Trong Môn Phái Của Ta Không Có Khả Năng Đều Là Nghiệt Đồ

Chương 13

Màn đêm buông dài trên dãy ngân hà, cát sỏi bao phủ cung điện cao lớn đằng xa, tòa này nối tiếp tòa kia trầm ổn di động giữa khung cảnh bao la mênh mông bao trùm bởi sự yên tĩnh thê lương.

“Cung nghênh ma chủ!” Tiếng gào rung trời không ngừng phát ra từ trong cung điện Ma giới, nam tử mặc trường bào đen chen chúc trong đám người từng bước đi lên cầu thang bên trên.

Mặt mày hắn nhíu lại, yêu lặng nhìn lướt qua những ma nhân hắc bào đang quỳ phía dưới, lười biếng nói: “Ma tộc ta vốn không chịu bị ràng buộc, từ khi nào lại giữ lễ tiết như thế?”

Phía dưới yên lặng như tờ, khi nghe thấy lời này thì đều cười, có một nữ nhân dáng người xinh đẹp, môi đỏ da trắng, tóc đen như mực, lắc mông từ đám ma nhân đi ra, liếc mắt đưa tình với tân ma chủ, dịu dàng nói: “Ma chủ nghe nói từng là người tu đạo ở nhân giới, chúng ta đều biết tu đạo trong môn phái đều bị cưỡng chế với lễ tiết, cứng nhắc không thú vị, chúng ta là lo lắng ma chủ ngài trở về không quen, nếu như trách tội xuống, kia sao mới phải đây.”

Ma nhân khác cười lớn không đáp, Hàn Sở Nhượng suy nghĩ miễn cưỡng liếc mắt nhìn ma nữ kia, cười theo: “Tu chân ở nhân giới quá vô vị, lễ tiết nặng nề, sao bằng tự do tự tại trong Ma giới, lễ tiết vô dụng này còn dùng tới làm chi? Tuy là trước kia ta ở trong môn phái nhưng cũng không tuân theo thứ vô dụng kia.”

Dứt lời, hắn nghĩ tới cái gì, đầu tiên là ngẩn ra, khóe miệng cong lên cười nhưng chốc lát ánh mắt lại tối sầm đi.

Ma giới phía dưới chưa phát hiện sự lạ thường của tân ma chủ, vui mừng khôn xiết nói chút chuyện lý thú biết được ở tu chân nhân giới, nhưng vào lúc này, xa xa một ma nhân trung niên cao lớn đi tới, quanh tâm ma khí nặng nề, từng bước đi về hướng Hàn Sở Nhượng, chắp tay nói: “Ma chủ vừa trở về cứ an tâm lưu lại trong Ma giới, chớ nghĩ về Linh Vân phái nho nhỏ kia nữa.”

Hàn Sở Nhượng mặt không gợn sóng, ngón tay thon dài gõ gõ tay ghế.

“Tất nhiên.”

Đợi nghi thức tiếp vị chức ma chủ kết thúc, Hàn Sở Nhượng được các ma nhân khác đón về trong cung điện của mình, trong phòng ngủ rộng rãi có đến bốn ma nữ kiều mị thướt tha đứng đợi, khuôn mặt đủ loại từ diêm dúa đến thanh tao, thấy Hàn Sở Nhượng trở về, ý cười dịu dàng tiến lên nghênh tiếp, cánh tay ngọc ngà vịn lấy cánh tay hắn, yêu kiều gọi lên hai tiếng ”Ma chủ”.

Hàn Sở Nhượng cũng không khước từ, quần áo bị cởi ra hơn nữa, trên cánh tay bờ ngực mềm mại thơm tho vểnh cao cọ cọ, bốn ma nữ đang chờ kia lúc đem hắn kéo đến giường, Hàn Sở Nhượng lại từ tốn mở miệng.

“Bản tôn hôm nay không có tâm tình gì, đi ra ngoài trước đi.”

Có một ma nữ xinh đẹp không cam lòng, còn muốn tiếp tục quấn lấy, Hàn Sở Nhượng lại như cười như không trừng nàng khiến bước chân nàng phải dừng lại, nuốt nước miếng cùng ba ma nữ khác lui xuống, sau khi đi xa, lập tức cong miệng oán giận nói: “Song tỷ tỷ, tỷ nói Ma tôn mới tới này sao không biết chuyện thú vị kia nha, có bốn người chúng ta còn nói không có tâm tình, không phải là lên không nổi đi?”

“Xuỵt, lời này cũng ngươi không thể nói bậy, nếu bị người khác nghe thấy sẽ xem ngươi như món tráng miệng mà ăn đó.”

Nữ tử xinh đẹp kia nhớ tới ánh mắt kia của Hàn Sở Nhượng, trong lòng sợ hãi không dám tiếp tục lắm mồm, trái lại là ma nữ dung mạo yêu diễm phía trước lên tiếng nói: “Ta lần trước nghe thấy Huyền Tế ti cùng Mạnh Trường canh nói, tân ma chủ này của chúng ta là mang dòng máu hỗn tạp nửa người nửa ma.”

Ba người khác kinh hãi.

“Máu hỗn tạp??”

“Xuỵt, nhỏ giọng chút, chớ để người khác nghe thấy.”

Ba người kia liên tục gật đầu, nghiêng tai tiếp tục nghe.

“Khoảng hai năm trước cho tới bây giờ, vị trí ma chủ Ma tộc ta đã bỏ trống nhiều năm, các ngươi không thể nào không thể biết nguyên nhân đi?”

Ba người kia tiếp tục gật đầu.

Chủ nhân của Ma giới cùng với những giới khác bất đồng, cần chọn ma nhân có trên người ma ấn nghịch thiên, ma ấn này là hoa văn hồng lôi bên trong tích trữ nhiều ma lực, chỉ có điều trong quá khứ tân ma chủ đều không thể tìm thấy trong ma giới, ma chủ này phải tìm hơn 200 năm, bên trong ma giới không tìm thấy phải phái tế ti ra ngoài tìm, mãi đến khi dùng huyền thiên kính lúc này mới tìm được trong nhân giới.

“Ma chủ mỗi đời trên người có ma ấn nghịch thiên chỉ có duy nhất một người, thể chất người này tuy nửa người nửa ma nhưng thật sự không có cách nào, tuy ma nhân chúng ta sống không tập trung nhưng rắn không thể không có đầu, bằng không có người tu đạo nào không có ý tốt tấn công, một hai lần còn có thể chống đỡ, đổi lại nhiều lần, Ma giới nếu như thật sự bị phá hủy, lúc đó mới thật sự nguy cấp.”

Ma nữ xinh đẹp nghe thấy, phủi miệng mất hứng bói: “Kia cũng không cần phải tốt với hắn ta đi, làm gì có ai không muốn làm ma chủ chứ? Hắn ta cũng sẽ không chạy.”

Nàng lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Ngươi không biết rồi, năm mươi năm trước, ma chủ này từng được tế ti mang về một lần, tế ti tìm cách muốn giữ hắn lại, kết quả không tới mấy ngày liền bị một người tu đạo mang đi mãi cho đến bây giờ.”

Ba người nghe đều im lặng không nói gì, thầm nghĩ sau này vẫn là phải cố gắng hầu hạ vị ma chủ mới tới này.

Linh Vân phái

Hàn Sở Nhượng rời đi đã hơn một tháng, ngoại trừ Bạch Sơ đầu óc đơn giản thỉnh thoảng nhắc tới, Lãnh Vô Sương cùng Huyền Thiên lại như không quan tâm, tiếp tục tu luyện, nhiệm vụ nên làm thì làm.

Chỉ có điều Lãnh Vô Sương thỉnh thoảng sẽ tới Bích Hà phong, còn làm cái gì, Huyền Thiên cùng Bạch Sơ trước nay đều không biết rõ cũng không cần hỏi nhiều.

Ban đêm, Lãnh Vô Sương độc phát, nhịn hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ dùng truyền âm gọi Bạch Sơ.

Không lâu sau liền có một thiếu niên trắng nõn cao lớn đi vào phòng, hắn quay đầu nhìn thấy sư phụ mình y phục hé mở, thân thể mê người vặn vẹo vẹo, trên má liền xuất hiện vệt hồng khác thường.

Hắn trong lòng biết Lãnh Vô Sương độc phát, nhớ lại mấy lần giao hoan trước đây, phía dưới liền nhịn không được cứng lên, hai con mắt đen láy tròn trịa cũng nổi lên ánh sáng yếu ớt.

Lại nói Bạch Sơ tuy rằng không thông minh cùng tâm tơ, nhưng rốt cuộc vẫn có thể làm vài chuyện thành công.

Giống như hắn vào một buổi sáng tươi đẹp nào đó, lén lút chạy vào phòng Lãnh Vô Sương, trong bóng tối đem truyền âm của Huyền Thiên cho Lãnh Vô Sương đổi lại thành của mình, dẫn đến Lãnh Vô Sương ban đêm độc phát khó nhịn kêu người lại thành Bạch Sợ, thật sự là tên đã lắp vào cung, không thể làm gì khác ngoài thuận theo dòng chảy mà làm.

Tuy rằng ngày thứ hai bị Huyền Thiên phát hiện, hai người trừng mắt đánh một trận, Bạch Sơ vốn yếu hơn chỉ có khả năng bị thương nặng hơn.

Lãnh Vô Sương thấy Bạch Sơ ngu người đứng đó, đáy lòng mắng câu không hiểu chuyện, nhưng bây giờ không còn cách nào, nhắm mắt nói: “Nhìn cái gì? Còn không mau lại đây.”

Bạch Sợ lo lắng nuốt nước miếng, phóng nhanh tới chỗ của y, khẩn trương bò lên giường cởi y phục trên người Lãnh Vô Sương, đang làm được một nửa lại ngây người ra tiếp, sau đó trực tiếp bò xuống người Lãnh Vô Sương chạy ra ngoài.

Lãnh Vô Sương: “…”

Cũng may Bạch Sơ đi không bao lâu đã vui vẻ nhảy nhót về lại.

“Sư phụ, cái này cho người.”

“???”

“Bà bà dưới núi nói, người giữ cái này, chúng ta coi như hai bên tình nguyện.”

Lãnh Vô Sương chịu đựng dục vọng cúi đàu nhìn, Bạch Sơ đang nắm trong tay một cái… Tạm thời xem như cái túi gấm đi, cái túi gấm được may xiêu vẹo không rõ hình dáng gì cả.

Nhìn vào cực xấu.

Bạch Sơ thấy Lãnh Vô Sương nhìn túi gấm của mình, hơi rụt tay lại ngượng ngùng nói: “Đây là… Đồ nhi tự mình làm, làm lâu lắm, vốn muốn thêu sư phụ, nhưng mà sư phụ quá đẹp, con sợ thêu hỏng, liền tự thêu chính mình.”

Lãnh Vô Sương chăm chú nhìn nửa ngày, từ cái đống lộn xộn kia mới nhìn rõ được đầu đuôi của nó ở đâu.

“Sư phụ không muốn sao?” Bạch Sơ đô đô miệng trong mắt lóe lên rưng rưng như muốn khóc.

Lãnh Vô Sương khẽ cắn răng, tiếp nhận túi gấm trong tay Bạch Sơ đặt ở đầu giường, cố gắng chống đỡ nói: “Ta cầm, ngươi chớ nói nhảm nữa, vi sư sắp nhịn không nổi.”

Bạch Sơ lúc này mới hài lòng bò lên giường tiếp tục lôi kéo đạo bào của y.
Bình Luận (0)
Comment