Giang Như Ý vội vàng chạy đến, ôm vai chị họ, hốt hoảng rút giấy lau nước mắt cho chị.
“Chị, chị đừng khóc nữa mà… Là em sai rồi, em không nên nặng lời với chị.”
“Không, là chị không biết cố gắng thôi.”
Vương Mạn Mạn cố gắng kìm lại cảm xúc, hít sâu vài hơi rồi mới nức nở dừng lại.
“Em chỉ muốn bênh vực cho chị, chị biết… Nhưng chị sợ làm mất lòng người khác, sợ đồng nghiệp nói chị không hòa đồng.”
Giang Như Ý thở dài, giọng nghiêm mà dịu: “Chị à, ở nơi làm việc, ngốc nhất chính là người cố gắng làm vừa lòng tất cả mọi người.”
“Chị vào công ty là để làm việc, để kiếm tiền, để cải thiện cuộc sống chứ không phải để chịu áp lực hay cảm xúc của người khác, cũng không phải để lấy lòng họ.”
“Giữ quan hệ tốt với đồng nghiệp thì quan trọng, nhưng cũng phải biết giữ khoảng cách. Đừng để mình biến thành người hầu, sợ đắc tội người này, người kia. Cuối cùng thiệt thòi vẫn là mình.”
Vương Mạn Mạn im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu: “Ừ, chị hiểu rồi.”
Lúc này, cô cũng nhận ra, thay vì bận tâm chuyện công sở phức tạp, chi bằng dành thời gian và tâm trí để nâng cao năng lực của bản thân thì tốt hơn.
Trước khi Vương mạn Mạn ra khỏi phòng, Giang Như Ý lại dặn thêm: “Em thấy cô Hàn Tiểu Hạ kia hay sai chị làm mấy việc linh tinh. Gặp yêu cầu vô lý thì phải biết từ chối nhé.”
“Nhưng… chị không biết nói sao cho khéo…”
“Không sao.” Giang Như Ý cười nhẹ: “Em gửi tin nhắn hướng dẫn cho chị, cứ nói như vậy là được.”
Cho người cá không bằng dạy cách câu. Giang Như Ý không thể lúc nào cũng ở cạnh giúp chị, nên phải để chị học cách tự đứng vững.
“Được rồi…” Vương Mạn Mạn khẽ đáp.
Ra khỏi phòng, mắt cô vẫn còn đỏ hoe. Hàn Tiểu Hạ nhìn thấy, trong mắt thoáng qua chút khinh thường.
Vừa rồi, cô ta còn sợ Giang tổng sẽ bênh Vương Mạn Mạn. Ai ngờ đâu, kết quả là chị bị mắng cho khóc. Nhìn cái dáng nhu nhược ấy, lãnh đạo chắc chắn chẳng để mắt tới.
Hàn Tiểu Hạ liền cười lạnh, nói: “Vương Mạn Mạn, không rảnh à? Giúp tôi gửi gấp cái chuyển phát nhanh này đi, sáu giờ tan làm rồi đấy.”
Vương Mạn Mạn cắn môi, cảm giác điện thoại trong lòng bàn tay khẽ rung. Cô cúi đầu liếc nhìn, rồi ngẩng lên, ánh mắt sáng quắc, dõng dạc nói: “Cô cũng biết sáu giờ tan làm hả? Cô sợ không sống nổi tới lúc đó à?”
“Trẻ con nhà trẻ còn biết tự làm việc của mình, cô thiếu tay hay thiếu chân đấy?”
Cả văn phòng im phăng phắc.
Hàn Tiểu Hạ sững sờ, há hốc mồm không nói được lời nào. Một lát sau, cô ta hạ giọng, cố lấy lại thế chủ động: “Chỉ nhờ gửi chút hàng thôi mà cô phải nói khó nghe vậy à? Mới vào công ty, giúp tiền bối một chút thì có sao đâu?”
Vương Mạn Mạn liếc nhìn tin nhắn trên điện thoại, rồi đáp gọn, giọng đầy khí thế: “Cô muốn lập công với Diêm Vương à?”
“Mỗi ngày bắt tôi làm việc vặt, mệt đến chóng mặt, cô sợ tôi chết sớm sao? Hay cô muốn tôi nửa đêm tới nhà cô treo cổ luôn cho nhanh?”
“Đồ thần kinh!” Hàn Tiểu Hạ tức run người, buông một câu rồi xách kiện hàng đi gửi.
Vương Mạn Mạn đứng nhìn bóng lưng cô ta, lòng nhẹ hẳn. Không ngờ mình lại có thể khiến Hàn Tiểu Hạ cứng họng như vậy.
Cảm giác này… đúng là sảng khoái!
Cô thầm nghĩ: Biểu muội đúng là cái miệng lợi hại nhất trên đời!
Phải ghi lại hết mấy câu này, sau này còn dùng. Ai dám bắt nạt, cứ thế mà đáp trả!
Từ nay trở đi, Vương Mạn Mạn không còn là người nhút nhát nữa.
Cô là Nữu Hỗ Lộc – Vương Mạn Mạn!
Cô đứng thẳng lưng, hiên ngang quay lại bàn làm việc.
Vài đồng nghiệp liếc nhìn nhau, khẽ bàn tán:
“Hôm nay Vương Mạn Mạn nhìn khác hẳn ấy nhỉ?”
“Đúng rồi, khí thế hẳn lên luôn.”
“Cảm giác như biến thành người khác vậy.”
“Lần sau ai mà nhờ vặt nữa chắc cũng phải nghĩ lại, kẻo bị phản đòn.”
Hàn Tiểu Hạ quay về, vừa nghe thấy liền hừ lạnh: “Loại người hỉ nộ thất thường như thế nên đi bệnh viện tâm thần thì hơn!”
Vương Mạn Mạn nghiêng đầu, ngoáy ngoáy tai, nhàn nhạt đáp: “Cô quê ở Đôn Hoàng hả? Nhiều bích họa thật đấy.”
“Cô… cô nói cái gì?” Hàn Tiểu Hạ tức điên, giơ tay kéo tay áo Vương Mạn Mạn.
“Khuyên cô tốt nhất nên buông ra.” Vương Mạn Mạn lạnh giọng: “Không thì tôi chỉ cần ngã một cái, tháng này cô khỏi cần lãnh lương.” Hàn Tiểu Hạ giật mình, theo phản xạ buông tay.
Vương Mạn Mạn vuốt lại tay áo bị nhàu, ngẩng đầu bước đi, chẳng thèm ngoái lại.
Hàn Tiểu Hạ tức đến nghiến răng, dậm chân một cái rồi quay về bàn làm việc.
Từ khe cửa, Giang Như Ý nhìn thấy toàn cảnh, khẽ gật đầu, mỉm cười hài lòng.
Cô gửi cho chị họ một tin nhắn: “Biểu hiện không tệ, có tiến bộ rồi đấy.”
“Đối phó loại người bắt nạt kẻ yếu, cứ thế mà làm.”
Vương Mạn Mạn đọc xong, khóe miệng cong lên, gõ lại: “Yên tâm, em họ à. Chị ghi chép hết rồi!”
Giang Như Ý bật cười. Hy vọng sau này, dù gặp bao nhiêu áp lực nơi công sở, chị họ cũng sẽ mạnh mẽ như hôm nay.
Chỉ là…
Cô Hàn Tiểu Hạ kia, e rằng không nên để ở lại công ty nữa.
Nghĩ vậy, cô nhấc điện thoại, gọi cho trưởng phòng Hà Thanh.
Một lát sau, cửa mở.
“Giang tổng, cô gọi tôi?”
“Ừ.” Giang Như Ý ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Sa thải Hàn Tiểu Hạ đi. Tôi thấy cô ta không còn phù hợp với công ty nữa.”
Hà Thanh sững người: “Sa… sa thải ạ? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Thấy Giang Như Ý vẫn giữ gương mặt lạnh, anh ta vội nói thêm: “Nếu cô ấy có chỗ nào làm cô phật ý, tôi gọi cô ấy tới xin lỗi, được không?”
Giang Như Ý liếc nhìn anh ta, giọng lạnh nhạt: “Xin lỗi thì cần gì sa thải nữa? Anh đang dạy tôi cách quản người đấy à?”
Hà Thanh thoáng run. Không hiểu Hàn Tiểu Hạ đã làm chuyện gì, mà khiến Giang tổng lạnh đến mức này… Nhưng khi nhìn lên Giang Như Ý, ánh mắt anh ta ánh lên vẻ ngạc nhiên.