra vụ tự sát lúc trước
không lưu lại cho cô di chứng gì, bây giờ nhìn cô vẫn rất ổn nhỉ.”
Tự sát? Mục An nhìn Triệu Chấn Minh: “Ông là ai? Vì sao lại biết chuyện trước đây của tôi?”
Triệu Chấn Minh cau mày đánh giá cô một lúc, tựa hồ có chút không hiểu: “Cô thực sự bị mất trí nhớ?”
“Cũng không sao, cô bị mất trí nhớ hay không đều không liên quan đến tôi… Chỉ cần cô vẫn còn là người họ Mục là được.” Triệu Chấn Minh đứng lên đi ra cách đó mấy bước, chậm rãi châm một điếu thuốc.
Hai tay Mục An bị
trói sau lưng bắt đầu ngọ nguậy, dây thừng buộc rất chắc chắn, quằn quại một lúc đã cọ vào cổ tay cô đau đớn. Liếc nhìn căn phòng bẩn thỉu, sáu
bảy người đàn ông thân hình to cao đứng phía sau Triệu Chấn Minh, Mục An biết khả năng chạy trốn là cực kỳ nhỏ.
Mục An nhìn Triệu Chấn Minh đang im lặng không nói chuyện, có một tầng sương mù ẩn hiện trong sắc mặt thâm trầm của ông ta.
“Tôi và ông có thù oán gì?” Bây giờ nhìn lại, lần trước có người lái xe định đâm cô có lẽ chính là người này, thế nhưng rốt cuộc có chuyện gì lại
khiến ông ta hận cô đến mức muốn giết chết cô như thế? Nhìn có thể thấy
hai người cách nhau cả vài chục tuổi, khả năng mình đắc tội với ông ta
sẽ không quá lớn.
Triệu Chấn Minh nghe vậy quay lại nhìn cô, ánh mắt thâm thúy nhưng lại không lên tiếng, tựa hồ như vẫn đang suy nghĩ cái gì.
Mục An bị tình cảnh quỷ dị này làm cho không biết nên ứng phó thế nào, nói
không hoảng loạn là giả, cô chỉ có thể giả bộ trấn tĩnh nhưng khí thế
của người đàn ông trước mặt cô lúc này không cho cô được phép xem
thường, chỉ im lặng nhìn cô đã làm lòng cô thầm run rẩy rồi.
“Chuyện
quá khứ… Cô thật sự không nhớ rõ?” Triệu Chấn Minh nửa ngày sau mới thốt ra câu nói đó, “Vậy, tối hôm qua cô ở lại trong nhà Du Khâm làm cái
gì?”
Mục An choáng váng đầu óc, tại sao lại nhắc đến Du Khâm? Chỉ là
cô cũng chưa biết trả lời thế nào thì cửa đã bị người ta đạp một cái,
một cú đạp rất mạnh, ván cửa đập vào vách tường vang lên tiếng động đinh tại nhức óc. Mục An nhìn thấy giữa cửa là Du Khâm sắc mặt bừng bừng lửa giận, cô rất kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu nổi tình huống hiện tại,
Du Khâm làm thế nào mà lại tìm được cô?
Triệu Chấn Minh nhìn thấy Du Khâm đi vào, sắc mặt càng thêm u ám, khuôn mặt căng thẳng không nói lời nào.
Du Khâm chỉ liếc qua Triệu Chấn Minh rồi trực tiếp đi về phía Mục An, bọn
hạ thủ đứng bên cạnh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, Triệu Chấn Minh có quan tâm tới vị thiếu gia này thế nào bọn họ đều biết, Du Khâm
đi tới trước mặt Mục An, quỳ xuống đưa tay cởi sợi dây thừng đang trói
chặt tay cô, sau khi cởi xong anh đưa tay vuốt ve mặt cô, thấp giọng
nói: “Ra xe chờ anh.”
Mục An nhìn sáu, bảy người xã hội đen kia, lắc
lắc đầu không dám hành động, Du Khâm dù có thân hình cao lớn nhưng cũng
không thể địch lại bọn chúng, nếu có địch lại nhất định cũng sẽ bị hại.
Du Khâm cầm lấy tay cô, lòng bàn tay anh ấm áp truyền cho cô một cảm giác yên tâm: “Tin anh, được không?”
Mục An cắn chặt răng nhưng vẫn gật đầu: “Cẩn thận!”
Nhìn thấy Mục An đứng lên muốn đi ra khỏi phòng, mấy người xã hội đen đều
không tự chủ được mà bước về phía trước một bước, đồng loạt nhìn về phía Triệu Chấn Minh, Du Khâm đỡ Mục An rồi nhìn Triệu Chấn Minh nói: “Thả
cô ấy ra trước, tôi có chuyện muốn nói với ông.”
Triệu Chấn Minh híp
mắt nhìn Du Khâm, thật là một thằng nhóc thấy sắc quên nghĩa, ông ta bất đắc dĩ ra lệnh cho thủ hạ của mình tránh ra.
Mục An đi rồi, Du Khâm
mới tới gần Triệu Chấn Minh nói: “Chú à, cháu đã nói rồi, Mục Vĩ Hào đã
chết, chuyện này không thể cứ như vậy bỏ qua sao?”
“Không thể.” Triệu Chấn Minh phun ra một câu.
Du Khâm trầm mặc nói: “Cháu vốn không muốn nói ra nhưng nhìn sự tình càng
ngày càng bị làm cho rối rắm cháu không thể không nói được.” Anh nhìn
thẳng vào mắt Triệu Chấn Minh, nói từng tiếng rõ ràng: “Mục An là con
gái của Du Ức Sinh.”
Đầu thuốc trên tay Triệu Chấn Minh rơi xuống đất, vẻ mặt khó tin nói: “Cháu nói là… cô ấy không phải là con gái của Mục Vĩ Hào?”
“Đúng.” Du Khâm gật gật đầu, “Một năm trước, Mục An ở trên núi tuyết Ngọc Long nói cho cháu biết.”
Triệu Chấn Minh nhắm chặt mắt, không nói gì thêm.
“Chú à, cháu cho rằng chuyện này đã kết thúc một năm trước, cháu không muốn
Mục An nhớ lại nhưng xem ra nếu cháu không nói cho chú, chú vẫn sẽ cố
chấp trả thù. Mục An không phải họ Mục, buông tha cho cô ấy đi.”
Triệu Chấn Minh thở dài, nhìn vẻ mặt đang chờ đợi của đứa cháu: “Vì cô ấy mà giữ nhiều bí mật như vậy, cháu không thấy mệt à?”
Du Khâm cười khổ: “Người Trung Quốc không phải còn có câu thành ngữ: ‘Cam chi như di’ đó sao.”
Triệu Chấn Minh hừ hừ trong mũi nói: “Xem ra một năm trước cô ấy đã dạy tiếng Trung cho cháu rất tốt, cái gì gọi là Cam chi như di.” Thở dài, ông
tiếp: “Mà thôi, chuyện của cháu, chú cũng không muốn xen vào nữa, nhưng
chú vẫn phải nhắc nhở cháu, cho dù Mục An không phải là con gái của Mục
Vĩ Hào, thì cô ấy cũng là do Mục Vĩ Hào nuôi lớn hai mươi mấy năm, cháu
có ngăn cản mấy thì cô ấy vẫn sẽ nhớ lại những việc mà một năm trước
cháu đã làm. Đến lúc đó tất cả sẽ tái diễn, sao lại phải khổ sở như
thế?”
Du Khâm trầm mặc, Triệu Chấn Minh vỗ lên vai anh, nói với anh
mấy câu thấm thía: “Cùng chú quay lại Mỹ đi, buông tha cô ấy cũng là tha cho chính mình, còn nhiều cô gái tốt hơn cô ấy mà.”
“Chú à, nếu như có thể, khi đó cháu đã không cùng cô ấy nhảy xuống núi.”
Trầm mặc một lúc lâu, Triệu Chấn Minh mới hỏi: “Thế tình huống trước mắt
cháu định xử lý thế nào? Cô ấy nhất định sẽ hỏi quan hệ của chúng ta,
nếu để cho cô ấy biết quan hệ của chúng ta, thông qua hạ thủ của chú, sẽ điều ra ra cháu không phải là con trai của Du Ức Sinh, đến lúc đó
chuyện của cha cháu…”
Du Khâm nhìn Triệu Chấn Minh, lập tức cười nói: “Vậy phải phiền chú giúp cháu một việc rồi.”
Mục An ở trong xe lo lắng đứng ngồi không yên, cô đã ngồi đợi rất lâu,
không biết Du Khâm ở bên trong có gặp phải chuyện gì không, muốn báo
cảnh sát nhưng di động lại rơi dưới lầu nhà Du Khâm lúc cô bị bắt. Cô
thò đầu ra ngoài cửa sổ quan sát, cuối cùng nhìn thấy Du Khâm chạy ra,
tay phải ôm kín vai trái. Trên vai trái còn có nhiều chỗ loang vết máu
chưa kịp khô hết, Mục An ngẩn ngơ nhìn, đến lúc Du Khâm bắt đầu khởi
động xe, cô mới hồi phục lại tinh thần: “Anh bị thương?” Mục An nhìn áo
sơ mi trắng của anh đã nhuốm đỏ mà giật mình.
Sắc môi Du Khâm hơi tái: “Không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi.”
Mục An lo lắng liếc nhìn kính chiếu hậu: “Bọn họ không đuổi theo, chúng ta đến bệnh viện đi.”
“Không cần, chỉ là bị thương ngoài da, trong nhà có thuốc.” Du Khâm liếc nhìn
Mục An, “Em giúp anh băng bó là được rồi.” Anh chuyên tâm nhìn đường
phía trước, đi bệnh viện? Làm vậy không phải sẽ kinh động đến cảnh sát
sao, điều tra xong không phải là đều bị lộ hết ư, nơi bả vai lại đau
nhói, anh nhíu mày, chú ra tay cũng thật mạnh…
Tới nhà, mặt Du Khâm
đã hoàn toàn tái nhợt do mất máu, Mục An nhìn thấy một mảng máu đỏ tươi
thì hơi choáng váng, mắt cô nhìn chằm chằm vào mảng máu màu đỏ kia,
trong đầu tựa hồ như có thứ gì đó đang dần hiện ra.
Du Khâm nhìn vẻ
mặt cô thất thần ngây dại thì nhẹ nhàng cầm lấy tay cô: “Anh biết em
thấy máu sẽ choáng nhưng nếu em bị hôn mê rồi sẽ không có ai giúp anh
nữa.”
Mục An nhìn anh, đến lúc này rồi mà còn có tâm tư mà nói đùa được: “Hộp thuốc ở chỗ nào?”
“Ở trên tủ phía đầu giường trong phòng ngủ, ngăn kéo thứ ba.” Du Khâm mệt
mỏi nằm trên sô pha, tựa lưng vào ghế yếu ớt nói chuyện, trong lòng lại
đang thở dài, khổ nhục kế kiểu này đúng là không phải ai cũng có thể
diễn được.
Mục An tìm được hộp thuốc, lấy thuốc mỡ ra chấm lên mảnh
vải xô nhưng cô lại không biết nên làm thế nào, đành nói quanh co:
“Trước hết anh cởi áo ra đã.”
Thấy Du Khâm cố sức giơ cánh tay trái
lên, Mục An đưa tay cởi nút tay áo giúp anh, khoảng cách quá gần, cô có
thể nghe thấy cả tiếng anh thở, cảm giác được mắt anh đang chằm chằm
nhìn vào mặt mình, đầu Mục An càng cúi thấp hơn. Sau khi cởi áo sơ mi
của anh ra, nhìn thấy sáu múi cơ trên bụng anh thì chút ký ức tối qua
lại quay về, Mục An cảm thấy hơi xấu hổ, dời tầm mắt đi nhưng lại không
biết nên nhìn chỗ nào.
Du Khâm vui vẻ nhưng yếu ớt cười nói: “Có thể
giúp anh cầm máu xong hãy tiếp tục thưởng thức được không, anh sẽ không
để ý nếu em muốn nhìn những nơi khác nữa đâu.”
Mục An thấy anh còn ba hoa được thì lực trên tay liền tăng thêm mấy phần: “Xem ra anh bị
thương không nặng lắm, vẫn còn sức lực đùa giỡn được.”
Du Khâm đau
đến nín thở, mở to mắt vì kinh ngạc, sắc mặt đã tái nhợt pha chút mệt
mỏi nói: “Tiểu thư, em thử mất nhiều máu như vậy xem.”
Nhìn mày anh
nhăn lại, tay Mục An cũng giảm bớt lực, ngoài miệng vẫn nói cứng: “Con
gái chúng tôi mỗi tháng đều phải chảy máu bảy ngày có được tính đến
không?” Nói xong, tự cảm thấy mình lý sự cùn, không có sức thuyết phục.
Dụ Khâm bị làm cho nghẹn, bất mãn im lặng.
Mục An băng bó không khéo lắm, mặc dù vết thương không lớn, thực sự chỉ là
vết thương ngoài da nhưng cô vẫn băng bó giống như bị trọng thương do
súng ống tập kích, trông vô cùng thê thảm.
Du Khâm cúi đầu nhìn một bọc vải xô rất dày, lại nhìn thấy nét mặt âm u của Mục An, miệng đang định nói lại thức thời ngậm lại.
Mục An thu thập thuốc vào trong hộp, đậy nắp “cạch” một tiếng: “Nói đi.”
“Nói cái gì?” Du Khâm kinh ngạc nhìn cô.
“Anh và ông ta có quan hệ như thế nào?” Mục An khoanh hai tay trước ngực,
lông mày nhíu lại, trông dáng vẻ giống như đang thẩm phấn tội phạm.
“Tiểu thư, anh hình như là đi cứu em mà… em thế nào lại đi hỏi ngược lại quan hệ của anh với ông ta?” vẻ mặt Du Khâm vẫn yên lặng như cũ.
Mục An
nheo mắt lại cười: “Tôi còn chưa ngốc đến nỗi nghĩ rằng một mình anh có
thể đánh lại bảy tám người cao lớn, hơn nữa… anh làm sao biết được là
tôi bị bắt cóc?”. Cô nheo nheo mắt, ngồi chồm hỗm bên cạnh ghế sô pha
của Du Khâm, “Ánh mắt ông ta nhìn anh không giống với bình thường, hai
người… có quen biết nhau?”
Hết chương 12
Chú giải
(1) Cam chi
như di: Cái này bản gốc là 甘之若饴có nghĩa là chỉ vì làm một việc nào đó,
mà cam tâm tình nguyện chịu đựng gian nan, vất vả.