Trồng Rau Thông Mạt Thế: Tôi Tích Trữ Vật Tư Nuôi Đại Lão

Chương 141

Phó Bác Vũ cùng Phương Uyển vừa lên đến tầng, liền chạm mặt Hà Thanh đang vội đi xuống đón khách.

“A, Phó tổng! Cuối cùng ngài cũng đến rồi!”

Hà Thanh cười xòa, giọng đầy nhiệt tình: “Giang tổng vừa bảo tôi xuống xem ngài tới chưa, đúng lúc thật!”

Phó Bác Vũ mặt lạnh như băng: “Giám đốc Hà, nhân viên công ty các anh… nên quản lý cho nghiêm một chút.”

Hà Thanh thoáng khựng lại, cười gượng: “Phó tổng, ý ngài là sao ạ? Có ai đắc tội với ngài à?”

Phương Uyển lập tức thay sếp mình lên tiếng, giọng sắc lẻm: “Không ai khác đâu, chính là người của công ty anh, Giang Như Ý! Mau gọi cô ta đến đây, xin lỗi Phó tổng cho đàng hoàng!”

“Giang... Như Ý?” Hà Thanh ngẩn người.

Khoan đã, không phải Giang tổng nhà họ cũng tên đó sao? Chẳng lẽ… hai người kia vừa mới va chạm nhau ở dưới?

Từ trước đến nay, việc hợp tác giữa hai bên đều do anh ta làm trung gian, hai vị tổng chưa từng gặp mặt. Gặp mà không nhận ra nhau… cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng nhìn sắc mặt Phó tổng, rõ ràng là rất không vui. Mà vừa nãy, Giang tổng vừa đi lên vừa lầm bầm “bệnh thần kinh”...

Hà Thanh bỗng thấy đầu ong ong. Chết tiệt, mới gặp mặt lần đầu mà đã gây thù chuốc oán rồi!

Anh ta cười trừ, cố gắng xoa dịu: “Ha ha… ha ha… Hay là thế này, ngài vào gặp Giang tổng trước, rồi ta nói chuyện cho rõ ràng nhé?”

Phó Bác Vũ hừ lạnh một tiếng, gật đầu: “Cũng được. Đến lúc đó xem cô ta xử lý thế nào.”

Phương Uyển nhanh nhảu nói thêm: “Phó tổng, để tôi đi pha cho ngài ly nước ấm.”

Phó Bác Vũ chỉ khẽ gật. Anh ta vốn không bao giờ dùng đồ uống bên ngoài, nước đều do thư ký chuẩn bị sẵn.

Hà Thanh tranh thủ dẫn đường, lòng chỉ mong trời thương cho buổi họp này không nổ tung.

Đến trước cửa phòng giám đốc, anh lấy hết can đảm, cất giọng to rõ: “Giang tổng, Phó tổng tới rồi ạ!”

“Tôi vào được chứ?” Giọng Phó Bác Vũ trầm thấp, lạnh nhạt.

“Mời vào!” Giang Như Ý đáp, vẻ vui mừng.

Cô ngẩng đầu, vừa nhìn thấy người bước vào liền sững sờ.

“Là… anh?!”

Phó Bác Vũ cũng trừng mắt: “Cô!”

Hai người đồng thanh, không ai chịu nhường ai.

Giang Như Ý choáng váng.

Đây là Phó Bác Vũ á?!

Trong đầu cô tưởng tượng một ông chú ngoài năm mươi, bụng bia, đầu hói, ai ngờ lại là một người đàn ông trẻ, cao ráo, lạnh lùng như bước ra từ tạp chí thời trang.

Cô nhịn cười, trong lòng ngứa ngáy tò mò: Chẳng lẽ là con riêng nhà họ Phó? Hào môn đúng là loạn thật.

Nếu là cô ngày xưa — con bé quê mùa chẳng có tiếng nói — thì nào có cơ hội gặp loại “bá tổng” thế này. Nghĩ vậy, cô hơi nghênh mặt, thản nhiên ngồi thẳng dậy, vẻ như người thắng cuộc trong thang máy.

Đúng lúc đó, Phương Uyển bước vào, tay bưng ly nước: “Phó tổng, nước tinh khiết của ngài đây.”

Nhìn thấy Giang Như Ý đang ngồi đối diện, cô ta lập tức đổi sắc mặt, giọng chua ngoa: “Giang Như Ý! Cô còn dám cười à? Cô đẩy Phó tổng ngã khỏi thang máy mà vẫn còn mặt mũi ngồi đây?”

Giang Như Ý nhướn mày, nghiêm túc đáp: “Tôi cười lúc nào? Với lại… cô nhìn cho kỹ rồi hãy nói. Nếu mắt kém, tôi có thể quyên góp cho ít đồ ăn cho chó.”

Phương Uyển nghẹn họng, mặt đỏ bừng: “Cô…! Tôi nói cho cô biết, nếu Phó tổng có mệnh hệ gì, tôi sẽ khiến cô chôn cùng!”

Giang Như Ý bật cười:

“Bị bệnh à? Cô muốn chết thì tự đi chôn, kéo tôi theo làm gì. Mà anh ta có chết đâu, chỉ bị tôi đá nhẹ thôi.”

Cô quay sang nhìn Phó Bác Vũ, giọng nghiêm túc một cách trêu ngươi: “Thật ra tôi còn rất lịch sự đấy. Lúc anh giành thang máy, tôi nhịn, không hét vào mặt. Tôi có giáo dưỡng lắm nhé.”

Phó Bác Vũ nghẹn lời, sắc mặt càng lúc càng đen. Bình thường chỉ cần anh ta xuất hiện, ai nấy đều sợ đến nín thở. Còn cô ta — không chỉ dám đá, mà còn… vặn ngược cả logic xã hội để nói cho bằng được!

Hà Thanh đứng một bên, trán túa mồ hôi. Trời ơi, đúng là Diêm Vương gặp tiểu quỷ! Quan hệ này mà nổ tung thì sau này anh ta sống sao?

“Giang Như Ý!” Phương Uyển lại gào lên: “Quỳ xuống xin lỗi Phó tổng ngay! Đợi ngài ấy tha thứ mới được đứng dậy!”

Hà Thanh cuống quýt chen vào: “Phương tiểu thư, cô nói vậy hơi quá rồi. Cho dù Giang tổng có sai, cũng không thể xúc phạm người khác như thế!”

“Giang… tổng?” Phương Uyển ngơ ngác, gần như không tin vào tai mình.

Cô ta tròn mắt nhìn Giang Như Ý: “Cô là… tổng giám đốc?”

Giang Như Ý chống cằm, mỉm cười: “Ừ, tổng giám đốc… công ty này của tôi đấy.”

Phương Uyển suýt nuốt phải lưỡi.

Cái gì cơ?! Con nhỏ nông thôn năm xưa giờ là tổng giám đốc một công ty lớn?!

Không thể nào! Cô ta không phải tiểu thư, cũng chẳng có chống lưng, sao có thể?

Chưa kịp định thần, Giang Như Ý đã quay sang Phó Bác Vũ, nói thản nhiên: “Phó tổng, đừng nghe cô này châm ngòi. Chúng ta là đối tác, nam tử hán đại mông…”

“Cô nói gì?!” Phó Bác Vũ nhíu mày.

Giang Như Ý vội sửa: “À, lỡ miệng! Là nam tử hán đại trượng phu! Anh đừng nhỏ mọn thế, chỉ là bị tôi đá một cái nhẹ thôi mà. Coi như bị người đẹp đụng trúng đi, đừng so đo nữa, nhé?”

Phó Bác Vũ trầm mặt, khóe môi giật giật. Nữ nhân này đúng là biết cách chọc tức người khác!

Ánh mắt cô chợt dừng lại trên ly nước tinh khiết. “À mà Phó tổng, uống nước tinh khiết nhiều quá không tốt đâu. Dễ bị… nước tiểu vàng đấy.”

“Phụt—” Hà Thanh không nhịn được bật cười, vội che miệng quay đi.

Phương Uyển đứng đơ tại chỗ, đỏ bừng mặt. Ly nước đó là mình rót mà!

Phó Bác Vũ hít sâu, nghiến răng: “Giang tổng, cô đúng là hiểu biết thật.”

Giang Như Ý nhún vai, cười tươi: “Đâu có, tôi chỉ khiêm tốn góp chút kiến thức thế giới thứ ba thôi mà.”

Anh ta im lặng. Rõ ràng là đang chửi khéo mà mặt cô ta vẫn thản nhiên như đang được khen.

Giang Như Ý ngồi tựa lưng vào sofa, giọng thong thả: “Phó tổng đứng nãy giờ rồi, mời ngồi.”

Phương Uyển nhỏ giọng lầm bầm: “Phải rồi, lẽ ra cô nên mời ngài ấy từ sớm, đúng là chẳng biết phép tắc.”

Giang Như Ý nhướng mày, nghe rõ mồn một: “Miệng cô hôi thật. Dưới lầu rẽ trái 100 mét có cái rãnh nước, chắc hợp với cô lắm đấy.”

Hà Thanh khẽ ho, bổ sung như sợ ai quên mất chi tiết: “Ờ… không phải rãnh nước đâu, là bể tự hoại.”

Cả phòng im lặng hai giây.

Phương Uyển cứng người, mắt trừng trừng nhìn Giang Như Ý, chỉ muốn độn thổ cho rồi.

Bình Luận (0)
Comment