Moon_xinh
Phong Ca
Du Khâm nhìn Mục An trước mặt, ánh mắt lấp lánh: “Ông ta chính xác là định nhằm vào em bởi vì cha anh
trước kia đã đắc tội với ông ta.”
“Du Ức Sinh?”
“Ừ.”
Mục An cẩn thận đánh giá độ đáng tin của những lời nói này, Du Ức Sinh hắc bạch
lẫn lộn, đắc tội với người khác cũng là điều dễ hiểu, thế nhưng tại sao
lại phải tìm cô, một người phụ nữ yếu đuối? Suy nghĩ thế nào vẫn cảm
thấy không đáng tin lắm.
Du Khâm nâng cánh tay lên nói: “Mục tiểu thư, bây giờ anh đã thực sự biến thành người tàn tật rồi.”
“Ừ” Mục An gật đầu, “Thì sao?”
“Thì sao?” Du Khâm nheo mắt cười, vẻ mặt lộ ra vài tia gian xảo xấu xa: “Thì không phải em nên chăm sóc thật tốt cho sinh hoạt hàng ngày của anh
sao?”
Mục An nhìn vẻ mặt tươi cười vô hại của anh, tại sao vẫn có cảm giác mình đang bị giăng bẫy? Cô kéo tay trái của Du Khâm lắc lắc: “Thế
này thì sao? Không có chút cảm giác gì à?”
Sắc mặt Du Khâm đã hơi khó coi: “Sao? Em để ý ư?”
Mục An ngượng ngùng rụt tay lại, nhỏ giọng lúng túng: “Để ý cái gì?”
Du Khâm không nói thêm, đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ. Mục An nhìn cửa
phòng ngủ đóng chặt, nhẹ nhàng gõ gõ vào trán mình, tựa hồ không ngờ đã
làm tổn thương lòng tự trọng của tên tiểu tử này.
Đi vào phòng bếp,
mở tủ lạnh, lông mày Mục An nhăn lại, trong tủ toàn là đồ đông lạnh
nhưng lần trước lấy sữa chua cho cô lại làm bộ đầy đồ ăn. Mục An lấy ra
nhìn ngày sản xuất, là hai ngày trước đó. Khẽ thở dài, xem ra trước khi
cô mất trí nhớ anh ta thật sự rất yêu cô. Để lại đồ vào tủ lạnh, Mục An
đi giày, lấy chiếc chìa khóa anh để trên tủ giày rồi ra khỏi nhà.
Đến lúc Du Khâm ngủ dậy, ra khỏi phòng ngủ đã ngửi thấy một mùi thơm ngào
ngạt, anh đứng ở cửa bếp nhìn Mục An đang đứng bên bàn bếp chậm rãi quấy nồi canh, bóng lưng cô vẫn giống như trong trí nhớ của anh, cảnh tượng
trước mặt tạo nên một cảm giác rằng mọi thứ lại trở về như trước đây.
Mục An quay đầu thấy Du Khâm, nhìn anh cười: “Tỉnh rồi à, có cơm ngay đây.”
Vẻ mặt Du Khâm không thay đổi, mỉm cười: “Ừ.”
Mục An bưng đồ ăn ra đã thấy Du Khâm đang ngẩn ngơ ngồi một mình trên sô
pha, không biết suy nghĩ cái gì mà vẻ mặt thất thần. Mục An đem đồ ăn để trên bàn cơm, bước đến cạnh anh thấp giọng gọi: “Du Khâm?”
Du Khâm
nghe thấy tiếng gọi thì ngước lên nhìn cô, trên mặt dần nở nụ cười: “Mục An… Nếu có thể duy trì như thế này…thì tốt biết bao.”
Mục An không nói gì, chỉ nắm tay anh: “Nếm thử đồ ăn tôi nấu xem thế nào.”
Du Khâm ngồi xuống bàn, yên tĩnh ăn cơm, Mục An ngẩng đầu nhìn anh, Du
Khâm khi ăn cơm rất ít nói chuyện thậm chí là rất im lặng, một tiếng
động cũng không có. Đột nhiên Mục An cảm thấy ngồi ngắm một người ăn cơm như vậy cũng là một loại hưởng thụ.
“Thế nào?” Mục An hỏi anh.
“So với trước đây thì ngon hơn nhiều.” Du Khâm cho cô một nụ cười ấm áp, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Mục An cũng không nói gì, cúi đầu ăn, một lúc sau Du Khâm bỗng nhiên mở
miệng: “Em trước đây cũng không biết nấu cơm, bây giờ… hình như đã thành thạo rồi.”
“Trước đây trong nhà tôi có bảo mẫu, chỉ từ khi bố tôi
qua đời, cơ thể mẹ tôi ngày càng yếu nhưng lại mải mê công tác, trong
nhà chỉ có một mình tôi. Vì không có quen có người lạ trong nhà, tôi cho người giúp việc nghỉ, tự mình nấu nướng.”
Biểu tình trên mặt Du Khâm hơi biến đổi, khóe môi cứng lại, ánh mắt rũ xuống không nói thêm câu nào.
Mục An có chút hoang mang nhưng cũng không biết nên nói cái gì.
“Cơ thể mẹ em không khỏe sao?” Du Khâm hỏi tiếp.
“Ừ”. Mục An trầm mặc một chút rồi nói tiếp “Sau khi bố tôi xảy ra tai nạn
xe, mẹ tôi đã bị bệnh đến nỗi không dậy nổi, sau đó tôi lại gặp chuyện
không may…”
Du Khâm im lặng hồi lâu, Mục An không biết anh đang suy
cái gì, nghĩ nghĩ một lúc cô hỏi chuyện để thăm dò: “Anh có phải là…
người cùng ngã với tôi không?”
Du Khâm ngẩng đầu mỉm cười, chăm chú
nhìn vào mắt Mục An: “Không phải.” Chỉ là, trong lòng tựa hồ như có thứ
gì đó đang chà xát rất đau.
Mục An cắn đũa, nét mặt vẫn bình thản:
“Chúng tôi bây giờ rất tốt, mặc dù cơ thể mẹ tôi không khỏe nhưng tâm
tình đã dần hồi phục. Tôi dù không có ký ức gì đối với quá khứ của mình
nhưng cũng có thể coi là đã bình phục. Mẹ tôi nói như thế là đủ rồi.” Cô cúi đầu cầm chiếc đũa gẩy gẩy thức ăn trong chén, tiếng nói lại nhỏ
hơn: “Có điều, có những đêm tôi chạy sang phòng ngủ của mẹ lại nhìn thấy mẹ ôm quyển album ảnh, len lén lau nước mắt, ngày hôm sau viền mắt sẽ
hồng hồng nhưng mẹ vẫn miễn cưỡng cười nói với tôi là bà không sao cả.”
Du Khâm rũ mắt, giọng nói trầm thấp: “Mục An, em có nhớ bố em không?”
Mục An nghĩ nghĩ rồi lại lắc đầu; “Tôi đối diện với ký ức thực sự chẳng nhớ nổi cái gì, tôi đối với bố tôi lại càng không có chút nhận thức nào.”
Du Khâm ngẩng đầu nhìn Mục An, Mục An lại thản nhiên cười khẽ: “Nhưng,
từng là một gia đình, nếu thiếu đi một người thì sẽ không còn hạnh phúc
đầy đủ nữa.”
Mi tâm của Du Khâm đã nhíu rất sâu nhưng lại không nói thêm câu gì nữa.
Mỗi ngày Du Khâm đều đến công ty, nhìn vẻ mặt anh chăm chú nghiên cứu tài
liệu Mục An không thể không thừa nhận rằng, nhiều khi nhận thức của bản
thân đối với anh còn rất mơ hồ, phiến diện. Anh có nhiều đặc điểm mà
chính cô cũng chưa từng nhìn thấy.
“Du tổng, Mạc tiên sinh tới.”
Mục An nhìn thấy Du Khâm nhíu mày, trông giống như không muốn gặp người
này, cuối cùng anh vẫn nói vào điện thoại nội bộ: “Cho cậu ta vào.”
“Mạc Khởi Diễn của Mạc Thị” Mục An đã từng nghe thấy danh xưng này.
“Ừ.” Du Khâm vừa ngẫm nghĩ vừa nói với Mục An “Đừng nói gì với cậu ta, cậu ta tương đối… nói chuyện không có ý nể nang.”
Mục An cười nói: “Nói không suy nghĩ.”
Du Khâm cười: “Vâng, thưa cô.”
Mục An nhìn người trước mặt, anh vừa nói vừa cười tủm tỉm, vì sao cô lại
cảm thấy hình ảnh này với cô rất quen thuộc đến mức không thể nói thành
lời.
“Lewis, gặp cậu một lần cũng khó thật.” Người chưa thấy mà đã
nghe tiếng, ấn tượng đầu tiên của Mục An đối với người đàn ông này chính là ăn to nói lớn.
Mạc Khởi Diễn vào phòng, nhìn thấy Mục An thì có
hơi bất ngờ, tay liền ôm vai Mục An, Mục An khó khăn lắm mới thoát khỏi
cánh tay dài của anh ta, hỏi: “Mạc tiên sinh… Chúng ta có quen biết nhau sao?”
Mạc Khởi Diễn nhìn Mục An rất kinh ngạc, mắt lại hướng sang Du Khâm: “Lewis, cô giáo nhỏ của cậu đang đùa cái gì vậy?”
Du Khâm liếc xéo Mạc Khởi Diễn: “Cô ấy bị mất trí nhớ .”
“Mất trí nhớ?” Mạc Khởi Diễn lập tức bày ra một bộ dạng kỳ quái, đôi mắt anh đào chớp chớp lay động, lóe ra ánh lửa hiếu kỳ: “Xem ra tôi đi một năm
đã bỏ lỡ không ít trò hay nhỉ, nói một chút cho tôi nghe coi.”
Mục An đảo mắt, ấn tượng vừa giảm một nửa bây giờ thì giảm hết sạch sành sanh! Cực kỳ khinh bỉ đàn ông nhiều chuyện.
“Tôi ra ngoài trước.” Mục An đứng dậy nói với Du Khâm, Du Khâm gật đầu.
Vẻ mặt Mạc Khởi Diễn giả bộ tức tối: “Cô giáo nhỏ, tại sao vừa nhìn thấy tôi đã tránh đi thế?”
Mục An hừ mũi, còn chưa kịp nói đã thấy Mạc Khởi Diễn khoan thai tới trước
mặt Du Khâm, hướng thẳng tới ngực Du Khâm nện một quyền, Mục An lập tức
kêu toáng lên: “Này, sao anh lại thô lỗ như vậy.”
Mạc Khởi Diễn và Du Khâm đều ngẩn cả người, mắt Mạc Khởi Diễn nháy nháy, sao lại phản ứng
như thế nhỉ, bọn họ lần nào gặp mặt đều chẳng chào hỏi bằng cú đánh như
vậy.
Mục An vội đi tới trước mặt Du Khâm, kéo tay Mạc Khởi Diễn ra,
đôi mắt nheo nheo lại toát lên vẻ giận dữ: “Anh thử động tay động chân
một lần nữa xem.”
Khóe môi Du Khâm khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ. Chờ Mục An ra khỏi phòng, Mạc Khởi Diễn ngượng ngùng hỏi: “Cậu xác định là
cô giáo nhỏ nhà cậu mất trí nhớ thật à? Không phải là đang đóng kịch?”
Du Khâm không đáp, trên mặt vẫn là nụ cười hờ hững, tầm mắt dán trên cánh cửa nhưng dáng vẻ như đang suy nghĩ điều gì.