Trong Môn Phái Của Ta Không Có Khả Năng Đều Là Nghiệt Đồ

Chương 14

Đạo bào rườm rà xếp chồng lên nhau như cánh hoa, Bạch Sơ như chó con tru lên lột từng lớp áo xuống lộ ra thân thể trắng mịn mê người.

Bạch Sơ ở trên giường không nhiều lời, chủ yếu là cúi đầu làm, sau khi mấy lần làm xong, hắn cũng tự mình đi tìm chút long xuân đồ trốn trong phòng xem, vừa nhìn vừa tưởng tượng tới nhân vật trong đó là mình và sư phụ, thường xuyên mặt đỏ tới mang tai tiếp tục ảo tưởng nghiên cứu tới quên mình.

Chỉ có điều, những nghiên cứu này tới lúc mấu chốt đều sai sót.

Tư thế quên sạch không còn thứ gì, chỉ biết ôm Lãnh Vô Sương liếm láp, yêu thích không buông tay xoa làn da lộ ra của Lãnh Vô Sương, cự vật dưới hông cọ cọ bụng dưới của Lãnh Vô Sương, tạo ra màng nước d*m thủy trơn bóng.

Nhưng lần này có chút lâu, nhẫn nại của Lãnh Vô Sương cũng bị mài sạch, thấy Bạch Sơ còn quấn quýt si mê liếm láp đầu v*, mắt thấy gần bị hút ra sữa, tuy rằng trên người bị kích thích run rẩy, khoái cảm liên tục, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy Bạch Sơ có ý muốn tiến vào, thật sự nhịn không được, gân xanh trên trán như muốn nổ tung, hận đến nghiến răng, tự mình nằm quỳ trên giường, mặt đè lên trên gối, eo ép xuống, tạo thành tư thế hãm sâu vô cùng gợi cảm, hai mông trắng như tuyết vểnh cao, tiểu huyệt ẩn hiện giữa hai bờ mông chảy nước, tuy rằng chưa nói lời nào nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Bạch Sơ nuốt nước miếng, tay sờ soạng trên mông Lãnh Vô Sương.

“Sư… Sư phụ, con mở rộng trước.”

Lãnh Vô Sương vẫn như cũ không nói lời nào, ngón tay trắng nõn thon dài như ngọc đâm vào phía sau của mình mấy lần, hai ngón tay đào bới khiến một dòng nước nhỏ từ giữa chảy xuống dính ướt mắt cá chân.

Ý tứ rất rõ ràng, ý là bảo hắn trực tiếp đâm vào đi.

Bạch Sơ nhìn thấy thế, cự vật dưới hông càng trướng to hơn, giọt mồ hôi lướt từ trên trán xuống, cũng không quấy rầy nữa, hai tay trực tiếp nắm eo Lãnh Vô Sương, tính khí chặn động huyệt mềm mại, từng chút một nhích vào, thấy thật sự không bị ngăn trở, lại thêm Bạch Sơ bị nơi ẩm ướt khô nóng lưu luyến tạo thành khoái cảm mà không thể nhẫn nại thêm, trước đâm vào mấy lần, va chạm tạo thành những bọt trắng nhỏ, thân thể Lãnh Vô Sương cũng bị đụng đến vọt về trước, vòng eo lại bị Bạch Sơ nắm chặt kéo về, cả cây rút ra lại đột ngột thao vào, mà cái này là làm tới mấy chục lần, cổ Lãnh Vô Sương vì kêu lên mà đỏ ửng, xen lẫn âm thanh khàn khàn đầy dục vọng như lông chim đang trêu chọc phía sau của tiểu đồ đệ.

Tối hôm nay dục vọng của Lãnh Vô Sương so với bình thường lại mãnh liệt hơn một chút, cũng không biết có phải vì Huyền Thiên không ở, toàn bộ Linh Vân phái chỉ còn lại y và tiểu đồ đệ Bạch Sơ, khiến y sinh ra cảm giác cấm kỵ vụng trộm. Từng nơi mẫn cảm trên người như mẫn cảm hơn, đụng vào liền run, đầu v* ngạnh lớn như muốn phun sữa, tiểu huyệt so với bình thường còn quấn chặt hơn, vắt tính khí Bạch Sơ suýt nữa bắn sớm, hên là kịp dừng lại, chỉ có điều cả người có gì không đúng, mặt đỏ ửng, thân thể run dữ dội.

Lãnh Vô Sương tất nhiên cũng phát hiện hắn không đúng, nghiêng đầu sang chỗ khác, chịu đựng dục vọng khàn giọng hỏi: “Sao vậy?”

Bạch Sơ điên cuồng lắc đầu, mắt trợn to, sắc mặt đau đớn, tính khí cắm trong huyệt Lãnh Vô Sương tuột ra, như vẫn trong trạng thái cương cứng.

“Sư phụ… Con rất khó chịu, cảm giác như muốn nổ tung.”

Lãnh Vô Sương sợ hãi, đưa tay lên sờ cổ tay hắn thăm dò mạch đập, linh lực cảm nhận được mạch tượng cực kỳ lộn xộn kia, liền bỏ thêm chút linh lực thăm dò thân thể của hắn, cảm giác linh khí trong người hắn càng hỗn loạn hơn, mạnh mẽ đánh sâu vào kinh mạch cùng lục ngủ ngũ tạng.

Suy nghĩ một vòng, ánh mắt lóe lên một chút rồi biến mất, Lãnh Vô Sương nghẹn giọng hô lớn: “Không tốt, hôm nay trăng tròn!”

Vừa dứt lời, ngoài cửa sổ ánh trăng mập mờ chiếu vào trên đỉnh đầu Bạch Sơ, không lâu sâu, mắt tiểu đồ nhi kia từ từ nhiễm hồng, cuối cùng đỏ như máu, trên người từng tầng ánh sáng trắng bao quanh, làm Lãnh Vô Sương không thể mở mắt, khóe mắt chảy ra nước mắt, hơi nước tiếp cận vật lớn màu trắng, toàn thân run rẩy, chống đỡ người trốn vào góc tường.

“Không… Không được, ngươi đừng tới đây, vi sư không chịu nổi.”

Đối diện là một con chó lớn màu trắng, hoặc nói, nó to như con ngựa trắng vậy, bộ dạng cũng không đáng sợ, nguyên hình của Bạch Sơ thoạt nhìn còn chút đáng yêu, nhưng mà điểm đáng sợ là cái đầu nó lại quá lớn, cự vật dưới hông so với lúc hình người còn lớn hơn rất nhiều, đỏ tợn phồng lớn, nhìn kỹ qua, còn có thể thấy xước măng rô (1).

Dù đang bị dục hỏa thiêu đốt, Lãnh Vô Sương cũng cảm thấy mình không thể chịu đựng được vật lớn này, hoảng loạn trốn về sau, sợ đến nổi không kịp lau nước mắt, vô cùng đáng thương dính trên mặt.

Con chó kia dường như cảm nhận được Lãnh Vô Sương sợ hãi, đôi mắt buồn bã, oan ức duỗi lưỡi cũng mang theo xước măng rô đầy ẩm ướt liếm trước ngực Lãnh Vô Sương, giống như lấy lòng mà nức nở hai tiếng.

“Ưm a… Không, không muốn liếm nơi đó.”

Nói không muốn nhưng thân thể Lãnh Vô Sương lại cảm nhận được sự ảo diệu của đầu lưỡi có xước măng rô, đầu v* trước ngực phồng lớn, lỗ nhỏ trên đầu v* lộ ra, đột nhiên phun ra dòng sữa tươi bắn lên trên bộ lông dài của Bạch Sơ.

Giống như cảm thấy đáng tiếc, con cẩu kia “Gru” một tiếng, quay đầu liếm sữa tươi của sư phụ rơi trên người mình, rồi cúi đầu vội vàng liếm những gì còn sót lại, Lãnh Vô Sương bị hắn làm cho động tình, trong mắt tình dục đầy mê loạn, đùi cong lớn, tách ra hai bên, hai tay tách hai mông ra, vội vàng thở gấp nói: “Đừng liếm, tiến vào, trước tiên đâm vào.”

Lời này như mệnh lệnh, Bạch Sơ cao hứng vẫy đuôi, móng vuốt cẩn thận rụt lại, đè lên đầu v* Lãnh Vô Sương, cự vật dự tợn càng phồng lớn thêm mấy phần, lúc đang muốn đi vào, Lãnh Vô Sương đột nhiên thê thảm kêu lên.

“Không được, vẫn không được, súc sinh lông trắng này, vật này so lớn dữ như thế chứ, nhất định sẽ thao hỏng ta, ngươi ra mau, nhanh lên.”

Bạch Sơ đau khổ gọi, con mắt đen đầy cầu xin, thân thể tiếp tục lấy lòng lãnh Vô Sương, cự vật kiên trì trực tiếp đâm vào trong huyệt, vừa khớp kéo căng không còn một tia nhăn nheo.

Sư phụ đáng thương sợ hãi kêu lên, nghẹn ngào thê thảm.

“Súc sinh lông trắng chết tiệt này, nhanh đem vật kia rút ra.”

Bạch Sơ lại càng đâm sâu, tính khí mang theo xước măng rô dán vào bên trong, tìm kiếm hoa tâm của Lãnh Vô Sương, đột nhiên đánh mạnh, Lãnh Vô Sương liền sảng khoái thê thảm rên rỉ.

“A a a… Không cần đánh mạnh, thật khó chịu, sắp bị thao hư rồi.”

Lời nói nhỏ xíu, trong huyệt Lãnh Vô Sương cắm vật nghịch thiên kia, dĩ nhiên cũng không nứt, trái lại theo từng đợt đánh xuyên mà từ từ thích ứng, d*m thủy trong cơ thể phân bố ngày càng nhiều, bên trong cũng không còn căng chặt.

Dễ nhận thấy, Lãnh Vô Sương cũng từ từ thấy thích thú, y cảm thấy cơ thể trước nay chưa từng được lắp đầy như thế, tạo nên khát khao đầy dâm dục.

Cả người y toàn mồ hôi, hai tay ôm cổ đầy lông trắng của cự thú, vật đỏ tợn như máu lúc đâm vào thường kéo ra chất lỏng dâm dục màu trắng, trong miệng rên rỉ ”Ưm a” không dứt, mồ hôi cùng d*m thủy dính ướt lông trắng như tuyết của Bạch Sơ.

Lãnh Vô Sương bị theo bắn lần này tới lần khác, Bạch Sơ mới bắn một lần, cảm giác xấu hổ cùng khoái cảm pha trộn, chút lý trí cuối cùng cũng bốc hơi biến mất.

Mình bây giờ ngày càng dâm loạn, cùng hình thú của tiểu độ đệ giao hoan lại cảm thấy sảng khoái… Nếu sau này cứ như vậy, vậy phải làm thế nào mới cho phải đây.

Không để y suy nghĩ nhiều, Bạch Sơ gào lên mọt tiếng, lần thứ hai đem tính khí xen vào, đâm cho thân thể Lãnh Vô Sương không ngừng lắc lư, thảo phạt hết lần này tới lần khác.

======================

(1): Xước măng rô (xước móng rô) là hiện tượng có thể gặp ở mọi lứa tuổi, thường xuất hiện tại rìa móng tay, nhiều khi gây đau, rát, khó chịu và ảnh hưởng đến cuộc sống. Đó là tình trạng da ở quanh móng tay bị bong ra, rồi xước thành từng sợi.
Bình Luận (0)
Comment