“Cô…!”
Phương Uyển tức đến mức mắt hoa lên, suýt ngất. Cô ta cắn môi, vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, liếc sang Phó Bác Vũ cầu cứu: “Phó tổng, tôi theo ngài đến đây mà cô ta lại công khai sỉ nhục tôi như thế, thật quá đáng!”
Phó Bác Vũ còn chưa kịp lên tiếng, Giang Như Ý đã trừng mắt quát: “Cô câm miệng!”
“Cô mà nói thêm một chữ nữa, tôi mời ra khỏi văn phòng luôn đấy!”
Giọng cô lạnh như băng, khiến Phương Uyển tái mặt, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy.
“Cô ra ngoài đi.” Giọng Phó Bác Vũ trầm thấp vang lên, nhưng lần này lại nói với Phương Uyển.
Phương Uyển sững người, trong lòng uất ức không cam, nhưng vẫn cúi đầu, lí nhí đáp:
“Vâng.”
Rồi ngoan ngoãn bước ra ngoài, dù mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Dù sao, cô ta biết rõ, người đàn ông trước mặt là doanh nhân tiếng tăm, lạnh lùng và tuyệt đối không chấp nhận phản đối.
Phó Bác Vũ mà giận, cả giới tài chính run rẩy.
Trước khi ra khỏi phòng, Phương Uyển vẫn ngoái lại nhìn.
Giang Như Ý thì ngồi chễm chệ ở ghế trung tâm, xung quanh là giám đốc Hà cùng mấy người phụ trách, ai nấy đều khách khí, cung kính.
Một cơn ghen âm ỉ dâng lên trong lòng cô ta: Con nhỏ này dựa vào cái gì mà được đối xử như vậy chứ?
Cửa khép lại.
Giang Như Ý khẽ hừ mũi, hài lòng gật đầu. Cô xoay người, đối diện Phó Bác Vũ.
Người đàn ông ngồi đối diện vẫn lạnh lùng, khí thế áp đảo, bộ vest đen tinh xảo ôm trọn dáng người cao hơn mét tám, vừa nhìn đã thấy đắt tiền.
Giang Như Ý liếc qua, trong đầu tự nhủ:
Ừm… nhìn cũng được đấy chứ. Đúng là đẹp trai kiểu người ta muốn đánh cho tỉnh lại.
Cô đang lén ngắm, thì phát hiện Phó Bác Vũ cũng đang nhìn mình, ánh mắt thản nhiên, nhưng rõ ràng là đã bắt quả tang.
Giang Như Ý lúng túng đến mức chỉ muốn chui xuống gầm bàn.
“Ờ… anh tới là vì chuyện Hàn Tiểu Hạ bị đuổi việc à?”
“Thật ra ấy.” Cô nhanh nhảu biện hộ: “Tôi đuổi cô ta là vì tốt cho cô ta thôi! Nghe nói là cháu gái anh, chắc được cưng từ nhỏ, chứ làm ở công ty tôi… dễ bị ăn h**p lắm.”
Phó Bác Vũ cắt lời, giọng trầm và ngắn gọn: “Không phải.”
“Ơ? Gì cơ?”
Giang Như Ý ngẩn ra mấy giây mới hiểu ra, hóa ra anh ta không phải đến vì chuyện đó.
Tốt quá!
Ngoài vụ “đá nhẹ” trong thang máy, cô cũng chẳng làm gì sai cả.
“Vậy anh đến tìm tôi làm gì?”
“Tôi đầu tư một chương trình thực tế tên là ‘Cuộc Đời Này Phải Vui’. Muốn quay ở khu du lịch sinh thái của cô.”
“À à…” Giang Như Ý gật gù, trong đầu lập tức hiện lên dấu “$” to tướng.
Khu du lịch nhỏ của cô đang xây dựng dở, tuy cơ sở hạ tầng còn dang dở nhưng nếu có show truyền hình đến quay, chẳng khác nào quảng cáo miễn phí.
Hơn nữa, dạo gần đây show “du lịch + giải trí” đang hot rần rần, người xem thích xem người nổi tiếng đi du lịch, trải nghiệm địa phương: vừa có tính giải trí, vừa kéo khách du lịch thực tế. Show lên sóng là mình khỏi tốn tiền truyền thông luôn, hời quá còn gì!
Cô nhanh nhảu gật đầu: “Không thành vấn đề! Quay ở chỗ tôi được hết.”
Phó Bác Vũ khẽ cười: “Chúng tôi định mời dàn khách mời gồm Đằng Ca, Mã Tỷ, Băng Thúc, Địch Đệ… thêm vài ngôi sao hạng A như Dĩnh Bảo. Ngoài ra, còn muốn mời hai tổng tài độc thân tham gia để tăng độ bàn tán và lượt xem.”
Ánh mắt anh ta khẽ chuyển, nhìn cô với vẻ có ý tứ: “Không biết Giang tổng có hứng thú tham gia chương trình này không?”
Giang Như Ý tròn mắt: “Tôi á? Tham gia show thực tế hả?”
Anh ta mỉm cười nhạt, không nói gì thêm.
Trong lòng Giang Như Ý kêu gào: Thôi xong rồi, tôi mà lên TV là thành trò cười mất!
Cô vội lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi không được đâu, tôi lên hình chắc thành quả cầu di động mất! Camera mà lia đến tôi thì hỏng hết bố cục!”
Phó Bác Vũ liếc cô một cái: “Nếu cô đồng ý, tổ sản xuất có thể đổi quảng cáo trong show thành quảng cáo cho tiệm vàng và phòng tranh của cô.”
“Chốt Deal!” Giang Như Ý lập tức bật dậy, mặt rạng rỡ như hoa nở.
Không chỉ được quảng bá cho khu du lịch, lại còn quảng cáo luôn cho hai cửa hàng của mình, lời quá rồi! Thành ý thế này, cho điểm tối đa luôn!
Cô hí hửng hỏi: “Vậy… anh cũng sẽ tham gia chứ?”
“Ừ.” Phó Bác Vũ gật nhẹ, giọng bình thản: “Tôi với cô cùng tham gia.”
Giang Như Ý sững người.
Phó Bác Vũ thì hơi ho khẽ, tay che miệng, dáng vẻ lịch thiệp của một quý ông kiểu cũ.
Đến khi anh ta rời khỏi văn phòng, Giang Như Ý vẫn chưa hoàn hồn. Cô cầm ly trà lên mà tay run run, lỡ làm đổ, cốc vỡ, mảnh sứ cứa vào ngón tay.
“Giang tổng, cô không sao chứ?” Hà Thanh vội chạy lại, lấy hộp y tế ra.
“Không sao, không sao…” Giang Như Ý cười gượng.
“Đưa tay tôi băng cho.”
“Ờ, được.”
Giang Như Ý ngồi im, tay giơ thẳng như cương thi để anh ta băng bó. Năm phút sau, cô nhìn xuống, thấy tay mình bị quấn kín như… móng heo.
“Hà Thanh này.” Cô thở dài: “Có những chuyện… cưỡng cầu cũng vô ích thật.”
Hà Thanh: “…”
…
Chiều hôm đó, khi cô đến khu căn cứ làm việc, vừa bước vào đã nghe giọng Lục Viễn Chu:
“Tay em làm sao thế này?!”
Giang Như Ý nhún vai: “Không sao, bị xước tí thôi.”
“Không sao mà quấn như thế à?” Lục Viễn Chu cau mày, kéo cô đi tìm Trần Nguyên.
Trần Nguyên xem qua, cười khẽ: “Không có gì nghiêm trọng, phát hiện sớm nên sẽ nhanh khỏi.”
Giang Như Ý liền nói tỉnh bơ: “Thấy chưa, có gì đâu, chỉ là cắt da tí xíu thôi.”
Dù vậy, trong mắt Lục Viễn Chu, cô vẫn là “người bình thường yếu ớt” không có dị năng, nên anh cẩn thận gấp đôi.
Trong lúc họ đang nói chuyện, Lâm Tuyền cùng Vương Chí Thành bước vào.
“Đội trưởng Lục, người của Thành lũy Thủ đô đến rồi.”
Vương Chí Thành vừa xuống máy bay, theo sau là vài người, mỗi người kéo theo một chiếc rương to.
Anh ta cười nhạt: “Đây là hàng quý mang từ Thủ đô đến, chúng tôi muốn đổi một ngàn bao gạo và năm trăm ký rau.”
Giang Như Ý khoanh tay, nghiêng đầu nói: “Mở ra xem đi, xem bên trong là gì đã.”
Vương Chí Thành nhíu mày, liếc sang Lục Viễn Chu. Thấy anh không nói gì, chỉ đứng im lặng, vẻ như đồng ý cho cô quyết định.
Anh ta thoáng cau mày. Căn cứ này từ khi nào lại để một phụ nữ chỉ huy thế?
Nhưng khi ánh mắt hắn dừng lại trên Giang Như Ý, toàn thân như khựng lại.
Người phụ nữ trước mặt — xinh đẹp, tự tin, lại toát ra khí chất không ai ngờ tới — khiến anh ta thoáng bối rối.